Chương 104: Nghỉ phép
Lão Nạp Bất Hiểu Ái
29/08/2018
Cặp đôi mới cưới quyết định dẫn Tham Tham ra biển chơi mấy ngày xem như hưởng tuần trăng mật.
“Ba ba…” Sáng sớm, trong biệt thự sát bờ biển vang lên giọng nói non nớt của Tham Tham. Đáp lại hành động kéo chăn tiếp tục ngủ vùi của Quan Viễn.
Tham Tham đột nhiên phát lực, nhảy bổ lên người Quan Viễn.
“Khụ khụ khụ…” Quan Viễn đau đến trợn mắt, hỏi với giọng khàn khàn, “Tham Tham muốn đè chết ba ba sao?!”
“Hì hì! Ba ba đúng là heo lười! Mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu rời giường!” Tham Tham kêu to.
Quan Viễn vươn tay ôm Tham Tham, lại nhắm mắt, hỏi, “Cha đâu?”
“Cha chạy bộ rồi! Cha muốn dẫn Tham Tham theo, nhưng Tham Tham phải ở lại kêu ba ba dậy nên không đi!” Tham Tham lộ vẻ mặt ‘tất cả là do ba ba hết!’
Quan Viễn bật cười vạch trần, “Đừng cho là ba ba không biết Tham Tham lười không muốn đi mới lôi ba ba ra làm tấm mộc!”
“Ba ba, tấm mộc nghĩa là gì? Trên người b aba có tấm mộc ạ? Mau cho Tham Tham xem thử đi!” Nói xong Tham Tham lập tức vươn tay muốn vạch chăn xem xét khắp người Quan Viễn.
Quan Viễn bất đắc dĩ ngồi dậy, thật sự không thể ngủ được nữa.
Lúc này, Triệu Thanh Cốc chạy bộ về, thấy Quan Viễn đã dậy bèn nói, “Sao em không ngủ thêm chút nữa đi!” dứt lời ngồi xuống bên cạnh xoa eo cho Quan Viễn.
Quan Viễn liếc Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh đi mà không chịu dắt con theo, em ngủ nữa được à?!”
Triệu Thanh Cốc lập tức nhớ ra ‘thuộc tính’ nói nhiều của Tham Tham, chột dạ sờ sờ lỗ mũi. “Giờ em còn muốn ngủ không? Nếu còn thì để anh dẫn Tham Tham đi.”
Quan Viễn che miệng ngáp dài một cái, hôm qua ‘lăn lộn’ đến tận khuya, hậu quả là bây giờ thấy nhức mỏi cả người. “Thôi, ra ngoài chơi đi, du lịch mà cứ nằm dài trên giường thì thật là lãng phí! Nói trước, tối nay em muốn ngủ cho thật ngon, nếu anh còn dám… Xem em có…”
Triệu Thanh Cốc bật cười nói, “Anh cầm thú đến thế sao?! Chẳng qua tối qua là đêm ‘động phòng hoa chúc’ của chúng ta nên anh mới ‘nhiệt tình’ như vậy đấy chứ!”
Quan Viễn tự biết không cãi lại Triệu Thanh Cốc, giận dỗi đẩy anh một cái, hô, “Anh đúng là cầm thú! Cầm thú!" Tham Tham nghe ba ba mắng cha là cầm thú, tưởng hai người cãi nhau thật, hoảng sợ gào, “Ba ba, cha, đừng cãi nhau mà…”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thấy Tham Tham bị dọa, lập tức ngừng ngay. Hai người ôm Tham Tham dỗ dành hồi lâu bé con mới chịu cười hi hi ha ha lại. Quan Viễn cảm thán, “Thời nay làm cha còn mệt hơn làm con!”
Triệu Thanh Cốc bật cười, vừa xốc Quan Viễn lên vai vừa nói, “Để anh vác đi cho em khỏi mệt!”
“A! Mau thả em xuống!”
“Cha, con cũng muốn được giơ cao cao!”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy lập tức xốc luôn Tham Tham lên vai, bên trái là Quan Viễn hoảng sợ kêu to, bên phải là Tham Tham thích thú cười ha ha.
Cả biệt thự tràn ngập tiếng cười.
Nhóm vệ sĩ đứng ngoài nghe thấy, đều hiểu ý mỉm cười. Mặc dù là một đôi đồng tính, nhưng cuộc sống của họ còn hạnh phúc hơn rất nhiều cặp vợ chồng bình thường khác.
Ăn sáng xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dẫn Tham Tham ra biển chơi. Lúc này đang kỳ nghỉ lễ nên có rất nhiều khách du lịch.
Ba người mặc đồ giống nhau, mang mắt kiếng thật to. Khi không mở miệng trông Tham Tham cực kỳ bảnh.
Một cô gái phát hiện Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc trông quen quen, bèn hỏi, “Xin hỏi hai anh là Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đúng không ạ?” Bởi vì hôn lễ của hai người được toàn bộ người dân trong nước chú ý nên bị nhận ra cũng không có gì là lạ.
Triệu Thanh Cốc tháo mắt kính ra, mỉm cười chào.
“A! Đúng rồi!”
“Trời ơi! Chúng ta may mắn quá! Được thấy tận mắt ‘cặp đôi của thế kỷ’!”
Quan Viễn ngạc nhiên hỏi lại, “Cặp đôi của thế kỷ?!”
“A! Giọng nghe hay quá!”
“Các cậu nhìn kìa! Da anh ấy mịn như bơ luôn!”
Quan Viễn nghe vậy dở khóc dở cười. Cô gái à, khi bình luận người khác ngay trước mặt như vậy, cô có thể nhỏ giọng một chút được không?!
“‘Cặp đôi của thế kỷ’ là biệt danh các fan đặt cho hai anh đó!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thật sự không ngờ họ cũng có người ái mộ mặc dù chẳng phải ngôi sao hay diễn viên gì.
“Fan của hai anh nhiều lắm! Bọn em cũng là fan của hai anh! Bọn em có thể chụp chung một tấm hình với hai anh được không ạ?”
Quan Viễn hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý, xem như cám ơn tình cảm của họ dành cho hai người.
Từ lúc mấy cô gái này lại gần cả nhà Triệu Thanh Cốc, nhóm vệ sĩ đã bắt đầu cảnh giác, đến khi thấy Triệu Thanh Cốc ra hiệu, họ mới yên tâm lùi xa một chút.
Mấy cô gái chụp hình chung với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xong, vô cùng phấn khích, lập tức đăng lên mạng ngay. dnlien/nnđa"eqlb;"bkd.dôn ‘Ra biển chơi vô tình gặp được ‘cặp đôi thế kỷ’! Cốc Cốc của chúng ta thật sự rất ngầu! Viễn Viễn thì trông vô cùng ‘ngon miệng’! Cả hai còn rất tốt bụng!’ theo sau là hình bọn họ chụp chung, và hình Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn.
Nhờ tập đoàn Viễn Cốc, hệ thống mạng của Trung Quốc gần như đi đầu thế giới, tốc độ vô cùng nhanh chóng, mấy cô gái vừa đăng hình không bao lâu, đã có rất nhiều người phát hiện, lao vào bình luận.
‘Hai người thật xứng đôi!’
“Trời ạ, người đâu mà đẹp trai quá đi mất!’
Lẫn trong những lời khen là một vài bình luận giễu cợt của anti-fan, kiểu như ‘Hai thằng đàn ông ôm ôm ấp ấp, gớm chết!’ Nhưng chớp mắt đã bị các fan ruột ‘chôn vùi’.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi một hồi, càng ngày càng có nhiều người nhận ra, đành dắt Tham Tham quay về biệt thự lại.
“Chúng ta có phải ngôi sao đâu mà nhiều người hâm mộ dữ?!” Quan Viễn cảm thán.
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ai bảo…” Quan Viễn tò mò mình nhìn sang chờ Triệu Thanh Cốc nói hết câu, “Ai bảo chúng ta đẹp trai quá chi!”
Quan Viễn bật cười, “Anh cũng tự kỷ giống Tham Tham rồi đó!”
Thật ra Triệu Thanh Cốc nói không sai, rất nhiều người vì thấy anh và cậu đẹp trai mới thành fan. Nếu anh và cậu không đẹp, e rằng số người mắng sẽ nhiều hơn bây giờ gấp mấy lần. Đẹp lúc nào cũng được ưu ái hơn.
Quan Viễn vốn đang buồn ngủ, không ra ngoài chơi được càng đúng ý, lại leo lên giường ngủ tiếp, bỏ mặc Triệu Thanh Cốc và Tham Tham ngồi nói nhảm trong phòng khách. Cảnh tượng vô cùng thê lương.
Quan Viễn ngủ một mạch đến giờ ăn cơm chiều mới dậy.
Ban ngày Triệu Thanh Cốc cố ý không cho Tham Tham ngủ trưa, nên sau khi ăn cơm chiều không bao lâu Tham Tham đã bắt đầu ngủ ngà ngủ gật. Triệu Thanh Cốc dỗ Tham Tham đi ngủ xong, lặng lẽ kéo Quan Viễn ra khỏi biệt thự.
“Trời tối rồi anh còn dẫn em đi đâu vậy?”
“Suỵt! Tới một chỗ bí mật.”
Đến bờ biển, Triệu Thanh Cốc búng tay một cái, pháo hoa lập tức bắn lên.
Quan Viễn nhìn mê mẩn quên cả phản ứng.
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, thì thầm, “Tiểu Viễn, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, đời đời kiếp kiếp.”
Họ đã ở bên nhau hai đời, hẳn là kiếp sau kiếp sau nữa cũng vậy thôi…
Quan Viễn khóc trong im lặng.
Triệu Thanh Cốc xoay mặt Quan Viễn lại, thương tiếc hôn lên dòng nước mắt trên mặt cậu, “Bảo bối đừng khóc. Nhìn em khóc anh như đứt từng khúc ruột.”
Quan Viễn phì cười, “Anh học được từ phim tình cảm à?”
“Ừ. Chúng ta sẽ như phim tình cảm lãng mạn, luôn luôn ngọt ngào.”
“Sao tối nay miệng ngọt dữ vậy? Không phải mới vừa tham khảo sách gì chứ?” Quan Viễn cười hỏi, bởi vì Triệu Thanh Cốc đã từng làm như vậy.
Triệu Thanh Cốc lộ vẻ lúng túng, vội hôn lên môi Quan Viễn, để ngăn không cho cậu nói nữa.
Quan Viễn nhiệt tình đáp trả, cho tới khi bị đẩy ngã xuống đất, mới giật mình hỏi, “Anh định làm gì?! Mau buông em ra! Sẽ có người tới đó!”
Triệu Thanh Cốc vừa tiếp tục cởi áo Quan Viễn vừa đáp, “Anh đã xử lý hết rồi, sẽ không có ai tới đâu!”
Quan Viễn nghe vậy bật cười ra tiếng.
“Một lát nữa xem còn cười nổi không?”
Quan Viễn bỗng lật người đè Triệu Thanh Cốc xuống đất, “Anh thật sự rất muốn làm ở đây?” dứt lời còn liếm môi một cái, vô cùng quyến rũ.
Triệu Thanh Cốc vốn đã không có sức chống cự Quan Viễn, giờ bị quyến rũ như vậy càng như mất lý trí, nhưng vừa định hành động đã nghe Quan Viễn nói, “Tối nay anh phải nghe lời em.”
(Tỉnh lược tám trăm chữ)
Lúc hai người trở về biệt thự, khóe miệng trầy trụa, quần áo nhăn nhúm, khắp người toàn dấu, vừa nhìn đã biết vừa rồi kịch liệt tới mức nào.
Hai người tưởng Tham Tham đã ngủ, rón rén đi vào. Nào ngờ Tham Tham đang vòng tay ôm ngực, vẻ mặt khó chịu ngồi chờ trên sofa, vừa thấy hai kẻ ‘bỏ rơi mình đi chơi’ quay lại, lập tức hừ một tiếng thật to.
“Tham Tham, con chưa ngủ à?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Tham Tham ngủ một lát thì tỉnh dậy đi vệ sinh, sau đó tìm không thấy hai anh, nhất quyết phải ngồi đây đợi.” Người giúp việc giải thích.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe vậy vội chạy lại dỗ dành Tham Tham.
Quan Viễn ôm Tham Tham nói, “Tham Tham, vào giường ngủ ha! Cha và ba ba hứa sẽ không đi đâu nữa!”
Tham Tham nhảy xuống đất, chắp tay sau đít như một ông cụ non, vừa đi vòng quanh Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa lắc đầu nói, “Nhất định là có gì đó mờ ám”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc khẩn trương thầm nghĩ, chẳng lẽ Tham Tham biết bọn họ đã làm gì?!
“Cha và ba ba dấu con đi đánh nhau đúng không?!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc suýt chết ngất vì cười.
“Ba ba…” Sáng sớm, trong biệt thự sát bờ biển vang lên giọng nói non nớt của Tham Tham. Đáp lại hành động kéo chăn tiếp tục ngủ vùi của Quan Viễn.
Tham Tham đột nhiên phát lực, nhảy bổ lên người Quan Viễn.
“Khụ khụ khụ…” Quan Viễn đau đến trợn mắt, hỏi với giọng khàn khàn, “Tham Tham muốn đè chết ba ba sao?!”
“Hì hì! Ba ba đúng là heo lười! Mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu rời giường!” Tham Tham kêu to.
Quan Viễn vươn tay ôm Tham Tham, lại nhắm mắt, hỏi, “Cha đâu?”
“Cha chạy bộ rồi! Cha muốn dẫn Tham Tham theo, nhưng Tham Tham phải ở lại kêu ba ba dậy nên không đi!” Tham Tham lộ vẻ mặt ‘tất cả là do ba ba hết!’
Quan Viễn bật cười vạch trần, “Đừng cho là ba ba không biết Tham Tham lười không muốn đi mới lôi ba ba ra làm tấm mộc!”
“Ba ba, tấm mộc nghĩa là gì? Trên người b aba có tấm mộc ạ? Mau cho Tham Tham xem thử đi!” Nói xong Tham Tham lập tức vươn tay muốn vạch chăn xem xét khắp người Quan Viễn.
Quan Viễn bất đắc dĩ ngồi dậy, thật sự không thể ngủ được nữa.
Lúc này, Triệu Thanh Cốc chạy bộ về, thấy Quan Viễn đã dậy bèn nói, “Sao em không ngủ thêm chút nữa đi!” dứt lời ngồi xuống bên cạnh xoa eo cho Quan Viễn.
Quan Viễn liếc Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh đi mà không chịu dắt con theo, em ngủ nữa được à?!”
Triệu Thanh Cốc lập tức nhớ ra ‘thuộc tính’ nói nhiều của Tham Tham, chột dạ sờ sờ lỗ mũi. “Giờ em còn muốn ngủ không? Nếu còn thì để anh dẫn Tham Tham đi.”
Quan Viễn che miệng ngáp dài một cái, hôm qua ‘lăn lộn’ đến tận khuya, hậu quả là bây giờ thấy nhức mỏi cả người. “Thôi, ra ngoài chơi đi, du lịch mà cứ nằm dài trên giường thì thật là lãng phí! Nói trước, tối nay em muốn ngủ cho thật ngon, nếu anh còn dám… Xem em có…”
Triệu Thanh Cốc bật cười nói, “Anh cầm thú đến thế sao?! Chẳng qua tối qua là đêm ‘động phòng hoa chúc’ của chúng ta nên anh mới ‘nhiệt tình’ như vậy đấy chứ!”
Quan Viễn tự biết không cãi lại Triệu Thanh Cốc, giận dỗi đẩy anh một cái, hô, “Anh đúng là cầm thú! Cầm thú!" Tham Tham nghe ba ba mắng cha là cầm thú, tưởng hai người cãi nhau thật, hoảng sợ gào, “Ba ba, cha, đừng cãi nhau mà…”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thấy Tham Tham bị dọa, lập tức ngừng ngay. Hai người ôm Tham Tham dỗ dành hồi lâu bé con mới chịu cười hi hi ha ha lại. Quan Viễn cảm thán, “Thời nay làm cha còn mệt hơn làm con!”
Triệu Thanh Cốc bật cười, vừa xốc Quan Viễn lên vai vừa nói, “Để anh vác đi cho em khỏi mệt!”
“A! Mau thả em xuống!”
“Cha, con cũng muốn được giơ cao cao!”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy lập tức xốc luôn Tham Tham lên vai, bên trái là Quan Viễn hoảng sợ kêu to, bên phải là Tham Tham thích thú cười ha ha.
Cả biệt thự tràn ngập tiếng cười.
Nhóm vệ sĩ đứng ngoài nghe thấy, đều hiểu ý mỉm cười. Mặc dù là một đôi đồng tính, nhưng cuộc sống của họ còn hạnh phúc hơn rất nhiều cặp vợ chồng bình thường khác.
Ăn sáng xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc dẫn Tham Tham ra biển chơi. Lúc này đang kỳ nghỉ lễ nên có rất nhiều khách du lịch.
Ba người mặc đồ giống nhau, mang mắt kiếng thật to. Khi không mở miệng trông Tham Tham cực kỳ bảnh.
Một cô gái phát hiện Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc trông quen quen, bèn hỏi, “Xin hỏi hai anh là Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đúng không ạ?” Bởi vì hôn lễ của hai người được toàn bộ người dân trong nước chú ý nên bị nhận ra cũng không có gì là lạ.
Triệu Thanh Cốc tháo mắt kính ra, mỉm cười chào.
“A! Đúng rồi!”
“Trời ơi! Chúng ta may mắn quá! Được thấy tận mắt ‘cặp đôi của thế kỷ’!”
Quan Viễn ngạc nhiên hỏi lại, “Cặp đôi của thế kỷ?!”
“A! Giọng nghe hay quá!”
“Các cậu nhìn kìa! Da anh ấy mịn như bơ luôn!”
Quan Viễn nghe vậy dở khóc dở cười. Cô gái à, khi bình luận người khác ngay trước mặt như vậy, cô có thể nhỏ giọng một chút được không?!
“‘Cặp đôi của thế kỷ’ là biệt danh các fan đặt cho hai anh đó!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn thật sự không ngờ họ cũng có người ái mộ mặc dù chẳng phải ngôi sao hay diễn viên gì.
“Fan của hai anh nhiều lắm! Bọn em cũng là fan của hai anh! Bọn em có thể chụp chung một tấm hình với hai anh được không ạ?”
Quan Viễn hơi do dự một chút nhưng vẫn gật đầu đồng ý, xem như cám ơn tình cảm của họ dành cho hai người.
Từ lúc mấy cô gái này lại gần cả nhà Triệu Thanh Cốc, nhóm vệ sĩ đã bắt đầu cảnh giác, đến khi thấy Triệu Thanh Cốc ra hiệu, họ mới yên tâm lùi xa một chút.
Mấy cô gái chụp hình chung với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xong, vô cùng phấn khích, lập tức đăng lên mạng ngay. dnlien/nnđa"eqlb;"bkd.dôn ‘Ra biển chơi vô tình gặp được ‘cặp đôi thế kỷ’! Cốc Cốc của chúng ta thật sự rất ngầu! Viễn Viễn thì trông vô cùng ‘ngon miệng’! Cả hai còn rất tốt bụng!’ theo sau là hình bọn họ chụp chung, và hình Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn.
Nhờ tập đoàn Viễn Cốc, hệ thống mạng của Trung Quốc gần như đi đầu thế giới, tốc độ vô cùng nhanh chóng, mấy cô gái vừa đăng hình không bao lâu, đã có rất nhiều người phát hiện, lao vào bình luận.
‘Hai người thật xứng đôi!’
“Trời ạ, người đâu mà đẹp trai quá đi mất!’
Lẫn trong những lời khen là một vài bình luận giễu cợt của anti-fan, kiểu như ‘Hai thằng đàn ông ôm ôm ấp ấp, gớm chết!’ Nhưng chớp mắt đã bị các fan ruột ‘chôn vùi’.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi một hồi, càng ngày càng có nhiều người nhận ra, đành dắt Tham Tham quay về biệt thự lại.
“Chúng ta có phải ngôi sao đâu mà nhiều người hâm mộ dữ?!” Quan Viễn cảm thán.
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Ai bảo…” Quan Viễn tò mò mình nhìn sang chờ Triệu Thanh Cốc nói hết câu, “Ai bảo chúng ta đẹp trai quá chi!”
Quan Viễn bật cười, “Anh cũng tự kỷ giống Tham Tham rồi đó!”
Thật ra Triệu Thanh Cốc nói không sai, rất nhiều người vì thấy anh và cậu đẹp trai mới thành fan. Nếu anh và cậu không đẹp, e rằng số người mắng sẽ nhiều hơn bây giờ gấp mấy lần. Đẹp lúc nào cũng được ưu ái hơn.
Quan Viễn vốn đang buồn ngủ, không ra ngoài chơi được càng đúng ý, lại leo lên giường ngủ tiếp, bỏ mặc Triệu Thanh Cốc và Tham Tham ngồi nói nhảm trong phòng khách. Cảnh tượng vô cùng thê lương.
Quan Viễn ngủ một mạch đến giờ ăn cơm chiều mới dậy.
Ban ngày Triệu Thanh Cốc cố ý không cho Tham Tham ngủ trưa, nên sau khi ăn cơm chiều không bao lâu Tham Tham đã bắt đầu ngủ ngà ngủ gật. Triệu Thanh Cốc dỗ Tham Tham đi ngủ xong, lặng lẽ kéo Quan Viễn ra khỏi biệt thự.
“Trời tối rồi anh còn dẫn em đi đâu vậy?”
“Suỵt! Tới một chỗ bí mật.”
Đến bờ biển, Triệu Thanh Cốc búng tay một cái, pháo hoa lập tức bắn lên.
Quan Viễn nhìn mê mẩn quên cả phản ứng.
Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn từ phía sau, đặt cằm lên vai cậu, thì thầm, “Tiểu Viễn, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, đời đời kiếp kiếp.”
Họ đã ở bên nhau hai đời, hẳn là kiếp sau kiếp sau nữa cũng vậy thôi…
Quan Viễn khóc trong im lặng.
Triệu Thanh Cốc xoay mặt Quan Viễn lại, thương tiếc hôn lên dòng nước mắt trên mặt cậu, “Bảo bối đừng khóc. Nhìn em khóc anh như đứt từng khúc ruột.”
Quan Viễn phì cười, “Anh học được từ phim tình cảm à?”
“Ừ. Chúng ta sẽ như phim tình cảm lãng mạn, luôn luôn ngọt ngào.”
“Sao tối nay miệng ngọt dữ vậy? Không phải mới vừa tham khảo sách gì chứ?” Quan Viễn cười hỏi, bởi vì Triệu Thanh Cốc đã từng làm như vậy.
Triệu Thanh Cốc lộ vẻ lúng túng, vội hôn lên môi Quan Viễn, để ngăn không cho cậu nói nữa.
Quan Viễn nhiệt tình đáp trả, cho tới khi bị đẩy ngã xuống đất, mới giật mình hỏi, “Anh định làm gì?! Mau buông em ra! Sẽ có người tới đó!”
Triệu Thanh Cốc vừa tiếp tục cởi áo Quan Viễn vừa đáp, “Anh đã xử lý hết rồi, sẽ không có ai tới đâu!”
Quan Viễn nghe vậy bật cười ra tiếng.
“Một lát nữa xem còn cười nổi không?”
Quan Viễn bỗng lật người đè Triệu Thanh Cốc xuống đất, “Anh thật sự rất muốn làm ở đây?” dứt lời còn liếm môi một cái, vô cùng quyến rũ.
Triệu Thanh Cốc vốn đã không có sức chống cự Quan Viễn, giờ bị quyến rũ như vậy càng như mất lý trí, nhưng vừa định hành động đã nghe Quan Viễn nói, “Tối nay anh phải nghe lời em.”
(Tỉnh lược tám trăm chữ)
Lúc hai người trở về biệt thự, khóe miệng trầy trụa, quần áo nhăn nhúm, khắp người toàn dấu, vừa nhìn đã biết vừa rồi kịch liệt tới mức nào.
Hai người tưởng Tham Tham đã ngủ, rón rén đi vào. Nào ngờ Tham Tham đang vòng tay ôm ngực, vẻ mặt khó chịu ngồi chờ trên sofa, vừa thấy hai kẻ ‘bỏ rơi mình đi chơi’ quay lại, lập tức hừ một tiếng thật to.
“Tham Tham, con chưa ngủ à?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
“Tham Tham ngủ một lát thì tỉnh dậy đi vệ sinh, sau đó tìm không thấy hai anh, nhất quyết phải ngồi đây đợi.” Người giúp việc giải thích.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe vậy vội chạy lại dỗ dành Tham Tham.
Quan Viễn ôm Tham Tham nói, “Tham Tham, vào giường ngủ ha! Cha và ba ba hứa sẽ không đi đâu nữa!”
Tham Tham nhảy xuống đất, chắp tay sau đít như một ông cụ non, vừa đi vòng quanh Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vừa lắc đầu nói, “Nhất định là có gì đó mờ ám”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc khẩn trương thầm nghĩ, chẳng lẽ Tham Tham biết bọn họ đã làm gì?!
“Cha và ba ba dấu con đi đánh nhau đúng không?!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc suýt chết ngất vì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.