Chương 16: Bình Minh U Ám đóng máy
Ủy Quỷ Ô Quy
18/11/2021
TLT18 - Chương 16
(dreamhouse2255)
Chương 16: Bình Minh U Ám đóng máy
Kiều Kha đầu tiên là bị dọa cho choáng váng, duỗi tay ngăn cản nhưng căn bản không đẩy nổi. Lệ Dung lúc này vô cùng bá đạo, không cho phép ai cự tuyệt, anh siết chặt lấy thắt lưng của Kiều Kha, đôi môi nóng như lửa đuổi sát cánh môi Kiều Kha, sau khi nhận thấy được sự kháng cự thì Lệ Dung ngược lại càng đánh càng hăng, gần như là theo sát không rời, tìm được kẽ hở, đầu lưỡi liền chui vào khoang miệng Kiều Kha.
Kiều Kha cũng bị khiêu khích đến hồ đồ, vậy mà lại dùng đầu lưỡi đẩy anh ra. Người đàn ông nhận được sự đáp lại thì càng thêm điên cuồng, nụ hôn kịch liệt dây dưa giữa môi răng, bốn cánh môi kề sát chặt chẽ, trao đổi nước bọt.
Đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai người.
Lệ Dung đã hoàn toàn sa vào nụ hôn này, cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới chỉ một nụ hôn thôi cũng có thể khiến anh trở nên kích động đến thế. Cảm nhận được thân thể trong lồng ngực run nhè nhẹ, trong lòng Lệ Dung đột nhiên trở nên căng tràn, tựa như là đã thỏa mãn rồi lại giống như muốn càng nhiều hơn.
"Kiều Bối...... Sao tôi lại có thể thích em nhiều như thế......"
Bàn tay Lệ Dung thăm dò tiến vào trong áo Kiều Kha, khi chạm tới làn da lạnh lẽo của hắn thì người trong lồng ngực cũng đã mất đi ý thức mà ngã vào lòng anh.
"Kiều Bối?!"
Đến lúc này Lệ Dung mới phát hiện ra tình huống của Kiều Kha hình như hoàn toàn không phải là động tình giống như anh nghĩ. Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, hai má nổi lên hai mảnh đỏ ửng không bình thường, thế nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, thân thể lạnh lẽo y như băng tuyết.
Sờ trán một cái, nóng không chịu nổi. Lệ Dung sợ hãi, lập tức ôm người lên trên giường, dùng chăn bọc kín lấy đối phương.
(dreamhouse2255)
"Kiều Bối, Kiều Bối......"
Lệ Dung gọi tên hắn, nhưng vẫn luôn không nhận được đáp lại. Thiếu niên nằm im không nhúc nhích, hơi thở mỏng manh đến nỗi cơ hồ không nhận thấy.
Lúc này, Chử Minh vừa khéo trở về, vừa mở của ra đã thấy gương mặt ông chủ lớn nhà mình kinh hoảng rống to: "Mau gọi xe cứu thương!"
Chử Minh thấy anh gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại nhìn thấy Kiều Kha đang nằm trên giường không hề động đậy, không nhiều lời nữa, lập tức cầm lấy di động gọi cấp cứu.
"Chờ một chút......'
Thanh âm mỏng manh từ đằng sau truyền tới, Lệ Dung vội vàng quay đầu nhìn, thấy thiếu niên đang nằm trên giường đã mở mắt.
"Không đi bệnh viện."
Kiều Kha nắm lấy cổ tay Lệ Dung, lực siết nhẹ như thể sắp rơi xuống. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Lệ Dung, bên trong ánh mắt tràn ngập bướng bỉnh: "Tôi không sao, không cần đến bệnh viện."
"Vậy sao được, vừa rồi em còn té xỉu."
Lệ Dung khôi phục bình tĩnh, đứng lên cấm lấy chiếc áo khoác mà Kiều Kha vừa cởi ra mặc lại cho hắn, lại nói với Chử Minh: "Không cần gọi cấp cứu nữa, chúng ta đi thẳng tới đó, cậu lái xe tới đây."
(dreamhouse2255)
Xe cứu thương đến đây phải tốn một thời gian, Chử Minh cũng có xe, chẳng bằng dùng chính xe của bọn họ cho nhanh, hồi nãy chỉ là do anh quá quan tâm cho nên rối loạn mà thôi.
Kiều Kha nương nhờ lực kéo của Lệ Dung để ngồi dậy, tùy ý để đối phương mặc áo khoác cho hắn, thế nhưng đợi đến khi Lệ Dung cúi người muốn ôm hắn dậy, Kiều Kha lại đè bả vai Lệ Dung lại.
Hắn nhìn Lệ Dung, thản nhiên nói: "Tôi không đi."
"Chử Minh, anh cũng về đi."
Chử Minh còn chưa kịp đi ra ngoài, thấy tình huống thế này thì nhất thời không biết nên nghe lời ai, nhưng tóm lại thì thân thể của Kiều Kha vẫn là quan trọng nhất, thế là dỗ dành: "Kiều Kiều, chúng ta tới bệnh viện để bác sĩ xem thử đi, tiêm thuốc sẽ nhanh hồi phục hơn thuốc uống, chúng ta đi tiêm một mũi, ngày mai bệnh cảm liền hết rồi, nếu không thì sẽ để lỡ buổi quay phim đó."
Kiều Kha vẫn duy trì động tác cũ, cứ nhìn Lệ Dung như vậy. Lệ Dung cũng nhìn lại, chỉ cảm thấy cặp mắt kia ủ dột khác thường, giống như là dòng sông tối tăm, tựa như chỉ một giây tiếp theo thôi, nước sông sẽ chảy ngược bao phủ lấy anh, hoặc là Kiều Kha.
Lệ Dung cứng đờ đứng tại chỗ, chưa bao giờ có ánh mắt nào lại khiến anh xúc động đến thế, thậm chí anh còn muốn đi tới, ôm lấy người trước mặt thật chặt, muốn đánh hắn một trận, sau đó sẽ nói "Không được giở thói trẻ con".
Nhưng mà vào giờ khắc này, Lệ Dung ý thức được người trước mắt tuyệt đối không giống thiếu niên mà hắn thể hiện ra, thậm chí Lệ Dung còn cảm thấy hắn không hề giống một thiếu niên mới chỉ mười tám tẹo nào.
(dreamhouse2255)
Đây là một người đàn ông trưởng thành, kiên định, trầm ổn, tài hoa, có thể phụ trách mỗi một quyết định của bản thân.
Đồng thời, những chuyện mà hắn đã quyết định, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi được.
Cuối cùng, Lệ Dung lùi lại một bước, gọi điện cho một người bạn làm nghề y, tuy rằng việc để người nọ đi qua hơn nửa thành phố giữa mùa đông khắc nghiệt có hơi nhẫn tâm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đây vẫn là một kết cục khiến Kiều Kha hài lòng.
Kiều Kha uống thuốc rồi chích một mũi, nói cảm ơn với vị bác sĩ họ Mạc nọ, sau đó lộ ra vẻ mặt nhu thuận chui vào nằm trong ổ chăn.
Nhìn bóng lưng người đang tiễn chân bác sĩ Mạc rời khỏi phòng, Kiều Kha thở dài.
Anh muốn từng bước ép sát tôi vào bẫy, vậy thì xem thử xem ai mới là người phải nhường bước trước đi.
Cùng lắm thì...... niệm tình anh đối xử với tôi không tệ, sẽ không để anh thua quá thảm hại.
Đại khái là do thân thể này vẫn còn trẻ, Kiều Kha khỏi bệnh rất nhanh, buổi tối ngày hôm trước còn sốt đến mơ hồ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì cơn sốt đã lui. Lệ Dung ngồi cạnh giường trông hắn cả đêm, sáng sớm hôm sau liền trở về...... đương nhiên anh đã lấy cớ là vừa khéo cần đi công tác ở gần đây, không nghĩ tới xe lại bị chết máy, nhớ tới đoàn làm phim ở gần vị trí này thế là dứt khoát đi đến ở nhờ một đêm.
Còn mấy tên bị đánh ở cửa thôn tối hôm qua thì Kiều Kha không biết thế nào, dù sao hắn cũng không gặp lại bọn họ nữa.
(dreamhouse2255)
Từ lúc khai máy đến bây giờ đã gần ba tháng, Kiều Kha chỉ còn lại một cảnh cuối cùng, cũng chính là cảnh đại kết cục của bộ điện ảnh này. Về chuyện thêm đất diễn, Kiều Kha cuối cùng cũng hiểu rõ, ngay từ khi Lục Minh lựa chọn hắn thì đã quyết định sẽ sửa đổi kịch bản. Bản kịch bản này ban đầu cũng từng được lựa chọn làm bản chính, chẳng qua lúc ấy dựa theo nó thì đất diễn của Trần Hán quá nhiều, có xu thế che lấp hào quang của nhân vật chính.
Sau đó, khi buổi thử vai diễn ra, Lục Minh nhận được câu trả lời chắc chắn của Từ Tuấn, trong đầu liền có suy nghĩ muốn đổi từ một nam chính thành hai nam chính, cho nên những khía cạnh có thể thể hiện được phần mềm yếu bên trong Trần Hán cũng theo đó mà nước lên thuyền lên.
Nói tóm lại, tác dụng của Lệ Dung đối với vấn đề này không phải là quá quan trọng.
Trong cảnh diễn có thuốc nổ, nam chính vờ như đã bị phe đối địch với Trần Hán bắt được, dựa vào việc biết được chỗ ẩn thân của Trần Hán mà dụ dỗ phe đối địch đi tìm Trần Hán, sau đó lại cùng với một kẻ nằm vùng còn sâu hơn nữa chôn giấu thuốc nổ ở bốn phía, sau lại thông báo cho đồng đội vây quanh nơi dừng chân của đám buôn lậu, muốn một lưới bắt gọn cả hai phe.
Nhưng cuối cùng lại bị người trong nhóm buôn thuốc phiện phát hiện ra, một trận đấu súng hỗn loạn cứ vậy mà bắt đầu.
Nhất là hộ vệ bên người của Trần Hán, tài bắn súng của cậu cực chuẩn, súng trong tay đã cướp đi tính mạng của vô số người, ngay cả nam chính cũng bị cậu bắn trọng thương.
Cuối cùng, phía cảnh sát không thể không cho nổ. Lúc này, chân Trần Hán đã bị thương, nam chính thì đang chạy trốn dưới sự trợ giúp của nữ chính, nhận thấy được đống bom sắp nổ tung, Trần Hán không chút do dự đứng dậy đẩy thiếu niên về phía của nam chính.
Từ cái lần mà vô thức lôi kéo Nhất để cậu chắn đạn cho mình, Trần Hán luôn không thèm hé miệng nói chuyện với cậu, ai cũng không biết trong đầu gã đang suy nghĩ cái gì, nhưng vào giờ khắc này, gã đã thực lòng hy vọng Nhất có thể sống.
(dreamhouse2255)
Nhưng không chờ nam chính có thể giữ chặt Nhất, thiếu niên liền chạy về, cuối cùng, giữa ánh lửa ngợp trời, chỉ nghe thấy nam chính và ông trùm đồng thanh hét lớn một tiếng: "Không!"
Thiếu niên ôm lấy Trần Hán, thân hình gầy yếu run rẩy, giữa tiếng nổ lớn, cậu ghé vào tai người đàn ông, nói: "Con đi cùng ngài."
"Ba."
Trần Hán cũng từng là cảnh sát nằm vùng. Thời gian mà gã che giấu thân phận còn lâu hơn Lê Thần vô số lần, trải qua vô số cám dỗ gã cũng không hề sa đọa, gã chính là cảnh sát nằm vùng ưu tú nhất.
Mãi cho tới khi thân phận của gã bị lôi ra ngoài ánh sáng, ông trùm tìm được người vợ đang trốn ở thôn quê của gã, đưa cô tới trước mặt gã. Sau đó chính là một trận hành hạ cho tới chết, cực kỳ tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc đều dùng trên người của một cô gái yếu ớt. Gã tận mắt chứng kiến vợ mình chết đi, cô vì không chịu nổi tra tấn cho nên đã lao tới đập đầu vào tường, ngay cả hộp sọ cũng lõm xuống. Trần Hán tuyệt vọng đến thế, nhưng rồi ước muốn báo thù đã chống đỡ gã.
Trần Hán bị tiêm một lượng lớn thuốc phiện vào thân thể, bọn họ muốn giết gã, nhưng cuối cùng gã vẫn sống sót.
Chỉ tiếc, đứa con nhỏ mới ba tuổi của Trần Hán năm đó đã mất tích trong lần biến cố ấy, từ đó về sau gã liền thay đổi, không về lại đơn vị mà là tự mình lăn lộn lôi kéo nhân mã ở Tam Giác Vàng, ngày đêm đối nghịch với cái tên đối thủ mà gã từng nằm vùng kia. Gã không tin tưởng cảnh sát, từ khi gã nhận nhiệm vụ này, vợ gã đã được coi như nhân chứng mà bảo vệ, thế nhưng bọn khốn kia vẫn có thể tìm được cô một cách dễ dàng.
......(dreamhouse2255)
Lê Thần cùng một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước một ngôi mộ, trời đổ mưa rào, mây đen che kín ánh sáng.
Lão cục trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện của cậu, trong cục sẽ điều tra rõ rang lại lần nữa, mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng sẽ lấy lại công đạo cho cậu."
"Trong tay Nhất có ảnh chụp, nhưng thật sự rất mơ hồ, tôi cũng không biết có phải là anh hay không, cậu ấy hỏi tôi có giống anh không, tôi liền nói giống...... lúc ấy tôi chỉ định dỗ dành cậu ấy mà thôi...... Nếu biết trước như vậy, tôi sẽ......"
Bên trong màn ảnh, một thanh niên tuổi trẻ có diện mạo kiên nghị ngẩng mặt, vô vàn sợi tơ nước dừng lại trên mặt hắn, lạnh như băng, nhưng lại nóng như lửa.
Cục trưởng đứng đằng sau tiến lên từng bước đè lại bờ vai hắn, không tiếng động mà truyền cho hắn chút năng lượng.
Lê Thần lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt: "Chờ tôi lấy được báo cáo, tôi sẽ đốt cho anh, cũng may mà ba con hai người có thể đoàn tụ dưới đó."
Cơn mưa đột ngột dừng lại, trong phút chốc mặt trời phá tan tầng mây, một chiếc cầu vồng vắt ngang trời, cảnh vật trước mắt tựa hồ đều trở nên xinh đẹp.
"Cut!"
Theo một tiếng này của Lục Minh, cả đoàn làm phim đều đứng dậy vỗ tay. Cảnh cuối cùng đã kết thúc, sau ba tháng quay phim, "Bình Minh U Ám" cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre.
(dreamhouse2255)
Vị trí của Đàm Tiếu Vũ là bên cạnh Kiều Kha, thấy anh híp mắt đi tới, Kiều Kha thuận tay đưa một cái khăn mặt ra: "Cảnh này của anh Đàm quả thực đỉnh, diễn cực kỳ tốt, em xem mà khóc luôn."
"Có thể không đỉnh sao, trời lạnh lại gặp mưa rào quả thực chỉ muốn chết, thầy đạo cụ tạo mưa cũng không săn sóc gì hết, chỉ chăm chăm xối lên đầu anh, lạnh chết anh rồi."
Đàm Tiếu Vũ nói cảm ơn, lau sạch tóc với mặt, sau đó bị trợ lý giục đi thay quần áo.
Kiều Kha thè lưỡi, cảm giác này quả thực quá khổ sở, hắn nhìn sắc trời, thở dài xa xôi: "May mà không có tuyết."
"Tuyết rơi chẳng phải càng tốt hơn à?"
Từ Tuấn đang thu dọn đồ đạc, sau khi đóng máy thì không còn việc của diễn viên nữa, hôm nay tất cả mọi người có thể về nhà.
"Tuyết rơi thì có thể ném tuyết đắp người tuyết, trẻ con không phải đều thích tuyết à?"
"Em cũng đâu phải trẻ con."
Kiều Kha than thở một tiếng, đổi lấy được một cái tay của Từ Tuấn đặt trên đầu, nhẹ ngàng xoa hai cái.
"Tiệc đóng máy ba ngày nữa, có đi không?"
(dreamhouse2255)
Sau mấy tháng ở chung, Từ Tuấn hiện tại đã có thể thản nhiên đối diện với khuôn mặt của Kiều Kha, tính cách của đứa nhỏ này hoàn toàn không giống người nào đó, người gặp người thích: "Nếu như em không đi ấy, chúng ta muốn gặp lại lần nữa sẽ không biết là khi nào."
Kiều Kha gỡ tay Từ Tuấn ra, che chở mái tóc đã vị biến thành ổ gà của mình, nghe vậy thì sửng sốt: "Về sau còn phải đi tuyên truyền......"
"Bình Minh U Ám" dự định sẽ chiếu vào tháng năm, sau khi Tết âm lịch qua thì bọn họ sẽ phải chạy khắp Trái Đất trong vòng nửa tháng. Dã tâm của Lục Minh rất lớn, ông ta muốn thử đặt một chân ra thị trường nước ngoài thử xem. Lúc trước chọn Từ Tuấn làm nam hai cũng là vì ý tưởng này, Từ Tuấn cũng có chút thành tựu ở nửa kia địa cầu, mà Đàm Tiếu Vũ thì lại được lòng Đông Nam Á.
"Ừm, tạm thời không định đi, anh còn có việc."
Từ Tuấn lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, người nọ còn chưa tìm được, đã sắp đến Tết rồi, y muốn nhân dịp này tự mình đi tìm thử xem, có lẽ hắn đã về với ông bà cũng chưa biết chừng.
Kiều Kha không rõ suy nghĩ của Từ Tuấn. Trong ấn tượng của hắn, từ khi hắn và Từ Tuấn cãi nhau thì chưa từng liên hệ qua, hắn cũng không phải không muốn nói hết cho Từ Tuấn, chỉ là loại chuyện này quả thực quá mức khó tưởng tượng nổi.
Huống chi lúc trước Từ Tuấn chỉ cần vừa thấy hắn liền đen mặt, ngay cả việc quay phim cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, Kiều Kha nghĩ người anh em này của mình hẳn là vẫn còn đang tức giận hắn, cũng không dám lộ mặt trước y.
Lúc Từ Tuấn rời đi, Kiều Kha còn hơi hơi phiền muộn, nghĩ xem nên dùng cách gì để hóa giải cái gai trong lòng y đây.
(dreamhouse2255)
(dreamhouse2255)
Chương 16: Bình Minh U Ám đóng máy
Kiều Kha đầu tiên là bị dọa cho choáng váng, duỗi tay ngăn cản nhưng căn bản không đẩy nổi. Lệ Dung lúc này vô cùng bá đạo, không cho phép ai cự tuyệt, anh siết chặt lấy thắt lưng của Kiều Kha, đôi môi nóng như lửa đuổi sát cánh môi Kiều Kha, sau khi nhận thấy được sự kháng cự thì Lệ Dung ngược lại càng đánh càng hăng, gần như là theo sát không rời, tìm được kẽ hở, đầu lưỡi liền chui vào khoang miệng Kiều Kha.
Kiều Kha cũng bị khiêu khích đến hồ đồ, vậy mà lại dùng đầu lưỡi đẩy anh ra. Người đàn ông nhận được sự đáp lại thì càng thêm điên cuồng, nụ hôn kịch liệt dây dưa giữa môi răng, bốn cánh môi kề sát chặt chẽ, trao đổi nước bọt.
Đây là nụ hôn đầu tiên giữa hai người.
Lệ Dung đã hoàn toàn sa vào nụ hôn này, cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ tới chỉ một nụ hôn thôi cũng có thể khiến anh trở nên kích động đến thế. Cảm nhận được thân thể trong lồng ngực run nhè nhẹ, trong lòng Lệ Dung đột nhiên trở nên căng tràn, tựa như là đã thỏa mãn rồi lại giống như muốn càng nhiều hơn.
"Kiều Bối...... Sao tôi lại có thể thích em nhiều như thế......"
Bàn tay Lệ Dung thăm dò tiến vào trong áo Kiều Kha, khi chạm tới làn da lạnh lẽo của hắn thì người trong lồng ngực cũng đã mất đi ý thức mà ngã vào lòng anh.
"Kiều Bối?!"
Đến lúc này Lệ Dung mới phát hiện ra tình huống của Kiều Kha hình như hoàn toàn không phải là động tình giống như anh nghĩ. Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, hai má nổi lên hai mảnh đỏ ửng không bình thường, thế nhưng khuôn mặt lại trắng bệch, thân thể lạnh lẽo y như băng tuyết.
Sờ trán một cái, nóng không chịu nổi. Lệ Dung sợ hãi, lập tức ôm người lên trên giường, dùng chăn bọc kín lấy đối phương.
(dreamhouse2255)
"Kiều Bối, Kiều Bối......"
Lệ Dung gọi tên hắn, nhưng vẫn luôn không nhận được đáp lại. Thiếu niên nằm im không nhúc nhích, hơi thở mỏng manh đến nỗi cơ hồ không nhận thấy.
Lúc này, Chử Minh vừa khéo trở về, vừa mở của ra đã thấy gương mặt ông chủ lớn nhà mình kinh hoảng rống to: "Mau gọi xe cứu thương!"
Chử Minh thấy anh gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, lại nhìn thấy Kiều Kha đang nằm trên giường không hề động đậy, không nhiều lời nữa, lập tức cầm lấy di động gọi cấp cứu.
"Chờ một chút......'
Thanh âm mỏng manh từ đằng sau truyền tới, Lệ Dung vội vàng quay đầu nhìn, thấy thiếu niên đang nằm trên giường đã mở mắt.
"Không đi bệnh viện."
Kiều Kha nắm lấy cổ tay Lệ Dung, lực siết nhẹ như thể sắp rơi xuống. Hắn nhìn thẳng vào hai mắt Lệ Dung, bên trong ánh mắt tràn ngập bướng bỉnh: "Tôi không sao, không cần đến bệnh viện."
"Vậy sao được, vừa rồi em còn té xỉu."
Lệ Dung khôi phục bình tĩnh, đứng lên cấm lấy chiếc áo khoác mà Kiều Kha vừa cởi ra mặc lại cho hắn, lại nói với Chử Minh: "Không cần gọi cấp cứu nữa, chúng ta đi thẳng tới đó, cậu lái xe tới đây."
(dreamhouse2255)
Xe cứu thương đến đây phải tốn một thời gian, Chử Minh cũng có xe, chẳng bằng dùng chính xe của bọn họ cho nhanh, hồi nãy chỉ là do anh quá quan tâm cho nên rối loạn mà thôi.
Kiều Kha nương nhờ lực kéo của Lệ Dung để ngồi dậy, tùy ý để đối phương mặc áo khoác cho hắn, thế nhưng đợi đến khi Lệ Dung cúi người muốn ôm hắn dậy, Kiều Kha lại đè bả vai Lệ Dung lại.
Hắn nhìn Lệ Dung, thản nhiên nói: "Tôi không đi."
"Chử Minh, anh cũng về đi."
Chử Minh còn chưa kịp đi ra ngoài, thấy tình huống thế này thì nhất thời không biết nên nghe lời ai, nhưng tóm lại thì thân thể của Kiều Kha vẫn là quan trọng nhất, thế là dỗ dành: "Kiều Kiều, chúng ta tới bệnh viện để bác sĩ xem thử đi, tiêm thuốc sẽ nhanh hồi phục hơn thuốc uống, chúng ta đi tiêm một mũi, ngày mai bệnh cảm liền hết rồi, nếu không thì sẽ để lỡ buổi quay phim đó."
Kiều Kha vẫn duy trì động tác cũ, cứ nhìn Lệ Dung như vậy. Lệ Dung cũng nhìn lại, chỉ cảm thấy cặp mắt kia ủ dột khác thường, giống như là dòng sông tối tăm, tựa như chỉ một giây tiếp theo thôi, nước sông sẽ chảy ngược bao phủ lấy anh, hoặc là Kiều Kha.
Lệ Dung cứng đờ đứng tại chỗ, chưa bao giờ có ánh mắt nào lại khiến anh xúc động đến thế, thậm chí anh còn muốn đi tới, ôm lấy người trước mặt thật chặt, muốn đánh hắn một trận, sau đó sẽ nói "Không được giở thói trẻ con".
Nhưng mà vào giờ khắc này, Lệ Dung ý thức được người trước mắt tuyệt đối không giống thiếu niên mà hắn thể hiện ra, thậm chí Lệ Dung còn cảm thấy hắn không hề giống một thiếu niên mới chỉ mười tám tẹo nào.
(dreamhouse2255)
Đây là một người đàn ông trưởng thành, kiên định, trầm ổn, tài hoa, có thể phụ trách mỗi một quyết định của bản thân.
Đồng thời, những chuyện mà hắn đã quyết định, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi được.
Cuối cùng, Lệ Dung lùi lại một bước, gọi điện cho một người bạn làm nghề y, tuy rằng việc để người nọ đi qua hơn nửa thành phố giữa mùa đông khắc nghiệt có hơi nhẫn tâm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, đây vẫn là một kết cục khiến Kiều Kha hài lòng.
Kiều Kha uống thuốc rồi chích một mũi, nói cảm ơn với vị bác sĩ họ Mạc nọ, sau đó lộ ra vẻ mặt nhu thuận chui vào nằm trong ổ chăn.
Nhìn bóng lưng người đang tiễn chân bác sĩ Mạc rời khỏi phòng, Kiều Kha thở dài.
Anh muốn từng bước ép sát tôi vào bẫy, vậy thì xem thử xem ai mới là người phải nhường bước trước đi.
Cùng lắm thì...... niệm tình anh đối xử với tôi không tệ, sẽ không để anh thua quá thảm hại.
Đại khái là do thân thể này vẫn còn trẻ, Kiều Kha khỏi bệnh rất nhanh, buổi tối ngày hôm trước còn sốt đến mơ hồ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì cơn sốt đã lui. Lệ Dung ngồi cạnh giường trông hắn cả đêm, sáng sớm hôm sau liền trở về...... đương nhiên anh đã lấy cớ là vừa khéo cần đi công tác ở gần đây, không nghĩ tới xe lại bị chết máy, nhớ tới đoàn làm phim ở gần vị trí này thế là dứt khoát đi đến ở nhờ một đêm.
Còn mấy tên bị đánh ở cửa thôn tối hôm qua thì Kiều Kha không biết thế nào, dù sao hắn cũng không gặp lại bọn họ nữa.
(dreamhouse2255)
Từ lúc khai máy đến bây giờ đã gần ba tháng, Kiều Kha chỉ còn lại một cảnh cuối cùng, cũng chính là cảnh đại kết cục của bộ điện ảnh này. Về chuyện thêm đất diễn, Kiều Kha cuối cùng cũng hiểu rõ, ngay từ khi Lục Minh lựa chọn hắn thì đã quyết định sẽ sửa đổi kịch bản. Bản kịch bản này ban đầu cũng từng được lựa chọn làm bản chính, chẳng qua lúc ấy dựa theo nó thì đất diễn của Trần Hán quá nhiều, có xu thế che lấp hào quang của nhân vật chính.
Sau đó, khi buổi thử vai diễn ra, Lục Minh nhận được câu trả lời chắc chắn của Từ Tuấn, trong đầu liền có suy nghĩ muốn đổi từ một nam chính thành hai nam chính, cho nên những khía cạnh có thể thể hiện được phần mềm yếu bên trong Trần Hán cũng theo đó mà nước lên thuyền lên.
Nói tóm lại, tác dụng của Lệ Dung đối với vấn đề này không phải là quá quan trọng.
Trong cảnh diễn có thuốc nổ, nam chính vờ như đã bị phe đối địch với Trần Hán bắt được, dựa vào việc biết được chỗ ẩn thân của Trần Hán mà dụ dỗ phe đối địch đi tìm Trần Hán, sau đó lại cùng với một kẻ nằm vùng còn sâu hơn nữa chôn giấu thuốc nổ ở bốn phía, sau lại thông báo cho đồng đội vây quanh nơi dừng chân của đám buôn lậu, muốn một lưới bắt gọn cả hai phe.
Nhưng cuối cùng lại bị người trong nhóm buôn thuốc phiện phát hiện ra, một trận đấu súng hỗn loạn cứ vậy mà bắt đầu.
Nhất là hộ vệ bên người của Trần Hán, tài bắn súng của cậu cực chuẩn, súng trong tay đã cướp đi tính mạng của vô số người, ngay cả nam chính cũng bị cậu bắn trọng thương.
Cuối cùng, phía cảnh sát không thể không cho nổ. Lúc này, chân Trần Hán đã bị thương, nam chính thì đang chạy trốn dưới sự trợ giúp của nữ chính, nhận thấy được đống bom sắp nổ tung, Trần Hán không chút do dự đứng dậy đẩy thiếu niên về phía của nam chính.
Từ cái lần mà vô thức lôi kéo Nhất để cậu chắn đạn cho mình, Trần Hán luôn không thèm hé miệng nói chuyện với cậu, ai cũng không biết trong đầu gã đang suy nghĩ cái gì, nhưng vào giờ khắc này, gã đã thực lòng hy vọng Nhất có thể sống.
(dreamhouse2255)
Nhưng không chờ nam chính có thể giữ chặt Nhất, thiếu niên liền chạy về, cuối cùng, giữa ánh lửa ngợp trời, chỉ nghe thấy nam chính và ông trùm đồng thanh hét lớn một tiếng: "Không!"
Thiếu niên ôm lấy Trần Hán, thân hình gầy yếu run rẩy, giữa tiếng nổ lớn, cậu ghé vào tai người đàn ông, nói: "Con đi cùng ngài."
"Ba."
Trần Hán cũng từng là cảnh sát nằm vùng. Thời gian mà gã che giấu thân phận còn lâu hơn Lê Thần vô số lần, trải qua vô số cám dỗ gã cũng không hề sa đọa, gã chính là cảnh sát nằm vùng ưu tú nhất.
Mãi cho tới khi thân phận của gã bị lôi ra ngoài ánh sáng, ông trùm tìm được người vợ đang trốn ở thôn quê của gã, đưa cô tới trước mặt gã. Sau đó chính là một trận hành hạ cho tới chết, cực kỳ tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc đều dùng trên người của một cô gái yếu ớt. Gã tận mắt chứng kiến vợ mình chết đi, cô vì không chịu nổi tra tấn cho nên đã lao tới đập đầu vào tường, ngay cả hộp sọ cũng lõm xuống. Trần Hán tuyệt vọng đến thế, nhưng rồi ước muốn báo thù đã chống đỡ gã.
Trần Hán bị tiêm một lượng lớn thuốc phiện vào thân thể, bọn họ muốn giết gã, nhưng cuối cùng gã vẫn sống sót.
Chỉ tiếc, đứa con nhỏ mới ba tuổi của Trần Hán năm đó đã mất tích trong lần biến cố ấy, từ đó về sau gã liền thay đổi, không về lại đơn vị mà là tự mình lăn lộn lôi kéo nhân mã ở Tam Giác Vàng, ngày đêm đối nghịch với cái tên đối thủ mà gã từng nằm vùng kia. Gã không tin tưởng cảnh sát, từ khi gã nhận nhiệm vụ này, vợ gã đã được coi như nhân chứng mà bảo vệ, thế nhưng bọn khốn kia vẫn có thể tìm được cô một cách dễ dàng.
......(dreamhouse2255)
Lê Thần cùng một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đứng trước một ngôi mộ, trời đổ mưa rào, mây đen che kín ánh sáng.
Lão cục trưởng nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện của cậu, trong cục sẽ điều tra rõ rang lại lần nữa, mặc kệ nói như thế nào, tôi cũng sẽ lấy lại công đạo cho cậu."
"Trong tay Nhất có ảnh chụp, nhưng thật sự rất mơ hồ, tôi cũng không biết có phải là anh hay không, cậu ấy hỏi tôi có giống anh không, tôi liền nói giống...... lúc ấy tôi chỉ định dỗ dành cậu ấy mà thôi...... Nếu biết trước như vậy, tôi sẽ......"
Bên trong màn ảnh, một thanh niên tuổi trẻ có diện mạo kiên nghị ngẩng mặt, vô vàn sợi tơ nước dừng lại trên mặt hắn, lạnh như băng, nhưng lại nóng như lửa.
Cục trưởng đứng đằng sau tiến lên từng bước đè lại bờ vai hắn, không tiếng động mà truyền cho hắn chút năng lượng.
Lê Thần lộ ra vẻ vui mừng nhàn nhạt: "Chờ tôi lấy được báo cáo, tôi sẽ đốt cho anh, cũng may mà ba con hai người có thể đoàn tụ dưới đó."
Cơn mưa đột ngột dừng lại, trong phút chốc mặt trời phá tan tầng mây, một chiếc cầu vồng vắt ngang trời, cảnh vật trước mắt tựa hồ đều trở nên xinh đẹp.
"Cut!"
Theo một tiếng này của Lục Minh, cả đoàn làm phim đều đứng dậy vỗ tay. Cảnh cuối cùng đã kết thúc, sau ba tháng quay phim, "Bình Minh U Ám" cuối cùng cũng hơ khô thẻ tre.
(dreamhouse2255)
Vị trí của Đàm Tiếu Vũ là bên cạnh Kiều Kha, thấy anh híp mắt đi tới, Kiều Kha thuận tay đưa một cái khăn mặt ra: "Cảnh này của anh Đàm quả thực đỉnh, diễn cực kỳ tốt, em xem mà khóc luôn."
"Có thể không đỉnh sao, trời lạnh lại gặp mưa rào quả thực chỉ muốn chết, thầy đạo cụ tạo mưa cũng không săn sóc gì hết, chỉ chăm chăm xối lên đầu anh, lạnh chết anh rồi."
Đàm Tiếu Vũ nói cảm ơn, lau sạch tóc với mặt, sau đó bị trợ lý giục đi thay quần áo.
Kiều Kha thè lưỡi, cảm giác này quả thực quá khổ sở, hắn nhìn sắc trời, thở dài xa xôi: "May mà không có tuyết."
"Tuyết rơi chẳng phải càng tốt hơn à?"
Từ Tuấn đang thu dọn đồ đạc, sau khi đóng máy thì không còn việc của diễn viên nữa, hôm nay tất cả mọi người có thể về nhà.
"Tuyết rơi thì có thể ném tuyết đắp người tuyết, trẻ con không phải đều thích tuyết à?"
"Em cũng đâu phải trẻ con."
Kiều Kha than thở một tiếng, đổi lấy được một cái tay của Từ Tuấn đặt trên đầu, nhẹ ngàng xoa hai cái.
"Tiệc đóng máy ba ngày nữa, có đi không?"
(dreamhouse2255)
Sau mấy tháng ở chung, Từ Tuấn hiện tại đã có thể thản nhiên đối diện với khuôn mặt của Kiều Kha, tính cách của đứa nhỏ này hoàn toàn không giống người nào đó, người gặp người thích: "Nếu như em không đi ấy, chúng ta muốn gặp lại lần nữa sẽ không biết là khi nào."
Kiều Kha gỡ tay Từ Tuấn ra, che chở mái tóc đã vị biến thành ổ gà của mình, nghe vậy thì sửng sốt: "Về sau còn phải đi tuyên truyền......"
"Bình Minh U Ám" dự định sẽ chiếu vào tháng năm, sau khi Tết âm lịch qua thì bọn họ sẽ phải chạy khắp Trái Đất trong vòng nửa tháng. Dã tâm của Lục Minh rất lớn, ông ta muốn thử đặt một chân ra thị trường nước ngoài thử xem. Lúc trước chọn Từ Tuấn làm nam hai cũng là vì ý tưởng này, Từ Tuấn cũng có chút thành tựu ở nửa kia địa cầu, mà Đàm Tiếu Vũ thì lại được lòng Đông Nam Á.
"Ừm, tạm thời không định đi, anh còn có việc."
Từ Tuấn lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, người nọ còn chưa tìm được, đã sắp đến Tết rồi, y muốn nhân dịp này tự mình đi tìm thử xem, có lẽ hắn đã về với ông bà cũng chưa biết chừng.
Kiều Kha không rõ suy nghĩ của Từ Tuấn. Trong ấn tượng của hắn, từ khi hắn và Từ Tuấn cãi nhau thì chưa từng liên hệ qua, hắn cũng không phải không muốn nói hết cho Từ Tuấn, chỉ là loại chuyện này quả thực quá mức khó tưởng tượng nổi.
Huống chi lúc trước Từ Tuấn chỉ cần vừa thấy hắn liền đen mặt, ngay cả việc quay phim cũng suýt chút nữa bị ảnh hưởng, Kiều Kha nghĩ người anh em này của mình hẳn là vẫn còn đang tức giận hắn, cũng không dám lộ mặt trước y.
Lúc Từ Tuấn rời đi, Kiều Kha còn hơi hơi phiền muộn, nghĩ xem nên dùng cách gì để hóa giải cái gai trong lòng y đây.
(dreamhouse2255)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.