Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 15:
Tống Gia Đào Hoa
19/03/2024
Lời nói của Cố Vô Ưu khiến căn phòng vốn còn ồn ào trở nên an tĩnh.
Cho dù là Cố lão phu nhân cầm tràng hạt ngồi trên giường La Hán tỏ ra không liên quan đến mình, hay là Liễu thị ngồi ở một bên cười nói vui vẻ, đều dừng hết hành động mà nhìn về hướng Cố Vô Ưu, đương nhiên không cần nói Phó Giáng thế nào rồi.
Bà ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu, miệng mở to, dường như còn chưa tiêu hóa hết những lời nàng nói.
Nhưng còn Cố Cửu Phi ——
Lúc đầu cậu ngẩn ngơ ngạc nhiên, cho tới nhíu mày hờ hững thì cũng chỉ trong một giây, so với mẫu thân thoải mái và kích động của cậu thì cậu vẫn còn nghi ngờ...... Cố Vô Ưu lại muốn làm gì? Kêu cậu ra ngoài cùng bọn họ? Nàng có lòng tốt như vậy ư?
Không phải nói ra khỏi cửa thì không được cho người khác biết mối quan hệ giữa họ sao?
Phỏng chừng lại đang nghĩ cách hãm hại cậu nhỉ.
Đúng vậy.
Đây mới chính là Cố Vô Ưu.
Trước nay đều xem mình là trung tâm, cho dù là ai, chỉ cần chọc nàng không vui hay khiến nàng không thoải mái thì đều nghĩ cách chọc ghẹo người khác.
Vậy đến đây đi.
Cố Cửu Phi nhìn Cố Vô Ưu, trên khuôn mặt nhỏ thanh tuấn vẫn có vẻ bình tĩnh, trong lòng lại phát ra vài tiếng cười lạnh, cậu rất muốn xem bây giờ nàng muốn làm loạn thành thứ gì, cậu đã không còn là cậu của trước kia, bây giờ Cố Vô Ưu muốn gây chuyện với cậu thì vẫn nên xem cậu có đồng ý hay không.
“Cửu Phi, còn không mau cảm tạ Ngũ tỷ của con?” Phó Giáng phía sau thấy cậu không lên tiếng, vội kéo tay áo cậu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Cửu Phi nhíu mày, cậu không thích mẫu thân như thế, giống như Cố Vô Ưu làm gì cũng như chuyện tốt bằng trời, nhưng cậu vẫn mím môi, cuối cùng cũng không nói cái gì, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu cúi đầu, thấp giọng nói: “Đa tạ...... Ngũ tỷ.”
Đối với quyết định Cố Cửu Phi muốn ra ngoài cùng bọn họ, Cố Vô Kỵ cũng không nói gì nữa.
Ông chỉ lạnh nhạt quét mắt đến Cố Cửu Phi, sau đó lúc quay đầu nhìn về phía Cố Vô Ưu, lại mang theo một ít ý cười: “Man Man, chúng ta đi thôi.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu.
Nàng không thấy bất ngờ với sự lạnh lùng và hoài nghi trong mắt Cố Cửu Phi, đương nhiên nàng biết Cố Cửu Phi nghĩ cái gì, thành kiến trong lòng người không phải chỉ dăm ba câu là có thể xóa sạch, huống chi, trước kia đúng là nàng cũng không phải người tốt lành gì.
Cố Cửu Phi hoài nghi hành động của nàng, không có gì đáng trách cả.
Vẫn nên để thời gian chứng minh hết tất cả đi.
Thu hồi ánh mắt, nàng hành lễ với Cố lão phu nhân xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Vô Kỵ cũng theo sát sau đó, mà Cố Cửu Phi...... Nhìn bóng dáng hai cha con, cong môi, cũng cúi đầu, đi ra ngoài cùng.
Học viện Lộc Minh có quy định, không được dẫn theo nha hoàn, nô tài đi học.
Vốn dĩ Bạch Lộ, Hồng Sương muốn đến học viện trước với Cố Vô Ưu nhưng Cố Vô Ưu ngại phiền toái nên không cho các nàng theo, chỉ có ba cha con ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, xe ngựa rộng rãi, dù ngồi ba người cũng không hề chen chúc.
Cố Cửu Phi vừa lên xe ngựa liền tự giác ngồi ở tận cùng bên trong, ngồi ở góc, không nói một tiếng.
Từ trước đến nay cậu đều như vậy, huống chi mắt và lòng của Cố Vô Kỵ đều ở chỗ Cố Vô Ưu, sao lại để ý tới con trai không được ông yêu thích từ khi còn nhỏ chứ? Thời niên thiếu ông quậy phá, không biết nhã nhặn là gì, sau đó thích Vương Thành Đại, liền bắt đầu vắt óc tìm cách tìm những món bà yêu thích.
Bây giờ tay nghề trà nghệ cũng tới cảnh giới nổi danh khắp kinh thành.
Chẳng qua người bình thường có thể uống trà Cố Vô Kỵ tự tay pha đã ít không buồn đếm, bây giờ ông lại pha trà cho con gái yêu uống. Sau khi đưa trà qua, ông trông mắt nhìn Cố Vô Ưu, nhỏ giọng nói: “Man Man, con nếm thử xem?”
Bây giờ Cố Vô Ưu vẫn không biết nên đối xử với phụ thân của mình thế nào nhưng nàng cũng không muốn giống như trước kia mà chà đạp tấm lòng của ông.
Nàng nhận trà rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật gật đầu, thấy nam nhân đối diện mặt mày hớn hở, bản thân cũng vô thức nhếch khóe môi, đôi tay cầm chung trà lại uống thêm một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn vào Cố Cửu Phi mím môi không nói lời nào ở trong góc.
Nàng lung lay trong lòng, mở miệng: “Ta nhớ Cửu đệ cũng thích uống trà.”
Câu nói đột nhiên xuất hiện khiến Cố Cửu Phi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt của cậu nhíu chặt, có chút không hiểu lần này Cố Vô Ưu muốn chơi cái gì.
Nhưng Cố Vô Kỵ đang sửng sốt cũng rót một chén trà nhỏ cho Cố Cửu Phi: “Uống đi.”
Giọng nam quen thuộc làm Cố Cửu Phi thu hồi ánh mắt, cậu thấp đầu, ngơ ngác nhìn chung trà đang bốc hơi trước mắt, mùi hương thơm ngát khiến cậu thất thần trong một cái chớp mắt.
Cố Vô Kỵ không kiên nhẫn với cậu như thế, thấy cậu vẫn không nhận thì nhíu mày: “Sao vậy, không thích ư?”
Cố Cửu Phi vội vàng lên tiếng: “...... Thích.” Cậu vươn đôi tay, cẩn thận nhận lấy chung trà, dường như sợ không đủ trà nên vô cùng cẩn thận nhấp từng ngụm.
Sau đó vẫn luôn cầm trong tay.
Đây là lần đầu tiên phụ thân pha trà cho cậu uống.
Cậu không nói lên được mình đang có tâm trạng gì, có chút kích động, có chút vui vẻ nhưng nhiều hơn lại là mờ mịt, từ nhỏ cậu đã hy vọng phụ thân nhìn mình, do đó vẫn luôn hết sức lấy thành tích, lúc những cậu bé cùng tuổi còn leo cây bắt chim thì cậu đã ngồi ở trên ghế cao đọc những quyển sách tối nghĩa.
Cậu cho rằng chỉ cần mình càng ngày càng giỏi, phụ thân sẽ chú ý cậu và mẫu thân.
Nhưng sau khi lớn lên ——
Cậu mới biết được, cho dù cậu làm được gì thì cậu cũng sẽ không khiến phụ thân thoải mái.
Phụ thân không thích mẫu thân nên cũng không thích cậu, sự tồn tại của bọn họ chính là vết nhơ lớn nhất trong chuyện tình yêu cảm động đất trời của ông.
Sau đó.
Cậu nghĩ rằng.
Ông không thích tôi, tôi cũng không để ý đến ông.
Có điều, sao có thể thật sự không thèm để ý chứ? Từ khi cậu biết nhận thức thì mục tiêu duy nhất chính là khiến phụ thân chú ý tới cậu, bây giờ phụ thân đã thật sự chú ý tới cậu, cho cậu ra ngoài cùng, cho cậu uống trà tự mình pha. Trong lòng cậu nhảy nhót không thể nào giấu nổi.
Thế mà tất cả những thứ cậu chờ đợi đều đến từ Cố Vô Ưu.
Chuyện này khiến cậu thấy vui vẻ, vui vẻ xong thì lại luyến tiếc sắp uống hết ly trà khó có này, rồi lại không khỏi thấy nghi ngờ, nghi ngờ nữ nhân đáng giận này có phải lại suy nghĩ cách hành hạ cậu hay không.
Cố Cửu Phi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng của Cố Vô Ưu.
Từ hướng của cậu có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của nàng, trong kinh thành nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cậu cũng gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng không thể nghi ngờ rằng Cố Vô Ưu là người đẹp nhất cậu từng gặp.
Trước kia cậu cũng không lo lắng Cố Vô Ưu gài bẫy mình như thế nào.
Nữ nhân này không có gì ngoài gương mặt khôn khéo, thật ra lại dại dột không thôi, làm những chuyện ngu xuẩn nếu đả thương địch 1000 thì cũng tự tổn hại 800.
Nhưng lúc này đây ——
Cậu lại có chút không hiểu Cố Vô Ưu.
Cố Cửu Phi nhớ đêm qua mẫu thân kéo tay cậu, vui vẻ tận cõi lòng mà nói: “Cửu Phi, lần này tỷ tỷ của con thật sự thay đổi rồi, hôm nay nó còn nói lời cảm tạ với ta!” Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ sát mép chung trà, cậu không ngừng suy nghĩ hết những khả năng có thể xảy ra ở trong lòng.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Thường Sơn: “Quốc Công, đã tới Dư gia rồi.”
Cậu mới thôi suy nghĩ, luyến tiếc uống hết chén trà đang cầm trong tay, sau đó hành lễ với Cố Vô Kỵ, Cố Vô Ưu rồi mới lui ra.
Xe ngựa dừng chưa được bao lâu thì đã tiếp tục đi đến học viện Lộc Minh.
Cố Cửu Phi không lập tức xoay người vào Dư gia, cậu chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, trên mặt mang vẻ không nên có ở tuổi này. Cậu không gấp, có một ngày sẽ biết nữ nhân kia muốn làm gì thôi.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Lần này Cố Vô Ưu gây chuyện thì cậu sẽ không dễ dàng tha cho nàng đâu.
Bả vai bị người ở phía sau vỗ nhẹ.
Có thiếu niên trạc tuổi cậu đi đến bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của cậu: “Cửu Phi, ngươi nhìn cái gì vậy?” Nói xong, nhìn chiếc xe ngựa đó, kỳ quái nói: “Đó không phải xe ngựa của cha ngươi sao? Ngài ấy đưa ngươi lại đây à?”
Cố Cửu Phi nhìn hắn một cái, yên lặng phủi tay hắn xuống: “Không phải.”
“Thế ——”
Thiếu niên chớp mắt, đột nhiên nói: “Không lẽ trong xe ngựa còn có tỷ tỷ của ngươi chứ? Hôm qua ta nghe người ta nói Cố Vô Ưu hồi kinh, bày binh bố trận rất lớn, lại không ngờ là thật.” Hắn vốn đã tự thích làm thân, mặc dù bị làm lơ cũng không khỏi nói: “Giờ tỷ tỷ của ngươi muốn làm gì thế?”
Cố Cửu Phi vốn không muốn mở miệng, nghe được lời này thì bước chân dừng lại, nói một câu: “Đi học.”
“Hả?”
Thiếu niên sửng sốt: “Đi học?” Tiện đà là cất cao một tiếng: “Đến học viện Lộc Minh sao?!”
Vừa lúc có con cháu thế gia khác tới Dư gia cũng vừa xuống xe ngựa, vừa nghe lời này liền sôi nổi hỏi: “Liễu Tam, ngươi đang nói gì vậy?”
Liễu Tam lang không ngờ sẽ có nhiều người nghe đến thế, mặt lập tức phiếm đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Cửu Phi, thấy vẻ mặt của cậu lạnh nhạt không có gì khác thường, cũng không khuyên can, mới nhỏ giọng nói: “Ta đang nói quận chúa Nhạc Bình, hôm nay nàng đến học viện Lộc Minh học.”
“Ai?”
“Quận chúa Nhạc Bình?”
“Không phải nàng vẫn luôn sống ở Lang Gia sao, sao lại đột nhiên đã trở về?”
Mấy thiếu niên nói ríu rít không ngừng, cuối cùng không biết ai nói ra một câu: “Nàng ta như vậy, cũng có thể đến học viện Lộc Minh, không phải khiến người ta chê cười sao?”
“Nhỏ giọng chút, Cửu Phi còn ở đây.”
“Sợ cái gì, quan hệ tỷ đệ của họ cũng không tốt.”
Có lẽ thật sự không thấy Cố Cửu Phi tức giận nên lá gan bọn họ cũng lớn hơn, hở chút là chê cười Cố Vô Ưu, mà Cố Cửu Phi đi tuốt đằng trước nghe thấy những lời bóng gió đó thì hơi cong khóe miệng.
Đúng vậy.
Cố Vô Ưu, còn không phải là một trò cười chê sao?
Học viện Lộc Minh sao? Cậu sẽ chờ xem nữ nhân cao cao tại thượng kia rớt xuống vũng bùn.
*
Trăm năm trước học viện Lộc Minh được chính tay đế hậu mở nước của Đại Chu tạo ra. Tập tục ở Đại Chu thời bấy giờ vẫn chưa thoáng như bây giờ, nữ tử không thể đi học nhưng từ khi còn nhỏ, hoàng hậu Hiếu Huệ đã không giống với những nữ tử khác, nàng nữ giả nam trang vào học đường, có cảm tình với Nguyên Dận đế lúc ấy vẫn còn là một người bình thường.
Sau lại đó thành lập Đại Chu.
Hoàng hậu Hiếu Huệ tự mình xây dựng học viện Lộc Minh, không chỉ cho phép nữ tử đi học, còn nhận không ít nữ tiên sinh.
Bây giờ học viện Lộc Minh cũng có không ít nữ tiên sinh.
Tuy nơi này không giống Thái Học, Quốc Tử Giám nhưng tiên sinh cũng rất được người khác kính trọng, nhị đường tỷ của Cố Vô Ưu dạy đàn ở đây...... Còn người đón tiếp cha con Cố Vô Kỵ là người quản lý đương nhiệm của học viện Lộc Minh.
Cố Vô Kỵ không tỏ ra uy phong lẫm liệt giống bình thường ở ngoài, chỉ tựa như một phụ thân bình thường, khách khí với Từ tiên sinh: “Đây là lần đầu tiên Man Man nhà ta tới học đường, sau này còn phải nhờ Từ tiên sinh quan tâm nhiều hơn.”
Đương nhiên Từ tiên sinh đồng ý rồi.
Nhưng ông cũng có chút phong thái, không vì thái độ này của Cố Vô Kỵ mà khom lưng, ngược lại còn cười đáp: “Quốc công gia yên tâm.” Ông mới nói xong liền nhìn thấy Cố Điều đi từ cửa vào, cười nói: “Vừa lúc, Cố tiên sinh và quận chúa Nhạc Bình là tỷ muội, cứ để Cố tiên sinh dẫn nàng đi làm quen hoàn cảnh đi.”
Hôm nay Cố Điều có tiết dạy nên tới sớm, có điều ra ngoài cũng nghe phong thanh rồi.
Lúc nhìn thấy Cố Vô Ưu liền cười nói: “Man Man tới rồi.” Nàng buông sách đàn trong tay ra, hành lễ với Cố Vô Kỵ, gọi một tiếng: “Đại bá.”
Cố Vô Kỵ còn có chút lo lắng, sau khi gật đầu với Cố Điều liền nhìn về phía Cố Vô Ưu, nhỏ giọng nói: “Man Man, vậy con đi làm quen hoàn cảnh với đường tỷ trước đi, nếu......” Trong lòng ông có rất nhiều nỗi lo lắng, sợ Cố Vô Ưu bị xa lánh, sợ thức ăn ở học đường không ăn được, càng lo lắng hơn là một mình nàng ở đây sẽ không thoải mái.
Ông sắp muốn ở đây trông chừng con gái đi học rồi.
Nhưng học viện Lộc Minh không giống nơi khác, đến ông cũng phải kiêng dè đôi chút, đành phải đè hết những lo lắng đó xuống đáy lòng, dịu dàng nói: “Chờ buổi tối, cha sẽ đến đón con.”
Cố Vô Ưu lắc đầu: “Không cần, con đi về nhà với nhị tỷ là được.” Thấy Cố Vô Kỵ nhướng mày, còn muốn nói gì đó, nàng thở dài, không đợi Cố Vô Kỵ mở miệng thì đỏ mặt buột miệng thốt ra: “Cha, người về trước đi.” Từ nhỏ nàng chưa trải qua những chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trong thân thể còn chứa một linh hồn hơn ba mươi tuổi.
Được chính phụ thân của mình đưa đến học đường, còn được dặn dò như vậy, thật sự là...... khiến nàng không biết phải làm sao.
Vì không biết phải làm sao nên nàng không để ý đến cách xưng hô trong thoáng chốc, sau khi nói xong thì nàng mới phản ứng lại, ngơ ngác hé miệng, sau đó không đợi Cố Vô Kỵ phản ứng lại thì đã hành lễ với Từ tiên sinh rồi lôi kéo Cố Điều ra ngoài.
Lúc này Cố Vô Kỵ không gọi nàng lại, không những thế lại còn trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Cố Vô Ưu rời đi, trong đầu chỉ vọng tiếng “Cha” nhẹ nhàng mà Cố Vô Ưu gọi.
Ông, có phải ông gặp ảo giác hay không?
Cho dù là Cố lão phu nhân cầm tràng hạt ngồi trên giường La Hán tỏ ra không liên quan đến mình, hay là Liễu thị ngồi ở một bên cười nói vui vẻ, đều dừng hết hành động mà nhìn về hướng Cố Vô Ưu, đương nhiên không cần nói Phó Giáng thế nào rồi.
Bà ngơ ngác nhìn Cố Vô Ưu, miệng mở to, dường như còn chưa tiêu hóa hết những lời nàng nói.
Nhưng còn Cố Cửu Phi ——
Lúc đầu cậu ngẩn ngơ ngạc nhiên, cho tới nhíu mày hờ hững thì cũng chỉ trong một giây, so với mẫu thân thoải mái và kích động của cậu thì cậu vẫn còn nghi ngờ...... Cố Vô Ưu lại muốn làm gì? Kêu cậu ra ngoài cùng bọn họ? Nàng có lòng tốt như vậy ư?
Không phải nói ra khỏi cửa thì không được cho người khác biết mối quan hệ giữa họ sao?
Phỏng chừng lại đang nghĩ cách hãm hại cậu nhỉ.
Đúng vậy.
Đây mới chính là Cố Vô Ưu.
Trước nay đều xem mình là trung tâm, cho dù là ai, chỉ cần chọc nàng không vui hay khiến nàng không thoải mái thì đều nghĩ cách chọc ghẹo người khác.
Vậy đến đây đi.
Cố Cửu Phi nhìn Cố Vô Ưu, trên khuôn mặt nhỏ thanh tuấn vẫn có vẻ bình tĩnh, trong lòng lại phát ra vài tiếng cười lạnh, cậu rất muốn xem bây giờ nàng muốn làm loạn thành thứ gì, cậu đã không còn là cậu của trước kia, bây giờ Cố Vô Ưu muốn gây chuyện với cậu thì vẫn nên xem cậu có đồng ý hay không.
“Cửu Phi, còn không mau cảm tạ Ngũ tỷ của con?” Phó Giáng phía sau thấy cậu không lên tiếng, vội kéo tay áo cậu, nhỏ giọng nhắc nhở.
Cố Cửu Phi nhíu mày, cậu không thích mẫu thân như thế, giống như Cố Vô Ưu làm gì cũng như chuyện tốt bằng trời, nhưng cậu vẫn mím môi, cuối cùng cũng không nói cái gì, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu cúi đầu, thấp giọng nói: “Đa tạ...... Ngũ tỷ.”
Đối với quyết định Cố Cửu Phi muốn ra ngoài cùng bọn họ, Cố Vô Kỵ cũng không nói gì nữa.
Ông chỉ lạnh nhạt quét mắt đến Cố Cửu Phi, sau đó lúc quay đầu nhìn về phía Cố Vô Ưu, lại mang theo một ít ý cười: “Man Man, chúng ta đi thôi.”
Cố Vô Ưu gật gật đầu.
Nàng không thấy bất ngờ với sự lạnh lùng và hoài nghi trong mắt Cố Cửu Phi, đương nhiên nàng biết Cố Cửu Phi nghĩ cái gì, thành kiến trong lòng người không phải chỉ dăm ba câu là có thể xóa sạch, huống chi, trước kia đúng là nàng cũng không phải người tốt lành gì.
Cố Cửu Phi hoài nghi hành động của nàng, không có gì đáng trách cả.
Vẫn nên để thời gian chứng minh hết tất cả đi.
Thu hồi ánh mắt, nàng hành lễ với Cố lão phu nhân xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Vô Kỵ cũng theo sát sau đó, mà Cố Cửu Phi...... Nhìn bóng dáng hai cha con, cong môi, cũng cúi đầu, đi ra ngoài cùng.
Học viện Lộc Minh có quy định, không được dẫn theo nha hoàn, nô tài đi học.
Vốn dĩ Bạch Lộ, Hồng Sương muốn đến học viện trước với Cố Vô Ưu nhưng Cố Vô Ưu ngại phiền toái nên không cho các nàng theo, chỉ có ba cha con ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa, xe ngựa rộng rãi, dù ngồi ba người cũng không hề chen chúc.
Cố Cửu Phi vừa lên xe ngựa liền tự giác ngồi ở tận cùng bên trong, ngồi ở góc, không nói một tiếng.
Từ trước đến nay cậu đều như vậy, huống chi mắt và lòng của Cố Vô Kỵ đều ở chỗ Cố Vô Ưu, sao lại để ý tới con trai không được ông yêu thích từ khi còn nhỏ chứ? Thời niên thiếu ông quậy phá, không biết nhã nhặn là gì, sau đó thích Vương Thành Đại, liền bắt đầu vắt óc tìm cách tìm những món bà yêu thích.
Bây giờ tay nghề trà nghệ cũng tới cảnh giới nổi danh khắp kinh thành.
Chẳng qua người bình thường có thể uống trà Cố Vô Kỵ tự tay pha đã ít không buồn đếm, bây giờ ông lại pha trà cho con gái yêu uống. Sau khi đưa trà qua, ông trông mắt nhìn Cố Vô Ưu, nhỏ giọng nói: “Man Man, con nếm thử xem?”
Bây giờ Cố Vô Ưu vẫn không biết nên đối xử với phụ thân của mình thế nào nhưng nàng cũng không muốn giống như trước kia mà chà đạp tấm lòng của ông.
Nàng nhận trà rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật gật đầu, thấy nam nhân đối diện mặt mày hớn hở, bản thân cũng vô thức nhếch khóe môi, đôi tay cầm chung trà lại uống thêm một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn vào Cố Cửu Phi mím môi không nói lời nào ở trong góc.
Nàng lung lay trong lòng, mở miệng: “Ta nhớ Cửu đệ cũng thích uống trà.”
Câu nói đột nhiên xuất hiện khiến Cố Cửu Phi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt của cậu nhíu chặt, có chút không hiểu lần này Cố Vô Ưu muốn chơi cái gì.
Nhưng Cố Vô Kỵ đang sửng sốt cũng rót một chén trà nhỏ cho Cố Cửu Phi: “Uống đi.”
Giọng nam quen thuộc làm Cố Cửu Phi thu hồi ánh mắt, cậu thấp đầu, ngơ ngác nhìn chung trà đang bốc hơi trước mắt, mùi hương thơm ngát khiến cậu thất thần trong một cái chớp mắt.
Cố Vô Kỵ không kiên nhẫn với cậu như thế, thấy cậu vẫn không nhận thì nhíu mày: “Sao vậy, không thích ư?”
Cố Cửu Phi vội vàng lên tiếng: “...... Thích.” Cậu vươn đôi tay, cẩn thận nhận lấy chung trà, dường như sợ không đủ trà nên vô cùng cẩn thận nhấp từng ngụm.
Sau đó vẫn luôn cầm trong tay.
Đây là lần đầu tiên phụ thân pha trà cho cậu uống.
Cậu không nói lên được mình đang có tâm trạng gì, có chút kích động, có chút vui vẻ nhưng nhiều hơn lại là mờ mịt, từ nhỏ cậu đã hy vọng phụ thân nhìn mình, do đó vẫn luôn hết sức lấy thành tích, lúc những cậu bé cùng tuổi còn leo cây bắt chim thì cậu đã ngồi ở trên ghế cao đọc những quyển sách tối nghĩa.
Cậu cho rằng chỉ cần mình càng ngày càng giỏi, phụ thân sẽ chú ý cậu và mẫu thân.
Nhưng sau khi lớn lên ——
Cậu mới biết được, cho dù cậu làm được gì thì cậu cũng sẽ không khiến phụ thân thoải mái.
Phụ thân không thích mẫu thân nên cũng không thích cậu, sự tồn tại của bọn họ chính là vết nhơ lớn nhất trong chuyện tình yêu cảm động đất trời của ông.
Sau đó.
Cậu nghĩ rằng.
Ông không thích tôi, tôi cũng không để ý đến ông.
Có điều, sao có thể thật sự không thèm để ý chứ? Từ khi cậu biết nhận thức thì mục tiêu duy nhất chính là khiến phụ thân chú ý tới cậu, bây giờ phụ thân đã thật sự chú ý tới cậu, cho cậu ra ngoài cùng, cho cậu uống trà tự mình pha. Trong lòng cậu nhảy nhót không thể nào giấu nổi.
Thế mà tất cả những thứ cậu chờ đợi đều đến từ Cố Vô Ưu.
Chuyện này khiến cậu thấy vui vẻ, vui vẻ xong thì lại luyến tiếc sắp uống hết ly trà khó có này, rồi lại không khỏi thấy nghi ngờ, nghi ngờ nữ nhân đáng giận này có phải lại suy nghĩ cách hành hạ cậu hay không.
Cố Cửu Phi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về hướng của Cố Vô Ưu.
Từ hướng của cậu có thể nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của nàng, trong kinh thành nhiều mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cậu cũng gặp qua rất nhiều người đẹp nhưng không thể nghi ngờ rằng Cố Vô Ưu là người đẹp nhất cậu từng gặp.
Trước kia cậu cũng không lo lắng Cố Vô Ưu gài bẫy mình như thế nào.
Nữ nhân này không có gì ngoài gương mặt khôn khéo, thật ra lại dại dột không thôi, làm những chuyện ngu xuẩn nếu đả thương địch 1000 thì cũng tự tổn hại 800.
Nhưng lúc này đây ——
Cậu lại có chút không hiểu Cố Vô Ưu.
Cố Cửu Phi nhớ đêm qua mẫu thân kéo tay cậu, vui vẻ tận cõi lòng mà nói: “Cửu Phi, lần này tỷ tỷ của con thật sự thay đổi rồi, hôm nay nó còn nói lời cảm tạ với ta!” Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ sát mép chung trà, cậu không ngừng suy nghĩ hết những khả năng có thể xảy ra ở trong lòng.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại.
Bên ngoài truyền đến tiếng của Thường Sơn: “Quốc Công, đã tới Dư gia rồi.”
Cậu mới thôi suy nghĩ, luyến tiếc uống hết chén trà đang cầm trong tay, sau đó hành lễ với Cố Vô Kỵ, Cố Vô Ưu rồi mới lui ra.
Xe ngựa dừng chưa được bao lâu thì đã tiếp tục đi đến học viện Lộc Minh.
Cố Cửu Phi không lập tức xoay người vào Dư gia, cậu chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn theo hướng xe ngựa rời đi, trên mặt mang vẻ không nên có ở tuổi này. Cậu không gấp, có một ngày sẽ biết nữ nhân kia muốn làm gì thôi.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.
Lần này Cố Vô Ưu gây chuyện thì cậu sẽ không dễ dàng tha cho nàng đâu.
Bả vai bị người ở phía sau vỗ nhẹ.
Có thiếu niên trạc tuổi cậu đi đến bên cạnh, nhìn theo ánh mắt của cậu: “Cửu Phi, ngươi nhìn cái gì vậy?” Nói xong, nhìn chiếc xe ngựa đó, kỳ quái nói: “Đó không phải xe ngựa của cha ngươi sao? Ngài ấy đưa ngươi lại đây à?”
Cố Cửu Phi nhìn hắn một cái, yên lặng phủi tay hắn xuống: “Không phải.”
“Thế ——”
Thiếu niên chớp mắt, đột nhiên nói: “Không lẽ trong xe ngựa còn có tỷ tỷ của ngươi chứ? Hôm qua ta nghe người ta nói Cố Vô Ưu hồi kinh, bày binh bố trận rất lớn, lại không ngờ là thật.” Hắn vốn đã tự thích làm thân, mặc dù bị làm lơ cũng không khỏi nói: “Giờ tỷ tỷ của ngươi muốn làm gì thế?”
Cố Cửu Phi vốn không muốn mở miệng, nghe được lời này thì bước chân dừng lại, nói một câu: “Đi học.”
“Hả?”
Thiếu niên sửng sốt: “Đi học?” Tiện đà là cất cao một tiếng: “Đến học viện Lộc Minh sao?!”
Vừa lúc có con cháu thế gia khác tới Dư gia cũng vừa xuống xe ngựa, vừa nghe lời này liền sôi nổi hỏi: “Liễu Tam, ngươi đang nói gì vậy?”
Liễu Tam lang không ngờ sẽ có nhiều người nghe đến thế, mặt lập tức phiếm đỏ, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Cửu Phi, thấy vẻ mặt của cậu lạnh nhạt không có gì khác thường, cũng không khuyên can, mới nhỏ giọng nói: “Ta đang nói quận chúa Nhạc Bình, hôm nay nàng đến học viện Lộc Minh học.”
“Ai?”
“Quận chúa Nhạc Bình?”
“Không phải nàng vẫn luôn sống ở Lang Gia sao, sao lại đột nhiên đã trở về?”
Mấy thiếu niên nói ríu rít không ngừng, cuối cùng không biết ai nói ra một câu: “Nàng ta như vậy, cũng có thể đến học viện Lộc Minh, không phải khiến người ta chê cười sao?”
“Nhỏ giọng chút, Cửu Phi còn ở đây.”
“Sợ cái gì, quan hệ tỷ đệ của họ cũng không tốt.”
Có lẽ thật sự không thấy Cố Cửu Phi tức giận nên lá gan bọn họ cũng lớn hơn, hở chút là chê cười Cố Vô Ưu, mà Cố Cửu Phi đi tuốt đằng trước nghe thấy những lời bóng gió đó thì hơi cong khóe miệng.
Đúng vậy.
Cố Vô Ưu, còn không phải là một trò cười chê sao?
Học viện Lộc Minh sao? Cậu sẽ chờ xem nữ nhân cao cao tại thượng kia rớt xuống vũng bùn.
*
Trăm năm trước học viện Lộc Minh được chính tay đế hậu mở nước của Đại Chu tạo ra. Tập tục ở Đại Chu thời bấy giờ vẫn chưa thoáng như bây giờ, nữ tử không thể đi học nhưng từ khi còn nhỏ, hoàng hậu Hiếu Huệ đã không giống với những nữ tử khác, nàng nữ giả nam trang vào học đường, có cảm tình với Nguyên Dận đế lúc ấy vẫn còn là một người bình thường.
Sau lại đó thành lập Đại Chu.
Hoàng hậu Hiếu Huệ tự mình xây dựng học viện Lộc Minh, không chỉ cho phép nữ tử đi học, còn nhận không ít nữ tiên sinh.
Bây giờ học viện Lộc Minh cũng có không ít nữ tiên sinh.
Tuy nơi này không giống Thái Học, Quốc Tử Giám nhưng tiên sinh cũng rất được người khác kính trọng, nhị đường tỷ của Cố Vô Ưu dạy đàn ở đây...... Còn người đón tiếp cha con Cố Vô Kỵ là người quản lý đương nhiệm của học viện Lộc Minh.
Cố Vô Kỵ không tỏ ra uy phong lẫm liệt giống bình thường ở ngoài, chỉ tựa như một phụ thân bình thường, khách khí với Từ tiên sinh: “Đây là lần đầu tiên Man Man nhà ta tới học đường, sau này còn phải nhờ Từ tiên sinh quan tâm nhiều hơn.”
Đương nhiên Từ tiên sinh đồng ý rồi.
Nhưng ông cũng có chút phong thái, không vì thái độ này của Cố Vô Kỵ mà khom lưng, ngược lại còn cười đáp: “Quốc công gia yên tâm.” Ông mới nói xong liền nhìn thấy Cố Điều đi từ cửa vào, cười nói: “Vừa lúc, Cố tiên sinh và quận chúa Nhạc Bình là tỷ muội, cứ để Cố tiên sinh dẫn nàng đi làm quen hoàn cảnh đi.”
Hôm nay Cố Điều có tiết dạy nên tới sớm, có điều ra ngoài cũng nghe phong thanh rồi.
Lúc nhìn thấy Cố Vô Ưu liền cười nói: “Man Man tới rồi.” Nàng buông sách đàn trong tay ra, hành lễ với Cố Vô Kỵ, gọi một tiếng: “Đại bá.”
Cố Vô Kỵ còn có chút lo lắng, sau khi gật đầu với Cố Điều liền nhìn về phía Cố Vô Ưu, nhỏ giọng nói: “Man Man, vậy con đi làm quen hoàn cảnh với đường tỷ trước đi, nếu......” Trong lòng ông có rất nhiều nỗi lo lắng, sợ Cố Vô Ưu bị xa lánh, sợ thức ăn ở học đường không ăn được, càng lo lắng hơn là một mình nàng ở đây sẽ không thoải mái.
Ông sắp muốn ở đây trông chừng con gái đi học rồi.
Nhưng học viện Lộc Minh không giống nơi khác, đến ông cũng phải kiêng dè đôi chút, đành phải đè hết những lo lắng đó xuống đáy lòng, dịu dàng nói: “Chờ buổi tối, cha sẽ đến đón con.”
Cố Vô Ưu lắc đầu: “Không cần, con đi về nhà với nhị tỷ là được.” Thấy Cố Vô Kỵ nhướng mày, còn muốn nói gì đó, nàng thở dài, không đợi Cố Vô Kỵ mở miệng thì đỏ mặt buột miệng thốt ra: “Cha, người về trước đi.” Từ nhỏ nàng chưa trải qua những chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trong thân thể còn chứa một linh hồn hơn ba mươi tuổi.
Được chính phụ thân của mình đưa đến học đường, còn được dặn dò như vậy, thật sự là...... khiến nàng không biết phải làm sao.
Vì không biết phải làm sao nên nàng không để ý đến cách xưng hô trong thoáng chốc, sau khi nói xong thì nàng mới phản ứng lại, ngơ ngác hé miệng, sau đó không đợi Cố Vô Kỵ phản ứng lại thì đã hành lễ với Từ tiên sinh rồi lôi kéo Cố Điều ra ngoài.
Lúc này Cố Vô Kỵ không gọi nàng lại, không những thế lại còn trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Cố Vô Ưu rời đi, trong đầu chỉ vọng tiếng “Cha” nhẹ nhàng mà Cố Vô Ưu gọi.
Ông, có phải ông gặp ảo giác hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.