Trở Mặt: Chú Già, Đợi Em Lớn Nhé
Chương 55: Sự thật bị che giấu
Erly
26/11/2022
Theo địa chỉ Lưu Minh gửi, Thạc Chân nhanh chóng tìm đến nơi hẹn. Chỗ gặp mặt là một quán cafe nằm cách trường học cấp ba trước đây không xa, vị trí ở mặt tiền nên rất dễ tìm.
Đến nơi, Thạc Chân vừa xuống taxi đã bắt gặp Lưu Minh đứng trước cửa đợi, cô nhanh chân chạy đến, nóng vội hỏi: “Ông ấy đến chưa?”
Lưu Minh trầm mặc gật đầu, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Thạc Chân, anh chợt giữ tay cô đứng yên một chỗ, nghiêm túc nói: “Thạc Chân, trước khi gặp lại bố ruột cậu, tôi muốn cậu biết một chuyện.”
Thạc Chân lo lắng nhìn Lưu Minh, gật đầu lắng nghe: “Cậu nói đi.”
“Bố cậu…” Lưu Minh lưỡng lự nhìn Thạc Chân, từ tốn nói rõ từng chữ: “Là em ruột của mẹ tôi.”
Hai mắt Thạc Chân kinh ngạc mở to nhìn Lưu Minh, khó trách cô đối với anh luôn có cảm giác thân thiết dù trước đó chỉ mới quen biết không lâu.
Gương mặt hoang mang của Thạc Chân càng khiến lòng dạ Lưu Minh thêm nặng nề, đây cũng là chuyện anh chưa bao giờ ngờ đến.
“Lúc tôi mang ảnh cậu đưa về, bố tôi tình cờ nhìn thấy nên mới nói cho tôi biết. Bố cậu hơn mười tám năm trước đã sang Philippines định cư, sau khi biết cậu tìm ông ấy đã vội sắp xếp trở về.”
Nét mặt Thạc Chân trầm xuống, từng bước thiếu vững vàng bước vào trong quán.
Ở gần cửa, một người đàn ông dáng vẻ phong lưu, ăn mặc trẻ trung sành điệu đang ngồi đợi. Thạc Chân đến ngồi phía đối diện, ông ta lập tức ngạc nhiên tròn mắt.
Ấn tượng đầu tiên của Thạc Chân về bố ruột khi lần đầu gặp mặt rất đỗi bình thường, ông ta không quá bảnh bao, nhan sắc cũng không giữ được sự trẻ trung hơn tuổi như Viễn Chân.
Bố Thạc Chân nhìn chằm chằm vào cô, biểu cảm chuyển từ ngỡ ngàng sang vui mừng: “Con đúng là con của bố rồi, đôi mắt giống y hệt.”
Thạc Chân rất nhanh nhận ra điểm khác lạ trong lời nói của ông ta, cô khẽ cau mày khó hiểu: “Ý ông là gì? Tôi là con ông chẳng lẽ giống người khác?”
Bố Thạc Chân bật cười xua tay, ngồi thẳng lưng lại, phong thái nhàn hạ giải thích: “Năm đó Viễn Chân cố chấp muốn mẹ con giữ con lại, bố cứ tưởng con là con của cậu ấy, bây giờ con lớn như thế này, càng ngày càng giống bố.”
Ấn đường Thạc Chân cau chặt, nhịp tim như ngừng đập, cảm giác nóng nảy trào đến cổ họng, cô đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, giữ thái độ bình tĩnh hỏi: “Ông nói Viễn Chân cố chấp muốn mẹ giữ lại tôi là có ý gì?”
Nụ cười trên môi bố Thạc Chân lập tức tắt lịm, biết bản thân đã lỡ lời liền cười trừ gỡ lại: “Ý bố nói là năm đó Viễn Chân không cho con theo bố…”
“Ông định lừa con nít sao?” Thạc Chân bất mãn cắt ngang, lời nói cũng lên cao đôi chút do không kìm nén được nữa: “Tôi hỏi ông, ý của ông khi nãy nghĩa là gì?”
Chuyện cũng đã lỡ nói ra, bố Thạc Chân biết cũng chẳng giấu được nữa, ông đành một lần kể hết: “Năm đó mẹ con mang thai con bố còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì lấy đâu ra tiền lo cho con, thì bố mẹ cũng… từng có ý định bỏ con, nhưng Viễn Chân một mực ngăn cản, cậu ấy còn chấp nhận thay bố gánh trách nhiệm… Nhân cơ hội lần này hội ngộ, bố nhất định bù đắp cho con, cũng sẽ trả ơn cho Viễn Chân thật xứng đáng.”
Thạc Chân bật cười cay đắng trong nước mắt, từng câu từng chữ đều mang theo sự đay nghiến: “Đến cuối cùng, người duy nhất trên đời này cần tôi chỉ có Viễn Chân. Bù đắp, ông lấy gì bù đắp, ông bỏ đi hơn mười tám năm để ngày hôm nay nói ra hai chữ bù đắp nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Thạc Chân, đều là vì lúc đó bố mẹ còn quá trẻ, hành động còn nông nổi, cho nên…”
Rầm!
Thạc Chân đập bàn đứng dậy, hai mắt trừng to chứa cơn phẫn nộ khó dập tắt, cô nhìn thẳng vào ông ta, nhả từng câu từng chữ lạnh lùng: “Ông chín chắn rồi nhỉ, muốn bù đắp tôi sẽ cho ông bù đắp. Ngoài số tiền mười tám năm phải chu cấp cho tôi, còn phải có khoản phí lúc mẹ tôi mang thai, cộng với số tiền Viễn Chân lo cho tôi và mẹ tôi, tất cả đều không được thiếu một xu. Nếu không có, ông chuẩn bị ra hầu tòa vì chối bỏ trách nhiệm với con cái đi.”
Nói xong những gì cần nói, Thạc Chân đứng thẳng dậy bỏ đi, bố cô vội lên tiếng trong hấp tấp: “Thạc Chân, con tìm bố chỉ để đòi tiền thôi sao?”
Thạc Chân dừng bước đứng yên nhưng không xoay đầu về sau, lạnh lẽo đáp: “Không đòi tiền, chẳng lẽ để nhận lại cha con với loại người vô trách nhiệm như ông?”
Bố Thạc Chân câm nín không thể phản bác, cô dứt khoát bỏ đi không chút chần chừ. Đáng lẽ ra, cuộc gặp Thạc Chân mong đợi ngoài đòi tiền ra còn để hỏi về mối quan hệ giữa Viễn Chân và bà Thạc khi xưa, nhưng giờ cô không cần hỏi đến nữa, bởi thứ cô muốn biết đã nằm ngoài những gì cô nghĩ.
Trên quán rượu ven đường, khói từ bàn đồ ăn bốc lên nghi ngút, những âm thanh ồn ào của khách đến nhậu nhẹt tán dóc. Phía bàn ngoài cùng, Thạc Chân uống hết chai bia này đến chai bia khác, trước mắt mờ đục bởi làn nước mắt dâng trào.
Thạc Chân không dám tin, cô có thể tồn tại trên cuộc đời này là nhờ Viễn Chân, cô có thể sống đến ngày hôm nay cũng là nhờ Viễn Chân, cả cuộc đời cô từ khi chưa sinh ra đã mang ơn anh, và chỉ duy nhất một mình anh xem trọng sự xuất hiện của cô.
Lưu Minh bên cạnh yên lặng một lúc lâu, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Thạc Chân khiến thâm tâm anh cũng chẳng yên. Ngày đó tình cờ gặp gỡ quen biết, Lưu Minh cũng chẳng ngờ rằng Thạc Chân lại là em gái của mình.
Anh đưa tay giành lấy chai bia trong tay Thạc Chân, khẽ thở dài nhắc nhở: “Đừng uống nữa, em muốn anh đưa về hay gọi bố nuôi em đến đón?”
Thạc Chân vật vờ nhìn Lưu Minh, trông mong hỏi: “Lưu Manh, anh có nghe ông ấy nhắc về mối quan hệ ngày xưa không?”
“Có.” Lưu Minh đặt chai bia xuống bàn, chậm rãi phân bày: “Anh nghe cậu nói, ngày xưa ông ấy cùng bố nuôi em cùng theo đuổi mẹ em, khi ấy ông ngoại có một nhà hàng rất lớn nên mẹ em đã chọn cậu anh. Nhưng chẳng bao lâu ông ngoại qua đời vì phát bệnh, nhà hàng làm ăn thua lỗ thất bại, cả nhà trở thành trắng tay.”
Ngừng một chút, Lưu Minh tiếp lời: “Anh còn nghe cậu nói, lúc đó bố nuôi em không để lộ thân phận là con nhà giàu, chỉ khi cậu bế tắc thì bố nuôi em mới cho ông ấy mượn tiền xoay sở. Khi cậu không còn gì, mẹ em vài tháng sau lại có thai, vì vậy ông ấy nghi ngờ mẹ em thay lòng, thế nên đã lấy tiền bố nuôi em cho mượn trả nợ để trốn sang Philippines sống cuộc đời mới.”
Tuy đã say nhưng những lời Lưu Minh nói Thạc Chân đều nghe rất kỹ, cô luôn một mực nghi ngờ Viễn Chân, đáng tiếc cô đã nghi ngờ sai người. Viễn Chân là một người khiêm tốn, không bỏ rơi bạn bè lúc hoạn nạn, càng không xấu xa đến mức muốn gϊếŧ bỏ đứa trẻ chưa chào đời là cô.
Viễn Chân cho Thạc Chân cả cuộc đời, anh chắc chắn sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương cô như cô đã nghĩ.
Thạc Chân muốn gặp Viễn Chân ngay lúc này, muốn ôm lấy anh để nói lời xin lỗi, có điều cô không còn đủ tự tin đến chủ động gặp lại anh để nói ra hai chữ ấy.
Trước lúc về nhà ông bà Viễn, Viễn Chân quyết định ghé sang nhà bà Thạc tìm cô, nhưng không ngờ cô đã ra ngoài. Đinh ninh Thạc Chân về nhà ông bà Viễn vì hướng đi trên bản đồ định vị cùng một đường, lúc Viễn Chân vừa về đến cổng nhà bố mẹ thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Thạc Chân.
Nhìn thấy hai chữ Chân Chân hiển thị trên màn hình, Viễn Chân kích động bắt máy: “Chân Chân!”
Bên kia im lặng vài giây, bỗng truyền đến giọng nói của nam giới: “Chân Chân say rồi, chú đến đón cô ấy đi.”
Sắc mặt Viễn Chân tức khắc tối sầm, ánh mắt trở nên đục ngầu.
Đến nơi, Thạc Chân vừa xuống taxi đã bắt gặp Lưu Minh đứng trước cửa đợi, cô nhanh chân chạy đến, nóng vội hỏi: “Ông ấy đến chưa?”
Lưu Minh trầm mặc gật đầu, nhìn dáng vẻ gấp gáp của Thạc Chân, anh chợt giữ tay cô đứng yên một chỗ, nghiêm túc nói: “Thạc Chân, trước khi gặp lại bố ruột cậu, tôi muốn cậu biết một chuyện.”
Thạc Chân lo lắng nhìn Lưu Minh, gật đầu lắng nghe: “Cậu nói đi.”
“Bố cậu…” Lưu Minh lưỡng lự nhìn Thạc Chân, từ tốn nói rõ từng chữ: “Là em ruột của mẹ tôi.”
Hai mắt Thạc Chân kinh ngạc mở to nhìn Lưu Minh, khó trách cô đối với anh luôn có cảm giác thân thiết dù trước đó chỉ mới quen biết không lâu.
Gương mặt hoang mang của Thạc Chân càng khiến lòng dạ Lưu Minh thêm nặng nề, đây cũng là chuyện anh chưa bao giờ ngờ đến.
“Lúc tôi mang ảnh cậu đưa về, bố tôi tình cờ nhìn thấy nên mới nói cho tôi biết. Bố cậu hơn mười tám năm trước đã sang Philippines định cư, sau khi biết cậu tìm ông ấy đã vội sắp xếp trở về.”
Nét mặt Thạc Chân trầm xuống, từng bước thiếu vững vàng bước vào trong quán.
Ở gần cửa, một người đàn ông dáng vẻ phong lưu, ăn mặc trẻ trung sành điệu đang ngồi đợi. Thạc Chân đến ngồi phía đối diện, ông ta lập tức ngạc nhiên tròn mắt.
Ấn tượng đầu tiên của Thạc Chân về bố ruột khi lần đầu gặp mặt rất đỗi bình thường, ông ta không quá bảnh bao, nhan sắc cũng không giữ được sự trẻ trung hơn tuổi như Viễn Chân.
Bố Thạc Chân nhìn chằm chằm vào cô, biểu cảm chuyển từ ngỡ ngàng sang vui mừng: “Con đúng là con của bố rồi, đôi mắt giống y hệt.”
Thạc Chân rất nhanh nhận ra điểm khác lạ trong lời nói của ông ta, cô khẽ cau mày khó hiểu: “Ý ông là gì? Tôi là con ông chẳng lẽ giống người khác?”
Bố Thạc Chân bật cười xua tay, ngồi thẳng lưng lại, phong thái nhàn hạ giải thích: “Năm đó Viễn Chân cố chấp muốn mẹ con giữ con lại, bố cứ tưởng con là con của cậu ấy, bây giờ con lớn như thế này, càng ngày càng giống bố.”
Ấn đường Thạc Chân cau chặt, nhịp tim như ngừng đập, cảm giác nóng nảy trào đến cổ họng, cô đè nén cảm xúc dưới đáy lòng, giữ thái độ bình tĩnh hỏi: “Ông nói Viễn Chân cố chấp muốn mẹ giữ lại tôi là có ý gì?”
Nụ cười trên môi bố Thạc Chân lập tức tắt lịm, biết bản thân đã lỡ lời liền cười trừ gỡ lại: “Ý bố nói là năm đó Viễn Chân không cho con theo bố…”
“Ông định lừa con nít sao?” Thạc Chân bất mãn cắt ngang, lời nói cũng lên cao đôi chút do không kìm nén được nữa: “Tôi hỏi ông, ý của ông khi nãy nghĩa là gì?”
Chuyện cũng đã lỡ nói ra, bố Thạc Chân biết cũng chẳng giấu được nữa, ông đành một lần kể hết: “Năm đó mẹ con mang thai con bố còn đang ngồi trên ghế nhà trường thì lấy đâu ra tiền lo cho con, thì bố mẹ cũng… từng có ý định bỏ con, nhưng Viễn Chân một mực ngăn cản, cậu ấy còn chấp nhận thay bố gánh trách nhiệm… Nhân cơ hội lần này hội ngộ, bố nhất định bù đắp cho con, cũng sẽ trả ơn cho Viễn Chân thật xứng đáng.”
Thạc Chân bật cười cay đắng trong nước mắt, từng câu từng chữ đều mang theo sự đay nghiến: “Đến cuối cùng, người duy nhất trên đời này cần tôi chỉ có Viễn Chân. Bù đắp, ông lấy gì bù đắp, ông bỏ đi hơn mười tám năm để ngày hôm nay nói ra hai chữ bù đắp nhẹ nhàng như vậy sao?”
“Thạc Chân, đều là vì lúc đó bố mẹ còn quá trẻ, hành động còn nông nổi, cho nên…”
Rầm!
Thạc Chân đập bàn đứng dậy, hai mắt trừng to chứa cơn phẫn nộ khó dập tắt, cô nhìn thẳng vào ông ta, nhả từng câu từng chữ lạnh lùng: “Ông chín chắn rồi nhỉ, muốn bù đắp tôi sẽ cho ông bù đắp. Ngoài số tiền mười tám năm phải chu cấp cho tôi, còn phải có khoản phí lúc mẹ tôi mang thai, cộng với số tiền Viễn Chân lo cho tôi và mẹ tôi, tất cả đều không được thiếu một xu. Nếu không có, ông chuẩn bị ra hầu tòa vì chối bỏ trách nhiệm với con cái đi.”
Nói xong những gì cần nói, Thạc Chân đứng thẳng dậy bỏ đi, bố cô vội lên tiếng trong hấp tấp: “Thạc Chân, con tìm bố chỉ để đòi tiền thôi sao?”
Thạc Chân dừng bước đứng yên nhưng không xoay đầu về sau, lạnh lẽo đáp: “Không đòi tiền, chẳng lẽ để nhận lại cha con với loại người vô trách nhiệm như ông?”
Bố Thạc Chân câm nín không thể phản bác, cô dứt khoát bỏ đi không chút chần chừ. Đáng lẽ ra, cuộc gặp Thạc Chân mong đợi ngoài đòi tiền ra còn để hỏi về mối quan hệ giữa Viễn Chân và bà Thạc khi xưa, nhưng giờ cô không cần hỏi đến nữa, bởi thứ cô muốn biết đã nằm ngoài những gì cô nghĩ.
Trên quán rượu ven đường, khói từ bàn đồ ăn bốc lên nghi ngút, những âm thanh ồn ào của khách đến nhậu nhẹt tán dóc. Phía bàn ngoài cùng, Thạc Chân uống hết chai bia này đến chai bia khác, trước mắt mờ đục bởi làn nước mắt dâng trào.
Thạc Chân không dám tin, cô có thể tồn tại trên cuộc đời này là nhờ Viễn Chân, cô có thể sống đến ngày hôm nay cũng là nhờ Viễn Chân, cả cuộc đời cô từ khi chưa sinh ra đã mang ơn anh, và chỉ duy nhất một mình anh xem trọng sự xuất hiện của cô.
Lưu Minh bên cạnh yên lặng một lúc lâu, nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Thạc Chân khiến thâm tâm anh cũng chẳng yên. Ngày đó tình cờ gặp gỡ quen biết, Lưu Minh cũng chẳng ngờ rằng Thạc Chân lại là em gái của mình.
Anh đưa tay giành lấy chai bia trong tay Thạc Chân, khẽ thở dài nhắc nhở: “Đừng uống nữa, em muốn anh đưa về hay gọi bố nuôi em đến đón?”
Thạc Chân vật vờ nhìn Lưu Minh, trông mong hỏi: “Lưu Manh, anh có nghe ông ấy nhắc về mối quan hệ ngày xưa không?”
“Có.” Lưu Minh đặt chai bia xuống bàn, chậm rãi phân bày: “Anh nghe cậu nói, ngày xưa ông ấy cùng bố nuôi em cùng theo đuổi mẹ em, khi ấy ông ngoại có một nhà hàng rất lớn nên mẹ em đã chọn cậu anh. Nhưng chẳng bao lâu ông ngoại qua đời vì phát bệnh, nhà hàng làm ăn thua lỗ thất bại, cả nhà trở thành trắng tay.”
Ngừng một chút, Lưu Minh tiếp lời: “Anh còn nghe cậu nói, lúc đó bố nuôi em không để lộ thân phận là con nhà giàu, chỉ khi cậu bế tắc thì bố nuôi em mới cho ông ấy mượn tiền xoay sở. Khi cậu không còn gì, mẹ em vài tháng sau lại có thai, vì vậy ông ấy nghi ngờ mẹ em thay lòng, thế nên đã lấy tiền bố nuôi em cho mượn trả nợ để trốn sang Philippines sống cuộc đời mới.”
Tuy đã say nhưng những lời Lưu Minh nói Thạc Chân đều nghe rất kỹ, cô luôn một mực nghi ngờ Viễn Chân, đáng tiếc cô đã nghi ngờ sai người. Viễn Chân là một người khiêm tốn, không bỏ rơi bạn bè lúc hoạn nạn, càng không xấu xa đến mức muốn gϊếŧ bỏ đứa trẻ chưa chào đời là cô.
Viễn Chân cho Thạc Chân cả cuộc đời, anh chắc chắn sẽ không nhẫn tâm làm tổn thương cô như cô đã nghĩ.
Thạc Chân muốn gặp Viễn Chân ngay lúc này, muốn ôm lấy anh để nói lời xin lỗi, có điều cô không còn đủ tự tin đến chủ động gặp lại anh để nói ra hai chữ ấy.
Trước lúc về nhà ông bà Viễn, Viễn Chân quyết định ghé sang nhà bà Thạc tìm cô, nhưng không ngờ cô đã ra ngoài. Đinh ninh Thạc Chân về nhà ông bà Viễn vì hướng đi trên bản đồ định vị cùng một đường, lúc Viễn Chân vừa về đến cổng nhà bố mẹ thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Thạc Chân.
Nhìn thấy hai chữ Chân Chân hiển thị trên màn hình, Viễn Chân kích động bắt máy: “Chân Chân!”
Bên kia im lặng vài giây, bỗng truyền đến giọng nói của nam giới: “Chân Chân say rồi, chú đến đón cô ấy đi.”
Sắc mặt Viễn Chân tức khắc tối sầm, ánh mắt trở nên đục ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.