Chương 239: Vị diện cao cấp
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Cuối cùng, thiếu niên này cũng không cung cấp được bao nhiêu tin tức có ích.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thậm chí không thể hỏi được những thông tin mà hai người cần biết từ người thiếu niên này.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, những người này, tính từ ba năm trước mạt thế đã nối tiếp nhau rơi xuống đây, sau mạt thế cũng vẫn có người rơi xuống.
Bên cạnh đó, số người ở đây đã chết khá nhiều.
Trong thời gian ngắn thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phát hiện ra thiếu niên này có điều gì bất ổn cả.
Mặt khác, thiếu niên này tên là Vương Hải.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển muốn đi vào sâu hơn để xem xét tình huống, nhưng vừa mới đi đã bị gọi lại.
“Thẩm tiên sinh, Đông Phương tiên sinh, chờ tôi với.”
Thẩm Tu Lâm xoay người lại.
Vương Hải nói “Nơi này thường xuyên sẽ có quái vật xuất hiện, tôi lại không có năng lực gì, ở đây còn không an toàn bằng ở trong tượng băng. Các anh muốn đi đâu, dẫn tôi đi với.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, em nói xem, có thể nhét người này vào trong không gian được không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Tạm thời không được, sẽ để lộ không gian mất.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỉ là, việc chúng ta có không gian có thể chứa được người khác hình như cũng không phải là bí mật đúng không?”
“Chính vì như thế, nếu có người muốn phá không gian, thì chỉ cần chúng ta thu người vào sẽ không còn an toàn nữa.”
Không gian là của Thẩm Tu Lâm, thêm nữa tinh thần lực của hai người lại liên kết với nhau, Đông Phương Hiển không muốn đối phương mạo hiểm như vậy.
Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ ý của Đông Phương Hiển.
Cuối cùng, hai người quyết định dẫn theo Vương Hải.
Tuy rằng phải dẫn theo một người, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng chỉ là dùng tinh thần lực tạo thành một cái bong bóng trong suốt vây quanh rồi kéo đối phương đi mà thôi.
Cho nên, hai người cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Chỉ là con đường phía trước này có vẻ như rất dài.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không hề phát hiện thêm tượng băng nào nữa, cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ cả.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Lúc này, Vương Hải bỗng nhiên nói “Đây là đâu? Tại sao bầu trời lại là màu đỏ?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng vẫn là màu xanh nhạt, tại sao đối phương lại nói là màu đỏ?
“Cậu bị mù màu sao?” Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm có chút cổ quái.
Vương Hải nghe vậy cũng ngạc nhiên “Không phải, mù màu là sao? Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng biết mình bị vấn đề này.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bắt đầu có chút trầm tư.
“Hai anh không thấy màu đỏ hả?” Vương Hải tò mò hỏi.
“Không thấy.” Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi thấy là màu xanh nhạt.”
“Màu xanh nhạt?” Vương Hải không hiểu, suy nghĩ một chút, tỏ ra khá sợ hãi, nói “Lẽ nào thị lực của tôi thật sự có vấn đề? Hay là do tôi ở nơi này quá lâu, thị lực hỏng mất rồi?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này cũng không xác định được xem đối phương gặp phải là tình huống nào.
Chỉ là…
“Thủy Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc.” Thẩm Tu Lâm truyền âm với Nhị Sắc nói chuyện “Cả hai nhìn xem bầu trời có màu gì?”
“Hả? Bầu trời sao?”
Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc nhìn lên, đồng thanh “Màu xanh nhạt, có vấn đề gì không?”
“Hai nhóc cũng thấy là màu xanh nhạt đúng không?”
“Phải, chẳng lẽ không đúng sao?”
Trước đó, Thủy Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng không chú ý tình hình bên ngoài, cả hai còn đang suy nghĩ vấn đề của Thập Quang. Vương Hải xuất hiện chúng nó có biết, nhưng đối phương nói gì với Thẩm Tu Lâm thì cả hai lại không nghe thấy.
“Vương Hải nói là màu đỏ.” Thẩm Tu Lâm nói.
“Hả?” Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc đều kinh ngạc.
“Mặt khác, trước đó chúng ta rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Thập Quang, nhưng khi tới đây thì đã mơ hồ không thể xác định được.”
Thiên Thanh Sắc nói “Đúng vậy, không thể xác định được vị trí, nhưng Thập Quang thực sự ở đây, không sai được.”
“Cả hai nhóc đều không thể xác định được vị trí cụ thể của Thập Quang?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không có cách.”
Thẩm Tu Lâm nói “Là cách gì?”
“Chỉ cần Thuỷ Bạch Sắc tách ra một chút năng lượng, sau đó để phần năng lượng này chạy đi tìm Thập Quang là được.”
Thẩm Tu Lâm rõ ràng nghe ra sự do dự của Nhị Sắc.
“Đối với Thuỷ Bạch Sắc sẽ có hao tổn rất lớn?”
“Phải, rất lớn, có thể nói là vô cùng lớn.”
“Cắt ra rồi thì có thể thu hồi lại không?”
“Có thể.” Thủy Bạch Sắc gật đầu “Sau khi thu năng lượng trở về thì thương tổn có thể khôi phục một ít.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, kỳ thực hiện giờ hắn và Đông Phương Hiển cũng không cần mấy người Thuỷ Bạch Sắc phải giúp đỡ gì quá nhiều.
Cho nên, khi chúng nó có thể giúp một tay, chịu một chút đau cũng không phải việc gì quá lớn.
Thủy Bạch Sắc nhịn đau cắt ra một ít năng lượng, toàn thânbắt đầu đau đớn khó chịu.
Thủy Bạch Sắc thả năng lượng thể ra, đọc một câu chú pháp, rồi lập tức lớn tiếng nói “Mau đuổi theo!”
Thẩm Tu Lâm là chủ nhân của Thủy Bạch Sắc, cho nên, tuy rằng phần năng lượng kia rất nhỏ, hắn lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó căn cứ theo quỹ tích di chuyển của nó để tìm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển theo sát phía sau phần năng lượng kia, kéo Vương Hải bay vèo vèo.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn thấy phía trước dường như xuất hiện một vách ngăn trong suốt, thế nhưng thấy năng lượng thể bay qua, hai người cũng kéo Vương Hải chạy vào theo.
Cảm giác rất mềm, giống như một lớp vải.
Mấy người cứ đi thẳng vào trong theo cách như vậy.
Bên trong lại là một khoảng trời khác.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn thấy dưới đất là bãi cỏ xanh mướt, trên đầu là bầu trời màu lam sáng sủa.
Phía trước là hồ nước rất lớn, chim chóc đang nô đùa.
Thoạt nhìn, chính là hoà bình trước mạt thế.
Hắn và Đông Phương Hiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh rất rõ.
Thủy Bạch Sắc xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm đỉnh đầu, kêu gọi phần năng lượng phân tách kia.
Nhưng điều khiến cho Thuỷ Bạch Sắc ngạc nhiên trợn tròn mắt chính là, năng lượng thể kia bỗng nhiên nổ tung ở giữa không trung.
Một chút xíu năng lượng thể, nhưng lại được cắt ra từ chính bản thể của Thuỷ Bạch Sắc.
Lần này, Thuỷ Bạch Sắc thực sự bị thương rất nặng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm tối xuống, hắn thu Thuỷ Bạch Sắc vào trong ý thức hải…
Nhưng mọi chuyện đến đây còn chưa kết thúc. Bạn đang
Sau khi nÄng lượng thá» tá»± bạo, láºp tức có má»t thứ từ bên trong xông ra ngoà i.
Äó là ⦠Tháºp Quang!
NhÆ°ng mà u sắc và khà tức của Tháºp Quang nà y không Äúng!
âÄó là Tháºp Quang của phản nÄng lượng thá»!â Thiên Thanh Sắc nóng nảy kêu lên.
Kỳ thá»±c khi nãy Thẩm Tu Lâm cuÌng cảm thấy có gì Äó bất á»n.
Cho nên, dù tá»c Äá» của Tháºp Quang kia rất nhanh, nhÆ°ng Thẩm Tu Lâm láºp tức Äã phản ứng lại, nhanh chóng Äánh phản Tháºp Quang kia ra ngoà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng bá» má»t phản Tháºp Quang bay Äến.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tá»± nhiên cÅ©ng sẽ không bá» gạt, cho nên, phản Tháºp Quang mạnh mẽ lao tá»i kia cÅ©ng bá» Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n dá» dà ng ngÄn lại.
âHahaha.â Má»t tiếng cÆ°á»i phóng khoáng vang lên. Tiếng cÆ°á»i nà y dù có vẻ rất có khà thế, nhÆ°ng chủ nhân hẳn là còn rất trẻ.
Quả nhiên, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm nhìn tá»i nÆ¡i phát ra thanh âm, cÅ©ng nhìn thấy má»t mà n trÆ°á»c mắt.
Giá»ng nhÆ° từ dÆ°á»i Äất nảy lên má»t ngá»n núi, á» chÃnh giữa ngá»n núi chất ngất kia, xuất hiá»n má»t bóng ngÆ°á»i bá» khoá lại.
Hai tay, hai chân, xung quanh cÆ¡ thá» của ngÆ°á»i kia Äá»u bá» khoá lại, bá» dạng cÅ©ng không thoải mái Äược Äến Äâu.
Khung cảnh trÆ°á»c mắt tháºt sá»± có chút hùng vÄ©.
NhÆ°ng quan trá»ng nhất là , lúc trÆ°á»c, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không nhìn thấy ngá»n núi lá»n nà y.
Theo lý mà nói, ngá»n núi lá»n nhÆ° váºy, khi bá»n há» vừa tá»i nÆ¡i nhất Äá»nh Äã phải phát hiá»n ra.
Thế nhÆ°ng mãi Äến táºn vừa rá»i, khi ngÆ°á»i nà y cÆ°á»i lên, bá»n há» má»i nhìn thấy ngá»n núi.
Lại nhìn ngÆ°á»i Äà n ông nà y, quần áo trên ngÆ°á»i Äá»i phÆ°Æ¡ng có vẻ cÅ©ng không phải niên Äại lúc nà y.
Thế nhÆ°ng, khi nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng lại không có cảm giác của ngÆ°á»i thá»i cá».
âÄông PhÆ°Æ¡ng, là ngÆ°á»i Äến từ vá» diá»n của em sao?â Thẩm Tu Lâm dùng ý thức nói chuyá»n vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âKhông phải, Ãt nhất là cảm giác của em nói rằng không phải.â
âHaha, các ngÆ°Æ¡i Äang nghÄ© cái gì? Thân pháºn của ta sao?â Äá»i phÆ°Æ¡ng Äá»t nhiên nói, rá»i má»m cÆ°á»i nhìn hai ngÆ°á»i âCác ngÆ°Æ¡i ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thá» nhìn ra, ta tá»i từ vá» diá»n cao cấp.â
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy Äá»u thấy ngạc nhiên.
Vá» diá»n cao cấp?
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm láºp tức nheo mắt lại.
âNgÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của vá» diá»n cao cấp, ngÆ°Æ¡i chứng minh thế nà o?â
âChứng minh? Hắn cần gì chứng minh?â Bá»ng nhiên, lại có má»t giá»ng nói truyá»n Äến.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thấy Äược má»t ngá»n núi khác.
Ngá»n núi nà y Äá»i láºp vá»i ngá»n núi lúc trÆ°á»c.
Quần áo của ngÆ°á»i má»i xuất hiá»n nà y cÅ©ng có chút tÆ°Æ¡ng tá»± vá»i ngÆ°á»i kia.
NhÆ°ng cÅ©ng chá» giá»ng quần áo thôi, bá» dạng của hai ngÆ°á»i nà y vẫn khác nhau rất rõ rà ng.
NgÆ°á»i má»i xuất hiá»n nà y, vô cùng Äẹp.
Là Äẹp, mà không phải tuấn tú, khác hẳn vá»i vẻ anh tuấn thâm thuý của ngÆ°á»i còn lại.
Tầm mắt của Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äảo qua Äảo lại trên ngÆ°á»i của hai ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt.
NgÆ°á»i Äà n ông có vẻ ngoà i vô cùng xinh Äẹp nà y cÅ©ng bá» khoá lại.
Nhìn dáng vẻ hai ngÆ°á»i nà y, nhất Äá»nh là bá» nhá»t á» Äây.
Thẩm Tu Lâm nói: âChứng minh cÅ©ng Äược, không chứng minh cÅ©ng Äược, là do các ngÆ°Æ¡i dẫn chúng ta tá»i Äây, Äúng không?â
âHaha.â NgÆ°á»i Äà n ông anh tuấn cÆ°á»i, Äá»i phÆ°Æ¡ng có vẻ rất thÃch cÆ°á»i âÄúng váºy, nhÆ°ng không phải chá» do má»i chúng ta dẫn các ngÆ°á»i các ngÆ°á»i tá»i thôi, mà còn là do các ngÆ°á»i tá»± nguyá»n Äi tá»i Äây nữa.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âNgÆ°Æ¡i nói cÅ©ng Äúng, chúng ta tá»i Äây ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tá»± nguyá»n, nếu không thì, ngÆ°Æ¡i muá»n dẫn cuÌng không dẫn Äược.â
âHa ha, thế cÆ¡ à ?â Äá»i phÆ°Æ¡ng sâu sắc nhìn Thẩm Tu Lâm.
âNhÆ°ng, các ngÆ°Æ¡i thoạt nhìn cÅ©ng không kém, cấp báºc tinh thần lá»±c cÅ©ng cao, lại bá» nhá»t á» Äây. Các ngÆ°Æ¡i hẳn là nghÄ© chúng ta tá»i Äây có thá» giúp các ngÆ°Æ¡i thoát ra?â
âGiúp chúng ta thoát ra?â NgÆ°á»i Äà n ông xinh Äẹp báºt cÆ°á»i âNgÆ°Æ¡i thá»±c sá»± quá Äá» cao chÃnh mình rá»i.â
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âCho nên, ta có thá» hiá»u là ⦠NgÆ°Æ¡i nghe không hiá»u tiếng ngÆ°á»i?â
âHahahaha!â NgÆ°á»i còn lại nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng bá» Thẩm Tu Lâm nói má»t câu nghẹn há»ng, sắc mặt tá» ra rất khó coi, nhất thá»i phá lên cÆ°á»i.
NgÆ°á»i Äà n ông xinh Äẹp láºp tức giáºn dữ, lạnh lùng trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm âNgÆ°Æ¡i muá»n chết!â
Sau Äó, tinh thần lá»±c giá»ng nhÆ° Äảo trá»i láºt Äất Äánh vá» phÃa Thẩm Tu Lâmâ¦
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thậm chí không thể hỏi được những thông tin mà hai người cần biết từ người thiếu niên này.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là, những người này, tính từ ba năm trước mạt thế đã nối tiếp nhau rơi xuống đây, sau mạt thế cũng vẫn có người rơi xuống.
Bên cạnh đó, số người ở đây đã chết khá nhiều.
Trong thời gian ngắn thì Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không phát hiện ra thiếu niên này có điều gì bất ổn cả.
Mặt khác, thiếu niên này tên là Vương Hải.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển muốn đi vào sâu hơn để xem xét tình huống, nhưng vừa mới đi đã bị gọi lại.
“Thẩm tiên sinh, Đông Phương tiên sinh, chờ tôi với.”
Thẩm Tu Lâm xoay người lại.
Vương Hải nói “Nơi này thường xuyên sẽ có quái vật xuất hiện, tôi lại không có năng lực gì, ở đây còn không an toàn bằng ở trong tượng băng. Các anh muốn đi đâu, dẫn tôi đi với.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Đông Phương, em nói xem, có thể nhét người này vào trong không gian được không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Tạm thời không được, sẽ để lộ không gian mất.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỉ là, việc chúng ta có không gian có thể chứa được người khác hình như cũng không phải là bí mật đúng không?”
“Chính vì như thế, nếu có người muốn phá không gian, thì chỉ cần chúng ta thu người vào sẽ không còn an toàn nữa.”
Không gian là của Thẩm Tu Lâm, thêm nữa tinh thần lực của hai người lại liên kết với nhau, Đông Phương Hiển không muốn đối phương mạo hiểm như vậy.
Thẩm Tu Lâm cũng hiểu rõ ý của Đông Phương Hiển.
Cuối cùng, hai người quyết định dẫn theo Vương Hải.
Tuy rằng phải dẫn theo một người, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cũng chỉ là dùng tinh thần lực tạo thành một cái bong bóng trong suốt vây quanh rồi kéo đối phương đi mà thôi.
Cho nên, hai người cũng không lãng phí bao nhiêu thời gian.
Chỉ là con đường phía trước này có vẻ như rất dài.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không hề phát hiện thêm tượng băng nào nữa, cũng không phát hiện thứ gì kỳ lạ cả.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Lúc này, Vương Hải bỗng nhiên nói “Đây là đâu? Tại sao bầu trời lại là màu đỏ?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nghe vậy đều tỏ ra ngạc nhiên.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên trời, rõ ràng vẫn là màu xanh nhạt, tại sao đối phương lại nói là màu đỏ?
“Cậu bị mù màu sao?” Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm có chút cổ quái.
Vương Hải nghe vậy cũng ngạc nhiên “Không phải, mù màu là sao? Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng biết mình bị vấn đề này.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển bắt đầu có chút trầm tư.
“Hai anh không thấy màu đỏ hả?” Vương Hải tò mò hỏi.
“Không thấy.” Thẩm Tu Lâm nói “Chúng tôi thấy là màu xanh nhạt.”
“Màu xanh nhạt?” Vương Hải không hiểu, suy nghĩ một chút, tỏ ra khá sợ hãi, nói “Lẽ nào thị lực của tôi thật sự có vấn đề? Hay là do tôi ở nơi này quá lâu, thị lực hỏng mất rồi?”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lúc này cũng không xác định được xem đối phương gặp phải là tình huống nào.
Chỉ là…
“Thủy Bạch Sắc, Thiên Thanh Sắc.” Thẩm Tu Lâm truyền âm với Nhị Sắc nói chuyện “Cả hai nhìn xem bầu trời có màu gì?”
“Hả? Bầu trời sao?”
Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc nhìn lên, đồng thanh “Màu xanh nhạt, có vấn đề gì không?”
“Hai nhóc cũng thấy là màu xanh nhạt đúng không?”
“Phải, chẳng lẽ không đúng sao?”
Trước đó, Thủy Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng không chú ý tình hình bên ngoài, cả hai còn đang suy nghĩ vấn đề của Thập Quang. Vương Hải xuất hiện chúng nó có biết, nhưng đối phương nói gì với Thẩm Tu Lâm thì cả hai lại không nghe thấy.
“Vương Hải nói là màu đỏ.” Thẩm Tu Lâm nói.
“Hả?” Thiên Thanh Sắc và Thủy Bạch Sắc đều kinh ngạc.
“Mặt khác, trước đó chúng ta rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của Thập Quang, nhưng khi tới đây thì đã mơ hồ không thể xác định được.”
Thiên Thanh Sắc nói “Đúng vậy, không thể xác định được vị trí, nhưng Thập Quang thực sự ở đây, không sai được.”
“Cả hai nhóc đều không thể xác định được vị trí cụ thể của Thập Quang?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không có cách.”
Thẩm Tu Lâm nói “Là cách gì?”
“Chỉ cần Thuỷ Bạch Sắc tách ra một chút năng lượng, sau đó để phần năng lượng này chạy đi tìm Thập Quang là được.”
Thẩm Tu Lâm rõ ràng nghe ra sự do dự của Nhị Sắc.
“Đối với Thuỷ Bạch Sắc sẽ có hao tổn rất lớn?”
“Phải, rất lớn, có thể nói là vô cùng lớn.”
“Cắt ra rồi thì có thể thu hồi lại không?”
“Có thể.” Thủy Bạch Sắc gật đầu “Sau khi thu năng lượng trở về thì thương tổn có thể khôi phục một ít.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, kỳ thực hiện giờ hắn và Đông Phương Hiển cũng không cần mấy người Thuỷ Bạch Sắc phải giúp đỡ gì quá nhiều.
Cho nên, khi chúng nó có thể giúp một tay, chịu một chút đau cũng không phải việc gì quá lớn.
Thủy Bạch Sắc nhịn đau cắt ra một ít năng lượng, toàn thânbắt đầu đau đớn khó chịu.
Thủy Bạch Sắc thả năng lượng thể ra, đọc một câu chú pháp, rồi lập tức lớn tiếng nói “Mau đuổi theo!”
Thẩm Tu Lâm là chủ nhân của Thủy Bạch Sắc, cho nên, tuy rằng phần năng lượng kia rất nhỏ, hắn lại vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó căn cứ theo quỹ tích di chuyển của nó để tìm.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển theo sát phía sau phần năng lượng kia, kéo Vương Hải bay vèo vèo.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn thấy phía trước dường như xuất hiện một vách ngăn trong suốt, thế nhưng thấy năng lượng thể bay qua, hai người cũng kéo Vương Hải chạy vào theo.
Cảm giác rất mềm, giống như một lớp vải.
Mấy người cứ đi thẳng vào trong theo cách như vậy.
Bên trong lại là một khoảng trời khác.
Thẩm Tu Lâm chỉ nhìn thấy dưới đất là bãi cỏ xanh mướt, trên đầu là bầu trời màu lam sáng sủa.
Phía trước là hồ nước rất lớn, chim chóc đang nô đùa.
Thoạt nhìn, chính là hoà bình trước mạt thế.
Hắn và Đông Phương Hiển thậm chí có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh rất rõ.
Thủy Bạch Sắc xuất hiện ở trên đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm đỉnh đầu, kêu gọi phần năng lượng phân tách kia.
Nhưng điều khiến cho Thuỷ Bạch Sắc ngạc nhiên trợn tròn mắt chính là, năng lượng thể kia bỗng nhiên nổ tung ở giữa không trung.
Một chút xíu năng lượng thể, nhưng lại được cắt ra từ chính bản thể của Thuỷ Bạch Sắc.
Lần này, Thuỷ Bạch Sắc thực sự bị thương rất nặng.
Hai mắt Thẩm Tu Lâm tối xuống, hắn thu Thuỷ Bạch Sắc vào trong ý thức hải…
Nhưng mọi chuyện đến đây còn chưa kết thúc. Bạn đang
Sau khi nÄng lượng thá» tá»± bạo, láºp tức có má»t thứ từ bên trong xông ra ngoà i.
Äó là ⦠Tháºp Quang!
NhÆ°ng mà u sắc và khà tức của Tháºp Quang nà y không Äúng!
âÄó là Tháºp Quang của phản nÄng lượng thá»!â Thiên Thanh Sắc nóng nảy kêu lên.
Kỳ thá»±c khi nãy Thẩm Tu Lâm cuÌng cảm thấy có gì Äó bất á»n.
Cho nên, dù tá»c Äá» của Tháºp Quang kia rất nhanh, nhÆ°ng Thẩm Tu Lâm láºp tức Äã phản ứng lại, nhanh chóng Äánh phản Tháºp Quang kia ra ngoà i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n cÅ©ng bá» má»t phản Tháºp Quang bay Äến.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n tá»± nhiên cÅ©ng sẽ không bá» gạt, cho nên, phản Tháºp Quang mạnh mẽ lao tá»i kia cÅ©ng bá» Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n dá» dà ng ngÄn lại.
âHahaha.â Má»t tiếng cÆ°á»i phóng khoáng vang lên. Tiếng cÆ°á»i nà y dù có vẻ rất có khà thế, nhÆ°ng chủ nhân hẳn là còn rất trẻ.
Quả nhiên, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm nhìn tá»i nÆ¡i phát ra thanh âm, cÅ©ng nhìn thấy má»t mà n trÆ°á»c mắt.
Giá»ng nhÆ° từ dÆ°á»i Äất nảy lên má»t ngá»n núi, á» chÃnh giữa ngá»n núi chất ngất kia, xuất hiá»n má»t bóng ngÆ°á»i bá» khoá lại.
Hai tay, hai chân, xung quanh cÆ¡ thá» của ngÆ°á»i kia Äá»u bá» khoá lại, bá» dạng cÅ©ng không thoải mái Äược Äến Äâu.
Khung cảnh trÆ°á»c mắt tháºt sá»± có chút hùng vÄ©.
NhÆ°ng quan trá»ng nhất là , lúc trÆ°á»c, Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm cÅ©ng không nhìn thấy ngá»n núi lá»n nà y.
Theo lý mà nói, ngá»n núi lá»n nhÆ° váºy, khi bá»n há» vừa tá»i nÆ¡i nhất Äá»nh Äã phải phát hiá»n ra.
Thế nhÆ°ng mãi Äến táºn vừa rá»i, khi ngÆ°á»i nà y cÆ°á»i lên, bá»n há» má»i nhìn thấy ngá»n núi.
Lại nhìn ngÆ°á»i Äà n ông nà y, quần áo trên ngÆ°á»i Äá»i phÆ°Æ¡ng có vẻ cÅ©ng không phải niên Äại lúc nà y.
Thế nhÆ°ng, khi nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng lại không có cảm giác của ngÆ°á»i thá»i cá».
âÄông PhÆ°Æ¡ng, là ngÆ°á»i Äến từ vá» diá»n của em sao?â Thẩm Tu Lâm dùng ý thức nói chuyá»n vá»i Äá»i phÆ°Æ¡ng.
âKhông phải, Ãt nhất là cảm giác của em nói rằng không phải.â
âHaha, các ngÆ°Æ¡i Äang nghÄ© cái gì? Thân pháºn của ta sao?â Äá»i phÆ°Æ¡ng Äá»t nhiên nói, rá»i má»m cÆ°á»i nhìn hai ngÆ°á»i âCác ngÆ°Æ¡i ÄÆ°Æ¡ng nhiên không thá» nhìn ra, ta tá»i từ vá» diá»n cao cấp.â
Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy Äá»u thấy ngạc nhiên.
Vá» diá»n cao cấp?
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n và Thẩm Tu Lâm láºp tức nheo mắt lại.
âNgÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của vá» diá»n cao cấp, ngÆ°Æ¡i chứng minh thế nà o?â
âChứng minh? Hắn cần gì chứng minh?â Bá»ng nhiên, lại có má»t giá»ng nói truyá»n Äến.
Sau Äó, Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n thấy Äược má»t ngá»n núi khác.
Ngá»n núi nà y Äá»i láºp vá»i ngá»n núi lúc trÆ°á»c.
Quần áo của ngÆ°á»i má»i xuất hiá»n nà y cÅ©ng có chút tÆ°Æ¡ng tá»± vá»i ngÆ°á»i kia.
NhÆ°ng cÅ©ng chá» giá»ng quần áo thôi, bá» dạng của hai ngÆ°á»i nà y vẫn khác nhau rất rõ rà ng.
NgÆ°á»i má»i xuất hiá»n nà y, vô cùng Äẹp.
Là Äẹp, mà không phải tuấn tú, khác hẳn vá»i vẻ anh tuấn thâm thuý của ngÆ°á»i còn lại.
Tầm mắt của Thẩm Tu Lâm và Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äảo qua Äảo lại trên ngÆ°á»i của hai ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt.
NgÆ°á»i Äà n ông có vẻ ngoà i vô cùng xinh Äẹp nà y cÅ©ng bá» khoá lại.
Nhìn dáng vẻ hai ngÆ°á»i nà y, nhất Äá»nh là bá» nhá»t á» Äây.
Thẩm Tu Lâm nói: âChứng minh cÅ©ng Äược, không chứng minh cÅ©ng Äược, là do các ngÆ°Æ¡i dẫn chúng ta tá»i Äây, Äúng không?â
âHaha.â NgÆ°á»i Äà n ông anh tuấn cÆ°á»i, Äá»i phÆ°Æ¡ng có vẻ rất thÃch cÆ°á»i âÄúng váºy, nhÆ°ng không phải chá» do má»i chúng ta dẫn các ngÆ°á»i các ngÆ°á»i tá»i thôi, mà còn là do các ngÆ°á»i tá»± nguyá»n Äi tá»i Äây nữa.â
Thẩm Tu Lâm gáºt Äầu âNgÆ°Æ¡i nói cÅ©ng Äúng, chúng ta tá»i Äây ÄÆ°Æ¡ng nhiên là tá»± nguyá»n, nếu không thì, ngÆ°Æ¡i muá»n dẫn cuÌng không dẫn Äược.â
âHa ha, thế cÆ¡ à ?â Äá»i phÆ°Æ¡ng sâu sắc nhìn Thẩm Tu Lâm.
âNhÆ°ng, các ngÆ°Æ¡i thoạt nhìn cÅ©ng không kém, cấp báºc tinh thần lá»±c cÅ©ng cao, lại bá» nhá»t á» Äây. Các ngÆ°Æ¡i hẳn là nghÄ© chúng ta tá»i Äây có thá» giúp các ngÆ°Æ¡i thoát ra?â
âGiúp chúng ta thoát ra?â NgÆ°á»i Äà n ông xinh Äẹp báºt cÆ°á»i âNgÆ°Æ¡i thá»±c sá»± quá Äá» cao chÃnh mình rá»i.â
Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng âCho nên, ta có thá» hiá»u là ⦠NgÆ°Æ¡i nghe không hiá»u tiếng ngÆ°á»i?â
âHahahaha!â NgÆ°á»i còn lại nhìn Äá»i phÆ°Æ¡ng bá» Thẩm Tu Lâm nói má»t câu nghẹn há»ng, sắc mặt tá» ra rất khó coi, nhất thá»i phá lên cÆ°á»i.
NgÆ°á»i Äà n ông xinh Äẹp láºp tức giáºn dữ, lạnh lùng trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm âNgÆ°Æ¡i muá»n chết!â
Sau Äó, tinh thần lá»±c giá»ng nhÆ° Äảo trá»i láºt Äất Äánh vá» phÃa Thẩm Tu Lâmâ¦
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.