Chương 36
Hướng Dương Trong Mưa
17/05/2024
Bà… - Chi như không thể tin vào tai mình, sao mẹ cô có thể nói ra mấy lời đó với cô vậy, đôi lúc Chi thật nghi ngờ bà ta thực sự là mẹ của sao?- Chị câm miệng. - Dì Lan cũng không nhịn nổi nữa, dù chỉ là người ngoài nhưng dì cũng không chấp nhận được cái tính chanh chua của bà Yến.
Dì Lan quát lên làm hiện trường đứng hình, dì Lan tính tình luôn tốt, luôn hòa hoãn với mọi người nhưng hôm nay dì khiến Chi có chút bất ngờ.
- Chị nói chuyện như thế mà được à, chị Yến?
Bà Yến không chịu thua chút nào, bà ta trợn mắt dữ tợn. Hôm nay còn dám lên mặt với bà ta cơ đấy.
- Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Chuyện nhà tao không đến lượt người ngoài như loại mày xen vào.
- Tôi là người ngoài thì sao? Tôi còn thương nó hơn chị đấy. Chị đừng quên mười sáu năm trước chị đã đối xử với con bé thế nào. - Dì Lan tức giận vô cùng, Chi cũng chưa từng thấy dì ấy tức giận với ai như thế bao giờ.
Lần này là dì ấy muốn bảo vệ cô, khóe môi Chi cong cong. Cảm giác có mẹ yêu thương bảo vệ đúng là có chút khác biệt.
Bà Yến bị chất vấn thì chột dạ, bà ta đảo mắt cố cãi chày cãi cối:
- Nó là con gái tao, tao không thương nó hơn mày? Mày đang ra vẻ cái gì vậy, mày muốn li gián mẹ con tao đúng không?
Bà ta vẫn không nghĩ mình làm sai gì cả, bà ta cứ gân cổ lên.
Lòng Chi lạnh lẽo, cô chậm rãi nhắm mắt lại cố kiềm nén chút cảm xúc khó tả đang trực trào. Cô chỉ biết cười trừ.
- Mẹ Lan được ba tôi cưới hỏi đàng hoàng còn nhân tình của bà là cái thá gì mà tôi phải tôn trọng hắn, dượng? Nực cười. - Giọng Chi lạnh lùng đến cực điểm.
- Không phải… mẹ xin lỗi, là mẹ đã lỡ lời. Mẹ…
- Nếu bà còn nói thêm một câu nữa thì sau này một đồng chu cấp cũng không có.
- Con… - Bà Yến nghiến răng ken két, tưởng tượng lúc này có đá xanh bà ta nghiền cũng nát. Mặc dù không cam lòng nhưng bà ta cũng phải nuốt xuống, nếu Chi cắt hết chi tiêu thì bà ta biết sống thế nào bây giờ. Bà ta câm hận nhìn hết một lượt người ở đây sau đó không nói lời nào nữa đứng dậy hậm hực bỏ về.
Mới sáng sớm ra mà đã thế này rồi, Chi mệt mỏi ngã lưng ra sau ghế. Bây giờ chỉ còn lại bà Hạnh. Bà ta cũng thức thời, đợi Chi bắt đầu nguôi giận bà ta mới lựa lời lên tiếng.
- Chi à, anh con nó khờ khạo bị người ta xúi giục, con… đừng trách nó nhé…
Chi nhếch lên khóe môi. Cô ra vẻ bất ngờ, hai mắt cô mở to, cố ý hỏi:
- Thật ạ? Là ai vậy bác?
- Con nhỏ Ngọc ăn cháo đá bát nhà con chứ còn ai vào đây. - Bà Hạnh phẫn nộ.
- Sao cơ? - Chi khó tin nhìn dì Lan. Dì Lan cũng bất ngờ không kém nhìn lại cô.
Bà Hạnh lại tiếp tục thanh minh cho con trai, bà ta bắt đầu kể lại:
- Chuyện là như vầy…
…
Ngày hôm đó cuộc điện thoại của Hùng và Ngọc bị bà Hạnh vô tình nghe được. Bà Hạnh tức giận chất vấn hắn ta.
- Con đang định làm gì vậy Hùng? Mau dừng lại ngay.
Hùng khó chịu, hắn ta không hiểu chính bà Hạnh cũng ghét cay ghét đắng Chi cơ mà, hà cớ gì bà lại tức giận như thế.
- Con không dừng, con phải dạy cho nó một bài học. Mẹ, con nhỏ đó nó hại Ngọc mang thai làm con bé khổ sở biết bao nhiêu. - Hùng vẫn ngoan cố cho là mình đúng đắn.
Bà Hạnh nổi đóa, giờ phút này bà ta chỉ muốn xé xác Ngọc ra thành trăm mảnh, dám không nghe lời cảnh cáo của bà ta. Mặc dù bà ta không ưa gì Chi mấy nhưng bà ta càng không muốn bị người khác tính toán trên đầu trên cổ. Huống hồ đây là chuyện phi pháp nếu bại lộ chắc chắn Hùng chính là người phải gánh hậu quả, ông Sơn càng không tha cho bọn họ.
Bà Hạnh sốt ruột vô cùng.
- Con không biết Chi nó bị tai nạn bây giờ thần trí không tỉnh táo à?
- Sao cơ? - Hùng giật mình, hắn hoàn toàn không biết chuyện này, sao có thể.
- Có người muốn mượn dao gi*t người còn mày chính là cái dao đó đấy con ạ.
Hùng tái mét mặt mày, không thể nào Ngọc sẽ không lừa hắn, chắn chắn là có hiểu lầm nào đó.
- Không đâu, Ngọc không xui con, là con tự mình quyết định đấy, chuyện này không liên quan đến em ấy.
“Chát.”
Một cái tát đau điếng giáng xuống mặt làm Hùng chao đảo, hắn trợn to mắt.
- Mẹ đánh con? Từ nhỏ tới giờ mẹ chưa từng đánh con, hôm nay chỉ có chút chuyện cỏn con mà mẹ đánh con á?
Bà Hạnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta thông minh một đời sao lại nuôi dạy ra một đứa ngu ngốc như thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
- Mày ngu lắm con ạ. Nó không xui mày thì gọi cho mày làm gì? Nó biết mày ghét Chi nên muốn mượn tay mày giải quyết con Chi đấy.
Bà Hạnh thật muốn gõ cho thông não Hùng ra. Bà ta lại nói:
- Nếu chuyện bại lộ với cái câu ban nãy của mày thì không phải nó đã dễ dàng thoát tội rồi sao? Đến lúc đó mọi chuyện đều là do mày tự làm nó không biết gì cả. - Bà Hạnh chỉ tay vào trán Hùng mà mắng hắn ta:
- Chả trách mày đã ba mươi tuổi mà chả làm được trò gì ra hồn, đầu óc đơn giản như thế mười đứa như mày cũng không đấu lại con đấy đâu nhé.
Dì Lan quát lên làm hiện trường đứng hình, dì Lan tính tình luôn tốt, luôn hòa hoãn với mọi người nhưng hôm nay dì khiến Chi có chút bất ngờ.
- Chị nói chuyện như thế mà được à, chị Yến?
Bà Yến không chịu thua chút nào, bà ta trợn mắt dữ tợn. Hôm nay còn dám lên mặt với bà ta cơ đấy.
- Mày có tư cách gì nói chuyện ở đây. Chuyện nhà tao không đến lượt người ngoài như loại mày xen vào.
- Tôi là người ngoài thì sao? Tôi còn thương nó hơn chị đấy. Chị đừng quên mười sáu năm trước chị đã đối xử với con bé thế nào. - Dì Lan tức giận vô cùng, Chi cũng chưa từng thấy dì ấy tức giận với ai như thế bao giờ.
Lần này là dì ấy muốn bảo vệ cô, khóe môi Chi cong cong. Cảm giác có mẹ yêu thương bảo vệ đúng là có chút khác biệt.
Bà Yến bị chất vấn thì chột dạ, bà ta đảo mắt cố cãi chày cãi cối:
- Nó là con gái tao, tao không thương nó hơn mày? Mày đang ra vẻ cái gì vậy, mày muốn li gián mẹ con tao đúng không?
Bà ta vẫn không nghĩ mình làm sai gì cả, bà ta cứ gân cổ lên.
Lòng Chi lạnh lẽo, cô chậm rãi nhắm mắt lại cố kiềm nén chút cảm xúc khó tả đang trực trào. Cô chỉ biết cười trừ.
- Mẹ Lan được ba tôi cưới hỏi đàng hoàng còn nhân tình của bà là cái thá gì mà tôi phải tôn trọng hắn, dượng? Nực cười. - Giọng Chi lạnh lùng đến cực điểm.
- Không phải… mẹ xin lỗi, là mẹ đã lỡ lời. Mẹ…
- Nếu bà còn nói thêm một câu nữa thì sau này một đồng chu cấp cũng không có.
- Con… - Bà Yến nghiến răng ken két, tưởng tượng lúc này có đá xanh bà ta nghiền cũng nát. Mặc dù không cam lòng nhưng bà ta cũng phải nuốt xuống, nếu Chi cắt hết chi tiêu thì bà ta biết sống thế nào bây giờ. Bà ta câm hận nhìn hết một lượt người ở đây sau đó không nói lời nào nữa đứng dậy hậm hực bỏ về.
Mới sáng sớm ra mà đã thế này rồi, Chi mệt mỏi ngã lưng ra sau ghế. Bây giờ chỉ còn lại bà Hạnh. Bà ta cũng thức thời, đợi Chi bắt đầu nguôi giận bà ta mới lựa lời lên tiếng.
- Chi à, anh con nó khờ khạo bị người ta xúi giục, con… đừng trách nó nhé…
Chi nhếch lên khóe môi. Cô ra vẻ bất ngờ, hai mắt cô mở to, cố ý hỏi:
- Thật ạ? Là ai vậy bác?
- Con nhỏ Ngọc ăn cháo đá bát nhà con chứ còn ai vào đây. - Bà Hạnh phẫn nộ.
- Sao cơ? - Chi khó tin nhìn dì Lan. Dì Lan cũng bất ngờ không kém nhìn lại cô.
Bà Hạnh lại tiếp tục thanh minh cho con trai, bà ta bắt đầu kể lại:
- Chuyện là như vầy…
…
Ngày hôm đó cuộc điện thoại của Hùng và Ngọc bị bà Hạnh vô tình nghe được. Bà Hạnh tức giận chất vấn hắn ta.
- Con đang định làm gì vậy Hùng? Mau dừng lại ngay.
Hùng khó chịu, hắn ta không hiểu chính bà Hạnh cũng ghét cay ghét đắng Chi cơ mà, hà cớ gì bà lại tức giận như thế.
- Con không dừng, con phải dạy cho nó một bài học. Mẹ, con nhỏ đó nó hại Ngọc mang thai làm con bé khổ sở biết bao nhiêu. - Hùng vẫn ngoan cố cho là mình đúng đắn.
Bà Hạnh nổi đóa, giờ phút này bà ta chỉ muốn xé xác Ngọc ra thành trăm mảnh, dám không nghe lời cảnh cáo của bà ta. Mặc dù bà ta không ưa gì Chi mấy nhưng bà ta càng không muốn bị người khác tính toán trên đầu trên cổ. Huống hồ đây là chuyện phi pháp nếu bại lộ chắc chắn Hùng chính là người phải gánh hậu quả, ông Sơn càng không tha cho bọn họ.
Bà Hạnh sốt ruột vô cùng.
- Con không biết Chi nó bị tai nạn bây giờ thần trí không tỉnh táo à?
- Sao cơ? - Hùng giật mình, hắn hoàn toàn không biết chuyện này, sao có thể.
- Có người muốn mượn dao gi*t người còn mày chính là cái dao đó đấy con ạ.
Hùng tái mét mặt mày, không thể nào Ngọc sẽ không lừa hắn, chắn chắn là có hiểu lầm nào đó.
- Không đâu, Ngọc không xui con, là con tự mình quyết định đấy, chuyện này không liên quan đến em ấy.
“Chát.”
Một cái tát đau điếng giáng xuống mặt làm Hùng chao đảo, hắn trợn to mắt.
- Mẹ đánh con? Từ nhỏ tới giờ mẹ chưa từng đánh con, hôm nay chỉ có chút chuyện cỏn con mà mẹ đánh con á?
Bà Hạnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, bà ta thông minh một đời sao lại nuôi dạy ra một đứa ngu ngốc như thế này, đúng là gia môn bất hạnh.
- Mày ngu lắm con ạ. Nó không xui mày thì gọi cho mày làm gì? Nó biết mày ghét Chi nên muốn mượn tay mày giải quyết con Chi đấy.
Bà Hạnh thật muốn gõ cho thông não Hùng ra. Bà ta lại nói:
- Nếu chuyện bại lộ với cái câu ban nãy của mày thì không phải nó đã dễ dàng thoát tội rồi sao? Đến lúc đó mọi chuyện đều là do mày tự làm nó không biết gì cả. - Bà Hạnh chỉ tay vào trán Hùng mà mắng hắn ta:
- Chả trách mày đã ba mươi tuổi mà chả làm được trò gì ra hồn, đầu óc đơn giản như thế mười đứa như mày cũng không đấu lại con đấy đâu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.