Trở Lại Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức
Chương 11: Tranh Cãi
Hồ Đồ
16/09/2021
Tô Thanh Ngọc mới vừa vào phòng, Tô Quân Cường lập tức kêu Từ Mỹ Phương vào phòng nói chuyện.
Tô Tĩnh thấy sắc mặt cha vẫn bình thường, trong lòng có hơi lo lắng, nhưng lại không dám nghe lén, chỉ có thể đi vào phòng tìm Tô Thanh Ngọc.
Hai người ở chung một phòng, Tô Thanh Ngọc đột nhiên phát hiện, mình không thể đắc tội với cô gái nhỏ này. Tô Tĩnh đã vào đoàn nghệ thuật hai năm, đi làm nhân sĩ, đãi ngộ rất tốt, tục ngữ gọi là có tiền có phiếu.
Tô Tĩnh không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thanh Ngọc, ngồi bên mép giường của mình nhíu mày nói: “Thanh Ngọc à, có phải em lại làm loạn với cha không, cha kêu mẹ vào phòng nói chuyện kìa.”
Những năm gần đây cô ta được nuôi thành tính tình ôn hòa, lúc này lời chất vấn cũng nhẹ nhàng hiền lành, nếu Tô Thanh Ngọc không có ký ức của nguyên chủ thì cô sẽ cảm thấy cô gái này là một người chị gái dịu dàng tốt bụng.
Đáng tiếc dịu dàng thì dịu dàng, nhưng trong lòng lại không xem cô là em gái.
Tô Thanh Ngọc vừa sửa sang quần áo hằng ngày của mình vừa nói: “Đời này chuyện lớn nhất em từng làm là tuyệt thực. Kết quả chị cũng thấy rồi đấy, em còn có thể náo loạn như thế nào nữa?”
Tô Tĩnh không tin, còn muốn hỏi tiếp: “Vậy, vậy sao cha vừa về đã…”
Tô Thanh Ngọc dứt khoát cầm quần áo đặt qua một bên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tô Tĩnh mím môi, trong lòng có chút không được tự nhiên hỏi: “Sao em lại nhìn chị như vậy?”
Tô Thanh Ngọc buồn bã đáp: “Em sắp đi rồi, có phải chị rất vui không.”
“… Nói linh tinh, sao chị lại cảm thấy như vậy chứ?” Tô Tĩnh dùng biểu cảm hơi tức giận để che giấu nội tâm xấu hổ của mình.
“Không thì tốt, dù sao em đi thì chị cũng không được gì tốt. Sau này hai anh trở về, những ngày tháng an lành của chị sẽ kết thúc.”
“Nói hươu nói vượn, hai anh trở về là chuyện tốt!”
“Hai anh đều lớn như vậy rồi, trở về thì chắc chắn sẽ kết hôn, nếu không xử lý tốt quan hệ giữa mẹ và vợ. Đàn ông có vợ thường hay quên mẹ, huống chi một người em gái không có quan hệ huyết thống như chị?”
Tô Tĩnh cảm thấy chuyện này cũng không liên quan đến mình, sớm muộn gì cô ta cũng đi lấy chồng, với điều kiện của cô ta, chắc chắn đối tượng tìm được sẽ không kém.
“Đến lúc đó cha sẽ chịu ảnh hưởng, không cần phải nói, nhất định cha sẽ che chở cho hai anh, sau này cho dù chị có đối tượng như thế nào, thì chắc chắn cha sẽ mặc kệ chuyện của hồi môn.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Tĩnh lập tức cảm thấy như bị đâm một nhát. Tô Quân Cường không phải cha ruột của cô ta, đây là điều sâu nhất trong lòng cô ta.
Tô Thanh Ngọc thở dài: “Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của chúng ta chắc chắn là thân hơn, nếu em ở nhà, gặp phải chuyện này, em còn có thể giúp đỡ chị một chút.”
Tô Tĩnh nói thầm: “Cha mẹ cũng không coi trọng em…”
Tô Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Chỉ có mẹ không coi trọng em thôi, cha vẫn coi trọng em. Chị nghĩ xem cha có giúp đỡ cho công việc của chị không? Vì em mà cha đã chạy không ít quan hệ đâu. Đây là sự khác biệt, con ruột chính là con ruột.”
“…” Tô Tĩnh lập tức buồn bực cúi đầu. Công việc của cô, đúng là cha không nhúng tay vào.
Cô ta được vào đoàn nghệ thuật là nhờ mẹ bôn ba trong ngoài.
“Đáng tiếc, em sắp đi rồi, nếu không em ở nhà, ít nhiều gì cũng góp chút sức lực, có thể lấy được vài thứ từ trong tay cha. Nếu thật sự có chị dâu, cô em chồng là em đây cũng có chút nắm chắc.”
Nghe Tô Thanh Ngọc nói chắc nịch như vậy, trong lòng Tô Tĩnh tự nhiên cảm thấy bực bội.
“Bây giờ em nói như vậy còn ý nghĩa gì?”
Tô Thanh Ngọc đáp: “Đương nhiên là có rồi, tuy rằng em ở khá xa nhà, nhưng em có thể viết thư cho cha. Chị nói xem, bây giờ em cũng coi như là hy sinh vì nhà họ Tô, cha có thể không cảm thấy áy náy sao? Chắc chắn cha sẽ muốn bồi thường cho em, đến lúc đó mỗi lần viết thư em sẽ nói tốt về chị, để cha đối xử với chị tốt hơn chút, coi như bồi thường cho em. Sau này chị dâu có châm ngòi ly gián, chẳng lẽ em ở xa cũng không giúp đỡ được một chút gì à? Tóm lại vẫn tốt hơn chỉ có một mình chị. Chị cũng đừng trông cậy vào mẹ, mẹ chỉ là mẹ kế, là vợ hai, ở trước mặt con dâu lại càng không tự tin.”
Tô Tĩnh không ngờ cô còn có chiêu này: “Em nguyện ý giúp chị à? Không phải trước kia em luôn nghĩ chị cướp mẹ của em sao?”
“Bởi vì lúc sắp chết đói, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, em là người có cha. Dù sao người làm chủ gia đình cũng là cha, không ai thương em thì em tự thương bản thân mình.”
Tô Tĩnh: “… Em đã thay đổi rất nhiều đó, trước kia em sẽ không nói nhiều như vậy. Lúc trước em còn ghét chị.”
Thật ra cô ta ghét người em gái này. Từ khi cô em gái này được sinh ra, cô ta đã cảm thấy chán ghét.
Cô ta sợ sau khi em gái sinh ra sẽ cướp mẹ và cha mới của mình.
Tô Tĩnh thấy sắc mặt cha vẫn bình thường, trong lòng có hơi lo lắng, nhưng lại không dám nghe lén, chỉ có thể đi vào phòng tìm Tô Thanh Ngọc.
Hai người ở chung một phòng, Tô Thanh Ngọc đột nhiên phát hiện, mình không thể đắc tội với cô gái nhỏ này. Tô Tĩnh đã vào đoàn nghệ thuật hai năm, đi làm nhân sĩ, đãi ngộ rất tốt, tục ngữ gọi là có tiền có phiếu.
Tô Tĩnh không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thanh Ngọc, ngồi bên mép giường của mình nhíu mày nói: “Thanh Ngọc à, có phải em lại làm loạn với cha không, cha kêu mẹ vào phòng nói chuyện kìa.”
Những năm gần đây cô ta được nuôi thành tính tình ôn hòa, lúc này lời chất vấn cũng nhẹ nhàng hiền lành, nếu Tô Thanh Ngọc không có ký ức của nguyên chủ thì cô sẽ cảm thấy cô gái này là một người chị gái dịu dàng tốt bụng.
Đáng tiếc dịu dàng thì dịu dàng, nhưng trong lòng lại không xem cô là em gái.
Tô Thanh Ngọc vừa sửa sang quần áo hằng ngày của mình vừa nói: “Đời này chuyện lớn nhất em từng làm là tuyệt thực. Kết quả chị cũng thấy rồi đấy, em còn có thể náo loạn như thế nào nữa?”
Tô Tĩnh không tin, còn muốn hỏi tiếp: “Vậy, vậy sao cha vừa về đã…”
Tô Thanh Ngọc dứt khoát cầm quần áo đặt qua một bên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tô Tĩnh mím môi, trong lòng có chút không được tự nhiên hỏi: “Sao em lại nhìn chị như vậy?”
Tô Thanh Ngọc buồn bã đáp: “Em sắp đi rồi, có phải chị rất vui không.”
“… Nói linh tinh, sao chị lại cảm thấy như vậy chứ?” Tô Tĩnh dùng biểu cảm hơi tức giận để che giấu nội tâm xấu hổ của mình.
“Không thì tốt, dù sao em đi thì chị cũng không được gì tốt. Sau này hai anh trở về, những ngày tháng an lành của chị sẽ kết thúc.”
“Nói hươu nói vượn, hai anh trở về là chuyện tốt!”
“Hai anh đều lớn như vậy rồi, trở về thì chắc chắn sẽ kết hôn, nếu không xử lý tốt quan hệ giữa mẹ và vợ. Đàn ông có vợ thường hay quên mẹ, huống chi một người em gái không có quan hệ huyết thống như chị?”
Tô Tĩnh cảm thấy chuyện này cũng không liên quan đến mình, sớm muộn gì cô ta cũng đi lấy chồng, với điều kiện của cô ta, chắc chắn đối tượng tìm được sẽ không kém.
“Đến lúc đó cha sẽ chịu ảnh hưởng, không cần phải nói, nhất định cha sẽ che chở cho hai anh, sau này cho dù chị có đối tượng như thế nào, thì chắc chắn cha sẽ mặc kệ chuyện của hồi môn.”
Nghe được lời này, trong lòng Tô Tĩnh lập tức cảm thấy như bị đâm một nhát. Tô Quân Cường không phải cha ruột của cô ta, đây là điều sâu nhất trong lòng cô ta.
Tô Thanh Ngọc thở dài: “Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của chúng ta chắc chắn là thân hơn, nếu em ở nhà, gặp phải chuyện này, em còn có thể giúp đỡ chị một chút.”
Tô Tĩnh nói thầm: “Cha mẹ cũng không coi trọng em…”
Tô Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Chỉ có mẹ không coi trọng em thôi, cha vẫn coi trọng em. Chị nghĩ xem cha có giúp đỡ cho công việc của chị không? Vì em mà cha đã chạy không ít quan hệ đâu. Đây là sự khác biệt, con ruột chính là con ruột.”
“…” Tô Tĩnh lập tức buồn bực cúi đầu. Công việc của cô, đúng là cha không nhúng tay vào.
Cô ta được vào đoàn nghệ thuật là nhờ mẹ bôn ba trong ngoài.
“Đáng tiếc, em sắp đi rồi, nếu không em ở nhà, ít nhiều gì cũng góp chút sức lực, có thể lấy được vài thứ từ trong tay cha. Nếu thật sự có chị dâu, cô em chồng là em đây cũng có chút nắm chắc.”
Nghe Tô Thanh Ngọc nói chắc nịch như vậy, trong lòng Tô Tĩnh tự nhiên cảm thấy bực bội.
“Bây giờ em nói như vậy còn ý nghĩa gì?”
Tô Thanh Ngọc đáp: “Đương nhiên là có rồi, tuy rằng em ở khá xa nhà, nhưng em có thể viết thư cho cha. Chị nói xem, bây giờ em cũng coi như là hy sinh vì nhà họ Tô, cha có thể không cảm thấy áy náy sao? Chắc chắn cha sẽ muốn bồi thường cho em, đến lúc đó mỗi lần viết thư em sẽ nói tốt về chị, để cha đối xử với chị tốt hơn chút, coi như bồi thường cho em. Sau này chị dâu có châm ngòi ly gián, chẳng lẽ em ở xa cũng không giúp đỡ được một chút gì à? Tóm lại vẫn tốt hơn chỉ có một mình chị. Chị cũng đừng trông cậy vào mẹ, mẹ chỉ là mẹ kế, là vợ hai, ở trước mặt con dâu lại càng không tự tin.”
Tô Tĩnh không ngờ cô còn có chiêu này: “Em nguyện ý giúp chị à? Không phải trước kia em luôn nghĩ chị cướp mẹ của em sao?”
“Bởi vì lúc sắp chết đói, em đã suy nghĩ thông suốt rồi, em là người có cha. Dù sao người làm chủ gia đình cũng là cha, không ai thương em thì em tự thương bản thân mình.”
Tô Tĩnh: “… Em đã thay đổi rất nhiều đó, trước kia em sẽ không nói nhiều như vậy. Lúc trước em còn ghét chị.”
Thật ra cô ta ghét người em gái này. Từ khi cô em gái này được sinh ra, cô ta đã cảm thấy chán ghét.
Cô ta sợ sau khi em gái sinh ra sẽ cướp mẹ và cha mới của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.