Chương 83: Phòng ngủ
Hi Hòa Thanh Linh
26/06/2020
Mặc dù những sự trùng hợp tinh tế này khiến người ta cảm thấy vừa kì diệu vừa không thể giải thích được, nhưng chúng dường như có liên kết chặt chẽ với nhau.
Cây xương rồng kim hổ có một không hai, cảm giác đụng chạm kì lạ sau khi thức đêm ở công ty tỉnh dậy, thước cuộn mang theo bên mình mười năm làm quà sinh nhật, biết cậu chỉ chơi violin cho người cậu thích nghe mà còn bảo cậu kéo đàn, đèn bí ngô được bảo quản đúng cách, tiền lì xì năm mới và biểu tượng cảm xúc mập mờ trên Wechat...
Nếu sau lần Phó Tín Huy nhắc nhở cậu, Trương Tư Nghị không dám đi sâu vào vì nút thắt “Cố Tiêu có bạn gái”, nhưng bây giờ, vấn đề này đã biến mất.
Bởi lẽ cô gái khiến cậu hiểu lầm không phải là bạn gái của Cố Tiêu mà là em gái ruột của anh.
Thậm chí ngay cả Cố Diêu đều hơn một lần nghi ngờ anh trai cô là gay, mặc dù Trương Tư Nghị không biết lý do khiến đối phương ngờ vực, nhưng kết hợp hai điều này lại, liên tưởng đến buổi tối qua đêm ở nhà Cố Tiêu, khi Cố Tiêu bị hỏi người anh thích là ai, anh chọn thử thách...
... Đáp án khá rõ ràng.
Trương Tư Nghị len lén liếc mắt nhìn Cố Tiêu. Đối phương đang lái xe, đó là sườn mặt sắc cạnh đầy quyến rũ mà các cô gái không thể chống cự được, dịu dàng, chăm chú, tập trung cao độ.
...
Nếu Cố Tiêu thật sự thích cậu... Vậy thì cậu cũng có thể thử... hẹn hò... với một người đàn ông? (O////O)
Con mẹ nó, Trương Tư Nghị, rốt cuộc mày đang nghĩ cái quái gì vậy? (>////<)
Trương Tư Nghị vội vã thu hồi tầm mắt, trái tim đập dữ dội giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực!
- Đồ ngốc ạ, mày lấy đâu ra tự tin mà nghĩ người ta thích mày? Cố Tiêu giỏi hơn mày, đẹp trai hơn mày, kiếm tiền nhiều hơn mày, mẹ nó, mày có điểm gì hơn anh ấy?
Người ta nói rằng khi bạn thích ai đó, bạn thường cảm thấy người ta cũng thích mình. Đây chính là một sự hiểu lầm kinh điển.
Trương Tư Nghị là một người rất hiểu bản thân mình, cậu biết với trình độ tàng tàng này của cậu có thể thu hút tầng lớp phụ nữ nào, vậy nên cậu sẽ không tùy tiện tưởng ai cũng mê cậu.
Nếu đối phương là một cô gái, hiểu lầm qua đi, cùng lắm chỉ cười thôi, xấu hổ xong tất cả đã là quá khứ; nhưng Cố Tiêu là đàn ông, nếu hiểu lầm, sau này mặt mũi cậu vứt đi đâu? Cậu không thể thẳng lưng sống tiếp là cái chắc!
Trương Tư Nghị lắc lắc đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung, cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Cố Diêu, bèn nói dối cậu hơi buồn ngủ rồi kết thúc cuộc đối thoại.
Cùng lúc đó, Cố Diêu ở ghế sau chà xát hai tay, phân tích "tình yêu bí ẩn" của anh trai cô.
Thông qua cuộc nói chuyện với Trương Tư Nghị, Cố Diêu xác nhận, Trương Tư Nghị tò mò về anh trai cô mà "tò mò" vừa vặn là khởi đầu của tình yêu, dấu hiệu tốt!
Cô thu hoạch được một tin tức quan trọng - Đèn bí ngô là do Trương Tư Nghị tặng!
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Đương nhiên không!
Xem xét sự quý trọng của anh trai đối với đèn bí ngô, Cố Diêu từ lâu đã nghi ngờ bí ngô do người trong lòng anh trai tặng. Hơn nữa, theo quan sát mấy ngày nay, sự đối xử đặc biệt của anh trai cô dành cho Trương Tư Nghị đã khiến Cố Diêu coi người tặng đèn bí ngô ngang bằng với cậu, câu hỏi vừa rồi chỉ là một bước để thăm dò và xác nhận mà thôi, quả thật không ngoài dự đoán của cô nàng.
Các loại dấu hiệu kể trên cho thấy, người làm cho anh trai cô có hảo cảm, thậm chí là yêu thích, chính là Trương Tư Nghị.
Tuy nhiên, phản ứng cuối cùng của Trương Tư Nghị khiến cô không thể đoán được... _(:з” ∠)_
Mặc dù Trương Tư Nghị thật sự tò mò về anh trai cô, nhưng sự tò mò của cậu chỉ dừng lại ở mức độ bình thường, khi nhắc đến đèn bí ngô, cậu còn đặc biệt nói một câu "không phải quà tặng đặc biệt gì, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." để làm rõ mối quan hệ.
Vậy có phải chỉ mình anh trai cô đang yêu đơn phương?
... What the fuck, anh trai cô lại có một ngày yêu thầm người khác?
Khi còn bé, Cố Diêu từng nghĩ rằng người hoàn hảo giống như anh trai cô, tương lai tìm bạn gái sẽ giống như hoàng đế tuyển phi tần. Một đám con gái xếp thành hàng dài, anh trai muốn lấy người nào là có người đó. Cô thậm chí còn tưởng ánh mắt cao như anh trai cô có lẽ cả đời cũng không chịu chủ động yêu đương.
Thật không ngờ, thật không ngờ, anh trai cô cũng có một ngày thầm thương trộm mến người khác. Có thể nói là "Ngày tháng tuần hoàn, trời xanh không bỏ qua cho ai..." À không, anh trai của em ơi, anh cũng thật đáng thương! Độc thân gần ba mươi năm, hiếm có thích một người, đối phương lại không có cảm giác!
Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng, thế giới này đâu có nhiều chuyện lãng mạn kiểu như "Trong hàng tỷ người trên trái đất này, anh gặp được em, may mắn thay, em cũng là gay"? Trương Tư Nghị có vẻ là một chàng trai bình thường, có lẽ khó có thể thoát khỏi tư duy tình cảm vốn có của xã hội.
Cố Diêu thở dài, bắt đầu buồn lo vô cớ...
Vì "kế hoạch thoát độc thân" của anh trai, cô phải tiếp tục nghĩ cách!
Năm giờ chiều đến Hải Thành, Cố Tiêu vừa rồi ở trên xe nghe Trương Tư Nghị nói cậu đã có hẹn với bạn, nên không mời mọc thêm nữa, sau khi tiễn Trương Tư Nghị về nơi ở, anh cùng Cố Diêu rời khỏi.
Trương Tư Nghị nhìn chiếc Lexus phóng vụt đi rồi nhìn túi lớn túi nhỏ chất đống dưới đất ở trước cửa khu phố, gió lạnh thổi qua, mọi thứ lộn xộn - Mẹ nó, anh không thể lái thêm hai mét đưa em đến cửa tòa nhà chung cư sao? TAT Phó Tín Huy không có ở đây, không ai giúp cậu xách đồ đạc, Trương Tư Nghị hì hục chạy hai ba chuyến, mất nửa giờ ròng rã mới đem toàn bộ hành lý lên tầng.
Theo như lời nói trong cuộc điện thoại trước đó của Phó Tín Huy, Phấn Chấn đã được đưa đến một ngày trước. Nửa tháng không gặp, cún con lông vàng dường như lớn lên rất nhiều, kích thước cơ thể nó gần như đạt đến cỡ một con chó trung bình.
Nó thấy Trương Tư Nghị trở về, nhiệt tình lượn vòng quanh cậu, kích động bổ nhào vào người cậu.
Trương Tư Nghị yêu thương sờ đầu nó: “Được rồi được rồi, ngoan nào, đừng bôi nước bọt vào người tao... Fuck! Mày đã làm gì với ga trải giường của tao!”
Tấm ga trải giường năm trước Trương Tư Nghị phơi ở phòng khách bị Phấn Chấn kéo ngổn ngang trên mặt đất. Trương Tư Nghị túm một góc lên, mặt trên còn rõ ràng có mùi nước tiểu chó!
“Phấn Chấn... &%¥#...!!” Trương Tư Nghị tức giận, nghiến răng nghiến lợi gập ga trải giường lại rồi vứt vào thùng rác, nhìn vào con cún ngu ngốc đang ra vẻ dễ thương.
Nghĩ về Phó Tín Huy số phận hẩm hiu, rốt cục Trương Tư Nghị cũng kìm nén được kích động nhổ sạch lông chó, vỗ đầu nó, kiên nhẫn giáo dục: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được tiểu bậy trong nhà mày có biết không? Mày nghĩ tao là người ba dễ tính kia của mày hả? Ba ruột mày không biết lúc nào mới trở về, tiếp tục đi tiểu lung tung tao cho mày chết!”
Phấn Chấn nghiêng đầu, đi một vòng xung quanh cậu, giơ chân sau lên, bắn ra vài giọt nước tiểu ở bàn chân Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Mang theo Phấn Chấn xuống dưới đi dạo một lúc, rửa dép, thu dọn nhà cửa xong, cậu lên mạng mua ga trải giường mới, hai tiếng đồng hồ vụt trôi qua.
Trong lúc đó Trương Tư Nghị nhận được điện thoại của Phó Tín Huy, cậu ta nói buổi tối không thể thoát thân, không đến ăn tối với cậu được.
Lúc trên xe của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị gửi tin nhắn cho đối phương, vẫn không nhận được hồi âm, đã nghĩ có thể Phó Tín Huy không đến được, cậu bình tĩnh bảo không sao, lại hỏi tình trạng gia đình cậu ta, Phó Tín Huy nói vẫn đang xử lý, không tiết lộ tin tức gì thêm.
Trương Tư Nghị: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, đừng lo cho tớ, một mình tớ có thể giải quyết.”
Ban đầu cậu định chờ gặp mặt Phó Tín Huy, nói cho cậu ta nghe vấn đề của cậu, có liên quan đến Cố Tiêu, liên quan đến xu hướng tình dục rục rịch sắp cong của mình, muốn Phó Tín Huy giúp cậu phân tích những gì cần làm.
Thế nhưng hôm nay Phó Tín Huy bị việc nhà quấn thân, Trương Tư Nghị không muốn tâm tư rối rắm của mình làm phiền cậu ta.
Tuy nhiên, không thể nói vấn đề này với bất kì ai được, dù sao liên quan đến khuynh hướng tình dục của cậu, nếu như trao đổi với đối tượng không đủ tin tưởng, một khi sự việc truyền ra, hình ảnh của cậu sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác hoang vắng gia tăng gấp bội.
Đầu tiên là Khương Hải có bạn gái rồi chuyển ra ngoài, bây giờ gia đình Phó Tín Huy xảy ra chuyện, về sau chỉ còn một mình cậu ở trong căn hộ lớn với ba phòng ngủ một phòng khách này sao?
À không, còn có một con chó ngu ngốc.
Trương Tư Nghị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Phấn Chấn, thấy nó hồn nhiên nằm úp sấp đầu trên tấm thảm, không khỏi nói: “Chó ngốc.”
Phấn Chấn: “?”
Trương Tư Nghị ngập ngừng một lát, khe khẽ hỏi: “Mày bảo anh ấy rốt cuộc có thích tao hay không?”
Phấn Chấn: “??”
Trương Tư Nghị bẩm lẩm nói: “Thật ra, tao hơi thích anh ấy...”
Phấn Chấn: “...”
Trương Tư Nghị thở dài thườn thượt, thừa nhận: “Được rồi, là rất thích, cảm thấy còn thích hơn bạn gái cũ... rất nhiều. Đây là cảm giác chưa từng trải nghiệm ở mối tình đầu... nhưng anh ấy là đàn ông.”
Phấn Chấn đứng lên, bước đến gần.
Trương Tư Nghị âu sầu ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mày bảo tao như vậy có phải là gay không?”
Phấn Chấn đẩy đẩy chân Trương Tư Nghị, dường như muốn an ủi cậu.
Trương Tư Nghị xoa đầu nó, nói: “Quên đi, nói cho mày mày cũng không hiểu, mày còn chưa phát dục đúng không.”
Phấn Chấn giơ chân trước ôm chân Trương Tư Nghị, đột nhiên nó lắc mông, chậm rãi nhún lên nhún xuống.
Trương Tư Nghị: “...”
Mày đồ chó ngốc này, đi chết đi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Sau bữa tối, tắm rửa xong, Trương Tư Nghị trở về phòng, sẵn sàng ngủ mà không có khăn trải giường.
Nghiêng đầu nhìn cây xương rồng trên bệ cửa sổ, Trương Tư Nghị ngồi xổm dậy, tiến đến, lấy tay đâm chọc nó. Màu sắc thân cầu sáng bóng, bộ rễ vững vàng... Này, hình như nó sống lại rồi! (⊙o⊙)
Trương Tư Nghị kích động không ngớt, cậu cầm chậu hoa cẩn thận quan sát rồi chụp một vài bức ảnh, tỉ mỉ lựa chọn, gửi hai bức ảnh cho Cố Tiêu, chờ phản ứng của đối phương.
Ha ha ha! Anh không thể giận em vì chuyện này nữa đâu?
Chờ mười phút, không thấy Cố Tiêu trả lời, Trương Tư Nghị cho rằng anh vẫn chưa đọc tin nhắn, gửi tiếp một tin khác: “Cố công, rễ thảo cầu nhỏ dài ra rồi!” Cậu suy nghĩ một chút, gửi tiếp biểu cảm hoạt hình "mèo con reo hò làm nũng", gửi xong cậu đặt di động dưới gối, ôm chăn lăn qua lăn lại.
Lăn được một phút, Trương Tư Nghị lại nhìn điện thoại di động nhưng phát hiện Cố Tiêu vẫn chưa hồi phục.
Cậu nhìn thời gian, mười giờ hơn, không phải Cố Tiêu đang tắm chứ? Hay là anh đang nói chuyện phiếm với em gái?
Xoắn xuýt hai giây, Trương Tư Nghị gửi tin nhắn cho Cố Diêu: “Em đang làm gì đấy?”
Cố Diêu trả lời rất nhanh: “Chơi bảo vệ củ cải, sao vậy?”
Trương Tư Nghị: “Bây giờ mà em vẫn chơi được trò đó à, anh chơi được một ngày rồi xóa luôn.”
Cố Diêu: “Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng cản trở bản cô nương nâng cấp.”
Trương Tư Nghị: “Khụ, anh trai em đâu?”
Cố Diêu: “Anh ấy đang ở trong phòng anh ấy.”
Trương Tư Nghị: “Em không ngủ ở phòng anh ấy sao?”
Cố Diêu: “Đương nhiên! Em lớn rồi, gái chưa chồng thuần khiết, sao có thể ngủ cùng anh trai!”
Trương Tư Nghị: “... Vậy em ngủ ở đâu? Sofa sao?”
Cố Diêu: “Sofa gì chứ? Đương nhiên là ngủ trên giường rồi, nhà anh trai em có hai phòng ngủ mà.”
Cây xương rồng kim hổ có một không hai, cảm giác đụng chạm kì lạ sau khi thức đêm ở công ty tỉnh dậy, thước cuộn mang theo bên mình mười năm làm quà sinh nhật, biết cậu chỉ chơi violin cho người cậu thích nghe mà còn bảo cậu kéo đàn, đèn bí ngô được bảo quản đúng cách, tiền lì xì năm mới và biểu tượng cảm xúc mập mờ trên Wechat...
Nếu sau lần Phó Tín Huy nhắc nhở cậu, Trương Tư Nghị không dám đi sâu vào vì nút thắt “Cố Tiêu có bạn gái”, nhưng bây giờ, vấn đề này đã biến mất.
Bởi lẽ cô gái khiến cậu hiểu lầm không phải là bạn gái của Cố Tiêu mà là em gái ruột của anh.
Thậm chí ngay cả Cố Diêu đều hơn một lần nghi ngờ anh trai cô là gay, mặc dù Trương Tư Nghị không biết lý do khiến đối phương ngờ vực, nhưng kết hợp hai điều này lại, liên tưởng đến buổi tối qua đêm ở nhà Cố Tiêu, khi Cố Tiêu bị hỏi người anh thích là ai, anh chọn thử thách...
... Đáp án khá rõ ràng.
Trương Tư Nghị len lén liếc mắt nhìn Cố Tiêu. Đối phương đang lái xe, đó là sườn mặt sắc cạnh đầy quyến rũ mà các cô gái không thể chống cự được, dịu dàng, chăm chú, tập trung cao độ.
...
Nếu Cố Tiêu thật sự thích cậu... Vậy thì cậu cũng có thể thử... hẹn hò... với một người đàn ông? (O////O)
Con mẹ nó, Trương Tư Nghị, rốt cuộc mày đang nghĩ cái quái gì vậy? (>////<)
Trương Tư Nghị vội vã thu hồi tầm mắt, trái tim đập dữ dội giống như muốn vọt ra khỏi lồng ngực!
- Đồ ngốc ạ, mày lấy đâu ra tự tin mà nghĩ người ta thích mày? Cố Tiêu giỏi hơn mày, đẹp trai hơn mày, kiếm tiền nhiều hơn mày, mẹ nó, mày có điểm gì hơn anh ấy?
Người ta nói rằng khi bạn thích ai đó, bạn thường cảm thấy người ta cũng thích mình. Đây chính là một sự hiểu lầm kinh điển.
Trương Tư Nghị là một người rất hiểu bản thân mình, cậu biết với trình độ tàng tàng này của cậu có thể thu hút tầng lớp phụ nữ nào, vậy nên cậu sẽ không tùy tiện tưởng ai cũng mê cậu.
Nếu đối phương là một cô gái, hiểu lầm qua đi, cùng lắm chỉ cười thôi, xấu hổ xong tất cả đã là quá khứ; nhưng Cố Tiêu là đàn ông, nếu hiểu lầm, sau này mặt mũi cậu vứt đi đâu? Cậu không thể thẳng lưng sống tiếp là cái chắc!
Trương Tư Nghị lắc lắc đầu, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung, cũng không có tâm trạng nói chuyện phiếm với Cố Diêu, bèn nói dối cậu hơi buồn ngủ rồi kết thúc cuộc đối thoại.
Cùng lúc đó, Cố Diêu ở ghế sau chà xát hai tay, phân tích "tình yêu bí ẩn" của anh trai cô.
Thông qua cuộc nói chuyện với Trương Tư Nghị, Cố Diêu xác nhận, Trương Tư Nghị tò mò về anh trai cô mà "tò mò" vừa vặn là khởi đầu của tình yêu, dấu hiệu tốt!
Cô thu hoạch được một tin tức quan trọng - Đèn bí ngô là do Trương Tư Nghị tặng!
Đây là trùng hợp ngẫu nhiên sao? Đương nhiên không!
Xem xét sự quý trọng của anh trai đối với đèn bí ngô, Cố Diêu từ lâu đã nghi ngờ bí ngô do người trong lòng anh trai tặng. Hơn nữa, theo quan sát mấy ngày nay, sự đối xử đặc biệt của anh trai cô dành cho Trương Tư Nghị đã khiến Cố Diêu coi người tặng đèn bí ngô ngang bằng với cậu, câu hỏi vừa rồi chỉ là một bước để thăm dò và xác nhận mà thôi, quả thật không ngoài dự đoán của cô nàng.
Các loại dấu hiệu kể trên cho thấy, người làm cho anh trai cô có hảo cảm, thậm chí là yêu thích, chính là Trương Tư Nghị.
Tuy nhiên, phản ứng cuối cùng của Trương Tư Nghị khiến cô không thể đoán được... _(:з” ∠)_
Mặc dù Trương Tư Nghị thật sự tò mò về anh trai cô, nhưng sự tò mò của cậu chỉ dừng lại ở mức độ bình thường, khi nhắc đến đèn bí ngô, cậu còn đặc biệt nói một câu "không phải quà tặng đặc biệt gì, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi." để làm rõ mối quan hệ.
Vậy có phải chỉ mình anh trai cô đang yêu đơn phương?
... What the fuck, anh trai cô lại có một ngày yêu thầm người khác?
Khi còn bé, Cố Diêu từng nghĩ rằng người hoàn hảo giống như anh trai cô, tương lai tìm bạn gái sẽ giống như hoàng đế tuyển phi tần. Một đám con gái xếp thành hàng dài, anh trai muốn lấy người nào là có người đó. Cô thậm chí còn tưởng ánh mắt cao như anh trai cô có lẽ cả đời cũng không chịu chủ động yêu đương.
Thật không ngờ, thật không ngờ, anh trai cô cũng có một ngày thầm thương trộm mến người khác. Có thể nói là "Ngày tháng tuần hoàn, trời xanh không bỏ qua cho ai..." À không, anh trai của em ơi, anh cũng thật đáng thương! Độc thân gần ba mươi năm, hiếm có thích một người, đối phương lại không có cảm giác!
Tuy nhiên, ngẫm lại cũng đúng, thế giới này đâu có nhiều chuyện lãng mạn kiểu như "Trong hàng tỷ người trên trái đất này, anh gặp được em, may mắn thay, em cũng là gay"? Trương Tư Nghị có vẻ là một chàng trai bình thường, có lẽ khó có thể thoát khỏi tư duy tình cảm vốn có của xã hội.
Cố Diêu thở dài, bắt đầu buồn lo vô cớ...
Vì "kế hoạch thoát độc thân" của anh trai, cô phải tiếp tục nghĩ cách!
Năm giờ chiều đến Hải Thành, Cố Tiêu vừa rồi ở trên xe nghe Trương Tư Nghị nói cậu đã có hẹn với bạn, nên không mời mọc thêm nữa, sau khi tiễn Trương Tư Nghị về nơi ở, anh cùng Cố Diêu rời khỏi.
Trương Tư Nghị nhìn chiếc Lexus phóng vụt đi rồi nhìn túi lớn túi nhỏ chất đống dưới đất ở trước cửa khu phố, gió lạnh thổi qua, mọi thứ lộn xộn - Mẹ nó, anh không thể lái thêm hai mét đưa em đến cửa tòa nhà chung cư sao? TAT Phó Tín Huy không có ở đây, không ai giúp cậu xách đồ đạc, Trương Tư Nghị hì hục chạy hai ba chuyến, mất nửa giờ ròng rã mới đem toàn bộ hành lý lên tầng.
Theo như lời nói trong cuộc điện thoại trước đó của Phó Tín Huy, Phấn Chấn đã được đưa đến một ngày trước. Nửa tháng không gặp, cún con lông vàng dường như lớn lên rất nhiều, kích thước cơ thể nó gần như đạt đến cỡ một con chó trung bình.
Nó thấy Trương Tư Nghị trở về, nhiệt tình lượn vòng quanh cậu, kích động bổ nhào vào người cậu.
Trương Tư Nghị yêu thương sờ đầu nó: “Được rồi được rồi, ngoan nào, đừng bôi nước bọt vào người tao... Fuck! Mày đã làm gì với ga trải giường của tao!”
Tấm ga trải giường năm trước Trương Tư Nghị phơi ở phòng khách bị Phấn Chấn kéo ngổn ngang trên mặt đất. Trương Tư Nghị túm một góc lên, mặt trên còn rõ ràng có mùi nước tiểu chó!
“Phấn Chấn... &%¥#...!!” Trương Tư Nghị tức giận, nghiến răng nghiến lợi gập ga trải giường lại rồi vứt vào thùng rác, nhìn vào con cún ngu ngốc đang ra vẻ dễ thương.
Nghĩ về Phó Tín Huy số phận hẩm hiu, rốt cục Trương Tư Nghị cũng kìm nén được kích động nhổ sạch lông chó, vỗ đầu nó, kiên nhẫn giáo dục: “Nói bao nhiêu lần rồi, không được tiểu bậy trong nhà mày có biết không? Mày nghĩ tao là người ba dễ tính kia của mày hả? Ba ruột mày không biết lúc nào mới trở về, tiếp tục đi tiểu lung tung tao cho mày chết!”
Phấn Chấn nghiêng đầu, đi một vòng xung quanh cậu, giơ chân sau lên, bắn ra vài giọt nước tiểu ở bàn chân Trương Tư Nghị.
Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =)
Mang theo Phấn Chấn xuống dưới đi dạo một lúc, rửa dép, thu dọn nhà cửa xong, cậu lên mạng mua ga trải giường mới, hai tiếng đồng hồ vụt trôi qua.
Trong lúc đó Trương Tư Nghị nhận được điện thoại của Phó Tín Huy, cậu ta nói buổi tối không thể thoát thân, không đến ăn tối với cậu được.
Lúc trên xe của Cố Tiêu, Trương Tư Nghị gửi tin nhắn cho đối phương, vẫn không nhận được hồi âm, đã nghĩ có thể Phó Tín Huy không đến được, cậu bình tĩnh bảo không sao, lại hỏi tình trạng gia đình cậu ta, Phó Tín Huy nói vẫn đang xử lý, không tiết lộ tin tức gì thêm.
Trương Tư Nghị: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, đừng lo cho tớ, một mình tớ có thể giải quyết.”
Ban đầu cậu định chờ gặp mặt Phó Tín Huy, nói cho cậu ta nghe vấn đề của cậu, có liên quan đến Cố Tiêu, liên quan đến xu hướng tình dục rục rịch sắp cong của mình, muốn Phó Tín Huy giúp cậu phân tích những gì cần làm.
Thế nhưng hôm nay Phó Tín Huy bị việc nhà quấn thân, Trương Tư Nghị không muốn tâm tư rối rắm của mình làm phiền cậu ta.
Tuy nhiên, không thể nói vấn đề này với bất kì ai được, dù sao liên quan đến khuynh hướng tình dục của cậu, nếu như trao đổi với đối tượng không đủ tin tưởng, một khi sự việc truyền ra, hình ảnh của cậu sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Cúp điện thoại, Trương Tư Nghị mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác hoang vắng gia tăng gấp bội.
Đầu tiên là Khương Hải có bạn gái rồi chuyển ra ngoài, bây giờ gia đình Phó Tín Huy xảy ra chuyện, về sau chỉ còn một mình cậu ở trong căn hộ lớn với ba phòng ngủ một phòng khách này sao?
À không, còn có một con chó ngu ngốc.
Trương Tư Nghị nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Phấn Chấn, thấy nó hồn nhiên nằm úp sấp đầu trên tấm thảm, không khỏi nói: “Chó ngốc.”
Phấn Chấn: “?”
Trương Tư Nghị ngập ngừng một lát, khe khẽ hỏi: “Mày bảo anh ấy rốt cuộc có thích tao hay không?”
Phấn Chấn: “??”
Trương Tư Nghị bẩm lẩm nói: “Thật ra, tao hơi thích anh ấy...”
Phấn Chấn: “...”
Trương Tư Nghị thở dài thườn thượt, thừa nhận: “Được rồi, là rất thích, cảm thấy còn thích hơn bạn gái cũ... rất nhiều. Đây là cảm giác chưa từng trải nghiệm ở mối tình đầu... nhưng anh ấy là đàn ông.”
Phấn Chấn đứng lên, bước đến gần.
Trương Tư Nghị âu sầu ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Mày bảo tao như vậy có phải là gay không?”
Phấn Chấn đẩy đẩy chân Trương Tư Nghị, dường như muốn an ủi cậu.
Trương Tư Nghị xoa đầu nó, nói: “Quên đi, nói cho mày mày cũng không hiểu, mày còn chưa phát dục đúng không.”
Phấn Chấn giơ chân trước ôm chân Trương Tư Nghị, đột nhiên nó lắc mông, chậm rãi nhún lên nhún xuống.
Trương Tư Nghị: “...”
Mày đồ chó ngốc này, đi chết đi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Sau bữa tối, tắm rửa xong, Trương Tư Nghị trở về phòng, sẵn sàng ngủ mà không có khăn trải giường.
Nghiêng đầu nhìn cây xương rồng trên bệ cửa sổ, Trương Tư Nghị ngồi xổm dậy, tiến đến, lấy tay đâm chọc nó. Màu sắc thân cầu sáng bóng, bộ rễ vững vàng... Này, hình như nó sống lại rồi! (⊙o⊙)
Trương Tư Nghị kích động không ngớt, cậu cầm chậu hoa cẩn thận quan sát rồi chụp một vài bức ảnh, tỉ mỉ lựa chọn, gửi hai bức ảnh cho Cố Tiêu, chờ phản ứng của đối phương.
Ha ha ha! Anh không thể giận em vì chuyện này nữa đâu?
Chờ mười phút, không thấy Cố Tiêu trả lời, Trương Tư Nghị cho rằng anh vẫn chưa đọc tin nhắn, gửi tiếp một tin khác: “Cố công, rễ thảo cầu nhỏ dài ra rồi!” Cậu suy nghĩ một chút, gửi tiếp biểu cảm hoạt hình "mèo con reo hò làm nũng", gửi xong cậu đặt di động dưới gối, ôm chăn lăn qua lăn lại.
Lăn được một phút, Trương Tư Nghị lại nhìn điện thoại di động nhưng phát hiện Cố Tiêu vẫn chưa hồi phục.
Cậu nhìn thời gian, mười giờ hơn, không phải Cố Tiêu đang tắm chứ? Hay là anh đang nói chuyện phiếm với em gái?
Xoắn xuýt hai giây, Trương Tư Nghị gửi tin nhắn cho Cố Diêu: “Em đang làm gì đấy?”
Cố Diêu trả lời rất nhanh: “Chơi bảo vệ củ cải, sao vậy?”
Trương Tư Nghị: “Bây giờ mà em vẫn chơi được trò đó à, anh chơi được một ngày rồi xóa luôn.”
Cố Diêu: “Có chuyện gì thì nói nhanh, đừng cản trở bản cô nương nâng cấp.”
Trương Tư Nghị: “Khụ, anh trai em đâu?”
Cố Diêu: “Anh ấy đang ở trong phòng anh ấy.”
Trương Tư Nghị: “Em không ngủ ở phòng anh ấy sao?”
Cố Diêu: “Đương nhiên! Em lớn rồi, gái chưa chồng thuần khiết, sao có thể ngủ cùng anh trai!”
Trương Tư Nghị: “... Vậy em ngủ ở đâu? Sofa sao?”
Cố Diêu: “Sofa gì chứ? Đương nhiên là ngủ trên giường rồi, nhà anh trai em có hai phòng ngủ mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.