Trở Lại Những Năm 80

Chương 32: Chương 29.2

Lão Nạp Bất Hiểu Ái

13/03/2018

Từ khi quầy hàng thịt kho của Triệu Thanh Cốc nổi tiếng, người tới mua nhiều khiến cho các gian hàng bên cạnh cũng được hưởng lây buôn bán khá hơn hẳn. Nhưng kể từ lúc sạp của Triệu Thanh Cốc bị ông chú bán đậu hủ kia chiếm, các sạp xung quanh cũng bị ảnh hưởng theo. Mấy sạp đó tức giận thường hay chế giễu ông chú bán đậu hủ, nói riết cuối cùng chú ta hết cách phải tự động trả sạp mời Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về chỗ cũ lại.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa dọn hàng xong, Lý Quốc Phong đã dẫn ông Triệu tới. “Sao? Hai đứa nhỏ thật sự không tệ đúng không?” Ông Lý chỉ vào Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nói với ông Triệu.

Ông Triệu gật đầu tán thành, “Đúng là không tệ thật!”

Ông Triệu mặc dù ít nói hơn ông Lý nhưng tính tình hiền hòa hơn, chỉ trò chuyện với Triệu Thanh Cốc một hồi, hai người đã trở nên thân hẳn.

“Con tên là Triệu Thanh Cốc, em trai lại tên Quan Viễn, hai đứa không phải anh em ruột à?” Ông Triệu kinh ngạc hỏi Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp, “Dạ.”

Ông Triệu cảm khái, “Hai đứa không phải anh em ruột nhưng biết yêu thương lẫn nhau thế này là rất tốt! Hôm nay bán cho ông năm cân thịt kho. Ông Lý, ông mua bao nhiêu?”

Ông Lý lập tức đáp, “Ai keo giống ông vậy, tôi mua mười cân!”

Triệu Thanh Cốc thuần thục cắt thịt cho vào bọc, đưa cho hai ông cụ. Quan Viễn đứng một bên, đảo con ngươi, cười hỏi, “Hai ông thấy thịt kho nhà con ăn ngon không ạ?”

Ông Lý vốn thích trẻ con, thấy Quan Viễn cười dễ thương, vui vẻ cười đáp, “Ngon! Là thịt kho ngon nhất trong số các thịt kho ông được ăn từ trước tới giờ!”

“Nếu có món càng ngon hơn nữa, hai ông có muốn ăn thử không ạ?” Quan Viễn ‘ngây thơ’ hỏi. Ông Lý và ông Triệu nhìn nhau một cái rồi hỏi, “Còn món ngon gì nữa?”

“Hai ông tới nhà con chơi đi, con sẽ kêu anh làm đồ ngon cho hai ông ăn!”

Triệu Thanh Cốc không biết Quan Viễn có ý gì, nhưng biết Quan Viễn làm vậy nhất định là có lý do, bèn lên tiếng khẳng định, “Tụi con sống ở thôn Quan Gia, cách đây không xa, chỗ đó phong cảnh không tệ, hai ông tới chơi một lần cho biết ạ! Nếu hai ông tới nhất định con sẽ chiêu đãi một bữa thật ngon!”

Ông Lý và ông Triệu nghe vậy đều cảm thấy hứng thú. “Được! Bọn ông sẽ đi tới thôn Quan Gia cho biết, thuận tiện nếm thử tay nghề của con luôn!”

Quan Viễn nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng cửa trắng trắng nhỏ nhỏ vô cùng đáng yêu. deienx.đàn';êqlquysnl]mdono Quan Viễn biết hai ông cụ đều là người lương thiện, nếu tới nhà hai người chơi biết hai người bị nhà họ Quan bắt nạt không nơi nương tựa, chắc chắc sẽ không bỏ mặc làm ngơ. Hi vọng cậu không đoán sai.

Sạp thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn luôn có khách tới không ngừng, ông Lý nhìn vui mắt, còn phụ thu tiền một hồi, chờ bán xong, đi theo Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn về thôn Quan Gia chơi.

Thôn Quan Gia có núi có sông, dòng sông Nguyệt uốn lượn tựa như một cái khăn bao lấy cả thôn. Ông Triệu là một học giả, thấy cảnh sắc nên thơ như vậy nổi hứng ngâm liền mấy bài thơ.

Ông Lý nói với vẻ mặt ghét bỏ, “Được rồi được rồi! Ông đừng có ngâm nữa, nghe muốn đau não luôn rồi!”

Ông Triệu nghe vậy trợn trắng mắt, “Đúng là võ phu!”

Dọc đường đi, ông Lý và ông Triệu cứ cãi nhau không ngừng.Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe riết thành quen, chẳng có phản ứng gì, bình tĩnh dẫn hai ông cụ về nhà.

Ông Triệu và ông Lý tưởng sẽ vào nhà họ Quan, nào ngờ Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lại dẫn hai ông đi vòng ra sau. Ông Lý vội hỏi, “Tiểu Viễn, đây không phải nhà hai đứa à? Đằng sau là sườn núi rồi, làm gì còn nhà nào nữa!”



Quan Viễn làm mặt buồn nói, “Nhà tụi con ở phía sau ạ.”

Ông Triệu và ông Lý nghe xong đã thấy có gì đó không được bình thường, im lặng đi theo Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.

Tới nơi, hai ông cụ thấy trước cửa có một cái bếp, bên cạnh là một sợi dây mắc giữa hai thân cây có tấm chăn đang bay phất phới, tiếp nữa là một vườn rau mơn mởn trong rất mát mắt, còn phòng tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ thoải mái.

Triệu Thanh Cốc mời hai ông cụ vào nhà ngồi. Quan Viễn vội vàng đi pha trà cho hai ông cụ, vì có việc cầu người, nên Quan Viễn đặc biệt tặng thêm mỗi ly một giọt nước suối thiêng.

Ông Triệu hớp một ngụm trà, cảm giác như có một dòng nước mát rượi xông thẳng lên đỉnh đầu, híp mắt khen, “Trà ngon, trà ngon!”

Ông Lý bình thường không thích mấy việc tao nhã như uống trà ngâm thơ gì đó, nhưng sau khi uống thử một miếng, mặc dù không rành trà, cũng thấy trà này thật sự rất ngon, bèn khen, “Đúng là ngon thật!”

Ông Triệu liếc ông Lý một cái, “Bò ăn mẫu đơn!”

Ông Lý tức giận trừng mắt, “Hừ, còn hơn ông, lúc nào cũng giả bộ nhã nhặn!” Hai ông cụ lại bắt đầu chế giễu nhau một trận.

Lúc này, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bắt đầu đi nấu cơm, chỉ chốc lát sau đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.

Ông Lý không dè dặt như ông Triệu, nghe mùi thơm lập tức chạy ra cửa dòm, “Thơm quá! Hai đứa nấu cái gì mà thơm dữ vậy?!” Triệu Thanh Cốc đang làm một món chưng cách thủy đặc trưng của vùng Đông Bắc, dùng cải trắng mới vừa nhổ ngoài vườn, sau đó là đậu hủ xào cay, thịt kho, cá xào rau cải.

Khi xong xuôi hết, cơm được dọn lên bàn vừa đúng giữa trưa. Bốn người ngồi quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ Triệu Thanh Cốc đặt trước phòng.

Ông Lý cứ ăn một miếng lại khen một câu, sau thấy ông Triệu không thèm nói tiếng nào ăn được nhiều hơn mình, lập tức im lặng tập trung giành đồ ăn với ông Triệu. Cơm nước xong, bàn ăn như vừa có đàn châu chấu lướt qua, chén dĩa gì cũng đều sạch bách hết.

Ăn no rồi, ông Triệu còn miễn cưỡng duy trì hình tượng, ông Lý thì chỉ thiếu điều nằm dài trên ghế phơi nắng luôn. Ông Lý cảm thán, “Cuộc sống thế này thật chẳng khác gì thần tiên!”

Ông Lý tuy tính tình thô kệch, suy nghĩ lại rất tinh tế, nằm cho tiêu cơm một hồi rồi cười híp mắt hỏi Quan Viễn, “Nói đi, hôm nay hiếu khách thế này là rốt cuộc là vì cái gì?”

Quan Viễn đã sớm nghĩ ra cách ứng đối, đột nhiên khóc thút thít nói, “Ông, ông cứu anh em con đi!”

Hai ông cụ nghe vậy, kinh ngạc nhìn nhau, vội hỏi, “Chẳng phải hai đứa đang sống rất tốt à? Còn nhờ ông cứu cái gì?”

Lúc này Triệu Thanh Cốc đã hiểu ý định của Quan Viễn, lập tức giành trước kể cho hai ông cụ nghe tình cảnh của bọn. “Tiểu Viễn thật sự không thể tiếp tục ở nhà họ Quan nữa! Tụi con chỉ là muốn có một nơi thuộc về mình, không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ có người tới quấy nhiễu nữa thôi! Con biết chuyện này rất phiền phức, nếu hai ông không giúp cũng không sao ạ. Tự con sẽ từ từ nghĩ cách.”

“Tự nghĩ cách?! Bây có thể nghĩ ra cách gì?!” Ông Lý cười hỏi Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc bình tĩnh đáp, “Từ từ rồi thế nào cũng có cách thôi ạ.” Quan Viễn không nói gì, nước mắt lưng tròng, núp đằng sau ôm bắp đùa Triệu Thanh Cốc khóc thút thít.

Ông Triệu thấy thương nói, “Được rồi, ông Lý, ông giúp tụi nó đi! Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lại gặp phải một nhà như vậy! Thật là nghiệp chướng mà!”

Ông Lý trừng ông Triệu, “Sao ông biết tôi không giúp?! Làm như chỉ có ông là người tốt không bằng!” dứt lời, lại nhìn Quan Viễn đang khóc vô cùng thê thảm, dỗ dành, “Bé con đừng khóc nữa, được anh che chở cho chẳng khác gì gà mẹ thế này là có phúc lắm đó! Chuyện này ông có thể giúp, nhưng sự thật có giống như lời hai đứa nói hay không ông phải đi hỏi thăm thử mới biết được. À, nếu ông giải quyết được, hai đứa định cám ơn ông thế nào đây?”



Triệu Thanh Cốc nghe vậy vội nói, “Tụi con cám ơn ông! Thật sự cám ơn hai ông rất nhiều ạ! Ông muốn thế nào, chỉ cần có thể làm được con đều chịu hết!”

Ông Lý nghe vậy đắc chí nói, “Cũng không có gì to tát, chỉ cần từ này về sau có món gì mới phải cho ông ăn thử đầu tiên là được!”

Triệu Thanh Cốc cứ tưởng ông Lý sẽ yêu cầu chuyện gì khó khăn lắm nào ngờ là dễ vậy, bèn gật đầu liên tục, “Không thành vấn đề! Ông là ân nhân của bọn con, chút chuyện nhỏ này con bảo đảm làm được ạ!”

Quan Viễn cũng vừa lau nước mắt vừa nói, “Con cám ơn hai ông ạ!”

Ông Lý sờ đầu Quan Viễn, cười nói, “Ngoan.”

Hai ông cụ ngồi một lúc rồi nói muốn đi dạo khắp thôn Quan Gia. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc biết hai ông cụ muốn thuận tiện hỏi thăm chuyện của mình có thật hay không nên không đi theo.

Đến xế chiều, hai ông cụ đã trở lại, vẻ mặt rất khó coi. Ông Triệu sờ đầu Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, thở dài một hơi, “Hai con khổ quá.” Ông Lý chinh chiến cả đời, càng thêm thương tiếc bọn nhỏ có chí như Triệu Thanh Cốc, “Hai đứa yên tâm, chuyện này cứ giao cho ông! Ngày mai hai đứa bán xong thì tới nhà ông.”

Quan Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, thành tâm thành ý nói cám ơn hai ông cụ.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tiễn hai ông cụ về, tới trước cổng nhà họ Quan, nghe bên trong nhao nhao ầm ĩ, Dương Tú Thúy chống nạnh mắng Lý Nguyệt Chi và Triệu Tú Liên là đồ vô dụng, Lý Nguyệt Chi không phục cãi lại, mấy đứa nhỏ sợ hãi khóc hu hu, cả nhà gà bay chó sủa.

Hai ông cụ lắc đầu một cái, thầm nghĩ: không thể để hai đứa nhỏ tốt bị gia đình như vậy làm hại.

Quan Hà ghét nghe tiếng gây gổ bèn đi ra ngoài cho yên, vô tình thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, bèn cười nói, “Thanh Cốc, nghe nói tháng rồi hai đứa bán thịt kho trên thị trấn kiếm được rất nhiều tiền đúng không?”

Quan Viễn làm như không nghe thấy, còn Triệu Thanh Cốc chỉ lạnh nhạt dạ một tiếng rồi dẫn Quan Viễn đi mất. Quan Hà híp mắt nghĩ thầm: hừ, ngông cuồng cho đã đi, chỉ cần tụi mày còn hộ khẩu ở đây, kiếm được bao nhiêu cũng phải nhả ra thôi!

Hai người về phòng, đóng kín cửa rồi, Triệu Thanh Cốc mới cười nói, “Tiểu Viễn, tốt quá rồi! Nếu ông Lý có thể cắt khẩu của em ra khỏi nhà họ, anh sẽ dẫn em đi chỗ khác sống ngay!”

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc vui mừng, cũng cười phụ họa, nhưng trong lòng vẫn chưa yên tâm hẳn, một mình cô độc quá lâu khiến cậu khó mà tin tưởng người khác hoàn toàn được, chờ qua ngày mai mới biết chắc kết quả.

Sáng hôm sau, hai người vẫn lên thị trấn bán thịt kho như thường. Tiểu Trương đã có mặt ở đó từ sớm, “Ông Lý kêu anh tới đây chờ hai đứa.” Hiện giờ Tiểu Trương đã thành khách quen của sạp thịt kho, mỗi ngày đều đến mua thịt cho ông Lý, rồi lại tự bỏ tiền mua thêm cho mình một cân với vẻ mặt đau lòng.

“Cám ơn anh ạ.”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa bày hàng ra là hoàn toàn không có thời giờ ngơi tay. Tiểu Trương thấy hai người bán không kịp cũng chạy lại giúp một tay.

Hai giờ sau mới bán xong.

Vì là lần đầu tiên, nên Tiểu Trương hơi luống cuống tay chân, lúc bán xong đầu đã đầy mồ hôi, cười nói, “Thanh Cốc, bình thường thấy em làm gì cũng nhẹ nhàng, sao tới phiên anh lại thấy mệt dữ vậy!”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Em quen rồi, còn anh mới làm lần đầu nên thấy mệt là phải ạ.”

Quan Viễn sờ sờ túi tiền căng phồng, cười híp cả mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Lại Những Năm 80

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook