Chương 41: Mua Hàng Tết
Phù Diêu Khanh
20/04/2023
Thời gian yên lặng trôi nhanh, vào ngày cuối cùng của tháng 12, Lâm Lạc nhận được điện thoại của cô cả Lâm.
Ông nội Lâm tổng cộng sinh bảy người con, bốn nữ ba nam, ba Lâm đứng hàng thứ năm, cô cả Lâm là con đầu lòng, cũng chính là trưởng tỷ trong truyền thuyết.
Vị này khác hoàn toàn với bác cả Lâm và chú út Lâm bọn họ, là người có tính tình rất thành thật, sau khi gả chồng thì sinh được hai đứa con trai, đứng vững gót chân ở nhà chồng rồi thành thành thật thật cùng chồng nuôi con, tích cóp tiền cho con lấy vợ, mang cháu trai cháu gái, cả đời cơ bản đặt trọng tâm vào chồng con.
“Lạc nha đầu à, cháu sắp được nghỉ lễ chưa?”
Thanh âm cô cả Lâm mang theo dày đặc khẩu âm, còn kèm theo ngữ khí dè dặt.
Bà là con cả, năm nay đã 60 tuổi, cháu gái lớn của bà đều đã lên cao trung, cho nên ánh mắt nhìn Lâm Lạc đều như là đang nhìn cháu gái mình, còn mang theo thương tiếc khi cô vẫn còn ít tuổi mà đã mất đi song thân.
“Dạ, sắp rồi ạ.”
Việc Lâm Lạc xin tạm nghỉ học không có nói cho những người khác, Lâm gia cũng sẽ không đi trường học hỏi thăm, nhưng đối mặt với cô cả Lâm ân cần hỏi thăm, Lâm Lạc vẫn là trả lời mấy câu ba phải.
Rốt cuộc muốn giải thích thì quá phiền toái.
“Tốt, tốt.” tiếng cười của cô cả Lâm truyền đến, “Năm nay tới nhà cô cả ăn tết đi, ta đều chuẩn bị phòng cho cháu xong xuôi rồi, được nghỉ thì tới nhà cô luôn nhé!”
Cô cả Lâm ở nông thôn có một căn nhà ba tầng, đã tiêu hết cả đời tích tụ của nhà chồng cô để xây lên, hơn nữa trong nhà ngoài vợ chồng cô cả ra còn có mẹ chồng đã ngoài 80 tuổi cùng với gia đình hai cậu con trai.
Tổng cộng mười mấy người sống chung một mái nhà, nếu Lâm Lạc qua chơi, nói không chừng phải chiếm dụng tạm phòng của ai đó, làm những người khác phải chen chúc tạm với nhau.
“Không cần, cô.” Lâm Lạc vừa mới cự tuyệt, cô cả Lâm không vui.
“Sao lại không, tết nhất cháu chỉ có một mình còn có thể đi đâu, tới nhà cô cả, để cô làm món sườn chiên cháu thích nhất!”
Biết Lâm Lạc da mặt mỏng, cô cả tỏ vẻ đến khi đó sẽ để anh họ cũng chính là con trai cả của cô đến đón, còn hỏi chính xác ngày nào Lâm Lạc trở về.
Lâm Lạc than nhẹ một hơi, “Cô cả, cháu thật sự không thể về, năm nay cháu về nhà ông ngoại ăn tết, cô không cần lo lắng.”
——nhà ông ngoại?
Ông bà ngoại con bé không phải đều đã qua đời rồi sao? Chẳng qua nói không chừng bên đó còn có thân thích khác.
Cô cả Lâm cũng không hiểu rõ về đằng ngoại của Lâm Lạc lắm, chỉ biết Lâm Lạc nghỉ đông và nghỉ hè thường xuyên qua bên kia.
Trong lòng nghĩ thầm rằng có lẽ con bé thân cận với thân thích bên kia hơn.
Nếu đã thế thì cô cả Lâm không có cưỡng cầu nữa, chỉ là hỏi một câu, “Vậy năm nay mùng mấy cháu định sang nhà ông nội?”
Ông nội Lâm hiện tại sống cùng với cô hai Lâm, những nhà khác sẽ đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng cho cô hai.
Trong tình huống vẫn còn trưởng bối, Lâm Lạc mà không tới chúc tết khẳng định là không được.
Mà ông nội Lâm ……
Cảm giác của Lâm Lạc về ông không chán ghét như với mấy người bác cả Lâm, nhưng cũng không có tình cảm giống với cô cả Lâm.
Ông nội cô là một người rất kỳ lạ.
Bà nội Lâm qua đời rất sớm, ngay cả mẹ cô cũng chưa từng được gặp mặt.
Mà ông nội Lâm sau đó cũng không có tái hôn, cứ như vậy tiếp tục sinh hoạt.
Ba cô từng kể, trước đây ông nội Lâm là kế toán, điều kiện gia đình được coi như khá giả, nuôi bẩy người con cũng không vất vả lắm.
Nhưng thái độ của ông nội Lâm đối với mấy đứa con của mình chính là hai chữ —— nuôi thả.
—— cái gì? Con không muốn đi học mà muốn đi làm? Được thôi.
—— cái gì? Con muốn tiếp tục học lên hả? Được, không vấn đề gì.
Chính là như vậy, tùy mấy đứa lựa chọn thế nào, ông đều sẽ không can thiệp.
Tiền học phí để ba Lâm học cao trung đều do ông nội Lâm chi trả, ông không hề từ chối hoặc thoái thác, mà khi lên đại học thì do ba Lâm học trường sư phạm nên được miễn học phí.
Còn cháu nội hay cháu ngoại, ông đều đối xử thờ ơ như nhau.
Ông sẽ không hỗ trợ trông cháu, cũng không có trọng nam khinh nữ thiên vị ai, mỗi năm đều cho tiền mừng tuổi bằng nhau.
Hiện tại lão gia tử đều 80 tuổi, tay chân linh hoạt đầu óc rõ ràng, ngày thường thích đọc báo chí, nghe hí khúc.
Ngay cả khi ba Lâm qua đời, lúc mọi người bận rộn trấn an Lâm Lạc, cũng đồng thời lo lắng ông nội Lâm chịu không nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ai có thể tưởng được, lão gia tử thực bình tĩnh mà tỏ vẻ, ông đều nghĩ thông rồi, không cần phải lo lắng.
Nếu dùng ngôn ngữ giới trẻ ngày nay mà nói, đại khái chính là Phật hệ.
Nguyên nhân lớn nhất khiến Lâm Lạc không có yêu ghét rõ ràng đối với ông nội Lâm chính là vì không thân, nhưng ba Lâm đối với cha mình vẫn là có cảm tình.
“Cháu sẽ chọn ngày qua, cô không cần lo lắng, cháu có xe tự mình đi được.”
Cuối cùng lại hàn huyên thêm vài câu, mãi mới cúp điện thoại được.
Chẳng qua vì cuộc điện thoại này mới khiến cho Lâm Lạc quay ra xem lịch, phát hiện chỉ còn hơn 20 ngày nữa là đến Tết.
Đây hình như là cái Tết đầu tiên của cô cùng Vân Thư.
“Vân Thư, ngày mai chúng ta đi mua hàng tết!”
Hướng tới phòng bếp, trong thanh âm của Lâm Lạc mang theo một tia hoài niệm cách biệt đã lâu.
Ăn tết phải chuẩn bị cái gì?
Lâm Lạc bắt đầu nhớ lại.
Câu đối xuân, chữ phúc, các loại đồ khô trái cây……
Những thứ nhớ ra còn không ít.
Còn có hình ảnh tươi cười hiền từ vui sướng của ba Lâm mẹ Lâm nữa.
Hôm nay là Nguyên Đán, Lâm Lạc cùng Vân Thư đi đến trấn trên, phát hiện nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với dĩ vãng.
Hơn nữa còn có một bộ phận thôn dân ra ngoài làm công mấy ngày nay cũng đã lục tục trở lại, nơi trấn nhỏ bình thường sắp nghênh đón thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.
“Lạc Lạc, cá khô?”
“Mua!”
“Hạt dẻ cười?”
“Mua, hai mươi cân!”
“Quýt ngọt?”
“Được, lấy mười cân.”
……
Đối thoại của Lâm Lạc và Vân Thư cơ bản chính là những câu lặp lại, nhiều nhất đó là thay tên đồ vật muốn mua, nhưng tổng kết lên vẫn là không rời đi ba chữ mua mua mua.
Ngay cả quầy bán bồn cảnh bên cạnh cũng bị Lâm Lạc nhìn trúng, mua năm bồn quả kim quất về, nói không chừng có thể trồng thành công, nếu vậy không phải về sau cô sẽ có quả tươi ăn hay sao?
Như mấy ngày hôm trước, Vân Thư đã đem khối đất vốn dĩ chỉ có nửa mẫu ở sân sau lại khai hoang thêm nửa mẫu nữa, sau khi thu hoạch một đợt khoai tây cùng đậu phộng, việc trồng trọt này toàn quyền giao cho Vân Thư.
Lâm Lạc có lòng tin tưởng tuyệt đối đối với trình độ trồng trọt của anh, nhìn thấy mấy chậu quả kim quất đã có tính toán trong lòng, hay là bảo Vân Thư trồng thêm ít dưa hấu?
Mùa hè sao có thể thiếu dưa hấu được?!
Cuối cùng khi về nhà, Lâm Lạc vẫn còn đang bận suy nghĩ xem sẽ trồng thêm cái gì, rốt cuộc đồ tươi mới khẳng định là ăn ngon hơn đồ đông lạnh.
“Lạc Lạc, lúc nữa ăn sủi cảo nhân bắp với thịt bò nhé?”
Vân Thư gần đây mới học làm vằn thắn, Lâm Lạc may mắn thưởng thức qua một lần đã lập tức gạt bỏ chỗ sủi cảo đông lạnh tích trữ ngày trước ra khỏi thực đơn của cô, chuyển sang muốn ăn sủi cảo home made của nhà mình.
“Được, tôi muốn ăn canh sủi cảo!”
Rất nhanh, sau khi cơm nước xong xuôi hai người bắt tay vào trang trí nhà cửa, dưới sự hợp tác của hai người, cả căn nhà lập tức tràn đầy không khí ngày tết.
Ông nội Lâm tổng cộng sinh bảy người con, bốn nữ ba nam, ba Lâm đứng hàng thứ năm, cô cả Lâm là con đầu lòng, cũng chính là trưởng tỷ trong truyền thuyết.
Vị này khác hoàn toàn với bác cả Lâm và chú út Lâm bọn họ, là người có tính tình rất thành thật, sau khi gả chồng thì sinh được hai đứa con trai, đứng vững gót chân ở nhà chồng rồi thành thành thật thật cùng chồng nuôi con, tích cóp tiền cho con lấy vợ, mang cháu trai cháu gái, cả đời cơ bản đặt trọng tâm vào chồng con.
“Lạc nha đầu à, cháu sắp được nghỉ lễ chưa?”
Thanh âm cô cả Lâm mang theo dày đặc khẩu âm, còn kèm theo ngữ khí dè dặt.
Bà là con cả, năm nay đã 60 tuổi, cháu gái lớn của bà đều đã lên cao trung, cho nên ánh mắt nhìn Lâm Lạc đều như là đang nhìn cháu gái mình, còn mang theo thương tiếc khi cô vẫn còn ít tuổi mà đã mất đi song thân.
“Dạ, sắp rồi ạ.”
Việc Lâm Lạc xin tạm nghỉ học không có nói cho những người khác, Lâm gia cũng sẽ không đi trường học hỏi thăm, nhưng đối mặt với cô cả Lâm ân cần hỏi thăm, Lâm Lạc vẫn là trả lời mấy câu ba phải.
Rốt cuộc muốn giải thích thì quá phiền toái.
“Tốt, tốt.” tiếng cười của cô cả Lâm truyền đến, “Năm nay tới nhà cô cả ăn tết đi, ta đều chuẩn bị phòng cho cháu xong xuôi rồi, được nghỉ thì tới nhà cô luôn nhé!”
Cô cả Lâm ở nông thôn có một căn nhà ba tầng, đã tiêu hết cả đời tích tụ của nhà chồng cô để xây lên, hơn nữa trong nhà ngoài vợ chồng cô cả ra còn có mẹ chồng đã ngoài 80 tuổi cùng với gia đình hai cậu con trai.
Tổng cộng mười mấy người sống chung một mái nhà, nếu Lâm Lạc qua chơi, nói không chừng phải chiếm dụng tạm phòng của ai đó, làm những người khác phải chen chúc tạm với nhau.
“Không cần, cô.” Lâm Lạc vừa mới cự tuyệt, cô cả Lâm không vui.
“Sao lại không, tết nhất cháu chỉ có một mình còn có thể đi đâu, tới nhà cô cả, để cô làm món sườn chiên cháu thích nhất!”
Biết Lâm Lạc da mặt mỏng, cô cả tỏ vẻ đến khi đó sẽ để anh họ cũng chính là con trai cả của cô đến đón, còn hỏi chính xác ngày nào Lâm Lạc trở về.
Lâm Lạc than nhẹ một hơi, “Cô cả, cháu thật sự không thể về, năm nay cháu về nhà ông ngoại ăn tết, cô không cần lo lắng.”
——nhà ông ngoại?
Ông bà ngoại con bé không phải đều đã qua đời rồi sao? Chẳng qua nói không chừng bên đó còn có thân thích khác.
Cô cả Lâm cũng không hiểu rõ về đằng ngoại của Lâm Lạc lắm, chỉ biết Lâm Lạc nghỉ đông và nghỉ hè thường xuyên qua bên kia.
Trong lòng nghĩ thầm rằng có lẽ con bé thân cận với thân thích bên kia hơn.
Nếu đã thế thì cô cả Lâm không có cưỡng cầu nữa, chỉ là hỏi một câu, “Vậy năm nay mùng mấy cháu định sang nhà ông nội?”
Ông nội Lâm hiện tại sống cùng với cô hai Lâm, những nhà khác sẽ đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng cho cô hai.
Trong tình huống vẫn còn trưởng bối, Lâm Lạc mà không tới chúc tết khẳng định là không được.
Mà ông nội Lâm ……
Cảm giác của Lâm Lạc về ông không chán ghét như với mấy người bác cả Lâm, nhưng cũng không có tình cảm giống với cô cả Lâm.
Ông nội cô là một người rất kỳ lạ.
Bà nội Lâm qua đời rất sớm, ngay cả mẹ cô cũng chưa từng được gặp mặt.
Mà ông nội Lâm sau đó cũng không có tái hôn, cứ như vậy tiếp tục sinh hoạt.
Ba cô từng kể, trước đây ông nội Lâm là kế toán, điều kiện gia đình được coi như khá giả, nuôi bẩy người con cũng không vất vả lắm.
Nhưng thái độ của ông nội Lâm đối với mấy đứa con của mình chính là hai chữ —— nuôi thả.
—— cái gì? Con không muốn đi học mà muốn đi làm? Được thôi.
—— cái gì? Con muốn tiếp tục học lên hả? Được, không vấn đề gì.
Chính là như vậy, tùy mấy đứa lựa chọn thế nào, ông đều sẽ không can thiệp.
Tiền học phí để ba Lâm học cao trung đều do ông nội Lâm chi trả, ông không hề từ chối hoặc thoái thác, mà khi lên đại học thì do ba Lâm học trường sư phạm nên được miễn học phí.
Còn cháu nội hay cháu ngoại, ông đều đối xử thờ ơ như nhau.
Ông sẽ không hỗ trợ trông cháu, cũng không có trọng nam khinh nữ thiên vị ai, mỗi năm đều cho tiền mừng tuổi bằng nhau.
Hiện tại lão gia tử đều 80 tuổi, tay chân linh hoạt đầu óc rõ ràng, ngày thường thích đọc báo chí, nghe hí khúc.
Ngay cả khi ba Lâm qua đời, lúc mọi người bận rộn trấn an Lâm Lạc, cũng đồng thời lo lắng ông nội Lâm chịu không nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ai có thể tưởng được, lão gia tử thực bình tĩnh mà tỏ vẻ, ông đều nghĩ thông rồi, không cần phải lo lắng.
Nếu dùng ngôn ngữ giới trẻ ngày nay mà nói, đại khái chính là Phật hệ.
Nguyên nhân lớn nhất khiến Lâm Lạc không có yêu ghét rõ ràng đối với ông nội Lâm chính là vì không thân, nhưng ba Lâm đối với cha mình vẫn là có cảm tình.
“Cháu sẽ chọn ngày qua, cô không cần lo lắng, cháu có xe tự mình đi được.”
Cuối cùng lại hàn huyên thêm vài câu, mãi mới cúp điện thoại được.
Chẳng qua vì cuộc điện thoại này mới khiến cho Lâm Lạc quay ra xem lịch, phát hiện chỉ còn hơn 20 ngày nữa là đến Tết.
Đây hình như là cái Tết đầu tiên của cô cùng Vân Thư.
“Vân Thư, ngày mai chúng ta đi mua hàng tết!”
Hướng tới phòng bếp, trong thanh âm của Lâm Lạc mang theo một tia hoài niệm cách biệt đã lâu.
Ăn tết phải chuẩn bị cái gì?
Lâm Lạc bắt đầu nhớ lại.
Câu đối xuân, chữ phúc, các loại đồ khô trái cây……
Những thứ nhớ ra còn không ít.
Còn có hình ảnh tươi cười hiền từ vui sướng của ba Lâm mẹ Lâm nữa.
Hôm nay là Nguyên Đán, Lâm Lạc cùng Vân Thư đi đến trấn trên, phát hiện nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều so với dĩ vãng.
Hơn nữa còn có một bộ phận thôn dân ra ngoài làm công mấy ngày nay cũng đã lục tục trở lại, nơi trấn nhỏ bình thường sắp nghênh đón thời điểm náo nhiệt nhất trong năm.
“Lạc Lạc, cá khô?”
“Mua!”
“Hạt dẻ cười?”
“Mua, hai mươi cân!”
“Quýt ngọt?”
“Được, lấy mười cân.”
……
Đối thoại của Lâm Lạc và Vân Thư cơ bản chính là những câu lặp lại, nhiều nhất đó là thay tên đồ vật muốn mua, nhưng tổng kết lên vẫn là không rời đi ba chữ mua mua mua.
Ngay cả quầy bán bồn cảnh bên cạnh cũng bị Lâm Lạc nhìn trúng, mua năm bồn quả kim quất về, nói không chừng có thể trồng thành công, nếu vậy không phải về sau cô sẽ có quả tươi ăn hay sao?
Như mấy ngày hôm trước, Vân Thư đã đem khối đất vốn dĩ chỉ có nửa mẫu ở sân sau lại khai hoang thêm nửa mẫu nữa, sau khi thu hoạch một đợt khoai tây cùng đậu phộng, việc trồng trọt này toàn quyền giao cho Vân Thư.
Lâm Lạc có lòng tin tưởng tuyệt đối đối với trình độ trồng trọt của anh, nhìn thấy mấy chậu quả kim quất đã có tính toán trong lòng, hay là bảo Vân Thư trồng thêm ít dưa hấu?
Mùa hè sao có thể thiếu dưa hấu được?!
Cuối cùng khi về nhà, Lâm Lạc vẫn còn đang bận suy nghĩ xem sẽ trồng thêm cái gì, rốt cuộc đồ tươi mới khẳng định là ăn ngon hơn đồ đông lạnh.
“Lạc Lạc, lúc nữa ăn sủi cảo nhân bắp với thịt bò nhé?”
Vân Thư gần đây mới học làm vằn thắn, Lâm Lạc may mắn thưởng thức qua một lần đã lập tức gạt bỏ chỗ sủi cảo đông lạnh tích trữ ngày trước ra khỏi thực đơn của cô, chuyển sang muốn ăn sủi cảo home made của nhà mình.
“Được, tôi muốn ăn canh sủi cảo!”
Rất nhanh, sau khi cơm nước xong xuôi hai người bắt tay vào trang trí nhà cửa, dưới sự hợp tác của hai người, cả căn nhà lập tức tràn đầy không khí ngày tết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.