Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 40: Thái Độ
Hồ Đồ
13/10/2021
“Em... em nghiêm túc ư, Thanh Ngọc này, có nhiều chuyện không đơn giản như vậy đâu. Ở quê, ngoài làm đồng ra chúng ta còn có thể làm gì chứ? Em nhìn đội chúng ta đi, ngay cả trường tiểu học cũng không có. Số lượng giáo viên thuộc trường tiểu học kết hợp của các đại đội đã đủ rồi, không đến lượt chúng ta đâu.”
“Chị, em có lòng tin.” Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Chị tin em không?”
Lý Phương nhìn cô, nhìn thấy được sự chân thành và quyết tâm trong mắt cô, cũng không biết nên nói gì nữa, chính cô ta đã mất niềm tin rồi, nhiệt huyết ban đầu đã cạn kiệt từ lâu. Giờ đây có một người đứng trước mặt mình, nói ra suy nghĩ y hệt mình lúc vừa mới về nông thôn…
Cô ta thở hắt, cười nói: “Được, chỉ cần em không sợ khổ, chị sẽ giúp em giành được vị trí này. Chắc sẽ không thành vấn đề. Với lại, phía bên đội chắc chắn sẽ nghiêng về phía em.”
Tô Thanh Ngọc lắc đầu: “Muốn dẫn dắt bọn họ, tốt nhất vẫn phải giải quyết nội bộ chúng ta. Tuy em là người ở đây, nhưng các thanh niên trí thức cũng xa cách với em. Nếu dùng sự quen biết với người trong đội vào chuyện này, bọn họ sẽ càng không phục em hơn.”
“Em suy nghĩ chu toàn lắm, chị sẽ dốc lòng giúp em chuyện này.” Lý Phương kiên định nói.
Ít ra nhờ vào cuộc nói chuyện này với Tô Thanh Ngọc, cô ta cảm thấy Tô Thanh Ngọc chín chắn hơn Từ Lệ.
“Chị, chị đừng vì em giúp chị mà chị thấy áp lực nhé, tất cả là do em tình nguyện làm. Còn chuyện tổ trưởng, giúp được thì giúp, không giúp được cũng không sao đâu.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện này không thành vấn đề.” Lý Phương cười nói.
Hai người trở về ký túc xá, Tô Thanh Ngọc gói ghém đồ đạc đưa cho Lý Phương.
Lý Phương đi rồi, trong lòng Tô Thanh Ngọc vẫn hơi thiếu tự tin. Thật ra chuyện kia hoàn toàn không cần dùng đến những thứ này, cô đi nói vài câu với đại đội trưởng là đã có thể thuyết phục được đại đội trưởng rồi.
Nhưng cô muốn Lý Phương nợ ơn cô, tới khi giúp cô tranh giành sẽ càng ra sức hơn, cô cũng không muốn nợ ơn họ hàng ở đây một cách dễ dàng. Có thể dùng vật chất để giải quyết sẽ đơn giản hơn là nợ ơn người khác.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Lâm không muốn đi làm nữa. Sau khi bị thương hôm nay, cô ta bị ám ảnh, sợ sẽ bị thương lần nữa. Vừa đau vừa chảy máu, còn để lại sẹo trên tay nữa. Ở đây còn chẳng bán thuốc bôi, nếu không nhờ Tô Thanh Ngọc có cầm theo, cái tay này của cô ta sẽ tả tơi mất.
Tô Thanh Ngọc nói: “Đi thì vẫn phải đi, làm chậm một tí cũng được, dù cho em có đứng ở đó cũng phải đi. Nếu không sẽ chẳng có cơm ăn đâu.”
“Em không ăn, cha em sẽ gửi đồ ăn tới đây.” Chu Lâm phản bác.
“Thanh niên trí thức không làm việc, người ta sẽ báo cáo em. Sau này sẽ xếp em đến nơi vất vả hơn nữa.”
Chu Lâm trợn tròn mắt: “Còn có nơi vất vả hơn chỗ này nữa à?” Cô ta cứ tưởng ở đây là nhất rồi.
“Sao lại không chứ? Đừng nói là nghèo hơn, có một nông trường chuyên nhốt những người bị báo cáo lại, sau khi vào đó sẽ bị người khác canh chừng làm việc, chỉ có thể ăn cháo chay, không được tự do như bây giờ đâu.”
Chu Lâm khó mà tưởng tượng được, sau đó cảm thấy nhân sinh thật tuyệt vọng.
Cao Hiểu Hoa khuyên: “Cậu cứ nghe lời Thanh Ngọc đi, cậu ấy sẽ không hại cậu đâu, cậu làm từ từ cũng được.”
“Tớ thật sự không muốn ra đồng làm việc, tớ muốn về nhà, huhuhu…”
Chu Lâm tuổi còn nhỏ, chỉ là đứa nhỏ mới mười sáu tuổi mà thôi. Nếu ở tương lai thì vẫn chỉ là cô gái được nuông chiều nhõng nhẽo trong vòng tay của cha mẹ.
Tô Thanh Ngọc vỗ lưng cô ta, đứa nhỏ này còn cần xã hội vùi dập mới biết được tầm quan trọng của một công việc tốt. Đợi ít hôm nữa, bầm dập rồi là có thể dùng vào việc lớn thôi.
“Ráng nhịn thêm mấy hôm, chị sẽ nghĩ cách đổi cho em công việc tốt.”
“Thật ư?” Chu Lâm hơi không tin.
Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Tất nhiên là thật rồi, nhưng không thể có cách ngay được, chị phải nghĩ đã. Thế nên em hãy chịu đựng ít hôm rồi tính.”
“Chị đừng lừa em đấy.” Chu Lâm nói.
Tô Thanh Ngọc gật đầu: “Ừ, lừa em, chị là cún con.”
Chờ cho Chu Lâm miễn cưỡng ra ngoài rồi, Cao Hiểu Hoa mới nói nhỏ với Tô Thanh Ngọc: “Sau này cậu ta biết cậu lừa thì phải làm sao, cậu ta chắc chắn sẽ làm ầm lên đấy.”
“Không có lừa, tớ nghiêm túc mà. Bộ dạng khóc lóc của đứa trẻ này khiến người ta thương lắm.”
Cao Hiểu Hoa: “...” Hay là cô ta cũng học theo Tiểu Chu khóc lóc nhỉ…
Khỏi phải nói, có thể là có hy vọng, buổi chiều Chu Lâm không mè nheo nữa mà ngoan ngoãn làm một tí việc, làm thật sự rất chậm. Các thanh niên trí thức khác đều không ưa nổi. Người này đúng là vật cản trở.
Buổi chiều tan ca, Lý Phương bị đại đội trưởng gọi đi để dặn dò ít câu, đến lúc quay về thì mặt mày tươi cười.
Lúc thấy Tô Thanh Ngọc, còn gật đầu với Tô Thanh Ngọc. Tô Thanh Ngọc lập tức biết chuyện này đâu vào đó rồi.
Chuyện này không hề khiến Tô Thanh Ngọc hồi hộp mong ngóng. Với tính cách của Tô Hữu Phúc, chỉ cần không làm mà cũng có ăn, cũng không vi phạm quy định của cấp trên, chắc chắn sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Bởi vì ngày mai Tô Thanh Ngọc sẽ chuyển nhà, nên tối đó cô còn phải sang bên bà nội xem căn buồng đó như thế nào rồi.
“Chị, em có lòng tin.” Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Chị tin em không?”
Lý Phương nhìn cô, nhìn thấy được sự chân thành và quyết tâm trong mắt cô, cũng không biết nên nói gì nữa, chính cô ta đã mất niềm tin rồi, nhiệt huyết ban đầu đã cạn kiệt từ lâu. Giờ đây có một người đứng trước mặt mình, nói ra suy nghĩ y hệt mình lúc vừa mới về nông thôn…
Cô ta thở hắt, cười nói: “Được, chỉ cần em không sợ khổ, chị sẽ giúp em giành được vị trí này. Chắc sẽ không thành vấn đề. Với lại, phía bên đội chắc chắn sẽ nghiêng về phía em.”
Tô Thanh Ngọc lắc đầu: “Muốn dẫn dắt bọn họ, tốt nhất vẫn phải giải quyết nội bộ chúng ta. Tuy em là người ở đây, nhưng các thanh niên trí thức cũng xa cách với em. Nếu dùng sự quen biết với người trong đội vào chuyện này, bọn họ sẽ càng không phục em hơn.”
“Em suy nghĩ chu toàn lắm, chị sẽ dốc lòng giúp em chuyện này.” Lý Phương kiên định nói.
Ít ra nhờ vào cuộc nói chuyện này với Tô Thanh Ngọc, cô ta cảm thấy Tô Thanh Ngọc chín chắn hơn Từ Lệ.
“Chị, chị đừng vì em giúp chị mà chị thấy áp lực nhé, tất cả là do em tình nguyện làm. Còn chuyện tổ trưởng, giúp được thì giúp, không giúp được cũng không sao đâu.”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện này không thành vấn đề.” Lý Phương cười nói.
Hai người trở về ký túc xá, Tô Thanh Ngọc gói ghém đồ đạc đưa cho Lý Phương.
Lý Phương đi rồi, trong lòng Tô Thanh Ngọc vẫn hơi thiếu tự tin. Thật ra chuyện kia hoàn toàn không cần dùng đến những thứ này, cô đi nói vài câu với đại đội trưởng là đã có thể thuyết phục được đại đội trưởng rồi.
Nhưng cô muốn Lý Phương nợ ơn cô, tới khi giúp cô tranh giành sẽ càng ra sức hơn, cô cũng không muốn nợ ơn họ hàng ở đây một cách dễ dàng. Có thể dùng vật chất để giải quyết sẽ đơn giản hơn là nợ ơn người khác.
Sau khi ăn trưa xong, Chu Lâm không muốn đi làm nữa. Sau khi bị thương hôm nay, cô ta bị ám ảnh, sợ sẽ bị thương lần nữa. Vừa đau vừa chảy máu, còn để lại sẹo trên tay nữa. Ở đây còn chẳng bán thuốc bôi, nếu không nhờ Tô Thanh Ngọc có cầm theo, cái tay này của cô ta sẽ tả tơi mất.
Tô Thanh Ngọc nói: “Đi thì vẫn phải đi, làm chậm một tí cũng được, dù cho em có đứng ở đó cũng phải đi. Nếu không sẽ chẳng có cơm ăn đâu.”
“Em không ăn, cha em sẽ gửi đồ ăn tới đây.” Chu Lâm phản bác.
“Thanh niên trí thức không làm việc, người ta sẽ báo cáo em. Sau này sẽ xếp em đến nơi vất vả hơn nữa.”
Chu Lâm trợn tròn mắt: “Còn có nơi vất vả hơn chỗ này nữa à?” Cô ta cứ tưởng ở đây là nhất rồi.
“Sao lại không chứ? Đừng nói là nghèo hơn, có một nông trường chuyên nhốt những người bị báo cáo lại, sau khi vào đó sẽ bị người khác canh chừng làm việc, chỉ có thể ăn cháo chay, không được tự do như bây giờ đâu.”
Chu Lâm khó mà tưởng tượng được, sau đó cảm thấy nhân sinh thật tuyệt vọng.
Cao Hiểu Hoa khuyên: “Cậu cứ nghe lời Thanh Ngọc đi, cậu ấy sẽ không hại cậu đâu, cậu làm từ từ cũng được.”
“Tớ thật sự không muốn ra đồng làm việc, tớ muốn về nhà, huhuhu…”
Chu Lâm tuổi còn nhỏ, chỉ là đứa nhỏ mới mười sáu tuổi mà thôi. Nếu ở tương lai thì vẫn chỉ là cô gái được nuông chiều nhõng nhẽo trong vòng tay của cha mẹ.
Tô Thanh Ngọc vỗ lưng cô ta, đứa nhỏ này còn cần xã hội vùi dập mới biết được tầm quan trọng của một công việc tốt. Đợi ít hôm nữa, bầm dập rồi là có thể dùng vào việc lớn thôi.
“Ráng nhịn thêm mấy hôm, chị sẽ nghĩ cách đổi cho em công việc tốt.”
“Thật ư?” Chu Lâm hơi không tin.
Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Tất nhiên là thật rồi, nhưng không thể có cách ngay được, chị phải nghĩ đã. Thế nên em hãy chịu đựng ít hôm rồi tính.”
“Chị đừng lừa em đấy.” Chu Lâm nói.
Tô Thanh Ngọc gật đầu: “Ừ, lừa em, chị là cún con.”
Chờ cho Chu Lâm miễn cưỡng ra ngoài rồi, Cao Hiểu Hoa mới nói nhỏ với Tô Thanh Ngọc: “Sau này cậu ta biết cậu lừa thì phải làm sao, cậu ta chắc chắn sẽ làm ầm lên đấy.”
“Không có lừa, tớ nghiêm túc mà. Bộ dạng khóc lóc của đứa trẻ này khiến người ta thương lắm.”
Cao Hiểu Hoa: “...” Hay là cô ta cũng học theo Tiểu Chu khóc lóc nhỉ…
Khỏi phải nói, có thể là có hy vọng, buổi chiều Chu Lâm không mè nheo nữa mà ngoan ngoãn làm một tí việc, làm thật sự rất chậm. Các thanh niên trí thức khác đều không ưa nổi. Người này đúng là vật cản trở.
Buổi chiều tan ca, Lý Phương bị đại đội trưởng gọi đi để dặn dò ít câu, đến lúc quay về thì mặt mày tươi cười.
Lúc thấy Tô Thanh Ngọc, còn gật đầu với Tô Thanh Ngọc. Tô Thanh Ngọc lập tức biết chuyện này đâu vào đó rồi.
Chuyện này không hề khiến Tô Thanh Ngọc hồi hộp mong ngóng. Với tính cách của Tô Hữu Phúc, chỉ cần không làm mà cũng có ăn, cũng không vi phạm quy định của cấp trên, chắc chắn sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Bởi vì ngày mai Tô Thanh Ngọc sẽ chuyển nhà, nên tối đó cô còn phải sang bên bà nội xem căn buồng đó như thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.