Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé
Chương 2: Lời Nói Dối
Erly
26/11/2022
Kết quả kiểm tra Thạc Chân bị suy nhược cơ thể và suy dinh dưỡng cấp độ hai, sắc mặt Viễn Chân đầy giận dữ siết chặt tờ giấy kết quả trong tay, trong lòng lại vô cùng đau đớn khi đã không tin lời cô.
Hai năm trước, một buổi tối muộn của ngày đông giá lạnh, Thạc Chân chỉ mới là cô nhóc mười bốn tuổi, hôm ấy cô bỗng tìm đến căn hộ anh trong bộ dạng lấm lem, đầu tóc có chút rối lên.
Vừa thấy Viễn Chân mở cửa, Thạc Chân lập tức òa khóc ôm chầm lấy anh, cơ thể nhỏ bé được anh bế như một đứa bé đưa vào nhà. Đến sofa phòng khách ngồi xuống, Viễn Chân rót một cốc nước ấm cho Thạc Chân uống, đôi mày khẽ cau nhẹ hỏi: “Con làm gì lại ra bộ dạng thế này?”
“Chú Chân, chú đưa con ra khỏi ngôi nhà đó được không? Người đàn ông đó ngày nào cũng uống say về quậy phá, còn đánh con nữa.”
Đôi mắt trong veo của Thạc Chân ngập nước, Viễn Chân nghe đến bố dượng cô say xỉn liền nóng lòng, vừa định mở miệng hỏi thì chuông cửa bỗng vang lên, anh tạm dừng cuộc trò chuyện với cô ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là mẹ Thạc Chân tìm đến, trông bà rất điềm thản không giống như người trải qua những chuyện giống Thạc Chân nói. Vừa gặp mặt, bà Thạc liền thở dài cười ngại ngùng, Viễn Chân còn chưa hỏi đến thì bà đã mở lời trước.
“Chị xin lỗi nhé, con bé này hở chút lại đến phiền cậu, hôm nay nó đánh nhau với bạn, bị mắng vài câu liền ấm ức bỏ nhà đi.”
Nghe bà Thạc nói xong, Viễn Chân nhìn về phía Thạc Chân bằng ánh mắt dò xét, cô thẫn thờ nhìn anh, giọng nói bất lực lên tiếng hỏi: “Chú không tin con sao?”
Viễn Chân còn chưa kịp lên tiếng thì bà Thạc đã cằn nhằn: “Thạc Chân, con đừng trẻ con như vậy nữa, đừng thấy chú thương lại tìm cớ theo chú mà tha hồ quậy phá, mau về thôi.”
Thạc Chân đứng thẫn thờ một chỗ, ánh mắt dừng trên Viễn Chân, hỏi lại một lần nữa: “Chú thật sự không tin con?”
Viễn Chân liếc nhìn bà Thạc rồi nhìn qua Thạc Chân, nhẹ nhàng cất tiếng: “Con theo mẹ về đi.”
Đôi mắt Thạc Chân rưng rưng nhưng không khóc, cô đi thẳng ra cửa không ngoái đầu lại một lần.
Đêm đó, Viễn Chân mất ngủ lo những lời Thạc Chân nói là thật, chiều hôm sau anh ghé đến nhà cô nhưng không vào, ngôi nhà yên ắng không có tiếng gây gổ hay đập phá.
Viễn Chân không ngờ rằng, ngay khi anh về không bao lâu, bố dượng Thạc Chân uống rượu say trở về, ngôi nhà yên ắng đó bỗng chốc trở nên náo loạn.
Hai năm trôi qua, Thạc Chân không còn tìm Viễn Chân như lúc trước, kể cả ngày lễ, Tết cũng không chủ động đòi quà, ngay cả quà anh tặng cô thì hôm sau đi làm về sẽ thấy món quà đó ở trước cửa nhà.
Viễn Chân biết Thạc Chân giận anh vì chuyện tối hôm đó không tin cô, nhưng trong anh vốn đã biết tình cảm của cô dành cho anh từ sớm đã không còn dừng ở mức chú cháu thông thường, thế nên việc cô nói dối để được sống cùng anh là hoàn toàn có khả năng.
Trước buổi tối hôm đó xảy ra, thỉnh thoảng cuối tuần Viễn Chân không có chuyến bay, Thạc Chân thường đến nhà anh chơi ở lại. Đối với anh thì cô vẫn là một đứa trẻ, nhưng cô nửa đêm lén hôn lên môi anh đã khiến anh nhận ra đứa trẻ này đã có tư tưởng của người lớn.
Hai năm giận dỗi, cách đây hơn hai ngày Thạc Chân lại chủ động liên lạc với Viễn Chân, còn nói với anh rằng ánh mắt bố dượng nhìn cô không bình thường. Khi ấy Viễn Chân đã nghĩ, Thạc Chân đã mười sáu tuổi, đã hiểu rõ cảm giác rung động, cũng đã biết tò mò với chuyện giới tính, anh lần nữa cho rằng cô nói dối để gián tiếp muốn đến sống với anh.
Chuyện Viễn Chân vĩnh viễn không ngờ tới chính là Thạc Chân chưa hề nói dối anh, cô thích anh là thật, những gì cô nói cũng là thật.
Thạc Chân nằm trong phòng bệnh thường vẫn chưa tỉnh dậy, Viễn Chân ngồi ở ghế đơn ngay cạnh giường trông cô, anh cầm bàn tay bị trầy trụa của cô lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Hai chữ “giá như” khiến lương tâm Viễn Chân càng cắn rứt, nếu từ đầu anh chọn tin tưởng Thạc Chân, quan tâm đến cô nhiều hơn thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Đôi mắt Viễn Chân đỏ lên, nắm chặt lấy tay Thạc Chân đặt lên môi mình, ánh mắt hướng về cô, nhìn những vết trầy trên gương mặt xanh xao ấy càng làm tim anh không ngừng nhói lên.
Chưa bao giờ Viễn Chân lại ghét bản thân như lúc này, anh ghét cả mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao quanh Thạc Chân, ghét tất cả những ai và những gì làm tổn thương đến cô.
Một lúc sau, bà Thạc từ ngoài vào, từng bước chân cẩn trọng đến gần, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã đến ngay khi chị gọi, nếu chậm một chút có lẽ chị sẽ hối hận cả đời.”
Mi mắt Thạc Chân khẽ động, cô đã tỉnh nhưng không mở mắt, những lời mẹ cô vừa nói cũng giống như một thau nước lạnh tạt vào người cô. Viễn Chân vì mẹ cô gọi mới đến, không phải vì anh lo lắng cho cô mới chủ động đến kiểm tra tình hình.
Biểu cảm Viễn Chân lạnh lùng, tay vẫn nắm tay Thạc Chân, bất mãn hỏi: “Từ trước đến nay, chị bao che cho hắn ta?”
Bà Thạc cúi đầu khóc không đáp.
Cơn phẫn nộ của Viễn Chân dâng đến đỉnh đầu, anh đá lưỡi trong miệng tự kiềm chế cảm xúc, tiếp tục tra hỏi: “Số tiền tôi chu cấp mỗi tháng lo cho Thạc Chân, chị để hắn ta lấy đi, để Thạc Chân phải suy dinh dưỡng nghiêm trọng?”
Bà Thạc vẫn cúi đầu, giờ đây không còn mặt mũi đối mặt với Viễn Chân.
Viễn Chân rất muốn bộc phát cơn nóng giận nhưng không muốn ảnh hưởng đến Thạc Chân nên vẫn nhịn lại, anh nén phẫn nộ, trầm giọng dứt khoát: “Từ nay trở về sau, tôi sẽ đứng ra nuôi dưỡng Thạc Chân, người làm mẹ như chị không còn xứng đáng.”
Tay Thạc Chân trong tay Viễn Chân bỗng bị rút ra, anh có chút giật mình xoay đầu nhìn qua, mắt không chớp dõi theo hành động của cô.
Thạc Chân ngồi dậy, rút kim truyền trên bàn tay ra, gương mặt vô cảm nhìn Viễn Chân, lạnh nhạt nhắc nhở: “Chú cũng đâu thích kẻ nói dối, con càng không thích người thương hại mình.”
“Chân Chân...” Viễn Chân nóng vội chồm người đến định giải thích, Thạc Chân bỗng đứng lên nhìn anh bằng gương mặt vô hồn.
Thạc Chân cười lạnh, dáng vẻ vật vờ chẳng khác nào xác sống, trong ánh mắt yêu quý của cô dành cho Viễn Chân ngày nào đã bị thay thế bằng sự xa cách.
Viễn Chân cảm nhận được Thạc Chân đối với anh lúc này cũng giống như cách cô đối với kẻ đã nhẫn tâm đối với cuộc đời cô. Chán ghét, thất vọng, khinh thường, mọi cảm xúc tiêu cực của Thạc Chân dành cho Viễn Chân lúc này đều nằm trong đôi mắt mơ màng kia.
Từ đầu đến chân Thạc Chân đều đau nhức rã rời, cô đưa mắt nhìn người mẹ ép cô vào con đường cùng đang tỏ ra ân hận, rồi nhìn lại người đàn ông mà cô hết lòng tin tưởng bỏ rơi cô lúc cô cần anh nhất.
Hóa ra, trong mắt người khác, Thạc Chân vẫn như một đứa trẻ ngu ngốc, chỉ một chút đối tốt cô sẽ ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng mọi thứ đã sớm thay đổi, Thạc Chân bị xem là một đứa trẻ vốn đã trưởng thành từ rất lâu.
Trên gương mặt có những vết thương lớn nhỏ của Thạc Chân, bỗng nhiên hiện lên nụ cười cay đắng, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng cất lên: “Đến cuối cùng, chú chỉ tin lời mẹ con, mối tình đầu trong lòng chú quả thật rất vững chắc.”
Hai năm trước, một buổi tối muộn của ngày đông giá lạnh, Thạc Chân chỉ mới là cô nhóc mười bốn tuổi, hôm ấy cô bỗng tìm đến căn hộ anh trong bộ dạng lấm lem, đầu tóc có chút rối lên.
Vừa thấy Viễn Chân mở cửa, Thạc Chân lập tức òa khóc ôm chầm lấy anh, cơ thể nhỏ bé được anh bế như một đứa bé đưa vào nhà. Đến sofa phòng khách ngồi xuống, Viễn Chân rót một cốc nước ấm cho Thạc Chân uống, đôi mày khẽ cau nhẹ hỏi: “Con làm gì lại ra bộ dạng thế này?”
“Chú Chân, chú đưa con ra khỏi ngôi nhà đó được không? Người đàn ông đó ngày nào cũng uống say về quậy phá, còn đánh con nữa.”
Đôi mắt trong veo của Thạc Chân ngập nước, Viễn Chân nghe đến bố dượng cô say xỉn liền nóng lòng, vừa định mở miệng hỏi thì chuông cửa bỗng vang lên, anh tạm dừng cuộc trò chuyện với cô ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài là mẹ Thạc Chân tìm đến, trông bà rất điềm thản không giống như người trải qua những chuyện giống Thạc Chân nói. Vừa gặp mặt, bà Thạc liền thở dài cười ngại ngùng, Viễn Chân còn chưa hỏi đến thì bà đã mở lời trước.
“Chị xin lỗi nhé, con bé này hở chút lại đến phiền cậu, hôm nay nó đánh nhau với bạn, bị mắng vài câu liền ấm ức bỏ nhà đi.”
Nghe bà Thạc nói xong, Viễn Chân nhìn về phía Thạc Chân bằng ánh mắt dò xét, cô thẫn thờ nhìn anh, giọng nói bất lực lên tiếng hỏi: “Chú không tin con sao?”
Viễn Chân còn chưa kịp lên tiếng thì bà Thạc đã cằn nhằn: “Thạc Chân, con đừng trẻ con như vậy nữa, đừng thấy chú thương lại tìm cớ theo chú mà tha hồ quậy phá, mau về thôi.”
Thạc Chân đứng thẫn thờ một chỗ, ánh mắt dừng trên Viễn Chân, hỏi lại một lần nữa: “Chú thật sự không tin con?”
Viễn Chân liếc nhìn bà Thạc rồi nhìn qua Thạc Chân, nhẹ nhàng cất tiếng: “Con theo mẹ về đi.”
Đôi mắt Thạc Chân rưng rưng nhưng không khóc, cô đi thẳng ra cửa không ngoái đầu lại một lần.
Đêm đó, Viễn Chân mất ngủ lo những lời Thạc Chân nói là thật, chiều hôm sau anh ghé đến nhà cô nhưng không vào, ngôi nhà yên ắng không có tiếng gây gổ hay đập phá.
Viễn Chân không ngờ rằng, ngay khi anh về không bao lâu, bố dượng Thạc Chân uống rượu say trở về, ngôi nhà yên ắng đó bỗng chốc trở nên náo loạn.
Hai năm trôi qua, Thạc Chân không còn tìm Viễn Chân như lúc trước, kể cả ngày lễ, Tết cũng không chủ động đòi quà, ngay cả quà anh tặng cô thì hôm sau đi làm về sẽ thấy món quà đó ở trước cửa nhà.
Viễn Chân biết Thạc Chân giận anh vì chuyện tối hôm đó không tin cô, nhưng trong anh vốn đã biết tình cảm của cô dành cho anh từ sớm đã không còn dừng ở mức chú cháu thông thường, thế nên việc cô nói dối để được sống cùng anh là hoàn toàn có khả năng.
Trước buổi tối hôm đó xảy ra, thỉnh thoảng cuối tuần Viễn Chân không có chuyến bay, Thạc Chân thường đến nhà anh chơi ở lại. Đối với anh thì cô vẫn là một đứa trẻ, nhưng cô nửa đêm lén hôn lên môi anh đã khiến anh nhận ra đứa trẻ này đã có tư tưởng của người lớn.
Hai năm giận dỗi, cách đây hơn hai ngày Thạc Chân lại chủ động liên lạc với Viễn Chân, còn nói với anh rằng ánh mắt bố dượng nhìn cô không bình thường. Khi ấy Viễn Chân đã nghĩ, Thạc Chân đã mười sáu tuổi, đã hiểu rõ cảm giác rung động, cũng đã biết tò mò với chuyện giới tính, anh lần nữa cho rằng cô nói dối để gián tiếp muốn đến sống với anh.
Chuyện Viễn Chân vĩnh viễn không ngờ tới chính là Thạc Chân chưa hề nói dối anh, cô thích anh là thật, những gì cô nói cũng là thật.
Thạc Chân nằm trong phòng bệnh thường vẫn chưa tỉnh dậy, Viễn Chân ngồi ở ghế đơn ngay cạnh giường trông cô, anh cầm bàn tay bị trầy trụa của cô lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Hai chữ “giá như” khiến lương tâm Viễn Chân càng cắn rứt, nếu từ đầu anh chọn tin tưởng Thạc Chân, quan tâm đến cô nhiều hơn thì đã không xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Đôi mắt Viễn Chân đỏ lên, nắm chặt lấy tay Thạc Chân đặt lên môi mình, ánh mắt hướng về cô, nhìn những vết trầy trên gương mặt xanh xao ấy càng làm tim anh không ngừng nhói lên.
Chưa bao giờ Viễn Chân lại ghét bản thân như lúc này, anh ghét cả mùi thuốc khử trùng nồng nặc bao quanh Thạc Chân, ghét tất cả những ai và những gì làm tổn thương đến cô.
Một lúc sau, bà Thạc từ ngoài vào, từng bước chân cẩn trọng đến gần, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã đến ngay khi chị gọi, nếu chậm một chút có lẽ chị sẽ hối hận cả đời.”
Mi mắt Thạc Chân khẽ động, cô đã tỉnh nhưng không mở mắt, những lời mẹ cô vừa nói cũng giống như một thau nước lạnh tạt vào người cô. Viễn Chân vì mẹ cô gọi mới đến, không phải vì anh lo lắng cho cô mới chủ động đến kiểm tra tình hình.
Biểu cảm Viễn Chân lạnh lùng, tay vẫn nắm tay Thạc Chân, bất mãn hỏi: “Từ trước đến nay, chị bao che cho hắn ta?”
Bà Thạc cúi đầu khóc không đáp.
Cơn phẫn nộ của Viễn Chân dâng đến đỉnh đầu, anh đá lưỡi trong miệng tự kiềm chế cảm xúc, tiếp tục tra hỏi: “Số tiền tôi chu cấp mỗi tháng lo cho Thạc Chân, chị để hắn ta lấy đi, để Thạc Chân phải suy dinh dưỡng nghiêm trọng?”
Bà Thạc vẫn cúi đầu, giờ đây không còn mặt mũi đối mặt với Viễn Chân.
Viễn Chân rất muốn bộc phát cơn nóng giận nhưng không muốn ảnh hưởng đến Thạc Chân nên vẫn nhịn lại, anh nén phẫn nộ, trầm giọng dứt khoát: “Từ nay trở về sau, tôi sẽ đứng ra nuôi dưỡng Thạc Chân, người làm mẹ như chị không còn xứng đáng.”
Tay Thạc Chân trong tay Viễn Chân bỗng bị rút ra, anh có chút giật mình xoay đầu nhìn qua, mắt không chớp dõi theo hành động của cô.
Thạc Chân ngồi dậy, rút kim truyền trên bàn tay ra, gương mặt vô cảm nhìn Viễn Chân, lạnh nhạt nhắc nhở: “Chú cũng đâu thích kẻ nói dối, con càng không thích người thương hại mình.”
“Chân Chân...” Viễn Chân nóng vội chồm người đến định giải thích, Thạc Chân bỗng đứng lên nhìn anh bằng gương mặt vô hồn.
Thạc Chân cười lạnh, dáng vẻ vật vờ chẳng khác nào xác sống, trong ánh mắt yêu quý của cô dành cho Viễn Chân ngày nào đã bị thay thế bằng sự xa cách.
Viễn Chân cảm nhận được Thạc Chân đối với anh lúc này cũng giống như cách cô đối với kẻ đã nhẫn tâm đối với cuộc đời cô. Chán ghét, thất vọng, khinh thường, mọi cảm xúc tiêu cực của Thạc Chân dành cho Viễn Chân lúc này đều nằm trong đôi mắt mơ màng kia.
Từ đầu đến chân Thạc Chân đều đau nhức rã rời, cô đưa mắt nhìn người mẹ ép cô vào con đường cùng đang tỏ ra ân hận, rồi nhìn lại người đàn ông mà cô hết lòng tin tưởng bỏ rơi cô lúc cô cần anh nhất.
Hóa ra, trong mắt người khác, Thạc Chân vẫn như một đứa trẻ ngu ngốc, chỉ một chút đối tốt cô sẽ ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng mọi thứ đã sớm thay đổi, Thạc Chân bị xem là một đứa trẻ vốn đã trưởng thành từ rất lâu.
Trên gương mặt có những vết thương lớn nhỏ của Thạc Chân, bỗng nhiên hiện lên nụ cười cay đắng, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng cất lên: “Đến cuối cùng, chú chỉ tin lời mẹ con, mối tình đầu trong lòng chú quả thật rất vững chắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.