Chương 2: Lâm Lạc 2
Phù Diêu Khanh
18/01/2023
Một câu này cùng với nhìn thấy bộ cảnh phục trên người làm không khí nháy mắt an tĩnh, nhưng giây tiếp theo, thanh âm bén nhọn của vợ bác cả Lâm lập tức vang lên.
“Làm bậy mà, cháu gái lại dám gọi công an bắt bác ruột mình, cái thế đạo gì thế này, chúng tao cực cực khổ khổ, bận rộn trong ngoài giúp mày làm tốt tang sự cho ba mẹ, kết quả còn bị……”
Bà ta một bên vừa khóc lóc kể lể, một bên vừa gạt nước mắt.
Bộ dạng “Đau khổ” kia, ai không biết còn tưởng rằng Lâm Lạc mang người đến khi dễ trưởng bối.
Ngay sau đó, thanh âm nam nữ mồm năm miệng mười ồn ào khắp nhà, vốn dĩ là hành lang nhỏ hẹp giờ lại càng giống như cái chợ bán thức ăn.
Lâm gia đời trước trừ bỏ “Dị loại” như ba Lâm, người có văn hóa cao nhất cũng chỉ là sơ trung, kinh nghiệm phố phường hàng năm làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc chỉ cần náo loạn, cảnh sát cũng khó quản chuyện riêng của gia đình.
“Trật tự! Trật tự!”
Quả nhiên, cảnh sát hô mấy tiếng cũng không thể ngăn cản trò khôi hài này lại, trong lòng bác gái Lâm đắc ý vài phần.
Con nhóc chết tiệt kia, còn dám báo án? Thật sự cho rằng cảnh sát có thể quản được loại sự tình này?!
Nghĩ như vậy, bác gái Lâm bớt thời giờ liếc mắt nhìn Lâm Lạc một cái, cũng là lần đầu tiên sau khi vào nhà bà ta nhìn đến Lâm Lạc.
Không biết từ lúc nào, Lâm Lạc đã ngồi vào trên ghế, sắc mặt trắng bệch giống như là bị dọa cho phát khiếp, nhưng biểu tình lại là…… Mười phần lạnh nhạt!
Đặc biệt, đặc biệt là cặp mắt kia!
Ánh mắt nhìn bọn họ như là đang nhìn người chết!
Bác gái Lâm bị ánh mắt như vậy dọa đến nấc lên, tiếng kêu rên trong miệng cũng không phát ra được nữa.
Quân chủ lực bị diệt, hơn nữa bị hai cảnh sát nói vài câu, đòi đưa ngay bọn họ về đồn lập biên bản, trận khôi hài này rốt cuộc cũng dừng lại.
Kỳ thật, vị đồng chí cảnh sát trẻ tuổi cũng nhìn thấy Lâm Lạc ngồi cách đó không xa, nhưng từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn đến nửa bên mặt của Lâm Lạc, nhìn thì có vẻ như là bị doạ sợ rồi, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, lại gặp phải chuyện như vậy……
Nói đến cũng thật đáng tiếc, ba Lâm và mẹ Lâm đều là giáo viên cao trung, khi hai người đi dạo vào buổi tối cuối tuần đã bị tài xế say rượu lái xe đâm vào, hai người qua đời ngay tại chỗ, còn được đưa lên cả tin tức.
Hai người dạy học vài thập niên, dạy ra không biết bao nhiêu học sinh, mà vị cảnh sát trẻ tuổi này trùng hợp chính là một trong số đó.
Anh nhận ra Lâm Lạc, rốt cuộc ảnh nền máy tính của ba Lâm cùng với trên mặt bàn làm việc của ông lúc nào cũng để ảnh gia đình, học sinh của ông không ai là không biết Lâm Lạc.
Mặc kệ là ân sư hay vẫn là hành động hiện tại của thân thích Lâm gia đều làm vị cảnh sát này không tự giác thiên vị Lâm Lạc.
Cứ như vậy, sự tình cũng thuận lợi phát triển theo hướng suy nghĩ của Lâm Lạc, mấy người nhà họ Lâm bị mang đi đồn công an làm ghi chép.
Vốn dĩ Lâm Lạc cũng phải đi, chỉ là…… cô được chiếu cố đặc thù.
Được cảnh sát an ủi dặn dò vài câu, lại ký vào biên bản xong, hoàn cảnh ầm ĩ này rốt cuộc theo một tiếng cửa phòng đóng lại, một lần nữa trở nên an tĩnh.
Chỉ là ở một giây trước khi cửa lớn hoàn toàn đóng lại, Lâm Lạc nở một nụ cười nhạt với bác cả Lâm còn chưa có từ bỏ ý định náo loạn, đồng thời khẩu hình khẽ nhúc nhích: “Chờ đấy.”
Bác cả Lâm sửng sốt, không biết có hiểu hay không, nhưng cũng không kịp đặt câu hỏi, cửa nhà đã hoàn toàn khép lại.
Mấy kẻ này hẳn là sẽ an tĩnh mấy ngày, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy.
Tầm mắt Lâm Lạc nhìn lại, quan sát xung quanh phòng ở mà mình sinh sống gần hai mươi năm.
Không lớn, chỉ khoảng hơn 50 mét, bị chia ra thành hai phòng một sảnh, Lâm Lạc một phòng, ba Lâm và mẹ Lâm một phòng, ngay cả phòng cho khách cũng không có.
Nhưng chỉ một căn phòng cũ nát như vậy, nhờ nằm ngay cạnh khu trường học, giá trị lại không hề nhỏ.
Trường tiểu học của tiểu khu, trường trung học phụ thuộc, rồi trường cao trung, ngoài ra còn có trường tiểu học tốt nhất thành phố, sơ trung, cao trung, làm biết bao các bậc cha mẹ hao hết tâm tư cũng muốn nhét con mình vào học bằng được, chỉ cách căn hộ này có năm phút đi đường.
Giá nhà trung bình trong nội thành là hai vạn một mét, nhưng căn phòng này của Lâm Lạc, giá cả đã bị nâng đến bảy, tám vạn một mét, mà còn là trả giá cao nhưng không một ai muốn bán.
May mà năm đó ba Lâm mẹ Lâm nhìn thấy giá nhà tăng cao, có dự kiến trước, chi tiền kéo quan hệ đổi người đứng tên bất động sản thành Lâm Lạc, bằng không trong tình huống ông nội Lâm đang còn trên đời, việc này chỉ biết sẽ càng phức tạp.
Đời trước……
Nếu không phải mạt thế, Lâm Lạc chỉ sợ phải vì chuyện này mà tiêu hao không ít tâm lực.
Mà đời này……
Lâm Lạc đứng dậy, rốt cuộc sắc mặt cô nhìn cũng đỡ hơn một ít, thân thể cũng có thể thong thả bước đi vài bước.
Cô đoán, dị năng tinh thần của cô còn phải mất một hai ngày nữa mới chải vuốt xong, đến lúc đó chẳng sợ chỉ mới cấp ba, đối phó thân thích nhà họ Lâm cũng dư dả.
Nhớ năm đó, mấy người này tạo cho Lâm Lạc rất nhiều phiền toái, hiện giờ nhìn lại cũng chỉ là vai hề tùy thời là có thể xử lý.
Còn việc Lâm Lạc muốn xử lý như thế nào? Tóm lại cứ gạt qua một bên trước đã.
Hiện tại, việc cô càng cần phải suy xét đến chính là trận mưa sao băng một năm sau làm thay đổi cả thế giới kia.
Không biết nơi xuất phát, cũng không có biện pháp dự phòng.
Cô có kinh nghiệm, thực lực so với đời trước càng mạnh hơn, lần này lại chiếm trước tiên cơ, nếu Lâm Lạc muốn, trở thành bá chủ sau mạt thế cũng không phải là không thể.
Tầm mắt lại chuyển tới một bên tường ở phòng khách, trên đó có treo bức ảnh gia đình ba người.
Được chụp vào năm trước, sau khi Lâm Lạc thi đại học xong.
Ba người đều cười rất vui vẻ, trên mặt đều hiện lên vẻ hạnh phúc.
“Niếp Niếp chỉ cần làm chuyện mình thích là được.”
“Làm cái gì ba mẹ đều sẽ ủng hộ. Đương nhiên, phải tuân theo pháp luật đó.”
“Ha ha ha, ba, con là loại người đó sao?”
……
Đối thoại khi điền nguyện vọng hiện rõ lên trong đầu.
Lâm Lạc cắn đôi môi trắng bệch, ánh mắt tối đi.
Cô không muốn làm bá chủ thế giới, cô muốn…
*
Hai ngày sau.
Thôn xóm nơi xa dần dần rõ ràng.
Sau khi lái chiếc xe của ba Lâm hơn 6 giờ đồng hồ, rốt cuộc Lâm Lạc cũng đến được cố hương của mẹ Lâm.
Thôn Chu gia , một thôn trang nhỏ hẻo lánh ở chân núi, toàn thôn chỉ có bốn năm chục hộ gia đình.
Cách thị trấn gần nhất cũng phải 40 phút lái xe, thôn chỉ có một con đường duy nhất thông ra bên ngoài.
Dự tính trong vòng vài thập tới đều sẽ không có phát triển lớn gì, người trẻ tuổi trong thôn đã sớm đi ra ngoài làm công, chỉ để lại một ít người già ở lại giữ nhà.
Lần trước tới vẫn là tiết Thanh minh, hiện tại đảo mắt mới có hơn ba tháng, vốn dĩ một nhà ba người hạnh phúc lại chỉ còn một mình Lâm Lạc.
Dừng xe ở bên ngoài sân nhà ông bà ngoại, Lâm Lạc xuống xe mở cửa sân.
“Lạc, Lạc nha đầu?”
Phía sau, vang lên một thanh âm quen thuộc, “Ai nha, thật là Lạc nha đầu, sao cháu lại tới đây?”
Một vị lão nhân bị què chân trái chậm rì rì xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc.
Cô hơi nhếch khóe miệng, “Diêu a bà, con muốn về đây ở một thời gian.”
Còn khoảng thời gian này là bao lâu, đại khái chỉ có mình Lâm Lạc biết.
“Làm bậy mà, cháu gái lại dám gọi công an bắt bác ruột mình, cái thế đạo gì thế này, chúng tao cực cực khổ khổ, bận rộn trong ngoài giúp mày làm tốt tang sự cho ba mẹ, kết quả còn bị……”
Bà ta một bên vừa khóc lóc kể lể, một bên vừa gạt nước mắt.
Bộ dạng “Đau khổ” kia, ai không biết còn tưởng rằng Lâm Lạc mang người đến khi dễ trưởng bối.
Ngay sau đó, thanh âm nam nữ mồm năm miệng mười ồn ào khắp nhà, vốn dĩ là hành lang nhỏ hẹp giờ lại càng giống như cái chợ bán thức ăn.
Lâm gia đời trước trừ bỏ “Dị loại” như ba Lâm, người có văn hóa cao nhất cũng chỉ là sơ trung, kinh nghiệm phố phường hàng năm làm cho bọn họ tin tưởng vững chắc chỉ cần náo loạn, cảnh sát cũng khó quản chuyện riêng của gia đình.
“Trật tự! Trật tự!”
Quả nhiên, cảnh sát hô mấy tiếng cũng không thể ngăn cản trò khôi hài này lại, trong lòng bác gái Lâm đắc ý vài phần.
Con nhóc chết tiệt kia, còn dám báo án? Thật sự cho rằng cảnh sát có thể quản được loại sự tình này?!
Nghĩ như vậy, bác gái Lâm bớt thời giờ liếc mắt nhìn Lâm Lạc một cái, cũng là lần đầu tiên sau khi vào nhà bà ta nhìn đến Lâm Lạc.
Không biết từ lúc nào, Lâm Lạc đã ngồi vào trên ghế, sắc mặt trắng bệch giống như là bị dọa cho phát khiếp, nhưng biểu tình lại là…… Mười phần lạnh nhạt!
Đặc biệt, đặc biệt là cặp mắt kia!
Ánh mắt nhìn bọn họ như là đang nhìn người chết!
Bác gái Lâm bị ánh mắt như vậy dọa đến nấc lên, tiếng kêu rên trong miệng cũng không phát ra được nữa.
Quân chủ lực bị diệt, hơn nữa bị hai cảnh sát nói vài câu, đòi đưa ngay bọn họ về đồn lập biên bản, trận khôi hài này rốt cuộc cũng dừng lại.
Kỳ thật, vị đồng chí cảnh sát trẻ tuổi cũng nhìn thấy Lâm Lạc ngồi cách đó không xa, nhưng từ góc nhìn của anh chỉ có thể nhìn đến nửa bên mặt của Lâm Lạc, nhìn thì có vẻ như là bị doạ sợ rồi, rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, lại gặp phải chuyện như vậy……
Nói đến cũng thật đáng tiếc, ba Lâm và mẹ Lâm đều là giáo viên cao trung, khi hai người đi dạo vào buổi tối cuối tuần đã bị tài xế say rượu lái xe đâm vào, hai người qua đời ngay tại chỗ, còn được đưa lên cả tin tức.
Hai người dạy học vài thập niên, dạy ra không biết bao nhiêu học sinh, mà vị cảnh sát trẻ tuổi này trùng hợp chính là một trong số đó.
Anh nhận ra Lâm Lạc, rốt cuộc ảnh nền máy tính của ba Lâm cùng với trên mặt bàn làm việc của ông lúc nào cũng để ảnh gia đình, học sinh của ông không ai là không biết Lâm Lạc.
Mặc kệ là ân sư hay vẫn là hành động hiện tại của thân thích Lâm gia đều làm vị cảnh sát này không tự giác thiên vị Lâm Lạc.
Cứ như vậy, sự tình cũng thuận lợi phát triển theo hướng suy nghĩ của Lâm Lạc, mấy người nhà họ Lâm bị mang đi đồn công an làm ghi chép.
Vốn dĩ Lâm Lạc cũng phải đi, chỉ là…… cô được chiếu cố đặc thù.
Được cảnh sát an ủi dặn dò vài câu, lại ký vào biên bản xong, hoàn cảnh ầm ĩ này rốt cuộc theo một tiếng cửa phòng đóng lại, một lần nữa trở nên an tĩnh.
Chỉ là ở một giây trước khi cửa lớn hoàn toàn đóng lại, Lâm Lạc nở một nụ cười nhạt với bác cả Lâm còn chưa có từ bỏ ý định náo loạn, đồng thời khẩu hình khẽ nhúc nhích: “Chờ đấy.”
Bác cả Lâm sửng sốt, không biết có hiểu hay không, nhưng cũng không kịp đặt câu hỏi, cửa nhà đã hoàn toàn khép lại.
Mấy kẻ này hẳn là sẽ an tĩnh mấy ngày, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ như vậy.
Tầm mắt Lâm Lạc nhìn lại, quan sát xung quanh phòng ở mà mình sinh sống gần hai mươi năm.
Không lớn, chỉ khoảng hơn 50 mét, bị chia ra thành hai phòng một sảnh, Lâm Lạc một phòng, ba Lâm và mẹ Lâm một phòng, ngay cả phòng cho khách cũng không có.
Nhưng chỉ một căn phòng cũ nát như vậy, nhờ nằm ngay cạnh khu trường học, giá trị lại không hề nhỏ.
Trường tiểu học của tiểu khu, trường trung học phụ thuộc, rồi trường cao trung, ngoài ra còn có trường tiểu học tốt nhất thành phố, sơ trung, cao trung, làm biết bao các bậc cha mẹ hao hết tâm tư cũng muốn nhét con mình vào học bằng được, chỉ cách căn hộ này có năm phút đi đường.
Giá nhà trung bình trong nội thành là hai vạn một mét, nhưng căn phòng này của Lâm Lạc, giá cả đã bị nâng đến bảy, tám vạn một mét, mà còn là trả giá cao nhưng không một ai muốn bán.
May mà năm đó ba Lâm mẹ Lâm nhìn thấy giá nhà tăng cao, có dự kiến trước, chi tiền kéo quan hệ đổi người đứng tên bất động sản thành Lâm Lạc, bằng không trong tình huống ông nội Lâm đang còn trên đời, việc này chỉ biết sẽ càng phức tạp.
Đời trước……
Nếu không phải mạt thế, Lâm Lạc chỉ sợ phải vì chuyện này mà tiêu hao không ít tâm lực.
Mà đời này……
Lâm Lạc đứng dậy, rốt cuộc sắc mặt cô nhìn cũng đỡ hơn một ít, thân thể cũng có thể thong thả bước đi vài bước.
Cô đoán, dị năng tinh thần của cô còn phải mất một hai ngày nữa mới chải vuốt xong, đến lúc đó chẳng sợ chỉ mới cấp ba, đối phó thân thích nhà họ Lâm cũng dư dả.
Nhớ năm đó, mấy người này tạo cho Lâm Lạc rất nhiều phiền toái, hiện giờ nhìn lại cũng chỉ là vai hề tùy thời là có thể xử lý.
Còn việc Lâm Lạc muốn xử lý như thế nào? Tóm lại cứ gạt qua một bên trước đã.
Hiện tại, việc cô càng cần phải suy xét đến chính là trận mưa sao băng một năm sau làm thay đổi cả thế giới kia.
Không biết nơi xuất phát, cũng không có biện pháp dự phòng.
Cô có kinh nghiệm, thực lực so với đời trước càng mạnh hơn, lần này lại chiếm trước tiên cơ, nếu Lâm Lạc muốn, trở thành bá chủ sau mạt thế cũng không phải là không thể.
Tầm mắt lại chuyển tới một bên tường ở phòng khách, trên đó có treo bức ảnh gia đình ba người.
Được chụp vào năm trước, sau khi Lâm Lạc thi đại học xong.
Ba người đều cười rất vui vẻ, trên mặt đều hiện lên vẻ hạnh phúc.
“Niếp Niếp chỉ cần làm chuyện mình thích là được.”
“Làm cái gì ba mẹ đều sẽ ủng hộ. Đương nhiên, phải tuân theo pháp luật đó.”
“Ha ha ha, ba, con là loại người đó sao?”
……
Đối thoại khi điền nguyện vọng hiện rõ lên trong đầu.
Lâm Lạc cắn đôi môi trắng bệch, ánh mắt tối đi.
Cô không muốn làm bá chủ thế giới, cô muốn…
*
Hai ngày sau.
Thôn xóm nơi xa dần dần rõ ràng.
Sau khi lái chiếc xe của ba Lâm hơn 6 giờ đồng hồ, rốt cuộc Lâm Lạc cũng đến được cố hương của mẹ Lâm.
Thôn Chu gia , một thôn trang nhỏ hẻo lánh ở chân núi, toàn thôn chỉ có bốn năm chục hộ gia đình.
Cách thị trấn gần nhất cũng phải 40 phút lái xe, thôn chỉ có một con đường duy nhất thông ra bên ngoài.
Dự tính trong vòng vài thập tới đều sẽ không có phát triển lớn gì, người trẻ tuổi trong thôn đã sớm đi ra ngoài làm công, chỉ để lại một ít người già ở lại giữ nhà.
Lần trước tới vẫn là tiết Thanh minh, hiện tại đảo mắt mới có hơn ba tháng, vốn dĩ một nhà ba người hạnh phúc lại chỉ còn một mình Lâm Lạc.
Dừng xe ở bên ngoài sân nhà ông bà ngoại, Lâm Lạc xuống xe mở cửa sân.
“Lạc, Lạc nha đầu?”
Phía sau, vang lên một thanh âm quen thuộc, “Ai nha, thật là Lạc nha đầu, sao cháu lại tới đây?”
Một vị lão nhân bị què chân trái chậm rì rì xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc.
Cô hơi nhếch khóe miệng, “Diêu a bà, con muốn về đây ở một thời gian.”
Còn khoảng thời gian này là bao lâu, đại khái chỉ có mình Lâm Lạc biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.