Trở Lại Thời Tiên Tôn Còn Niên Thiếu
Chương 91
Thiếp Tại Sơn Dương
02/10/2023
"Nhưng con gã đã chết từ đầu! Tên ăn mày hoàn toàn không phải con gã! Chẳng có li miêu thái tử gì hết! Toàn là giả, giả tất!"
Liễu Dĩ Nhụy túm tóc và òa khóc trong tuyệt vọng.
Tinh thần bất ổn sau những ngày bị hành hạ ở phủ thân thích lại trở nên gần sụp đổ, vì phải nhớ lại chuyện cũ qua những câu truy vấn của Ngôn Khanh.
Câu chuyện truyền suốt hai trăm năm, từ đời kỵ, đến đời cụ, đến ông nội, cha, cuối cùng là thế hệ của nàng.
Nước trong giếng không ngừng được sinh ra khiến cho "nhân quả" năm xưa lưu truyền mãi mãi. Chính nhà họ Liễu cũng không biết sự tỉnh táo của họ là do trời phạt họ bội hứa hay khen thưởng họ cứu người.
Liễu Dĩ Nhụy nhìn chằm chằm đống lửa, hốc mắt đỏ lên: "Kỵ ta sao dám từ chối gia chủ nhà họ Tạ chứ. Kỵ không thể làm gì khác, chỉ đành đứng ra làm chứng rằng tên ăn mày mới là con trai của Sơ Tuyền phu nhân."
"Về sau kỵ ta dẫn gia đình rời thành để tránh lời ra tiếng vào. Bởi thế nên những chuyện tiếp theo chúng ta thật sự không biết."
"Chuyện xảy ra trên con đường Xuân Thủy Đào Hoa năm ấy kỵ ta hoàn toàn không tham gia vào, đồng thời không nắm rõ."
Nghe xong, Ngôn Khanh không ngạc nhiên cũng không tức giận. Y lẳng lặng đứng trước mặt Liễu Dĩ Thụy, hồi lâu mới cười hỏi: "Ngươi vẫn tránh nhắc tên hắn, vì không dám nói ra à?"
Liễu Dĩ Nhụy sững sờ.
Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Người bị các ngươi tự tiện đưa đến Tạ phủ rồi lại bị các người tự ý đuổi đi ấy, tên là Tạ Thức Y."
Liễu Dĩ Nhụy cắn chặt môi, vùi đầu vào hai đầu gối, nghẹn ngào không nói ra lời.
Ngôn Khanh tiếp tục: "Năm Kinh Hồng thứ nhất, vì sợ chết, các ngươi đưa hắn đến Tạ phủ trong khi biết rằng gia chủ họ Tạ trăng hoa quen thói, có mới nới cũ. Các ngươi không đoán ra Tạ Thức Y phải trải qua những tháng ngày gì ở Tạ phủ thật sao?"
Liễu Dĩ Nhụy phản bác: "Nhưng nếu không làm thế thì tất cả mọi người đều chết sạch!"
Phớt lờ nàng ta, Ngôn Khanh chầm chậm kể tiếp: "Khi hắn bò từng bước ra khỏi vực sâu, thì năm Kinh Hồng thứ mười lăm, các ngươi lại vì sợ chết mà nói dối khiến hắn bị phế bỏ tu vi, cắt đứt kinh mạch, rơi vào tử địa."
Liễu Dĩ Nhụy im lặng. Chuyện xảy ra vào năm Kinh Hồng thứ mười lăm đúng là lỗi của bọn họ... nhưng nhà họ là cái thá gì dưới chân cường quyền đây chứ!
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn nàng, rồi y nhắm mắt, như thể vẫn còn cảm nhận được màn mưa rét lạnh và cơn gió tiêu điều của năm Kinh Hồng mười lăm.
Khóe môi rủ xuống, lửa giận bất chợt dấy lên và thiêu cháy lý trí Ngôn Khanh. Cơn phẫn nộ của y không nhằm vào gia đình họ Liễu mà nhằm vào kẻ tính toán hết thảy chuyện này.
Quả nhiên, chuyện năm đó là một trò hề đầy sơ hở!
Gia chủ nhà họ Tạ trăng hoa, ham hư vinh. Ban đầu gã mặc xác Tạ Thức Y sống ở vườn sau, bao nhiêu năm không đoái hoài một tiếng, đến khi Tạ Thức Y bộc lộ tài năng ở Đăng Tiên các thì gã bắt đầu chú ý đến hắn, còn tuyên bố với người ngoài hắn là con trưởng nhà họ Tạ.
Một kẻ bạc tình bạc nghĩa như gã thì cớ gì phải buông bỏ một thiên tài nức tiếng thơm đổi lấy một tên ăn mày gần đất xa trời, chỉ vì cái gọi là sự thật chứ?
Giờ nhìn lại, chắc chắn có kẻ ép gã không được thừa nhận Tạ Thức Y.
Bên cạnh đó, mối hận của nhà họ Bạch đối với Tạ Thức Y cũng cực đoan đến độ điên cuồng.
Năm Kinh Hồng thứ mười lăm, ngục U Tuyệt, Xuân Thủy Đào Hoa, đài xét xử, hay tất cả những trừng phạt dành cho Tạ Thức Y đều có kẻ đứng sau xúi giục.
Ngôn Khanh hỏi nàng: "Trả lời ta câu cuối."
Liễu Dĩ Nhụy: "Là... là gì?"
Ngôn Khanh nói: "Các ngươi từng lập mộ cho mẹ đẻ Tạ Thức Y, chắc hẳn đã biết tên bà. Trả lời ta, tên bà là gì?"
Bờ môi của Liễu Dĩ Nhụy run rẩy: "Vi Sinh, họ nàng là Vi Sinh, tên chỉ có một chữ Trang duy nhất."
Vi Sinh Trang.
Ngôn Khanh không quan tâm đến nàng nữa mà xoay người rời khỏi.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng y, Liễu Dĩ Nhụy vội vàng đứng dậy: "Khoan đã." Nàng cố tiến lên nhưng lại vấp ngã vì yếu ớt.
Nàng rên rỉ, ngẩng đầu, giọng lạc đi: "Ngươi đã nói, nếu ta nói ra sự thật thì ngươi sẽ cứu em trai ta. Ngươi đã hứa rồi, ngươi nhất định phải cứu em ta!"
Dứt lời nàng chìm vào im lặng, sau đó liên tục lầm bầm trong cơn nức nở: "Sao nhà chúng ta lại thành lũ ác ôn rồi chứ... Rõ ràng ban đầu chúng ta có lòng tốt kia mà, chúng ta cứu Sơ Tuyền phu nhân, cứu Vi Sinh Trang nữa..."
Ngôn Khanh bây giờ chỉ nghĩ đến kẻ thao túng trong bóng tối, toàn bộ cảm xúc của y đã nhằm hết vào kẻ nọ. Không mảy may động lòng trước tiếng khóc của Liễu Dĩ Nhụy, Ngôn Khanh quay đầu liếc nhìn nàng rồi rời đi thẳng.
Liễu Dĩ Nhụy ôm mặt khóc.
Lúc Ngôn Khanh ra ngoài, vầng trăng sáng treo trên màn trời thẫm, trăng cong như lưỡi loan đao.
(*loan = cong)
Y những tưởng mình phải trở lại nhà họ Liễu mới gặp được Tạ Thức Y, nào ngờ Tạ Thức Y đã đứng ngay dưới chân ngọn núi này, chờ y.
Qua huyết ngọc, hẳn Tạ Thức Y đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa y và Liễu Dĩ Nhụy.
Ngôn Khanh ngẩng đầu.
Tạ Thức Y đứng giữa vùng núi phủ đẫm ánh trăng, áo trắng sắc tuyết tỏa màu xanh băng, hắn cụp mắt, lặng lẽ nhìn y.
Lòng bộn bề cảm xúc, Ngôn Khanh tiến đến bên cạnh hắn: "Chuyện thành Chướng rắc rối hơn ta nghĩ."
Tạ Thức Y mỉm cười: "Ừ."
Ngôn Khanh hơi bần thần, nhưng ngẫm nghĩ chốc lát lại không mấy ngạc nhiên trước sự bình thản của hắn. Cũng phải thôi, có lẽ, từ khi ra lệnh cho Tiên minh điều tra thành Chướng thì Tạ Thức Y đã đoán được hết rồi.
Tạ Thức Y gật đầu: "Ta dẫn ngươi đến một nơi."
Ngôn Khanh: "Hả?"
Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Vừa khéo để ngươi xem lại con đường ta đi ngày trước."
Ngôn Khanh: "Nơi nào?"
Tạ Thức Y suy tư, đoạn đổi cách giải thích: "Khi ngươi bóp cổ ta ở biển Thương Vọng, ta đã nghĩ đến nơi này đầu tiên."
Bấy giờ Ngôn Khanh mới nhớ Tạ Thức Y từng kể rằng, năm bốn tuổi hắn gặp một ma chủng biết đùa bỡn cảm xúc.
Dưới núi săn có một con đường mòn dài dằng dặc nằm giữa hai ngọn núi hiểm trở. Con đường rải đầy đá vụn và cỏ hoang, tiếng côn trùng rả rích ngân vang, xen lẫn với tiếng nước chảy xa xa đâu đó.
Ngôn Khanh quan sát xung quanh: "Lão cõng ngươi chạy trốn qua đây à?"
Tạ Thức Y trả lời: "Ừ, ta cũng giết lão ở nơi này."
Ngôn Khanh bật cười: "Gớm đấy, bốn tuổi đã giết người rồi."
Khóe môi cong lên nhưng ánh mắt lạnh nhạt, hắn hờ hững nói: "Trước khi chết lão còn diễn cho ta xem màn kịch một già một trẻ bơ vơ lạc lõng, sống nương tựa vào nhau. Đằng trước lão vẫn kể, đằng sau ta đã cầm khối đá trong tay, rồi vòng tay qua trước và cứa đứt cổ họng lão."
Qua lời kể của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh như được tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu tươi văng đầy vào đêm khuya khoắt ấy.
Liên tưởng đến hoàn cảnh giữa Tạ Thức Y và mình, Ngôn Khanh thầm nghĩ, đúng là giống thật, chẳng trách Tạ Thức Y lại hiểu nhầm.
Phế tích biển Thương Vọng cũng ngổn ngang đá vụn thế này. Cũng tĩnh mịch, tối mờ, chỉ có hai người duy nhất. Hai người "lạc lõng, sống nương tựa vào nhau".
Tạ Thức Y hờ hững nói: "Nếu biết trước vì lão mà về sau ta làm tổn thương ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cho lão chết nhẹ nhàng như thế."
Sau thoáng ngẩn người, Ngôn Khanh bật cười: "Ngươi cũng thù dai thật đấy."
Tạ Thức Y bỗng ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mắt Ngôn Khanh. Con ngươi hắn sâu như bóng đêm, hắn chậm rãi mở lời: "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm một chuyện, Ngôn Khanh."
Ngôn Khanh: "Gì cơ?"
Tạ Thức Y mỉm cười: "Ta không quan tâm đến thành Chướng, cũng không hận thù sâu đậm với nhà gia tộc họ Tần."
"Sau khi chúng ta chia biệt tại Cõi trụy của Thần, mỗi bước đi, mỗi tính toán của ta, từ chuyện vào Tiên minh, xuống Ma vực, tất cả đều là để đưa ngươi trở lại bên ta."
Ngôn Khanh lặng người.
Bằng chất giọng lạnh, rõ ràng mỗi lời Tạ Thức Y nói ra đều bình tĩnh, đều không ẩn chứa bất cứ cảm xúc gì, vậy mà Ngôn Khanh vẫn mơ hồ thấy được sự điên cuồng bị hắn đè ép xuống.
"Bất luận là Tử Tiêu, môn Phù Hoa, châu Tử Kim, hay những cuộc điều tra về thành Chướng đều được quyết định trước khi gặp lại ngươi. Sau cái chết của ngươi, điều duy nhất ta hướng tới là tìm Ma thần hồi sinh ngươi, mà nhà họ Tần là điểm đột phá tốt nhất."
"Ngươi nói đúng, ta chưa bao giờ là người lương thiện. Nếu ngươi không sống lại... nhà họ Tần đang muốn dùng thành Chướng tạo ra Ma thần mới, và ta sẽ là kẻ giúp chúng một tay."
Ngôn Khanh chết sững.
Dưới bóng trăng, sắc mặt Tạ Thức Y không thay đổi. Đứng giữa nhập nhèm sáng tối, trong bộ áo trắng ngần, bờ môi đỏ khẽ nhếch, hắn vừa trông như một vị thần vô dục vô tình, lại vừa giống tà thần xem thường thế tục.
Tạ Thức Y nói: "Vậy nên dù đã biết hết sự thật năm xưa, ngươi cũng đừng đau lòng vì ta."
"Sau khi ngươi sống lại và nói rõ tình cảm của mình, ta vẫn đến thành Chướng theo kế hoạch ban đầu, nhưng là để tìm ra rồi tiêu diệt Ma thần triệt để."
Tạ Thức Y nói khẽ: "Ta muốn báo thù cho ngươi, đồng thời loại bỏ hậu họa vì ngươi. Đây là mục đích duy nhất của ta khi đến nơi này."
Ngôn Khanh thấy tâm trí mình trắng xóa. Gió lạnh lướt qua ngón tay y, dần dần kéo y về thực tại.
Cái chết của y ở thành Thập Phương là do bản thân y chọn lựa, y không nuối tiếc điều gì sau mỗi việc mình làm.
Sống lại kiếp này, y không có vướng bận, nên cũng không có mục đích. Toàn bộ Cửu trùng thiên y chỉ có một người mình yêu.
Vì vậy y chọn ở lại bên cạnh Tạ Thức Y, dù quan hệ giữa hai người lúc bấy giờ vô cùng gượng gạo.
Y theo chân hắn đến châu Nam Trạch, rồi vào tông Vong Tình. Kẻ địch duy nhất của y là Ma thần, song Nó quá mạnh và thần bí. Ngôn Khanh không muốn đối đầu với Nó, thậm chí vẫn giấu giếm điều này trước mặt Tạ Thức Y.
Ngôn Khanh cho rằng mình theo Tạ Thức Y loanh quanh khắp chốn là để thay người mình thích điều tra sự thật, giúp người mình thích báo thù. Ai ngờ... nguyên nhân hắn làm tất cả chuyện này là vì chính y?
Tạ Thức Y nhẹ nhàng gạt phiến lá rụng bên tóc Ngôn Khanh. Rồi nhớ tới điều gì, hắn cụp mắt, nói: "Từ ngày vào thành Chướng ngươi vẫn luôn bận rộn, kỳ thực ta không thích chút nào. Ta muốn ngươi cứ ở vậy bên cạnh ta hơn."
Có tiếng côn trùng vang lên làm Ngôn Khanh hoàn toàn tỉnh táo lại. Y nhìn người trước mặt, nụ cười như nắng ấm lan dần trong ánh mắt y.
Ngôn Khanh tí tởn, cười rõ là lâu: "Thế mà ngươi không nói sớm."
Tạ Thức Y hỏi vặn: "Ta nói thì ngươi có nghe không?"
Ngôn Khanh mắc nghẹn, chốc lát sau y lầm bầm: "Bảo sao lúc đến đây ngươi cứ chẳng tập trung điều tra gì cả, lần nào cũng là ta nhắc tới chuyện gì đó trước rồi ngươi mới hùa theo ta. Ta thì không đoán ra ngươi đang nghĩ cái gì." Nhớ mấy lời bàn tán về chủ nhân điện Tiêu Ngọc mà mình từng nghe thấy ban đầu, Ngôn Khanh cảm thán: "Ta còn không đoán ra thì người khác đoán thế nào được chứ."
"Nếu ngươi đối đầu với nhà họ Tần là vì Ma thần thì sao không giả bộ hợp tác với họ từ đầu? Hoặc hợp tác thẳng với họ luôn chẳng hạn?"
Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh, hờ hững nói: "Họ không xứng."
Ngôn Khanh bật cười thành tiếng. Y ghé sát lại khoác tay Tạ Thức Y: "Đừng ngại ngùng thế chứ Yêu Yêu, nói thật ta xem nào."
Tạ Thức Y: "..."
Tạ Thức Y lạnh lùng nói: "Ta muốn Ma thần làm việc theo lệnh ta, chứ không phải muốn làm chó cho Ma thần."
Ngôn Khanh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Y loáng thoáng nhìn ra tính cách ngạo mạn đầy gai góc của của Tạ Thức Y thuở thiếu thời. Ở độ tuổi trưởng thành, nét tính cách ấy bị ẩn dưới hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn, hiếm khi bộc lộ.
Còn một lí do Tạ Thức Y không đề cập tới nhưng Ngôn Khanh có thể mang máng đoán ra.
... Nếu Tạ Thức Y hợp tác với nhà họ Tần thì có lẽ, hai người bọn họ sẽ thật sự phải đối đầu.
Khi nụ cười ngừng lại, ánh mắt Ngôn Khanh lấp lánh như sao, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh lùng lúc đứng trước Liễu Dĩ Nhụy trong phòng chứa củi.
Y nói: "Ngươi không quan tâm chuyện thành Chướng nhưng ta thì lại có." Khóe môi dần nhếch, sát ý lóe lên trong mắt Ngôn Khanh: "Ta cũng muốn báo thù cho ngươi."
Tạ Thức Y nhấp môi, hàng mi rủ xuống.
Ngôn Khanh nói tiếp: "Mẹ ngươi đến từ châu Tử Kim, là người của gia tộc Vi Sinh. Giờ ta muốn xác định rõ cha ngươi là ai, cũng như rốt cuộc ai là kẻ đứng sau xúi giục hết thảy những chuyện xảy đến với ngươi ngày trước."
Bấy giờ, tâm trí Ngôn Khanh lóe lên suy nghĩ: cũng có thể đáp án của cả hai câu hỏi này đều chỉ hướng tới một người.
"Ta phải vào phủ thành chủ một chuyến thôi."
Liễu Dĩ Nhụy túm tóc và òa khóc trong tuyệt vọng.
Tinh thần bất ổn sau những ngày bị hành hạ ở phủ thân thích lại trở nên gần sụp đổ, vì phải nhớ lại chuyện cũ qua những câu truy vấn của Ngôn Khanh.
Câu chuyện truyền suốt hai trăm năm, từ đời kỵ, đến đời cụ, đến ông nội, cha, cuối cùng là thế hệ của nàng.
Nước trong giếng không ngừng được sinh ra khiến cho "nhân quả" năm xưa lưu truyền mãi mãi. Chính nhà họ Liễu cũng không biết sự tỉnh táo của họ là do trời phạt họ bội hứa hay khen thưởng họ cứu người.
Liễu Dĩ Nhụy nhìn chằm chằm đống lửa, hốc mắt đỏ lên: "Kỵ ta sao dám từ chối gia chủ nhà họ Tạ chứ. Kỵ không thể làm gì khác, chỉ đành đứng ra làm chứng rằng tên ăn mày mới là con trai của Sơ Tuyền phu nhân."
"Về sau kỵ ta dẫn gia đình rời thành để tránh lời ra tiếng vào. Bởi thế nên những chuyện tiếp theo chúng ta thật sự không biết."
"Chuyện xảy ra trên con đường Xuân Thủy Đào Hoa năm ấy kỵ ta hoàn toàn không tham gia vào, đồng thời không nắm rõ."
Nghe xong, Ngôn Khanh không ngạc nhiên cũng không tức giận. Y lẳng lặng đứng trước mặt Liễu Dĩ Thụy, hồi lâu mới cười hỏi: "Ngươi vẫn tránh nhắc tên hắn, vì không dám nói ra à?"
Liễu Dĩ Nhụy sững sờ.
Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Người bị các ngươi tự tiện đưa đến Tạ phủ rồi lại bị các người tự ý đuổi đi ấy, tên là Tạ Thức Y."
Liễu Dĩ Nhụy cắn chặt môi, vùi đầu vào hai đầu gối, nghẹn ngào không nói ra lời.
Ngôn Khanh tiếp tục: "Năm Kinh Hồng thứ nhất, vì sợ chết, các ngươi đưa hắn đến Tạ phủ trong khi biết rằng gia chủ họ Tạ trăng hoa quen thói, có mới nới cũ. Các ngươi không đoán ra Tạ Thức Y phải trải qua những tháng ngày gì ở Tạ phủ thật sao?"
Liễu Dĩ Nhụy phản bác: "Nhưng nếu không làm thế thì tất cả mọi người đều chết sạch!"
Phớt lờ nàng ta, Ngôn Khanh chầm chậm kể tiếp: "Khi hắn bò từng bước ra khỏi vực sâu, thì năm Kinh Hồng thứ mười lăm, các ngươi lại vì sợ chết mà nói dối khiến hắn bị phế bỏ tu vi, cắt đứt kinh mạch, rơi vào tử địa."
Liễu Dĩ Nhụy im lặng. Chuyện xảy ra vào năm Kinh Hồng thứ mười lăm đúng là lỗi của bọn họ... nhưng nhà họ là cái thá gì dưới chân cường quyền đây chứ!
Ngôn Khanh cúi đầu nhìn nàng, rồi y nhắm mắt, như thể vẫn còn cảm nhận được màn mưa rét lạnh và cơn gió tiêu điều của năm Kinh Hồng mười lăm.
Khóe môi rủ xuống, lửa giận bất chợt dấy lên và thiêu cháy lý trí Ngôn Khanh. Cơn phẫn nộ của y không nhằm vào gia đình họ Liễu mà nhằm vào kẻ tính toán hết thảy chuyện này.
Quả nhiên, chuyện năm đó là một trò hề đầy sơ hở!
Gia chủ nhà họ Tạ trăng hoa, ham hư vinh. Ban đầu gã mặc xác Tạ Thức Y sống ở vườn sau, bao nhiêu năm không đoái hoài một tiếng, đến khi Tạ Thức Y bộc lộ tài năng ở Đăng Tiên các thì gã bắt đầu chú ý đến hắn, còn tuyên bố với người ngoài hắn là con trưởng nhà họ Tạ.
Một kẻ bạc tình bạc nghĩa như gã thì cớ gì phải buông bỏ một thiên tài nức tiếng thơm đổi lấy một tên ăn mày gần đất xa trời, chỉ vì cái gọi là sự thật chứ?
Giờ nhìn lại, chắc chắn có kẻ ép gã không được thừa nhận Tạ Thức Y.
Bên cạnh đó, mối hận của nhà họ Bạch đối với Tạ Thức Y cũng cực đoan đến độ điên cuồng.
Năm Kinh Hồng thứ mười lăm, ngục U Tuyệt, Xuân Thủy Đào Hoa, đài xét xử, hay tất cả những trừng phạt dành cho Tạ Thức Y đều có kẻ đứng sau xúi giục.
Ngôn Khanh hỏi nàng: "Trả lời ta câu cuối."
Liễu Dĩ Nhụy: "Là... là gì?"
Ngôn Khanh nói: "Các ngươi từng lập mộ cho mẹ đẻ Tạ Thức Y, chắc hẳn đã biết tên bà. Trả lời ta, tên bà là gì?"
Bờ môi của Liễu Dĩ Nhụy run rẩy: "Vi Sinh, họ nàng là Vi Sinh, tên chỉ có một chữ Trang duy nhất."
Vi Sinh Trang.
Ngôn Khanh không quan tâm đến nàng nữa mà xoay người rời khỏi.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng y, Liễu Dĩ Nhụy vội vàng đứng dậy: "Khoan đã." Nàng cố tiến lên nhưng lại vấp ngã vì yếu ớt.
Nàng rên rỉ, ngẩng đầu, giọng lạc đi: "Ngươi đã nói, nếu ta nói ra sự thật thì ngươi sẽ cứu em trai ta. Ngươi đã hứa rồi, ngươi nhất định phải cứu em ta!"
Dứt lời nàng chìm vào im lặng, sau đó liên tục lầm bầm trong cơn nức nở: "Sao nhà chúng ta lại thành lũ ác ôn rồi chứ... Rõ ràng ban đầu chúng ta có lòng tốt kia mà, chúng ta cứu Sơ Tuyền phu nhân, cứu Vi Sinh Trang nữa..."
Ngôn Khanh bây giờ chỉ nghĩ đến kẻ thao túng trong bóng tối, toàn bộ cảm xúc của y đã nhằm hết vào kẻ nọ. Không mảy may động lòng trước tiếng khóc của Liễu Dĩ Nhụy, Ngôn Khanh quay đầu liếc nhìn nàng rồi rời đi thẳng.
Liễu Dĩ Nhụy ôm mặt khóc.
Lúc Ngôn Khanh ra ngoài, vầng trăng sáng treo trên màn trời thẫm, trăng cong như lưỡi loan đao.
(*loan = cong)
Y những tưởng mình phải trở lại nhà họ Liễu mới gặp được Tạ Thức Y, nào ngờ Tạ Thức Y đã đứng ngay dưới chân ngọn núi này, chờ y.
Qua huyết ngọc, hẳn Tạ Thức Y đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại giữa y và Liễu Dĩ Nhụy.
Ngôn Khanh ngẩng đầu.
Tạ Thức Y đứng giữa vùng núi phủ đẫm ánh trăng, áo trắng sắc tuyết tỏa màu xanh băng, hắn cụp mắt, lặng lẽ nhìn y.
Lòng bộn bề cảm xúc, Ngôn Khanh tiến đến bên cạnh hắn: "Chuyện thành Chướng rắc rối hơn ta nghĩ."
Tạ Thức Y mỉm cười: "Ừ."
Ngôn Khanh hơi bần thần, nhưng ngẫm nghĩ chốc lát lại không mấy ngạc nhiên trước sự bình thản của hắn. Cũng phải thôi, có lẽ, từ khi ra lệnh cho Tiên minh điều tra thành Chướng thì Tạ Thức Y đã đoán được hết rồi.
Tạ Thức Y gật đầu: "Ta dẫn ngươi đến một nơi."
Ngôn Khanh: "Hả?"
Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Vừa khéo để ngươi xem lại con đường ta đi ngày trước."
Ngôn Khanh: "Nơi nào?"
Tạ Thức Y suy tư, đoạn đổi cách giải thích: "Khi ngươi bóp cổ ta ở biển Thương Vọng, ta đã nghĩ đến nơi này đầu tiên."
Bấy giờ Ngôn Khanh mới nhớ Tạ Thức Y từng kể rằng, năm bốn tuổi hắn gặp một ma chủng biết đùa bỡn cảm xúc.
Dưới núi săn có một con đường mòn dài dằng dặc nằm giữa hai ngọn núi hiểm trở. Con đường rải đầy đá vụn và cỏ hoang, tiếng côn trùng rả rích ngân vang, xen lẫn với tiếng nước chảy xa xa đâu đó.
Ngôn Khanh quan sát xung quanh: "Lão cõng ngươi chạy trốn qua đây à?"
Tạ Thức Y trả lời: "Ừ, ta cũng giết lão ở nơi này."
Ngôn Khanh bật cười: "Gớm đấy, bốn tuổi đã giết người rồi."
Khóe môi cong lên nhưng ánh mắt lạnh nhạt, hắn hờ hững nói: "Trước khi chết lão còn diễn cho ta xem màn kịch một già một trẻ bơ vơ lạc lõng, sống nương tựa vào nhau. Đằng trước lão vẫn kể, đằng sau ta đã cầm khối đá trong tay, rồi vòng tay qua trước và cứa đứt cổ họng lão."
Qua lời kể của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh như được tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu tươi văng đầy vào đêm khuya khoắt ấy.
Liên tưởng đến hoàn cảnh giữa Tạ Thức Y và mình, Ngôn Khanh thầm nghĩ, đúng là giống thật, chẳng trách Tạ Thức Y lại hiểu nhầm.
Phế tích biển Thương Vọng cũng ngổn ngang đá vụn thế này. Cũng tĩnh mịch, tối mờ, chỉ có hai người duy nhất. Hai người "lạc lõng, sống nương tựa vào nhau".
Tạ Thức Y hờ hững nói: "Nếu biết trước vì lão mà về sau ta làm tổn thương ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cho lão chết nhẹ nhàng như thế."
Sau thoáng ngẩn người, Ngôn Khanh bật cười: "Ngươi cũng thù dai thật đấy."
Tạ Thức Y bỗng ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mắt Ngôn Khanh. Con ngươi hắn sâu như bóng đêm, hắn chậm rãi mở lời: "Ta nghĩ ngươi hiểu lầm một chuyện, Ngôn Khanh."
Ngôn Khanh: "Gì cơ?"
Tạ Thức Y mỉm cười: "Ta không quan tâm đến thành Chướng, cũng không hận thù sâu đậm với nhà gia tộc họ Tần."
"Sau khi chúng ta chia biệt tại Cõi trụy của Thần, mỗi bước đi, mỗi tính toán của ta, từ chuyện vào Tiên minh, xuống Ma vực, tất cả đều là để đưa ngươi trở lại bên ta."
Ngôn Khanh lặng người.
Bằng chất giọng lạnh, rõ ràng mỗi lời Tạ Thức Y nói ra đều bình tĩnh, đều không ẩn chứa bất cứ cảm xúc gì, vậy mà Ngôn Khanh vẫn mơ hồ thấy được sự điên cuồng bị hắn đè ép xuống.
"Bất luận là Tử Tiêu, môn Phù Hoa, châu Tử Kim, hay những cuộc điều tra về thành Chướng đều được quyết định trước khi gặp lại ngươi. Sau cái chết của ngươi, điều duy nhất ta hướng tới là tìm Ma thần hồi sinh ngươi, mà nhà họ Tần là điểm đột phá tốt nhất."
"Ngươi nói đúng, ta chưa bao giờ là người lương thiện. Nếu ngươi không sống lại... nhà họ Tần đang muốn dùng thành Chướng tạo ra Ma thần mới, và ta sẽ là kẻ giúp chúng một tay."
Ngôn Khanh chết sững.
Dưới bóng trăng, sắc mặt Tạ Thức Y không thay đổi. Đứng giữa nhập nhèm sáng tối, trong bộ áo trắng ngần, bờ môi đỏ khẽ nhếch, hắn vừa trông như một vị thần vô dục vô tình, lại vừa giống tà thần xem thường thế tục.
Tạ Thức Y nói: "Vậy nên dù đã biết hết sự thật năm xưa, ngươi cũng đừng đau lòng vì ta."
"Sau khi ngươi sống lại và nói rõ tình cảm của mình, ta vẫn đến thành Chướng theo kế hoạch ban đầu, nhưng là để tìm ra rồi tiêu diệt Ma thần triệt để."
Tạ Thức Y nói khẽ: "Ta muốn báo thù cho ngươi, đồng thời loại bỏ hậu họa vì ngươi. Đây là mục đích duy nhất của ta khi đến nơi này."
Ngôn Khanh thấy tâm trí mình trắng xóa. Gió lạnh lướt qua ngón tay y, dần dần kéo y về thực tại.
Cái chết của y ở thành Thập Phương là do bản thân y chọn lựa, y không nuối tiếc điều gì sau mỗi việc mình làm.
Sống lại kiếp này, y không có vướng bận, nên cũng không có mục đích. Toàn bộ Cửu trùng thiên y chỉ có một người mình yêu.
Vì vậy y chọn ở lại bên cạnh Tạ Thức Y, dù quan hệ giữa hai người lúc bấy giờ vô cùng gượng gạo.
Y theo chân hắn đến châu Nam Trạch, rồi vào tông Vong Tình. Kẻ địch duy nhất của y là Ma thần, song Nó quá mạnh và thần bí. Ngôn Khanh không muốn đối đầu với Nó, thậm chí vẫn giấu giếm điều này trước mặt Tạ Thức Y.
Ngôn Khanh cho rằng mình theo Tạ Thức Y loanh quanh khắp chốn là để thay người mình thích điều tra sự thật, giúp người mình thích báo thù. Ai ngờ... nguyên nhân hắn làm tất cả chuyện này là vì chính y?
Tạ Thức Y nhẹ nhàng gạt phiến lá rụng bên tóc Ngôn Khanh. Rồi nhớ tới điều gì, hắn cụp mắt, nói: "Từ ngày vào thành Chướng ngươi vẫn luôn bận rộn, kỳ thực ta không thích chút nào. Ta muốn ngươi cứ ở vậy bên cạnh ta hơn."
Có tiếng côn trùng vang lên làm Ngôn Khanh hoàn toàn tỉnh táo lại. Y nhìn người trước mặt, nụ cười như nắng ấm lan dần trong ánh mắt y.
Ngôn Khanh tí tởn, cười rõ là lâu: "Thế mà ngươi không nói sớm."
Tạ Thức Y hỏi vặn: "Ta nói thì ngươi có nghe không?"
Ngôn Khanh mắc nghẹn, chốc lát sau y lầm bầm: "Bảo sao lúc đến đây ngươi cứ chẳng tập trung điều tra gì cả, lần nào cũng là ta nhắc tới chuyện gì đó trước rồi ngươi mới hùa theo ta. Ta thì không đoán ra ngươi đang nghĩ cái gì." Nhớ mấy lời bàn tán về chủ nhân điện Tiêu Ngọc mà mình từng nghe thấy ban đầu, Ngôn Khanh cảm thán: "Ta còn không đoán ra thì người khác đoán thế nào được chứ."
"Nếu ngươi đối đầu với nhà họ Tần là vì Ma thần thì sao không giả bộ hợp tác với họ từ đầu? Hoặc hợp tác thẳng với họ luôn chẳng hạn?"
Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh, hờ hững nói: "Họ không xứng."
Ngôn Khanh bật cười thành tiếng. Y ghé sát lại khoác tay Tạ Thức Y: "Đừng ngại ngùng thế chứ Yêu Yêu, nói thật ta xem nào."
Tạ Thức Y: "..."
Tạ Thức Y lạnh lùng nói: "Ta muốn Ma thần làm việc theo lệnh ta, chứ không phải muốn làm chó cho Ma thần."
Ngôn Khanh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Y loáng thoáng nhìn ra tính cách ngạo mạn đầy gai góc của của Tạ Thức Y thuở thiếu thời. Ở độ tuổi trưởng thành, nét tính cách ấy bị ẩn dưới hình tượng lạnh lùng tàn nhẫn, hiếm khi bộc lộ.
Còn một lí do Tạ Thức Y không đề cập tới nhưng Ngôn Khanh có thể mang máng đoán ra.
... Nếu Tạ Thức Y hợp tác với nhà họ Tần thì có lẽ, hai người bọn họ sẽ thật sự phải đối đầu.
Khi nụ cười ngừng lại, ánh mắt Ngôn Khanh lấp lánh như sao, hoàn toàn đối lập với vẻ mặt lạnh lùng lúc đứng trước Liễu Dĩ Nhụy trong phòng chứa củi.
Y nói: "Ngươi không quan tâm chuyện thành Chướng nhưng ta thì lại có." Khóe môi dần nhếch, sát ý lóe lên trong mắt Ngôn Khanh: "Ta cũng muốn báo thù cho ngươi."
Tạ Thức Y nhấp môi, hàng mi rủ xuống.
Ngôn Khanh nói tiếp: "Mẹ ngươi đến từ châu Tử Kim, là người của gia tộc Vi Sinh. Giờ ta muốn xác định rõ cha ngươi là ai, cũng như rốt cuộc ai là kẻ đứng sau xúi giục hết thảy những chuyện xảy đến với ngươi ngày trước."
Bấy giờ, tâm trí Ngôn Khanh lóe lên suy nghĩ: cũng có thể đáp án của cả hai câu hỏi này đều chỉ hướng tới một người.
"Ta phải vào phủ thành chủ một chuyến thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.