Chương 46: Cuộc họp thường niên
Hi Hòa Thanh Linh
26/06/2020
Người cùng ngành gặp người cùng ngành, khuôn mặt hai bên đầy thiện ý. Mặc dù không quen biết nhau nhưng phần lớn đều có thái độ đồng cảm, một số người hướng ngoại đã tập hợp lại một chỗ cùng nhau nói chuyện phiếm.
Trương Tư Nghị từ rất xa thấy Cố Tiêu cũng đã có mặt, anh đang trò chuyện với một người thanh niên lạ mặt. Anh chàng kia độ khoảng ba mươi tuổi, cao hơi Cố Tiêu một chút, mặc áo sơ mi, ghi lê và vest ngoài cùng, trang phục vô cùng nghiêm chỉnh.
Bao gồm cả Cố Tiêu, anh cũng mặc tây trang màu đen giản dị, kết hợp với giày da đen bóng, quần áo giống như nhà thiết kế kiến trúc bình thường, ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ.
Nhìn hai người họ, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy quần áo mình đang mặc dường như không đúng lắm. Cậu cúi đầu nhìn quần áo và giày thể thao trên người mình… Không còn gì để nói, là tên ngu ngốc nào đã nói với cậu họp thường niên mặc gì cũng được!?
Trương Tư Nghị chán nản nhìn xung quanh một vòng, thấy các đồng nghiệp khác đều ăn mặc tùy ý, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, bước về phía họ.
Nhóm con gái của tổ A chụm lại với nhau, không biết đang nói chuyện gì, cười nghiêng ngả.
Trương Tư Nghị phất tay thật mạnh về phía mấy người họ, gọi tên một người quen trong đó.
Mọi người ngẩn ra, đồng thời nhìn lại Trương Tư Nghị, trên mặt cả đám là biểu cảm buồn cười xen lẫn cảm thông.
Trong lòng Trương Tư Nghị không hiểu sao xuất hiện dự cảm bất thường, mặc dù trên nét mặt mọi người không có ý xa lánh hay trêu cợt, nhưng cảm giác bị người ta che dấu, chuyện gì mình cũng không biết này khiến cậu vô cùng khó chịu.
“Làm sao thế!” Mặt cậu hơi nóng lên, theo ánh mắt của phần lớn người mà nhìn về phía sảnh lớn, thấy màn hình chiếu trước phòng tiệc lần lượt chiếu tác phẩm công nhân viên nộp cho cuộc thi ảnh, phía đó vừa vặn chiếu lên một bức ảnh chụp cây cối rất nghiêm chỉnh, không có chỗ đáng ngờ nào.
Trương Tư Nghị càng buồn bực: “Không phải mọi người có chuyện gì lừa em đấy chứ?”
Mọi người không bác bỏ, che miệng cười một trận, cuối cùng một đồng nghiệp nữ không đành lòng, cười hổn hển nói: “Em nhìn tiếp sẽ biết.”
Trương Tư Nghị im lặng nhìn về phía màn hình, đợi gần một phút, màn hình đột nhiên hiện lên một bức ảnh, Trương Tư Nghị hoàn toàn đờ đẫn.
Đám người bên cạnh bật cười to ra: “Ha ha ha ha ha ha…!”
Trương Tư Nghị nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm màn hình, cảm thấy sấm chớp đánh tan tành… Tại sao lại có ảnh, cậu, đang, nằm, ngủ!
… Còn mẹ nó há miệng! Chảy nước miếng! Cổ vẹo như thế! Tư thế giống zombie như thế!
… Rất ngớ ngẩn! Rất ngốc nghếch! Trong ảnh chụp còn có một đám người thản nhiên giơ ngón giữ về phía con sâu ngủ là cậu!
Mẹ nó đám người đáng ghét!!! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Trương Tư Nghị nhanh chóng nhớ đến chuyện cậu ngủ gật trong cuộc học nhóm do Kỷ Phi Vũ điều hành lần trước. Chẳng trách sau khi cậu tỉnh dậy mọi người đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn cậu! Thảo nào sau khi thông tin về cuộc thi nhiếp ảnh được công bố mọi người cũng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cậu!
“Ai chụp vậy!!!” Trương Tư Nghị muốn bùng cháy!
Có mấy người đã cười đến đau cả bụng, một cô gái hai má co giật tốt bụng nói: “Cố, Cố công chụp ha ha ha ha…”
Trương Tư Nghị mang theo ánh mắt giết người nhìn về phía Cố Tiêu, chỉ thấy Cố Tiêu và chàng thanh niên kia đang nhìn màn hình, che miệng cười vui vẻ. Anh chàng kia dường như còn hỏi Cố Tiêu người trong ảnh là ai, sau đó Cố Tiêu chỉ điểm nhìn lại, chớp mắt với Trương Tư Nghị một chút.
A a a a a a… Khinh người quá đáng!!
Hơn thế nữa, gần như toàn bộ người vẫn chưa vào chỗ ngồi trong hội trường lúc này đều nhìn vào màn hình, bao gồm cả công ty bên cạnh sang xem náo nhiệt. Thấy trong những bức ảnh nghiêm chỉnh đột ngột xuất hiện tấm ảnh khôi hài đến thế, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Đáy lòng Trương Tư Nghị nổi lên cảm giác bị đùa cợt mạnh mẽ, bị bắt nạt đến mức luống cuống xấu hổ. Mệt cậu lúc đó còn cảm động vì nghĩ Cố Tiêu đề xuất cuộc thi nhiếp ảnh vì cậu! Thật quá đáng! Càng trùng hợp là, ngay sau bức ảnh ngủ gật xấu hoắc của Trương Tư Nghị chính là tấm ảnh chụp Cố Tiêu – Phòng đọc sách yên tĩnh, ánh mặt trời êm dịu ấm áp, sườn mặt đẹp đẽ và tinh tế, giống như được một tấm kính lọc sắc thái nghệ thuật, làm cho sự quyến rũ và khí chất của Cố Tiêu hiển thị một cách sinh động nhất!
Có sự đối lập rõ ràng với bức ảnh ngốc nghếch của Trương Tư Nghị trước đó, sự xuất hiện của Cố Tiêu thật sự mê hoặc đôi mắt toàn bộ khán giả.
Mấy cô gái không chịu nổi mà ôm ngực thở sâu, mắt hình trái tim, bộ dạng như bị điện giật.
Những nữ nhân viên của công ty bên cạnh vây xem khe khẽ hét lên, chạy sang hỏi thăm người trên bức ảnh vừa rồi là ai, hưng phấn đến độ không thể ngay lập tức đổi công ty, trôi vào vòng tay của anh đẹp trai.
Bởi lẽ ảnh chụp Trương Tư Nghị nộp lên chưa cho bất kì người nào xem trước, nên cũng có người tò mò hỏi tấm ảnh vừa rồi là do ai chụp.
Chỉ mình Cố Tiêu từng bắt gặp Trương Tư Nghị hôm đó, xa xa nhìn qua, anh nở một nụ cười trầm ngâm.
Người còn lại đương nhiên không ngốc, nhanh chóng căn cứ vào cách ăn mặc của Cố Tiêu và cảnh sắc trong bức ảnh mà suy đoán, có thể là Trương Tư Nghị cách đó không lâu mang SLR đến công ty chụp ảnh.
Có người lại nghĩ, hai người này chụp ảnh đối phương, cũng mờ ám quá đi, chỉ là thương thay cho Trương Tư Nghị ngờ nghệch không biết gì, chính mình nộp lên một bản tác phẩm hoàn mỹ, không ngờ Cố Tiêu lại chơi cậu một vố sau lưng như thế! Ha ha ha!
Nhưng trong những dịp vui vẻ như vậy, dường như cười vào mặt người gặp tai họa là một điều bình thường, không ai thực sự thương hại Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị tức giận đến đau gan! Thật sự không muốn công nhận!
Gần như cùng một ngày, cùng một thời điểm, cậu và Cố Tiêu đồng thời nổi tiếng.
Tuy nhiên, đãi ngộ đối với hai người nổi danh quả thật là khác nhau một trời một vực!
… Mẹ nó! Không đấu được với thủ trưởng mưu mô làm sao giờ! (T_T)
Đến giờ ăn, mọi người cười toe toét tìm vị trí ngồi xuống. Phòng tiệc bố trí mười mấy bàn ăn, ngoại trừ một bàn đầu tiên dành cho lãnh đạo cao cấp và sếp lớn của công ty thì những bàn khác đều có thể ngồi.
Mọi người tụ hợp tự nhiên theo thói quen và phân tổ công tác, hai tổ AB phòng thiết kế kiến trúc có đến ba mươi cá nhân, vừa vặn ngồi đủ ba bàn.
Cố Tiêu phất tay tạm biệt chàng thanh niên kia, chầm chậm đi đến bên cạnh Trương Tư Nghị. Mọi người trong bàn chợt im bặt, vẻ mặt buồn cười và ánh mắt hóng chuyện nhìn hai người họ.
Trương Tư Nghị vẫn đang tức giận, thấy Cố Tiêu hận không thể bóp chết anh, cái người này vậy mà còn dám tiến đến trước mặt cậu!
Cố Tiêu không chỉ dám đến, còn cười tủm tỉm bảo Chu Hồng Chấn chuyển sang ngồi chỗ bên cạnh, anh trực tiếp ngồi xuống ngay sát Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị: “…” Fuck! Sao lại ngồi bên cạnh em! Anh rốt cuộc muốn thế nào!
Nhưng Cố Tiêu không nói năng gì cả, Trương Tư Nghị không thể nổi cáu trước mặt mọi người, cậu chỉ có thể nghiến răng ken két, uất ức nghẹn ngào lấy điện thoại di động ra lướt Wechat!
Cố Tiêu cười liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng xen lẫn cưng chiều, còn có chút bất đắc dĩ, giống như nhìn một đứa bé đang giận dỗi.
Trương Tư Nghị nghiêng người, không thấy được, nhưng những người khác có mặt trong bàn đều nhìn ra, nhất là mấy đồng nghiệp nữ tâm tư nhạy cảm, trái tim nhảy nhót như trống đánh, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Cuộc họp thường niên bắt đầu, nội bộ công ty lựa chọn hai nhân viên biết ăn nói lên sân khấu làm người dẫn chương trình. Đầu tiên là lãnh đạo công ty lên phát biểu, công khai thành tích đạt được của công ty năm vừa qua.
Tuy nhiên, màn ảnh vẫn chiếu những bức ảnh mọi người nộp lên cho cuộc thi, mỗi lần ảnh Trương Tư Nghị ngủ gật hiện ra, mọi người nhịn không được cười thành tiếng khiến cho lãnh đạo cũng buồn cười, chỉ vào ảnh chụp Trương Tư Nghị, cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi đều rất có sức sống, hi vọng mọi người cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, năm sau nỗ lực không ngừng để tạo nên thành quả rực rỡ.”
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, tiếp đó công ty để lãnh đạo các tổ thiết kế lên sân khấu phát phần thưởng cho nhân viên xuất sắc trong năm. Cố Tiêu và Đồng Hạ Nghi đứng dậy lên bục. Lúc này Trương Tư Nghị mới hiểu tại sao Cố Tiêu ăn mặc nghiêm chỉnh lịch sự như vậy, ngay cả Đồng công hôm nay cũng mặc lễ phục đẹp đẽ, nhìn rất phong độ.
Tổ thiết kế kiến trúc tổng cộng có năm danh ngạch, tổ A có ba người lấy được khen thưởng, cụ thể là Kỷ Phi Vũ, Viên Chí Thành và Đỗ Nhuế Hiên.
Mỗi nhân viên xuất sắc đều nhận được năm nghìn nhân dân tệ tiền thưởng, Trương Tư Nghị ghen tị ao ước không thôi, nhưng trong lòng cậu rất khâm phục họ. Mặc dù cậu đã làm việc rất chăm chỉ nhưng so với mấy anh chị đó, cậu thật sự còn thua xa.
Cố Tiêu đang trao giải thưởng thì màn hình lại chiếu đến bức ảnh Trương Tư Nghị chụp anh, dẫn đến tầm mắt của toàn bộ công ty đều dán vào Cố Tiêu, dường như họ muốn cố gắng xác nhận anh có thật sự đẹp trai đến vậy không.
Trao giải kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mọi người trước tiên kính Cố Tiêu một chén rượu. Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị bộ dạng chịu đả kích không vực dậy được tinh thần, vươn tay vỗ nhẹ eo cậu, nhỏ giọng giải thích: “Em mới vào công ty nửa năm, không thể bình bầu nhân viên xuất sắc, sang năm tiếp tục cố gắng.”
Trương Tư Nghị: “…”
Sao lại giải thích cái này với em? Em không quan tâm thế đâu.
Được rồi, thật ra có hơi quan tâm một chút…
Trương Tư Nghị có cảm giác quẫn bách do bị người nhìn thấu tâm tư, bởi vì lời giải thích thân mật này của Cố Tiêu, trong lòng cậu chợt trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng chuyện ảnh chụp anh vẫn chưa nói rõ đâu, cậu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Cố Tiêu như thế, cậu muốn báo thù!
Tiệc ăn trưa và cuộc họp thường niên song song tiến hành, người dẫn chương trình trên sân khấu cứ cách mười phút sẽ công bố một hoạt động nhỏ, kêu gọi mọi người lên tham gia.
Một thân toàn đồ thể thao của Trương Tư Nghị không thể trắng sáng được nữa, dù sao ảnh chụp ngu ngốc như vậy cũng bị công khai rồi, cậu cũng mặc kệ nó, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân nữa, tập trung toàn bộ tinh thần tham dự một vài hoạt động, cầm không ít tiền lì xì nho nhỏ, tâm trạng cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.
Đến nửa cuối của bữa tiệc, người dẫn chương trình thông báo hoạt động bắt bóng.
Sau eo người chơi buộc bóng, tám người chia hai cặp, nghĩ cách phá vỡ quả bóng bay trên người đối phương, cuối cùng ai còn bóng chính là người chiến thắng.
“Người thắng cuối cùng sẽ nhận được năm trăm nhân dân tệ tiền thưởng! Hoan nghênh mọi người hăng hái tham gia… Bên này đã có ba chàng trai lên sân khấu rồi!” Người dẫn chương trình nhiệt tình hét to.
Trương Tư Nghị nghĩ, đây chính là biến tướng của trò chơi đấu vật… Cậu nhìn thoáng qua Cố Tiêu bên cạnh – từ đầu đến giờ nhã nhặn lịch sự uống rượu dùng bữa, cậu nheo mắt lại, nảy ra ý xấu.
“Cố công, hôm nay mọi người rất vui vẻ, anh sao vẫn ngồi đây ăn? Đến đây, đến đây, cùng nhau chơi một chút!” Trương Tư Nghị đứng lên, chủ động túm cánh tay Cố Tiêu.
Cố Tiêu ngây người, vậy mà bị Trương Tư Nghị kéo đi.
Mọi người thấy thế đều vỗ tay ồn ào: “Đúng đó đúng đó! Sếp lên đi! Cố gắng lên!”
Cố Tiêu cười, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không còn cách nào, nhưng cuối cùng anh không từ chối, giơ tay về phía sân khấu, ý bảo Trương Tư Nghị đi trước dẫn đường.
Hai người lên sân khấu, dưới khán đài tiếng ồn ào rộ lên, dường như mọi người chưa từng nghĩ đến Cố Tiêu lại bị kéo lên, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngạc nhiên nói: “Giám đốc Cố cũng lên sân khấu rồi, với tư cách là nam thần được công nhận của Không Biên Giới chúng ta, mọi người có muốn hạ thủ lưu tình không nào?”
Trương Tư Nghị cười gian xảo, trong lòng nghĩ, lưu tình em gái anh!
Trương Tư Nghị từ rất xa thấy Cố Tiêu cũng đã có mặt, anh đang trò chuyện với một người thanh niên lạ mặt. Anh chàng kia độ khoảng ba mươi tuổi, cao hơi Cố Tiêu một chút, mặc áo sơ mi, ghi lê và vest ngoài cùng, trang phục vô cùng nghiêm chỉnh.
Bao gồm cả Cố Tiêu, anh cũng mặc tây trang màu đen giản dị, kết hợp với giày da đen bóng, quần áo giống như nhà thiết kế kiến trúc bình thường, ăn mặc cực kỳ đẹp đẽ.
Nhìn hai người họ, Trương Tư Nghị đột nhiên cảm thấy quần áo mình đang mặc dường như không đúng lắm. Cậu cúi đầu nhìn quần áo và giày thể thao trên người mình… Không còn gì để nói, là tên ngu ngốc nào đã nói với cậu họp thường niên mặc gì cũng được!?
Trương Tư Nghị chán nản nhìn xung quanh một vòng, thấy các đồng nghiệp khác đều ăn mặc tùy ý, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, bước về phía họ.
Nhóm con gái của tổ A chụm lại với nhau, không biết đang nói chuyện gì, cười nghiêng ngả.
Trương Tư Nghị phất tay thật mạnh về phía mấy người họ, gọi tên một người quen trong đó.
Mọi người ngẩn ra, đồng thời nhìn lại Trương Tư Nghị, trên mặt cả đám là biểu cảm buồn cười xen lẫn cảm thông.
Trong lòng Trương Tư Nghị không hiểu sao xuất hiện dự cảm bất thường, mặc dù trên nét mặt mọi người không có ý xa lánh hay trêu cợt, nhưng cảm giác bị người ta che dấu, chuyện gì mình cũng không biết này khiến cậu vô cùng khó chịu.
“Làm sao thế!” Mặt cậu hơi nóng lên, theo ánh mắt của phần lớn người mà nhìn về phía sảnh lớn, thấy màn hình chiếu trước phòng tiệc lần lượt chiếu tác phẩm công nhân viên nộp cho cuộc thi ảnh, phía đó vừa vặn chiếu lên một bức ảnh chụp cây cối rất nghiêm chỉnh, không có chỗ đáng ngờ nào.
Trương Tư Nghị càng buồn bực: “Không phải mọi người có chuyện gì lừa em đấy chứ?”
Mọi người không bác bỏ, che miệng cười một trận, cuối cùng một đồng nghiệp nữ không đành lòng, cười hổn hển nói: “Em nhìn tiếp sẽ biết.”
Trương Tư Nghị im lặng nhìn về phía màn hình, đợi gần một phút, màn hình đột nhiên hiện lên một bức ảnh, Trương Tư Nghị hoàn toàn đờ đẫn.
Đám người bên cạnh bật cười to ra: “Ha ha ha ha ha ha…!”
Trương Tư Nghị nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm màn hình, cảm thấy sấm chớp đánh tan tành… Tại sao lại có ảnh, cậu, đang, nằm, ngủ!
… Còn mẹ nó há miệng! Chảy nước miếng! Cổ vẹo như thế! Tư thế giống zombie như thế!
… Rất ngớ ngẩn! Rất ngốc nghếch! Trong ảnh chụp còn có một đám người thản nhiên giơ ngón giữ về phía con sâu ngủ là cậu!
Mẹ nó đám người đáng ghét!!! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Trương Tư Nghị nhanh chóng nhớ đến chuyện cậu ngủ gật trong cuộc học nhóm do Kỷ Phi Vũ điều hành lần trước. Chẳng trách sau khi cậu tỉnh dậy mọi người đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn cậu! Thảo nào sau khi thông tin về cuộc thi nhiếp ảnh được công bố mọi người cũng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn cậu!
“Ai chụp vậy!!!” Trương Tư Nghị muốn bùng cháy!
Có mấy người đã cười đến đau cả bụng, một cô gái hai má co giật tốt bụng nói: “Cố, Cố công chụp ha ha ha ha…”
Trương Tư Nghị mang theo ánh mắt giết người nhìn về phía Cố Tiêu, chỉ thấy Cố Tiêu và chàng thanh niên kia đang nhìn màn hình, che miệng cười vui vẻ. Anh chàng kia dường như còn hỏi Cố Tiêu người trong ảnh là ai, sau đó Cố Tiêu chỉ điểm nhìn lại, chớp mắt với Trương Tư Nghị một chút.
A a a a a a… Khinh người quá đáng!!
Hơn thế nữa, gần như toàn bộ người vẫn chưa vào chỗ ngồi trong hội trường lúc này đều nhìn vào màn hình, bao gồm cả công ty bên cạnh sang xem náo nhiệt. Thấy trong những bức ảnh nghiêm chỉnh đột ngột xuất hiện tấm ảnh khôi hài đến thế, tất cả mọi người đều phá lên cười.
Đáy lòng Trương Tư Nghị nổi lên cảm giác bị đùa cợt mạnh mẽ, bị bắt nạt đến mức luống cuống xấu hổ. Mệt cậu lúc đó còn cảm động vì nghĩ Cố Tiêu đề xuất cuộc thi nhiếp ảnh vì cậu! Thật quá đáng! Càng trùng hợp là, ngay sau bức ảnh ngủ gật xấu hoắc của Trương Tư Nghị chính là tấm ảnh chụp Cố Tiêu – Phòng đọc sách yên tĩnh, ánh mặt trời êm dịu ấm áp, sườn mặt đẹp đẽ và tinh tế, giống như được một tấm kính lọc sắc thái nghệ thuật, làm cho sự quyến rũ và khí chất của Cố Tiêu hiển thị một cách sinh động nhất!
Có sự đối lập rõ ràng với bức ảnh ngốc nghếch của Trương Tư Nghị trước đó, sự xuất hiện của Cố Tiêu thật sự mê hoặc đôi mắt toàn bộ khán giả.
Mấy cô gái không chịu nổi mà ôm ngực thở sâu, mắt hình trái tim, bộ dạng như bị điện giật.
Những nữ nhân viên của công ty bên cạnh vây xem khe khẽ hét lên, chạy sang hỏi thăm người trên bức ảnh vừa rồi là ai, hưng phấn đến độ không thể ngay lập tức đổi công ty, trôi vào vòng tay của anh đẹp trai.
Bởi lẽ ảnh chụp Trương Tư Nghị nộp lên chưa cho bất kì người nào xem trước, nên cũng có người tò mò hỏi tấm ảnh vừa rồi là do ai chụp.
Chỉ mình Cố Tiêu từng bắt gặp Trương Tư Nghị hôm đó, xa xa nhìn qua, anh nở một nụ cười trầm ngâm.
Người còn lại đương nhiên không ngốc, nhanh chóng căn cứ vào cách ăn mặc của Cố Tiêu và cảnh sắc trong bức ảnh mà suy đoán, có thể là Trương Tư Nghị cách đó không lâu mang SLR đến công ty chụp ảnh.
Có người lại nghĩ, hai người này chụp ảnh đối phương, cũng mờ ám quá đi, chỉ là thương thay cho Trương Tư Nghị ngờ nghệch không biết gì, chính mình nộp lên một bản tác phẩm hoàn mỹ, không ngờ Cố Tiêu lại chơi cậu một vố sau lưng như thế! Ha ha ha!
Nhưng trong những dịp vui vẻ như vậy, dường như cười vào mặt người gặp tai họa là một điều bình thường, không ai thực sự thương hại Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị tức giận đến đau gan! Thật sự không muốn công nhận!
Gần như cùng một ngày, cùng một thời điểm, cậu và Cố Tiêu đồng thời nổi tiếng.
Tuy nhiên, đãi ngộ đối với hai người nổi danh quả thật là khác nhau một trời một vực!
… Mẹ nó! Không đấu được với thủ trưởng mưu mô làm sao giờ! (T_T)
Đến giờ ăn, mọi người cười toe toét tìm vị trí ngồi xuống. Phòng tiệc bố trí mười mấy bàn ăn, ngoại trừ một bàn đầu tiên dành cho lãnh đạo cao cấp và sếp lớn của công ty thì những bàn khác đều có thể ngồi.
Mọi người tụ hợp tự nhiên theo thói quen và phân tổ công tác, hai tổ AB phòng thiết kế kiến trúc có đến ba mươi cá nhân, vừa vặn ngồi đủ ba bàn.
Cố Tiêu phất tay tạm biệt chàng thanh niên kia, chầm chậm đi đến bên cạnh Trương Tư Nghị. Mọi người trong bàn chợt im bặt, vẻ mặt buồn cười và ánh mắt hóng chuyện nhìn hai người họ.
Trương Tư Nghị vẫn đang tức giận, thấy Cố Tiêu hận không thể bóp chết anh, cái người này vậy mà còn dám tiến đến trước mặt cậu!
Cố Tiêu không chỉ dám đến, còn cười tủm tỉm bảo Chu Hồng Chấn chuyển sang ngồi chỗ bên cạnh, anh trực tiếp ngồi xuống ngay sát Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị: “…” Fuck! Sao lại ngồi bên cạnh em! Anh rốt cuộc muốn thế nào!
Nhưng Cố Tiêu không nói năng gì cả, Trương Tư Nghị không thể nổi cáu trước mặt mọi người, cậu chỉ có thể nghiến răng ken két, uất ức nghẹn ngào lấy điện thoại di động ra lướt Wechat!
Cố Tiêu cười liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng xen lẫn cưng chiều, còn có chút bất đắc dĩ, giống như nhìn một đứa bé đang giận dỗi.
Trương Tư Nghị nghiêng người, không thấy được, nhưng những người khác có mặt trong bàn đều nhìn ra, nhất là mấy đồng nghiệp nữ tâm tư nhạy cảm, trái tim nhảy nhót như trống đánh, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Cuộc họp thường niên bắt đầu, nội bộ công ty lựa chọn hai nhân viên biết ăn nói lên sân khấu làm người dẫn chương trình. Đầu tiên là lãnh đạo công ty lên phát biểu, công khai thành tích đạt được của công ty năm vừa qua.
Tuy nhiên, màn ảnh vẫn chiếu những bức ảnh mọi người nộp lên cho cuộc thi, mỗi lần ảnh Trương Tư Nghị ngủ gật hiện ra, mọi người nhịn không được cười thành tiếng khiến cho lãnh đạo cũng buồn cười, chỉ vào ảnh chụp Trương Tư Nghị, cười ha ha nói: “Người trẻ tuổi đều rất có sức sống, hi vọng mọi người cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, năm sau nỗ lực không ngừng để tạo nên thành quả rực rỡ.”
Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, tiếp đó công ty để lãnh đạo các tổ thiết kế lên sân khấu phát phần thưởng cho nhân viên xuất sắc trong năm. Cố Tiêu và Đồng Hạ Nghi đứng dậy lên bục. Lúc này Trương Tư Nghị mới hiểu tại sao Cố Tiêu ăn mặc nghiêm chỉnh lịch sự như vậy, ngay cả Đồng công hôm nay cũng mặc lễ phục đẹp đẽ, nhìn rất phong độ.
Tổ thiết kế kiến trúc tổng cộng có năm danh ngạch, tổ A có ba người lấy được khen thưởng, cụ thể là Kỷ Phi Vũ, Viên Chí Thành và Đỗ Nhuế Hiên.
Mỗi nhân viên xuất sắc đều nhận được năm nghìn nhân dân tệ tiền thưởng, Trương Tư Nghị ghen tị ao ước không thôi, nhưng trong lòng cậu rất khâm phục họ. Mặc dù cậu đã làm việc rất chăm chỉ nhưng so với mấy anh chị đó, cậu thật sự còn thua xa.
Cố Tiêu đang trao giải thưởng thì màn hình lại chiếu đến bức ảnh Trương Tư Nghị chụp anh, dẫn đến tầm mắt của toàn bộ công ty đều dán vào Cố Tiêu, dường như họ muốn cố gắng xác nhận anh có thật sự đẹp trai đến vậy không.
Trao giải kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Mọi người trước tiên kính Cố Tiêu một chén rượu. Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị bộ dạng chịu đả kích không vực dậy được tinh thần, vươn tay vỗ nhẹ eo cậu, nhỏ giọng giải thích: “Em mới vào công ty nửa năm, không thể bình bầu nhân viên xuất sắc, sang năm tiếp tục cố gắng.”
Trương Tư Nghị: “…”
Sao lại giải thích cái này với em? Em không quan tâm thế đâu.
Được rồi, thật ra có hơi quan tâm một chút…
Trương Tư Nghị có cảm giác quẫn bách do bị người nhìn thấu tâm tư, bởi vì lời giải thích thân mật này của Cố Tiêu, trong lòng cậu chợt trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng chuyện ảnh chụp anh vẫn chưa nói rõ đâu, cậu cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Cố Tiêu như thế, cậu muốn báo thù!
Tiệc ăn trưa và cuộc họp thường niên song song tiến hành, người dẫn chương trình trên sân khấu cứ cách mười phút sẽ công bố một hoạt động nhỏ, kêu gọi mọi người lên tham gia.
Một thân toàn đồ thể thao của Trương Tư Nghị không thể trắng sáng được nữa, dù sao ảnh chụp ngu ngốc như vậy cũng bị công khai rồi, cậu cũng mặc kệ nó, không thèm để ý đến hình tượng của bản thân nữa, tập trung toàn bộ tinh thần tham dự một vài hoạt động, cầm không ít tiền lì xì nho nhỏ, tâm trạng cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp.
Đến nửa cuối của bữa tiệc, người dẫn chương trình thông báo hoạt động bắt bóng.
Sau eo người chơi buộc bóng, tám người chia hai cặp, nghĩ cách phá vỡ quả bóng bay trên người đối phương, cuối cùng ai còn bóng chính là người chiến thắng.
“Người thắng cuối cùng sẽ nhận được năm trăm nhân dân tệ tiền thưởng! Hoan nghênh mọi người hăng hái tham gia… Bên này đã có ba chàng trai lên sân khấu rồi!” Người dẫn chương trình nhiệt tình hét to.
Trương Tư Nghị nghĩ, đây chính là biến tướng của trò chơi đấu vật… Cậu nhìn thoáng qua Cố Tiêu bên cạnh – từ đầu đến giờ nhã nhặn lịch sự uống rượu dùng bữa, cậu nheo mắt lại, nảy ra ý xấu.
“Cố công, hôm nay mọi người rất vui vẻ, anh sao vẫn ngồi đây ăn? Đến đây, đến đây, cùng nhau chơi một chút!” Trương Tư Nghị đứng lên, chủ động túm cánh tay Cố Tiêu.
Cố Tiêu ngây người, vậy mà bị Trương Tư Nghị kéo đi.
Mọi người thấy thế đều vỗ tay ồn ào: “Đúng đó đúng đó! Sếp lên đi! Cố gắng lên!”
Cố Tiêu cười, khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không còn cách nào, nhưng cuối cùng anh không từ chối, giơ tay về phía sân khấu, ý bảo Trương Tư Nghị đi trước dẫn đường.
Hai người lên sân khấu, dưới khán đài tiếng ồn ào rộ lên, dường như mọi người chưa từng nghĩ đến Cố Tiêu lại bị kéo lên, ngay cả người dẫn chương trình cũng ngạc nhiên nói: “Giám đốc Cố cũng lên sân khấu rồi, với tư cách là nam thần được công nhận của Không Biên Giới chúng ta, mọi người có muốn hạ thủ lưu tình không nào?”
Trương Tư Nghị cười gian xảo, trong lòng nghĩ, lưu tình em gái anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.