Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng
Chương 9: Nói Chuyện 2
Hồ Đồ
28/07/2021
“Bọn nó dám!” Cao Tú Lan sửng cồ lên. “Nếu bọn nó dám ho he gì, mẹ mắng chết chúng nó!”
Bà ấy như thấy đại địch nhìn về phía Tô Thanh Hòa, khiến Tô Thanh Hòa thấy chột dạ, nghĩ có phải mình vừa phá vỡ thiết lập nên đã bị bà thím này nhìn ra gì rồi không.
Cuối cùng nghe thấy Cao Tú Lan nói: “Mấy đứa anh con tỏ vẻ bất mãn trước mặt con rồi phải không? Con nói mẹ nghe, mẹ sẽ đi tìm bọn nó làm cho ra nhẽ!”
“... Không đâu ạ!” Tô Thanh Hòa không muốn gây ra mâu thuẫn trong gia đình.
Cao Tú Lan không tin: “Nhất định là có, nếu không con đâu nói mấy lời như thế này! Nhất định là mấy thằng nhóc đó không chịu ngồi yên. Đứa nào đứa nấy đều không có lương tâm, con là em gái từ nhỏ đã không có cha, bọn nó được cha nuôi lớn như vậy, được ăn no mặc ấm. Sao mới đó đã không nuôi nổi cô em gái này chứ. Toàn là thứ lòng dạ độc ác mà.”
Tô Thanh Hòa: “...” Cô sẽ không phá vỡ thiết lập thêm nữa đâu!
“Mẹ, các anh được mẹ dạy dỗ thành thật, mẹ cứ yên tâm đi. Mấy lời con vừa nói với mẹ chỉ là nói đùa thôi. Nếu như bọn họ dám đối xử với con không tốt, con sẽ mách mẹ đầu tiên!”
Cô nói với vẻ mặt chắc chắn.
Cao Tú Lan nghe xong, trong lòng vô cùng vui vẻ, đưa tay ôm lấy con gái mình: “Mẹ biết trong cái nhà này chỉ có hai mẹ con chúng ta là một lòng mà thôi.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, trong nhà này có khi chỉ có hai người bọn họ một lòng luôn. Mấy người chị dâu của cô bị chèn ép trong thời gian dài, sao có thể không phản kháng.
Đây là chuyện phi thực tế, trừ khi mấy chị dâu cô đều não tàn cả.
Lâm Thục Hồng cảm thấy chồng cô ta đúng là đầu óc có vấn đề. Nói hết nước hết cái, thế nào cũng không chịu nghe vào tai.
Cô ta vừa đi vừa rơi nước mắt: “Dù sao thời gian này cũng khó sống, anh xem hôm nay Mãn Nguyệt nhà chúng ta muốn ăn một miếng đậu nành cũng bị mẹ mắng đến như thế. Em biết chắc chắn là không được ăn, em cũng không trông mong gì, nhưng mẹ cũng không thể cứ mắng chửi như thế được. Con gái thì sao chứ, cô út không phải là con gái hay sao?”
“Em nói gì, em nói nữa anh đánh em đấy!” Tô Ái Quốc tức giận giơ tay lên nói. Dọa Lâm Thục Hồng quên cả khóc. Ngay lập tức đã phản ứng lại: “Anh đánh đi, anh đánh chết tôi được rồi đó!”
Tô Ái Quốc lúng túng một chút, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm túc nói: “Dù sao em cũng đừng nói xấu cô út. Em ấy đáng thương, từ trong bụng mẹ đã không còn cha. Người làm anh như chúng ta không thương thì ai thương đây? Trước đây khi hai chúng ta kết hôn, anh đã nói phải chăm sóc em gái anh. Chính em đã đồng ý. Đến bây giờ sao lại ầm ĩ với anh chứ.”
“Em nghĩ đằng trời cũng không ngờ cả nhà anh còn có thể thương đến mức này.” Lâm Thục Hồng ấm ức khóc. Cô ta cảm thấy rất tủi thân, sao trước đây lại muốn gả cho Tô Ái Quốc chứ. Cứ nhìn anh ta lớn lên cao lớn chất phác, hơn nữa lại rất thương em gái, cảm thấy là người thực tế, kết quả tên này đúng là có bệnh. “Dù sao nếu anh không nói với mẹ chuyện chúng ta ra ở riêng thì em sẽ về nhà ngoại.”
Nghe thấy Lâm Thục Hồng chưa chịu buông tha, Tô Ái Quốc cũng không muốn cãi nhau với cô ta, đành thuận theo cô ta: “Được được được, em về ở vài ngày cũng tốt.”
Lâm Thục Hồng: “...”
Đằng sau hai người, Đinh Quế Hoa và Tô Ái Hoa cũng đang nhìn trộm bọn họ cãi nhau. Tô Ái Hoa xem say sưa, còn Đinh Quế Hoa lại thêm nhiều suy nghĩ. Nhưng điều kiện nhà cô ta cũng không được vậy, lại theo đuổi ngược Tô Ái Hoa, hơn nữa tính tình Tô Ái Hoa cũng không thành thật như Tô Ái Quốc, cô ta không dám gây chuyện giống Lâm Thục Hồng.
“Này, Ái Hoa, anh nói xem chị dâu cả có thể ầm ĩ thành công được không?”
Tô Ái Hoa nhếch miệng: “Sao có thể chứ, anh cả của anh chắc chắn là không bao giờ phân nhà. Người nhà chúng ta cũng sẽ không tách ra. Sao thế, không phải là em cũng muốn cãi nhau với anh đấy chứ.”
“... Em cũng đâu có nói mẹ thương cô út là sai, nhưng mà mẹ đối xử với mấy đứa con trai các anh cũng không được tốt thật. Nhà khác đều xem con trai như bảo bối.”
Tô Ái Hoa gật đầu, sau đó thở dài: “Nói đến cũng tại em với chị dâu cả, trước đây khi anh và anh cả chưa kết hôn, mẹ đối xử với bọn anh rất tốt. Luôn nhắc đến những chuyện của bọn anh khi còn bé. Sau khi bọn em vào cửa, lúc nào cũng làm mẹ tức giận, bây giờ bà ấy nhìn thấy chúng ta đã cảm thấy phiền phức.”
Đinh Quế Hoa suýt chút nữa đã bị tức nghẹn.
Phía bên này, Tô Thanh Hòa đã thuận lợi nắm chắc chìa khóa phòng bếp từ Cao Tú Lan. Lấy cớ là khi đói bụng thuận tiện xuống nấu chút gì đó để ăn.
Bà ấy như thấy đại địch nhìn về phía Tô Thanh Hòa, khiến Tô Thanh Hòa thấy chột dạ, nghĩ có phải mình vừa phá vỡ thiết lập nên đã bị bà thím này nhìn ra gì rồi không.
Cuối cùng nghe thấy Cao Tú Lan nói: “Mấy đứa anh con tỏ vẻ bất mãn trước mặt con rồi phải không? Con nói mẹ nghe, mẹ sẽ đi tìm bọn nó làm cho ra nhẽ!”
“... Không đâu ạ!” Tô Thanh Hòa không muốn gây ra mâu thuẫn trong gia đình.
Cao Tú Lan không tin: “Nhất định là có, nếu không con đâu nói mấy lời như thế này! Nhất định là mấy thằng nhóc đó không chịu ngồi yên. Đứa nào đứa nấy đều không có lương tâm, con là em gái từ nhỏ đã không có cha, bọn nó được cha nuôi lớn như vậy, được ăn no mặc ấm. Sao mới đó đã không nuôi nổi cô em gái này chứ. Toàn là thứ lòng dạ độc ác mà.”
Tô Thanh Hòa: “...” Cô sẽ không phá vỡ thiết lập thêm nữa đâu!
“Mẹ, các anh được mẹ dạy dỗ thành thật, mẹ cứ yên tâm đi. Mấy lời con vừa nói với mẹ chỉ là nói đùa thôi. Nếu như bọn họ dám đối xử với con không tốt, con sẽ mách mẹ đầu tiên!”
Cô nói với vẻ mặt chắc chắn.
Cao Tú Lan nghe xong, trong lòng vô cùng vui vẻ, đưa tay ôm lấy con gái mình: “Mẹ biết trong cái nhà này chỉ có hai mẹ con chúng ta là một lòng mà thôi.”
Tô Thanh Hòa cảm thấy, cứ tiếp tục như vậy, trong nhà này có khi chỉ có hai người bọn họ một lòng luôn. Mấy người chị dâu của cô bị chèn ép trong thời gian dài, sao có thể không phản kháng.
Đây là chuyện phi thực tế, trừ khi mấy chị dâu cô đều não tàn cả.
Lâm Thục Hồng cảm thấy chồng cô ta đúng là đầu óc có vấn đề. Nói hết nước hết cái, thế nào cũng không chịu nghe vào tai.
Cô ta vừa đi vừa rơi nước mắt: “Dù sao thời gian này cũng khó sống, anh xem hôm nay Mãn Nguyệt nhà chúng ta muốn ăn một miếng đậu nành cũng bị mẹ mắng đến như thế. Em biết chắc chắn là không được ăn, em cũng không trông mong gì, nhưng mẹ cũng không thể cứ mắng chửi như thế được. Con gái thì sao chứ, cô út không phải là con gái hay sao?”
“Em nói gì, em nói nữa anh đánh em đấy!” Tô Ái Quốc tức giận giơ tay lên nói. Dọa Lâm Thục Hồng quên cả khóc. Ngay lập tức đã phản ứng lại: “Anh đánh đi, anh đánh chết tôi được rồi đó!”
Tô Ái Quốc lúng túng một chút, ngượng ngùng thu tay về, nghiêm túc nói: “Dù sao em cũng đừng nói xấu cô út. Em ấy đáng thương, từ trong bụng mẹ đã không còn cha. Người làm anh như chúng ta không thương thì ai thương đây? Trước đây khi hai chúng ta kết hôn, anh đã nói phải chăm sóc em gái anh. Chính em đã đồng ý. Đến bây giờ sao lại ầm ĩ với anh chứ.”
“Em nghĩ đằng trời cũng không ngờ cả nhà anh còn có thể thương đến mức này.” Lâm Thục Hồng ấm ức khóc. Cô ta cảm thấy rất tủi thân, sao trước đây lại muốn gả cho Tô Ái Quốc chứ. Cứ nhìn anh ta lớn lên cao lớn chất phác, hơn nữa lại rất thương em gái, cảm thấy là người thực tế, kết quả tên này đúng là có bệnh. “Dù sao nếu anh không nói với mẹ chuyện chúng ta ra ở riêng thì em sẽ về nhà ngoại.”
Nghe thấy Lâm Thục Hồng chưa chịu buông tha, Tô Ái Quốc cũng không muốn cãi nhau với cô ta, đành thuận theo cô ta: “Được được được, em về ở vài ngày cũng tốt.”
Lâm Thục Hồng: “...”
Đằng sau hai người, Đinh Quế Hoa và Tô Ái Hoa cũng đang nhìn trộm bọn họ cãi nhau. Tô Ái Hoa xem say sưa, còn Đinh Quế Hoa lại thêm nhiều suy nghĩ. Nhưng điều kiện nhà cô ta cũng không được vậy, lại theo đuổi ngược Tô Ái Hoa, hơn nữa tính tình Tô Ái Hoa cũng không thành thật như Tô Ái Quốc, cô ta không dám gây chuyện giống Lâm Thục Hồng.
“Này, Ái Hoa, anh nói xem chị dâu cả có thể ầm ĩ thành công được không?”
Tô Ái Hoa nhếch miệng: “Sao có thể chứ, anh cả của anh chắc chắn là không bao giờ phân nhà. Người nhà chúng ta cũng sẽ không tách ra. Sao thế, không phải là em cũng muốn cãi nhau với anh đấy chứ.”
“... Em cũng đâu có nói mẹ thương cô út là sai, nhưng mà mẹ đối xử với mấy đứa con trai các anh cũng không được tốt thật. Nhà khác đều xem con trai như bảo bối.”
Tô Ái Hoa gật đầu, sau đó thở dài: “Nói đến cũng tại em với chị dâu cả, trước đây khi anh và anh cả chưa kết hôn, mẹ đối xử với bọn anh rất tốt. Luôn nhắc đến những chuyện của bọn anh khi còn bé. Sau khi bọn em vào cửa, lúc nào cũng làm mẹ tức giận, bây giờ bà ấy nhìn thấy chúng ta đã cảm thấy phiền phức.”
Đinh Quế Hoa suýt chút nữa đã bị tức nghẹn.
Phía bên này, Tô Thanh Hòa đã thuận lợi nắm chắc chìa khóa phòng bếp từ Cao Tú Lan. Lấy cớ là khi đói bụng thuận tiện xuống nấu chút gì đó để ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.