Chương 1: Anh Chàng Đẹp Trai Ngang Qua
Larrene
24/09/2021
Tàu chuyên dụng R3, đây là đoàn tàu đang hướng đến đất nước R mộng ảo.
Kỷ Tiểu Thuần với tư cách là sinh viên nghệ thuật nên vẫn luôn hướng tới thành phố nghệ thuật, vừa tốt nghiệp cô mang theo bản vẽ, lòng đầy mong đợi với chuyến tàu đi về vùng đất mộng tưởng này. Lần này, cô đặt giường nằm mềm cao cấp, một toa hai giường, hi vọng cùng đồng hành không phải là một đại thúc kỳ quái nào đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Tuyên nằm trên giường, lưng dựa vào tấm sắt của đoàn tàu, nhắm mắt, vắt óc suy nghĩ về tác phẩm mới. Chú Ba của anh kiêm ông chủ nhà xuất bản yêu cầu chủ đề tác phẩm lần này của anh phải liên quan đến vụ án gϊếŧ người vì tình còn nhiều nghi vấn, còn yêu cầu anh nhất định phải, nhất định phải, nhất định phải (chuyện quan trọng phải nói ba lần) liên quan đến phương diện tình ái, còn không thể là chỉ một câu cho qua mà phải miêu tả chi tiết quá trình?
Miêu tả chi tiết?
Từ trước đến nay anh lạnh lùng cô độc, người sống đừng lại gần, ngay cả bạn bè cũng không nhiều đừng nói chi tới bạn gái, những chuyện này viết như thế nào? Nhưng lần này thái độ chú Ba thật sự quá cứng rắn, Tề Tuyên bứt gần hết tóc mà vẫn chưa có ý tưởng nào.
Kỷ Tiểu Thuần đứng trước cửa toa tàu đã đặt trước lo lắng do dự, thiên linh linh địa linh linh thần tiên ở trên phù hộ tôi không muốn gặp phải ông chú kỳ quái!!!
Run rẩy thậm chí là có hơi bỉ ổi đẩy cửa toa tàu của mình ra, trong lòng mừng như điên!!
Không chỉ không phải là một ông chú kỳ quái mà còn là một anh chàng đẹp trai an tĩnh.
Cảnh đẹp ý vui!!!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp xong đồ đạc của mình, chặng đường của chuyến tàu lần này rất dài, có rất nhiều rất nhiều thời gian để có thể ngắm anh đẹp trai.
Kỷ Tiểu Thuần đắc ý nhìn anh đẹp trai giường đối diện, quan sát tỉ mỉ mặt mũi của anh, hai mắt nhắm hờ yên tĩnh như ngủ như tỉnh, những tia nắng ngoài cửa sổ chiếu trên người anh giống như hình ảnh trong một bộ phim đập thẳng vào trong đầu Kỷ Tiểu Thuần.
Không biết anh tên là gì.
Nhưng trong lúc mê trai Kỷ Tiểu Thuần không quên cầm quyển sách hơi hơi che giấu một chút.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của giường đối diện Tề Tuyên hơi bực bội, đáng lẽ nên mua luôn vé của giường ngủ kia, thật là thất sách.
Kỷ Tiểu Thuần tùy tiện lật một trang của cuốn sách đang để trên hai chân sang một bên còn hai mắt vẫn nhìn không rời mắt người đàn ông giường đối diện như cũ.
Anh rất đẹp trai, không giống với những tiểu thụ thịt tươi* môi hồng răng trắng, trên người không có nổi hai lạng cơ bắp hiện giờ, cũng không có chút cảm giác như đang làm ra vẻ tổng tài bá đạo nào. Anh nhắm hai mắt yên tĩnh như thế vừa giống như thượng tiên không nhiễm khói lửa trần gian lại giống như người làm trong ngành giáo dục, khiêm tốn hữu lễ.
*tiểu thịt tươi để chỉ những chàng trai trẻ mới nổi có nhan sắc cực phẩm, tiểu thụ tiểu thịt tươi có ý chỉ vẻ đẹp của những chàng trai trẻ này có vẻ hơi “yếu đuối”, mang vẻ thư sinh.
Ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm tốn.
Kỷ Tiểu Thuần mê mẩn nhìn anh, ánh mắt không e dè khiến Tề Tuyên không dễ chịu lắm.
Đối diện là người nào, sao còn chưa xem đủ vậy, không có chuyện gì làm hay sao?
Con ngươi chuyển động một chút mở ra, ánh mắt dò xét nhìn phía đối diện, vào lúc anh mở mắt Kỷ Tiểu Thuần đã sớm cúi đầu giả vờ đọc sách.
Tề Tuyên nhìn thoáng qua có hơi kinh ngạc cảm thán hơi sợ hãi thán phục, con gái bây giờ đều thích cách ăn mặc này hay là cô gái này quá bất cẩn? Mặc áo lụa hở vai màu trắng nhạt có hoa li ti cùng quần jean ngắn mà cũng dám lên xe lửa...
Tề Tuyên thu lại ánh mắt tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ ý tưởng cho tác phẩm mới, Kỷ Tiểu Thuần lại ngẩng đầu lên nhìn anh giống như thiếu nữ hàm xuân, mở to mắt nhìn người đàn ông chằm chằm không chớp.
Anh có chút nhịn không nổi, lần nữa mở mắt muốn nhắc nhở cô một thân một mình trên xe lửa đừng luôn luôn nhìn chằm chằm đàn ông như vậy.
Nhưng Kỷ Tiểu Thuần lại nhanh chóng cúi đầu đọc sách, trang này nói cái gì đương nhiên cô không biết, tâm tư của cô hoàn toàn không đặt trên sách, chữ trong sách cũng giống như mây trôi bay qua trước mắt cô.
"Cô gái, cô cầm ngược sách rồi." Tề Tuyên đứng dậy đi qua cầm sách quay ngược lại giúp cô, Kỷ Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi nhỏ, mặt đỏ bừng.
Thấy bộ dáng này của cô Tề Tuyên không khỏi có hơi lo lắng cho cô, cô gái này không đề phòng sao? Lúc đặt lại quyển sách lên đùi cô bàn tay Tề Tuyên sờ cô, hơi chạm vào, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm của cô, lúc đầu chỉ muốn hù dọa cô một chút để cho cô biết phải bảo vệ mình. Kết quả khuôn mặt nhỏ của cô gái này càng đỏ, hai chân run nhẹ, cả cơ thể cũng đang run rẩy, "A~" một tiếng than nhẹ từ trong miệng cô truyền ra, thanh thúy đi vào lòng người còn mang theo chút kiều mị khiến tinh thần Tề Tuyên không khỏi nhộn nhạo.
Một bộ dáng vô cùng kiềm chế giống như là không chịu nổi sự "hành hạ" của anh, lại giống như im lặng kháng nghị anh thất lễ nhưng không thu chân về đẩy anh ra.
Tề Tuyên thu tay lại, từ ngữ nặng nề sâu sắc, "Cô gái, cô nên trốn một chút!"
"Hả?" Kỷ Tiểu Thuần hơi ngượng ngùng cong chân nhưng như vậy càng làm bại lộ càng nhiều hơn, qυầи ɭóŧ màu trắng từ bên trong khe quần lộ ra đập thẳng vào mắt anh, da thịt trên đùi cân xứng càng không được che chắn chút nào, Tề Tuyên nhìn đến mức có chút cảm xấu hổ cầm chăn mền cuối giường đắp lên che cho cô.
Sau đó Kỷ Tiểu Thuần càng trắng trợn nhìn anh, Tề Tuyên dần dần cũng quen thuộc ánh mắt của cô. Có lẽ thấy cô còn nhỏ nên đoạn đường này cũng rất chăm sóc cho cô, ví dụ như trong lúc dừng trạm cùng cô đi mua đồ ăn, lúc nhàm chán nói chuyện phiếm với cô, thế nào cũng vô tình hay cố ý đi theo bên cạnh cô, tránh cho cô bị người khác "phi lễ".
Phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, từ thành phố lớn biến thành nơi hoang vu, đoàn tàu đã chạy đến biên giới của một quốc gia bên cạnh, lập tức sẽ tiến vào nước M. Kỷ Tiểu Thuần hưng phấn không có cách nào ngủ được, khác với phong cảnh khi đi du lịch lúc bình thường, cô luôn có chút kích động, quay đầu nhìn vị tiên sinh giường đối diện kia hình như ngủ không yên ổn lắm, mày cau lại giống như nếp nhăn não, mơ thấy gì mà khiến anh bất an như vậy? Kỷ Tiểu Thuần đi qua đẩy một cái muốn gọi anh tỉnh, bị anh một phát bắt được tay, nhưng anh vẫn còn trong mộng chưa có tỉnh lại. Kỷ Tiểu Thuần muốn rút tay ra lại bị anh nắm chặt lấy không buông, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, sau khi nắm tay cô thì anh dần dần bình tĩnh lại.
Tay bị anh nắm không rút về được, Kỷ Tiểu Thuần không có việc gì làm nên không khỏi có hơi mệt rã rời dần dần ghé vào người anh ngủ.
Lúc đoàn tàu dừng trạm thì Tề Tuyên tỉnh, giấc ngủ này của anh rất dễ chịu dường như đã rất lâu rồi anh chưa ngủ sâu như vậy. Nhớ tới lại phát hiện sức nặng đè ép trên người mình, cô gái này đi ngủ còn ngủ trên giường anh? Coi anh là gối đầu sao?
Tề Tuyên đẩy cô ra, vì thế Kỷ Tiểu Thuần cũng tỉnh, "A...Anh đã tỉnh rồi à." Mặt còn buồn ngủ nhìn về phía Tề Tuyên, "Vừa rồi anh gặp ác mộng." Kỷ Tiểu Thuần rút tay về đứng dậy trở lại giường của mình, lúc này Tề Tuyên mới phát hiện anh vẫn luôn nắm lấy tay con gái nhà người ta có hơi ngượng ngùng nói câu xin lỗi.
Trời dần vào đêm, Kỷ Tiểu Thuần rốt cuộc cũng tỉnh ngủ. Lúc chiều nằm trên người Tề Tuyên ngủ thật ra không dễ chịu lắm, nửa người ở ngoài giường nửa người nằm trên người anh thật sự là một tư thế khó chịu, lúc tỉnh lại Tề Tuyên đang cầm sổ ghi chép viết cái gì đó.
Hình như nhận ra cô đã tỉnh, "Đói không? Muốn đi ăn cơm không?" Kỷ Tiểu Thuần ngồi dậy gật đầu, lấy bộ quần áo từ vali hành lý ra sau đó đi vào phòng vệ sinh thay, váy sơ mi dài tay, trên eo đeo một cái thắt lưng phác họa ra vòng eo hoàn mỹ của cô.
Mặc như này có lẽ sẽ không bị anh dạy dỗ nữa, đoạn đường này Tề Tuyên thường xuyên giáo huấn cô con gái nên chú ý an toàn gì đó, không được mặc quá ngắn gì đó. Ài, so với ba cô còn dông dài hơn.
Lúc Kỷ Tiểu Thuần đi ra Tề Tuyên cũng chuẩn bị ổn thỏa, hai người tới toa xe dùng cơm, Kỷ Tiểu Thuần ngồi trên ghế dài nâng cằm nhìn Tề Tuyên đối diện. Ngay cả ăn cơm anh cũng nhã nhặn như thế. "Cô không ăn sao?" Đồ ăn trên tàu không ngon, Kỷ Tiểu Thuần ăn hai miếng thì không muốn ăn nữa.
Kỷ Tiểu Thuần lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen gần như không thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, Kỷ Tiểu Thuần hơi sợ hãi. "Tiên sinh cũng tới nước R sao?"
"Ừm."
"Tiên sinh đi du lịch sao?"
"Ừm."
Tề Tuyên ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Cô vừa tốt nghiệp?"
"Vâng, vâng, tôi học vẽ tranh minh họa."
"Tôi thiếu một trợ lý."
"Hả?" Đột nhiên Tề Tuyên nói một câu, Kỷ Tiểu Thuần có chút phản ứng không kịp, cách mấy giây mới mang vẻ mặt hưng phấn bắt lấy tay Tề Tuyên, "Tiên sinh, tôi có thể làm trợ lý của anh!"
"Làm trợ lý của tôi cũng không đơn giản, thậm chí phải bồi ngủ."
"Tôi...tôi có thể." Bị anh nắm tay đi ngủ mà thôi, Kỷ Tiểu Thuần nghĩ lại thấy vấn đề cũng không lớn.
Kết quả là, Kỷ Tiểu Thuần thành trợ lý của Tề Tuyên, Tề Tuyên cũng chính thức giới thiệu mình, Kỷ Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới cô vậy mà gặp được nhà tiểu thuyết điều tra phá án【 Dạ 】. Tác giả này thần bí chưa từng lộ mặt, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy chân dung của anh.
Đêm nay Kỷ Tiểu Thuần ngủ trên giường Tề Tuyên, Tề Tuyên muốn làm một thí nghiệm, nghiệm chứng một chút có phải Kỷ Tiểu Thuần ở bên cạnh thì anh có thể ngủ yên ổn không.
Kỷ Tiểu Thuần với tư cách là sinh viên nghệ thuật nên vẫn luôn hướng tới thành phố nghệ thuật, vừa tốt nghiệp cô mang theo bản vẽ, lòng đầy mong đợi với chuyến tàu đi về vùng đất mộng tưởng này. Lần này, cô đặt giường nằm mềm cao cấp, một toa hai giường, hi vọng cùng đồng hành không phải là một đại thúc kỳ quái nào đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Tuyên nằm trên giường, lưng dựa vào tấm sắt của đoàn tàu, nhắm mắt, vắt óc suy nghĩ về tác phẩm mới. Chú Ba của anh kiêm ông chủ nhà xuất bản yêu cầu chủ đề tác phẩm lần này của anh phải liên quan đến vụ án gϊếŧ người vì tình còn nhiều nghi vấn, còn yêu cầu anh nhất định phải, nhất định phải, nhất định phải (chuyện quan trọng phải nói ba lần) liên quan đến phương diện tình ái, còn không thể là chỉ một câu cho qua mà phải miêu tả chi tiết quá trình?
Miêu tả chi tiết?
Từ trước đến nay anh lạnh lùng cô độc, người sống đừng lại gần, ngay cả bạn bè cũng không nhiều đừng nói chi tới bạn gái, những chuyện này viết như thế nào? Nhưng lần này thái độ chú Ba thật sự quá cứng rắn, Tề Tuyên bứt gần hết tóc mà vẫn chưa có ý tưởng nào.
Kỷ Tiểu Thuần đứng trước cửa toa tàu đã đặt trước lo lắng do dự, thiên linh linh địa linh linh thần tiên ở trên phù hộ tôi không muốn gặp phải ông chú kỳ quái!!!
Run rẩy thậm chí là có hơi bỉ ổi đẩy cửa toa tàu của mình ra, trong lòng mừng như điên!!
Không chỉ không phải là một ông chú kỳ quái mà còn là một anh chàng đẹp trai an tĩnh.
Cảnh đẹp ý vui!!!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhẹ tay nhẹ chân sắp xếp xong đồ đạc của mình, chặng đường của chuyến tàu lần này rất dài, có rất nhiều rất nhiều thời gian để có thể ngắm anh đẹp trai.
Kỷ Tiểu Thuần đắc ý nhìn anh đẹp trai giường đối diện, quan sát tỉ mỉ mặt mũi của anh, hai mắt nhắm hờ yên tĩnh như ngủ như tỉnh, những tia nắng ngoài cửa sổ chiếu trên người anh giống như hình ảnh trong một bộ phim đập thẳng vào trong đầu Kỷ Tiểu Thuần.
Không biết anh tên là gì.
Nhưng trong lúc mê trai Kỷ Tiểu Thuần không quên cầm quyển sách hơi hơi che giấu một chút.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của giường đối diện Tề Tuyên hơi bực bội, đáng lẽ nên mua luôn vé của giường ngủ kia, thật là thất sách.
Kỷ Tiểu Thuần tùy tiện lật một trang của cuốn sách đang để trên hai chân sang một bên còn hai mắt vẫn nhìn không rời mắt người đàn ông giường đối diện như cũ.
Anh rất đẹp trai, không giống với những tiểu thụ thịt tươi* môi hồng răng trắng, trên người không có nổi hai lạng cơ bắp hiện giờ, cũng không có chút cảm giác như đang làm ra vẻ tổng tài bá đạo nào. Anh nhắm hai mắt yên tĩnh như thế vừa giống như thượng tiên không nhiễm khói lửa trần gian lại giống như người làm trong ngành giáo dục, khiêm tốn hữu lễ.
*tiểu thịt tươi để chỉ những chàng trai trẻ mới nổi có nhan sắc cực phẩm, tiểu thụ tiểu thịt tươi có ý chỉ vẻ đẹp của những chàng trai trẻ này có vẻ hơi “yếu đuối”, mang vẻ thư sinh.
Ôn nhuận như ngọc, quân tử khiêm tốn.
Kỷ Tiểu Thuần mê mẩn nhìn anh, ánh mắt không e dè khiến Tề Tuyên không dễ chịu lắm.
Đối diện là người nào, sao còn chưa xem đủ vậy, không có chuyện gì làm hay sao?
Con ngươi chuyển động một chút mở ra, ánh mắt dò xét nhìn phía đối diện, vào lúc anh mở mắt Kỷ Tiểu Thuần đã sớm cúi đầu giả vờ đọc sách.
Tề Tuyên nhìn thoáng qua có hơi kinh ngạc cảm thán hơi sợ hãi thán phục, con gái bây giờ đều thích cách ăn mặc này hay là cô gái này quá bất cẩn? Mặc áo lụa hở vai màu trắng nhạt có hoa li ti cùng quần jean ngắn mà cũng dám lên xe lửa...
Tề Tuyên thu lại ánh mắt tiếp tục nhắm mắt suy nghĩ ý tưởng cho tác phẩm mới, Kỷ Tiểu Thuần lại ngẩng đầu lên nhìn anh giống như thiếu nữ hàm xuân, mở to mắt nhìn người đàn ông chằm chằm không chớp.
Anh có chút nhịn không nổi, lần nữa mở mắt muốn nhắc nhở cô một thân một mình trên xe lửa đừng luôn luôn nhìn chằm chằm đàn ông như vậy.
Nhưng Kỷ Tiểu Thuần lại nhanh chóng cúi đầu đọc sách, trang này nói cái gì đương nhiên cô không biết, tâm tư của cô hoàn toàn không đặt trên sách, chữ trong sách cũng giống như mây trôi bay qua trước mắt cô.
"Cô gái, cô cầm ngược sách rồi." Tề Tuyên đứng dậy đi qua cầm sách quay ngược lại giúp cô, Kỷ Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi nhỏ, mặt đỏ bừng.
Thấy bộ dáng này của cô Tề Tuyên không khỏi có hơi lo lắng cho cô, cô gái này không đề phòng sao? Lúc đặt lại quyển sách lên đùi cô bàn tay Tề Tuyên sờ cô, hơi chạm vào, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mềm của cô, lúc đầu chỉ muốn hù dọa cô một chút để cho cô biết phải bảo vệ mình. Kết quả khuôn mặt nhỏ của cô gái này càng đỏ, hai chân run nhẹ, cả cơ thể cũng đang run rẩy, "A~" một tiếng than nhẹ từ trong miệng cô truyền ra, thanh thúy đi vào lòng người còn mang theo chút kiều mị khiến tinh thần Tề Tuyên không khỏi nhộn nhạo.
Một bộ dáng vô cùng kiềm chế giống như là không chịu nổi sự "hành hạ" của anh, lại giống như im lặng kháng nghị anh thất lễ nhưng không thu chân về đẩy anh ra.
Tề Tuyên thu tay lại, từ ngữ nặng nề sâu sắc, "Cô gái, cô nên trốn một chút!"
"Hả?" Kỷ Tiểu Thuần hơi ngượng ngùng cong chân nhưng như vậy càng làm bại lộ càng nhiều hơn, qυầи ɭóŧ màu trắng từ bên trong khe quần lộ ra đập thẳng vào mắt anh, da thịt trên đùi cân xứng càng không được che chắn chút nào, Tề Tuyên nhìn đến mức có chút cảm xấu hổ cầm chăn mền cuối giường đắp lên che cho cô.
Sau đó Kỷ Tiểu Thuần càng trắng trợn nhìn anh, Tề Tuyên dần dần cũng quen thuộc ánh mắt của cô. Có lẽ thấy cô còn nhỏ nên đoạn đường này cũng rất chăm sóc cho cô, ví dụ như trong lúc dừng trạm cùng cô đi mua đồ ăn, lúc nhàm chán nói chuyện phiếm với cô, thế nào cũng vô tình hay cố ý đi theo bên cạnh cô, tránh cho cô bị người khác "phi lễ".
Phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục thay đổi, từ thành phố lớn biến thành nơi hoang vu, đoàn tàu đã chạy đến biên giới của một quốc gia bên cạnh, lập tức sẽ tiến vào nước M. Kỷ Tiểu Thuần hưng phấn không có cách nào ngủ được, khác với phong cảnh khi đi du lịch lúc bình thường, cô luôn có chút kích động, quay đầu nhìn vị tiên sinh giường đối diện kia hình như ngủ không yên ổn lắm, mày cau lại giống như nếp nhăn não, mơ thấy gì mà khiến anh bất an như vậy? Kỷ Tiểu Thuần đi qua đẩy một cái muốn gọi anh tỉnh, bị anh một phát bắt được tay, nhưng anh vẫn còn trong mộng chưa có tỉnh lại. Kỷ Tiểu Thuần muốn rút tay ra lại bị anh nắm chặt lấy không buông, nhắc tới cũng thật kỳ lạ, sau khi nắm tay cô thì anh dần dần bình tĩnh lại.
Tay bị anh nắm không rút về được, Kỷ Tiểu Thuần không có việc gì làm nên không khỏi có hơi mệt rã rời dần dần ghé vào người anh ngủ.
Lúc đoàn tàu dừng trạm thì Tề Tuyên tỉnh, giấc ngủ này của anh rất dễ chịu dường như đã rất lâu rồi anh chưa ngủ sâu như vậy. Nhớ tới lại phát hiện sức nặng đè ép trên người mình, cô gái này đi ngủ còn ngủ trên giường anh? Coi anh là gối đầu sao?
Tề Tuyên đẩy cô ra, vì thế Kỷ Tiểu Thuần cũng tỉnh, "A...Anh đã tỉnh rồi à." Mặt còn buồn ngủ nhìn về phía Tề Tuyên, "Vừa rồi anh gặp ác mộng." Kỷ Tiểu Thuần rút tay về đứng dậy trở lại giường của mình, lúc này Tề Tuyên mới phát hiện anh vẫn luôn nắm lấy tay con gái nhà người ta có hơi ngượng ngùng nói câu xin lỗi.
Trời dần vào đêm, Kỷ Tiểu Thuần rốt cuộc cũng tỉnh ngủ. Lúc chiều nằm trên người Tề Tuyên ngủ thật ra không dễ chịu lắm, nửa người ở ngoài giường nửa người nằm trên người anh thật sự là một tư thế khó chịu, lúc tỉnh lại Tề Tuyên đang cầm sổ ghi chép viết cái gì đó.
Hình như nhận ra cô đã tỉnh, "Đói không? Muốn đi ăn cơm không?" Kỷ Tiểu Thuần ngồi dậy gật đầu, lấy bộ quần áo từ vali hành lý ra sau đó đi vào phòng vệ sinh thay, váy sơ mi dài tay, trên eo đeo một cái thắt lưng phác họa ra vòng eo hoàn mỹ của cô.
Mặc như này có lẽ sẽ không bị anh dạy dỗ nữa, đoạn đường này Tề Tuyên thường xuyên giáo huấn cô con gái nên chú ý an toàn gì đó, không được mặc quá ngắn gì đó. Ài, so với ba cô còn dông dài hơn.
Lúc Kỷ Tiểu Thuần đi ra Tề Tuyên cũng chuẩn bị ổn thỏa, hai người tới toa xe dùng cơm, Kỷ Tiểu Thuần ngồi trên ghế dài nâng cằm nhìn Tề Tuyên đối diện. Ngay cả ăn cơm anh cũng nhã nhặn như thế. "Cô không ăn sao?" Đồ ăn trên tàu không ngon, Kỷ Tiểu Thuần ăn hai miếng thì không muốn ăn nữa.
Kỷ Tiểu Thuần lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen gần như không thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, Kỷ Tiểu Thuần hơi sợ hãi. "Tiên sinh cũng tới nước R sao?"
"Ừm."
"Tiên sinh đi du lịch sao?"
"Ừm."
Tề Tuyên ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Cô vừa tốt nghiệp?"
"Vâng, vâng, tôi học vẽ tranh minh họa."
"Tôi thiếu một trợ lý."
"Hả?" Đột nhiên Tề Tuyên nói một câu, Kỷ Tiểu Thuần có chút phản ứng không kịp, cách mấy giây mới mang vẻ mặt hưng phấn bắt lấy tay Tề Tuyên, "Tiên sinh, tôi có thể làm trợ lý của anh!"
"Làm trợ lý của tôi cũng không đơn giản, thậm chí phải bồi ngủ."
"Tôi...tôi có thể." Bị anh nắm tay đi ngủ mà thôi, Kỷ Tiểu Thuần nghĩ lại thấy vấn đề cũng không lớn.
Kết quả là, Kỷ Tiểu Thuần thành trợ lý của Tề Tuyên, Tề Tuyên cũng chính thức giới thiệu mình, Kỷ Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới cô vậy mà gặp được nhà tiểu thuyết điều tra phá án【 Dạ 】. Tác giả này thần bí chưa từng lộ mặt, tất cả mọi người đều chưa từng nhìn thấy chân dung của anh.
Đêm nay Kỷ Tiểu Thuần ngủ trên giường Tề Tuyên, Tề Tuyên muốn làm một thí nghiệm, nghiệm chứng một chút có phải Kỷ Tiểu Thuần ở bên cạnh thì anh có thể ngủ yên ổn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.