Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 48: Thống Kê
Hồ Đồ
13/10/2021
Từ Lệ hỏi: “Thống kê mấy cái này làm gì?”
“Em làm tổ trưởng, không được tìm hiểu thêm về mọi người ư? Sau khi hiểu rồi mới có thể sắp xếp được những công việc phù hợp hơn, không thể cứ xếp bừa được, thiếu trách nhiệm với mọi người. Ngoài ra, đồng chí Từ Lệ, nếu chị đã thừa nhận em với tư cách là tổ trưởng, mong chị bày tỏ sự ủng hộ với công việc của em trong một tháng này, không được chất vấn mọi lúc mọi nơi, điều này rất ảnh hưởng đến việc sử dụng chức quyền của em.”
“Chức quyền?” Từ Lệ vừa định cười đã thấy Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đồng chí Từ Lệ, chị cũng có thể không phối hợp với em, em sẽ cho rằng chị lo em làm quá tốt, thật sự làm được những gì em đã hứa tối qua khiến chị cảm thấy mất mặt.”
“Không phải khích, vô dụng thôi! Chị nói cho cô biết, chị sẽ phối hợp với cô. Nhưng không phải vì lời nói khích mà là vì chị muốn xem cô sẽ tự vả mặt mình thế nào sau một tháng. Đến lúc đó đừng có lôi chị ra làm cái cớ.”
Lý Phương đứng bên cạnh nghe vậy bèn vỗ trán.
“Được.” Tô Thanh Ngọc cười gật đầu: “Phối hợp là tốt. Với lại chuyện lấy dụng cụ lao động từ giờ sẽ giao cho chị. Nếu sau một tháng mà em làm không tốt, chắc chắn sẽ do chị thay thế, chị cứ coi như là diễn tập trước đi. Người giỏi hay vất vả mà.”
Từ Lệ: “...”
Buổi trưa, Cao Hiểu Hoa đã thống kê xong thông tin của mọi người. Tô Thanh Ngọc ăn trưa xong bèn đến lấy tài liệu để nghiên cứu.
Mọi người điền rất chi tiết, viết chữ rất đẹp. Vừa nhìn đã biết lúc trước đi học cũng không tệ. Tính cả Tô Thanh Ngọc, tổng cộng có mười một nữ thanh niên trí thức. Có sáu người là học sinh phổ thông, năm người là học sinh trung học. Tất nhiên, trình độ học vấn trung học cũng đủ dùng rồi. Đã mấy năm không tiếp xúc với kiến thức thì cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần biết đọc biết làm toán là được rồi.
Tô Thanh Ngọc ngồi trong phòng Cao Hiểu Hoa vạch ra, xem có thể trọng dụng được người nào.
Cao Hiểu Hoa nói: “Thanh Ngọc, cậu định làm gì?”
“Trước tiên là tìm hiểu đã, lo trước khỏi họa mà.” Tô Thanh Ngọc nói. Cô lại nhìn quanh: “Tiểu Chu đâu?”
“Buổi trưa ăn cơm đã chạy ra ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Tô Thanh Ngọc khỏi cần đoán, chắc chắn là đi tìm Trương Minh rồi.
Thật ra gần đây, cuộc sống của Trương Minh không ổn lắm. Vừa đến đã phải lo đi thu hoạch lúa mì, công việc đồng áng rất bận.
Là đồng chí nam, đội cũng không hề cho anh ta cơ hội thích nghi. Đến được mấy hôm đã mệt đến bở hơi tai rồi. Anh ta vốn tưởng rằng Tô Thanh Ngọc có chỗ dựa ở đây, có thể nịnh Tô Thanh Ngọc để cô nói giúp với đội đổi cho anh ta một công việc tốt.
Nhưng ai ngờ Tô Thanh Ngọc là đồ ngốc, chẳng những không về thành phố, mà còn không thèm dựa vào mối quan hệ của cô với đội để đổi việc. Ngày nào cũng cùng đám thanh niên trí thức đi thu hoạch lúa mì.
Mấy hôm nay anh ta cứ đợi, đợi cho Tô Thanh Ngọc chuyển nhà, nhưng chẳng đợi được gì cả. Anh ta lập tức biết không thể mong chờ gì ở Tô Thanh Ngọc. Tuy Tô Thanh Ngọc xinh xắn, nhưng anh ta cũng rất thực tế, người có xinh đi nữa cũng không thể giúp anh ta không phải làm nông, cũng không thể giúp anh về lại thành phố.
Vậy nên, anh ta đã quả quyết từ bỏ Tô Thanh Ngọc, thậm chí cũng chẳng buồn niềm nở nữa. Cũng may vẫn còn Chu Lâm dự phòng, anh ta không muốn để cô ta nảy sinh hiểu nhầm khác với anh ta. Anh ta đã hoàn toàn đặt hết hy vọng vào Chu Lâm.
Cha của Chu Lâm là phó giám đốc, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội. Tất nhiên vì mấy hôm nay việc đồng nhiều, anh ta mệt quá, ngày nào cũng mệt sấp mặt, không có cơ hội tìm Chu Lâm.
Không ngờ Chu Lâm lại chủ động tìm đến. Kết quả là Chu Lâm nói tới nói lui chính là để than vãn làm nông vất vả, rồi lại nói người khác có nam thanh niên trí thức giúp đỡ các thứ.
Trương Minh là ai, vừa nghe đã hiểu ý rồi. Anh ta lập tức cười nhạt trong lòng, giả vờ nghe không hiểu, giả vờ dò hỏi: “Ở đây đúng thật không hợp với đồng chí nữ như em, tốt hơn em nên nhanh chóng về thành phố. Cha em không phải là phó giám đốc ư? Bảo ông ấy nghĩ cách đi. Em ở đây cực khổ, anh nhìn cũng thấy xót.”
Chu Lâm định nói tạm thời cha cô ta cũng không có cách, sau đó nhớ tới lời Tô Thanh Ngọc nói tối hôm qua bèn nói: “Cha em bị người ta tố cáo, công việc có vấn đề, không lo được cho em. Nhà em cũng không giúp gì được.” Bây giờ cô ta không có chỗ dựa, rất tội nghiệp.
Nghe thấy thế, Trương Minh mặt mày biến sắc: “Cha em đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sao mà em biết được? Nói chung là có chuyện rồi.” Chu Lâm cũng không biết nói dối, chỉ có thể nói qua loa, điều này càng làm Trương Minh cảm thấy cha cô ta đã xảy ra chuyện lớn nên mới khiến Chu Lâm không dám nói ra. Ngay tức thì, anh ta cảm thấy hết sức chán nản, anh ta đã mất hết hy vọng rồi.
“Trương Minh, anh nói em nên làm gì đây? Em thật sự không chịu nổi cuộc sống này nữa. Ngày nào cũng vất vả đi thu hoạch lúa mì, tay của em còn bị thương nữa.” Cô ta chìa bàn tay ra cho Trương Minh nhìn.
“Em làm tổ trưởng, không được tìm hiểu thêm về mọi người ư? Sau khi hiểu rồi mới có thể sắp xếp được những công việc phù hợp hơn, không thể cứ xếp bừa được, thiếu trách nhiệm với mọi người. Ngoài ra, đồng chí Từ Lệ, nếu chị đã thừa nhận em với tư cách là tổ trưởng, mong chị bày tỏ sự ủng hộ với công việc của em trong một tháng này, không được chất vấn mọi lúc mọi nơi, điều này rất ảnh hưởng đến việc sử dụng chức quyền của em.”
“Chức quyền?” Từ Lệ vừa định cười đã thấy Tô Thanh Ngọc nghiêm túc nói: “Đồng chí Từ Lệ, chị cũng có thể không phối hợp với em, em sẽ cho rằng chị lo em làm quá tốt, thật sự làm được những gì em đã hứa tối qua khiến chị cảm thấy mất mặt.”
“Không phải khích, vô dụng thôi! Chị nói cho cô biết, chị sẽ phối hợp với cô. Nhưng không phải vì lời nói khích mà là vì chị muốn xem cô sẽ tự vả mặt mình thế nào sau một tháng. Đến lúc đó đừng có lôi chị ra làm cái cớ.”
Lý Phương đứng bên cạnh nghe vậy bèn vỗ trán.
“Được.” Tô Thanh Ngọc cười gật đầu: “Phối hợp là tốt. Với lại chuyện lấy dụng cụ lao động từ giờ sẽ giao cho chị. Nếu sau một tháng mà em làm không tốt, chắc chắn sẽ do chị thay thế, chị cứ coi như là diễn tập trước đi. Người giỏi hay vất vả mà.”
Từ Lệ: “...”
Buổi trưa, Cao Hiểu Hoa đã thống kê xong thông tin của mọi người. Tô Thanh Ngọc ăn trưa xong bèn đến lấy tài liệu để nghiên cứu.
Mọi người điền rất chi tiết, viết chữ rất đẹp. Vừa nhìn đã biết lúc trước đi học cũng không tệ. Tính cả Tô Thanh Ngọc, tổng cộng có mười một nữ thanh niên trí thức. Có sáu người là học sinh phổ thông, năm người là học sinh trung học. Tất nhiên, trình độ học vấn trung học cũng đủ dùng rồi. Đã mấy năm không tiếp xúc với kiến thức thì cũng không có gì khác biệt. Chỉ cần biết đọc biết làm toán là được rồi.
Tô Thanh Ngọc ngồi trong phòng Cao Hiểu Hoa vạch ra, xem có thể trọng dụng được người nào.
Cao Hiểu Hoa nói: “Thanh Ngọc, cậu định làm gì?”
“Trước tiên là tìm hiểu đã, lo trước khỏi họa mà.” Tô Thanh Ngọc nói. Cô lại nhìn quanh: “Tiểu Chu đâu?”
“Buổi trưa ăn cơm đã chạy ra ngoài rồi, vẫn chưa về.”
Tô Thanh Ngọc khỏi cần đoán, chắc chắn là đi tìm Trương Minh rồi.
Thật ra gần đây, cuộc sống của Trương Minh không ổn lắm. Vừa đến đã phải lo đi thu hoạch lúa mì, công việc đồng áng rất bận.
Là đồng chí nam, đội cũng không hề cho anh ta cơ hội thích nghi. Đến được mấy hôm đã mệt đến bở hơi tai rồi. Anh ta vốn tưởng rằng Tô Thanh Ngọc có chỗ dựa ở đây, có thể nịnh Tô Thanh Ngọc để cô nói giúp với đội đổi cho anh ta một công việc tốt.
Nhưng ai ngờ Tô Thanh Ngọc là đồ ngốc, chẳng những không về thành phố, mà còn không thèm dựa vào mối quan hệ của cô với đội để đổi việc. Ngày nào cũng cùng đám thanh niên trí thức đi thu hoạch lúa mì.
Mấy hôm nay anh ta cứ đợi, đợi cho Tô Thanh Ngọc chuyển nhà, nhưng chẳng đợi được gì cả. Anh ta lập tức biết không thể mong chờ gì ở Tô Thanh Ngọc. Tuy Tô Thanh Ngọc xinh xắn, nhưng anh ta cũng rất thực tế, người có xinh đi nữa cũng không thể giúp anh ta không phải làm nông, cũng không thể giúp anh về lại thành phố.
Vậy nên, anh ta đã quả quyết từ bỏ Tô Thanh Ngọc, thậm chí cũng chẳng buồn niềm nở nữa. Cũng may vẫn còn Chu Lâm dự phòng, anh ta không muốn để cô ta nảy sinh hiểu nhầm khác với anh ta. Anh ta đã hoàn toàn đặt hết hy vọng vào Chu Lâm.
Cha của Chu Lâm là phó giám đốc, chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội. Tất nhiên vì mấy hôm nay việc đồng nhiều, anh ta mệt quá, ngày nào cũng mệt sấp mặt, không có cơ hội tìm Chu Lâm.
Không ngờ Chu Lâm lại chủ động tìm đến. Kết quả là Chu Lâm nói tới nói lui chính là để than vãn làm nông vất vả, rồi lại nói người khác có nam thanh niên trí thức giúp đỡ các thứ.
Trương Minh là ai, vừa nghe đã hiểu ý rồi. Anh ta lập tức cười nhạt trong lòng, giả vờ nghe không hiểu, giả vờ dò hỏi: “Ở đây đúng thật không hợp với đồng chí nữ như em, tốt hơn em nên nhanh chóng về thành phố. Cha em không phải là phó giám đốc ư? Bảo ông ấy nghĩ cách đi. Em ở đây cực khổ, anh nhìn cũng thấy xót.”
Chu Lâm định nói tạm thời cha cô ta cũng không có cách, sau đó nhớ tới lời Tô Thanh Ngọc nói tối hôm qua bèn nói: “Cha em bị người ta tố cáo, công việc có vấn đề, không lo được cho em. Nhà em cũng không giúp gì được.” Bây giờ cô ta không có chỗ dựa, rất tội nghiệp.
Nghe thấy thế, Trương Minh mặt mày biến sắc: “Cha em đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sao mà em biết được? Nói chung là có chuyện rồi.” Chu Lâm cũng không biết nói dối, chỉ có thể nói qua loa, điều này càng làm Trương Minh cảm thấy cha cô ta đã xảy ra chuyện lớn nên mới khiến Chu Lâm không dám nói ra. Ngay tức thì, anh ta cảm thấy hết sức chán nản, anh ta đã mất hết hy vọng rồi.
“Trương Minh, anh nói em nên làm gì đây? Em thật sự không chịu nổi cuộc sống này nữa. Ngày nào cũng vất vả đi thu hoạch lúa mì, tay của em còn bị thương nữa.” Cô ta chìa bàn tay ra cho Trương Minh nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.