Chương 27: Trang Này Không Tồn Tại
Sara Shepard
25/03/2023
Tấm mành cửa kiểu Ý đóng đầy bụi, lon Fanta móp méo ngập đầy đầu lọc thuốc lá nằm trên sàn ngay bên hông cửa. Trên tấm bảng treo tường đằng xa dán một tấm áp phích đề chữ THẤY GÌ, NÓI ĐÓ và vài tấm hình truy nã.
Tấm ảnh trắng đen của một chàng trai trẻ tóc đen và đôi mắt hút hồn quen thuộc khiến Emma chú ý. THAYER VEGA. MẤT TÍCH TỪ NGÀY 17 THÁNG 6. Emma đã từng thấy tấm ảnh này trên Facebook của Sutton.
Một người đàn ông già tóc tai bù xù mặc áo choàng chiếm hết chỗ trên băng ghế duy nhất trong phòng. Hai tay lão bị còng lại. Khi lão trông thấy Emma, đôi mắt lão bừng sáng và miệng nở nụ cười thật tươi như muốn nói ta-là-loại-người-thích-khoe-hàng-với-các-cô-gái-trẻ.
"Có việc gì thế?"
Emma xoay người lại. Một cảnh sát trẻ tuổi tóc đinh ba phân màu bạch kim nhìn cô từ phía sau bàn lễ tân. Cái quạt bàn trên bàn gã thổi không khí ẩm mốc vào mặt Emma. Màn hình chờ trên máy tính của gã hiện ảnh hai đứa trẻ mắt to mặc đồng phục bóng chày.
Emma dán mắt vào cặp còng lủng lẳng trên thắt lưng gã và cây súng trong bao súng đặt bên hông. Cô liếm môi và bước lên vài bước.
"Em muốn báo cáo một... vụ mất tích. Có thể là vụ giết người."
Đám lông mày nhợt nhạt gần như không thấy của gã tóc vàng nhướng lên. "Ai mất tích?"
"Người chị sinh đôi của em." Và rồi câu chuyện tuôn ra xối xả khỏi miệng cô như máu phun ra từ miệng vết thương. "Tối qua, em nghĩ mọi việc chỉ là do nhầm lẫn, và Sutton vẫn ổn," cô kết thúc câu chuyện. "Nhưng sáng nay, em nhận được bức thư này."
Cô mở bức thư ra, vuốt thẳng nó rồi đặt lên bàn gã cảnh sát. SUTTON CHẾT RỒI. CẤM MÀY NÓI AI. TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI... NẾU KHÔNG SẼ ĐẾN LƯỢT MÀY. Trông bức thư rất thật và đáng sợ dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ.
Gã tóc vàng lẩm nhẩm đọc. "Sutton," gã thì thào nhấn mạnh. Như vừa có một bóng đèn sáng lên trên đầu gã, tay gã nhấc điện thoại và ấn nút gọi. "Quinlan? Rảnh không?"
Gã cúp máy và đẩy cái ghế màu cam cạnh bàn ra. "Ngồi đây," gã bảo Emma. Rồi gã chụp lấy bức thư, đi thẳng tới phía sau đồn và biến mất vào một văn phòng nhỏ đề biển tên THÁM TỬ QUINLAN. Emma nhìn chăm chú vào bóng gã cảnh sát in trên cửa sổ. Tay gã di chuyển rất nhanh khi đang nói.
Cánh cửa văn phòng vị thám tử mở ra lần nữa, gã tóc vàng bước ra. Theo sau là thám tử Quinlan, một người đàn ông cao to tóc đen trông lớn tuổi hơn gã, kẹp dưới nách một tập hồ sơ và tay cầm tách cà phê in chữ ĐẠI HỌC ARIZONA.
Khi trông thấy Emma ở bàn lễ tân, ông nhăn nhó. "Đã bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này rồi hả?" Ông truy vấn, vẫy vẫy bức thư của Emma trong không khí.
Emma nhìn quanh. Liệu ông ấy có đang nói với ai khác không? Ngoài Quý Ngài Khoe Hàng ngồi trên băng ghế ra, cô là người duy nhất còn lại trong phòng. "Sao ạ?"
Quinlan dựa cánh tay lên lưng ghế. "Nhưng vụ đe doạ giết người lần này có vẻ mới đấy nhỉ Sutton."
Cái tên Sutton là một cú thúc mạnh vào bụng Emma. "Không. Cháu không phải Sutton. Cháu là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Emma. Anh ấy không nói rõ với chú sao?" Cô chỉ ngón cái về phía gã cảnh sát tóc vàng. "Chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với chị Sutton, và bây giờ kẻ đó đang đe doạ cháu! Cháu nói thật mà!"
"Thật như năm ngoái cô báo có một thi thể gần khu vực núi Lemmon hả?" Cơ hàm Quinlan cứng lại. "Hay như cái lần cô nói hàng xóm của cô nuôi chín mươi con Chihuahua trong nhà khách? Hay là cái lần cô thề lên thề xuống là đã nghe thấy tiếng em bé khóc trong thùng rác phía sau cửa hàng tạp hoá Trader Joe's?" Ông vỗ vỗ vào tập hồ sơ. "Cô không nghĩ là tôi có lưu lại đầy đủ 'chiến tích' của cô hả?"
Emma trợn mắt nhìn tập hồ sơ, cái tên SUTTON MERCER được viết trên nhãn dán bằng mực đen đậm. Nó khiến cô nhớ tới người anh nuôi David ở thành phố Carson. David đã từng vài tuần một lần gọi điện báo cảnh sát buồng vệ sinh công cộng trong công trường gần đó bốc cháy, chỉ để được nhìn xe cứu hoả chạy ngang. Các điều phối viên 911 cuối cùng cũng nắm được trò của ảnh, thế nên họ đã không tin khi David gọi điện la thét báo cáo về một ngọn lửa khủng khiếp đang tung hoành trong sân sau nhà ảnh.
Kết quả là ngọn lửa đã nuốt chửng nửa ngôi nhà trước khi lính cứu hoả tới ứng cứu. David chính thức trở thành Thằng Nhóc Báo Cháy Nhà Vệ Sinh Công Cộng. Không lẽ cảnh sát thực sự nghĩ Sutton là Cô Gái Báo Có Em Bé Trong Thùng Rác?
Emma vội vàng lục lọi trong túi xách của Sutton cho đến khi cô tìm thấy chiếc iPhone hồng. Cô mở trang video Travis đã cho cô xem bằng những ngón tay run rẩy. "Có một đoạn video quay cảnh ai đó siết cổ chị ấy. Có lẽ ông sẽ nhận ra chỗ đó ở đâu."
Trang web cuối cùng cũng tải xong. Emma đánh chữ ‘SuttonlnAZ’ vào ô Tìm Kiếm. Sau một lát, một trang mới xuất hiện, thông báo: TRANG NÀY KHÔNG TỒN TẠI.
Tấm ảnh trắng đen của một chàng trai trẻ tóc đen và đôi mắt hút hồn quen thuộc khiến Emma chú ý. THAYER VEGA. MẤT TÍCH TỪ NGÀY 17 THÁNG 6. Emma đã từng thấy tấm ảnh này trên Facebook của Sutton.
Một người đàn ông già tóc tai bù xù mặc áo choàng chiếm hết chỗ trên băng ghế duy nhất trong phòng. Hai tay lão bị còng lại. Khi lão trông thấy Emma, đôi mắt lão bừng sáng và miệng nở nụ cười thật tươi như muốn nói ta-là-loại-người-thích-khoe-hàng-với-các-cô-gái-trẻ.
"Có việc gì thế?"
Emma xoay người lại. Một cảnh sát trẻ tuổi tóc đinh ba phân màu bạch kim nhìn cô từ phía sau bàn lễ tân. Cái quạt bàn trên bàn gã thổi không khí ẩm mốc vào mặt Emma. Màn hình chờ trên máy tính của gã hiện ảnh hai đứa trẻ mắt to mặc đồng phục bóng chày.
Emma dán mắt vào cặp còng lủng lẳng trên thắt lưng gã và cây súng trong bao súng đặt bên hông. Cô liếm môi và bước lên vài bước.
"Em muốn báo cáo một... vụ mất tích. Có thể là vụ giết người."
Đám lông mày nhợt nhạt gần như không thấy của gã tóc vàng nhướng lên. "Ai mất tích?"
"Người chị sinh đôi của em." Và rồi câu chuyện tuôn ra xối xả khỏi miệng cô như máu phun ra từ miệng vết thương. "Tối qua, em nghĩ mọi việc chỉ là do nhầm lẫn, và Sutton vẫn ổn," cô kết thúc câu chuyện. "Nhưng sáng nay, em nhận được bức thư này."
Cô mở bức thư ra, vuốt thẳng nó rồi đặt lên bàn gã cảnh sát. SUTTON CHẾT RỒI. CẤM MÀY NÓI AI. TIẾP TỤC ĐÓNG GIẢ ĐI... NẾU KHÔNG SẼ ĐẾN LƯỢT MÀY. Trông bức thư rất thật và đáng sợ dưới ánh đèn huỳnh quang cũ kỹ.
Gã tóc vàng lẩm nhẩm đọc. "Sutton," gã thì thào nhấn mạnh. Như vừa có một bóng đèn sáng lên trên đầu gã, tay gã nhấc điện thoại và ấn nút gọi. "Quinlan? Rảnh không?"
Gã cúp máy và đẩy cái ghế màu cam cạnh bàn ra. "Ngồi đây," gã bảo Emma. Rồi gã chụp lấy bức thư, đi thẳng tới phía sau đồn và biến mất vào một văn phòng nhỏ đề biển tên THÁM TỬ QUINLAN. Emma nhìn chăm chú vào bóng gã cảnh sát in trên cửa sổ. Tay gã di chuyển rất nhanh khi đang nói.
Cánh cửa văn phòng vị thám tử mở ra lần nữa, gã tóc vàng bước ra. Theo sau là thám tử Quinlan, một người đàn ông cao to tóc đen trông lớn tuổi hơn gã, kẹp dưới nách một tập hồ sơ và tay cầm tách cà phê in chữ ĐẠI HỌC ARIZONA.
Khi trông thấy Emma ở bàn lễ tân, ông nhăn nhó. "Đã bao nhiêu lần chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh này rồi hả?" Ông truy vấn, vẫy vẫy bức thư của Emma trong không khí.
Emma nhìn quanh. Liệu ông ấy có đang nói với ai khác không? Ngoài Quý Ngài Khoe Hàng ngồi trên băng ghế ra, cô là người duy nhất còn lại trong phòng. "Sao ạ?"
Quinlan dựa cánh tay lên lưng ghế. "Nhưng vụ đe doạ giết người lần này có vẻ mới đấy nhỉ Sutton."
Cái tên Sutton là một cú thúc mạnh vào bụng Emma. "Không. Cháu không phải Sutton. Cháu là em gái sinh đôi của chị ấy, tên Emma. Anh ấy không nói rõ với chú sao?" Cô chỉ ngón cái về phía gã cảnh sát tóc vàng. "Chuyện rất tồi tệ đã xảy ra với chị Sutton, và bây giờ kẻ đó đang đe doạ cháu! Cháu nói thật mà!"
"Thật như năm ngoái cô báo có một thi thể gần khu vực núi Lemmon hả?" Cơ hàm Quinlan cứng lại. "Hay như cái lần cô nói hàng xóm của cô nuôi chín mươi con Chihuahua trong nhà khách? Hay là cái lần cô thề lên thề xuống là đã nghe thấy tiếng em bé khóc trong thùng rác phía sau cửa hàng tạp hoá Trader Joe's?" Ông vỗ vỗ vào tập hồ sơ. "Cô không nghĩ là tôi có lưu lại đầy đủ 'chiến tích' của cô hả?"
Emma trợn mắt nhìn tập hồ sơ, cái tên SUTTON MERCER được viết trên nhãn dán bằng mực đen đậm. Nó khiến cô nhớ tới người anh nuôi David ở thành phố Carson. David đã từng vài tuần một lần gọi điện báo cảnh sát buồng vệ sinh công cộng trong công trường gần đó bốc cháy, chỉ để được nhìn xe cứu hoả chạy ngang. Các điều phối viên 911 cuối cùng cũng nắm được trò của ảnh, thế nên họ đã không tin khi David gọi điện la thét báo cáo về một ngọn lửa khủng khiếp đang tung hoành trong sân sau nhà ảnh.
Kết quả là ngọn lửa đã nuốt chửng nửa ngôi nhà trước khi lính cứu hoả tới ứng cứu. David chính thức trở thành Thằng Nhóc Báo Cháy Nhà Vệ Sinh Công Cộng. Không lẽ cảnh sát thực sự nghĩ Sutton là Cô Gái Báo Có Em Bé Trong Thùng Rác?
Emma vội vàng lục lọi trong túi xách của Sutton cho đến khi cô tìm thấy chiếc iPhone hồng. Cô mở trang video Travis đã cho cô xem bằng những ngón tay run rẩy. "Có một đoạn video quay cảnh ai đó siết cổ chị ấy. Có lẽ ông sẽ nhận ra chỗ đó ở đâu."
Trang web cuối cùng cũng tải xong. Emma đánh chữ ‘SuttonlnAZ’ vào ô Tìm Kiếm. Sau một lát, một trang mới xuất hiện, thông báo: TRANG NÀY KHÔNG TỒN TẠI.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.