Chương 42: Cãi nhau
Hướng Dương Trong Mưa
21/05/2024
Hoàng đang ngồi ở ghế, mặt hắn ta xám xịt như bị táo bón vậy. Chi cũng không thèm quan tâm, cô lướt qua mặt hắn đi thẳng xuống nhà.
Vừa thấy Chi, Hoàng lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ta nhẹ gật đầu, môi cũng giương lên dịu dàng. Chi cảm thấy phiền nhưng cũng lịch sự gật đầu đáp lại. Sau đó không nói gì thêm mà đi thẳng vào bếp.
Dì Lan đang bận rộn gọt hoa quả, cô tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Dì Lan cũng không giấu giếm, bà ngó ra ngoài xác nhận không có ai mới mở lời:
- Nghe ba con nói Ngọc với Hoàng cãi nhau, nên con bé mới không muốn về bên đấy.
- Cãi nhau sao? Nghiêm trọng không ạ?
- Ngọc nói Hoàng có người khác bên ngoài. - Dì Lan thở dài.
- Thật ạ? - Chi bóc lấy miếng dưa hấu trên đĩa, không có vẻ gì là bất ngờ mấy. Như đang hóng hớt chuyện nhà hàng xóm.
Lúc này, Ngọc theo sau ông Sơn ra phòng khách. Thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng Chi liền nấp sau một góc nghe trộm.
Ông Sơn chậm rãi ngồi xuống ghế. Ông nghiêm túc hỏi:
- Nói đi, rốt cuộc là hai đứa có chuyện gì?
Hoàng vô cùng bình tĩnh, hắn không có vẻ gì là chột dạ, vẫn dõng dạc đáp lời.
- Không có, thưa ba.
- Không có? - Ngọc tức cười, cô ta lườm Hoàng. - Vậy con nhỏ mà anh nói chuyện mỗi tối là con nào?
- Đó là đối tác, công việc đấy em hiểu không?
Hoàng tỏ vẻ mệt mỏi, vô cùng bất lực với thái độ của Ngọc, hắn lại nói:
- Thưa ba, kể từ lúc cưới Ngọc về nhà, con luôn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Nhưng còn cô ấy…
- Tôi thì sao? - Ngọc tức giận quát lớn, cô ta trợn mắt. - Đồ khốn đừng có cố đánh trống lãng để đổ tội lên đầu tôi.
- Ngọc…
Ông Sơn lập tức nhìn Ngọc cảnh cáo. Ông không biết trong chuyện này ai đúng ai sai nhưng so về thái độ thì Ngọc đúng là quá mất bình tĩnh. Quá sốc nổi và thiếu trầm ổn.
- Con cứ việc nói tiếp. - Ông Sơn cầm lấy tách trà, chậm rãi uống một ngụm.
- Vâng thưa ba. - Hoàng lại nói. - Con biết Ngọc mang thai vất vả, mỗi ngày con đều cơm bưng nước rót hầu hạ cô ấy chu đáo. Nhưng cô ấy luôn nghi ngờ, chửi bới thậm chí còn nhiều lần đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cô ấy trách con ngăn cản cô ấy đến với Đình Duy.
Hoàng dừng lại vài giây, bất lực thở dài.
- Con đi làm bên ngoài đến tối muộn, về nhà cũng không được nghỉ ngơi thoải mái con thực sự rất mệt mỏi.
- Ý anh là tôi cố tình gây rối? Là tôi cố tình không cho anh nghỉ ngơi đúng không? - Trán Ngọc đổ đầy mồ hôi, cô ta tức tới run rẩy.
- Ý anh không phải như thế. - Hoàng cố giải thích. - Anh chỉ là muốn yên tĩnh một chút nên mới ra ngoài hóng tí gió. Sự thật chỉ có như vậy.
Ngọc đột nhiên bậc dậy, mặt cô ta tím tái, cô ta nhào đến cào cấu Hoàng, miệng không ngừng quát tháo như mụ điên.
- Nói láo, anh nghĩ tôi tin anh không? Hả? Tôi giết chết anh… tôi giết anh…
Ông Sơn đau hết cả đầu, ông vội giữ chặt Ngọc mặc cho cô ta vùng vẫy. Ông quay sang Hoàng nói với hắn ta:
- Con cứ về trước đi, đợi hai đứa bình tĩnh lại đã.
Hiện tại Ngọc đang mất khống chế, nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có kết quả gì. Tạm thời cứ tách nhau ra một thời gian rồi tìm cách giải quyết. Chỉ có điều ông Sơn không thể hiểu nổi, từ bao giờ Ngọc lại trở nên điên cuồng mất kiểm soát như thế, vừa rồi khiến ông cũng cảm thấy thực sợ hãi. Cũng có thể là do ông nghĩ nhiều, Ngọc đang mang thai tính tình thay đổi cũng là điều dễ hiểu.
Đợi Hoàng rời đi ông Sơn mới từ từ buông Ngọc ra. Cô ta thở hổn hển vì mệt và tức giận.
- Con không sao chứ? - Ông Sơn lo lắng hỏi.
- Không sao ạ. - Ngọc cố lấy lại bình tĩnh, cô ta cũng không điên cuồng như vừa rồi nữa. - Xin lỗi ba, là con mất kiên nhẫn.
Ông Sơn thở dài.
- Nếu con cảm thấy không khỏe thì đến bệnh viện kiểm tra một chút, ba sẽ đi với con.
- Không cần đâu ạ, con vẫn ổn. - Nói rồi cô ta đứng dậy đi thẳng lên phòng. - Con xin phép.
Chi ở trong này quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, cô có chút trầm tư. Chuyện Hoàng ngoại tình cũng không phải là không có khả năng vì dù sao cô cũng đã tự mình trải nghiệm, nó còn đau đớn hơn so với Ngọc gấp trăm ngàn lần bây giờ. Nhưng không lo, e là cô ta không thể ở lại đây được bao lâu nữa đâu. Vì sao a? Vì cô hiểu rõ gia đình đó, hiểu rõ về ba mẹ của Hoàng, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này nên là cô ấy à cứ ngồi đợi xem kịch hay là được.
…
Ở bên kia,
- Đúng là quá quắc, nó có xem người mẹ chồng như tôi ra gì không? Hả? - Bà Hồng giận xanh mặt, trước giờ chưa từng có ai chống đối với bà ta như thế.
- Mẹ nó cứ bình tĩnh, lấy chồng theo chồng. Đợi một thời gian nữa nó cũng tự mò về thôi. - Ba Hoàng, ông Hàn dửng dưng nói.
- Ha… nếu không có cháu nội tôi chống lưng tôi đã xử nó từ lâu rồi, còn định trèo lên đầu ông bà già này chắc?
Vừa thấy Chi, Hoàng lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ta nhẹ gật đầu, môi cũng giương lên dịu dàng. Chi cảm thấy phiền nhưng cũng lịch sự gật đầu đáp lại. Sau đó không nói gì thêm mà đi thẳng vào bếp.
Dì Lan đang bận rộn gọt hoa quả, cô tò mò hỏi:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Dì Lan cũng không giấu giếm, bà ngó ra ngoài xác nhận không có ai mới mở lời:
- Nghe ba con nói Ngọc với Hoàng cãi nhau, nên con bé mới không muốn về bên đấy.
- Cãi nhau sao? Nghiêm trọng không ạ?
- Ngọc nói Hoàng có người khác bên ngoài. - Dì Lan thở dài.
- Thật ạ? - Chi bóc lấy miếng dưa hấu trên đĩa, không có vẻ gì là bất ngờ mấy. Như đang hóng hớt chuyện nhà hàng xóm.
Lúc này, Ngọc theo sau ông Sơn ra phòng khách. Thấy tình hình có vẻ khá căng thẳng Chi liền nấp sau một góc nghe trộm.
Ông Sơn chậm rãi ngồi xuống ghế. Ông nghiêm túc hỏi:
- Nói đi, rốt cuộc là hai đứa có chuyện gì?
Hoàng vô cùng bình tĩnh, hắn không có vẻ gì là chột dạ, vẫn dõng dạc đáp lời.
- Không có, thưa ba.
- Không có? - Ngọc tức cười, cô ta lườm Hoàng. - Vậy con nhỏ mà anh nói chuyện mỗi tối là con nào?
- Đó là đối tác, công việc đấy em hiểu không?
Hoàng tỏ vẻ mệt mỏi, vô cùng bất lực với thái độ của Ngọc, hắn lại nói:
- Thưa ba, kể từ lúc cưới Ngọc về nhà, con luôn hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Nhưng còn cô ấy…
- Tôi thì sao? - Ngọc tức giận quát lớn, cô ta trợn mắt. - Đồ khốn đừng có cố đánh trống lãng để đổ tội lên đầu tôi.
- Ngọc…
Ông Sơn lập tức nhìn Ngọc cảnh cáo. Ông không biết trong chuyện này ai đúng ai sai nhưng so về thái độ thì Ngọc đúng là quá mất bình tĩnh. Quá sốc nổi và thiếu trầm ổn.
- Con cứ việc nói tiếp. - Ông Sơn cầm lấy tách trà, chậm rãi uống một ngụm.
- Vâng thưa ba. - Hoàng lại nói. - Con biết Ngọc mang thai vất vả, mỗi ngày con đều cơm bưng nước rót hầu hạ cô ấy chu đáo. Nhưng cô ấy luôn nghi ngờ, chửi bới thậm chí còn nhiều lần đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cô ấy trách con ngăn cản cô ấy đến với Đình Duy.
Hoàng dừng lại vài giây, bất lực thở dài.
- Con đi làm bên ngoài đến tối muộn, về nhà cũng không được nghỉ ngơi thoải mái con thực sự rất mệt mỏi.
- Ý anh là tôi cố tình gây rối? Là tôi cố tình không cho anh nghỉ ngơi đúng không? - Trán Ngọc đổ đầy mồ hôi, cô ta tức tới run rẩy.
- Ý anh không phải như thế. - Hoàng cố giải thích. - Anh chỉ là muốn yên tĩnh một chút nên mới ra ngoài hóng tí gió. Sự thật chỉ có như vậy.
Ngọc đột nhiên bậc dậy, mặt cô ta tím tái, cô ta nhào đến cào cấu Hoàng, miệng không ngừng quát tháo như mụ điên.
- Nói láo, anh nghĩ tôi tin anh không? Hả? Tôi giết chết anh… tôi giết anh…
Ông Sơn đau hết cả đầu, ông vội giữ chặt Ngọc mặc cho cô ta vùng vẫy. Ông quay sang Hoàng nói với hắn ta:
- Con cứ về trước đi, đợi hai đứa bình tĩnh lại đã.
Hiện tại Ngọc đang mất khống chế, nếu cứ tiếp tục dây dưa cũng không có kết quả gì. Tạm thời cứ tách nhau ra một thời gian rồi tìm cách giải quyết. Chỉ có điều ông Sơn không thể hiểu nổi, từ bao giờ Ngọc lại trở nên điên cuồng mất kiểm soát như thế, vừa rồi khiến ông cũng cảm thấy thực sợ hãi. Cũng có thể là do ông nghĩ nhiều, Ngọc đang mang thai tính tình thay đổi cũng là điều dễ hiểu.
Đợi Hoàng rời đi ông Sơn mới từ từ buông Ngọc ra. Cô ta thở hổn hển vì mệt và tức giận.
- Con không sao chứ? - Ông Sơn lo lắng hỏi.
- Không sao ạ. - Ngọc cố lấy lại bình tĩnh, cô ta cũng không điên cuồng như vừa rồi nữa. - Xin lỗi ba, là con mất kiên nhẫn.
Ông Sơn thở dài.
- Nếu con cảm thấy không khỏe thì đến bệnh viện kiểm tra một chút, ba sẽ đi với con.
- Không cần đâu ạ, con vẫn ổn. - Nói rồi cô ta đứng dậy đi thẳng lên phòng. - Con xin phép.
Chi ở trong này quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, cô có chút trầm tư. Chuyện Hoàng ngoại tình cũng không phải là không có khả năng vì dù sao cô cũng đã tự mình trải nghiệm, nó còn đau đớn hơn so với Ngọc gấp trăm ngàn lần bây giờ. Nhưng không lo, e là cô ta không thể ở lại đây được bao lâu nữa đâu. Vì sao a? Vì cô hiểu rõ gia đình đó, hiểu rõ về ba mẹ của Hoàng, họ chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này nên là cô ấy à cứ ngồi đợi xem kịch hay là được.
…
Ở bên kia,
- Đúng là quá quắc, nó có xem người mẹ chồng như tôi ra gì không? Hả? - Bà Hồng giận xanh mặt, trước giờ chưa từng có ai chống đối với bà ta như thế.
- Mẹ nó cứ bình tĩnh, lấy chồng theo chồng. Đợi một thời gian nữa nó cũng tự mò về thôi. - Ba Hoàng, ông Hàn dửng dưng nói.
- Ha… nếu không có cháu nội tôi chống lưng tôi đã xử nó từ lâu rồi, còn định trèo lên đầu ông bà già này chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.