Trở Lại Thập Niên 60: Tôi Bị Hệ Thống Hố
Chương 50: Thành Công 3
Hồ Đồ
30/10/2021
Con dâu đang giặt quần áo vội vàng rót trà cho bà ta, kết quả Lý Xuân Hoa vừa uống một ngụm, thì lập tức phun ra: “Nước nóng như thế, cô muốn tôi bỏng chết à.”
Nói xong, bà ta lấy cái chổi lông gà bên cạnh đánh cô ta.
Mấy bà bác và mấy cô con dâu bên dưới như tức điên lên: “Bà già ác độc, bản thân có tay chân còn bắt người ta hầu hạ, còn chê người ta hầu không tốt. Không biết xấu hổ!”
Tống Ngọc Hoa giả bộ đau đớn ngã xuống đất: “Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai rồi.”
Lý Xuân Hoa không chịu nghe lời cô ta, cứ tiếp tục đánh. Bà ta đánh mệt rồi thì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, lúc này Tô Nhị Trụ cũng bước lên sân khấu. Anh ta cầm hũ dưa cải vờ là vò rượu, vừa đi vừa lắc lắc, nhìn thấy Tống Ngọc Hoa đang ngồi dưới đất lau nước mắt, anh ta không những không cảm thấy xót mà còn tung một cú đá: “Cái thứ vô dụng, mau đi xào dưa cải cho ông đi, ông đây muốn uống rượu...”
Tống Ngọc Hoa chật vật bò dậy, bước đi chao đảo.
“Mẹ nó, thật quá đáng, sao có thể giày vò con dâu mình như thế.” Người nào đó bên dưới tức giận bắt đầu chửi bới.
“Diễn thôi, diễn thôi mà.” Có người nhắc nhở.
Lời thuyết minh của Tô Mạn lại vang lên: “Tiểu Ngọc nghĩ rằng sau khi chồng cô uống rượu sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng nào ngờ sau khi uống xong, anh ta cứ như phát điên, ra sức đánh đập cô, Tiểu Ngọc bị đánh nằm trên mặt đất không thể cử động.”
Mẹ chồng lúc này lại đi tới, lấy ra hai bộ quần áo, ném cho Tiểu Ngọc, bảo Tiểu Ngọc mau đem đi giặt, còn chỉ vào đầu cô mắng: “Cái thứ vô dụng, mày giặt không sạch thì không được ăn cơm đâu đấy.”
Khán giả bên dưới như muốn tức điên, xém chút tìm đá ném vào đầu của Tô Nhị Trụ và Lý Xuân Hoa.
Đặc biệt là khi họ thấy Tống Ngọc Hoa đang lẩm bẩm một mình, nhìn lên trời: “Ông trời ơi, con còn trông mong gì vào cuộc sống này nữa chứ.”
Ai cũng hận sắt không thành thép.
Đột nhiên, một tiếng chiêng vang lên. Chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội bước lên sân khấu. Bà ấy đóng vai một nhân viên của hội liên hiệp phụ nữ đến. Sau khi nghe về câu chuyện của Tiểu Ngọc, để đại đội để giải cứu cho Tiểu Ngọc.
Nói với cô ấy rằng, phụ nữ ở xã hội mới không phải trốn ở nhà bị mẹ chồng và chồng đối xử tệ bạc mà là những người trụ cột có thể gánh vác một nửa khoảng trời. Phụ nữ cần cù là sức mạnh cần thiết cho công cuộc xây dựng quê hương đất nước.
Tiếp thu giáo dục trí tuệ, Tiểu Ngọc đã đứng lên, bằng lời tố cáo hành vi xấu xa của mẹ chồng và chồng mình, sau đó rời khỏi ngôi nhà này, tham gia vào đội ngũ xây dựng tổ quốc, cuối cùng trở thành nữ cán bộ của đội ngũ này, trở thành lực lượng xây dựng tổ quốc vĩ đại.
Ngay khi Tiểu Ngọc được cài lên một bông hoa đỏ, các xã viên xem kịch phía dưới cuối cùng cũng hét lên một tiếng: “Hay!”
Mọi người vỗ tay thích thú. Đặc biệt là một số xã viên nữ. Trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kích động.
Chưa kể những xã viên này, ngay cả bản thân Tống Ngọc Hoa cũng hơi sốc trước vai diễn mà cô ta đảm nhận. Trong lúc tập thử lại không cảm thấy vậy, nhưng khi thật sự bước lên sân khấu diễn xuất, nhận được sự tán thưởng của mọi người, điều đó khiến cô ta cảm thấy tràn đầy cảm hứng. Điều đó chứng tỏ sự phản kháng trong câu chuyện này được mọi người công nhận.
Lúc này đây, Tống Ngọc Hoa cảm thấy mình đã thực sự trở thành nữ anh hùng. Mà không phải là một cô con dâu không dám lớn tiếng trước mặt chồng.
“Nghĩ cái gì thế, mau về nhà cho con bú đi.” Tô Nhị Trụ có chút không vui khi thấy vợ mình cứ kì kèo mè nheo.
Tống Ngọc Hoa nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh ta, lặng lẽ siết chặt tay.
Sau khi vở kịch đầu tiên kết thúc, vở kịch thứ hai của Tô Mạn lại bắt đầu. Lần này, gia đình của Tiêu Quế Hoa lên biểu diễn.
Diễn cảnh sau khi người đàn bà ăn xin cực khổ tìm được con trai, bị con trai con dâu không cho vào nhà.
Khi người đàn bà ăn xin bị con trai và con dâu đuổi ra khỏi nhà, bà ngã xuống đất và hét lên bằng giọng khàn khàn: “Con trai...”
Tiếng gọi này, chính là cảm xúc thật sự của Lưu Tam Bà.
Khiến lòng mọi người đều cảm thấy chua xót.
Khi người đàn bà ăn xin tìm đồ ăn cho con trai mình từng chút rồi bí mật đặt ở cửa. Nhìn từ xa, mọi người ở đây đều bị cảm hóa.
Sau đó chính là khoảnh khắc mọi người được bùng cháy, câu chuyện về người đàn bà ăn xin liều mình cứu con trai và con dâu còn bản thân thì ngã xuống khiến mọi người càng thêm xót xa.
Chờ đến cuối kịch, vẫn có người hỏi: “Người đàn bà ăn xin chết rồi sao?”
Nói xong, bà ta lấy cái chổi lông gà bên cạnh đánh cô ta.
Mấy bà bác và mấy cô con dâu bên dưới như tức điên lên: “Bà già ác độc, bản thân có tay chân còn bắt người ta hầu hạ, còn chê người ta hầu không tốt. Không biết xấu hổ!”
Tống Ngọc Hoa giả bộ đau đớn ngã xuống đất: “Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, con sai rồi, con sai rồi.”
Lý Xuân Hoa không chịu nghe lời cô ta, cứ tiếp tục đánh. Bà ta đánh mệt rồi thì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, lúc này Tô Nhị Trụ cũng bước lên sân khấu. Anh ta cầm hũ dưa cải vờ là vò rượu, vừa đi vừa lắc lắc, nhìn thấy Tống Ngọc Hoa đang ngồi dưới đất lau nước mắt, anh ta không những không cảm thấy xót mà còn tung một cú đá: “Cái thứ vô dụng, mau đi xào dưa cải cho ông đi, ông đây muốn uống rượu...”
Tống Ngọc Hoa chật vật bò dậy, bước đi chao đảo.
“Mẹ nó, thật quá đáng, sao có thể giày vò con dâu mình như thế.” Người nào đó bên dưới tức giận bắt đầu chửi bới.
“Diễn thôi, diễn thôi mà.” Có người nhắc nhở.
Lời thuyết minh của Tô Mạn lại vang lên: “Tiểu Ngọc nghĩ rằng sau khi chồng cô uống rượu sẽ cảm thấy tốt hơn, nhưng nào ngờ sau khi uống xong, anh ta cứ như phát điên, ra sức đánh đập cô, Tiểu Ngọc bị đánh nằm trên mặt đất không thể cử động.”
Mẹ chồng lúc này lại đi tới, lấy ra hai bộ quần áo, ném cho Tiểu Ngọc, bảo Tiểu Ngọc mau đem đi giặt, còn chỉ vào đầu cô mắng: “Cái thứ vô dụng, mày giặt không sạch thì không được ăn cơm đâu đấy.”
Khán giả bên dưới như muốn tức điên, xém chút tìm đá ném vào đầu của Tô Nhị Trụ và Lý Xuân Hoa.
Đặc biệt là khi họ thấy Tống Ngọc Hoa đang lẩm bẩm một mình, nhìn lên trời: “Ông trời ơi, con còn trông mong gì vào cuộc sống này nữa chứ.”
Ai cũng hận sắt không thành thép.
Đột nhiên, một tiếng chiêng vang lên. Chủ nhiệm hội phụ nữ của đại đội bước lên sân khấu. Bà ấy đóng vai một nhân viên của hội liên hiệp phụ nữ đến. Sau khi nghe về câu chuyện của Tiểu Ngọc, để đại đội để giải cứu cho Tiểu Ngọc.
Nói với cô ấy rằng, phụ nữ ở xã hội mới không phải trốn ở nhà bị mẹ chồng và chồng đối xử tệ bạc mà là những người trụ cột có thể gánh vác một nửa khoảng trời. Phụ nữ cần cù là sức mạnh cần thiết cho công cuộc xây dựng quê hương đất nước.
Tiếp thu giáo dục trí tuệ, Tiểu Ngọc đã đứng lên, bằng lời tố cáo hành vi xấu xa của mẹ chồng và chồng mình, sau đó rời khỏi ngôi nhà này, tham gia vào đội ngũ xây dựng tổ quốc, cuối cùng trở thành nữ cán bộ của đội ngũ này, trở thành lực lượng xây dựng tổ quốc vĩ đại.
Ngay khi Tiểu Ngọc được cài lên một bông hoa đỏ, các xã viên xem kịch phía dưới cuối cùng cũng hét lên một tiếng: “Hay!”
Mọi người vỗ tay thích thú. Đặc biệt là một số xã viên nữ. Trên mặt ai nấy cũng lộ vẻ kích động.
Chưa kể những xã viên này, ngay cả bản thân Tống Ngọc Hoa cũng hơi sốc trước vai diễn mà cô ta đảm nhận. Trong lúc tập thử lại không cảm thấy vậy, nhưng khi thật sự bước lên sân khấu diễn xuất, nhận được sự tán thưởng của mọi người, điều đó khiến cô ta cảm thấy tràn đầy cảm hứng. Điều đó chứng tỏ sự phản kháng trong câu chuyện này được mọi người công nhận.
Lúc này đây, Tống Ngọc Hoa cảm thấy mình đã thực sự trở thành nữ anh hùng. Mà không phải là một cô con dâu không dám lớn tiếng trước mặt chồng.
“Nghĩ cái gì thế, mau về nhà cho con bú đi.” Tô Nhị Trụ có chút không vui khi thấy vợ mình cứ kì kèo mè nheo.
Tống Ngọc Hoa nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh ta, lặng lẽ siết chặt tay.
Sau khi vở kịch đầu tiên kết thúc, vở kịch thứ hai của Tô Mạn lại bắt đầu. Lần này, gia đình của Tiêu Quế Hoa lên biểu diễn.
Diễn cảnh sau khi người đàn bà ăn xin cực khổ tìm được con trai, bị con trai con dâu không cho vào nhà.
Khi người đàn bà ăn xin bị con trai và con dâu đuổi ra khỏi nhà, bà ngã xuống đất và hét lên bằng giọng khàn khàn: “Con trai...”
Tiếng gọi này, chính là cảm xúc thật sự của Lưu Tam Bà.
Khiến lòng mọi người đều cảm thấy chua xót.
Khi người đàn bà ăn xin tìm đồ ăn cho con trai mình từng chút rồi bí mật đặt ở cửa. Nhìn từ xa, mọi người ở đây đều bị cảm hóa.
Sau đó chính là khoảnh khắc mọi người được bùng cháy, câu chuyện về người đàn bà ăn xin liều mình cứu con trai và con dâu còn bản thân thì ngã xuống khiến mọi người càng thêm xót xa.
Chờ đến cuối kịch, vẫn có người hỏi: “Người đàn bà ăn xin chết rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.