Chương 3: Cô Trợ Lý Diễn Cảnh Kẹp Trái Nho
Larrene
24/04/2021
Lúc Kỷ Tiểu Thuần tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, chỗ anh nằm vẫn còn lưu lại hơi ấm nhưng lại không thấy Tề Tuyên trong toa tàu. Hai chân cô vẫn còn bủn rủn không có sức lực. Sáng nay, Tề Tuyên dùng tay làm cô đạt cao trào hai lần liên tiếp khiến cả người cô lúc này có chút mệt mỏi ể oải. Lúc vừa đứng dậy bước xuống giường, hai chân Kỷ Tiểu Thuần run rẩy đến nỗi thiếu chút đã ngã xuống giường ngay lập tức. Kỷ Tiểu Thuần thay quần áo sửa soạn lại một chút sau đó muốn đi kiếm gì đó ăn, cô thật sự vô cùng đói bụng rồi.
Kỷ Tiểu Thuần mặc một chiếc váy liền áo màu trắng hở vai tay lỡ, ngay lúc đang muốn bước ra ngoài mở cửa thì lại nhìn thấy Tề Tuyên đang bê theo một đĩa thức ăn quay về. "Thầy ~!" Cô nhìn thoáng qua đồ ăn trong đĩa, nhận lấy, sau đó đặt lên bàn nhỏ rồi bắt đầu ăn. "Còn đau không?" Kỷ Tiểu Thuần đang ăn bánh bao đột nhiên nghe thấy Tề Tuyên hỏi mình như vậy trên mặt không nhịn được mà nổi lên một rặng mây hồng, gật gật đầu sau đó lại lắc lắc đầu. Tề Tuyên dường như suy tư gì đó, anh đưa sữa đến môi cô muốn đút cô uống.
"Còn muốn chơi nữa không?" Vốn dĩ Kỷ Tiểu Thuần là trợ lý mà chú Ba đã sắp xếp cho anh. Một người trí tưởng tượng vô cùng phong phú, khả năng tự suy diễn cũng rất lớn, hơn nữa còn rất dễ tự say mê rồi đắm mình vào trong mấy vở kịch nhỏ này nọ.
"Thầy cảm thấy chơi không vui sao?" Đối với dạng kịch bản thiếu nữ u mê trai đẹp, gặp gỡ hẹn hò với trai đẹp, cô thực sự chơi vui chết đi được. Từ thời khắc bắt đầu đặt chân lên chuyến xe lửa này, bản thân cô đã hoàn toàn sẵn sàng nhập vai.
"Cũng bình thường." Tề Tuyên ngồi lại xuống giường dựa người vào tường, hai tay gác qua sau đầu, nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ.
"Thầy ~~ có linh cảm gì sao?" Kỷ Tiểu Thuần cũng ngồi xuống giường anh. Hai chân tách ra quỳ xuống bên cạnh hai sườn của anh. Hai tay chống xuống giường, nhìn như một chú thú cưng nhỏ bé đang vùi người vào lòng anh. Cái đầu nhỏ còn không chịu yên mà nhướng về phía trước sau đó hôn một cái trên môi anh.
"Tạm thời thì không."
"A..." Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô cũng chỉ là một nữ sinh mới tốt nghiệp, bị ông chủ lòng dạ hiểm độc lừa gạt, trở thành trợ lý cho một tác giả lạnh lùng cô độc, không những phải giúp đỡ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh mà còn kiêm luôn chuyện giúp anh ngủ .
Tuy là lần đầu gặp mặt, cô quả thật thuộc trường phái “đẹp là được” hơn nữa cũng là người có tật mê trai, lúc nhìn thấy anh đẹp trai như vậy thì đầu óc mê muội không nghĩ gì đã đồng ý.
Tề Tuyên hơi hé mắt, "Ngồi xuống đây." Anh nói xong sau đó mở rộng hai chân tạo ra một chỗ trống, Kỷ Tiểu Thuần nghe lời xoay người ngồi vào giữa hai chân anh. Lưng dựa vào ngực anh sau đó đưa tay cầm quyển sách đã mở ra từ trước đó lên, "Thầy cũng thích xem kiểu sách như vậy sao?", Tề Tuyên đưa mắt nhìn thoáng qua quyển sách mà chú Ba anh đưa, "Dùng để tham khảo."
"Uhm ~~ Thầy à, đừng sờ ~~" Vốn Kỷ Tiểu Thuần đang xem đến say sưa thích thú, nhưng chẳng biết từ bao giờ bàn tay Tề Tuyên đã lợi dụng cổ áo hở vai của cô mà trượt vào trong, kéo nội y trên ngực xuống sau đó nâng hai bầu ngực mềm mại nõn nà ngạo nghễ không gì sánh được của cô lên đồng thời dùng ngón tay sờ nhẹ lên nhũ hoa. "Nói tôi nghe, em cảm thấy thế nào?" Tề Tuyên nhẹ nhàng nói bên tai cô, "A ~~ rất nhột ~~ Thầy ~~", đối với cảm giác vỗ về chơi đùa như có như không cũng như cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn xung quanh cơ thể, Kỷ Tiểu Thuần quả thật không kìm chế được mà run lên nhè nhẹ.
"Quay người lại." Kỷ Tiểu Thuần xoay người lại quỳ ngay giữa hai chân Tề Tuyên, đôi tay nhỏ bé của cô đặt ngay trên ngực anh, đầu hơi ngẩng lên nhìn anh."Há miệng!" Tề Tuyên đưa tay cầm lấy một quả nho đút cho Kỷ Tiểu Thuần đồng thời cũng phủ môi mình lên môi cô, Kỷ Tiểu Thuần còn chưa kịp cắn vào quả nho kia thì đầu lưỡi của Tề Tuyên đã xâm nhập vào khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi của cô mà gặm mút. Quả nhỏ kia bị đầu lưỡi quấn vào nhau của hai người đè ép tạo thành vết nứt, vị ngọt dần dần lan đều trong khoang miệng cả hai, "Uhm uhm ~~" Tề Tuyên buông Kỷ Tiểu Thuần ra đồng thời giúp cô lau đi chút nước còn đọng lại trên khóe môi. Anh lại tiếp tục cầm lấy một quả nho nữa khẽ khàng đưa đến chạm nhẹ vào khóe môi Kỷ Tiểu Thuần, cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi hé ra thì anh lại không đút quả nho này cho cô mà tiếp tục cầm quả nho này lần lượt từ từ lướt qua một đường từ sau gáy trắng ngọc xuống dưới. Kỷ Tiểu Thuần ngửa đầu ưỡn ngực cảm nhận được rung động mà anh mang lại, trong miệng cô a a ừ ừ thành vài tiếng nhưng lại không dám kêu quá lớn.
Sau cùng, quả nho bị Tề Tuyên đặt vào rãnh sâu giữa hai bầu ngực của cô, "Thầy à. . . ." Bàn tay anh một lần nữa chạm vào ngực cô, anh đưa tay nâng hai bầu ngực này lên, ép chúng vào nhau tựa như muốn nghiền nát quả nhỏ đang nằm giữa kia.
"Ép hai tay vào, không được làm quả nho rớt xuống." Hai mắt Kỷ Tiểu Thuần tràn ngập ánh nước long lanh như ánh trăng, đồng tử đen nháy vòng vo mấy lần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt bị bắt nạt nhưng vô cùng hưởng thụ, đồng thời đưa tay ép ngực mình để nó kẹp chặt lấy trái nho nằm giữa.
Lại bổ não gì đó rồi sao?
Tề Tuyên vùi mặt vào rãnh giữa hai bầu ngực của cô, anh cũng không biết là anh muốn dùng lưỡi mình lấy trái nho ra hay muốn dùng lưỡi đưa trái nho đến nơi đỉnh nhọn nữa, anh chỉ biết rằng cảm xúc mềm mại trơn trượt khiến anh có chút điên cuồng.
"Thầy ~ chịu không nổi ~~~ a ~~~" Cả người Kỷ Tiểu Thuần bị anh liếm thì lập tức run lên sau đó nhanh chóng nhũn ra. Ban đầu do cô quỳ lên nên anh có thể vùi đầu vào ngực cô, nhưng bây giờ bị anh liếm đến mức cả người tê tê dại dại, lập tức ngã ngồi xuống giường, cả người cũng dựa vào người anh mà quả nho kia cũng theo động tác này mà lập tức rơi xuống theo. "Tiểu Thuần không nghe lời, phải phạt."
"Thầy ơi ~~ phạt thế nào ạ ~~" Kỷ Tiểu Thuần trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mang theo nét quyến rũ mà nhìn Tề Tuyên. Tề Tuyên vẫn mang vẻ mặt nghiêm chỉnh lạnh nhạt như cũ, anh đưa tay lần theo mép váy vuốt dọc theo bắp đùi của cô đến khi chạm phải quần lót thì nói, "Cởi ra!"
Anh nói xong lập tức đưa tay kéo nội y xuống đến tận đầu gối của cô, Kỷ Tiểu Thuần hơi hơi xoay người nhẹ nhàng nâng chân lên một chút, nội y cứ như vậy mà hoàn toàn rớt xuống dưới đất. Không có nội y che chắn, tiểu huyệt luôn có cảm giác trống không, đồng thời cũng cảm thấy có chút không an toàn. Kỷ Tiểu Thuần chỉ có thể hơi cuộn cuộn người lại sau đó xoay người ôm lấy Tề Tuyên. Trong miệng cô vẫn luôn gọi thầy ơi thầy à, giống như làm nũng lại có chút mê hoặc. Tề Tuyền đột nhiên ôm Kỷ Tiểu Thuần đứng dậy, bế cô ra khỏi chỗ nằm đi đến chỗ cánh cửa nơi sát với khớp nối của toa xe. Bây giờ là thời gian ngủ trưa vì thế phần lớn hành khách trên tàu đều đang chìm trong giấc ngủ. Hơn nữa trên xe lửa cũng không có việc gì làm ngoại trừ đi ngủ, bốn bề vắng lặng. Tề Tuyên ép Kỷ Tiểu Thuần lên một góc ở cửa, "Gác một chân lên người tôi" .
Ở nơi công cộng mà làm mấy chuyện như vậy thực sự khiến Kỷ Tiểu Thuần sợ hãi không thôi, "Em... Không. . . . . Em. . ." Tề Tuyên trực tiếp đưa tay nâng chân cô gác lên người mình, anh phát hiện cơ thể Kỷ Tiểu Thuần không những mềm mại , mà còn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một chút thì lập tức sẽ có cảm giác, anh để cô gác chân lên hông mình sau đó đưa tay từ từ theo chân cô tiến vào trong vạt váy xoa xoa mông nhỏ mềm mại, "Nói với tôi em cảm thấy thế nào."
"Sợ. . . . ." Kỷ Tiểu Thuần xấu hổ vùi mặt vào cổ anh, "Ngẩng đầu lên, hôn tôi." Giọng nói của Tề Tuyên vẫn vô cùng lạnh nhạt nhưng âm điệu lại có chút khàn khàn.Vốn dĩ Kỷ Tiểu Thuần không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của anh. Vì thế lập tức ngẩng đầu đưa hai tay ôm lấy cổ Tề Tuyên rồi hôn lên, miệng cô hé mở khiến anh tiến quân thần tốc. Ngón tay Tề Tuyên cũng đã bắt đầu ra vào nơi mép thịt ướt át, hai ngón tay khớp xương rõ ràng đè chặt cửa huyệt của cô. Kỷ Tiểu Thuần có chút không chịu nổi mà uhm ah kêu lên nhưng tất cả đều bị Tề Tuyên nuốt sạch.
Kỷ Tiểu Thuần mặc một chiếc váy liền áo màu trắng hở vai tay lỡ, ngay lúc đang muốn bước ra ngoài mở cửa thì lại nhìn thấy Tề Tuyên đang bê theo một đĩa thức ăn quay về. "Thầy ~!" Cô nhìn thoáng qua đồ ăn trong đĩa, nhận lấy, sau đó đặt lên bàn nhỏ rồi bắt đầu ăn. "Còn đau không?" Kỷ Tiểu Thuần đang ăn bánh bao đột nhiên nghe thấy Tề Tuyên hỏi mình như vậy trên mặt không nhịn được mà nổi lên một rặng mây hồng, gật gật đầu sau đó lại lắc lắc đầu. Tề Tuyên dường như suy tư gì đó, anh đưa sữa đến môi cô muốn đút cô uống.
"Còn muốn chơi nữa không?" Vốn dĩ Kỷ Tiểu Thuần là trợ lý mà chú Ba đã sắp xếp cho anh. Một người trí tưởng tượng vô cùng phong phú, khả năng tự suy diễn cũng rất lớn, hơn nữa còn rất dễ tự say mê rồi đắm mình vào trong mấy vở kịch nhỏ này nọ.
"Thầy cảm thấy chơi không vui sao?" Đối với dạng kịch bản thiếu nữ u mê trai đẹp, gặp gỡ hẹn hò với trai đẹp, cô thực sự chơi vui chết đi được. Từ thời khắc bắt đầu đặt chân lên chuyến xe lửa này, bản thân cô đã hoàn toàn sẵn sàng nhập vai.
"Cũng bình thường." Tề Tuyên ngồi lại xuống giường dựa người vào tường, hai tay gác qua sau đầu, nhắm mắt tiếp tục suy nghĩ.
"Thầy ~~ có linh cảm gì sao?" Kỷ Tiểu Thuần cũng ngồi xuống giường anh. Hai chân tách ra quỳ xuống bên cạnh hai sườn của anh. Hai tay chống xuống giường, nhìn như một chú thú cưng nhỏ bé đang vùi người vào lòng anh. Cái đầu nhỏ còn không chịu yên mà nhướng về phía trước sau đó hôn một cái trên môi anh.
"Tạm thời thì không."
"A..." Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô cũng chỉ là một nữ sinh mới tốt nghiệp, bị ông chủ lòng dạ hiểm độc lừa gạt, trở thành trợ lý cho một tác giả lạnh lùng cô độc, không những phải giúp đỡ chăm sóc cuộc sống hằng ngày của anh mà còn kiêm luôn chuyện giúp anh ngủ .
Tuy là lần đầu gặp mặt, cô quả thật thuộc trường phái “đẹp là được” hơn nữa cũng là người có tật mê trai, lúc nhìn thấy anh đẹp trai như vậy thì đầu óc mê muội không nghĩ gì đã đồng ý.
Tề Tuyên hơi hé mắt, "Ngồi xuống đây." Anh nói xong sau đó mở rộng hai chân tạo ra một chỗ trống, Kỷ Tiểu Thuần nghe lời xoay người ngồi vào giữa hai chân anh. Lưng dựa vào ngực anh sau đó đưa tay cầm quyển sách đã mở ra từ trước đó lên, "Thầy cũng thích xem kiểu sách như vậy sao?", Tề Tuyên đưa mắt nhìn thoáng qua quyển sách mà chú Ba anh đưa, "Dùng để tham khảo."
"Uhm ~~ Thầy à, đừng sờ ~~" Vốn Kỷ Tiểu Thuần đang xem đến say sưa thích thú, nhưng chẳng biết từ bao giờ bàn tay Tề Tuyên đã lợi dụng cổ áo hở vai của cô mà trượt vào trong, kéo nội y trên ngực xuống sau đó nâng hai bầu ngực mềm mại nõn nà ngạo nghễ không gì sánh được của cô lên đồng thời dùng ngón tay sờ nhẹ lên nhũ hoa. "Nói tôi nghe, em cảm thấy thế nào?" Tề Tuyên nhẹ nhàng nói bên tai cô, "A ~~ rất nhột ~~ Thầy ~~", đối với cảm giác vỗ về chơi đùa như có như không cũng như cảm giác tê dại ngứa ngáy lan tràn xung quanh cơ thể, Kỷ Tiểu Thuần quả thật không kìm chế được mà run lên nhè nhẹ.
"Quay người lại." Kỷ Tiểu Thuần xoay người lại quỳ ngay giữa hai chân Tề Tuyên, đôi tay nhỏ bé của cô đặt ngay trên ngực anh, đầu hơi ngẩng lên nhìn anh."Há miệng!" Tề Tuyên đưa tay cầm lấy một quả nho đút cho Kỷ Tiểu Thuần đồng thời cũng phủ môi mình lên môi cô, Kỷ Tiểu Thuần còn chưa kịp cắn vào quả nho kia thì đầu lưỡi của Tề Tuyên đã xâm nhập vào khoang miệng cuốn lấy đầu lưỡi của cô mà gặm mút. Quả nhỏ kia bị đầu lưỡi quấn vào nhau của hai người đè ép tạo thành vết nứt, vị ngọt dần dần lan đều trong khoang miệng cả hai, "Uhm uhm ~~" Tề Tuyên buông Kỷ Tiểu Thuần ra đồng thời giúp cô lau đi chút nước còn đọng lại trên khóe môi. Anh lại tiếp tục cầm lấy một quả nho nữa khẽ khàng đưa đến chạm nhẹ vào khóe môi Kỷ Tiểu Thuần, cho đến khi cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi hé ra thì anh lại không đút quả nho này cho cô mà tiếp tục cầm quả nho này lần lượt từ từ lướt qua một đường từ sau gáy trắng ngọc xuống dưới. Kỷ Tiểu Thuần ngửa đầu ưỡn ngực cảm nhận được rung động mà anh mang lại, trong miệng cô a a ừ ừ thành vài tiếng nhưng lại không dám kêu quá lớn.
Sau cùng, quả nho bị Tề Tuyên đặt vào rãnh sâu giữa hai bầu ngực của cô, "Thầy à. . . ." Bàn tay anh một lần nữa chạm vào ngực cô, anh đưa tay nâng hai bầu ngực này lên, ép chúng vào nhau tựa như muốn nghiền nát quả nhỏ đang nằm giữa kia.
"Ép hai tay vào, không được làm quả nho rớt xuống." Hai mắt Kỷ Tiểu Thuần tràn ngập ánh nước long lanh như ánh trăng, đồng tử đen nháy vòng vo mấy lần. Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt bị bắt nạt nhưng vô cùng hưởng thụ, đồng thời đưa tay ép ngực mình để nó kẹp chặt lấy trái nho nằm giữa.
Lại bổ não gì đó rồi sao?
Tề Tuyên vùi mặt vào rãnh giữa hai bầu ngực của cô, anh cũng không biết là anh muốn dùng lưỡi mình lấy trái nho ra hay muốn dùng lưỡi đưa trái nho đến nơi đỉnh nhọn nữa, anh chỉ biết rằng cảm xúc mềm mại trơn trượt khiến anh có chút điên cuồng.
"Thầy ~ chịu không nổi ~~~ a ~~~" Cả người Kỷ Tiểu Thuần bị anh liếm thì lập tức run lên sau đó nhanh chóng nhũn ra. Ban đầu do cô quỳ lên nên anh có thể vùi đầu vào ngực cô, nhưng bây giờ bị anh liếm đến mức cả người tê tê dại dại, lập tức ngã ngồi xuống giường, cả người cũng dựa vào người anh mà quả nho kia cũng theo động tác này mà lập tức rơi xuống theo. "Tiểu Thuần không nghe lời, phải phạt."
"Thầy ơi ~~ phạt thế nào ạ ~~" Kỷ Tiểu Thuần trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng mang theo nét quyến rũ mà nhìn Tề Tuyên. Tề Tuyên vẫn mang vẻ mặt nghiêm chỉnh lạnh nhạt như cũ, anh đưa tay lần theo mép váy vuốt dọc theo bắp đùi của cô đến khi chạm phải quần lót thì nói, "Cởi ra!"
Anh nói xong lập tức đưa tay kéo nội y xuống đến tận đầu gối của cô, Kỷ Tiểu Thuần hơi hơi xoay người nhẹ nhàng nâng chân lên một chút, nội y cứ như vậy mà hoàn toàn rớt xuống dưới đất. Không có nội y che chắn, tiểu huyệt luôn có cảm giác trống không, đồng thời cũng cảm thấy có chút không an toàn. Kỷ Tiểu Thuần chỉ có thể hơi cuộn cuộn người lại sau đó xoay người ôm lấy Tề Tuyên. Trong miệng cô vẫn luôn gọi thầy ơi thầy à, giống như làm nũng lại có chút mê hoặc. Tề Tuyền đột nhiên ôm Kỷ Tiểu Thuần đứng dậy, bế cô ra khỏi chỗ nằm đi đến chỗ cánh cửa nơi sát với khớp nối của toa xe. Bây giờ là thời gian ngủ trưa vì thế phần lớn hành khách trên tàu đều đang chìm trong giấc ngủ. Hơn nữa trên xe lửa cũng không có việc gì làm ngoại trừ đi ngủ, bốn bề vắng lặng. Tề Tuyên ép Kỷ Tiểu Thuần lên một góc ở cửa, "Gác một chân lên người tôi" .
Ở nơi công cộng mà làm mấy chuyện như vậy thực sự khiến Kỷ Tiểu Thuần sợ hãi không thôi, "Em... Không. . . . . Em. . ." Tề Tuyên trực tiếp đưa tay nâng chân cô gác lên người mình, anh phát hiện cơ thể Kỷ Tiểu Thuần không những mềm mại , mà còn vô cùng mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một chút thì lập tức sẽ có cảm giác, anh để cô gác chân lên hông mình sau đó đưa tay từ từ theo chân cô tiến vào trong vạt váy xoa xoa mông nhỏ mềm mại, "Nói với tôi em cảm thấy thế nào."
"Sợ. . . . ." Kỷ Tiểu Thuần xấu hổ vùi mặt vào cổ anh, "Ngẩng đầu lên, hôn tôi." Giọng nói của Tề Tuyên vẫn vô cùng lạnh nhạt nhưng âm điệu lại có chút khàn khàn.Vốn dĩ Kỷ Tiểu Thuần không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của anh. Vì thế lập tức ngẩng đầu đưa hai tay ôm lấy cổ Tề Tuyên rồi hôn lên, miệng cô hé mở khiến anh tiến quân thần tốc. Ngón tay Tề Tuyên cũng đã bắt đầu ra vào nơi mép thịt ướt át, hai ngón tay khớp xương rõ ràng đè chặt cửa huyệt của cô. Kỷ Tiểu Thuần có chút không chịu nổi mà uhm ah kêu lên nhưng tất cả đều bị Tề Tuyên nuốt sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.