Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 180: Làm lành

Hi Hòa Thanh Linh

26/06/2020

Sau đó, Trương Tư Nghị bủn rủn tê liệt trên giường, não bộ trống rỗng, khóe mắt đỏ hoe và da đầu vẫn râm ran tê dại vì khoái cảm sau cuộc ân ái.

Cố Tiêu vẫn nằm trên người cậu, vành tai tóc mai thân mật chạm vào nhau. Một lúc lâu sau Trương Tư Nghị mới khôi phục lý trí, giọng nói khản đặc tố cáo sự thô bạo của Cố Tiêu: “Khốn kiếp, anh làm em đau quá...”

Bởi vì cãi nhau mà xảy ra quan hệ, có thể nhẹ nhàng mới là lạ.

“Ai bảo em cãi nhau với anh trước?” Cố Tiêu di chuyển môi xuống phía dưới, bịn rịn bên cổ Trương Tư Nghị, cắn lên trên da cậu tạo thành một dấu hôn mang tính trừng phạt, mút cho Trương Tư Nghị ngước cổ ngân nga rên rỉ.

Trương Tư Nghị lẩm bẩm nói: “Ai muốn cãi nhau với anh chứ...”

“Thế mà không tính là cãi nhau? Anh chỉ từ chối giúp đỡ bạn học của em, em liền xù lông, còn không chịu đi ăn cơm. Anh tranh luận với em không được, nhượng bộ cũng không được, không để ý đến em lại càng không được... Em bảo anh phải làm sao bây giờ?” Cố Tiêu ngẩng đầu, bất đắc dĩ thở dài, giang lòng bàn tay ra bóp nhẹ lên cổ Trương Tư Nghị, thì thầm, “Vừa rồi tức giận, đã muốn trực tiếp chơi chết em trên giường.”

Trương Tư Nghị sợ hãi rụt cổ, bị Cố Tiêu kẹp lấy cổ họng cướp đi hô hấp. Nụ hôn dữ dội này khiến cậu có cảm giác dường như mạng sống bị Cố Tiêu nắm giữ...

Một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Cố Tiêu lại bị cậu dồn ép đến mức tội nghiệp ngồi trên bậc thang nửa giờ, nói “Làm lành” với cậu bằng giọng điệu cầu xin, khả năng là thật sự rất uất ức... Ôi ~ Bây giờ họ giải tỏa mọi cảm xúc thông qua tình dục, rốt cục có thể bình tĩnh nói chuyện.

Trương Tư Nghị nắm lấy tay Cố Tiêu, nhẹ nhàng cắn mu bàn tay anh, ai oán nói: “Rõ ràng là thái độ của anh quá kém, quá vô tình! Tô Nguyên là một người bạn rất tốt của em thời còn học đại học. Chị ấy lớn hơn bọn em hai tuổi, con người rất chín chắn. Năm đó đến nước Anh, bọn em giống như nông dân vào thành phố, không biết gì hết. Chị ấy nhiệt tình dẫn bọn em đến đăng ký ở đồn cảnh sát, đi ngân hàng làm thẻ, ghi tên điểm danh ở trường học... Lúc học tập cũng thế, tải xuống các bài giảng như thế nào, làm sao tìm được thông tin bài kiểm tra, mô hình trong tài liệu mua ở đâu, vân vân... Cho dù trong cuộc sống hay học tập, có thứ bọn em không biết, chỉ cần hỏi chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ biết gì nói nấy. Chị ấy là một người rất tốt, không những tính cách tốt, thành tích học tập cũng giỏi. Vì vậy, thấy chị ấy bây giờ không thuận lợi, nếu có thể giúp được gì đó, em rất muốn giúp chị ấy. Em mới không tùy tiện đề cử cho anh người mình không hiểu rõ. Bởi vì em thấy tính cách chị ấy rất phù hợp với Không Biên Giới, chị ấy cũng có thực lực nhất định, em mới mở miệng đề nghị anh. Ít nhất lúc đi học chị ấy xuất sắc hơn em nhiều, nếu như có thể tăng thêm một thành viên có năng lực cho Không Biên Giới, em cũng sẽ rất vui. Hơn nữa, đây không phải là chuyện quá khó đối với anh mà? Nếu anh không yên tâm thì trước tiên có thể phỏng vấn chị ấy thử xem... Em cho rằng anh có thể hiểu được ý nghĩ của em, em cũng chỉ nhiệt tình muốn giúp đỡ bạn học của em, nhưng anh không nói hai lời đã giội cho em một chậu nước lạnh, sao em có thể chịu được?”

Cố Tiêu yên lặng lắng nghe, trong lúc đó dường như cũng nghĩ lại, đợi Trương Tư Nghị phàn nàn xong, mới giải thích lý do tại sao anh từ chối: “Tư Nghị, tình trạng của Không Biên Giới không tốt như vẻ bề ngoài đâu. Năm ngoái đến năm nay, các dự án quy mô lớn của chúng ta đang giảm dần theo từng năm, còn có nhiều dự án giữa đường bị đình trệ, khất nợ, nhưng không đến mức bất đắc dĩ, ban lãnh đạo sẽ không nói cho nhân viên những khủng hoảng này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cấp dưới. Trước mắt, công ty vẫn có thể bảo đảm đãi ngộ và phúc lợi của nhân viên. Thứ nhất là do phía sau có Viện X chống đỡ, hơn nữa chúng ta dựa vào chất lượng sản phẩm chứ không phải số lượng, nên cơn sóng nhỏ của ngành nghề không tác động quá lớn đến chúng ta. Thứ hai là do quy mô của Không Biên Giới rất nhỏ, toàn bộ nhân viên của bộ phận thiết kế cộng lại chỉ có hai mươi mấy người, đã ở trạng thái siêu bão hòa. Nhân viên ổn định mới có thể đảm bảo sự gắn kết của đội ngũ. Hiện nay, phòng thiết kế cũng đã đạt tới sự cân bằng ổn định, nếu nhận thêm người, dù chỉ tuyển một người, cũng có thể phá vỡ sự cân bằng này, nhất là tuyển tay mơ chỉ có một năm kinh nghiệm làm việc. Em thấy anh bận thế nào rồi đấy, căn bản không rảnh để hướng dẫn người mới. Em nghĩ xem khi em đến công ty một mình anh dạy bảo em làm dự án tốn bao nhiêu thời gian? Em có biết anh kỳ vọng vào em nhiều thế nào không? Lúc anh nghĩ có thể để một mình em đảm nhận công việc chính, trước đó không lâu em còn mắc phải sai lầm "tính sai diện tích" như học sinh tiểu học vậy, làm anh bực đến mức suýt nữa ném em vào lò đúc lại...” Cố Tiêu xoa bóp cằm cậu, nhớ đến sự kiện kia, cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Trái tim Trương Tư Nghị thắt lại, giờ cậu mới hiểu tại sao lúc đó Cố Tiêu tức giận như vậy. Aiz, mệt cho cậu khi ấy còn nói “Đừng giao cho em”.

Cố Tiêu tiếp tục nói: “Anh không biết những công ty khác thế nào, ở Không Biên Giới, chúng ta tuyển người là vì muốn bồi dưỡng nhân tài độc lập, không chỉ đơn thuần là hình thức "Bạn làm việc cho công ty, công ty trả tiền cho bạn". Nên khi anh tuyển ai đó, đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Bạn cùng lớp của em, cho dù em nghĩ cô ấy có bao nhiêu năng lực khi còn đi học, thì đó cũng chỉ là quá khứ. Mặc dù các em mới tốt nghiệp một năm rưỡi trước, nhưng em đừng xem thường một năm rưỡi này. Môi trường khác nhau có tác động khác nhau đối với con người, không ai biết trình độ hiện tại của cô ấy như thế nào. Một khi cô ấy vào công ty, bước vào một môi trường mới, trong ngắn hạn rất khó để phát huy vai trò trong tập thể, công ty cung cấp cho cô ấy một nơi không có gì, trả lương cho cô ấy, đào tạo cô ấy. Nếu thuận lợi thì mất ít nhất nửa năm, nếu mọi việc không suôn sẻ, cô ấy có thể không thích nghi được với Không Biên Giới như em nghĩ. Đến lúc đó phải làm sao? Em có thể chịu trách nhiệm với cô ấy hay chịu trách nhiệm với công ty? Loại chuyện này sẽ chỉ làm tăng áp lực cho cá nhân em.”



Trương Tư Nghị nghe Cố Tiêu nói xong những lời này, cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Hóa ra chuyện cậu cảm thấy “Dễ như trở bàn tay”, từ góc độ của Cố Tiêu xem xét lại phức tạp đến thế! Cậu đỏ mặt vùi đầu vào ngực Cố Tiêu, bày tỏ sự áy náy của mình.

Cố Tiêu bất đắc dĩ xoa đầu cậu, nói tiếp: “Ngoài ra, nhiều công ty thiết kế vốn dĩ kiêng kị tuyển sinh viên cùng trường, đặc biệt là sinh viên mới ra trường cùng khóa cùng lớp nhận việc cùng nhau. Bởi vì nền tảng học vấn và kinh nghiệm của họ quá giống nhau, các ý tưởng thiết kế khó tránh khỏi chồng chéo, dễ gây ra sự trùng lặp về tài năng. Hơn nữa, tâm lý cạnh tranh của bạn cùng lớp mạnh hơn các mối quan hệ khác, có tỷ lệ cao xuất hiện việc chia rẽ bên trong đoàn thể và hiện tượng đấu đá nhau.”

Trương Tư Nghị ló mặt biện minh: “Tô Nguyên không phải loại người như vậy.”

Cố Tiêu duỗi một ngón tay ra chặn môi cậu, ngắt lời cậu: “Dù cô ấy có như thế hay không, với tư cách là giám đốc thiết kế của Không Biên Giới, điều đầu tiên anh cần xem xét là tình hình của công ty, tiếp theo mới là em. Em quên chuyện về Lục Kiều trong chuyến du lịch Nhật Bản rồi sao? Anh chưa làm gì giúp em hết, Lục Kiều đã suy nghĩ lung tung. Vậy nếu anh tuyển bạn học của em vào công ty, em nghĩ cậu ấy có ý kiến gì không? Đừng nói là cậu ấy, anh hỏi em một chút, lúc Đào Phỉ gia nhập công ty, em có nghi ngờ anh lạm dụng quyền hành không?”

Trương Tư Nghị thẳng thắn “Dạ” một tiếng, chính xác là có, ngay từ đầu nghe Đào Phỉ quen thuộc xưng hô “Đàn anh đàn em” với Cố Tiêu, cậu đã cảm thấy rất không thoải mái, tâm lý không phục hết sức rõ ràng.

Cố Tiêu: “Cái này chẳng phải cũng vậy sao? Cho nên anh mới hỏi em, cô ấy có thực lực khiến tất cả mọi người ngậm miệng như Đào Phỉ không. Nếu không có, vậy dưới tình huống nhân viên công ty đủ để ứng phó các dự án hiện có, anh tuyển một người mới bình thường vào, mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ tính công bằng trong đó.”

“Em xin lỗi...” Trương Tư Nghị càng nghe càng áy náy, muốn độn thổ vì sự không hiểu chuyện và tùy hứng của mình. Cậu ôm Cố Tiêu nũng nịu ma sát, “Em biết anh có nguyên tắc của anh, em cũng không muốn anh khó xử, là em ngay từ đầu nghĩ quá đương nhiên.”

Rõ ràng khi cãi nhau còn giống một con sư tử nhe răng múa vuốt, một khi được vuốt lông liền biến thành một con mèo nhỏ mềm mại và vô hại - Thấy người yêu trước sau tương phản lớn như vậy, Cố Tiêu cũng có chút dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, anh cũng có phần sai. Nếu Trương Tư Nghị không nói những lời kia, Cố Tiêu cũng không nhận ra trong mắt người yêu thái độ của anh “Kém” như vậy, “Vô tình” như vậy.

Anh kéo “Bản sao của Boss” - người đã hóa thành một vật vô cùng đáng yêu - vào trong lòng ngực, hỏi: “Vậy chuyện của bạn học em, bây giờ nói thế nào, em còn muốn cô ấy vào Không Biên Giới nữa không?”

“Thật sự không muốn nữa.” Cố Tiêu đã giải thích lý do từ chối rõ ràng thế rồi, Trương Tư Nghị làm sao có thể tiếp tục tùy hứng?



Kỳ thật lúc ở tầng dưới cậu đã nghĩ thông suốt rồi, vì chuyện của người khác mà cậu giận dỗi Cố Tiêu như vậy, thật sự là hơi ngốc nghếch... Dù Tô Nguyên có tốt đến đâu cũng không thể bằng Cố Tiêu được. Nếu như bởi vì việc này, cậu và Cố Tiêu có mâu thuẫn khó giải quyết thì cậu có hối hận cũng chẳng kịp!

Trương Tư Nghị nói: “Em không hứa hẹn với chị ấy gì cả, em chỉ nói trở về hỏi giúp chị ấy xem Không Biên Giới có tuyển dụng nữa không thôi... Aiz, em sẽ nói thẳng với chị ấy là công ty không tuyển người nữa vậy.”

Nghe giọng nói có chút uể oải của Trương Tư Nghị, Cố Tiêu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Thật ra cũng không phải là không giúp được. Anh làm trong ngành này đã lâu, quen biết khá nhiều công ty cùng ngành. Nếu cô ấy muốn nhảy việc, em bảo cô ấy chuẩn bị một bản sơ yếu lý lịch và bộ tác phẩm mới nhất, lấy đến anh giúp cô ấy nhìn xem. Lúc đó, anh có thể căn cứ tình huống cụ thể mà đề cử những công ty khác, biết đâu có thể thay đổi tình trạng trước mắt của cô ấy.”

Trong lòng Trương Tư Nghị vui vẻ: “Sao anh không nói sớm!”

Cố Tiêu: “...” Em vừa mới xù lông hung dữ thế kia em bảo anh nói thế nào?

“Cứ thế nhé! Tối nay em sẽ nói với chị ấy, hì hì!” Trương Tư Nghị dùng cả tay và chân ôm lấy Cố Tiêu, hưng phấn “Chụt”, “Chụt” hôn mấy lần lên má anh, đắc chí nói, “Nếu anh nói như vậy sớm một chút, thái độ tốt lên chút, mềm mỏng thêm tí xíu, em đã không tức giận! Anh xem, em không phải là người không biết điều, đúng không?”

Cố Tiêu bật cười, không kể đến việc cậu ấm nhỏ này nóng tính bao nhiêu, chỉ ỷ vào anh thích cậu, ỷ vào anh sẽ không thờ ơ mặc kệ, một lời không hợp liền trở mặt... Xem ra những ngày này anh quá tốt với cậu rồi, chiều cậu thành hư.

Cố Tiêu nhướng mày hỏi: “Vậy nếu tương lai gặp chuyện tương tự, có phải anh nên nói, "Cục cưng, việc này thật không dễ làm đâu ~"?” Anh học theo giọng điệu của mấy anh chồng sợ vợ bên trong phim truyền hình thấp kém cầu xin vợ tha thứ, nhưng động tác của hai tay không hề thành thực chút nào... Có sức lực để tiếp tục giày vò, xem ra “Thanh máu” đã tăng lên từng chút rồi sao?

Trương Tư Nghị bị Cố Tiêu cào gãi đến vặn vẹo trái phải, không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của đại ma vương, liên tục cầu xin khoan hồng: “Đủ đủ rồi, hôm nay không muốn...”

Cố Tiêu cười hừ một tiếng, vật nhỏ này, lúc lên giường mới đàng hoàng một chút.

Tuy nhiên, chuyện này cũng làm cho Cố Tiêu triệt để nhận thức, Trương Tư Nghị là người thích mềm không thích cứng, nếu là cứng đối cứng, hai bên đều bị thương.

Cả hai náo loạn một lúc, Trương Tư Nghị đột nhiên nhớ đến tin nhắn trước đó, hỏi Cố Tiêu: “Aiz, tại sao anh lại cho những cô gái bắt chuyện với anh số điện thoại của em? Xem em là đường dây nóng hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook