Chương 59: Một mục đích duy nhất
Erly
16/03/2022
Ra đến xe, Viễn Chân mở cửa đặt Thạc Chân vào ghế phụ, gài dây an toàn cho cô mới vòng lại ghế lái.
Thạc Chân đưa mắt dõi theo từng bước chuyển động của Viễn Chân, tay lặng lẽ tháo dây an toàn. Ngay khi anh vừa ngồi vào xe, cô lập tức trèo qua ngồi trên đùi anh, không nói không rằng dùng hai tay giữ mặt hôn lên môi anh.
Viễn Chân sững người vài giây trước hành động của Thạc Chân, cảm nhận được lưỡi cô lướt trên vết thương ở khóe môi, anh bất giác mỉm cười an lòng.
Rời khỏi môi Viễn Chân, Thạc Chân xót xa xoa nhẹ da nơi gần vết thương ở miệng anh, áy náy nói: “Em thật sự không biết ông ta sẽ ra tay mạnh như vậy.”
Viễn Chân cong môi cười, nắm tay Thạc Chân gỡ xuống, anh dịu dàng nhìn vào mắt cô, nghiêm túc giải thích: “Tính cách bố em luôn bốc đồng như vậy, em cũng rất giống cậu ta.”
Thạc Chân không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô vòng tay ôm cổ Viễn Chân, ngả đầu lên vai anh tìm hơi ấm bình yên. Trước đó cô luôn nghi ngờ anh ở mọi phương diện, nhưng trải qua chuyện lần này, cô dám khẳng định trên đời chẳng ai tốt với cô hơn anh.
Chợt nhớ đến lúc Viễn Chân đỡ cho Thạc Chân khi cô suýt trúng đầu vào góc bàn, cô ngồi thẳng dậy, cầm lấy tay anh lên kiểm tra. Phát hiện trên tai anh bị thương, nét mặt cô tự động hiện rõ cảm xúc buồn bã lẫn lo lắng trong lòng.
Biết Thạc Chân đang nghĩ gì, Viễn Chân ôn nhu trấn an cô: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.”
Hai tay Thạc Chân cầm chặt lấy bàn tay bị thương của Viễn Chân một cách trân trọng, nhưng bỗng nhiên tay Thạc Chân buông lỏng, mi mắt khép lại ngã nhào vào người anh.
Trong phòng cấp cứu, Viễn Chân sốt ruột đứng ngồi không yên đi qua đi lại chờ đợi. Qua gần mười phút, một vị bác sĩ nam chỉ tầm ngoài ba mươi vẻ mặt nghiêm trọng kéo rèm bước ra, anh ta là một trong những học trò ưu tú của bà Viễn trước đây, mối quan hệ với Viễn Chân cũng có thể nói là khá thân thiết.
Chờ đợi nhưng không nghe nam bác sĩ nói gì, Viễn Chân nóng lòng hỏi: “Bé con nhà tôi sao rồi?”
Vị bác sĩ nam lặng người lắc đầu: “Tình hình của cô ấy không được khả quan cho lắm, chỉ có một cách để cứu chữa.”
Đầu óc Viễn Chân lơ lửng khi nghe tin báo từ nam bác sĩ, anh đờ đẫn hỏi: “Là gì?”
“Cho cô ấy một đứa con.”
Vài giây im lặng trôi qua, Viễn Chân bưng tỉnh nhận thức được vấn đề. Vị bác sĩ nam phá lên cười vỗ vỗ vai Viễn Chân, tỏ ra tâm lý nói: “Yên tâm, cô ấy chỉ bị hạ huyết áp nên ngất đi, còn chuyện cô ấy muốn anh cho một đứa con là thật.”
“Cút đi!” Viễn Chân gằn giọng mắng, nhanh chóng đi vào trong gian giường bệnh của Thạc Chân.
Thạc Chân nằm trên giường đang được truyền nước, Viễn Chân bước đến cạnh cô, cúi người thấp xuống hỏi khẽ: “Đã như thế này còn bày trò được?”
Đôi môi Thạc Chân mím nhẹ, ánh mắt đến nụ cười đều thể hiện rõ sự vui vẻ, bị Viễn Chân hỏi đến, cô liền bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Em hết cách rồi, trước đó lỡ hứa với bà nội nếu em không đậu đại học sẽ kết hôn sinh con, anh không thể biến em thành kẻ thất hứa.”
Viễn Chân bật cười lạnh, không chút xót thương, ngược lại còn phũ phàng nói: “Em tự hứa thì tự làm đi, còn dám gạ gẫm anh!”
Thạc Chân cười hì hì, nắm lấy tay Viễn Chân lắc lắc, vẻ mặt đầy nịnh bợ: “Em đâu thể tự làm một mình, nhưng mà anh không nôn nóng sao? Anh sắp thành ông chú bốn mươi tuổi rồi còn gì?”
“Hôm qua anh chỉ vừa mới qua sinh nhật lần thứ ba mươi lăm.” Viễn Chân nghiêm túc sửa lại, thái độ như đọc thấu tất cả ý nghĩ trong đầu Thạc Chân, nghiêm túc khuyên nhủ: “Em không cần vì làm vui lòng bố anh mà ép bản thân làm chuyện bản thân vẫn chưa sẵn sàng.”
Nét mặt Thạc Chân chợt trầm xuống, trong lòng luôn dăng dẳng một nỗi day dứt khó nguôi khi nghĩ về ông bà Viễn. Nghĩ rồi cô mang suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng thành thật bày tỏ: “Ông nội cũng đã ngoài bảy mươi, mỗi ngày đều trông ngóng anh lập gia đình sinh con, em biết anh vì lo cho em còn quá trẻ, nhưng em không thể không nghĩ cho ông già như anh.”
Lời lỡ thốt ra khỏi miệng, Thạc Chân vội dùng tay tự bịt miệng mình, lén nhìn trộm biểu cảm kinh ngạc lẫn giận dỗi của Viễn Chân, cô ngại ngùng gỡ lại: “Ý em là… hay cứ kết hôn rồi sinh đại một đứa cho ông bà nội yên lòng, còn lại sau đó em đều nghe theo anh.”
Biểu tình Viễn Chân hoàn toàn cự tuyệt, anh thở mạnh ra bực dọc, dứt khoát từ chối: “Ý em bây giờ là không muốn nghe lời anh? Lý do anh đã nói rất rõ, nhưng nếu em kiên quyết muốn sinh con như vậy… anh cũng sẽ không đáp ứng đâu.”
Cơ mặt Thạc Chân cứng đờ, không cách nào để khiến Viễn Chân đồng ý. Nhưng “Thua keo này ta bày keo khác”, Thạc Chân nhất định phải đạt được mục đích, nếu không cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Trong lúc Thạc Chân chờ truyền nước, Viễn Chân đi sát trùng vết thương ở khóe môi và bàn tay. Quay qua quay lại tốn cả một buổi chiều, tuy kết quả có để lại hậu quả, nhưng kết cục nằm trong tầm kiểm soát.
Sở dĩ Thạc Chân muốn tìm bố ruột về đều có nguyên nhân, đòi tiền chu cấp cũng có lý do cụ thể. Khi chưa biết sự thật, Thạc Chân chỉ muốn đòi những thứ đáng lẽ bố cô phải bỏ ra cho cô để bù đắp ngược lại cho bà Thạc, cô sẽ lấy đó để trả ơn cho bà rồi toàn tâm toàn ý ở bên Viễn Chân.
Nhưng khi biết bản thân được giữ lại trên đời như thế nào, gánh nặng ơn nghĩa trong lòng Thạc Chân nhẹ bẫng, bởi ngoài việc bà Thạc mang thai Thạc Chân ra, còn lại từ giữ mạng đến chu cấp tiền nuôi dưỡng, ăn học đều do Viễn Chân lo cho cuộc đời cô.
Thạc Chân không có bất kỳ cảm giác áy náy với bố mẹ ruột dù họ là người tạo ra cô, bởi họ chỉ sống ích kỷ cho mình, duy nhất Viễn Chân mới xứng đáng để cô kính trọng.
Ơn tình họ tạo ra Thạc Chân cứ quy thành tiền để trả, tiền nuôi cô từ lúc còn trong bụng mẹ đến lớn đều do Viễn Chân chi, còn chưa kể đến việc anh mua nhà và cho tiền bà Thạc sinh hoạt mỗi tháng. Thậm chí vấn đề lớn nhất là anh gánh trách nhiệm cho bố Thạc Chân suốt hơn mười tám năm qua căn bản không thể so sánh với tiền bạc, bởi hy sinh của anh là vô giá.
Suy ra họ đều thiếu nợ Viễn Chân, mà Thạc Chân lại là người của anh, điều này đồng nghĩa cô và họ sòng phẳng. Lấy những gì Viễn Chân cho bù sang thứ cô nợ họ, còn cô lấy đời mình trả nợ cho anh.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Thạc Chân nghiêng đầu về phía Viễn Chân đang tập trung lái xe, vu vơ nói: “Chú Chân, chuyện chúng ta hai bên gia đình đều đã biết, công khai với bên ngoài là chuyện sớm muộn. Kết hôn cũng phải tính tới…”
Viễn Chân liếc nhìn Thạc Chân một cái, như đang đi guốc trong bụng cô, anh không kiên nhẫn nghe cô nói hết mà cắt ngang: “Nói trọng tâm!”
Thạc Chân cười trộm gian manh, chọc chọc ngón trỏ vào cánh tay anh làm dáng, bày ra bộ mặt đáng thương tâm sự: “Em không cần anh cầu hôn, cũng không cần hôn lễ linh đình như bao người khác, em chỉ cần một đứa co…”
“Tôi nghe.” Viễn Chân nhanh tay đeo tai nghe bluetooth bên phía Thạc Chân, không cho cô nói hết ý đã vờ lảng đi.
Thạc Chân thở mạnh ra bực dọc, ngồi ngay lại tựa lưng vào ghế, giận dỗi khoanh tay trước ngực, miệng lầm bầm mắng: “Đồ ông già đáng ghét!”
Thạc Chân đưa mắt dõi theo từng bước chuyển động của Viễn Chân, tay lặng lẽ tháo dây an toàn. Ngay khi anh vừa ngồi vào xe, cô lập tức trèo qua ngồi trên đùi anh, không nói không rằng dùng hai tay giữ mặt hôn lên môi anh.
Viễn Chân sững người vài giây trước hành động của Thạc Chân, cảm nhận được lưỡi cô lướt trên vết thương ở khóe môi, anh bất giác mỉm cười an lòng.
Rời khỏi môi Viễn Chân, Thạc Chân xót xa xoa nhẹ da nơi gần vết thương ở miệng anh, áy náy nói: “Em thật sự không biết ông ta sẽ ra tay mạnh như vậy.”
Viễn Chân cong môi cười, nắm tay Thạc Chân gỡ xuống, anh dịu dàng nhìn vào mắt cô, nghiêm túc giải thích: “Tính cách bố em luôn bốc đồng như vậy, em cũng rất giống cậu ta.”
Thạc Chân không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô vòng tay ôm cổ Viễn Chân, ngả đầu lên vai anh tìm hơi ấm bình yên. Trước đó cô luôn nghi ngờ anh ở mọi phương diện, nhưng trải qua chuyện lần này, cô dám khẳng định trên đời chẳng ai tốt với cô hơn anh.
Chợt nhớ đến lúc Viễn Chân đỡ cho Thạc Chân khi cô suýt trúng đầu vào góc bàn, cô ngồi thẳng dậy, cầm lấy tay anh lên kiểm tra. Phát hiện trên tai anh bị thương, nét mặt cô tự động hiện rõ cảm xúc buồn bã lẫn lo lắng trong lòng.
Biết Thạc Chân đang nghĩ gì, Viễn Chân ôn nhu trấn an cô: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.”
Hai tay Thạc Chân cầm chặt lấy bàn tay bị thương của Viễn Chân một cách trân trọng, nhưng bỗng nhiên tay Thạc Chân buông lỏng, mi mắt khép lại ngã nhào vào người anh.
Trong phòng cấp cứu, Viễn Chân sốt ruột đứng ngồi không yên đi qua đi lại chờ đợi. Qua gần mười phút, một vị bác sĩ nam chỉ tầm ngoài ba mươi vẻ mặt nghiêm trọng kéo rèm bước ra, anh ta là một trong những học trò ưu tú của bà Viễn trước đây, mối quan hệ với Viễn Chân cũng có thể nói là khá thân thiết.
Chờ đợi nhưng không nghe nam bác sĩ nói gì, Viễn Chân nóng lòng hỏi: “Bé con nhà tôi sao rồi?”
Vị bác sĩ nam lặng người lắc đầu: “Tình hình của cô ấy không được khả quan cho lắm, chỉ có một cách để cứu chữa.”
Đầu óc Viễn Chân lơ lửng khi nghe tin báo từ nam bác sĩ, anh đờ đẫn hỏi: “Là gì?”
“Cho cô ấy một đứa con.”
Vài giây im lặng trôi qua, Viễn Chân bưng tỉnh nhận thức được vấn đề. Vị bác sĩ nam phá lên cười vỗ vỗ vai Viễn Chân, tỏ ra tâm lý nói: “Yên tâm, cô ấy chỉ bị hạ huyết áp nên ngất đi, còn chuyện cô ấy muốn anh cho một đứa con là thật.”
“Cút đi!” Viễn Chân gằn giọng mắng, nhanh chóng đi vào trong gian giường bệnh của Thạc Chân.
Thạc Chân nằm trên giường đang được truyền nước, Viễn Chân bước đến cạnh cô, cúi người thấp xuống hỏi khẽ: “Đã như thế này còn bày trò được?”
Đôi môi Thạc Chân mím nhẹ, ánh mắt đến nụ cười đều thể hiện rõ sự vui vẻ, bị Viễn Chân hỏi đến, cô liền bày ra bộ dạng bất đắc dĩ: “Em hết cách rồi, trước đó lỡ hứa với bà nội nếu em không đậu đại học sẽ kết hôn sinh con, anh không thể biến em thành kẻ thất hứa.”
Viễn Chân bật cười lạnh, không chút xót thương, ngược lại còn phũ phàng nói: “Em tự hứa thì tự làm đi, còn dám gạ gẫm anh!”
Thạc Chân cười hì hì, nắm lấy tay Viễn Chân lắc lắc, vẻ mặt đầy nịnh bợ: “Em đâu thể tự làm một mình, nhưng mà anh không nôn nóng sao? Anh sắp thành ông chú bốn mươi tuổi rồi còn gì?”
“Hôm qua anh chỉ vừa mới qua sinh nhật lần thứ ba mươi lăm.” Viễn Chân nghiêm túc sửa lại, thái độ như đọc thấu tất cả ý nghĩ trong đầu Thạc Chân, nghiêm túc khuyên nhủ: “Em không cần vì làm vui lòng bố anh mà ép bản thân làm chuyện bản thân vẫn chưa sẵn sàng.”
Nét mặt Thạc Chân chợt trầm xuống, trong lòng luôn dăng dẳng một nỗi day dứt khó nguôi khi nghĩ về ông bà Viễn. Nghĩ rồi cô mang suy nghĩ từ sâu tận đáy lòng thành thật bày tỏ: “Ông nội cũng đã ngoài bảy mươi, mỗi ngày đều trông ngóng anh lập gia đình sinh con, em biết anh vì lo cho em còn quá trẻ, nhưng em không thể không nghĩ cho ông già như anh.”
Lời lỡ thốt ra khỏi miệng, Thạc Chân vội dùng tay tự bịt miệng mình, lén nhìn trộm biểu cảm kinh ngạc lẫn giận dỗi của Viễn Chân, cô ngại ngùng gỡ lại: “Ý em là… hay cứ kết hôn rồi sinh đại một đứa cho ông bà nội yên lòng, còn lại sau đó em đều nghe theo anh.”
Biểu tình Viễn Chân hoàn toàn cự tuyệt, anh thở mạnh ra bực dọc, dứt khoát từ chối: “Ý em bây giờ là không muốn nghe lời anh? Lý do anh đã nói rất rõ, nhưng nếu em kiên quyết muốn sinh con như vậy… anh cũng sẽ không đáp ứng đâu.”
Cơ mặt Thạc Chân cứng đờ, không cách nào để khiến Viễn Chân đồng ý. Nhưng “Thua keo này ta bày keo khác”, Thạc Chân nhất định phải đạt được mục đích, nếu không cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Trong lúc Thạc Chân chờ truyền nước, Viễn Chân đi sát trùng vết thương ở khóe môi và bàn tay. Quay qua quay lại tốn cả một buổi chiều, tuy kết quả có để lại hậu quả, nhưng kết cục nằm trong tầm kiểm soát.
Sở dĩ Thạc Chân muốn tìm bố ruột về đều có nguyên nhân, đòi tiền chu cấp cũng có lý do cụ thể. Khi chưa biết sự thật, Thạc Chân chỉ muốn đòi những thứ đáng lẽ bố cô phải bỏ ra cho cô để bù đắp ngược lại cho bà Thạc, cô sẽ lấy đó để trả ơn cho bà rồi toàn tâm toàn ý ở bên Viễn Chân.
Nhưng khi biết bản thân được giữ lại trên đời như thế nào, gánh nặng ơn nghĩa trong lòng Thạc Chân nhẹ bẫng, bởi ngoài việc bà Thạc mang thai Thạc Chân ra, còn lại từ giữ mạng đến chu cấp tiền nuôi dưỡng, ăn học đều do Viễn Chân lo cho cuộc đời cô.
Thạc Chân không có bất kỳ cảm giác áy náy với bố mẹ ruột dù họ là người tạo ra cô, bởi họ chỉ sống ích kỷ cho mình, duy nhất Viễn Chân mới xứng đáng để cô kính trọng.
Ơn tình họ tạo ra Thạc Chân cứ quy thành tiền để trả, tiền nuôi cô từ lúc còn trong bụng mẹ đến lớn đều do Viễn Chân chi, còn chưa kể đến việc anh mua nhà và cho tiền bà Thạc sinh hoạt mỗi tháng. Thậm chí vấn đề lớn nhất là anh gánh trách nhiệm cho bố Thạc Chân suốt hơn mười tám năm qua căn bản không thể so sánh với tiền bạc, bởi hy sinh của anh là vô giá.
Suy ra họ đều thiếu nợ Viễn Chân, mà Thạc Chân lại là người của anh, điều này đồng nghĩa cô và họ sòng phẳng. Lấy những gì Viễn Chân cho bù sang thứ cô nợ họ, còn cô lấy đời mình trả nợ cho anh.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Thạc Chân nghiêng đầu về phía Viễn Chân đang tập trung lái xe, vu vơ nói: “Chú Chân, chuyện chúng ta hai bên gia đình đều đã biết, công khai với bên ngoài là chuyện sớm muộn. Kết hôn cũng phải tính tới…”
Viễn Chân liếc nhìn Thạc Chân một cái, như đang đi guốc trong bụng cô, anh không kiên nhẫn nghe cô nói hết mà cắt ngang: “Nói trọng tâm!”
Thạc Chân cười trộm gian manh, chọc chọc ngón trỏ vào cánh tay anh làm dáng, bày ra bộ mặt đáng thương tâm sự: “Em không cần anh cầu hôn, cũng không cần hôn lễ linh đình như bao người khác, em chỉ cần một đứa co…”
“Tôi nghe.” Viễn Chân nhanh tay đeo tai nghe bluetooth bên phía Thạc Chân, không cho cô nói hết ý đã vờ lảng đi.
Thạc Chân thở mạnh ra bực dọc, ngồi ngay lại tựa lưng vào ghế, giận dỗi khoanh tay trước ngực, miệng lầm bầm mắng: “Đồ ông già đáng ghét!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.