Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé

Chương 52: Nỗi lo khó nói

Erly

26/11/2022

Đầu tháng tám, tiệc mừng thọ ông Viễn hơn bảy mươi tuổi được tổ chức đơn giản tại nhà, chỉ có người trong nhà quây quần bên nhau. Trong lúc phái nam ở ngoài vườn uống trà chơi cờ, phái nữ lại cùng nhau ở trong bếp chuẩn bị bữa tối. Thạc Chân ngồi ở bàn ăn, chăm chỉ lặt từng cọng rau xanh, bà Viễn bỗng đi đến ngồi cạnh cô, nét mặt bà không giấu được lo lắng.

“Chân Chân, lát nữa ông có nói gì con cũng nghe cho qua thôi nhé, đừng để tâm.”

Thạc Chân rất nhanh nhận ra có chuyện quan trọng, cô cẩn thận hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”

“Không có gì.” Bà Viễn lắc đầu, không ngăn được bản thân thở dài lo rầu: “Ông cũng đã ngoài bảy mươi, thời gian càng gần đất xa trời nên hay lo chuyện này chuyện kia, không có gì đâu, con đừng lo.”

Biết chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy, Thạc Chân càng thấp thỏm, xoay người về phía bà Viễn hỏi cho bằng được: “Bà nội, có gì cứ nói với con, con không giúp nhiều cũng giúp ít.”

Bà Viễn áy náy nhìn Thạc Chân, biết rằng những lời sắp nói ra sẽ rất ích kỷ, nhưng hoàn cảnh khó tránh khỏi, chỉ có thể cùng nhau đối mặt, nghĩ rồi bà từ tốn nói: “Con cũng biết, ông đã sớm trông ngóng Viễn Chân lập gia đình, ý nguyện của ông ấy là… có thể bồng con Viễn Chân khi sức khỏe còn tốt, thế nên…”

Nói lưng chừng bà Viễn chợt dừng lại, không cách nào để nói hết vì không muốn Thạc Chân khó xử. Thạc Chân hoàn toàn hiểu, Viễn Chân đã ngoài ba mươi vẫn chưa kết hôn sinh con, khó tránh ông Viễn luôn mong ngóng anh có gia đình.

Yêu Viễn Chân, Thạc Chân cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc kết hôn sớm, bởi khi cô vừa lớn anh đã trưởng thành, anh đã chờ cô lớn, cô cũng không thể bắt anh chờ thêm nữa, càng không thể ông bà Viễn lúc nào cũng lo lắng cho anh và cô.

Nét mặt bà Viễn hiện rõ sự đau lòng, bà thở dài, nhọc lòng tâm sự: “Biết rằng làm như vậy sẽ bắt con chịu thiệt thòi, nhưng Viễn Chân và ông bà đều không còn trẻ, cũng không biết nên làm thế nào mới đúng. Viễn Chân nói không muốn con sinh con quá sớm vì có thể gặp nguy hiểm, nhưng ông nội đã chờ rất lâu rồi, đêm nào cũng trằn trọc sợ rằng không kịp nhìn thấy hai đứa kết hôn.”

Thạc Chân trầm mặc không nói, chỉ cảm nhận được gánh nặng Viễn Chân đang mang trên vai khi phải lựa chọn giữa cô và ông Viễn.

Suy nghĩ thông suốt, Thạc Chân nắm tay bà Viễn, biểu cảm kiên định nói: “Bà nội, con hứa, nếu như con không đậu đại học, con sẽ lập tức bàn chuyện kết hôn, còn nếu đậu… hãy cho con thêm bốn năm.”



Bà Viễn mỉm cười đôn hậu, vỗ nhẹ lên tay Thạc Chân, nói: “Tụi con hạnh phúc là tốt rồi.”

Mải nói chuyện buồn, bà Viễn nhanh chóng chuyển chủ đề đổi bầu không khí, sẵn tiện có ý thăm dò: “Tuần sau sinh nhật Viễn Chân, hai đứa định đón riêng hay đón cùng gia đình?”

Hiểu được ngầm ý của bà Viễn, Thạc Chân tủm tỉm cười ngại ngùng, xấu hổ đáp: “Dạ đương nhiên phải đón cùng gia đình, đón hai mình… ngại lắm.”

Mẹ Viễn Thành đang đứng nấu ăn gần đó, nghe Thạc Chân nói liền bật cười thành tiếng: “Quả nhiên là con gái mới lớn.”

Tuy từng đón sinh nhật của Viễn Chân chỉ có hai người nhưng khi đó cả hai vẫn đang ở thân phận chú cháu, còn hiện tại đã ở bên nhau với tư cách khác. Thạc Chân nghĩ đến chuyện ăn tối dưới nến rồi thân mật quấn quít, da gà tự nhiên nổi lên.

Trong bếp rộn ràng tiếng cười, bên cánh đàn ông đi vào nghe thấy cũng phải tò mò. Suốt buổi tối, Thạc Chân thi thoảng lén nhìn trộm biểu tình ông Viễn, cô biết ông không muốn làm khó cô như trước đây, nhưng hiện tại ông giấu suy nghĩ mà không thẳng thắn nói ra khiến cô bất an khôn nguôi.

Thạc Chân bất giác xoay đầu nhìn Viễn Chân, tuổi tác anh không còn nhỏ, cô cũng vốn chẳng hứng thú với học hành, có lẽ lui về làm vợ sẽ là lựa chọn tốt nhất cho anh và cô, kể cả ông bà Viễn.

Trong bữa ăn có uống rượu, tuy chỉ là rượu vang có nồng độ cồn nhẹ nhưng Thạc Chân không khống chế được số lượng nạp vào, lúc chưa kết thúc bữa tiệc thì đã say bí tỉ. Viễn Chân cũng có hơi men trong người nên quyết định ở lại nhà ông Viễn, rời bàn đưa Thạc Chân lên phòng nghỉ trước.

Vào phòng, lúc Viễn Chân đặt Thạc Chân xuống giường, cô bất ngờ vòng cổ kéo mạnh người anh xuống. Do không phòng bị, Viễn Chân bị kéo ngã xuống đệm, Thạc Chân chuyển người ngồi lên người anh chặn lại, dáng vẻ cô vật vờ, mắt lim dim mở không lên, đôi tay sức yếu cố gỡ cúc áo trên ngực anh.

Viễn Chân bất động dõi theo hành động của Thạc Chân, nhìn bộ dạng như người mộng du của cô khiến anh không khỏi bật cười.

Mãi không gỡ được cúc áo Viễn Chân, Thạc Chân cau có mặt mày, bức xúc nhờ vả: “Chú Chân… cởi… cởi ra…”

Trên môi Viễn Chân là nụ cười bất lực, anh chiều ý Thạc Chân tự cởi cúc áo trên cùng. Thạc Chân nhướng mày mở to mắt, sau đó lại lắc đầu phàn nàn: “Không phải! Cởϊ áσ!”



“Em muốn làm gì?”

Thạc Chân bỗng nhiên cười hì hì, âm thanh pha nét dê xồm, hạ giọng thì thầm: “Làm bậy…”

Nét cười trên mặt Viễn Chân thoáng chốc biến mất, ở đây không có mang theo “đồ an toàn”, nếu hành động chẳng khác nào đang đánh cược với quy luật tự nhiên. Viễn Chân dứt khoát ôm người Thạc Chân chuyển qua nằm nghiêng, không cho cô tiếp tục quậy quọ.

“Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”

Hai tay Thạc Chân bị ép chung với cơ thể trong vòng tay Viễn Chân, cô khó chịu cựa người muốn thoát ra, nhưng cơn say đã sớm lôi kéo cơn tỉnh táo phải chìm vào giấc ngủ.

Không gian lúc nửa đêm tĩnh lặng, nhiệt độ trong phòng ấm áp dễ chịu, thế nhưng trán Viễn Chân lại đổ mồ hôi, toàn thân bức rức không yên. Nếu nói về mức độ kiềm chế, Viễn Chân có lẽ cũng nằm cuối bản danh sách những người kiềm chế giỏi nhất, nhưng anh đã bắt đầu hiện tượng mộng tinh kể từ lúc cùng Thạc Chân phát sinh những hành động thân mật.

Có điều, cảm giác đêm nay trong Viễn Chân lại chân thật đến từng tế bào, cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ truyền từ hạ thân lên tâm trí khiến nhịp tim anh vô đập mạnh có điều kiện, hơi thở nặng nề gấp gáp vang trong căn phòng yên tĩnh.

Cảm nhận được sự ẩm ướt bao quanh nơi nhạy cảm chợt thoát ra, hơi thở lại phả lên lành lạnh, Viễn Chân giật mình mở mắt, vội quay sang bên cạnh phát hiện không thấy Thạc Chân đâu. Tim Viễn Chân đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, anh vội vươn tay bật đèn ngủ đầu giường, cứng nhắc giở tấm chăn dưới thân mình lên.

Nét mặt mơ hồ của Thạc Chân dưới ánh đèn hắt vào vô tình tạo nên dáng vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người, tinh thần phòng thủ Viễn Chân tiêu tan ngay tức khắc, anh chồm dậy kéo cô nằm lên người mình, ấn nhẹ gáy cô xuống giữ môi chạm môi, hai hơi thở nóng hổi hòa làm một không gì có thể ngăn lại.

Biết rằng sẽ nguy hiểm nếu làm liều, nhưng Thạc Chân đã chủ động đến mức này, Viễn Chân không đành lòng cự tuyệt, cứ như vậy nụ hôn nhỏ trở thành nụ hôn sâu, tâm tư đè nén hóa thành tham vọng không cách nào khống chế.

Giữa đêm tối tĩnh mịch, những âm thanh ám muội không ngừng vang lên, người trong cuộc như những kẻ bị thôi miên bị cuốn vào “cuộc chiến xáƈ ŧɦịŧ”, đau đớn lẫn thỏa mãn chưa xác định được điểm dừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook