Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Chương 4: Người Một Nhà
Hồ Đồ
21/10/2021
Còn Tô Tam Trụ, 21 tuổi, vốn dĩ năm ngoái chuẩn bị cưới vợ, nhưng do năm ngoái mùa màng đói kém, bà Tô không muốn có thêm trong nhà lại có thêm miệng ăn, vì thế anh ta chưa cưới vợ.
Mặt khác Tô Mạn còn có một người chị gái Tô Thu Nguyệt, năm nay 18 tuổi, bởi vì thủ đoạn cao minh, thế mà lăn lộn được đi học ở trường cấp ba công xã, mà thân thể này của Tô Mạn, mới 16 tuổi, bởi vì cơ thể yếu ớt, tính tình có chút trầm mặc, chỉ học tiểu học thì nghỉ, không đến bên công xã học cấp hai, ngày thường làm chút công việc đồng áng nhẹ nhàng kiếm chút công điểm.
Vừa mới làm rõ các thành viên trong nhà thì ba người đã về đến nơi.
Vừa mới đi vào sân nhà đất của mình, Lý Xuân Hoa đã than thở: “Ông à, chuyện này thật đúng là mệt mỏi, tôi nghe nói hôm nay lương thực ít đi, trước mắt còn có thể phát mỗi người một nửa muôi, phía sau càng túng thiếu, vì để cho người trong nhà có thêm một miếng ăn, tôi đã phải phí hết sức, thiếu chút nữa còn bị người ta đánh.”
“Mẹ, ai dám đánh mẹ, mẹ nói với con một tiếng, lát nữa con đi tìm bọn họ tính sổ.”
Một người đàn ông tóc húi cua, làn da đen đi ra, là con trai thứ hai của nhà họ Tô, Tô Nhị Trụ, dáng vẻ của anh ta rất giống mẹ, mắt một mí, mũi cao, miệng nhỏ, nếu không phải vì làn da đen, anh ta còn có chút đẹp trai, thế nhưng tính tình lại không tốt, bình thường ở ngoài hơi một chút là gây sự.
Anh ta còn có một tính cách rất khiến Tô Mạn xem thường, đó chính là thích quát vợ, tra nam!
“Còn thất thần làm gì, không nhanh bưng nước cho mẹ uống.”
Sau lưng của anh ta là người phụ nữ với dáng vẻ khúm núm, lập tức chui vào trong phòng bếp giúp đỡ.
Đây chính là chị dâu thứ của Tô Mạn – Tống Ngọc Hoa, dáng dấp của chị ta cũng không tệ lắm, thuộc về loại hình dịu dàng hiền lành, đáng tiếc gặp phải loại người như Tô Nhị Trụ.
Tô Mạn âm thầm lắc đầu, cũng không nói nhiều, đi theo mẹ vào trong nhà,
Bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên ngày thường nguyên chủ cũng không thích nói nhiều, vì thế cô vẫn luôn trầm mặc, trái lại cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Cô vừa mới vào nhà, bà Tô đã vội vàng kéo cô ngồi xuống bên người, sau đó chờ đợi hai cô con dâu của mình phục vụ.
Kết quả con dâu Tống Ngọc Hoa thì làm việc, dâu cả Lâm Tuyết Cúc lại vững vàng như bàn đá.
Khác với dáng vẻ khúm núm của Tống Ngọc Hoa, Lâm Tuyết Cúc ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt còn tràn đầy tự tin. Ai bảo người nhà mẹ đẻ cô ta nhiều như thế, cộng thêm vừa vào cửa đã sinh được long phượng thai, bây giờ có Tống Ngọc Hoa để so sánh, đương nhiên cảm thấy mình rất ghê gớm. Hơn nữa chồng của cô ta – Tô Đại Trụ chính là kiểu có vợ quên mẹ, vì thế ở trong nhà Lâm Tuyết Cúc càng thêm không để mẹ chồng mình vào mắt.
Ở dưới gầm bàn, bà Tô nhất thời đá chân con trai trưởng của mình một cái.
Dáng dấp của Tô Đại Trụ rất giống Tô Thiết Sơn, một gương mặt chất phát, lúc này chột dạ cúi đầu.
Nhìn thấy con trai mình hèn nhát như thế, Lý Xuân Hoa vô cùng tức giận, thế nhưng bà cũng không chỉ mặt gọi tên mà quay sang nhìn Tô Thiết Sơn đang hút thuốc lá sợi: “Ông nó à, ông còn nhớ rõ năm đấy tôi hầu hạ mẹ chúng ta như thế nào không? Ông còn nói với tôi, chờ tôi có con dâu, con dâu lại đến hầu hạ lại tôi, nhưng tôi đây không có cái số tốt đấy.”
Tô Thiết Sơn gõ tẩu thuốc, nói với con trai mình: “Mẹ mấy đứa sống vất vả, mấy đứa phải hiếu thuận bà ấy, cha vẫn còn sống sờ sờ ở đây đấy.”
Đừng nhìn bình thường đồng chí Tô Thiết Sơn không lên tiếng, ông cụ nắm giữ quyền sở hữu căn nhà này, không vui một cái là có thể đuổi đám con bất hiếu ra ngoài nhà hít gió tây bắc mà sống, vì thế các con vẫn rất nghe lời ông.
Không cần chính đồng chí Tô Đại Trụ lên tiếng, Lâm Tuyết Cúc đành phải ấm ức đi giúp Tống Ngọc Hoa bưng bát đũa đến phân chia.
Lý Xuân Hoa giống như đại tướng quân thu hoạch được thắng lợi, kiêu ngạo đứng lên, sau đó cầm chiếc muôi sắt chia đồ ăn cho người trong nhà.
Ngoại trừ Tô Thu Nguyệt đang học cấp ba ở bên công xã, những người khác đã quây quần đông đủ.
Đầu tiên Lý Xuân Hoa múc cho Tô Thiết Sơn một phần, sau đó múc cho Tô Mạn một bát cháo, cho cháu trai trưởng Thạch Đầu và cháu gái Tiểu Thảo nửa bát, lúc này mới chia cho bản thân và đám con trai, con dâu của mình.
Lúc bắt đầu ăn, Tô Đại Trụ san một nửa cho vợ mình, Tống Ngọc Hoa thì san một nửa cho Tô Nhị Trụ, Tô Tam Trụ thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Nhị Trụ, sau đó lại dùng ánh mắt may mắn nhìn Tô Đại Trụ.
Tô Mạn: “…”
Lúc ăn cơm, Lâm Tuyết Cúc lại một lần nữa nhắc đến chuyện phân nhà.
Mặt khác Tô Mạn còn có một người chị gái Tô Thu Nguyệt, năm nay 18 tuổi, bởi vì thủ đoạn cao minh, thế mà lăn lộn được đi học ở trường cấp ba công xã, mà thân thể này của Tô Mạn, mới 16 tuổi, bởi vì cơ thể yếu ớt, tính tình có chút trầm mặc, chỉ học tiểu học thì nghỉ, không đến bên công xã học cấp hai, ngày thường làm chút công việc đồng áng nhẹ nhàng kiếm chút công điểm.
Vừa mới làm rõ các thành viên trong nhà thì ba người đã về đến nơi.
Vừa mới đi vào sân nhà đất của mình, Lý Xuân Hoa đã than thở: “Ông à, chuyện này thật đúng là mệt mỏi, tôi nghe nói hôm nay lương thực ít đi, trước mắt còn có thể phát mỗi người một nửa muôi, phía sau càng túng thiếu, vì để cho người trong nhà có thêm một miếng ăn, tôi đã phải phí hết sức, thiếu chút nữa còn bị người ta đánh.”
“Mẹ, ai dám đánh mẹ, mẹ nói với con một tiếng, lát nữa con đi tìm bọn họ tính sổ.”
Một người đàn ông tóc húi cua, làn da đen đi ra, là con trai thứ hai của nhà họ Tô, Tô Nhị Trụ, dáng vẻ của anh ta rất giống mẹ, mắt một mí, mũi cao, miệng nhỏ, nếu không phải vì làn da đen, anh ta còn có chút đẹp trai, thế nhưng tính tình lại không tốt, bình thường ở ngoài hơi một chút là gây sự.
Anh ta còn có một tính cách rất khiến Tô Mạn xem thường, đó chính là thích quát vợ, tra nam!
“Còn thất thần làm gì, không nhanh bưng nước cho mẹ uống.”
Sau lưng của anh ta là người phụ nữ với dáng vẻ khúm núm, lập tức chui vào trong phòng bếp giúp đỡ.
Đây chính là chị dâu thứ của Tô Mạn – Tống Ngọc Hoa, dáng dấp của chị ta cũng không tệ lắm, thuộc về loại hình dịu dàng hiền lành, đáng tiếc gặp phải loại người như Tô Nhị Trụ.
Tô Mạn âm thầm lắc đầu, cũng không nói nhiều, đi theo mẹ vào trong nhà,
Bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên ngày thường nguyên chủ cũng không thích nói nhiều, vì thế cô vẫn luôn trầm mặc, trái lại cũng không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Cô vừa mới vào nhà, bà Tô đã vội vàng kéo cô ngồi xuống bên người, sau đó chờ đợi hai cô con dâu của mình phục vụ.
Kết quả con dâu Tống Ngọc Hoa thì làm việc, dâu cả Lâm Tuyết Cúc lại vững vàng như bàn đá.
Khác với dáng vẻ khúm núm của Tống Ngọc Hoa, Lâm Tuyết Cúc ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt còn tràn đầy tự tin. Ai bảo người nhà mẹ đẻ cô ta nhiều như thế, cộng thêm vừa vào cửa đã sinh được long phượng thai, bây giờ có Tống Ngọc Hoa để so sánh, đương nhiên cảm thấy mình rất ghê gớm. Hơn nữa chồng của cô ta – Tô Đại Trụ chính là kiểu có vợ quên mẹ, vì thế ở trong nhà Lâm Tuyết Cúc càng thêm không để mẹ chồng mình vào mắt.
Ở dưới gầm bàn, bà Tô nhất thời đá chân con trai trưởng của mình một cái.
Dáng dấp của Tô Đại Trụ rất giống Tô Thiết Sơn, một gương mặt chất phát, lúc này chột dạ cúi đầu.
Nhìn thấy con trai mình hèn nhát như thế, Lý Xuân Hoa vô cùng tức giận, thế nhưng bà cũng không chỉ mặt gọi tên mà quay sang nhìn Tô Thiết Sơn đang hút thuốc lá sợi: “Ông nó à, ông còn nhớ rõ năm đấy tôi hầu hạ mẹ chúng ta như thế nào không? Ông còn nói với tôi, chờ tôi có con dâu, con dâu lại đến hầu hạ lại tôi, nhưng tôi đây không có cái số tốt đấy.”
Tô Thiết Sơn gõ tẩu thuốc, nói với con trai mình: “Mẹ mấy đứa sống vất vả, mấy đứa phải hiếu thuận bà ấy, cha vẫn còn sống sờ sờ ở đây đấy.”
Đừng nhìn bình thường đồng chí Tô Thiết Sơn không lên tiếng, ông cụ nắm giữ quyền sở hữu căn nhà này, không vui một cái là có thể đuổi đám con bất hiếu ra ngoài nhà hít gió tây bắc mà sống, vì thế các con vẫn rất nghe lời ông.
Không cần chính đồng chí Tô Đại Trụ lên tiếng, Lâm Tuyết Cúc đành phải ấm ức đi giúp Tống Ngọc Hoa bưng bát đũa đến phân chia.
Lý Xuân Hoa giống như đại tướng quân thu hoạch được thắng lợi, kiêu ngạo đứng lên, sau đó cầm chiếc muôi sắt chia đồ ăn cho người trong nhà.
Ngoại trừ Tô Thu Nguyệt đang học cấp ba ở bên công xã, những người khác đã quây quần đông đủ.
Đầu tiên Lý Xuân Hoa múc cho Tô Thiết Sơn một phần, sau đó múc cho Tô Mạn một bát cháo, cho cháu trai trưởng Thạch Đầu và cháu gái Tiểu Thảo nửa bát, lúc này mới chia cho bản thân và đám con trai, con dâu của mình.
Lúc bắt đầu ăn, Tô Đại Trụ san một nửa cho vợ mình, Tống Ngọc Hoa thì san một nửa cho Tô Nhị Trụ, Tô Tam Trụ thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tô Nhị Trụ, sau đó lại dùng ánh mắt may mắn nhìn Tô Đại Trụ.
Tô Mạn: “…”
Lúc ăn cơm, Lâm Tuyết Cúc lại một lần nữa nhắc đến chuyện phân nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.