Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Phu Quân
Chương 4: Từ hôn
Tống Gia Đào Hoa
08/08/2022
Edit: Cá
- ------------------------
Đó là chuyện rất lâu về trước. Đại khái là vào năm nàng 15 tuổi có một lần đi ngang qua hoa viên thì thấy Vương Chiêu và Triệu Thừa Hữu đang ôm nhau, Vương Chiêu còn rúc trong ngực Triệu hữu Thừa khóc lóc nỉ non, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Tuy rằng sau đó Vương Chiêu nói mình không cẩn thận bị ngã được Triệu Thừa Hữu đỡ lấy thì nàng vẫn tức không chịu được.
Triệu Thừa Hữu là vị hôn phu của nàng, sao nàng có thể cho phép hắn ôm nữ nhân khác?
Chưa kể đến Vương Chiêu là biểu muội của nàng, nàng muốn chạy lại đem người kéo ra.
Nhưng vận khí của nàng không tốt chút nào, còn chưa đi được bước nào đã vướng phải đá mà ngã thẳng vào trong hồ.
Tính tình của nàng ngày nhỏ vô cùng ngang ngược, không bao giờ chịu uỷ khuất, ỷ vào việc mình được cưng chiều vừa tỉnh lại liền làm ầm lên.
Nếu như nàng nhớ không lầm thì Vương Chiêu sau đó bị đưa đến từ đường, cho đến khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu thành hôn mới trở về.
Cho nên ——
Ngón tay đặt ở áo ngủ của Cố Vô Ưu khẽ run, nàng nhìn hoàn cảnh quen thuộc này, nhìn những người quen thuộc trước mắt đồng tử hơi co lại, trái tim đập mạnh mẽ hệt như đang đốt pháo trong lòng.
Nàng hung hăng cấu vào lòng bàn tay. Mãi đến khi cơn đau truyền đến, nàng vì đau đớn mà chảy nước mắt.
Là thật... không phải là giấc mơ.
Cho nên nàng là sống lại một đời, về lại năm Khánh Hi thứ 25, về lại thời điểm nàng 15 tuổi ư?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chân, cùng với đó là một giọng già nua: "Tâm can bảo bối của ta!"
Rèm vải bị kéo ra, một phụ nhân lớn tuổi được người đỡ đến, đầu bà ấy đội khan bịt trán khảm bảo thạch màu đỏ, trên mặt tràn đầy mệt mỏi và lo lắng.
Khi nhìn thấy nữ tử mê man nhiều ngày trên giường thật sự đã tỉnh mới thở dài nhẹ nhõm.
Bạch Lộ vội vàng nhường chỗ mời người lại đây ngồi, Vương lão phu nhân nhìn sắc mặt tái nhợt Cố Vô Ưu mắt không kìm được ửng đỏ, bà ngồi ở trên ghế nắm tay nàng, nức nở nói: "Nếu con không tỉnh lại, ta phải ăn nói thế nào với mẫu thân đã chết của con đây?"
Cháu trai, cháu gái của bà cũng không ít, nhưng thương yêu nhất đứa cháu ngoại này vì đứa cháu đáng thương này từ khi sinh ra đã không còn mẹ.
Bà vô cùng yêu thương nàng, từ lúc nàng còn nhỏ đã nuôi bên người, tự mình dạy dỗ.
Nhìn thấy tiểu nha đầu xinh đẹp kiêu ngạo từ nhỏ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường tim lão phu nhân như bị siết chặt nước mắt rơi ngày càng nhiều.
"... Ngoại tổ mẫu?" Cố Vô Ưu sững sờ nhìn phụ nhân lớn tuổi trước mặt mình, tuy rằng đã đoán được nhưng đến khi thật sự nhìn thấy ngoại tổ mẫu thì giọng điệu của nàng vì có chút khiếp sợ mà cao vút.
Không đợi mọi người phản ứng nàng liền nhào tới ôm lấy Vương lão phu nhân.
Nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc nức nở, đem tưởng niệm nhiều năm của nàng phát tiết hết.
Nàng không nói lời nào chỉ vừa ôm vừa khóc liên tục gọi ba tiếng "Ngoại tổ mẫu".
Mọi người trong phòng thấy nàng như vậy đều ngây ngẩn cả người.
Ai chẳng biết vị biểu tiểu thư này thường ngày vô cùng kiêu ngạo?
Thà rằng đổ máu cũng không rơi nước mắt, nay lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, phảng phất nhận ủy khuất cực kỳ lớn.
Liên tưởng đến chuyện phát sinh cách đây mấy ngày, đôi mắt mọi người cũng có chút đỏ.
Vương lão phu nhân bị nàng khóc đến hoảng sợ, hai vai đều bị nước mắt nàng thấm ướt đẫm, nàng vừa yêu thương vừa tức giận, hỏa khí đã áp chế lúc này lại xông ra, quay người ra phía sau lớn tiếng quát: "Đi đem cái kia đồ hỗn trướng kia qua cho ta!"
Đồ hỗn trướng này dĩ nhiên liền là Vương Chiêu.
Mấy nha hoàn, ma ma đều do dự, Tam tiểu thư quỳ tại từ đường suốt ba ngày, đầu gối sưng tấy lên, hôm nay mới được phu nhân đón về, nếu như lại phạt thêm lần nữa không biết sẽthành bộ dáng gì.
Hồng Sương lại muốn xung phong qua gọi người, tốt nhất có thể làm cho lão phu nhân mắng nàng một trận cho tiểu thư thoải mái trong lòng.
Vẫn là Cố Vô Ưu kịp thời phản ứng, khuyên nhủ Vương lão phu nhân.
Nàng lau nước mắt, khan giọng nói với người: "Ngoại tổ mẫu, không cần gọi đâu, con có chuyện muốn nói với người."
Vương lão phu nhân chiều theo ý nàng, không cho người qua gọi Vương Chiêu nữa, theo ý Cố Vô Ưu đuổi hết mọi người ra ngoài, hỏi: "Man Man, con muốn nói gì với ta?
"Bất kể con muốn gì, ngoại tổ mẫu đều đáp ứng hết."
Bà cả đời lạnh nhạt uy nghiêm, vào tuổi trung niên lại mất con gái, nay đem tất cả yêu thương dành hết cho Cố Vô Ưu. Bất kể nàng muốn cái gì, đều thỏa mãn nàng.
Trong trí nhớ của Cố Vô Ưu ngoại tổ mẫu cũng nói với nàng như vậy, khi đó nàng đã nói gì nhỉ?
Nàng nói, nàng không muốn gặp lại Vương Chiêu.
Ngoại tổ mẫu thuận theo ý của nàng đưa Vương Chiêu đến từ đường, khiến cho cữu mẫu luôn yêu thương nàng bị thương tâm.
Sau Khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng ở Triệu gia sống không hề vui vẻ, nhà mẹ đẻ đường xá xa xôi, chỉ có thể dựa vào nhà cữu cữu nhưng cũng bởi vì chuyện trước kia mà xa lạ với nàng, nghĩ lại một chút... Vì một tên như Triệu Thừa Hữu mà làm tổn thương nhưng người yêu thương mình thật đúng là không cần thiết.
Nàng kỳ thật đã không còn hận Vương Chiêu.
Ngay cả đối với Triệu Thừa Hữu, nàng cũng không có chút ý nghĩ dư thừa nào.
Nàng chỉ mong sớm có thể đi tìm đại tướng quân của nàng.
"Ngoại tổ mẫu." Cố Vô Ưu nhìn bà ngoại, vẻ mặt ung dung đầy kiên định: "Con muốn từ hôn."
- ------------------------
Đó là chuyện rất lâu về trước. Đại khái là vào năm nàng 15 tuổi có một lần đi ngang qua hoa viên thì thấy Vương Chiêu và Triệu Thừa Hữu đang ôm nhau, Vương Chiêu còn rúc trong ngực Triệu hữu Thừa khóc lóc nỉ non, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Tuy rằng sau đó Vương Chiêu nói mình không cẩn thận bị ngã được Triệu Thừa Hữu đỡ lấy thì nàng vẫn tức không chịu được.
Triệu Thừa Hữu là vị hôn phu của nàng, sao nàng có thể cho phép hắn ôm nữ nhân khác?
Chưa kể đến Vương Chiêu là biểu muội của nàng, nàng muốn chạy lại đem người kéo ra.
Nhưng vận khí của nàng không tốt chút nào, còn chưa đi được bước nào đã vướng phải đá mà ngã thẳng vào trong hồ.
Tính tình của nàng ngày nhỏ vô cùng ngang ngược, không bao giờ chịu uỷ khuất, ỷ vào việc mình được cưng chiều vừa tỉnh lại liền làm ầm lên.
Nếu như nàng nhớ không lầm thì Vương Chiêu sau đó bị đưa đến từ đường, cho đến khi nàng cùng Triệu Thừa Hữu thành hôn mới trở về.
Cho nên ——
Ngón tay đặt ở áo ngủ của Cố Vô Ưu khẽ run, nàng nhìn hoàn cảnh quen thuộc này, nhìn những người quen thuộc trước mắt đồng tử hơi co lại, trái tim đập mạnh mẽ hệt như đang đốt pháo trong lòng.
Nàng hung hăng cấu vào lòng bàn tay. Mãi đến khi cơn đau truyền đến, nàng vì đau đớn mà chảy nước mắt.
Là thật... không phải là giấc mơ.
Cho nên nàng là sống lại một đời, về lại năm Khánh Hi thứ 25, về lại thời điểm nàng 15 tuổi ư?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng chân, cùng với đó là một giọng già nua: "Tâm can bảo bối của ta!"
Rèm vải bị kéo ra, một phụ nhân lớn tuổi được người đỡ đến, đầu bà ấy đội khan bịt trán khảm bảo thạch màu đỏ, trên mặt tràn đầy mệt mỏi và lo lắng.
Khi nhìn thấy nữ tử mê man nhiều ngày trên giường thật sự đã tỉnh mới thở dài nhẹ nhõm.
Bạch Lộ vội vàng nhường chỗ mời người lại đây ngồi, Vương lão phu nhân nhìn sắc mặt tái nhợt Cố Vô Ưu mắt không kìm được ửng đỏ, bà ngồi ở trên ghế nắm tay nàng, nức nở nói: "Nếu con không tỉnh lại, ta phải ăn nói thế nào với mẫu thân đã chết của con đây?"
Cháu trai, cháu gái của bà cũng không ít, nhưng thương yêu nhất đứa cháu ngoại này vì đứa cháu đáng thương này từ khi sinh ra đã không còn mẹ.
Bà vô cùng yêu thương nàng, từ lúc nàng còn nhỏ đã nuôi bên người, tự mình dạy dỗ.
Nhìn thấy tiểu nha đầu xinh đẹp kiêu ngạo từ nhỏ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường tim lão phu nhân như bị siết chặt nước mắt rơi ngày càng nhiều.
"... Ngoại tổ mẫu?" Cố Vô Ưu sững sờ nhìn phụ nhân lớn tuổi trước mặt mình, tuy rằng đã đoán được nhưng đến khi thật sự nhìn thấy ngoại tổ mẫu thì giọng điệu của nàng vì có chút khiếp sợ mà cao vút.
Không đợi mọi người phản ứng nàng liền nhào tới ôm lấy Vương lão phu nhân.
Nước mắt không nhịn được từng giọt từng giọt rơi xuống, khóc nức nở, đem tưởng niệm nhiều năm của nàng phát tiết hết.
Nàng không nói lời nào chỉ vừa ôm vừa khóc liên tục gọi ba tiếng "Ngoại tổ mẫu".
Mọi người trong phòng thấy nàng như vậy đều ngây ngẩn cả người.
Ai chẳng biết vị biểu tiểu thư này thường ngày vô cùng kiêu ngạo?
Thà rằng đổ máu cũng không rơi nước mắt, nay lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, phảng phất nhận ủy khuất cực kỳ lớn.
Liên tưởng đến chuyện phát sinh cách đây mấy ngày, đôi mắt mọi người cũng có chút đỏ.
Vương lão phu nhân bị nàng khóc đến hoảng sợ, hai vai đều bị nước mắt nàng thấm ướt đẫm, nàng vừa yêu thương vừa tức giận, hỏa khí đã áp chế lúc này lại xông ra, quay người ra phía sau lớn tiếng quát: "Đi đem cái kia đồ hỗn trướng kia qua cho ta!"
Đồ hỗn trướng này dĩ nhiên liền là Vương Chiêu.
Mấy nha hoàn, ma ma đều do dự, Tam tiểu thư quỳ tại từ đường suốt ba ngày, đầu gối sưng tấy lên, hôm nay mới được phu nhân đón về, nếu như lại phạt thêm lần nữa không biết sẽthành bộ dáng gì.
Hồng Sương lại muốn xung phong qua gọi người, tốt nhất có thể làm cho lão phu nhân mắng nàng một trận cho tiểu thư thoải mái trong lòng.
Vẫn là Cố Vô Ưu kịp thời phản ứng, khuyên nhủ Vương lão phu nhân.
Nàng lau nước mắt, khan giọng nói với người: "Ngoại tổ mẫu, không cần gọi đâu, con có chuyện muốn nói với người."
Vương lão phu nhân chiều theo ý nàng, không cho người qua gọi Vương Chiêu nữa, theo ý Cố Vô Ưu đuổi hết mọi người ra ngoài, hỏi: "Man Man, con muốn nói gì với ta?
"Bất kể con muốn gì, ngoại tổ mẫu đều đáp ứng hết."
Bà cả đời lạnh nhạt uy nghiêm, vào tuổi trung niên lại mất con gái, nay đem tất cả yêu thương dành hết cho Cố Vô Ưu. Bất kể nàng muốn cái gì, đều thỏa mãn nàng.
Trong trí nhớ của Cố Vô Ưu ngoại tổ mẫu cũng nói với nàng như vậy, khi đó nàng đã nói gì nhỉ?
Nàng nói, nàng không muốn gặp lại Vương Chiêu.
Ngoại tổ mẫu thuận theo ý của nàng đưa Vương Chiêu đến từ đường, khiến cho cữu mẫu luôn yêu thương nàng bị thương tâm.
Sau Khi ngoại tổ mẫu qua đời, nàng ở Triệu gia sống không hề vui vẻ, nhà mẹ đẻ đường xá xa xôi, chỉ có thể dựa vào nhà cữu cữu nhưng cũng bởi vì chuyện trước kia mà xa lạ với nàng, nghĩ lại một chút... Vì một tên như Triệu Thừa Hữu mà làm tổn thương nhưng người yêu thương mình thật đúng là không cần thiết.
Nàng kỳ thật đã không còn hận Vương Chiêu.
Ngay cả đối với Triệu Thừa Hữu, nàng cũng không có chút ý nghĩ dư thừa nào.
Nàng chỉ mong sớm có thể đi tìm đại tướng quân của nàng.
"Ngoại tổ mẫu." Cố Vô Ưu nhìn bà ngoại, vẻ mặt ung dung đầy kiên định: "Con muốn từ hôn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.