Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà
Chương 35: Ngày thứ mười lăm rung động:
Nam Hòa Hòa Nhất
23/02/2022
Editor: Nguyên Mạc
Bệnh viện trung tâm.
Nữ sinh tóc đỏ đứng trước giường bệnh, sắc mặt trầm như nước. Cách tay bị người phụ nữ trên giường ôm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vẻ mặt yếu ớt tràn đầy hy vọng.
"Con gái, giúp mẹ, giúp mẹ, con hãy gọi Vinh ca đến. Vinh ca, anh ấy nhất định sẽ đến, mẹ suýt chút nữa đã chết, anh ấy sẽ không bỏ mặc mẹ đâu!"
Nghe đến đây, sắc mặt Bắc Hòe càng trở nên tồi tệ hơn.
Cánh tay bị kéo đến đau đớn.
Cơn thịnh nộ đang không ngừng trào dâng trong lòng cô ấy, chỉ cần phá vỡ lớp cuối cùng sẽ phát tiết ra ngoài.
Cô ấy rất muốn hất tay người phụ nữ ra rồi lại giễu cợt như trước: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày, Bắc Vinh ông ta sẽ không bao giờ tới! Mặc kệ sống chết của bà, ông ta sẽ không quan tâm!"
Nhưng khi nhìn thấy băng gạc quấn trên cổ tay của người phụ nữ kia, tim cô ấy như bị bóp chặt.
Cô ấy biết nơi đó có một vết cắt rất sâu.
Bác sĩ nói nếu phát hiện muộn hơn một chút, người liền đi.
Bắc Hòe muốn nắm vai người phụ nữ, lớn tiếng chất vấn.
Người đàn ông đó có thực sự quan trọng như vậy sao? Nó quan trọng đến mức đến mạng của mình cũng muốn từ bỏ? Quan trọng đến mức không còn lưu luyến gì ở thế giới này? Nó quan trọng đến mức... người con gái của bà cũng không đáng giá nhắc đến.
Cô ấy nghĩ mình đã có thể tự do không quan tâm đến nó nữa.
Nhưng khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, trong lòng cô ấy không giấu được sự hoảng sợ trong lòng.
Bắc Hòe bất lực phát hiện, cho dù cô ấy có hận những hành động mà người phụ nữ trước mặt mình đã làm như thế nào, cô ấy cũng không thể mặc kệ.
Rốt cuộc... đó là mẹ của cô ấy.
Bắt gặp sự cẩn thận trong mắt người phụ nữ ấy, Bắc Hòe hít sâu một hơi, kìm nén mọi cảm xúc tiêu cực.
Gân bên thái dương giật giật hai cái, cô ấy lạnh lùng nói: "Biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại nói cho ông ta biết, về phần ông ta có đến hay không, đó là việc của ông ta."
"Sẽ không, Vinh ca nhất định sẽ tới, anh ấy nhất định sẽ tới!" Như thể kháng cự sẽ có khả năng khác, Vân Mạn Châu lắc đầu liên tục, vẻ mặt có chút chột dạ, liên tục hứa hẹn.
Không biết là đang lừa mình dối người, vẫn thật sự cho rằng Bắc Vinh sẽ đến.
Bắc Hòe nhếch khóe miệng, mặc kệ bà ta, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang bệnh viện không dài cũng không ngắn, có rất nhiều tình huống sống được diễn ra.
Có người túm lấy bác sĩ đau khổ van xin, nhìn người đàn ông cao lớn như vậy nhưng lúc này, anh ta lại yếu ớt khóc như một đứa trẻ.
Có người đã mất đi sức sống, giống như cái xác không hồn, hai má gầy hóp, trên gương mặt không còn chút sức sống nào, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
Dường như ở đây, nỗi đau của Bắc Hòe chỉ là chuyện tầm thường.
Rốt cuộc, tồn tại cũng không dễ dàng.
Bắc Hòe dựa vào bức tường lạnh lẽo, đầu cúi gằm xuống, cả người tràn ngập sự mệt mỏi, chán nản khó tả.
Cô ấy lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhưng điện thoại vẫn dừng ở nút xanh, chậm chạm không chuyển động.
Cô ấy đã sớm chặn số của Bắc Vinh, chưa bao giờ gọi hay trả lời cuộc gọi của người kia.
Số điện thoại vẫn là được sao chép từ điện thoại di động của Vân Mạn Châu.
Cũng không biết có phải vì sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát không mà Bắc Vinh đã hoàn toàn bị chọc giận.
Sau lần đó, dù Vân Mạn Châu có gọi thế nào thì người đàn ông đó cũng không trả lời, thậm chí bà ta đến công ty cũng bị chặn lại, không gặp được ai.
Bà ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội nhìn thấy Bắc Vinh.
Trong hoàn cảnh như vậy, bà ta có tư tưởng cực đoan, nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng Bắc Hòe mơ hồ có thể đoán ra một lý do khác khiến bà ta tự tử.
Có lẽ bà ta nghĩ rằng như vậy có thể sẽ nhận được sự thương hại của Bắc Vinh.
Thật là nực cười.
Bắc Hòe nghĩ, nhưng khi cười ra tiếng, đáy mắt lại là sự hoang vắng.
Cô ấy mím môi, qua hai giây mới nhấn nút quay số.
Di động bên kia vang lên vài tiếng "bíp", giọng nói một người đàn ông có vẻ còn khá trẻ được kết nối.
"Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi tìm Bắc Vinh." Bắc Hòe siết chặt điện thoại, lông mày hơi nhíu lại.
"Xin hỏi cô là?"
"Tôi là Bắc Hòe, con gái của vợ cũ ông ấy. Vợ cũ của ông ấy bị tai nạn, muốn gặp ông ấy." Giọng điệu lạnh lùng thẳng thừng.
Người ở đầu dây bên kia có vẻ bối rối trước mối quan hệ này, phải mất vài giây sau mới nói: "Chủ tịch và gia đình đang đi du lịch nước ngoài. Hơn nữa chủ tịch đã dặn dò, mấy ngày nay đừng nhắn tin cho ông ấy, đặc biệt là... đặc biệt là chuyện của cô Vân Mạn Châu."
"Tôi muốn hỏi một chút, bà Vân bây giờ có ổn không? Nếu tình hình nghiêm trọng, cũng không phải không xin ý kiến chỉ đạo của chủ tịch được, mà phải kiểm tra trước." Dường như là một trợ lý ăn nói lịch sự.
Tuy nói như vậy, trên thực tế, trợ lý cũng đã có quyết định.
Anh ta hiểu rất rõ Vân Mạn Châu, dù sao cũng bị chủ tịch giao nhiệm vụ ngăn cản mấy lần.
Người phụ nữ đó vừa điên rồ vừa khó chơi, làm anh ta đau hết cả đầu.
Để gặp được chủ tịch của họ, bất kỳ màn kịch nào cũng có thể diễn được.
Lần này không cần nhờ người điều tra, anh ta cũng có thể đoán được có lẽ là kế hoạch đáng thương của nữ nhân.
Dù trong lòng nghĩ như thế nào, anh ta vẫn phải chiếu lệ.
Nhưng đợi mãi không thấy, bên kia cũng không lên tiếng nữa.
Trợ lý cau mày: "Xin chào?"
"Ra vậy."
Nữ sinh chỉ lạnh lùng đáp, sau đó cúp điện thoại.
Trợ lý nhìn điện thoại đã cúp, lắc đầu, lại tiếp tục công việc, chuyện vặt vãnh này cứ thế bị anh ta quên mất.
Bắc Hòe dựa vào tường, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào góc nghiêng khuôn mặt khiến cô ấy càng thêm lạnh.
Cô ấy nhấp vào trang cá nhân của Bắc Kỳ, quả nhiên, cô ấy nhìn thấy tin tức đi du lịch nước ngoài của tiểu tử này.
Kỳ thi trung học cơ sở sớm hơn kỳ thi trung học phổ thông vài ngày, nhìn thời gian, Bắc Kỳ chắc đã đi nước ngoài ngay khi kết thúc kỳ thi.
Cô ấy lướt vài bài viết, mặt vô biểu tình nhìn nụ cười hạnh phúc và thoải mái của gia đình ba người trong bức ảnh, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng.
Hòa thuận biết bao.
Cô ấy thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào, cho dù đó là sự ghê tởm hay chế nhạo. Mà chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Làm sao cô ấy không nghe thấy sự khinh thường ẩn trong giọng điệu lịch sự và những lời chiếu lệ của người trợ lý đó.
Rõ ràng, ngay từ đầu điều này đã không thể có khả năng.
Người đàn ông Bắc Vinh, ngoại trừ đối với bạch nguyệt quang và con trai của ông ta, ở trước mặt người khác vẫn luôn ý chí sắt đá như vậy.
Việc Vân Mạn Châu càn quấy chỉ khiến ông ta càng thêm phiền chán.
Trở lại phòng bệnh, Bắc Hòe mím môi, dừng một chút, vẫn chọn nói ra sự thật.
"Ông ta đang ở nước ngoài, sẽ không đến."
Phòng im lặng trong chớp mắt, sau đó là tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ.
"Không thể nào! Mày nói dối tao, mày nói dối tao!"
Vân Mạn Châu điên cuồng kéo tóc cô ấy, băng gạc đã bắt đầu rỉ máu, bộ dáng cuồng loạn vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Mày nhất định là đang nói dối, Vinh ca sẽ không để mặc tao, sẽ không!" Bà ta tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt có chút điên loạn.
Bắc Hòe xoa xoa cái trán đau nhức, cảm thấy có chút vô lực.
Nhìn thấy người phụ nữ cầm chiếc bình hoa ở bên cạnh, sắc mặt cô ấy thay đổi, vội vàng đứng dậy ngăn cản.
Cô ấy vừa định mắng, nhưng lời nói của bác sĩ lướt qua tâm trí cô ấy, khiến cô ấy phải kìm nén cơn tức giận.
"Bà bình tĩnh lại chút."
Vân Mạn Châu nhân cơ hội này giật lấy điện thoại của Bắc Hòe: "Tao không tin, mày nhất định là đang nói dối tao, mày là người xấu, nhất định là mày đang nói dối!"
Bắc Hòe đứng một bên, hai má căng chặt không nói gì, mu bàn tay hằn lên những vết đỏ do móng tay của người phụ nữ, vừa ngứa vừa đau đớn.
Cô ấy cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
Hóa ra... trong lòng Vân Mạn Châu, cô ấy là người xấu.
Như dự đoán, không có ai trả lời cuộc gọi, chắc người trợ lý kia đã chặn cô ấy.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại rồi ngày sau đó đập vỡ nó.
Điện thoại va vào tường, màn hình vỡ vụn.
"A a a a a!"
Bà ta gào lên như điên, đập nát bất cứ thứ gì mà bà ta nhìn thấy, cả phòng trở lên hỗn loạn.
"Đủ rồi!" Bắc Hòe nghiến răng, vừa nhấn chuông phục vụ vừa trấn áp Vân Mạn Châu.
Nhưng người phụ nữ đã cắn mạnh vào cánh tay cô ấy, không chịu buông ra cho đến khi bác sĩ và y tá vội vàng kéo mới nhả ra.
Vân Mạn Châu bị đè lên giường, sau khi tiêm một liều thuốc an thần, bà ta mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của người phụ nữ trên giường bệnh, đáy mắt Bắc Hòe tối tăm, cảm xúc dâng trào.
"Em đi băng bó vết thương đi, cẩn thận nhiễm trùng." Y tá ở bên nhìn thấy vết răng trên cánh tay nữ sinh, chảy ra máu, có chút dọa người.
Nữ sinh không trả lời, chỉ cứng đờ bước ra khỏi phòng.
Nữ sinh chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, từ cơ thể toát ra hơi thở chết chóc.
Làm người ta cảm thấy chua xót.
Y tá quay đầu nhìn lại người trên giường bệnh, trong lòng thở dài.
Vẫn còn là một đứa trẻ, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.
***
Vãn Vãn: Là có việc gì gấp sao? Có cần giúp đỡ không?
Vãn Vãn: Cậu có khỏe không?
Vãn Vãn: Nhìn thấy tin nhắn của tôi thì hãy trả lời, tôi rất lo lắng cho cậu.
Vãn Vãn: Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Vãn Vãn: Tôi hy vọng cậu khỏe.
...
Giang Vãn nhìn những tin nhắn do mình gửi trong hộp chat, tất cả như chìm xuống đáy biển.
Cô không biết bây giờ Bắc Hòe đang ở đâu, cô ấy không trả lời tin nhắn hay trả lời cuộc gọi. Khi hỏi Sầm Kim, Sầm Kim cũng không biết, vì cô ấy cũng không thể gọi được.
Những người khác dù sao cũng không cảm thấy gì, đây không phải là lần đầu tiên Bắc Hòe bỏ thi, cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy chơi trò mất tích.
Cho dù biểu hiện của Bắc Hòe trong khoảng thời gian này rất tốt, họ cũng chỉ cho rằng Bắc Hòe muốn nếm thử thứ gì đó mới mẻ nên bây giờ đã cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Giang Vãn biết Bắc Hòe không phải vậy.
Tiểu Bắc đã hứa với cô rằng cô ấy sẽ học hàh chăm chỉ, nhất định sẽ không lừa cô.
So với điều này, cô lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bắc hơn.
Quan Quan trấn an cô là buồn lo vô cớ, Bắc Hòe lợi hại như vậy, đánh nhau ác liệt, làm sao có thể chịu thua thiệt.
"Quan Quan, cậu có biết nhà của Sầm Kim ở đâu không?"
"Sao cậu lại hỏi cái này?" Quan Quan có chút khó hiểu.
Giang Vãn cụp mắt xuống: "Tớ luôn cảm thấy Sầm Kim biết chuyện, tớ muốn tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng."
"Tớ sợ cậu rồi." Quan Quan bất lực thở dài.
Dưới địa chỉ của Quan Quan cho, Giang Vãn đã đến gần nhà Sầm Kim.
Cũng là cô may mắn, tình cờ gặp Sầm Kim đi ra ngoài.
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hiếm thấy của Sầm Kim, Giang Vãn vô thức chọn đi theo phía sau cô ấy mà không tiến lên chào hỏi.
Trong tiềm thức nói với cô rằng đi theo Sầm Kim có thể sẽ phát hiện ra chuyện lớn.
Sau khi đi theo cô ấy một lúc, cô nhận ra rằng điểm đến của Sầm Kim là bệnh viện.
Nhìn tòa nhà trước mặt, trong lòng Giang Vãn có chút bất an.
Cô mím môi, theo đuôi không xa không gần Sầm Kim.
Tầng một.
Tầng hai.
Cô trốn ở góc ngoặt, nhìn thấy Sầm Kim đang đứng trước cửa một phòng bệnh.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng người từ phía bên kia hành lang đi tới.
Càng gần, hình bóng kia càng rõ ràng.
Cho đến khi cả khuôn mặt bại lộ trong ánh sáng.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Người nọ hỏi Sầm Kim, mặt mày không còn vẻ thờ ơ, mà là sự mệt mỏi không thể che giấu.
Giang Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, tim như bị co rút.
Vừa chua vừa đau.
***
Bệnh viện trung tâm.
Nữ sinh tóc đỏ đứng trước giường bệnh, sắc mặt trầm như nước. Cách tay bị người phụ nữ trên giường ôm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vẻ mặt yếu ớt tràn đầy hy vọng.
"Con gái, giúp mẹ, giúp mẹ, con hãy gọi Vinh ca đến. Vinh ca, anh ấy nhất định sẽ đến, mẹ suýt chút nữa đã chết, anh ấy sẽ không bỏ mặc mẹ đâu!"
Nghe đến đây, sắc mặt Bắc Hòe càng trở nên tồi tệ hơn.
Cánh tay bị kéo đến đau đớn.
Cơn thịnh nộ đang không ngừng trào dâng trong lòng cô ấy, chỉ cần phá vỡ lớp cuối cùng sẽ phát tiết ra ngoài.
Cô ấy rất muốn hất tay người phụ nữ ra rồi lại giễu cợt như trước: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày, Bắc Vinh ông ta sẽ không bao giờ tới! Mặc kệ sống chết của bà, ông ta sẽ không quan tâm!"
Nhưng khi nhìn thấy băng gạc quấn trên cổ tay của người phụ nữ kia, tim cô ấy như bị bóp chặt.
Cô ấy biết nơi đó có một vết cắt rất sâu.
Bác sĩ nói nếu phát hiện muộn hơn một chút, người liền đi.
Bắc Hòe muốn nắm vai người phụ nữ, lớn tiếng chất vấn.
Người đàn ông đó có thực sự quan trọng như vậy sao? Nó quan trọng đến mức đến mạng của mình cũng muốn từ bỏ? Quan trọng đến mức không còn lưu luyến gì ở thế giới này? Nó quan trọng đến mức... người con gái của bà cũng không đáng giá nhắc đến.
Cô ấy nghĩ mình đã có thể tự do không quan tâm đến nó nữa.
Nhưng khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, trong lòng cô ấy không giấu được sự hoảng sợ trong lòng.
Bắc Hòe bất lực phát hiện, cho dù cô ấy có hận những hành động mà người phụ nữ trước mặt mình đã làm như thế nào, cô ấy cũng không thể mặc kệ.
Rốt cuộc... đó là mẹ của cô ấy.
Bắt gặp sự cẩn thận trong mắt người phụ nữ ấy, Bắc Hòe hít sâu một hơi, kìm nén mọi cảm xúc tiêu cực.
Gân bên thái dương giật giật hai cái, cô ấy lạnh lùng nói: "Biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại nói cho ông ta biết, về phần ông ta có đến hay không, đó là việc của ông ta."
"Sẽ không, Vinh ca nhất định sẽ tới, anh ấy nhất định sẽ tới!" Như thể kháng cự sẽ có khả năng khác, Vân Mạn Châu lắc đầu liên tục, vẻ mặt có chút chột dạ, liên tục hứa hẹn.
Không biết là đang lừa mình dối người, vẫn thật sự cho rằng Bắc Vinh sẽ đến.
Bắc Hòe nhếch khóe miệng, mặc kệ bà ta, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Trong hành lang bệnh viện không dài cũng không ngắn, có rất nhiều tình huống sống được diễn ra.
Có người túm lấy bác sĩ đau khổ van xin, nhìn người đàn ông cao lớn như vậy nhưng lúc này, anh ta lại yếu ớt khóc như một đứa trẻ.
Có người đã mất đi sức sống, giống như cái xác không hồn, hai má gầy hóp, trên gương mặt không còn chút sức sống nào, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
Dường như ở đây, nỗi đau của Bắc Hòe chỉ là chuyện tầm thường.
Rốt cuộc, tồn tại cũng không dễ dàng.
Bắc Hòe dựa vào bức tường lạnh lẽo, đầu cúi gằm xuống, cả người tràn ngập sự mệt mỏi, chán nản khó tả.
Cô ấy lấy điện thoại ra bấm một dãy số, nhưng điện thoại vẫn dừng ở nút xanh, chậm chạm không chuyển động.
Cô ấy đã sớm chặn số của Bắc Vinh, chưa bao giờ gọi hay trả lời cuộc gọi của người kia.
Số điện thoại vẫn là được sao chép từ điện thoại di động của Vân Mạn Châu.
Cũng không biết có phải vì sự việc xảy ra ở đồn cảnh sát không mà Bắc Vinh đã hoàn toàn bị chọc giận.
Sau lần đó, dù Vân Mạn Châu có gọi thế nào thì người đàn ông đó cũng không trả lời, thậm chí bà ta đến công ty cũng bị chặn lại, không gặp được ai.
Bà ta đã hoàn toàn mất đi cơ hội nhìn thấy Bắc Vinh.
Trong hoàn cảnh như vậy, bà ta có tư tưởng cực đoan, nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng Bắc Hòe mơ hồ có thể đoán ra một lý do khác khiến bà ta tự tử.
Có lẽ bà ta nghĩ rằng như vậy có thể sẽ nhận được sự thương hại của Bắc Vinh.
Thật là nực cười.
Bắc Hòe nghĩ, nhưng khi cười ra tiếng, đáy mắt lại là sự hoang vắng.
Cô ấy mím môi, qua hai giây mới nhấn nút quay số.
Di động bên kia vang lên vài tiếng "bíp", giọng nói một người đàn ông có vẻ còn khá trẻ được kết nối.
"Xin chào, cho hỏi ai vậy?"
"Tôi tìm Bắc Vinh." Bắc Hòe siết chặt điện thoại, lông mày hơi nhíu lại.
"Xin hỏi cô là?"
"Tôi là Bắc Hòe, con gái của vợ cũ ông ấy. Vợ cũ của ông ấy bị tai nạn, muốn gặp ông ấy." Giọng điệu lạnh lùng thẳng thừng.
Người ở đầu dây bên kia có vẻ bối rối trước mối quan hệ này, phải mất vài giây sau mới nói: "Chủ tịch và gia đình đang đi du lịch nước ngoài. Hơn nữa chủ tịch đã dặn dò, mấy ngày nay đừng nhắn tin cho ông ấy, đặc biệt là... đặc biệt là chuyện của cô Vân Mạn Châu."
"Tôi muốn hỏi một chút, bà Vân bây giờ có ổn không? Nếu tình hình nghiêm trọng, cũng không phải không xin ý kiến chỉ đạo của chủ tịch được, mà phải kiểm tra trước." Dường như là một trợ lý ăn nói lịch sự.
Tuy nói như vậy, trên thực tế, trợ lý cũng đã có quyết định.
Anh ta hiểu rất rõ Vân Mạn Châu, dù sao cũng bị chủ tịch giao nhiệm vụ ngăn cản mấy lần.
Người phụ nữ đó vừa điên rồ vừa khó chơi, làm anh ta đau hết cả đầu.
Để gặp được chủ tịch của họ, bất kỳ màn kịch nào cũng có thể diễn được.
Lần này không cần nhờ người điều tra, anh ta cũng có thể đoán được có lẽ là kế hoạch đáng thương của nữ nhân.
Dù trong lòng nghĩ như thế nào, anh ta vẫn phải chiếu lệ.
Nhưng đợi mãi không thấy, bên kia cũng không lên tiếng nữa.
Trợ lý cau mày: "Xin chào?"
"Ra vậy."
Nữ sinh chỉ lạnh lùng đáp, sau đó cúp điện thoại.
Trợ lý nhìn điện thoại đã cúp, lắc đầu, lại tiếp tục công việc, chuyện vặt vãnh này cứ thế bị anh ta quên mất.
Bắc Hòe dựa vào tường, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu vào góc nghiêng khuôn mặt khiến cô ấy càng thêm lạnh.
Cô ấy nhấp vào trang cá nhân của Bắc Kỳ, quả nhiên, cô ấy nhìn thấy tin tức đi du lịch nước ngoài của tiểu tử này.
Kỳ thi trung học cơ sở sớm hơn kỳ thi trung học phổ thông vài ngày, nhìn thời gian, Bắc Kỳ chắc đã đi nước ngoài ngay khi kết thúc kỳ thi.
Cô ấy lướt vài bài viết, mặt vô biểu tình nhìn nụ cười hạnh phúc và thoải mái của gia đình ba người trong bức ảnh, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng.
Hòa thuận biết bao.
Cô ấy thậm chí không có bất kỳ cảm xúc nào, cho dù đó là sự ghê tởm hay chế nhạo. Mà chỉ cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Làm sao cô ấy không nghe thấy sự khinh thường ẩn trong giọng điệu lịch sự và những lời chiếu lệ của người trợ lý đó.
Rõ ràng, ngay từ đầu điều này đã không thể có khả năng.
Người đàn ông Bắc Vinh, ngoại trừ đối với bạch nguyệt quang và con trai của ông ta, ở trước mặt người khác vẫn luôn ý chí sắt đá như vậy.
Việc Vân Mạn Châu càn quấy chỉ khiến ông ta càng thêm phiền chán.
Trở lại phòng bệnh, Bắc Hòe mím môi, dừng một chút, vẫn chọn nói ra sự thật.
"Ông ta đang ở nước ngoài, sẽ không đến."
Phòng im lặng trong chớp mắt, sau đó là tiếng kêu bén nhọn của người phụ nữ.
"Không thể nào! Mày nói dối tao, mày nói dối tao!"
Vân Mạn Châu điên cuồng kéo tóc cô ấy, băng gạc đã bắt đầu rỉ máu, bộ dáng cuồng loạn vừa buồn cười vừa đáng thương.
"Mày nhất định là đang nói dối, Vinh ca sẽ không để mặc tao, sẽ không!" Bà ta tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt có chút điên loạn.
Bắc Hòe xoa xoa cái trán đau nhức, cảm thấy có chút vô lực.
Nhìn thấy người phụ nữ cầm chiếc bình hoa ở bên cạnh, sắc mặt cô ấy thay đổi, vội vàng đứng dậy ngăn cản.
Cô ấy vừa định mắng, nhưng lời nói của bác sĩ lướt qua tâm trí cô ấy, khiến cô ấy phải kìm nén cơn tức giận.
"Bà bình tĩnh lại chút."
Vân Mạn Châu nhân cơ hội này giật lấy điện thoại của Bắc Hòe: "Tao không tin, mày nhất định là đang nói dối tao, mày là người xấu, nhất định là mày đang nói dối!"
Bắc Hòe đứng một bên, hai má căng chặt không nói gì, mu bàn tay hằn lên những vết đỏ do móng tay của người phụ nữ, vừa ngứa vừa đau đớn.
Cô ấy cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
Hóa ra... trong lòng Vân Mạn Châu, cô ấy là người xấu.
Như dự đoán, không có ai trả lời cuộc gọi, chắc người trợ lý kia đã chặn cô ấy.
Người phụ nữ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại rồi ngày sau đó đập vỡ nó.
Điện thoại va vào tường, màn hình vỡ vụn.
"A a a a a!"
Bà ta gào lên như điên, đập nát bất cứ thứ gì mà bà ta nhìn thấy, cả phòng trở lên hỗn loạn.
"Đủ rồi!" Bắc Hòe nghiến răng, vừa nhấn chuông phục vụ vừa trấn áp Vân Mạn Châu.
Nhưng người phụ nữ đã cắn mạnh vào cánh tay cô ấy, không chịu buông ra cho đến khi bác sĩ và y tá vội vàng kéo mới nhả ra.
Vân Mạn Châu bị đè lên giường, sau khi tiêm một liều thuốc an thần, bà ta mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn ánh mắt trống rỗng của người phụ nữ trên giường bệnh, đáy mắt Bắc Hòe tối tăm, cảm xúc dâng trào.
"Em đi băng bó vết thương đi, cẩn thận nhiễm trùng." Y tá ở bên nhìn thấy vết răng trên cánh tay nữ sinh, chảy ra máu, có chút dọa người.
Nữ sinh không trả lời, chỉ cứng đờ bước ra khỏi phòng.
Nữ sinh chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, từ cơ thể toát ra hơi thở chết chóc.
Làm người ta cảm thấy chua xót.
Y tá quay đầu nhìn lại người trên giường bệnh, trong lòng thở dài.
Vẫn còn là một đứa trẻ, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy.
***
Vãn Vãn: Là có việc gì gấp sao? Có cần giúp đỡ không?
Vãn Vãn: Cậu có khỏe không?
Vãn Vãn: Nhìn thấy tin nhắn của tôi thì hãy trả lời, tôi rất lo lắng cho cậu.
Vãn Vãn: Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
Vãn Vãn: Tôi hy vọng cậu khỏe.
...
Giang Vãn nhìn những tin nhắn do mình gửi trong hộp chat, tất cả như chìm xuống đáy biển.
Cô không biết bây giờ Bắc Hòe đang ở đâu, cô ấy không trả lời tin nhắn hay trả lời cuộc gọi. Khi hỏi Sầm Kim, Sầm Kim cũng không biết, vì cô ấy cũng không thể gọi được.
Những người khác dù sao cũng không cảm thấy gì, đây không phải là lần đầu tiên Bắc Hòe bỏ thi, cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy chơi trò mất tích.
Cho dù biểu hiện của Bắc Hòe trong khoảng thời gian này rất tốt, họ cũng chỉ cho rằng Bắc Hòe muốn nếm thử thứ gì đó mới mẻ nên bây giờ đã cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Giang Vãn biết Bắc Hòe không phải vậy.
Tiểu Bắc đã hứa với cô rằng cô ấy sẽ học hàh chăm chỉ, nhất định sẽ không lừa cô.
So với điều này, cô lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Bắc hơn.
Quan Quan trấn an cô là buồn lo vô cớ, Bắc Hòe lợi hại như vậy, đánh nhau ác liệt, làm sao có thể chịu thua thiệt.
"Quan Quan, cậu có biết nhà của Sầm Kim ở đâu không?"
"Sao cậu lại hỏi cái này?" Quan Quan có chút khó hiểu.
Giang Vãn cụp mắt xuống: "Tớ luôn cảm thấy Sầm Kim biết chuyện, tớ muốn tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng."
"Tớ sợ cậu rồi." Quan Quan bất lực thở dài.
Dưới địa chỉ của Quan Quan cho, Giang Vãn đã đến gần nhà Sầm Kim.
Cũng là cô may mắn, tình cờ gặp Sầm Kim đi ra ngoài.
Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng hiếm thấy của Sầm Kim, Giang Vãn vô thức chọn đi theo phía sau cô ấy mà không tiến lên chào hỏi.
Trong tiềm thức nói với cô rằng đi theo Sầm Kim có thể sẽ phát hiện ra chuyện lớn.
Sau khi đi theo cô ấy một lúc, cô nhận ra rằng điểm đến của Sầm Kim là bệnh viện.
Nhìn tòa nhà trước mặt, trong lòng Giang Vãn có chút bất an.
Cô mím môi, theo đuôi không xa không gần Sầm Kim.
Tầng một.
Tầng hai.
Cô trốn ở góc ngoặt, nhìn thấy Sầm Kim đang đứng trước cửa một phòng bệnh.
Sau đó, cô nhìn thấy một bóng người từ phía bên kia hành lang đi tới.
Càng gần, hình bóng kia càng rõ ràng.
Cho đến khi cả khuôn mặt bại lộ trong ánh sáng.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Người nọ hỏi Sầm Kim, mặt mày không còn vẻ thờ ơ, mà là sự mệt mỏi không thể che giấu.
Giang Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc, tim như bị co rút.
Vừa chua vừa đau.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.