Chương 42: Làm Như Cậu Chưa Từng Làm Mấy Trò Tệ Hơn Ấy
Sara Shepard
25/03/2023
"Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy Sutton?" Một giọt nước chảy ra từ vòi hoa sen rơi lên đầu Charlotte nhưng cô mặc kệ. "Đừng làm bọn tớ thất vọng vì tỏ ra mềm yếu như vậy. Đằng nào bọn tớ cũng sẽ quậy cô ta hết ga, để cho cô ta biết chúng ta là ai. Chúng ta không thể chỉ làm mấy cái trò ngu ngốc như bỏ cóc vào bồn tắm hay đổ kem tẩy lông vào dầu gội được."
"Em nghĩ trò này là một ý tưởng thiên tài." Laurel nói nhỏ.
"Cảm ơn em." Charlotte cười toe toét. "Chị biết chúng ta cần một trò đặc biệt để khởi động Trò Lừa Gạt cho năm học mới!"
Emma phải cắn chặt hai hàm răng để không biểu hiện ra sự kinh ngạc. Trò Lừa Gạt?
Từng từ xoay vòng trong đầu tôi. Các bong bóng xúc cảm bỗng nổi lên bề mặt. Những tiếng thét và tiếng cười ha hả, những bàn tay bịt chặt miệng, cảm giác phấn khích ngập tràn cơ thể. Tôi cố nhớ ra nhiều hơn nhưng tất cả chỉ là một chuỗi cảm xúc thoáng qua.
Cô cảnh sát nhấn chốt cửa để mở ngăn trên cùng tủ đồ của Nisha. Charlotte tóm lấy tay Emma. "Chuẩn bị chưa?" Khi cánh cửa bật mở, có cái gì đó vụt nhảy ra. Nisha hét lên và che mắt lại. Emma cũng vòng tay ôm lấy vai đầy sợ hãi...
Và rồi cô nhìn thấy một bong bóng nhựa sáng bóng trôi lềnh bềnh dưới lối đi, và trồi dần lên tới trần nhà. Đó là một cái bong bóng hình trái chuối với hai con mắt to đùng và một nụ cười điên khùng. "Đùa thôi!" một giọng rô bốt reo lên từ bong bóng khi nó đụng trần nhà. "Đùa thôi! Đùa thôi!" Ở phía cuối sợi dây có treo một mảnh giấy BỊ LỪA RỒI NHA!
Emma không thể ngăn mình cười phá lên. Giờ thì nó thật sự rất buồn cười.
Nisha lau nước mắt, nhíu chặt hai hàng lông mày. Cô xoay qua tìm kiếm nữ cảnh sát, nhưng cô nàng sinh viên trường Đại học bang Arizona đã bỏ chạy, xách theo cả con dao đẫm máu. Nisha giật mảnh giấy ra khỏi sợi dây, vò nát nó rồi vất mạnh xuống sàn. "Đùa thôi!" bong bóng vẫn tiếp tục kêu đi kêu lại bằng giọng rô bốt.
Charlotte bước ra khỏi chỗ nấp trong phòng tắm, đôi giày bốt cao gót của cô nện trên sàn. Nisha quay sang và trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ lên vì tức giận. "Cậu tốt hơn hết không nên tố cáo bọn tôi," Charlotte nói bằng một giọng đe doạ rợn người. Cô vẫy vẫy ngón tay. "Nếu không bọn tôi sẽ khiến cậu hối hận."
Madeline và Laurel đứng ngay sau lưng Charlotte, bắn về phía Nisha ánh mắt đừng-nhờn-với-bọn-này. Emma đi lướt qua Nisha nhanh nhất có thể. Ra đến ngoài đại sảnh, các cô gái tựa lưng vào tường và cười dài. Madeline nắm lấy tay Charlotte. Laurel cười đến nỗi nước mắt chảy dài trên mặt.
"Ôi cái mặt của cô ta!" Charlotte nói giữa những nhịp thở ngắt quãng.
"Đỉnh của đỉnh!" Madeline cười lớn.
Laurel chọt vào hông Emma. "Thôi nào. Thừa nhận đi. Chị thích trò này lắm đúng không?"
Họ đều nhìn chằm chằm Emma như thể cô là nhân tố quan trọng nhất quyết định xem trò đó hay tuyệt hay dở tệ. Emma nhìn trống rỗng vào khoảng không bên ngoài cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn lên đến trần nhà. Một chiếc xe buýt trường học nhỏ màu vàng vừa rời đi. Các cô gái mặc đồng phục thể thao khúc côn cầu đi ngang họ và cười khúc khích.
Emma quay người lại và nhìn kỹ từng người bạn trong nhóm của Sutton. Dù thế nào đi nữa, Sutton rõ ràng chính là người cầm đầu.
Charlotte huơ huơ tay trước mặt Emma. "Sao hả? A cộng hay F trừ đây?"
Emma nhấc túi xách trên vai lên cao hơn và nở một nụ cười ranh mãnh. "A cộng," cô nói, cố ra vẻ kiêu kỳ như chị mình. "Tuyệt vời."
Các cô gái mỉm cười nhẹ nhõm. "Tớ biết mà." Charlotte đập tay với Emma đầy ăn ý. Chuông reo lên, họ khoác tay nhau rời khỏi đại sảnh. Emma bước đi cùng họ, nhưng từng phần trên cơ thể cô, ngay cả những tế bào nhỏ bé nhất, đều đang run rẩy.
Trò Lừa Gạt. Nếu đây là thứ mà Sutton và các bạn thường xuyên làm, nếu họ làm như vậy với rất nhiều học sinh khác trong trường, rất có thể họ đã vô tình đẩy ai đó đi quá xa.
Cô nghĩ đến câu nói của Charlotte. Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy Sutton? Có khi nào Sutton đã từng làm những trò quậy phá còn tệ hơn thế này – tệ hơn rất rất nhiều – khiến ai đó điên lên và giết chết chị ấy?
Tôi hết sức tập trung nhưng vẫn không thể nhớ được mình đã từng gây ra những rắc rối khủng khiếp nào. Dù vậy, tôi vẫn ngập chìm trong cảm giác rằng Emma đã đúng.
Emma chen chúc trong hội trường chật kín người để đến chỗ tủ đồ. Mũi cô vẫn còn đọng lại mùi máu giả. Cô liếc nhìn qua vai và thấy hai cô gái đang nhìn về phía mình vừa sợ hãi vừa sùng bái, họ đang thì thầm hai từ "Nisha" và "hiện trường án mạng". Một chàng trai mặc đồng phục bóng đá đứng ngay ngưỡng cửa văn phòng hội học sinh và hô lớn, "Đùa thôi! Đùa thôi!"
Chẳng lẽ từng chi tiết về trò chơi khăm đã lan truyền khắp trường rồi? Vì sao tất cả mọi người đều có thể cười đùa về nó cơ chứ?
"Em nghĩ trò này là một ý tưởng thiên tài." Laurel nói nhỏ.
"Cảm ơn em." Charlotte cười toe toét. "Chị biết chúng ta cần một trò đặc biệt để khởi động Trò Lừa Gạt cho năm học mới!"
Emma phải cắn chặt hai hàm răng để không biểu hiện ra sự kinh ngạc. Trò Lừa Gạt?
Từng từ xoay vòng trong đầu tôi. Các bong bóng xúc cảm bỗng nổi lên bề mặt. Những tiếng thét và tiếng cười ha hả, những bàn tay bịt chặt miệng, cảm giác phấn khích ngập tràn cơ thể. Tôi cố nhớ ra nhiều hơn nhưng tất cả chỉ là một chuỗi cảm xúc thoáng qua.
Cô cảnh sát nhấn chốt cửa để mở ngăn trên cùng tủ đồ của Nisha. Charlotte tóm lấy tay Emma. "Chuẩn bị chưa?" Khi cánh cửa bật mở, có cái gì đó vụt nhảy ra. Nisha hét lên và che mắt lại. Emma cũng vòng tay ôm lấy vai đầy sợ hãi...
Và rồi cô nhìn thấy một bong bóng nhựa sáng bóng trôi lềnh bềnh dưới lối đi, và trồi dần lên tới trần nhà. Đó là một cái bong bóng hình trái chuối với hai con mắt to đùng và một nụ cười điên khùng. "Đùa thôi!" một giọng rô bốt reo lên từ bong bóng khi nó đụng trần nhà. "Đùa thôi! Đùa thôi!" Ở phía cuối sợi dây có treo một mảnh giấy BỊ LỪA RỒI NHA!
Emma không thể ngăn mình cười phá lên. Giờ thì nó thật sự rất buồn cười.
Nisha lau nước mắt, nhíu chặt hai hàng lông mày. Cô xoay qua tìm kiếm nữ cảnh sát, nhưng cô nàng sinh viên trường Đại học bang Arizona đã bỏ chạy, xách theo cả con dao đẫm máu. Nisha giật mảnh giấy ra khỏi sợi dây, vò nát nó rồi vất mạnh xuống sàn. "Đùa thôi!" bong bóng vẫn tiếp tục kêu đi kêu lại bằng giọng rô bốt.
Charlotte bước ra khỏi chỗ nấp trong phòng tắm, đôi giày bốt cao gót của cô nện trên sàn. Nisha quay sang và trừng mắt nhìn cô, mặt đỏ lên vì tức giận. "Cậu tốt hơn hết không nên tố cáo bọn tôi," Charlotte nói bằng một giọng đe doạ rợn người. Cô vẫy vẫy ngón tay. "Nếu không bọn tôi sẽ khiến cậu hối hận."
Madeline và Laurel đứng ngay sau lưng Charlotte, bắn về phía Nisha ánh mắt đừng-nhờn-với-bọn-này. Emma đi lướt qua Nisha nhanh nhất có thể. Ra đến ngoài đại sảnh, các cô gái tựa lưng vào tường và cười dài. Madeline nắm lấy tay Charlotte. Laurel cười đến nỗi nước mắt chảy dài trên mặt.
"Ôi cái mặt của cô ta!" Charlotte nói giữa những nhịp thở ngắt quãng.
"Đỉnh của đỉnh!" Madeline cười lớn.
Laurel chọt vào hông Emma. "Thôi nào. Thừa nhận đi. Chị thích trò này lắm đúng không?"
Họ đều nhìn chằm chằm Emma như thể cô là nhân tố quan trọng nhất quyết định xem trò đó hay tuyệt hay dở tệ. Emma nhìn trống rỗng vào khoảng không bên ngoài cửa kính trong suốt kéo dài từ sàn lên đến trần nhà. Một chiếc xe buýt trường học nhỏ màu vàng vừa rời đi. Các cô gái mặc đồng phục thể thao khúc côn cầu đi ngang họ và cười khúc khích.
Emma quay người lại và nhìn kỹ từng người bạn trong nhóm của Sutton. Dù thế nào đi nữa, Sutton rõ ràng chính là người cầm đầu.
Charlotte huơ huơ tay trước mặt Emma. "Sao hả? A cộng hay F trừ đây?"
Emma nhấc túi xách trên vai lên cao hơn và nở một nụ cười ranh mãnh. "A cộng," cô nói, cố ra vẻ kiêu kỳ như chị mình. "Tuyệt vời."
Các cô gái mỉm cười nhẹ nhõm. "Tớ biết mà." Charlotte đập tay với Emma đầy ăn ý. Chuông reo lên, họ khoác tay nhau rời khỏi đại sảnh. Emma bước đi cùng họ, nhưng từng phần trên cơ thể cô, ngay cả những tế bào nhỏ bé nhất, đều đang run rẩy.
Trò Lừa Gạt. Nếu đây là thứ mà Sutton và các bạn thường xuyên làm, nếu họ làm như vậy với rất nhiều học sinh khác trong trường, rất có thể họ đã vô tình đẩy ai đó đi quá xa.
Cô nghĩ đến câu nói của Charlotte. Làm như cậu chưa từng làm mấy trò tệ hơn ấy Sutton? Có khi nào Sutton đã từng làm những trò quậy phá còn tệ hơn thế này – tệ hơn rất rất nhiều – khiến ai đó điên lên và giết chết chị ấy?
Tôi hết sức tập trung nhưng vẫn không thể nhớ được mình đã từng gây ra những rắc rối khủng khiếp nào. Dù vậy, tôi vẫn ngập chìm trong cảm giác rằng Emma đã đúng.
Emma chen chúc trong hội trường chật kín người để đến chỗ tủ đồ. Mũi cô vẫn còn đọng lại mùi máu giả. Cô liếc nhìn qua vai và thấy hai cô gái đang nhìn về phía mình vừa sợ hãi vừa sùng bái, họ đang thì thầm hai từ "Nisha" và "hiện trường án mạng". Một chàng trai mặc đồng phục bóng đá đứng ngay ngưỡng cửa văn phòng hội học sinh và hô lớn, "Đùa thôi! Đùa thôi!"
Chẳng lẽ từng chi tiết về trò chơi khăm đã lan truyền khắp trường rồi? Vì sao tất cả mọi người đều có thể cười đùa về nó cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.