Chương 52: Bà nội ba
Lão Nạp Bất Hiểu Ái
29/04/2018
Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, “Về sau người gia nhập hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc sẽ càng ngày càng nhiều, một xưởng nhỏ làm sao cung ứng đủ.”
Quan Nhị Mao gật đầu một, không hỏi thêm. “Lần này vẫn chỉ thuê người trong thôn ta?”
Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Không, cả mấy thôn bên luôn cũng được. Quan trọng là phải kiểm tra rõ nhân phẩm.”
Quan Nhị Mao biết Triệu Thanh Cốc làm vậy là do đã quá mệt mỏi với những người không biết điều trong thôn Quan Gia.
Chẳng bao lâu Quan Nhị Mao đã tìm đủ người, phần lớn là ở các thôn lân cận. Những người này lúc biết mình được thuê còn không dám tin mình may mắn dữ vậy, cho nên càng dốc sức làm việc thật chăm chỉ.
Trải qua vụ này, bầu không khí trong xưởng đột nhiên khác hẳn, ai cũng tận tâm tận lực làm việc, chỉ sợ làm sai sẽ bị sa thải.
Mười lăm tháng giêng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi học lại. Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đã tới từ sớm hối hai người.
Quan Viễn núp trong chăn không dậy, chờ Triệu Thanh Cốc đắp một khăn ấm lên mặt, mới chịu mở mắt ra.
“A… Không muốn đi…” Quan Viễn mắt nhắm mắt mở nói.
Triệu Thanh Cốc nhanh nhẹn mặc quần áo cho Quan Viễn, rồi dẫn đi rửa mặt đánh răng nguyên bộ. Đến khi được Triệu Thanh Cốc đút một muỗng cháo nóng vào miệng Quan Viễn mới hoàn toàn tỉnh táo.
Quan Thạch Đầu hì hục ăn hết tô cháo mới cười chọc Quan Viễn, “”Ha ha ha, đại ca đúng là đồ lười! Để người ta mặc quần áo cho rồi đút ăn luôn mới chịu!”
Quan Viễn xấu hổ đỏ mặt, trừng Quan Thạch Đầu, “Muốn ăn đòn phải không?”
Quan Mộc Mộc ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn Quan Viễn và Quan Thạch Đầu cãi nhau.
Đến trường, Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu vào lớp ba còn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi tới phòng học lớp sáu. Đối với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, tiếp tục học lên từng bước thật sự không quá thích hợp, nhưng trường chỉ cho nhảy tối đa hai lớp, hai người còn phải thông qua cuộc thi trực tiếp của hiệu trưởng mới được vào lớp sáu.
Chủ nhiệm lớp Quan Viễn là một thầy tuổi trung niên đeo kính dáng vẻ điển hình giới tri thức, rất có trách nhiệm với học sinh. Việc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhảy lớp trong trường ai cũng biết. Thầy chủ nhiệm đặt kỳ vọng cao vào Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, sau khi giảng bài xong luôn cố gắng dành thời gian giải đáp tất cả những thắc mắc của hai người. Kết quả, cứ nhìn đôi mắt cười cười tít của thầy chủ nhiệm mỗi khi nhìn hai người là đủ biết thầy hài lòng với hai người tới mức nào.
Trong lớp mới, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cứ như cá gặp nước, còn Quan Thạch Đầu, ngay sau buổi học đầu tiên của năm mới, hai bàn tay lại sưng vù như bánh bao, trên đường về lien tục hô đau.
Quan Thạch Đầu không cần nói Quan Viễn cũng biết đã xảy ra chuyện gì. “Lại không làm bài tập về nhà?!”
Quan Thạch Đầu hừ nói, “Chỉ là quên làm bài tập về nhà thôi, có cần đánh dữ vậy không?! Đúng là sư tử Hà Đông!”
Quan Mộc Mộc trừng Quan Thạch Đầu, “Không được nói cô Mã như vậy!”
Cô Mã là chủ nhiệm lớp Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc, rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng thực sự là một cô giáo có trách nhiệm, đã chiếu cô rất nhiều cho những học sinh ngoan như Quan Mộc Mộc, bởi vậy Quan Mộc Mộc rất thích cô Mã.
Quan Viễn cũng vô cùng có thiện cảm với cô Mã, lúc bọn họ bị thầy giám thị dọa đuổi học, chính cô Mã đã dũng cảm đứng ra nói giúp cho bọn họ. “Nếu cậu ngoan ngoãn làm bài tập về nhà đầy đủ coi cô ấy có đánh không?! Tôi nghĩ giờ cậu nên lo ‘về nhà có bị mẹ đánh thêm hay không’ đi là vừa đấy!” Quan Viễn nói với giọng hả hê khi bạn gặp họa.
Quan Thạch Đầu ngửa mặt lên trời thở dài, “Trời ơi, sao cái số con khổ thế này!”
Triệu Thanh Cốc vỗ ót Quan Thạch Đầu, nói, “Mới bây lớn mà than thở số phận gì?!”
Quan Thạch Đầu sợ Triệu Thanh Cốc, ủ rũ im miệng.
Lúc bốn người về tới nhà, xưởng gia vị đã tan làm. Lý Anh vừa nhìn hai bàn tay Quan Thạch Đầu đã biết con trai lại gây chuyện, lập tức nhéo tai Quan Thạch Đầu nói phải về nhà dạy cho một trận nên thân.
Tiếng kêu thảm thiết của Quan Thạch Đầu vang vọng khắp đường làng.
Quan Viễn đứng nhìn theo cười ha ha. Triệu Thanh Cốc vừa xoa đầu Quan Viễn vừa cười nói, “Mau vào nhà đi, coi cừng bị lạnh.”
“Dạ.” Quan Viễn ngoan ngoãn theo Triệu Thanh Cốc vào nhà.
Trước khi đi học Triệu Thanh Cốc đốt lò sưởi sẵn, nên giờ trong nhà rất ấm áp. Triệu Thanh Cốc lấy hạt dẻ đã nướng chín trên giường gạch đưa cho Quan Viễn, “Em ăn cái này lót dạ trong lúc chờ anh nấu cơm đi.”
“Để em phụ anh!” Quan Viễn đi theo Triệu Thanh Cốc vào bếp.
Hai người tham khảo thiết kế phòng bếp trong tương lai, bố trí đồ dùng rất thuận tiện và đẹp mắt, lần nào Lý Anh vào cũng hâm mộ nói nấu cơm trong này thế nào cũng ngon hơn bình thường mấy phần.
Triệu Thanh Cốc đi vo gạo bắt cơm rồi rửa thịt, còn Quan Viễn ngồi trên băng ghế lặt rau. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người. ‘Năm tháng yên bình ấm áp’ chính là đây.
Quan Viễn hạnh phúc hưởng thụ giờ khắc này, vừa lặt rau vừa nói mấy chuyện vụn vặt thường ngày với Triệu Thanh Cốc.
“Anh, hoa trong sân phân nhánh mới rồi.”
“Ừ. Vậy thì chiết bớt đi, ăn cơm xong anh và em ra làm.” Triệu Thanh Cốc dịu dàng đáp lời.
“Dạ.” Quan Viễn gật đầu. “Hoa nhà mình càng lúc càng nhiều, không chừng qua một thời gian nữa là có thể mở triển lãm luôn đó!”
Triệu Thanh Cốc đã từng nghe Quan Viễn giải thích nên biết thế nào là triển lãm hoa. “Ai thèm tới xem chứ?”
“Làm cho tự mình xem không được à?!”
“Rồi rồi, em nói sao cũng được hết!”
Chẳng mấy chốc cơm đã được nấu xong. Quan Viễn ngửi mùi thơm nồng nàn từ món sườn xào chua ngọt, nuốt nước miếng liên tục. Triệu Thanh Cốc thấy vậy cười nói, “Mau dọn lên bàn ăn thôi.”
Hai người vừa bày đồ ăn lên bàn thì bà nội ba tới, bèn mời bà nội ba ngồi xuống ăn cơm chung. Triệu Thanh Cốc sợ bà nội ba ăn không nổi đồ cứng, định đi chiên đậu hủ nhưng bị bà nội ba kêu lại. “Thanh Cốc, không cần đâu! Như vầy được rồi, bà ăn được.”
Triệu Thanh Cốc nghe lời ngồi xuống.
Mặc dù bà nội ba không nói nhưng tốc độ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa nhìn đã biết hẳn là lại có chuyện gì đó. Hai người im lặng chờ bà nội ba ăn xong mới hỏi thăm.
Bà nội ba rớt nước mắt đáp, “Không biết kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này gặp phải đứa con trai với con dâu như vậy…” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe bà nội ba kể xong, hận không thể lập tức chém chết hai kẻ lòng lang dạ sói kia.
Thì ra, bà nội ba đã bị bỏ đói hai ngày. Triệu Tú Quyên thừa dịp kêu Quan Mãn Địa đem thịt cho nhà mẹ đẻ, nhốt bà nội ba trong phòng không cho ăn uống. Quan Mãn Địa về, muốn thả bà nội ba ra thì Triệu Tú Quyên sống chết không cho, còn uy hiếp Quan Mãn Địa đòi bỏ về nhà mẹ đẻ. Quan Mãn Địa nghe vậy lập tức thỏa hiệp, đến giờ mới thả bà nội ba ra.
Bà nội ba sắp sáu mươi tuổi, lúc trẻ làm lụng vất vả nuôi Quan Mãn Địa sức khỏe đã yếu nhiều, sao chịu nổi dày vò như vậy, cố gắng góp hết hơi tàn lết tới nhà Triệu Thanh Cốc, ăn xong bữa cơm lập tức phát sốt. Quan Viễn phải đút cho một ít nước suối thiêng mới đỡ.
Quan Nhị Mao gật đầu một, không hỏi thêm. “Lần này vẫn chỉ thuê người trong thôn ta?”
Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Không, cả mấy thôn bên luôn cũng được. Quan trọng là phải kiểm tra rõ nhân phẩm.”
Quan Nhị Mao biết Triệu Thanh Cốc làm vậy là do đã quá mệt mỏi với những người không biết điều trong thôn Quan Gia.
Chẳng bao lâu Quan Nhị Mao đã tìm đủ người, phần lớn là ở các thôn lân cận. Những người này lúc biết mình được thuê còn không dám tin mình may mắn dữ vậy, cho nên càng dốc sức làm việc thật chăm chỉ.
Trải qua vụ này, bầu không khí trong xưởng đột nhiên khác hẳn, ai cũng tận tâm tận lực làm việc, chỉ sợ làm sai sẽ bị sa thải.
Mười lăm tháng giêng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi học lại. Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đã tới từ sớm hối hai người.
Quan Viễn núp trong chăn không dậy, chờ Triệu Thanh Cốc đắp một khăn ấm lên mặt, mới chịu mở mắt ra.
“A… Không muốn đi…” Quan Viễn mắt nhắm mắt mở nói.
Triệu Thanh Cốc nhanh nhẹn mặc quần áo cho Quan Viễn, rồi dẫn đi rửa mặt đánh răng nguyên bộ. Đến khi được Triệu Thanh Cốc đút một muỗng cháo nóng vào miệng Quan Viễn mới hoàn toàn tỉnh táo.
Quan Thạch Đầu hì hục ăn hết tô cháo mới cười chọc Quan Viễn, “”Ha ha ha, đại ca đúng là đồ lười! Để người ta mặc quần áo cho rồi đút ăn luôn mới chịu!”
Quan Viễn xấu hổ đỏ mặt, trừng Quan Thạch Đầu, “Muốn ăn đòn phải không?”
Quan Mộc Mộc ngồi bên cạnh cười hì hì nhìn Quan Viễn và Quan Thạch Đầu cãi nhau.
Đến trường, Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu vào lớp ba còn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi tới phòng học lớp sáu. Đối với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, tiếp tục học lên từng bước thật sự không quá thích hợp, nhưng trường chỉ cho nhảy tối đa hai lớp, hai người còn phải thông qua cuộc thi trực tiếp của hiệu trưởng mới được vào lớp sáu.
Chủ nhiệm lớp Quan Viễn là một thầy tuổi trung niên đeo kính dáng vẻ điển hình giới tri thức, rất có trách nhiệm với học sinh. Việc Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhảy lớp trong trường ai cũng biết. Thầy chủ nhiệm đặt kỳ vọng cao vào Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, sau khi giảng bài xong luôn cố gắng dành thời gian giải đáp tất cả những thắc mắc của hai người. Kết quả, cứ nhìn đôi mắt cười cười tít của thầy chủ nhiệm mỗi khi nhìn hai người là đủ biết thầy hài lòng với hai người tới mức nào.
Trong lớp mới, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn cứ như cá gặp nước, còn Quan Thạch Đầu, ngay sau buổi học đầu tiên của năm mới, hai bàn tay lại sưng vù như bánh bao, trên đường về lien tục hô đau.
Quan Thạch Đầu không cần nói Quan Viễn cũng biết đã xảy ra chuyện gì. “Lại không làm bài tập về nhà?!”
Quan Thạch Đầu hừ nói, “Chỉ là quên làm bài tập về nhà thôi, có cần đánh dữ vậy không?! Đúng là sư tử Hà Đông!”
Quan Mộc Mộc trừng Quan Thạch Đầu, “Không được nói cô Mã như vậy!”
Cô Mã là chủ nhiệm lớp Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc, rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng thực sự là một cô giáo có trách nhiệm, đã chiếu cô rất nhiều cho những học sinh ngoan như Quan Mộc Mộc, bởi vậy Quan Mộc Mộc rất thích cô Mã.
Quan Viễn cũng vô cùng có thiện cảm với cô Mã, lúc bọn họ bị thầy giám thị dọa đuổi học, chính cô Mã đã dũng cảm đứng ra nói giúp cho bọn họ. “Nếu cậu ngoan ngoãn làm bài tập về nhà đầy đủ coi cô ấy có đánh không?! Tôi nghĩ giờ cậu nên lo ‘về nhà có bị mẹ đánh thêm hay không’ đi là vừa đấy!” Quan Viễn nói với giọng hả hê khi bạn gặp họa.
Quan Thạch Đầu ngửa mặt lên trời thở dài, “Trời ơi, sao cái số con khổ thế này!”
Triệu Thanh Cốc vỗ ót Quan Thạch Đầu, nói, “Mới bây lớn mà than thở số phận gì?!”
Quan Thạch Đầu sợ Triệu Thanh Cốc, ủ rũ im miệng.
Lúc bốn người về tới nhà, xưởng gia vị đã tan làm. Lý Anh vừa nhìn hai bàn tay Quan Thạch Đầu đã biết con trai lại gây chuyện, lập tức nhéo tai Quan Thạch Đầu nói phải về nhà dạy cho một trận nên thân.
Tiếng kêu thảm thiết của Quan Thạch Đầu vang vọng khắp đường làng.
Quan Viễn đứng nhìn theo cười ha ha. Triệu Thanh Cốc vừa xoa đầu Quan Viễn vừa cười nói, “Mau vào nhà đi, coi cừng bị lạnh.”
“Dạ.” Quan Viễn ngoan ngoãn theo Triệu Thanh Cốc vào nhà.
Trước khi đi học Triệu Thanh Cốc đốt lò sưởi sẵn, nên giờ trong nhà rất ấm áp. Triệu Thanh Cốc lấy hạt dẻ đã nướng chín trên giường gạch đưa cho Quan Viễn, “Em ăn cái này lót dạ trong lúc chờ anh nấu cơm đi.”
“Để em phụ anh!” Quan Viễn đi theo Triệu Thanh Cốc vào bếp.
Hai người tham khảo thiết kế phòng bếp trong tương lai, bố trí đồ dùng rất thuận tiện và đẹp mắt, lần nào Lý Anh vào cũng hâm mộ nói nấu cơm trong này thế nào cũng ngon hơn bình thường mấy phần.
Triệu Thanh Cốc đi vo gạo bắt cơm rồi rửa thịt, còn Quan Viễn ngồi trên băng ghế lặt rau. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên hai người. ‘Năm tháng yên bình ấm áp’ chính là đây.
Quan Viễn hạnh phúc hưởng thụ giờ khắc này, vừa lặt rau vừa nói mấy chuyện vụn vặt thường ngày với Triệu Thanh Cốc.
“Anh, hoa trong sân phân nhánh mới rồi.”
“Ừ. Vậy thì chiết bớt đi, ăn cơm xong anh và em ra làm.” Triệu Thanh Cốc dịu dàng đáp lời.
“Dạ.” Quan Viễn gật đầu. “Hoa nhà mình càng lúc càng nhiều, không chừng qua một thời gian nữa là có thể mở triển lãm luôn đó!”
Triệu Thanh Cốc đã từng nghe Quan Viễn giải thích nên biết thế nào là triển lãm hoa. “Ai thèm tới xem chứ?”
“Làm cho tự mình xem không được à?!”
“Rồi rồi, em nói sao cũng được hết!”
Chẳng mấy chốc cơm đã được nấu xong. Quan Viễn ngửi mùi thơm nồng nàn từ món sườn xào chua ngọt, nuốt nước miếng liên tục. Triệu Thanh Cốc thấy vậy cười nói, “Mau dọn lên bàn ăn thôi.”
Hai người vừa bày đồ ăn lên bàn thì bà nội ba tới, bèn mời bà nội ba ngồi xuống ăn cơm chung. Triệu Thanh Cốc sợ bà nội ba ăn không nổi đồ cứng, định đi chiên đậu hủ nhưng bị bà nội ba kêu lại. “Thanh Cốc, không cần đâu! Như vầy được rồi, bà ăn được.”
Triệu Thanh Cốc nghe lời ngồi xuống.
Mặc dù bà nội ba không nói nhưng tốc độ ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa nhìn đã biết hẳn là lại có chuyện gì đó. Hai người im lặng chờ bà nội ba ăn xong mới hỏi thăm.
Bà nội ba rớt nước mắt đáp, “Không biết kiếp trước bà đã tạo nghiệt gì, mà kiếp này gặp phải đứa con trai với con dâu như vậy…” Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe bà nội ba kể xong, hận không thể lập tức chém chết hai kẻ lòng lang dạ sói kia.
Thì ra, bà nội ba đã bị bỏ đói hai ngày. Triệu Tú Quyên thừa dịp kêu Quan Mãn Địa đem thịt cho nhà mẹ đẻ, nhốt bà nội ba trong phòng không cho ăn uống. Quan Mãn Địa về, muốn thả bà nội ba ra thì Triệu Tú Quyên sống chết không cho, còn uy hiếp Quan Mãn Địa đòi bỏ về nhà mẹ đẻ. Quan Mãn Địa nghe vậy lập tức thỏa hiệp, đến giờ mới thả bà nội ba ra.
Bà nội ba sắp sáu mươi tuổi, lúc trẻ làm lụng vất vả nuôi Quan Mãn Địa sức khỏe đã yếu nhiều, sao chịu nổi dày vò như vậy, cố gắng góp hết hơi tàn lết tới nhà Triệu Thanh Cốc, ăn xong bữa cơm lập tức phát sốt. Quan Viễn phải đút cho một ít nước suối thiêng mới đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.