Chương 9: Đạo diễn Lục uy vũ
Ủy Quỷ Ô Quy
14/10/2021
TLT18 - Chương 9
(dreamhouse2255)
Edit: W
Chương 9: Đạo diễn Lục uy vũ
Mấy ngày đầu Kiều Kha chưa có suất diễn, hắn liền chuyển cái ghế đến phía sau Lục Minh, hai tay nâng cằm, lúc thì quan sát người đang đứng trước máy quay, lúc lại quay đầu nhìn lên hình ảnh trên màn hình.
Quan sát từ màn ảnh đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc hắn quay phim trước kia, Kiều Kha rất ít có cơ hội được xem. Lúc hắn còn nổi tiếng thì rất bận rộn, công việc được sắp xếp dày đặc, sau đó thực ra rất rảnh rỗi, thế nhưng một nhân vật quần chúng như hắn nào có tư cách lộ mặt trước đạo diễn.
Hiện tại cũng là ỷ vào gương mặt non nớt mới dám chạy tới.
"Cảm thấy hứng thú với thứ này sao?"
Giữa lúc quay chụp Lục Minh chú ý tới Kiều Bối, liền vẫy tay gọi hắn qua.
"Cũng được ạ, cảm thấy khá mới mẻ."
Kiều Kha ăn ngay nói thật: "Trước kia chưa từng nhìn thấy."
Lục Minh đứng dậy tránh ra, bảo Kiều Kha ngồi vào vị trí của chính mình, lại giảng giải cho hắn một ít kiến thức về mặt đạo diễn. Kiều Kha vừa cảm động lại vừa sợ hãi, đã lâu rồi không có ai đối xử với hắn tốt như thế.
(dreamhouse2255)
Lục Minh nhìn thì nghiêm túc, nhưng con người ông kỳ thực rất tốt đó thôi.
Trong lòng Kiều Kha nghĩ thế nào thì trên mặt cũng biểu hiện y như thế, Lục Minh liền hỏi: "Có phải cậu cảm thấy tôi đối với cậu cực kỳ tốt, trong lòng vô cùng cảm động hay không?"
Kiều Kha gật mạnh đầu, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ trẻ con.
Vì thế Lục Minh liền nói: "Đó là bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu quay phần của cậu, đến lúc đó tôi sẽ cực kỳ hung dữ, lỡ như mắng cậu tới khóc thì Thanh Thanh sẽ không vui, hôm nay coi như là bồi tội."
Kiều Kha: "......"
Từ Thanh chính là con gái của em họ cách mấy chi của Lục Minh, tuy rằng quan hệ họ hàng hơi xa xôi nhưng năm đó người nhà họ Từ tìm tới cửa bảo ông chăm sóc một chút, Lục Minh cũng không hề từ chối. Ông ta không kết hôn không có con cái, hơn nữa cũng coi trọng tài năng của Từ Thanh, sau vài năm ở chung thì dần nảy sinh tình cảm ba con.
Lúc trước nói Lục Minh và Từ Tuấn có quan hệ họ hàng xa cũng chính vì Từ Thanh là em họ Từ Tuấn.
Lúc này Kiều Kha mới nhớ tới, ngoại trừ ngày đầu tiên Đàm Tiếu Vũ không bị ăn mắng, những ngày sau đó gần như là bị mắng xối xả, càng đừng nhắc tới Quế Mạn, cũng may là giai đoạn đầu cô không có nhiều suất diễn, trước mắt tạm thời còn trụ vững. Cũng chỉ có một mình Từ Tuấn, bởi vì kỹ thuật diễn quá xuất sắc, số lần bị mắng cũng ít hơn.
Kiều Kha theo bản năng so sánh mình với Từ Tuấn, cho nên cũng không lo lắng gì nhiều. Nhưng trong mắt những người khác, Kiều Kha vừa có thiên phú, tuổi cũng chỉ bấy nhiêu, chẳng có tí kinh nghiệm nào, chẳng tốt hơn Quế Mạn là bao.
(dreamhouse2255)
Từ Thanh nghe thấy câu này của Lục Minh, nhưng cô không dám thể hiện rằng mình đang bất mãn với ông, chỉ có thể xoa xoa đầu Kiều Kha, dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, Kiều Bối ngoan như thế, đạo diễn Lục sẽ không mắng đâu."
Kiều Kha cười với cô, má lúm đồng tiền trên gương mặt đặc biệt xinh đẹp.
Từ Thanh véo véo mặt hắn: "Khuôn mặt này của Kiều Bối sao lại xinh đẹp như vậy hả? Không phải là ăn đáng yêu mà lớn đấy chứ."
Nói xong còn thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo đưa cho hắn: "Ăn nhiều kẹo thì má lúm đồng tiền sẽ càng ngọt đúng không?"
Kiều Kha: "......" Đây có được tính là chòng ghẹo không?
Đến ngày thứ nắm, rốt cuộc cũng đến phiên Kiều Kha lên sân khấu. Cảnh đầu tiên của hắn là một trận chiến bắn tỉa trong rừng cây, ngoại cảnh sẽ thống nhất quay bổ sung sau, đến lúc đó có khi bọn họ còn phải xuất ngoại, cảnh này hôm nay chủ yếu là quay một ít góc đặc tả.
Là bảo tiêu được đám buôn thuốc phiện bồi dưỡng, thiếu niên ngay cả tên cũng không có, ông trùm gọi cậu là Nhất, bởi vì gã nhặt được cậu vào tháng một.
Lúc nổ súng thì trên mặt không có biểu cảm gì hết, cũng chẳng hề căng thẳng, chỉ giống như đang làm bài tập về nhà mà ba mẹ giao cho. Cậu núp trong bụi cỏ, trên mặt bị bùn bôi đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời khờ dại. Cậu thu hoạch một đống mạng người, thế nhưng biểu tình lại trước sau như một.
(dreamhouse2255)
Đấu súng thắng lợi, cậu chẳng hề hưng phấn giống như những kẻ buôn thuốc phiện khác, lưng cậu đeo súng, đứng ở nơi cách bọn họ rất xa, tựa như một người đứng ngoài cuộc.
Chỉ đến tận khi Trần Hán xuất hiện, trên mặt cậu mới dần dần nở một nụ cười tươi, sạch sẽ, ngây thơ.
"Làm tốt lắm, lần này muốn được thưởng gì nào?"
Lần nào Trần Hán cũng nói y như vậy, nhưng lần nào Nhất cũng đều lắc đầu. Từ đầu tới cuối cậu dường như không hề có mong muốn gì cả.
Nhưng mà lúc này, Nhất lại nói: "Muốn đi công viên trò chơi."
Trần Hán rất kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi xoay người rời đi.
"Anh đi cùng với em đi."
Giọng nói của Nhất rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một mình gã nghe thấy.
Bước chân của Trần Hán khựng lại, nhịn không được mà quay đầu nhìn cậu một cái.
"Cắt!"
Lục Minh hô tạm dừng. Từ Tuấn mắc lỗi, y không nên quay đầu lại. Ông trùm coi trọng thiên phú bắn súng của Nhất, cho nên mới giữ lại nuôi bên cạnh mình làm bảo tiêu, làm lá chắn thịt, gã sẽ thương tiếc cậu, nhưng tuyệt đối không nhiều.
(dreamhouse2255). Kiếm Hiệp Hay
Lục Minh nảy sinh tính khí tuổi già, chẳng thèm cho ảnh đế mặt mũi, mắng toàn những lời hung ác trước mặt mọi người, mắng xong lại lôi Từ Tuấn tới giảng giải. Nhưng mà, những thứ kia thực ra Từ Tuấn đều biết cả, chỉ là y không nhịn được thôi.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này đã không nhịn được.
Không nhịn được mà nhớ tới người kia, nhớ tới những tháng ngày mà bọn họ chung đụng. Nhớ tới bọn họ từng là bạn tốt nhất của nhau, thế mà đến lúc già rồi lại giống như người xa lạ, không còn qua lại nữa.
Từ Tuấn không nên như vậy, y là một diễn viên chuyên nghiệp, vào lúc quay phim lại thất thần, rất thiếu trách nhiệm.
Từ Tuấn thất lễ, nhưng y không nhịn được.
Từ khi nghe thấy tin Tề Mộc Thanh kết hôn, Từ Tuấn bắt đầu lo lắng cho người nọ. Mấy năm nay y cố tình không chú ý tới tin tức của người nọ, thực sự không chịu nổi việc chân tâm của chính mình bị người ta coi như giày rách. Ban đầu, lúc người nọ mới bị phong sát thì y từng đưa ra cành ô liu, có điều đối phương không hề đáp lại, Từ Tuấn tức giận đến mức ném vỡ hết bộ đồ ăn trong phòng bếp nhà mình. Sau đó thì tình hình càng ngày càng tệ, y liền không thèm nhúng tay nữa.
Trong lòng suy nghĩ rằng đối phương đáng đời, thế là cũng lười để ý, dốc hết một lòng vào sự nghiệp, vờ như chưa từng quen biết.
Đợi tới một ngày nào đó y nhận được thiệp mời kết hôn của vị đại thiếu Tề gia nào đó, vừa sợ hãi vừa tức giận chạy tới chất vấn, mới biết được hóa ra hai người đã chia tay từ ba năm trước rồi.
(dreamhouse2255)
Từ Tuấn vui sướng tới nỗi ngửa đầu cười lớn, nghĩ thầm, con mẹ nó Tề Mộc Thanh sao không cút đi sớm sớm một chút, hại y cùng với anh em mình không qua lại nhiều năm như thế.
Khi đó Từ Tuấn đang quay phim ở nước ngoài, thầm nghĩ muốn nhanh chóng trở về, y muốn mặt đối mặt, sau đó làm lành với người bạn thân nhất của mình. Y muốn ôm tên khốn kia thật chặt, sảng khoái khóc to một trận.
Nhưng mà chờ tới khi y trở về, y căn bản không tìm được người.
Kiều Kha mất tích.
Từ Tuấn không dám báo cảnh sát, nói thế nào thì Kiều Kha vẫn là người của công chúng, tuy rằng đã không xuất hiện trong tầm mắt truyền thông đại chúng từ lâu nhưng y tin rằng, chỉ cần một khi tin tức hắn mất tích truyền ra thì đám báo lá cải sẽ lập tức phô thiên cái địa xuất hiện. Y chỉ có thể mời mấy vị thám tử có quen biết, nhưng nửa tháng đã trôi qua rồi, không một ai có thể tìm được tung tích của Kiều Kha, hắn giống như là tan vào không khí, không bao giờ xuất hiện trên thế gian này nữa.
Thiếu niên trước mặt này quả thực rất giống Kiều Kha, thậm chí Từ Tuấn còn lén suy đoán đứa nhỏ này liệu có phải chính là con trai của Kiều Kha hay không, cậu ta có biết Kiều Kha đang ở đâu hay không? Nhưng Từ Tuấn biết Kiều Kha không thể nào có con được, hắn cũng không có anh chị em khác, không còn người thân nào cả.
Hơn nữa đứa nhỏ này nói mẹ nó họ Kiều.
Không phải ba.
(dreamhouse2255)
Một tia hy vọng cuối cùng lại tiêu tan như thế, Từ Tuấn đau lòng đến nỗi không thở nổi. Ngoài miệng thì nói không thèm để ý, trong lòng lại sầu tới mức túm tóc, cảnh quay mấy ngày nay y chỉ đang kiên cường chống đỡ, chứ thực ra tâm trạng của y rất kém, còn kém hơn cả khi tuyệt giao với Kiều Kha, chẳng qua Từ Tuấn dựa vào kỹ thuật diễn tỉ mỉ của bản thân, không khiến người ta nhận ra mà thôi.
Khi đó y biết người nọ không bao giờ vứt bỏ sự kính nghiệp của bản thân, biết hắn vẫn đang ở một góc nào đó trong thành phố này, nhưng mà hiện tại Từ Tuấn lại sợ. Y biết người nọ kiêu ngạo bao nhiêu, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thằng khốn họ Tề kia chắc là người duy nhất mà hắn để trong lòng.
Từ Tuấn thực sự rất sợ sẽ nghe thấy tin tức không tốt gì đó, y thừa nhận bản thân hối hận, nhưng mà ngay cả cơ hội để y có thể cúi đầu xin lỗi tên kia cũng không cho y.
Khi Từ Tuấn bắt đầu đối diễn với Kiều Kha, nhìn thấy từng cử chỉ hành động của người trước mặt, mỗi một ánh mắt hay độ cong khóe miệng đều không khỏi chồng lên hình ảnh của thiếu niên trong quá khứ, cuối cùng Từ Tuấn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cảnh diễn tiếp theo, Từ Tuấn liên tiếp phạm lỗi, Lục Minh đến mắng cũng lười, trực tiếp bảo y đứng một bên quan sát, đổi thành cảnh diễn giữa Đàm Tiếu Vũ và Kiều Kha.
Biểu hiện của Từ Tuấn ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới Kiều Kha. Hắn không biết Từ Tuấn bị làm sao, rõ ràng lúc trước vẫn còn ổn, đột nhiên lại biến thành như vậy. Kiều Kha vô cùng lo lắng, NG mấy lần mới tìm lại được trạng thái, chờ tới khi quay xong suất diễn của mình, Kiều Kha ngẫm nghĩ rồi đi đến ngồi xuống cạnh Từ Tuấn.
(dreamhouse2255)
(dreamhouse2255)
Edit: W
Chương 9: Đạo diễn Lục uy vũ
Mấy ngày đầu Kiều Kha chưa có suất diễn, hắn liền chuyển cái ghế đến phía sau Lục Minh, hai tay nâng cằm, lúc thì quan sát người đang đứng trước máy quay, lúc lại quay đầu nhìn lên hình ảnh trên màn hình.
Quan sát từ màn ảnh đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt so với lúc hắn quay phim trước kia, Kiều Kha rất ít có cơ hội được xem. Lúc hắn còn nổi tiếng thì rất bận rộn, công việc được sắp xếp dày đặc, sau đó thực ra rất rảnh rỗi, thế nhưng một nhân vật quần chúng như hắn nào có tư cách lộ mặt trước đạo diễn.
Hiện tại cũng là ỷ vào gương mặt non nớt mới dám chạy tới.
"Cảm thấy hứng thú với thứ này sao?"
Giữa lúc quay chụp Lục Minh chú ý tới Kiều Bối, liền vẫy tay gọi hắn qua.
"Cũng được ạ, cảm thấy khá mới mẻ."
Kiều Kha ăn ngay nói thật: "Trước kia chưa từng nhìn thấy."
Lục Minh đứng dậy tránh ra, bảo Kiều Kha ngồi vào vị trí của chính mình, lại giảng giải cho hắn một ít kiến thức về mặt đạo diễn. Kiều Kha vừa cảm động lại vừa sợ hãi, đã lâu rồi không có ai đối xử với hắn tốt như thế.
(dreamhouse2255)
Lục Minh nhìn thì nghiêm túc, nhưng con người ông kỳ thực rất tốt đó thôi.
Trong lòng Kiều Kha nghĩ thế nào thì trên mặt cũng biểu hiện y như thế, Lục Minh liền hỏi: "Có phải cậu cảm thấy tôi đối với cậu cực kỳ tốt, trong lòng vô cùng cảm động hay không?"
Kiều Kha gật mạnh đầu, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ trẻ con.
Vì thế Lục Minh liền nói: "Đó là bởi vì ngày mai sẽ bắt đầu quay phần của cậu, đến lúc đó tôi sẽ cực kỳ hung dữ, lỡ như mắng cậu tới khóc thì Thanh Thanh sẽ không vui, hôm nay coi như là bồi tội."
Kiều Kha: "......"
Từ Thanh chính là con gái của em họ cách mấy chi của Lục Minh, tuy rằng quan hệ họ hàng hơi xa xôi nhưng năm đó người nhà họ Từ tìm tới cửa bảo ông chăm sóc một chút, Lục Minh cũng không hề từ chối. Ông ta không kết hôn không có con cái, hơn nữa cũng coi trọng tài năng của Từ Thanh, sau vài năm ở chung thì dần nảy sinh tình cảm ba con.
Lúc trước nói Lục Minh và Từ Tuấn có quan hệ họ hàng xa cũng chính vì Từ Thanh là em họ Từ Tuấn.
Lúc này Kiều Kha mới nhớ tới, ngoại trừ ngày đầu tiên Đàm Tiếu Vũ không bị ăn mắng, những ngày sau đó gần như là bị mắng xối xả, càng đừng nhắc tới Quế Mạn, cũng may là giai đoạn đầu cô không có nhiều suất diễn, trước mắt tạm thời còn trụ vững. Cũng chỉ có một mình Từ Tuấn, bởi vì kỹ thuật diễn quá xuất sắc, số lần bị mắng cũng ít hơn.
Kiều Kha theo bản năng so sánh mình với Từ Tuấn, cho nên cũng không lo lắng gì nhiều. Nhưng trong mắt những người khác, Kiều Kha vừa có thiên phú, tuổi cũng chỉ bấy nhiêu, chẳng có tí kinh nghiệm nào, chẳng tốt hơn Quế Mạn là bao.
(dreamhouse2255)
Từ Thanh nghe thấy câu này của Lục Minh, nhưng cô không dám thể hiện rằng mình đang bất mãn với ông, chỉ có thể xoa xoa đầu Kiều Kha, dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ, Kiều Bối ngoan như thế, đạo diễn Lục sẽ không mắng đâu."
Kiều Kha cười với cô, má lúm đồng tiền trên gương mặt đặc biệt xinh đẹp.
Từ Thanh véo véo mặt hắn: "Khuôn mặt này của Kiều Bối sao lại xinh đẹp như vậy hả? Không phải là ăn đáng yêu mà lớn đấy chứ."
Nói xong còn thò tay vào túi lấy ra một viên kẹo đưa cho hắn: "Ăn nhiều kẹo thì má lúm đồng tiền sẽ càng ngọt đúng không?"
Kiều Kha: "......" Đây có được tính là chòng ghẹo không?
Đến ngày thứ nắm, rốt cuộc cũng đến phiên Kiều Kha lên sân khấu. Cảnh đầu tiên của hắn là một trận chiến bắn tỉa trong rừng cây, ngoại cảnh sẽ thống nhất quay bổ sung sau, đến lúc đó có khi bọn họ còn phải xuất ngoại, cảnh này hôm nay chủ yếu là quay một ít góc đặc tả.
Là bảo tiêu được đám buôn thuốc phiện bồi dưỡng, thiếu niên ngay cả tên cũng không có, ông trùm gọi cậu là Nhất, bởi vì gã nhặt được cậu vào tháng một.
Lúc nổ súng thì trên mặt không có biểu cảm gì hết, cũng chẳng hề căng thẳng, chỉ giống như đang làm bài tập về nhà mà ba mẹ giao cho. Cậu núp trong bụi cỏ, trên mặt bị bùn bôi đen, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời khờ dại. Cậu thu hoạch một đống mạng người, thế nhưng biểu tình lại trước sau như một.
(dreamhouse2255)
Đấu súng thắng lợi, cậu chẳng hề hưng phấn giống như những kẻ buôn thuốc phiện khác, lưng cậu đeo súng, đứng ở nơi cách bọn họ rất xa, tựa như một người đứng ngoài cuộc.
Chỉ đến tận khi Trần Hán xuất hiện, trên mặt cậu mới dần dần nở một nụ cười tươi, sạch sẽ, ngây thơ.
"Làm tốt lắm, lần này muốn được thưởng gì nào?"
Lần nào Trần Hán cũng nói y như vậy, nhưng lần nào Nhất cũng đều lắc đầu. Từ đầu tới cuối cậu dường như không hề có mong muốn gì cả.
Nhưng mà lúc này, Nhất lại nói: "Muốn đi công viên trò chơi."
Trần Hán rất kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi xoay người rời đi.
"Anh đi cùng với em đi."
Giọng nói của Nhất rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một mình gã nghe thấy.
Bước chân của Trần Hán khựng lại, nhịn không được mà quay đầu nhìn cậu một cái.
"Cắt!"
Lục Minh hô tạm dừng. Từ Tuấn mắc lỗi, y không nên quay đầu lại. Ông trùm coi trọng thiên phú bắn súng của Nhất, cho nên mới giữ lại nuôi bên cạnh mình làm bảo tiêu, làm lá chắn thịt, gã sẽ thương tiếc cậu, nhưng tuyệt đối không nhiều.
(dreamhouse2255). Kiếm Hiệp Hay
Lục Minh nảy sinh tính khí tuổi già, chẳng thèm cho ảnh đế mặt mũi, mắng toàn những lời hung ác trước mặt mọi người, mắng xong lại lôi Từ Tuấn tới giảng giải. Nhưng mà, những thứ kia thực ra Từ Tuấn đều biết cả, chỉ là y không nhịn được thôi.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này đã không nhịn được.
Không nhịn được mà nhớ tới người kia, nhớ tới những tháng ngày mà bọn họ chung đụng. Nhớ tới bọn họ từng là bạn tốt nhất của nhau, thế mà đến lúc già rồi lại giống như người xa lạ, không còn qua lại nữa.
Từ Tuấn không nên như vậy, y là một diễn viên chuyên nghiệp, vào lúc quay phim lại thất thần, rất thiếu trách nhiệm.
Từ Tuấn thất lễ, nhưng y không nhịn được.
Từ khi nghe thấy tin Tề Mộc Thanh kết hôn, Từ Tuấn bắt đầu lo lắng cho người nọ. Mấy năm nay y cố tình không chú ý tới tin tức của người nọ, thực sự không chịu nổi việc chân tâm của chính mình bị người ta coi như giày rách. Ban đầu, lúc người nọ mới bị phong sát thì y từng đưa ra cành ô liu, có điều đối phương không hề đáp lại, Từ Tuấn tức giận đến mức ném vỡ hết bộ đồ ăn trong phòng bếp nhà mình. Sau đó thì tình hình càng ngày càng tệ, y liền không thèm nhúng tay nữa.
Trong lòng suy nghĩ rằng đối phương đáng đời, thế là cũng lười để ý, dốc hết một lòng vào sự nghiệp, vờ như chưa từng quen biết.
Đợi tới một ngày nào đó y nhận được thiệp mời kết hôn của vị đại thiếu Tề gia nào đó, vừa sợ hãi vừa tức giận chạy tới chất vấn, mới biết được hóa ra hai người đã chia tay từ ba năm trước rồi.
(dreamhouse2255)
Từ Tuấn vui sướng tới nỗi ngửa đầu cười lớn, nghĩ thầm, con mẹ nó Tề Mộc Thanh sao không cút đi sớm sớm một chút, hại y cùng với anh em mình không qua lại nhiều năm như thế.
Khi đó Từ Tuấn đang quay phim ở nước ngoài, thầm nghĩ muốn nhanh chóng trở về, y muốn mặt đối mặt, sau đó làm lành với người bạn thân nhất của mình. Y muốn ôm tên khốn kia thật chặt, sảng khoái khóc to một trận.
Nhưng mà chờ tới khi y trở về, y căn bản không tìm được người.
Kiều Kha mất tích.
Từ Tuấn không dám báo cảnh sát, nói thế nào thì Kiều Kha vẫn là người của công chúng, tuy rằng đã không xuất hiện trong tầm mắt truyền thông đại chúng từ lâu nhưng y tin rằng, chỉ cần một khi tin tức hắn mất tích truyền ra thì đám báo lá cải sẽ lập tức phô thiên cái địa xuất hiện. Y chỉ có thể mời mấy vị thám tử có quen biết, nhưng nửa tháng đã trôi qua rồi, không một ai có thể tìm được tung tích của Kiều Kha, hắn giống như là tan vào không khí, không bao giờ xuất hiện trên thế gian này nữa.
Thiếu niên trước mặt này quả thực rất giống Kiều Kha, thậm chí Từ Tuấn còn lén suy đoán đứa nhỏ này liệu có phải chính là con trai của Kiều Kha hay không, cậu ta có biết Kiều Kha đang ở đâu hay không? Nhưng Từ Tuấn biết Kiều Kha không thể nào có con được, hắn cũng không có anh chị em khác, không còn người thân nào cả.
Hơn nữa đứa nhỏ này nói mẹ nó họ Kiều.
Không phải ba.
(dreamhouse2255)
Một tia hy vọng cuối cùng lại tiêu tan như thế, Từ Tuấn đau lòng đến nỗi không thở nổi. Ngoài miệng thì nói không thèm để ý, trong lòng lại sầu tới mức túm tóc, cảnh quay mấy ngày nay y chỉ đang kiên cường chống đỡ, chứ thực ra tâm trạng của y rất kém, còn kém hơn cả khi tuyệt giao với Kiều Kha, chẳng qua Từ Tuấn dựa vào kỹ thuật diễn tỉ mỉ của bản thân, không khiến người ta nhận ra mà thôi.
Khi đó y biết người nọ không bao giờ vứt bỏ sự kính nghiệp của bản thân, biết hắn vẫn đang ở một góc nào đó trong thành phố này, nhưng mà hiện tại Từ Tuấn lại sợ. Y biết người nọ kiêu ngạo bao nhiêu, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng thằng khốn họ Tề kia chắc là người duy nhất mà hắn để trong lòng.
Từ Tuấn thực sự rất sợ sẽ nghe thấy tin tức không tốt gì đó, y thừa nhận bản thân hối hận, nhưng mà ngay cả cơ hội để y có thể cúi đầu xin lỗi tên kia cũng không cho y.
Khi Từ Tuấn bắt đầu đối diễn với Kiều Kha, nhìn thấy từng cử chỉ hành động của người trước mặt, mỗi một ánh mắt hay độ cong khóe miệng đều không khỏi chồng lên hình ảnh của thiếu niên trong quá khứ, cuối cùng Từ Tuấn không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Cảnh diễn tiếp theo, Từ Tuấn liên tiếp phạm lỗi, Lục Minh đến mắng cũng lười, trực tiếp bảo y đứng một bên quan sát, đổi thành cảnh diễn giữa Đàm Tiếu Vũ và Kiều Kha.
Biểu hiện của Từ Tuấn ít nhiều gì cũng ảnh hưởng tới Kiều Kha. Hắn không biết Từ Tuấn bị làm sao, rõ ràng lúc trước vẫn còn ổn, đột nhiên lại biến thành như vậy. Kiều Kha vô cùng lo lắng, NG mấy lần mới tìm lại được trạng thái, chờ tới khi quay xong suất diễn của mình, Kiều Kha ngẫm nghĩ rồi đi đến ngồi xuống cạnh Từ Tuấn.
(dreamhouse2255)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.