Chương 130: Hồ Lô
Hi Hòa Thanh Linh
26/06/2020
Sáng hôm sau thức dậy, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ mắt to trừng mắt nhỏ, giây đầu tiên còn tức giận, giây tiếp theo, không biết ai mở miệng nói câu đầu tiên trước, bầu không khí ngay lập tức dịu đi.
Không đánh nhau thì không quen biết, đôi khi mối quan hệ giữa đàn ông và đàn ông sẽ trở nên thân thiết hơn sau một trận đánh đấm.
Đào Phỉ và Trương Tư Nghị cũng giống vậy, về cơ bản, một người là bạn trai của đàn anh đối phương, một người là đàn em của bạn trai đối phương. Chỗ đang quen sợ xấu hổ, chỗ phát sinh sợ lạnh nhạt đối phương, mấy ngày nay cẩn thận dè dặt tìm tòi ranh giới cuối cùng của người kia. Hiện tại tốt rồi, trận chiến tối qua đã phá vỡ ngăn cách giữa hai người.
Buổi sáng hai người đánh răng trong phòng vệ sinh, còn so sánh xem ai có hàm răng trắng và làn da đẹp.
Điều khiến Trương Tư Nghị vui vẻ chính là, làn da đẹp của Đào Phỉ không phải do trời sinh, mặc dù cậu ta bí mật móc mũi lại móc chân, nhưng một đống chai lọ dùng khi rửa mặt không hề ít hơn cậu.
Theo lời của Đào Phỉ, đàn ông hai mươi bảy tuổi, không lo bảo dưỡng chẳng mấy chốc sẽ thua cuộc trước thanh dao "thời gian" này. Một người đỏm dáng như cậu ta tuyệt đối không thể chấp nhận được việc mình từ một chàng trai trẻ đẹp biến thành một ông chú nhuốm màu tang thương.
Sau một vài từ, cả hai chuyển hỏa lực về phía Cố Tiêu “đẹp bẩm sinh”, vừa ước ao vừa ghen tị.
Đào Phỉ: “Cậu đã chạm vào mặt anh ấy chưa? Cảm giác thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Rất mịn, mềm hơn so với tưởng tượng...” Thoải mái nhất là đôi môi, siêu mềm mại! (*/ω *)
Vẻ mặt Đào Phỉ khao khát, nói: “Tôi cũng rất muốn chạm vào hai cái...”
Trương Tư Nghị xù lông nói: “Xéo đi!”
Đào Phỉ: “Hai người thật sự chưa lên giường?”
Trương Tư Nghị: “Thật không có...”
Đào Phỉ: “Tại sao không lên? Cậu không muốn hay là anh ấy không muốn?”
Trương Tư Nghị: “Khụ, chúng tôi đều muốn, nhưng mà...”
Đào Phỉ vỗ tay: “Tôi biết! Hai người vẫn chưa phân ra công thụ!”
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ nói xong nheo mắt nhìn Trương Tư Nghị: “Nhưng mẹ nó cái này còn cần phân rõ sao? Chắc chắn cậu là thụ chứ sao?” (→_→)
Trương Tư Nghị: “Fuck! Dựa vào cái gì!” (= 皿 =)
Đào Phỉ: “Nhìn dáng vẻ như con cừu nhỏ của cậu trước mặt đàn anh của tôi, rắm cũng không đám đánh, nếu anh ấy muốn ở trên cậu, chẳng lẽ cậu không đồng ý?”
Trương Tư Nghị không phản đối được, Đào Phỉ nói không sai, nếu như Cố Tiêu muốn, cậu thật sự sẽ không phản kháng. Nhưng đây không phải bởi vì cậu là “thụ”, mà là bởi lẽ cậu thích Cố Tiêu! Bởi vì thích, cậu mới tình nguyện nhượng bộ, hy sinh, miễn là người yêu hạnh phúc...
“Cho nên, hai người chưa lên giường là bởi vì cậu vẫn chưa sẵn sàng?” Đào Phỉ lập tức bắt được điểm trọng yếu, nhưng rất nhanh cậu ta lại nói, “Đồ ngốc nhà cậu, cậu không nghĩ đến chuyện nằm trên anh ấy sao?”
Trương Tư Nghị: “Phụt...!”
Đào Phỉ: “Hai người đều là đàn ông, nếu cậu cũng thích anh ấy, ít nhiều cậu sẽ có sự chiếm hữu chứ? Nếu tôi là cậu, tôi liền muốn đè anh ấy ra! Cậu nhìn anh ấy mới trâu bò làm sao, học tập siêu giỏi! Nam khôi của khoa! Cực kỳ lắm tiền! Bây giờ chính là giám đốc! Chỗ nào của cậu cũng không sánh bằng đối phương, nhưng mà trên giường, cậu có thể đặt anh ấy ở dưới thân, tiến vào anh ấy, đánh ngã anh ấy, khiến anh ấy rên rỉ vì cậu, thở dốc vì cậu...”
Máu mũi Trương Tư Nghị đều sắp phun ra ngoài, cậu, cậu, cậu giống như bị truyền bá một điều kì dị.
“Có phải chỉ mới tưởng tượng thôi đã rất exciting không!” Đào Phỉ nói năng đến mặt mày tràn đầy phấn khích, đột nhiên cảm thấy cái ót tê rần, “A” một tiếng thê thảm.
Trương Tư Nghị quay đầu lại, thấy Cố Tiêu đứng sau lưng họ từ bao giờ, anh giơ bàn tay lên, tặng cho Đào Phỉ một cái đánh sau gáy.
Đánh xong, Cố Tiêu nhìn về phía Trương Tư nghị xém chút nữa bị tẩy não, uy hiếp nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Trương Tư Nghị rụt vai, ngây ra như phỗng gật đầu.
... Ôi trời, bộ dạng vừa rồi của Cố Tiêu thật sự đáng sợ! QAQ
Sau khi Cố Tiêu rời khỏi, Đào Phỉ mới thẳng cổ dậy, một tay vỗ gáy Trương Tư Nghị: “Sao cậu nghe lời anh ấy như vậy!”
Trương Tư Nghị sững sờ lấy tay chạm gáy, hồi lâu mới phản ứng được - Fuck mẹ nó! Người đánh anh là Cố Tiêu sao anh lại giận cá chém thớt vào người tôi!
Hai người quay ra khỏi phòng, lại bị Cố Tiêu giống như bắt gà con tách ra, lần lượt xách tai từng người mà giáo dục một trận. Anh nhướng mày hỏi Đào Phỉ: “Có muốn theo anh kiếm tiền không?”
“A?” Lúc này Đào Phỉ mới kịp phản ứng, hai mắt tỏa sáng nói, “Muốn! Đương nhiên muốn!”
Giọng nói của Cố Tiêu lạnh lùng: “Vậy về sau đừng để anh bắt gặp em nói lung tung gì đó với Trương Tư Nghị, cũng không được bắt nạt em ấy.”
Đào Phỉ gật đầu lia lịa cam đoan: “Ha ha, đó chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, sau này sẽ không, không dám đâu! Hì hì hì!”
Trương Tư Nghị nhớ tới khả năng “hút tiền” của Cố Tiêu mà Đào Phỉ đề cập trước đó, háo hức nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, nói, “Em cũng muốn kiếm tiền.”
Cố Tiêu xoa đầu cậu: “Ngoan, em có thể dựa vào kỹ thuật trên giường.”
Đào Phỉ: “Ha ha ha ha ha ha...”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Sau khi ăn sáng, cả ba lái xe đến thăm Làng Thiên Niên Kỷ cách đó hàng chục cây số. Có một nhà máy chè Phổ Nhĩ gần đó, mấy người lại biết thêm về quy trình sản xuất chè Phổ Nhĩ và phát hiện ra rằng có chè Phổ Nhĩ được bán trực tiếp tại nhà máy.
Trương Tư Nghị nghe ngóng xong, biết được giá chè ở đây chỉ bằng một phần năm giá cả số chè mà cậu đã mua trước đó, hối hận xanh ruột!
Cô gái trong nhà máy còn bổ dao giải thích: “Chè được bán ở các cửa hàng bên ngoài về cơ bản là từ nhà máy này xuất ra. Các thương nhân sẽ gia công thêm, bọc một lớp giấy đẹp, đặt trong hộp giấy, giá có thể tăng gấp vài lần, thậm chí mười hay hai mươi lần.”
Trương Tư Nghị thấy chè ở đây rẻ, lại có chút ngứa tay, dường như chỉ có mua rẻ hơn mới có thể khiến trong lòng cậu có chút thăng bằng.
Kết quả cậu còn chưa kịp tiêu tiền, Cố Tiêu liền nhìn thấu ý định của cậu: “Lại muốn mua?”
Trương Tư Nghị cảm khái nói: “Trước đó em toàn mua hớ, anh xem chè này rẻ như vậy, mua về một ít, giá cả cũng tốt mà.”
Cố Tiêu nhìn bộ dáng thiếu giáo dục của cậu, nhịn không được ác miệng đôi câu: “Chè Phổ Nhĩ em gửi đủ để chúng ta uống năm, sáu năm. Mua tiếp, em trở về muốn mở tiệm bán chè sao? Muốn không mua lỗ, tốt nhất là ngừng tiêu tiền ngay lập tức.”
Trương Tư Nghị ngụy biện nói: “Uống không hết có thể tặng người khác mà.”
Cố Tiêu: “Không nên nghĩ về giá rẻ hay đắt trước khi em mua thứ gì đó. Em phải suy nghĩ xem em có dùng nó hay không. Ngay cả khi em muốn cho đi, cũng phải có giới hạn. Đừng chờ cho đến khi em cảm thấy không dùng được thì mới tặng cho người khác, điều đó không thành tâm... Tiền chưa kiếm được bao nhiêu mà suốt ngày muốn tiêu tiền.”
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ xa xa nghe thấy, vẻ mặt đồng cảm nhìn Trương Tư Nghị một chút.
Aiz, kiểu người như đàn anh của cậu ta, làm bạn bè và cấp trên đều tốt, nhưng nếu là người yêu, ngay cả Đào Phỉ cũng không dám khen ngợi anh. Chỉ có cậu nhóc đáng thương mù mắt kia mới bị tư tưởng của Cố Tiêu mê hoặc, chờ giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt trôi qua không biết cậu ấy có chịu đựng nổi tính cách này của đàn anh cậu ta không.
Có rất nhiều ngôi làng dân tộc thiểu số được bảo tồn phi thường hoàn chỉnh trong rừng núi của núi Cảnh Mại. Trong núi có người dân tộc Hani, Thái, Bố Lãng và các dân tộc thiểu số khác sinh sống. Vào buổi tối, cả ba lái xe đến làng La Hô gần đó để tham quan. Bộ tộc La Hô cũng là một bộ tộc khá cổ xưa.
Lần này Trương Tư Nghị nghe lời, sau khi đến nơi chụp ảnh một vòng, ghi chú cẩn thận trong quyển sách phác thảo vật liệu, màu sắc và các yếu tố chính mà người dân nơi đây sử dụng.
Bộ tộc này tín ngưỡng “hồ lô”, trong các truyền thuyết thần thoại địa phương, tổ tiên của họ từ trong hồ lô chui ra, vì vậy hồ lô được coi là hóa thân của tổ tiên và là linh vật của cả bộ tộc.
Sau khi nghe lời giải thích của hướng dẫn viên địa phương, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ không kiềm được mà cười trộm sau lưng họ - chẳng phải là hậu duệ của "Anh em Hồ Lô" sao?
Tuy nhiên, niềm tin của người La Hô về “Hồ lô” là rất nghiêm túc. Hồ lô là bạn đồng hành của người dân. Họ sử dụng hồ lô để giữ nước, chứa rượu, làm nhạc cụ, gần như bên hông mỗi một người đàn ông đều đeo hồ lô làm đồ trang sức.
Không chỉ vậy, những quả hồ lô lớn và nhỏ còn được treo trong và ngoài nhà, giống như người Đông Bắc treo ngô ở nhà họ.
Trương Tư Nghị nhìn thấy cái lọc chè bằng hồ lô tại nhà của nông dân địa phương, cũng như bầu rượu hồ lô chế tạo thủ công của họ. Nghe nói dùng hồ đô đựng nước mát rượi, chứa rượu không hề biến vị, ưu điểm rất nhiều, cậu lại hơi động lòng.
Thừa dịp Cố Tiêu đi vào nhà vệ sinh, cậu không nhịn nổi ngứa tay mua một đống khác, thậm chí Đào Phỉ cũng không ngăn cản nổi.
Ngay khi Cố Tiêu trở lại, Trương Tư Nghị sợ Cố Tiêu quở trách, vội vã che giấu, dáng vẻ rõ ràng như cậu đã làm sai gì đó.
Cố Tiêu thấy mà vừa bực mình vừa buồn cười, âu yếm tát nhẹ trán cậu một cái, nhỏ giọng mắng: “Đồ phá của.”
Tuy nhiên, anh vẫn nhận những quả hồ lô Trương Tư Nghị đã mua, đặc biệt là một quả có hình dáng nhỏ dài thanh mảnh. Cố Tiêu vuốt ve hình thoi bóng loáng trước mặt, nheo mắt, khuôn mặt trầm ngâm.
Không đánh nhau thì không quen biết, đôi khi mối quan hệ giữa đàn ông và đàn ông sẽ trở nên thân thiết hơn sau một trận đánh đấm.
Đào Phỉ và Trương Tư Nghị cũng giống vậy, về cơ bản, một người là bạn trai của đàn anh đối phương, một người là đàn em của bạn trai đối phương. Chỗ đang quen sợ xấu hổ, chỗ phát sinh sợ lạnh nhạt đối phương, mấy ngày nay cẩn thận dè dặt tìm tòi ranh giới cuối cùng của người kia. Hiện tại tốt rồi, trận chiến tối qua đã phá vỡ ngăn cách giữa hai người.
Buổi sáng hai người đánh răng trong phòng vệ sinh, còn so sánh xem ai có hàm răng trắng và làn da đẹp.
Điều khiến Trương Tư Nghị vui vẻ chính là, làn da đẹp của Đào Phỉ không phải do trời sinh, mặc dù cậu ta bí mật móc mũi lại móc chân, nhưng một đống chai lọ dùng khi rửa mặt không hề ít hơn cậu.
Theo lời của Đào Phỉ, đàn ông hai mươi bảy tuổi, không lo bảo dưỡng chẳng mấy chốc sẽ thua cuộc trước thanh dao "thời gian" này. Một người đỏm dáng như cậu ta tuyệt đối không thể chấp nhận được việc mình từ một chàng trai trẻ đẹp biến thành một ông chú nhuốm màu tang thương.
Sau một vài từ, cả hai chuyển hỏa lực về phía Cố Tiêu “đẹp bẩm sinh”, vừa ước ao vừa ghen tị.
Đào Phỉ: “Cậu đã chạm vào mặt anh ấy chưa? Cảm giác thế nào?”
Trương Tư Nghị: “Rất mịn, mềm hơn so với tưởng tượng...” Thoải mái nhất là đôi môi, siêu mềm mại! (*/ω *)
Vẻ mặt Đào Phỉ khao khát, nói: “Tôi cũng rất muốn chạm vào hai cái...”
Trương Tư Nghị xù lông nói: “Xéo đi!”
Đào Phỉ: “Hai người thật sự chưa lên giường?”
Trương Tư Nghị: “Thật không có...”
Đào Phỉ: “Tại sao không lên? Cậu không muốn hay là anh ấy không muốn?”
Trương Tư Nghị: “Khụ, chúng tôi đều muốn, nhưng mà...”
Đào Phỉ vỗ tay: “Tôi biết! Hai người vẫn chưa phân ra công thụ!”
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ nói xong nheo mắt nhìn Trương Tư Nghị: “Nhưng mẹ nó cái này còn cần phân rõ sao? Chắc chắn cậu là thụ chứ sao?” (→_→)
Trương Tư Nghị: “Fuck! Dựa vào cái gì!” (= 皿 =)
Đào Phỉ: “Nhìn dáng vẻ như con cừu nhỏ của cậu trước mặt đàn anh của tôi, rắm cũng không đám đánh, nếu anh ấy muốn ở trên cậu, chẳng lẽ cậu không đồng ý?”
Trương Tư Nghị không phản đối được, Đào Phỉ nói không sai, nếu như Cố Tiêu muốn, cậu thật sự sẽ không phản kháng. Nhưng đây không phải bởi vì cậu là “thụ”, mà là bởi lẽ cậu thích Cố Tiêu! Bởi vì thích, cậu mới tình nguyện nhượng bộ, hy sinh, miễn là người yêu hạnh phúc...
“Cho nên, hai người chưa lên giường là bởi vì cậu vẫn chưa sẵn sàng?” Đào Phỉ lập tức bắt được điểm trọng yếu, nhưng rất nhanh cậu ta lại nói, “Đồ ngốc nhà cậu, cậu không nghĩ đến chuyện nằm trên anh ấy sao?”
Trương Tư Nghị: “Phụt...!”
Đào Phỉ: “Hai người đều là đàn ông, nếu cậu cũng thích anh ấy, ít nhiều cậu sẽ có sự chiếm hữu chứ? Nếu tôi là cậu, tôi liền muốn đè anh ấy ra! Cậu nhìn anh ấy mới trâu bò làm sao, học tập siêu giỏi! Nam khôi của khoa! Cực kỳ lắm tiền! Bây giờ chính là giám đốc! Chỗ nào của cậu cũng không sánh bằng đối phương, nhưng mà trên giường, cậu có thể đặt anh ấy ở dưới thân, tiến vào anh ấy, đánh ngã anh ấy, khiến anh ấy rên rỉ vì cậu, thở dốc vì cậu...”
Máu mũi Trương Tư Nghị đều sắp phun ra ngoài, cậu, cậu, cậu giống như bị truyền bá một điều kì dị.
“Có phải chỉ mới tưởng tượng thôi đã rất exciting không!” Đào Phỉ nói năng đến mặt mày tràn đầy phấn khích, đột nhiên cảm thấy cái ót tê rần, “A” một tiếng thê thảm.
Trương Tư Nghị quay đầu lại, thấy Cố Tiêu đứng sau lưng họ từ bao giờ, anh giơ bàn tay lên, tặng cho Đào Phỉ một cái đánh sau gáy.
Đánh xong, Cố Tiêu nhìn về phía Trương Tư nghị xém chút nữa bị tẩy não, uy hiếp nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Trương Tư Nghị rụt vai, ngây ra như phỗng gật đầu.
... Ôi trời, bộ dạng vừa rồi của Cố Tiêu thật sự đáng sợ! QAQ
Sau khi Cố Tiêu rời khỏi, Đào Phỉ mới thẳng cổ dậy, một tay vỗ gáy Trương Tư Nghị: “Sao cậu nghe lời anh ấy như vậy!”
Trương Tư Nghị sững sờ lấy tay chạm gáy, hồi lâu mới phản ứng được - Fuck mẹ nó! Người đánh anh là Cố Tiêu sao anh lại giận cá chém thớt vào người tôi!
Hai người quay ra khỏi phòng, lại bị Cố Tiêu giống như bắt gà con tách ra, lần lượt xách tai từng người mà giáo dục một trận. Anh nhướng mày hỏi Đào Phỉ: “Có muốn theo anh kiếm tiền không?”
“A?” Lúc này Đào Phỉ mới kịp phản ứng, hai mắt tỏa sáng nói, “Muốn! Đương nhiên muốn!”
Giọng nói của Cố Tiêu lạnh lùng: “Vậy về sau đừng để anh bắt gặp em nói lung tung gì đó với Trương Tư Nghị, cũng không được bắt nạt em ấy.”
Đào Phỉ gật đầu lia lịa cam đoan: “Ha ha, đó chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, sau này sẽ không, không dám đâu! Hì hì hì!”
Trương Tư Nghị nhớ tới khả năng “hút tiền” của Cố Tiêu mà Đào Phỉ đề cập trước đó, háo hức nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu, nói, “Em cũng muốn kiếm tiền.”
Cố Tiêu xoa đầu cậu: “Ngoan, em có thể dựa vào kỹ thuật trên giường.”
Đào Phỉ: “Ha ha ha ha ha ha...”
Trương Tư Nghị: “...” Mẹ nó! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Sau khi ăn sáng, cả ba lái xe đến thăm Làng Thiên Niên Kỷ cách đó hàng chục cây số. Có một nhà máy chè Phổ Nhĩ gần đó, mấy người lại biết thêm về quy trình sản xuất chè Phổ Nhĩ và phát hiện ra rằng có chè Phổ Nhĩ được bán trực tiếp tại nhà máy.
Trương Tư Nghị nghe ngóng xong, biết được giá chè ở đây chỉ bằng một phần năm giá cả số chè mà cậu đã mua trước đó, hối hận xanh ruột!
Cô gái trong nhà máy còn bổ dao giải thích: “Chè được bán ở các cửa hàng bên ngoài về cơ bản là từ nhà máy này xuất ra. Các thương nhân sẽ gia công thêm, bọc một lớp giấy đẹp, đặt trong hộp giấy, giá có thể tăng gấp vài lần, thậm chí mười hay hai mươi lần.”
Trương Tư Nghị thấy chè ở đây rẻ, lại có chút ngứa tay, dường như chỉ có mua rẻ hơn mới có thể khiến trong lòng cậu có chút thăng bằng.
Kết quả cậu còn chưa kịp tiêu tiền, Cố Tiêu liền nhìn thấu ý định của cậu: “Lại muốn mua?”
Trương Tư Nghị cảm khái nói: “Trước đó em toàn mua hớ, anh xem chè này rẻ như vậy, mua về một ít, giá cả cũng tốt mà.”
Cố Tiêu nhìn bộ dáng thiếu giáo dục của cậu, nhịn không được ác miệng đôi câu: “Chè Phổ Nhĩ em gửi đủ để chúng ta uống năm, sáu năm. Mua tiếp, em trở về muốn mở tiệm bán chè sao? Muốn không mua lỗ, tốt nhất là ngừng tiêu tiền ngay lập tức.”
Trương Tư Nghị ngụy biện nói: “Uống không hết có thể tặng người khác mà.”
Cố Tiêu: “Không nên nghĩ về giá rẻ hay đắt trước khi em mua thứ gì đó. Em phải suy nghĩ xem em có dùng nó hay không. Ngay cả khi em muốn cho đi, cũng phải có giới hạn. Đừng chờ cho đến khi em cảm thấy không dùng được thì mới tặng cho người khác, điều đó không thành tâm... Tiền chưa kiếm được bao nhiêu mà suốt ngày muốn tiêu tiền.”
Trương Tư Nghị: “...”
Đào Phỉ xa xa nghe thấy, vẻ mặt đồng cảm nhìn Trương Tư Nghị một chút.
Aiz, kiểu người như đàn anh của cậu ta, làm bạn bè và cấp trên đều tốt, nhưng nếu là người yêu, ngay cả Đào Phỉ cũng không dám khen ngợi anh. Chỉ có cậu nhóc đáng thương mù mắt kia mới bị tư tưởng của Cố Tiêu mê hoặc, chờ giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt trôi qua không biết cậu ấy có chịu đựng nổi tính cách này của đàn anh cậu ta không.
Có rất nhiều ngôi làng dân tộc thiểu số được bảo tồn phi thường hoàn chỉnh trong rừng núi của núi Cảnh Mại. Trong núi có người dân tộc Hani, Thái, Bố Lãng và các dân tộc thiểu số khác sinh sống. Vào buổi tối, cả ba lái xe đến làng La Hô gần đó để tham quan. Bộ tộc La Hô cũng là một bộ tộc khá cổ xưa.
Lần này Trương Tư Nghị nghe lời, sau khi đến nơi chụp ảnh một vòng, ghi chú cẩn thận trong quyển sách phác thảo vật liệu, màu sắc và các yếu tố chính mà người dân nơi đây sử dụng.
Bộ tộc này tín ngưỡng “hồ lô”, trong các truyền thuyết thần thoại địa phương, tổ tiên của họ từ trong hồ lô chui ra, vì vậy hồ lô được coi là hóa thân của tổ tiên và là linh vật của cả bộ tộc.
Sau khi nghe lời giải thích của hướng dẫn viên địa phương, Trương Tư Nghị và Đào Phỉ không kiềm được mà cười trộm sau lưng họ - chẳng phải là hậu duệ của "Anh em Hồ Lô" sao?
Tuy nhiên, niềm tin của người La Hô về “Hồ lô” là rất nghiêm túc. Hồ lô là bạn đồng hành của người dân. Họ sử dụng hồ lô để giữ nước, chứa rượu, làm nhạc cụ, gần như bên hông mỗi một người đàn ông đều đeo hồ lô làm đồ trang sức.
Không chỉ vậy, những quả hồ lô lớn và nhỏ còn được treo trong và ngoài nhà, giống như người Đông Bắc treo ngô ở nhà họ.
Trương Tư Nghị nhìn thấy cái lọc chè bằng hồ lô tại nhà của nông dân địa phương, cũng như bầu rượu hồ lô chế tạo thủ công của họ. Nghe nói dùng hồ đô đựng nước mát rượi, chứa rượu không hề biến vị, ưu điểm rất nhiều, cậu lại hơi động lòng.
Thừa dịp Cố Tiêu đi vào nhà vệ sinh, cậu không nhịn nổi ngứa tay mua một đống khác, thậm chí Đào Phỉ cũng không ngăn cản nổi.
Ngay khi Cố Tiêu trở lại, Trương Tư Nghị sợ Cố Tiêu quở trách, vội vã che giấu, dáng vẻ rõ ràng như cậu đã làm sai gì đó.
Cố Tiêu thấy mà vừa bực mình vừa buồn cười, âu yếm tát nhẹ trán cậu một cái, nhỏ giọng mắng: “Đồ phá của.”
Tuy nhiên, anh vẫn nhận những quả hồ lô Trương Tư Nghị đã mua, đặc biệt là một quả có hình dáng nhỏ dài thanh mảnh. Cố Tiêu vuốt ve hình thoi bóng loáng trước mặt, nheo mắt, khuôn mặt trầm ngâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.