Trò Lừa Gạt

Chương 14: Bữa tiệc nhà Nisha

Sara Shepard

04/07/2019

Đứng cạnh Madeline là hai cô gái mắt xanh lơ và mái tóc màu vàng sáp, tay cầm điện thoại iPhone.

Một cô trông như tiểu thư kiêu kỳ trong chiếc đầm thun có cổ, đeo băng đô trắng và mang giày đế xuồng buộc dây; một cô lại như vừa bước ra từ clip nhạc của nhóm nhạc rock Green Day – cô trang điểm mắt rất đậm, mặc đầm sọc carô và đeo một xấp vòng silicon màu đen quanh cổ tay.

Đây chắc chắn là Gabriella và Lilianna Fiorello, cặp Sinh Đôi Twitter.

"Bị lừa rồi nha!" Madeline cười mỉm nhìn Emma. Cặp Sinh Đôi Twitter cũng nhe răng cười.

"Từ khi nào tụi mình phải xài lại mấy chiêu này vậy?" Charlotte thở dài lớn tiếng sau lưng họ. "Luật của tụi mình không cho lặp lại mà."

Madeline đưa tay kéo chiếc đầm chữ A màu trắng ngắn ngủn xuống che đùi. "Trò này đâu tính là trùng đâu Char. Sutton biết rõ là tụi mình đang chọc cậu ấy mà."

Cô cầm một thỏi son huơ huơ trong không khí rồi nhấn nó vào giữa lưng Emma. "Đến con cún Chihuahua của mẹ tớ còn biết đây không phải là súng."

Emma xấu hổ quay đi. Cái thỏi son đó rõ ràng là đã lừa được cô.

Cô chợt nhận ra một điều nữa – Madeline gọi cô là Sutton, giống như bố của Charlotte. "Đợi đã," cô buột miệng, cố gắng giữ bình tĩnh. "Tớ không –"

Charlotte ngắt lời cô, ánh mắt vẫn dừng ở Madeline. "Ngay cả khi Sutton biết đó là cậu, trò này vẫn dở ẹc. Và cậu biết rõ điều đó." Cô nói giọng châm biếm với cái nhìn xuyên thấu.

Tuy Charlotte không phải là cô gái xinh xắn nhất trong một đám đông, nhưng cô rõ ràng là người đứng đầu. "Hơn nữa, từ bao giờ chúng ta lại cho họ tham gia vô mấy trò này?"



Cô chỉ vào Gabriella và Lilianna đang ngượng ngùng cụp mắt xuống.

Madeline vừa nghịch dây đồng hồ đeo tay quá khổ vừa nói, "Đừng có khó chịu như vậy chứ. Chỉ là hành động tự phát thôi. Tớ thấy Sutton nên... tự nhiên làm thế."

Charlotte bước một bước lại gần Madeline và ưỡn ngực. "Chúng ta đã cùng nhau đặt luật cho trò chơi này, nhớ không? Hay cái búi tóc chật ních cậu bới khi đến lớp ba lê đã ngăn không cho máu lưu thông lên não cậu rồi hả?"

Cằm Madeline run run một hồi. Đôi mắt to, gò má cao và cặp môi trái tim của cô ấy làm Emma nhớ đến những bức tượng được chạm khắc trên mũi tàu.

Nhưng Emma để ý thấy Madeline đang xoa nắn chân con thỏ bông màu hồng choé gắn trong móc khoá trên túi xách, như thể tất cả nét đẹp trên thế giới vẫn không mang lại may mắn cho cô (*Chú thích: Chân sau của thỏ được xem là vật may mắn trong rất nhiều nền văn hóa*).

"Vẫn đỡ hơn cái quần jean chật ních của cậu khiến máu không lưu thông được đến mông," Madeline bắn trả.

Tôi đưa tay chạm vào Madeline, nhưng những ngón tay tôi đâm xuyên qua da cô ấy.

"Mads?" Tôi gọi to, lại cố gắng chạm vào vai Charlotte.

"Char?" Cô ấy thậm chí không hề nhúc nhích.

Trong đầu tôi vẫn không nhớ ra được gì về họ, tôi chỉ biết mình yêu mến họ mà không rõ vì sao. Nhưng sao họ có thể đứng đây và nghĩ Emma là tôi kia chứ? Sao họ có thể không biết người bạn thân nhất của mình đã chết?

"Ờm, mấy cậu," Emma thử lại lần nữa, mắt nhìn chằm chằm về phía đại lộ rộng lớn. Lối vào khu Sabino Canyon sáng lên dưới ánh hoàng hôn, vẫy gọi cô tiến vào. "Tớ phải đi đây một chút."



Madeline nhìn cô như thể cô là đồ ngốc. "Ờ, phải rồi, tiệc nhà Nisha chứ gì?"

Madeline vòng tay ôm lấy cánh tay Emma và kéo cô đi về phía cánh cổng sắt dẫn đến sân sau một ngôi nhà.

"Nghe này, tớ biết cậu và Nisha không thích nhau, nhưng đây là bữa tiệc cuối cùng trước khi tụi mình đi học trở lại vào ngày mai. Cậu đâu cần phải nói chuyện với cô ta. Mà cậu đã đi đâu vậy? Bọn tớ gọi điện cho cậu cả ngày nay. Và sao cậu lại ngồi thừ ra trước khu Sabino? Trông cứ như thây ma ấy."

"Thấy ghê lắm đó," Lilianna nói to.

"Cực kỳ ghê luôn," Gabriella đồng ý bằng một giọng giống hệt. Rồi cô ta cho tay vào túi lôi ra một lọ thuốc nhỏ. Cô mở nắp ra, đổ hai viên thuốc vào lòng bàn tay rồi cho vào miệng, nuốt xuống bằng một ngụm nước ngọt Coke cho người ăn kiêng.

Cô nàng tiệc tùng, Emma cảnh giác.

Cô nhìn chăm chú vào bốn cô gái đứng trước mặt. Cô có nên nói cho họ nghe mình thật sự là ai không? Lỡ như điều đó thật sự nguy hiểm thì sao?

Bỗng nhiên cô cảm thấy vai trống rỗng và chợt nhận ra cái túi xách cũ của mình đã rơi đâu mất trong vụ bắt cóc giả. Cô nhìn qua bên kia đường và thấy nó vẫn còn nằm trên đất.

Cô sẽ nghĩ cách chuồn đi rồi nhặt lại ngay khi có thể. Dù sao thì nếu Sutton đến, chị ấy sẽ thấy nó và biết rằng Emma đã đến đợi.

"Chờ mình chút." Emma dừng lại ngay cạnh một cây xương rồng đang nở hoa. Cô rút cánh tay đang bị Madeline nắm về, lấy điện thoại ra từ trong túi – cũng may cô không để nó trong túi xách.

Vẫn không có tin nhắn mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trò Lừa Gạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook