Chương 12: Dọn Vào Nhà Mới 2
Phù Diêu Khanh
03/02/2023
Lần này Lâm Lạc chỉ cầm theo lưỡi hái, không có biện pháp, vì thực vật trên núi sinh trưởng quá nhanh, một đoạn thời gian không có tới là lại xanh um tươi tốt.
Cô đi được khoảng nửa tiếng là đã cảm nhận được hơi thở của vị kia, mấy tháng này tuy Lâm Lạc bận rộn chuyện nhà cửa nhưng cũng không có bỏ xuống việc luyện tập dị năng hệ tinh thần.
Hiện tại đã ẩn ẩn gần đến cấp 4, yêu cầu cô đề ra cho mình chính là trước khi xảy ra mạt thế ít nhất cũng phải lên được cấp 5.
Nếu lên cấp 5 rồi……
Lâm Lạc lập tức có thể làm một chuyện.
“Nhà đã xây xong rồi, tôi có để riêng cho anh một phòng, anh đi về cùng tôi nhé.” Tầm mắt Lâm Lạc nhìn về phương hướng người kia, đồng thời bước chân cũng đi về phía đó.
Không biết có phải do cô thỉnh thoảng đi lên núi chỉ để lại đồ vật rồi đi luôn hay không, người này không giống mấy lần trước, vừa nhìn thấy người là chạy bay đi luôn, mà đứng im tại chỗ không động đậy gì.
Lại lần nữa gặp mặt, Lâm Lạc phát hiện anh ta đã thay quần áo lần trước cô đưa cho, chẳng qua lại biến thành vừa bẩn vừa rách, cứ như đang khoác giẻ lau ở trên người.
“Tôi là Lâm Lạc, đi thôi.”
Cô tận lực biểu hiện ra thiện ý của mình, đồng thời vươn tay phải ra, “Nếu về sau anh muốn rời đi hoặc là ở không quen, tôi sẽ không ngăn cản.”
Đây là hiếm khi Lâm Lạc thể hiện thiện ý, nhưng nếu anh ta khăng khăng không muốn, cô sẽ thu hồi thật nhanh.
Người nọ nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Lâm Lạc khoảng ba giây, lại nhìn xuống bàn tay mình, vừa bẩn vừa đen còn rất lớn.
Anh thử đến gần Lâm Lạc một bước, ánh mắt sạch sẽ lại ngây thơ, “Lạc Lạc.”
Thanh âm không còn tắc nghẹn giống lần trước, cũng không nói lắp, không biết có phải là do luyện tập qua rồi không.
Nghe hai chữ này Lâm Lạc sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, hai mắt lấp lánh tràn ngập ý cười, còn có một chút hoài niệm bị che giấu thật sâu, “Đúng vậy, tôi là Lạc Lạc.”
Ông ngoại và bà ngoại thường gọi cô như vậy, mà cha Lâm cùng mẹ Lâm đều gọi cô là con gái hoặc bé ngoan.
Cô cũng không có ghét bỏ tay anh bẩn, trực tiếp kéo tay anh, “Đi thôi.”
Người nọ ở một giây khi hai tay tiếp xúc cả người đều cứng lại, tựa hồ như đã chịu kinh hách rất lớn, thậm chí còn muốn rút tay mình về.
Chỉ là sức lực Lâm Lạc rất lớn, anh không có thành công, hoặc là nói trong tiềm thức anh cũng không nghĩ thành công.
Sau đó không biết như thế nào, đã bị đưa tới căn nhà xinh đẹp kia.
Anh cơ hồ là nhìn căn nhà này được xây lên từng chút một, mỗi ngày chờ tới đêm khuya, anh sẽ đến rồi tìm một chỗ bằng phẳng nằm ngủ, may là đang là mùa hè nên cũng không sợ lạnh.
Ngay khi gà gáy lại lập tức rời đi.
Anh còn nhớ rõ ràng lời Lâm Lạc từng nói.
—— căn nhà xinh đẹp như vậy, có muốn ở lại cùng cô không?
Trong đầu còn đang tự hỏi vấn đề này, giây tiếp theo tay phải bị buông ra, ngay sau đó anh phát hiện mình đang đứng ở một căn phòng nhỏ sạch sẽ sáng ngời.
Nền gạch sáng bóng cùng với hai chân dính đầy bùn đất của anh hình thành đối lập rõ ràng, trên người anh đột nhiên cứ như là có sâu bò, cả người bắt đầu không được tự nhiên.
Lâm Lạc cũng mặc kệ suy nghĩ trong lòng gia hỏa này, cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh sang nước ấm rồi nhét vào tay người nọ.
“Mau tự vệ sinh sạch sẽ đi, anh biết dùng xà phòng thơm không?”
Dòng nước sạch sẽ chảy ở trên người, mang đi bùn đất, rất nhanh nước bẩn chảy đầy dưới chân.
Nhìn đến đồ vật Lâm Lạc chỉ, anh lắc đầu.
Lâm Lạc chỉ có thể lấy tay mình ra làm mẫu cho anh nhìn một lần, “Toàn thân đều phải xoa xà phòng, sau khi xoa phải rửa lại bằng nước thật kỹ .”
“Sau đó lấy cái khăn lông này lau khô.”
“Quần áo ở chỗ này……
Lâm Lạc cảm thấy bản thân như đang nuôi một đứa con trai, tay cầm tay dạy người ta kỹ năng sinh hoạt.
Cuối cùng khi đóng cửa phòng tắm lại còn không thấy yên tâm, chỉ là rốt cuộc không phải con trai của cô thật, nên chỉ có thể buông tay.
Ước chừng mười phút sau, tiếng nước chảy bên trong ngừng lại.
Lại qua năm phút, cửa mở ra.
Đứng ở trước mặt Lâm Lạc chính là một “Đại thúc trung niên” với gương mặt bị râu bao trùm đến một nửa, mặc cái áo rộng thùng thình cùng cái quần sóoc bãi biển của ba Lâm.
Nếu không phải lộ ra đôi mắt cùng với cơ thể cường tráng, thật đúng là nhìn không khác gì ăn xin ngoài đường.
Lâm Lạc: “……”
Nhìn đến đầu tóc anh còn đang dính nước, Lâm Lạc nhận mệnh thở dài, “Lại đây, để tôi giúp anh sấy tóc.”
Thuận tiện…… Cũng cạo sạch đám râu này luôn!
Nhìn thật sự cay mắt quá đi !
Cô đi được khoảng nửa tiếng là đã cảm nhận được hơi thở của vị kia, mấy tháng này tuy Lâm Lạc bận rộn chuyện nhà cửa nhưng cũng không có bỏ xuống việc luyện tập dị năng hệ tinh thần.
Hiện tại đã ẩn ẩn gần đến cấp 4, yêu cầu cô đề ra cho mình chính là trước khi xảy ra mạt thế ít nhất cũng phải lên được cấp 5.
Nếu lên cấp 5 rồi……
Lâm Lạc lập tức có thể làm một chuyện.
“Nhà đã xây xong rồi, tôi có để riêng cho anh một phòng, anh đi về cùng tôi nhé.” Tầm mắt Lâm Lạc nhìn về phương hướng người kia, đồng thời bước chân cũng đi về phía đó.
Không biết có phải do cô thỉnh thoảng đi lên núi chỉ để lại đồ vật rồi đi luôn hay không, người này không giống mấy lần trước, vừa nhìn thấy người là chạy bay đi luôn, mà đứng im tại chỗ không động đậy gì.
Lại lần nữa gặp mặt, Lâm Lạc phát hiện anh ta đã thay quần áo lần trước cô đưa cho, chẳng qua lại biến thành vừa bẩn vừa rách, cứ như đang khoác giẻ lau ở trên người.
“Tôi là Lâm Lạc, đi thôi.”
Cô tận lực biểu hiện ra thiện ý của mình, đồng thời vươn tay phải ra, “Nếu về sau anh muốn rời đi hoặc là ở không quen, tôi sẽ không ngăn cản.”
Đây là hiếm khi Lâm Lạc thể hiện thiện ý, nhưng nếu anh ta khăng khăng không muốn, cô sẽ thu hồi thật nhanh.
Người nọ nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn của Lâm Lạc khoảng ba giây, lại nhìn xuống bàn tay mình, vừa bẩn vừa đen còn rất lớn.
Anh thử đến gần Lâm Lạc một bước, ánh mắt sạch sẽ lại ngây thơ, “Lạc Lạc.”
Thanh âm không còn tắc nghẹn giống lần trước, cũng không nói lắp, không biết có phải là do luyện tập qua rồi không.
Nghe hai chữ này Lâm Lạc sửng sốt, đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, hai mắt lấp lánh tràn ngập ý cười, còn có một chút hoài niệm bị che giấu thật sâu, “Đúng vậy, tôi là Lạc Lạc.”
Ông ngoại và bà ngoại thường gọi cô như vậy, mà cha Lâm cùng mẹ Lâm đều gọi cô là con gái hoặc bé ngoan.
Cô cũng không có ghét bỏ tay anh bẩn, trực tiếp kéo tay anh, “Đi thôi.”
Người nọ ở một giây khi hai tay tiếp xúc cả người đều cứng lại, tựa hồ như đã chịu kinh hách rất lớn, thậm chí còn muốn rút tay mình về.
Chỉ là sức lực Lâm Lạc rất lớn, anh không có thành công, hoặc là nói trong tiềm thức anh cũng không nghĩ thành công.
Sau đó không biết như thế nào, đã bị đưa tới căn nhà xinh đẹp kia.
Anh cơ hồ là nhìn căn nhà này được xây lên từng chút một, mỗi ngày chờ tới đêm khuya, anh sẽ đến rồi tìm một chỗ bằng phẳng nằm ngủ, may là đang là mùa hè nên cũng không sợ lạnh.
Ngay khi gà gáy lại lập tức rời đi.
Anh còn nhớ rõ ràng lời Lâm Lạc từng nói.
—— căn nhà xinh đẹp như vậy, có muốn ở lại cùng cô không?
Trong đầu còn đang tự hỏi vấn đề này, giây tiếp theo tay phải bị buông ra, ngay sau đó anh phát hiện mình đang đứng ở một căn phòng nhỏ sạch sẽ sáng ngời.
Nền gạch sáng bóng cùng với hai chân dính đầy bùn đất của anh hình thành đối lập rõ ràng, trên người anh đột nhiên cứ như là có sâu bò, cả người bắt đầu không được tự nhiên.
Lâm Lạc cũng mặc kệ suy nghĩ trong lòng gia hỏa này, cầm lấy vòi hoa sen, chỉnh sang nước ấm rồi nhét vào tay người nọ.
“Mau tự vệ sinh sạch sẽ đi, anh biết dùng xà phòng thơm không?”
Dòng nước sạch sẽ chảy ở trên người, mang đi bùn đất, rất nhanh nước bẩn chảy đầy dưới chân.
Nhìn đến đồ vật Lâm Lạc chỉ, anh lắc đầu.
Lâm Lạc chỉ có thể lấy tay mình ra làm mẫu cho anh nhìn một lần, “Toàn thân đều phải xoa xà phòng, sau khi xoa phải rửa lại bằng nước thật kỹ .”
“Sau đó lấy cái khăn lông này lau khô.”
“Quần áo ở chỗ này……
Lâm Lạc cảm thấy bản thân như đang nuôi một đứa con trai, tay cầm tay dạy người ta kỹ năng sinh hoạt.
Cuối cùng khi đóng cửa phòng tắm lại còn không thấy yên tâm, chỉ là rốt cuộc không phải con trai của cô thật, nên chỉ có thể buông tay.
Ước chừng mười phút sau, tiếng nước chảy bên trong ngừng lại.
Lại qua năm phút, cửa mở ra.
Đứng ở trước mặt Lâm Lạc chính là một “Đại thúc trung niên” với gương mặt bị râu bao trùm đến một nửa, mặc cái áo rộng thùng thình cùng cái quần sóoc bãi biển của ba Lâm.
Nếu không phải lộ ra đôi mắt cùng với cơ thể cường tráng, thật đúng là nhìn không khác gì ăn xin ngoài đường.
Lâm Lạc: “……”
Nhìn đến đầu tóc anh còn đang dính nước, Lâm Lạc nhận mệnh thở dài, “Lại đây, để tôi giúp anh sấy tóc.”
Thuận tiện…… Cũng cạo sạch đám râu này luôn!
Nhìn thật sự cay mắt quá đi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.