Chương 68: Ý chí biến hóa
Sa Mạc Cuồng Vân
28/10/2021
Đông Phương Hiển quay đầu đi, Thẩm Tu Lâm nhìn không thấy thái độ của đối phương, đành phải xoay người, đi tới trước mặt Đông Phương Hiển.
“Xin lỗi, Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhấp môi, nhàn nhạt nói “Ngươi không làm sai gì cả, không cần nói xin lỗi.”
Thẩm Tu Lâm hai tay đặt ở hai vai Đông Phương Hiển “Ta không nên to tiếng với ngươi.”
Đông Phương Hiển gạt tay đối phương ra “Ta không phải phụ nữ, không yếu ớt như vậy. Thuỷ Bạch Sắc nói thế nào?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy vội nói “Đông Phương, ta không coi ngươi là phụ nữ, chỉ là không muốn ngươi không vui mà thôi.”
Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi hơi buông lỏng “Được rồi, đừng nói nhảm, Thuỷ Bạch Sắc kia nói cái gì?”
Thẩm Tu Lâm vội vàng nói chuyện của Thuỷ Bạch Sắc.
Đông Phương Hiển híp mắt một cái “Không nghĩ tới ở chỗ này lại tìm thấy một màu trong Ngũ Sắc.”
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, có thể gặp được một màu trong Ngũ Sắc là chuyện tốt, ta chỉ là không nghĩ tới năng lượng thể này lại có linh trí. Hiện tại chúng ta phải làm sao?”
“Có linh trí đối với chúng ta càng có lợi nhiều hơn, trước khi thu thập đầy đủ Ngũ Sắc Thập Quang liền mang theo nó cũng tốt, có nó, càng dễ tìm bốn màu khác hơn.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nó nói muốn ký khế ước, có nguy hiểm gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có, ngươi là chủ, nó là tớ, ta dạy cho ngươi phương pháp ký khế ước, nó không có cách nào uy hiếp được ngươi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy Đông Phương dạy ta đi.”
Nửa giờ sau, Thẩm Tu Lâm học xong phương pháp kia, đồng thời thành công ký khế ước với Thuỷ Bạch Sắc.
Mà Thuỷ Bạch Sắc cũng từ bên trong lòng đất đi ra, nhìn thấy đối phương, Thẩm Tu Lâm nghĩ ngay tới Siêu khuyển thần thông CJ7 (chú thích bên dưới).
Vật này cũng có mấy điểm tương tự như vậy, một đôi mắt to to, trên đầu có vật giống như ăngten. Cả người cũng chỉ lớn bằng bàn tay mà thôi.
Thẩm Tu Lâm nhìn vật kia nhíu mày “Ngươi… ăn cái gì?”
“Ta không cần đồ ăn a, a, không đúng, ta ăn năng lượng.”
Thẩm Tu Lâm nháy mắt im lặng, sau đó lấy từ không gian ra mấy cái tinh hạch cấp một.
Thuỷ Bạch Sắc nhìn thấy mấy cái tinh hạch kia, con mắt nhất thời sáng rực lên.
“Năng lượng, ta muốn ăn.”
Thẩm Tu Lâm không để ý, trực tiếp ném mấy tinh hạch cho Thuỷ Bạch Sắc, miệng của Thuỷ Bạch Sắc thoạt nhìn bé tí xiu, thế nhưng một hơi liền nuốt hết tất cả tinh hạch.
Thẩm Tu Lâm nhìn hơi có chút líu lưỡi.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Đi thôi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, vội đi theo.
Thuỷ Bạch Sắc cũng vội vã đi theo “Chủ nhân, ngươi đi chậm một chút a.”
Chân Thẩm Tu Lâm dừng lại “Ngươi đừng gọi ta là chủ nhân.”
“A, ta không gọi ngươi là chủ nhân thì gọi là cái gì?”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút nói “Gọi Thẩm thiếu.”
Thuỷ Bạch Sắc có chút không hiểu “Tại sao a?”
“Không có tại sao, ngươi gọi như vậy là được rồi.”
“Ừm.” Thuỷ Bạch Sắc uỷ khuất đáp một tiếng, cảm thấy tính khí chủ nhân của nó cũng không tốt như nó tưởng tượng.
Đặc biệt là, chủ nhân bên người còn có một quái vật rất đáng sợ, đây thực sự là…
Thẩm Tu Lâm nửa điểm không nhận ra được tâm tư của sủng vật mình mới thu nhận, hắn chuyển hướng về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương mệt không?”
Đông Phương Hiển liếc đối phương một cái “Có làm gì đâu mà mệt.”
Thẩm Tu Lâm có chút lúng túng sờ sờ mũi của mình.
Kỳ thật hắn là sau khi cùng Đông Phương Hiển xác định quan hệ “kết giao” nên có chút kích động, nhịn không được muốn chăm sóc đối phương…
Loại ý nghĩ này quá mãnh liệt, cho nên, mặc dù biết năng lực của đối phương, cũng không nhịn được quan tâm, muốn ân cần hỏi han.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, thấy đối phương bộ dáng có chút lúng túng, dừng lại, nhàn nhạt nói “Chúng ta mau đi, về sớm một chút.”
“Ừm, cũng được.” Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái.
Hai người nhanh chân hơn, tới gần thôn xóm lúc trước, xe của bọn họ vẫn còn dừng ở đây, hai người lên xe, Thẩm Tu Lâm trực tiếp lái xe trở về…
Trên đường, Thuỷ Bạch Sắc ngồi ở ghế sau, không có nói nhiều quấy rầy Thẩm Tu Lâm.
Dù rằng nó muốn nói chuyện cũng không ai nghe hiểu được, nó chỉ có thể dùng tinh thần lực liên hệ Thẩm Tu Lâm.
Lúc nói chuyện, thanh âm phát ra chỉ có oa oa oa, căn bản không có ai hiểu nổi.
Mà dùng tinh thần lực, chỉ có tinh thần hệ dị năng giả mới làm được.
Hơn nữa, còn cần có phương pháp.
Đến biệt thự Thẩm gia, Thẩm Tu Lâm thu xe vào trong không gian.
Đám người Lưu Tương Vân sớm đã về tới nhà, sắc trời cũng nhanh tối, Thẩm Tu Lam không đi xem tiến triển xây dựng phía bên ngoài, mà cùng Đông Phương Hiển ăn cơm tối, sau đó lên lầu tu luyện.
Thẩm Tu Lâm cũng không muốn vội vàng ép buộc Đông Phương Hiển, cho nên không nói gì thêm.
Đông Phương Hiển thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hôm đó sau khi về phòng tu luyện vẫn còn có chút bất ổn.
Ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm dậy rất sớm, hắn dùng tinh thần lực đi cảm giác, Đông Phương Hiển còn ở trong phòng, vì vậy, hắn đi tới, gõ cửa.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra, Đông Phương Hiển xuất hiện ở bên cửa.
Thẩm Tu Lâm cười nhìn đối phương “Đông Phương, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, đem người ôm lấy, sau đó hôn lên môi đối phương.
Đông Phương Hiển hơi sững sờ, mà Thẩm Tu Lâm đã tiến quân thần tốc, cứng rắn tiến vào khoang miệng đối phương, bao phủ ngọt ngào trên môi đối phương.
Thẩm Tu Lâm mãnh liệt như vậy khiến cho Đông Phương Hiển không quen, lại không biết từ chối như thế nào.
Thẩm Tu Lâm cảm giác được đối phương thất thần, nhanh chóng hôn sâu hơn, mãi đến tận khi tai Đông Phương Hiển đỏ lên, mặt cũng đỏ, lại nghĩ không được cái gì khác nữa.
Nụ hôn này giằng co hồi lâu, Thẩm Tu Lâm mới dừng lại.
Khi hắn dừng lại, Đông Phương Hiển đã thành tình trạng chỉ có thể dựa vào Thẩm Tu Lâm để đứng vững.
Thẩm Tu Lâm duy trì tư thế nửa ôm lấy Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, đây là, hôn chào buổi sáng.”
Đông Phương Hiển tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi…”
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, người yêu đều là như vậy.”
Đông Phương Hiển quả thực không muốn nói chuyện, y cảm thấy được chính mình nhận uy hiếp của Thẩm Tu Lâm, đáp ứng đối phương cho hắn một lần cơ hội là sai lầm.
Làm cho hắn hiện tại thành ra tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển tức giận mà lại không nói ra được, không khỏi cảm thấy đối phương có chút… đáng yêu.
Được rồi, tuy rằng từ này dùng trên người Đông Phương Hiển thật sự có chút quái lạ.
“Đông Phương, chúng ta xuống ăn điểm tâm đi.”
Đông Phương Hiển trực tiếp quay người xuống lầu, Thẩm Tu Lâm cười cười, sau đó cũng đi theo.
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên sớm đã làm xong điểm tâm, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển xuống lầu, vội vã chào hỏi “Tu Lâm, Đông Phương tiên sinh, hai người dậy rồi à, mau tới ăn điểm tâm đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, đi tới ngồi xuống “Mẹ, bà nội, hai người ăn chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi.” Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên nói, sau đó mang điểm tâm các thứ đặt lên bàn.
Hai nàng đều thức tỉnh dị năng, nhưng mà đều là thuỷ hệ dị năng, lực công kích không mạnh.
Thẩm Tu Lâm cũng chỉ yêu cầu các nàng ở thời khắc mấu chốt có thể tự vệ mà thôi, không cần các nàng làm thêm cái gì. Bảo vệ các nàng là trách nhiệm của cả gia đình.
Thẩm Tu Lâm gắp cho Đông Phương Hiển hai đũa điểm tâm.
“Đông Phương, món này mùi vị rất ngon, ngươi ăn nhiều một chút.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên liếc nhau một cái, cảm thấy rằng hôm nay hai người này ở chung… giống như có chút kỳ quái.
Đông Phương Hiển mím môi, không nói gì, nhàn nhạt ăn.
Thẩm Tu Lâm ngoắc ngoắc khoé miệng.
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên lần thứ hai liếc nhìn, hai nàng đều cười cười, không quấy rối hai người kia, rời đi làm chuyện của mình.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi có vật nào có thể giống như điện thoại hay đồ dùng để liên lạc không? Ngươi cũng biết, hiện giờ từ trường phát sinh biến hoá, đồ vật hiện đại đều không thể dùng, ta lo lắng khi chúng ta rời đi tìm kiếm đồ vật, vạn nhất trong nhà có chuyện chúng ta lại không thể đúng lúc biết đến.”
Đông Phương Hiển nghe vậy nhàn nhạt nói “Trước kia không có biện pháp, thế nhưng bây giờ có.”
“Hả?” Hai mắt Thẩm Tu Lâm sáng ngời “Biện pháp gì?”
“Thuỷ Bạch Sắc, nó có cách.”
“A, nó?” Thẩm Tu Lâm hơi kinh ngạc “Nó có cách gì?”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm gọi Thuỷ Bạch Sắc ra, cũng đến tối hôm qua Thẩm Tu Lâm mới biết, thật ra Thuỷ Bạch Sắc có thể biến hoá hình thái.
Nó vốn là năng lượng thể, hình thái phía trước chẳng qua nó tự mình thích thôi.
Trên thực tế, nó có thể biến thành bất cứ hình thái nào, hiện tại, Thuỷ Bạch Sắc biến thành cái khuy áo, đính trên quần áo của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm gọi nó, nó lập tức kêu lên “Thẩm thiếu, ta, ta có biện pháp, thế nhưng… rất đau.”
“Rất đau?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Có ý gì?”
“Chính là rất đau a, ta cần phân chia một phần thân thể của ta ra, đưa cho người khác, sau đó song phương có thể liên hệ.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Ta không hiểu ý của nó.”
“Rất đơn giản, đem nó phân chia, một phần bị chia ra đó đưa cho người thân của ngươi, khi một bên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần người thân của ngươi huỷ đi đám năng lượng thể kia, như vậy, Thuỷ Bạch Sắc dù ở đâu cũng biết được.”
“Nói cách khác, chỉ có lúc nguy cấp mới có thể sử dụng.”
“Ừm.”
“Vậy… bình thường có thể thông qua năng lượng thể đó để liên hệ không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Có thể dùng ám hiệu.”
“Ám hiệu?” Thẩm Tu Lâm không rõ “Có ý gì?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc nhìn Thuỷ Bạch Sắc.
“Đau một lần là có ý gì, đau hai lần là có ý gì, đau nơi nào là có ý gì, mấy loại kiểu như vậy.”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời sợ tới mức kêu ầm lên “Quái vật. Ngươi là đồ quái vật. Ngươi muốn dằn vặt Tiểu Thuỷ. Ngươi là đồ quái vật.”
Thuỷ Bạch Sắc giương nanh múa vuốt muốn lao tới trước mặt Đông Phương Hiển, mới vừa động, liền bị Thẩm Tu Lâm tóm gọn.
“Chủ nhân, Thẩm thiếu, ngươi, ngươi đừng hành hạ ta a, ta sợ đau…”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Chỉ đau một chút, cũng không phải huỷ ngươi, ngươi nói ngươi là nam, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ đau như thế.”
“Ta… Ta…” Thuỷ Bạch Sắc run rẩy “Ta chính là sợ đau a.”
Thẩm Tu Lâm lại nói “Đau rồi sẽ quen.”
“Không muốn đâu.” Thuỷ Bạch Sắc hét thảm.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn hỏi Đông Phương Hiển phương pháp, sau đó đem Thuỷ Bạch Sắc phân tách ra một chút, giao cho Thẩm Hoa Phong, còn “ám hiệu” lại chỉ chuẩn bị vài loại.
Một loại là tình huống cực kỳ nguy hiểm, một loại là tình huống có thể giải quyết, nhưng cần có trợ giúp.
Nếu như trực tiếp phá huỷ năng lượng thể, vậy chính là tình huống không còn cách nào cứu vãn.
Trao đổi xong các loại đơn giản ám hiệu, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển rời khỏi biệt thự.
Bọn họ bây giờ còn chỉ dự định sẽ hoạt động trong thành phố này, cũng không cần lo đến tình huống không kịp trở về.
“Thuỷ Bạch Sắc, ngươi có thể cảm giác được người anh em gần nhất của ngươi ở nơi nào không?”
“Không biết nha, khẳng định không phải ở trong thành phố này. Nếu ở trong thành phố này, ta khẳng định biết được.”
Thẩm Tu Lâm nghe giọng hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi có cảm nhận được gì không?”
“Tìm Thập Quang, xem có tồn tại hay không.” Nói xong, Đông Phương Hiển nhàn nhạt, lại không kém phần bén nhọn nhìn về phía Thuỷ Bạch Sắc “Ngươi có thể cảm nhận được Thập Quang không?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời cảnh giác “Ngươi muốn tìm Ngũ Sắc Thập Quang?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ừm.”
Thuỷ Bạch Sắc càng thêm cảnh giác hơn “Ngươi muốn tìm Ngũ Sắc Thập Quang làm gì? Ngươi có biết rằng Ngũ Sắc Thập Quang là năng lượng mạnh nhất thế giới này hay không? Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thuỷ Bạch Sắc đang kích động “Các ngươi đều là năng lượng thể, ngươi nói ta tìm các ngươi làm gì?”
Thuỷ Bạch Sắc trên người Thẩm Tu Lâm vặn vẹo “Lợi dụng chúng ta để tu luyện là sai lầm. Cảnh giới sẽ bất ổn, hơn nữa sẽ phải chịu trừng phạt từ ý chí thế giới.”
“Không phải dùng các ngươi để tu luyện. Ý chí thế giới này cũng đang trừng phạt nhân loại rồi, nếu không thì ngươi nói xem vì sao mạt thế lại tới? Còn các ngươi nữa, các ngươi xác định ý chí thế giới này còn muốn bảo vệ các ngươi hay sao?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời càng vặn vẹo hơn.
“Các ngươi cũng cần thôn phệ năng lượng, thế nhưng chỉ dựa vào mình các ngươi, có thể tìm đến bao nhiêu năng lượng? Các ngươi làm sao mà lớn mạnh được? Giúp ta tìm Ngũ Sắc Thập Quang, ta có thể đáp ứng ngươi, để cho các ngươi tự do trưởng thành, chỉ cần tại thời điểm ta yêu cầu thì hỗ trợ một tay là được.”
Thuỷ Bạch Sắc im lặng suy tư.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Tiểu Thuỷ, chúng ta cần sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang để làm một ít chuyện. Nếu như ngươi không giúp đỡ, chúng ta cũng vẫn phải làm. Chỉ là giữa năng lượng thể các ngươi thì cảm ứng càng mạnh hơn, chúng ta cũng muốn tránh khỏi phiền phức, hơn nữa trong chuyện này chúng ta cũng không phải chỉ có duy nhất một chọn lựa là ngươi. Đông Phương nói không sai. các ngươi đều cần lớn mạnh hơn. Chúng ta trợ giúp các ngươi trưởng thành, tại thời điểm thích hợp thì các ngươi cống hiến một chút sức mạnh. Chúng ta coi như là theo nhu cầu của mỗi bên, không phải sao?”
Thuỷ Bạch Sắc lại tiếp tục suy tư.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Hơn nữa, các ngươi gặp phải chúng ta, chúng ta có thể bảo đảm chỉ mượn dùng sức mạnh của các ngươi, sẽ không thương tổn tới căn nguyên của các ngươi. Thế nhưng, nếu như các ngươi gặp phải người xấu thì sao? Nếu như có ngươi nào đó muốn hoàn toàn thôn phệ các ngươi thì sao? Các ngươi liệu có thể sống được hay không?”
Thuỷ Bạch Sắc ở trên người Thẩm Tu Lâm vặn vẹo đến mấy lần, rốt cuộc chậm rãi nói “Vậy cũng được. Ta có thể đáp ứng các ngươi, giúp các ngươi tìm các anh em của ta, còn có Thập Quang nữa. Nhưng các ngươi cũng phải bảo đảm, các ngươi không thể thực sự huỷ diệt chúng ta. Chúng ta đám năng lượng thể này, chỉ cần căn nguyên vẫn còn tồn tại thì còn có thể sống. Nếu như không còn căn nguyên, chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Các ngươi ở một trình độ nào đó, chính là đại biểu cho ý chí của thế giới này. Ta có thể đáp ứng các ngươi, chỉ cần tập hợp đủ Ngũ Sắc Thập Quang, mặc dù những việc ta cần làm có chút nguy hiểm, thế nhưng cũng sẽ không để bất luận ai trong các ngươi phải huỷ diệt căn nguyên.”
“Ta muốn ngươi dùng linh hồn để thề.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng “Nằm mơ.”
“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc nổi giận.
Thẩm Tu Lâm vội nói “Dùng linh hồn để thề quá nghiêm trọng, ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Vậy các ngươi muốn ta làm cách nào để tin các ngươi?” Thuỷ Bạch Sắc cũng phát điên lên.
Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi có thể quan sát chúng ta. Kỳ thực, Thuỷ Bạch Sắc, các ngươi cũng không có bao nhiêu lựa chọn, không phải sao? Hơn nữa, bây giờ ngươi đã nhận ta làm chủ, ngươi cảm thấy, người chủ nhân ngươi tìm ra này không tốt hay sao? Ngươi không tin vào mắt của mình hay sao?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời không nói gì.
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Ngươi bây giờ còn có chút thời gian, có thể suy nghĩ thật kỹ.”
Thuỷ Bạch Sắc không lên tiếng, Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục ép buộc, mà lại cùng Đông Phương Hiển câu có câu không trò chuyện.
Đông Phương Hiển cũng phối hợp.
Nửa giờ sau, Thuỷ Bạch Sắc rốt cuộc nói “Ta, ta đáp ứng các ngươi.”
Thẩm Tu Lâm khoé miệng nhếch lên, cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau một cái, sau đó cười nói “Được, vậy ngươi nói cho ta biết, trong Thập Quang, có bao nhiêu cái tồn tại ở thành phố này?”
“Chỉ có một. Ta chỉ cảm nhận được một cái, hơn nữa cách chỗ chúng ta bây giờ rất xa.”
“Xa bao nhiêu?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi.
Thuỷ Bạch Sắc nhảy lên, dùng đầu tròn xoe của nó chỉ một phương hướng “Ở bên đó, rất rất xa.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Xa bao nhiêu cũng phải đi.”
Đông Phương Hiển lúc này lại nói “Ngoại trừ Thập Quang, còn có bao nhiêu năng lượng thể nữa? Loại không có đẳng cấp cao như các ngươi, thế nhưng cũng hữu dụng.”
“À, cái này có nhiều một chút, các ngươi đều muốn tìm sao?”
“Không phải muốn tìm, mà là khi tiện đường đi qua cũng có thể tìm nhiều một chút, còn đỡ hơn là không có.”
“Như vậy sao?” Thuỷ Bạch Sắc trên người Thẩm Tu Lâm uốn éo “Ta thật ra biết đến hai nơi, thế nhưng chúng toàn đám đồ ghê tởm thôi.”
“Đồ gì ghê tởm?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi
“Rắn cùng với đười ươi khổng lồ, rất hôi, ta không thích.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Rắn cùng đười ươi khổng lồ? Là biến dị động vật?”
“Trước đây đã rất lợi hại, lần này thiên địa linh khí mất cân bằng, chúng nó càng lợi hại hơn nữa.”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, sau đó nói “Ngươi đánh không lại chúng nó? Đúng rồi, ta ở trên sườn núi hôm đó, thấy ngươi tại dưới đất cũng có thể đem tất cả tang thi biến thành tro bụi, lực công kích của ngươi chắc phải rất lợi hại mới đúng.”
“Đó là bởi vì chúng nó là vật chết, năng lượng thể của chúng ta vừa lúc có tác dụng khắc chế vật chết, cho nên ta mới có thể huỷ diệt chúng nó. Thế nhưng, nếu là sinh vật, chúng ta sẽ không có tác dụng. Một khi không thể khắc chế được, chỉ có thể dùng tinh thần lực cùng hồn lực để công kích, hai thứ đó tiêu hao nhiều năng lượng lắm, năng lượng của ta bây giờ rất quý giá, làm sao có thể dùng để làm chuyện này được?”
Nói xong, Thuỷ Bạch Sắc lại nịnh nọt “Thẩm thiếu, ngươi là chủ nhân của ta, ngươi đáng lý ra nên tìm mấy cái năng lượng thể đó, sau đấy cho ta ăn chứ. Ta chỉ có ăn năng lượng thể thì mới trưởng thành được nha. Nhưng mà ta không ăn năng lượng thể đã có linh trí, đó là giết hại đồng loại, giống như nhân loại ăn thịt người vậy, không được đâu nha.”
Bạn đang
Thẩm Tu Lâm hết chá» nói, nghÄ© tá»i má»t vấn Äá» lại há»i âNgÆ°Æ¡i nói rắn và ÄÆ°á»i Æ°Æ¡i là Äá»ng váºt thủ há» nÄng lượng thá» Äúng không?â
âÄúng a, nÄng lượng thá» cao cấp Äá»u có Äá»ng váºt thủ há».â
âVáºy còn ngÆ°Æ¡i?â
âTa? Ta không cần, bá»i vì ta Äã có linh trÃ, cho nên sau khi ta tiến hoá có linh trÃ, Äá»ng váºt thủ há» ta liá»n rá»i Äi, ta hiá»n tại cÅ©ng không biết nó Äi Äâu.â
Sắc mặt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»t nhiên hÆ¡i Äá»i má»t chút âTiến hoá ra linh trÃ⦠NgÆ°Æ¡i lúc nà o tiến hoá ra linh trÃ?â
âNhắc tá»i cÅ©ng kỳ quái nha. Ta cảm giác còn cần rất lâu má»i có thá» tiến hoá ra linh trÃ, thế nhÆ°ng hÆ¡n hai tháng trÆ°á»c, ta bá»ng nhiên tiến hoá thà nh công. Có Äược linh trà tháºt sá»± là rất tá»t. TrÆ°á»c Äây ta chá» có thá» tá»nh tá»nh mê mê biết Äược ta là cái gì, muá»n Äợi má»t chủ nhân tá»i, thế nhÆ°ng hiá»n giá» ta Äã có linh trÃ, hÆ¡n nữa ta còn có thá» tiếp tục trÆ°á»ng thà nh nha.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, sắc mặt lần thứ hai lại thay Äá»i má»t chút.
Thẩm Tu Lâm láºp tức nháºn ra, muá»n há»i cái gì, lại có chút kiêng kỵ Thuá»· Bạch Sắc, vì váºy lại không há»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lúc nà y lại nói âKhi ngÆ°Æ¡i không cần nó thì có thá» Äá» nó và o trong ý thức hải của ngÆ°Æ¡i, sau Äó ngÆ°Æ¡i khóa lại ý thức hải, nó liá»n không biết chúng ta nói cái gì.â
Thẩm Tu Lâm láºp tức hiá»u ý của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, sau Äó, hắn tóm lấy Thuá»· Bạch Sắc, ném Äá»i phÆ°Æ¡ng và o ý thức hải.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i vừa nãy là m sao váºy? Ta thấy sắc mặt ngÆ°Æ¡i không tá»t lắm.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhấp môi âTa nghi ngá» khi ngÆ°Æ¡i trá»ng sinh⦠NgÅ© Sắc Tháºp Quang, rất có thá» Äã không phải là NgÅ© Sắc Tháºp Quang trÆ°á»c Äây.â
Thẩm Tu Lâm sững sá» âCó ý gì?â
âNgÅ© Sắc Tháºp Quang là nÄng lượng nguyên bản của thế giá»i nà y, thế nhÆ°ng loại nÄng lượng nguyên bản nà y chá» khi chÃnh thức tiến hoá ra linh trà má»i coi nhÆ° là nÄng lượng nguyên bản tháºt sá»±. NgÆ°Æ¡i vừa nãy nghe Äược, Thuá»· Bạch Sắc nói nó cảm giác Äược mình còn cần rất lâu má»i tiến hoá ra Äược linh trÃ, thế nhÆ°ng, chá» tại hÆ¡n hai tháng trÆ°á»c lại Äá»t nhiên có linh trÃ⦠Ta nghi ngá», Äó là bản thân ý chà thế giá»i cải biến, Äây cÅ©ng có thá» nói là , viá»c ngÆ°Æ¡i trá»ng sinh có khả nÄng liên quan tá»i ý chà thế giá»i, sau Äó má»i chuyá»n Äá»u thay Äá»i. Ta Äá»i trÆ°á»c tìm Äược mấy cái trong NgÅ© Sắc Tháºp Quang có lẽ hiá»n giá» Äã không á» chá» cÅ©, hoặc là , không còn là NgÅ© Sắc Tháºp Quang chân chÃnhâ¦â
Thẩm Tu Lâm ngÆ¡ ngẩn âSẽ⦠thà nh nhÆ° váºy?â
Ãnh mắt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n u ám hÆ¡n.
Má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, thế cÅ©ng không sao, hiá»n giá» chúng ta có Äược Thuá»· Bạch Sắc, nhiá»u nhất cÅ©ng chá» là không biết Äược chá» của NgÅ© Sắc Tháºp Quang mà thôi. Nếu có Thuá»· Bạch Sắc, chúng ta sá»m muá»n cÅ©ng có thá» tìm Äược, không phải sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i run run, nhấp môi, sau Äó má»i cháºm rãi nói âNgÆ°Æ¡i nói Äúng, là ta nghÄ© quá nhiá»u rá»iâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âKhông sao. Bất ká» thế nà o, ta nói rá»i, sẽ cùng ngÆ°Æ¡i Äi tìm NgÅ© Sắc Tháºp Quang.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, cháºm rãi Äáp lại ââ¦á»ªm.â
“Xin lỗi, Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhấp môi, nhàn nhạt nói “Ngươi không làm sai gì cả, không cần nói xin lỗi.”
Thẩm Tu Lâm hai tay đặt ở hai vai Đông Phương Hiển “Ta không nên to tiếng với ngươi.”
Đông Phương Hiển gạt tay đối phương ra “Ta không phải phụ nữ, không yếu ớt như vậy. Thuỷ Bạch Sắc nói thế nào?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy vội nói “Đông Phương, ta không coi ngươi là phụ nữ, chỉ là không muốn ngươi không vui mà thôi.”
Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi hơi buông lỏng “Được rồi, đừng nói nhảm, Thuỷ Bạch Sắc kia nói cái gì?”
Thẩm Tu Lâm vội vàng nói chuyện của Thuỷ Bạch Sắc.
Đông Phương Hiển híp mắt một cái “Không nghĩ tới ở chỗ này lại tìm thấy một màu trong Ngũ Sắc.”
Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, có thể gặp được một màu trong Ngũ Sắc là chuyện tốt, ta chỉ là không nghĩ tới năng lượng thể này lại có linh trí. Hiện tại chúng ta phải làm sao?”
“Có linh trí đối với chúng ta càng có lợi nhiều hơn, trước khi thu thập đầy đủ Ngũ Sắc Thập Quang liền mang theo nó cũng tốt, có nó, càng dễ tìm bốn màu khác hơn.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu “Nó nói muốn ký khế ước, có nguy hiểm gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không có, ngươi là chủ, nó là tớ, ta dạy cho ngươi phương pháp ký khế ước, nó không có cách nào uy hiếp được ngươi.”
“Được.” Thẩm Tu Lâm cười “Vậy Đông Phương dạy ta đi.”
Nửa giờ sau, Thẩm Tu Lâm học xong phương pháp kia, đồng thời thành công ký khế ước với Thuỷ Bạch Sắc.
Mà Thuỷ Bạch Sắc cũng từ bên trong lòng đất đi ra, nhìn thấy đối phương, Thẩm Tu Lâm nghĩ ngay tới Siêu khuyển thần thông CJ7 (chú thích bên dưới).
Vật này cũng có mấy điểm tương tự như vậy, một đôi mắt to to, trên đầu có vật giống như ăngten. Cả người cũng chỉ lớn bằng bàn tay mà thôi.
Thẩm Tu Lâm nhìn vật kia nhíu mày “Ngươi… ăn cái gì?”
“Ta không cần đồ ăn a, a, không đúng, ta ăn năng lượng.”
Thẩm Tu Lâm nháy mắt im lặng, sau đó lấy từ không gian ra mấy cái tinh hạch cấp một.
Thuỷ Bạch Sắc nhìn thấy mấy cái tinh hạch kia, con mắt nhất thời sáng rực lên.
“Năng lượng, ta muốn ăn.”
Thẩm Tu Lâm không để ý, trực tiếp ném mấy tinh hạch cho Thuỷ Bạch Sắc, miệng của Thuỷ Bạch Sắc thoạt nhìn bé tí xiu, thế nhưng một hơi liền nuốt hết tất cả tinh hạch.
Thẩm Tu Lâm nhìn hơi có chút líu lưỡi.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Đi thôi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, vội đi theo.
Thuỷ Bạch Sắc cũng vội vã đi theo “Chủ nhân, ngươi đi chậm một chút a.”
Chân Thẩm Tu Lâm dừng lại “Ngươi đừng gọi ta là chủ nhân.”
“A, ta không gọi ngươi là chủ nhân thì gọi là cái gì?”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút nói “Gọi Thẩm thiếu.”
Thuỷ Bạch Sắc có chút không hiểu “Tại sao a?”
“Không có tại sao, ngươi gọi như vậy là được rồi.”
“Ừm.” Thuỷ Bạch Sắc uỷ khuất đáp một tiếng, cảm thấy tính khí chủ nhân của nó cũng không tốt như nó tưởng tượng.
Đặc biệt là, chủ nhân bên người còn có một quái vật rất đáng sợ, đây thực sự là…
Thẩm Tu Lâm nửa điểm không nhận ra được tâm tư của sủng vật mình mới thu nhận, hắn chuyển hướng về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương mệt không?”
Đông Phương Hiển liếc đối phương một cái “Có làm gì đâu mà mệt.”
Thẩm Tu Lâm có chút lúng túng sờ sờ mũi của mình.
Kỳ thật hắn là sau khi cùng Đông Phương Hiển xác định quan hệ “kết giao” nên có chút kích động, nhịn không được muốn chăm sóc đối phương…
Loại ý nghĩ này quá mãnh liệt, cho nên, mặc dù biết năng lực của đối phương, cũng không nhịn được quan tâm, muốn ân cần hỏi han.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, thấy đối phương bộ dáng có chút lúng túng, dừng lại, nhàn nhạt nói “Chúng ta mau đi, về sớm một chút.”
“Ừm, cũng được.” Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái.
Hai người nhanh chân hơn, tới gần thôn xóm lúc trước, xe của bọn họ vẫn còn dừng ở đây, hai người lên xe, Thẩm Tu Lâm trực tiếp lái xe trở về…
Trên đường, Thuỷ Bạch Sắc ngồi ở ghế sau, không có nói nhiều quấy rầy Thẩm Tu Lâm.
Dù rằng nó muốn nói chuyện cũng không ai nghe hiểu được, nó chỉ có thể dùng tinh thần lực liên hệ Thẩm Tu Lâm.
Lúc nói chuyện, thanh âm phát ra chỉ có oa oa oa, căn bản không có ai hiểu nổi.
Mà dùng tinh thần lực, chỉ có tinh thần hệ dị năng giả mới làm được.
Hơn nữa, còn cần có phương pháp.
Đến biệt thự Thẩm gia, Thẩm Tu Lâm thu xe vào trong không gian.
Đám người Lưu Tương Vân sớm đã về tới nhà, sắc trời cũng nhanh tối, Thẩm Tu Lam không đi xem tiến triển xây dựng phía bên ngoài, mà cùng Đông Phương Hiển ăn cơm tối, sau đó lên lầu tu luyện.
Thẩm Tu Lâm cũng không muốn vội vàng ép buộc Đông Phương Hiển, cho nên không nói gì thêm.
Đông Phương Hiển thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hôm đó sau khi về phòng tu luyện vẫn còn có chút bất ổn.
Ngày thứ hai, Thẩm Tu Lâm dậy rất sớm, hắn dùng tinh thần lực đi cảm giác, Đông Phương Hiển còn ở trong phòng, vì vậy, hắn đi tới, gõ cửa.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra, Đông Phương Hiển xuất hiện ở bên cửa.
Thẩm Tu Lâm cười nhìn đối phương “Đông Phương, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Đông Phương Hiển gật đầu.
Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, đem người ôm lấy, sau đó hôn lên môi đối phương.
Đông Phương Hiển hơi sững sờ, mà Thẩm Tu Lâm đã tiến quân thần tốc, cứng rắn tiến vào khoang miệng đối phương, bao phủ ngọt ngào trên môi đối phương.
Thẩm Tu Lâm mãnh liệt như vậy khiến cho Đông Phương Hiển không quen, lại không biết từ chối như thế nào.
Thẩm Tu Lâm cảm giác được đối phương thất thần, nhanh chóng hôn sâu hơn, mãi đến tận khi tai Đông Phương Hiển đỏ lên, mặt cũng đỏ, lại nghĩ không được cái gì khác nữa.
Nụ hôn này giằng co hồi lâu, Thẩm Tu Lâm mới dừng lại.
Khi hắn dừng lại, Đông Phương Hiển đã thành tình trạng chỉ có thể dựa vào Thẩm Tu Lâm để đứng vững.
Thẩm Tu Lâm duy trì tư thế nửa ôm lấy Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, đây là, hôn chào buổi sáng.”
Đông Phương Hiển tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Tu Lâm “Ngươi…”
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đông Phương, người yêu đều là như vậy.”
Đông Phương Hiển quả thực không muốn nói chuyện, y cảm thấy được chính mình nhận uy hiếp của Thẩm Tu Lâm, đáp ứng đối phương cho hắn một lần cơ hội là sai lầm.
Làm cho hắn hiện tại thành ra tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển tức giận mà lại không nói ra được, không khỏi cảm thấy đối phương có chút… đáng yêu.
Được rồi, tuy rằng từ này dùng trên người Đông Phương Hiển thật sự có chút quái lạ.
“Đông Phương, chúng ta xuống ăn điểm tâm đi.”
Đông Phương Hiển trực tiếp quay người xuống lầu, Thẩm Tu Lâm cười cười, sau đó cũng đi theo.
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên sớm đã làm xong điểm tâm, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển xuống lầu, vội vã chào hỏi “Tu Lâm, Đông Phương tiên sinh, hai người dậy rồi à, mau tới ăn điểm tâm đi.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu, đi tới ngồi xuống “Mẹ, bà nội, hai người ăn chưa?”
“Ăn rồi ăn rồi.” Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên nói, sau đó mang điểm tâm các thứ đặt lên bàn.
Hai nàng đều thức tỉnh dị năng, nhưng mà đều là thuỷ hệ dị năng, lực công kích không mạnh.
Thẩm Tu Lâm cũng chỉ yêu cầu các nàng ở thời khắc mấu chốt có thể tự vệ mà thôi, không cần các nàng làm thêm cái gì. Bảo vệ các nàng là trách nhiệm của cả gia đình.
Thẩm Tu Lâm gắp cho Đông Phương Hiển hai đũa điểm tâm.
“Đông Phương, món này mùi vị rất ngon, ngươi ăn nhiều một chút.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên liếc nhau một cái, cảm thấy rằng hôm nay hai người này ở chung… giống như có chút kỳ quái.
Đông Phương Hiển mím môi, không nói gì, nhàn nhạt ăn.
Thẩm Tu Lâm ngoắc ngoắc khoé miệng.
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên lần thứ hai liếc nhìn, hai nàng đều cười cười, không quấy rối hai người kia, rời đi làm chuyện của mình.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi có vật nào có thể giống như điện thoại hay đồ dùng để liên lạc không? Ngươi cũng biết, hiện giờ từ trường phát sinh biến hoá, đồ vật hiện đại đều không thể dùng, ta lo lắng khi chúng ta rời đi tìm kiếm đồ vật, vạn nhất trong nhà có chuyện chúng ta lại không thể đúng lúc biết đến.”
Đông Phương Hiển nghe vậy nhàn nhạt nói “Trước kia không có biện pháp, thế nhưng bây giờ có.”
“Hả?” Hai mắt Thẩm Tu Lâm sáng ngời “Biện pháp gì?”
“Thuỷ Bạch Sắc, nó có cách.”
“A, nó?” Thẩm Tu Lâm hơi kinh ngạc “Nó có cách gì?”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm gọi Thuỷ Bạch Sắc ra, cũng đến tối hôm qua Thẩm Tu Lâm mới biết, thật ra Thuỷ Bạch Sắc có thể biến hoá hình thái.
Nó vốn là năng lượng thể, hình thái phía trước chẳng qua nó tự mình thích thôi.
Trên thực tế, nó có thể biến thành bất cứ hình thái nào, hiện tại, Thuỷ Bạch Sắc biến thành cái khuy áo, đính trên quần áo của Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm gọi nó, nó lập tức kêu lên “Thẩm thiếu, ta, ta có biện pháp, thế nhưng… rất đau.”
“Rất đau?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Có ý gì?”
“Chính là rất đau a, ta cần phân chia một phần thân thể của ta ra, đưa cho người khác, sau đó song phương có thể liên hệ.”
Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Ta không hiểu ý của nó.”
“Rất đơn giản, đem nó phân chia, một phần bị chia ra đó đưa cho người thân của ngươi, khi một bên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần người thân của ngươi huỷ đi đám năng lượng thể kia, như vậy, Thuỷ Bạch Sắc dù ở đâu cũng biết được.”
“Nói cách khác, chỉ có lúc nguy cấp mới có thể sử dụng.”
“Ừm.”
“Vậy… bình thường có thể thông qua năng lượng thể đó để liên hệ không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Có thể dùng ám hiệu.”
“Ám hiệu?” Thẩm Tu Lâm không rõ “Có ý gì?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc nhìn Thuỷ Bạch Sắc.
“Đau một lần là có ý gì, đau hai lần là có ý gì, đau nơi nào là có ý gì, mấy loại kiểu như vậy.”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời sợ tới mức kêu ầm lên “Quái vật. Ngươi là đồ quái vật. Ngươi muốn dằn vặt Tiểu Thuỷ. Ngươi là đồ quái vật.”
Thuỷ Bạch Sắc giương nanh múa vuốt muốn lao tới trước mặt Đông Phương Hiển, mới vừa động, liền bị Thẩm Tu Lâm tóm gọn.
“Chủ nhân, Thẩm thiếu, ngươi, ngươi đừng hành hạ ta a, ta sợ đau…”
Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt nói “Chỉ đau một chút, cũng không phải huỷ ngươi, ngươi nói ngươi là nam, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ đau như thế.”
“Ta… Ta…” Thuỷ Bạch Sắc run rẩy “Ta chính là sợ đau a.”
Thẩm Tu Lâm lại nói “Đau rồi sẽ quen.”
“Không muốn đâu.” Thuỷ Bạch Sắc hét thảm.
Thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn hỏi Đông Phương Hiển phương pháp, sau đó đem Thuỷ Bạch Sắc phân tách ra một chút, giao cho Thẩm Hoa Phong, còn “ám hiệu” lại chỉ chuẩn bị vài loại.
Một loại là tình huống cực kỳ nguy hiểm, một loại là tình huống có thể giải quyết, nhưng cần có trợ giúp.
Nếu như trực tiếp phá huỷ năng lượng thể, vậy chính là tình huống không còn cách nào cứu vãn.
Trao đổi xong các loại đơn giản ám hiệu, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển rời khỏi biệt thự.
Bọn họ bây giờ còn chỉ dự định sẽ hoạt động trong thành phố này, cũng không cần lo đến tình huống không kịp trở về.
“Thuỷ Bạch Sắc, ngươi có thể cảm giác được người anh em gần nhất của ngươi ở nơi nào không?”
“Không biết nha, khẳng định không phải ở trong thành phố này. Nếu ở trong thành phố này, ta khẳng định biết được.”
Thẩm Tu Lâm nghe giọng hỏi Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi có cảm nhận được gì không?”
“Tìm Thập Quang, xem có tồn tại hay không.” Nói xong, Đông Phương Hiển nhàn nhạt, lại không kém phần bén nhọn nhìn về phía Thuỷ Bạch Sắc “Ngươi có thể cảm nhận được Thập Quang không?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời cảnh giác “Ngươi muốn tìm Ngũ Sắc Thập Quang?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Ừm.”
Thuỷ Bạch Sắc càng thêm cảnh giác hơn “Ngươi muốn tìm Ngũ Sắc Thập Quang làm gì? Ngươi có biết rằng Ngũ Sắc Thập Quang là năng lượng mạnh nhất thế giới này hay không? Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Hiển nhàn nhạt liếc mắt nhìn Thuỷ Bạch Sắc đang kích động “Các ngươi đều là năng lượng thể, ngươi nói ta tìm các ngươi làm gì?”
Thuỷ Bạch Sắc trên người Thẩm Tu Lâm vặn vẹo “Lợi dụng chúng ta để tu luyện là sai lầm. Cảnh giới sẽ bất ổn, hơn nữa sẽ phải chịu trừng phạt từ ý chí thế giới.”
“Không phải dùng các ngươi để tu luyện. Ý chí thế giới này cũng đang trừng phạt nhân loại rồi, nếu không thì ngươi nói xem vì sao mạt thế lại tới? Còn các ngươi nữa, các ngươi xác định ý chí thế giới này còn muốn bảo vệ các ngươi hay sao?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời càng vặn vẹo hơn.
“Các ngươi cũng cần thôn phệ năng lượng, thế nhưng chỉ dựa vào mình các ngươi, có thể tìm đến bao nhiêu năng lượng? Các ngươi làm sao mà lớn mạnh được? Giúp ta tìm Ngũ Sắc Thập Quang, ta có thể đáp ứng ngươi, để cho các ngươi tự do trưởng thành, chỉ cần tại thời điểm ta yêu cầu thì hỗ trợ một tay là được.”
Thuỷ Bạch Sắc im lặng suy tư.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Tiểu Thuỷ, chúng ta cần sức mạnh của Ngũ Sắc Thập Quang để làm một ít chuyện. Nếu như ngươi không giúp đỡ, chúng ta cũng vẫn phải làm. Chỉ là giữa năng lượng thể các ngươi thì cảm ứng càng mạnh hơn, chúng ta cũng muốn tránh khỏi phiền phức, hơn nữa trong chuyện này chúng ta cũng không phải chỉ có duy nhất một chọn lựa là ngươi. Đông Phương nói không sai. các ngươi đều cần lớn mạnh hơn. Chúng ta trợ giúp các ngươi trưởng thành, tại thời điểm thích hợp thì các ngươi cống hiến một chút sức mạnh. Chúng ta coi như là theo nhu cầu của mỗi bên, không phải sao?”
Thuỷ Bạch Sắc lại tiếp tục suy tư.
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Hơn nữa, các ngươi gặp phải chúng ta, chúng ta có thể bảo đảm chỉ mượn dùng sức mạnh của các ngươi, sẽ không thương tổn tới căn nguyên của các ngươi. Thế nhưng, nếu như các ngươi gặp phải người xấu thì sao? Nếu như có ngươi nào đó muốn hoàn toàn thôn phệ các ngươi thì sao? Các ngươi liệu có thể sống được hay không?”
Thuỷ Bạch Sắc ở trên người Thẩm Tu Lâm vặn vẹo đến mấy lần, rốt cuộc chậm rãi nói “Vậy cũng được. Ta có thể đáp ứng các ngươi, giúp các ngươi tìm các anh em của ta, còn có Thập Quang nữa. Nhưng các ngươi cũng phải bảo đảm, các ngươi không thể thực sự huỷ diệt chúng ta. Chúng ta đám năng lượng thể này, chỉ cần căn nguyên vẫn còn tồn tại thì còn có thể sống. Nếu như không còn căn nguyên, chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy nhìn về phía Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Các ngươi ở một trình độ nào đó, chính là đại biểu cho ý chí của thế giới này. Ta có thể đáp ứng các ngươi, chỉ cần tập hợp đủ Ngũ Sắc Thập Quang, mặc dù những việc ta cần làm có chút nguy hiểm, thế nhưng cũng sẽ không để bất luận ai trong các ngươi phải huỷ diệt căn nguyên.”
“Ta muốn ngươi dùng linh hồn để thề.” Thuỷ Bạch Sắc nói.
Đông Phương Hiển cười lạnh một tiếng “Nằm mơ.”
“Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc nổi giận.
Thẩm Tu Lâm vội nói “Dùng linh hồn để thề quá nghiêm trọng, ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Vậy các ngươi muốn ta làm cách nào để tin các ngươi?” Thuỷ Bạch Sắc cũng phát điên lên.
Thẩm Tu Lâm nói “Các ngươi có thể quan sát chúng ta. Kỳ thực, Thuỷ Bạch Sắc, các ngươi cũng không có bao nhiêu lựa chọn, không phải sao? Hơn nữa, bây giờ ngươi đã nhận ta làm chủ, ngươi cảm thấy, người chủ nhân ngươi tìm ra này không tốt hay sao? Ngươi không tin vào mắt của mình hay sao?”
Thuỷ Bạch Sắc nhất thời không nói gì.
Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Ngươi bây giờ còn có chút thời gian, có thể suy nghĩ thật kỹ.”
Thuỷ Bạch Sắc không lên tiếng, Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục ép buộc, mà lại cùng Đông Phương Hiển câu có câu không trò chuyện.
Đông Phương Hiển cũng phối hợp.
Nửa giờ sau, Thuỷ Bạch Sắc rốt cuộc nói “Ta, ta đáp ứng các ngươi.”
Thẩm Tu Lâm khoé miệng nhếch lên, cùng Đông Phương Hiển nhìn nhau một cái, sau đó cười nói “Được, vậy ngươi nói cho ta biết, trong Thập Quang, có bao nhiêu cái tồn tại ở thành phố này?”
“Chỉ có một. Ta chỉ cảm nhận được một cái, hơn nữa cách chỗ chúng ta bây giờ rất xa.”
“Xa bao nhiêu?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi.
Thuỷ Bạch Sắc nhảy lên, dùng đầu tròn xoe của nó chỉ một phương hướng “Ở bên đó, rất rất xa.”
Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Xa bao nhiêu cũng phải đi.”
Đông Phương Hiển lúc này lại nói “Ngoại trừ Thập Quang, còn có bao nhiêu năng lượng thể nữa? Loại không có đẳng cấp cao như các ngươi, thế nhưng cũng hữu dụng.”
“À, cái này có nhiều một chút, các ngươi đều muốn tìm sao?”
“Không phải muốn tìm, mà là khi tiện đường đi qua cũng có thể tìm nhiều một chút, còn đỡ hơn là không có.”
“Như vậy sao?” Thuỷ Bạch Sắc trên người Thẩm Tu Lâm uốn éo “Ta thật ra biết đến hai nơi, thế nhưng chúng toàn đám đồ ghê tởm thôi.”
“Đồ gì ghê tởm?” Thẩm Tu Lâm vội hỏi
“Rắn cùng với đười ươi khổng lồ, rất hôi, ta không thích.”
“Ồ?” Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Rắn cùng đười ươi khổng lồ? Là biến dị động vật?”
“Trước đây đã rất lợi hại, lần này thiên địa linh khí mất cân bằng, chúng nó càng lợi hại hơn nữa.”
Thẩm Tu Lâm trầm mặc, sau đó nói “Ngươi đánh không lại chúng nó? Đúng rồi, ta ở trên sườn núi hôm đó, thấy ngươi tại dưới đất cũng có thể đem tất cả tang thi biến thành tro bụi, lực công kích của ngươi chắc phải rất lợi hại mới đúng.”
“Đó là bởi vì chúng nó là vật chết, năng lượng thể của chúng ta vừa lúc có tác dụng khắc chế vật chết, cho nên ta mới có thể huỷ diệt chúng nó. Thế nhưng, nếu là sinh vật, chúng ta sẽ không có tác dụng. Một khi không thể khắc chế được, chỉ có thể dùng tinh thần lực cùng hồn lực để công kích, hai thứ đó tiêu hao nhiều năng lượng lắm, năng lượng của ta bây giờ rất quý giá, làm sao có thể dùng để làm chuyện này được?”
Nói xong, Thuỷ Bạch Sắc lại nịnh nọt “Thẩm thiếu, ngươi là chủ nhân của ta, ngươi đáng lý ra nên tìm mấy cái năng lượng thể đó, sau đấy cho ta ăn chứ. Ta chỉ có ăn năng lượng thể thì mới trưởng thành được nha. Nhưng mà ta không ăn năng lượng thể đã có linh trí, đó là giết hại đồng loại, giống như nhân loại ăn thịt người vậy, không được đâu nha.”
Bạn đang
Thẩm Tu Lâm hết chá» nói, nghÄ© tá»i má»t vấn Äá» lại há»i âNgÆ°Æ¡i nói rắn và ÄÆ°á»i Æ°Æ¡i là Äá»ng váºt thủ há» nÄng lượng thá» Äúng không?â
âÄúng a, nÄng lượng thá» cao cấp Äá»u có Äá»ng váºt thủ há».â
âVáºy còn ngÆ°Æ¡i?â
âTa? Ta không cần, bá»i vì ta Äã có linh trÃ, cho nên sau khi ta tiến hoá có linh trÃ, Äá»ng váºt thủ há» ta liá»n rá»i Äi, ta hiá»n tại cÅ©ng không biết nó Äi Äâu.â
Sắc mặt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n Äá»t nhiên hÆ¡i Äá»i má»t chút âTiến hoá ra linh trÃ⦠NgÆ°Æ¡i lúc nà o tiến hoá ra linh trÃ?â
âNhắc tá»i cÅ©ng kỳ quái nha. Ta cảm giác còn cần rất lâu má»i có thá» tiến hoá ra linh trÃ, thế nhÆ°ng hÆ¡n hai tháng trÆ°á»c, ta bá»ng nhiên tiến hoá thà nh công. Có Äược linh trà tháºt sá»± là rất tá»t. TrÆ°á»c Äây ta chá» có thá» tá»nh tá»nh mê mê biết Äược ta là cái gì, muá»n Äợi má»t chủ nhân tá»i, thế nhÆ°ng hiá»n giá» ta Äã có linh trÃ, hÆ¡n nữa ta còn có thá» tiếp tục trÆ°á»ng thà nh nha.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nghe váºy, sắc mặt lần thứ hai lại thay Äá»i má»t chút.
Thẩm Tu Lâm láºp tức nháºn ra, muá»n há»i cái gì, lại có chút kiêng kỵ Thuá»· Bạch Sắc, vì váºy lại không há»i.
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n lúc nà y lại nói âKhi ngÆ°Æ¡i không cần nó thì có thá» Äá» nó và o trong ý thức hải của ngÆ°Æ¡i, sau Äó ngÆ°Æ¡i khóa lại ý thức hải, nó liá»n không biết chúng ta nói cái gì.â
Thẩm Tu Lâm láºp tức hiá»u ý của Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n, sau Äó, hắn tóm lấy Thuá»· Bạch Sắc, ném Äá»i phÆ°Æ¡ng và o ý thức hải.
âÄông PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i vừa nãy là m sao váºy? Ta thấy sắc mặt ngÆ°Æ¡i không tá»t lắm.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n nhấp môi âTa nghi ngá» khi ngÆ°Æ¡i trá»ng sinh⦠NgÅ© Sắc Tháºp Quang, rất có thá» Äã không phải là NgÅ© Sắc Tháºp Quang trÆ°á»c Äây.â
Thẩm Tu Lâm sững sá» âCó ý gì?â
âNgÅ© Sắc Tháºp Quang là nÄng lượng nguyên bản của thế giá»i nà y, thế nhÆ°ng loại nÄng lượng nguyên bản nà y chá» khi chÃnh thức tiến hoá ra linh trà má»i coi nhÆ° là nÄng lượng nguyên bản tháºt sá»±. NgÆ°Æ¡i vừa nãy nghe Äược, Thuá»· Bạch Sắc nói nó cảm giác Äược mình còn cần rất lâu má»i tiến hoá ra Äược linh trÃ, thế nhÆ°ng, chá» tại hÆ¡n hai tháng trÆ°á»c lại Äá»t nhiên có linh trÃ⦠Ta nghi ngá», Äó là bản thân ý chà thế giá»i cải biến, Äây cÅ©ng có thá» nói là , viá»c ngÆ°Æ¡i trá»ng sinh có khả nÄng liên quan tá»i ý chà thế giá»i, sau Äó má»i chuyá»n Äá»u thay Äá»i. Ta Äá»i trÆ°á»c tìm Äược mấy cái trong NgÅ© Sắc Tháºp Quang có lẽ hiá»n giá» Äã không á» chá» cÅ©, hoặc là , không còn là NgÅ© Sắc Tháºp Quang chân chÃnhâ¦â
Thẩm Tu Lâm ngÆ¡ ngẩn âSẽ⦠thà nh nhÆ° váºy?â
Ãnh mắt Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n u ám hÆ¡n.
Má»t lát sau, Thẩm Tu Lâm nói âÄông PhÆ°Æ¡ng, thế cÅ©ng không sao, hiá»n giá» chúng ta có Äược Thuá»· Bạch Sắc, nhiá»u nhất cÅ©ng chá» là không biết Äược chá» của NgÅ© Sắc Tháºp Quang mà thôi. Nếu có Thuá»· Bạch Sắc, chúng ta sá»m muá»n cÅ©ng có thá» tìm Äược, không phải sao?â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n hÆ¡i run run, nhấp môi, sau Äó má»i cháºm rãi nói âNgÆ°Æ¡i nói Äúng, là ta nghÄ© quá nhiá»u rá»iâ¦â
Thẩm Tu Lâm cÆ°á»i âKhông sao. Bất ká» thế nà o, ta nói rá»i, sẽ cùng ngÆ°Æ¡i Äi tìm NgÅ© Sắc Tháºp Quang.â
Äông PhÆ°Æ¡ng Hiá»n gáºt Äầu, cháºm rãi Äáp lại ââ¦á»ªm.â
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.