Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế
Chương 41
Đường Hoàn Hoàn
24/09/2021
Dưới thái độ cứng rắn của Quý Hòa Hiện, người của phòng quản lý tài sản mang theo công cụ rời đi.
Hơn mười phút sau, Đại Hoàng Nhị Hoàng cùng Diệp Vấn Vấn bay tới chỗ biệt thự, đồng thời, vương hậu còn cho một đàn ong chuyển chút sữa ong chúa, lấy đó làm quà cảm ơn.
Nhờ có "người đối ngoại" Diệp Vấn Vấn giao lưu ở cả hai bên, cùng với hành động đánh đuổi người phòng quản lý tài sản của Quý Hòa Hiện, cuối cùng tộc ong mật cũng tin tưởng Quý Hòa Hiện không giống với mấy người độc ác giả thiện kia.
Đại Hoàng Nhị Hoàng bay sau lưng Diệp Vấn Vấn, hai con nhìn Quý Hòa Hiện đầy sốt sắng, đặc biệt là Đại Hoàng, mấy cái chân cứ run run lên vì sợ.
"Có chuyện gì thế?" Trình Thâm vẫn luôn ở phòng sách vùi đầu vẽ chính mình nghe được âm thanh, sau khi ra ngoài đã thấy ngay hình ảnh đàn ong đưa sữa ong chúa, anh ta sợ hãi đến mức vội vàng núp ra sau cửa, chỉ sợ ong mật lại bay tới gặm mặt mình.
Sau khi phát hiện đàn ong không hề để ý đến anh ta, lúc này anh ta mới chậm rãi đi ra từ sau cửa: "Ai da, tinh linh nhỏ về rồi đấy à, em mà không về nữa thì Kỷ Hà Tuyến sẽ gấp đến khóc đấy."
Quý Hòa Hiện: "..."
"Thứ gì thế? Ong mật đưa à?" Trình Thâm ngạc nhiên cầm lấy cái kén nhỏ trên bàn trà, nói với Diệp Vấn Vấn: "Em còn có thể để ong mật tặng đồ, giỏi lắm."
Diệp Vấn Vấn giải thích: "Đây là sữa ong chúa, ong chúa đưa."
Cô nói lại chuyện đã xảy ra trước đó một cách đơn giản.
Trình Thâm: "..."
Vừa nãy anh ta ở phòng sách đã bỏ qua gì thế???
Đại Hoàng Nhị Hoàng thấy Trình Thâm đi ra thì vội vàng bay lên cao một chút, ai biết người này có phải người tốt hay không.
Phòng quản lý tài sản nhận được khiếu nại, họ kiên quyết dỡ bỏ tổ ong, tuy Quý Hòa Hiện đã cản lại, nhưng tổ ong vẫn treo trên cây, với những chủ tài sản không biết gì trong khu lâm viên mà nói, đúng là mầm họa thật.
Dù bây giờ Quý Hòa Hiện đã cản lại, nhưng cũng không có nghĩ tổ ong vẫn có thể tiếp tục treo trên đó.
Quý Hòa Hiện cho tộc ong mật hai kiến nghị:
Một, rời khỏi nơi này, chọn một nơi không người xây dựng nhà lần nữa.
Hai, dời vào biệt thự của Quý Hòa Hiện.
Hai con Hoàng vốn chỉ phụng mệnh dẫn đàn ong đưa sữa ong chúa đến, nghe Quý Hòa Hiện nói thế thì cuống lên: Nói chuyển nhà là có thể chuyển ngay à.
Quý Hòa Hiện chỉ nói ra kiến nghị của anh, muốn giao lưu đàng hoàng thì cần phải có Diệp Vấn Vấn. Ngay khi cô nghe Quý Hòa Hiện nói xong hai kiến nghị này, đặc biệt là kiến nghị thứ hai, cô đã sửng sốt hồi lâu.
Từ sau khi người của phòng quản lý tài sản đi, cô vẫn luôn suy nghĩ xem tộc ong mật nên làm gì, cách duy nhất chính là dọn nhà. Nhưng ong chúa đang có thai, toàn bộ tộc ong mật có đến hàng vạn con, muốn dọn nhà, nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
Trong lúc vô tình, cô đã đứng ở góc độ của ong mật mà suy nghĩ, cô đã bị vương hậu nhận làm tộc nhân, dù thế nào, cô cũng nên cân nhắc cho cả tộc ong mật.
Cho dù cô không phải ong mật.
Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ Quý Hòa Hiện sẽ đưa ra kiến nghị thứ hai, dọn nhà từ ngoài cây lớn kia vào trong biệt thự, động tác rất đơn giản -- Quý Hòa Hiện lấy hết tổ ong trên cây xuống, chuyển vào nhà là xong.
Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô biết, ảnh đế đại nhân giúp tộc ong là vì tin tưởng cô, tin tưởng tộc ong mật sẽ không làm anh bị thương.
Diệp Vấn Vấn kiềm chế tâm tình của mình, cô nói với Đại Hoàng Nhị Hoàng: "Thầy Quý nói đúng lắm, Đại Hoàng Nhị Hoàng, chúng ta không có lựa chọn. Không thì mấy người kia còn có thể trở lại nữa, chúng ta không thể ngăn được."
Đại Hoàng Nhị Hoàng không biết nên làm gì, cuối cùng Diệp Vấn Vấn cùng quay về tổ ong với chúng nó, truyền đạt ý tứ của Quý Hòa Hiện.
Vương hậu nghe xong, im lặng không nói.
Đây là gia tộc của nó, nó nào cam lòng mang đi. Hơn nữa, dọn nhà không phải chuyện dễ, không phải chỉ trong thời gian ngắn đã có thể tìm được nơi thích hợp để ở.
Nhưng Diệp Vấn Vấn nói rất đúng, con người còn có thể trở lại, lần này bộ tộc của nó được con người trong biệt thự cứu, nhưng lần sau thì sao.
Nhưng nếu phải chuyển cả tộc ong mật vào trong nhà của con người kia, sinh hoạt gần với con người như thế, đây không phải kết quả nó muốn.
"Ta cần suy nghĩ lại." Vương hậu na nửa người dưới một cách khó khăn, trong giọng nói lộ ra mấy phần khó chịu.
Một lát sau, nó nói: "Diệp Vấn Vấn, mi có nghĩ tới hay không, sinh hoạt dựa vào con người, một khi bị con người vứt bỏ, kết cục chỉ có chết."
Diệp Vấn Vấn kiên nhẫn nói: "Vương hậu, chúng ta không dựa vào, mà chúng ta chỉ tìm kiếm sự hợp tác và che chở. Chuyển vào nhà của thầy Quý, anh ấy lấy thân phận con người cho tộc ong mật chúng ta có chỗ ở ổn định, chúng ta có thể sản xuất mật ong cho anh ấy."
"Đối với anh ấy mà nói, chỉ là tốn một nơi đặt tổ ong mà thôi." Diệp Vấn Vấn biết bây giờ tâm trạng của vương hậu đang không tốt lắm, sau khi cô nói lợi và hại cho nó biết xong cũng để thời gian cho vương hậu suy nghĩ rõ ràng, làm xong tất cả thứ này, cô về biệt thự.
Trở về biệt thự, cô vừa lúc nghe được Trình Thâm đang nói chuyện với Quý Hòa Hiện, cô lặng lẽ bay đến chỗ cao hơn.
"Cậu thật sự muốn đặt một tổ ong trong nhà mình à?" Trình Thâm nói.
Quý Hòa Hiện "ừ" một tiếng, anh đang đi quanh phòng tìm kiếm vị trí thích hợp để đặt tổ ong.
Trình Thâm đi theo anh: "Cậu vì con tinh linh nhỏ kia của cậu, lá gan của cậu cũng lớn thật đất, cậu không sợ có ngày nào đó mình bỗng bị chích à?"
"Sẽ không, có Vấn Vấn." Quý Hòa Hiện nói rất chắc chắn.
Diệp Vấn Vấn cắn môi, chóp mũi cô có hơi cay cay.
"Vâng, tôi biết có tinh linh nhỏ, cô ấy có thể giao tiếp với ong mật là chuyện tốt, nhưng nhiều ong mật như thế, có thể đảm bảo rằng không có một con ong mật nào chích cậu không?" Trình Thâm lắc đầu một cái: "Cô ấy không phải vạn năng, cậu càng không phải người nuôi ong chuyên nghiệp, đây là chuyện nguy hiểm, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ đi."
Quý Hòa Hiện: "Tôi cân nhắc kỹ rồi."
Trình Thâm thở dài, anh ta biết chuyện mà Quý Hòa Hiện đã quyết định rồi thì có mười con trâu cũng kéo lại không được. Anh ta không khuyên nữa, lại chợt nghĩ đến gì đó: "Tinh linh nhỏ nhà cậu có thể giao tiếp với động vật, có khi nào sau này cô ấy gặp động vật nào cũng muốn mang về, biết đâu chỗ này của cậu sẽ thành vườn thú nhỉ."
Ngẫm lại hình ảnh kia, rất thú vị, Trình Thâm lại vui vẻ: "Không tệ không tệ."
Quý Hòa Hiện: "..."
Diệp Vấn Vấn phồng má, cô nhỏ giọng: "Tôi mới không gặp gì cũng mang về nhà."
Đây là nhà của ảnh đế đại nhân, ngay cả cô cũng là do ảnh đế đại nhân vẽ ra, cô không phải chủ nhân của nơi này, cô sẽ không biết xấu hổ mà mang đủ thứ về biệt thự như thế.
Cô chỉ nghe Trình Thâm nói tiếp: "Tại sao tôi tự vẽ ra lại không sống thế, có phải cậu đưa nhầm bút không? Hay là do, chỉ có cậu vẽ mới sống?"
Quý Hòa Hiện không để ý tới anh ta.
Trình Thâm vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta lấy bức vẽ của mình ra: "Kỷ Hà Tuyến, cậu nhìn đi."
Quý Hòa Hiện không tránh đi, anh liếc mắt nhìn: "Cậu vẽ gì thế?"
"Tôi đó." Trình Thâm nói với vẻ tự tin.
Diệp Vấn Vấn tò mò bay qua, hai người đàn ông đều không phát hiện trên đỉnh đầu mình có một con tinh linh hoa đang bay.
Trên giấy vẽ có một người nhỏ, đúng là có mũi có mắt, có tay có chân, hệt như một người béo ú.
Chỉ có xấu hơn, không có xấu nhất.
"Tôi cảm thấy tôi vẽ cũng không tệ lắm." Trình Thầm cảm giác được sự ghét bỏ mà Quý Hòa Hiện chưa nói ra, anh ta ồn ào kêu oan: "Bàn tay này của tôi luôn cầm dao phẩu thật, chứ không phải cầm bút vẽ, có thể vẽ được như thế đã tốt lắm rồi."
"Anh em, cậu vẽ cho tôi một..." Lời còn chưa dứt, ngay trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng kêu mềm mại lẫn kinh ngạc: "Thầy Quý---!"
Hai người ngẩng đầu, Quý Hòa Hiện phản xạ có điều đưa tay ra, tiếp được Diệp Vấn Vấn đang rơi xuống. Cô nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, trái tim nhảy lên ầm ầm, một lát cũng không hoàn hồn được.
Nhịp tim của Quý Hòa Hiện cũng nhanh hơn theo động tác vừa nãy của Diệp Vấn Vấn, anh còn chưa thở ra thì Trình Thâm đã châu đầu tới, vươn ngón tay lật Diệp Vấn Vấn một vòng, nhanh đến mức Quý Hòa Hiện không kịp phản ứng lại: "Ôi trời ạ, tinh linh nhỏ em bị làm sao thế, hết thể lực à?"
Quý Hòa Hiện trừng mắt với anh ta.
"Được được, tôi không chạm vào cô ấy." Trình Thâm đối diện với ánh mắt uy hiếp của Quý Hòa Hiện thì lùi về sau hai bước, ngưng lại sự rục rịch muốn chọt tinh linh hoa thêm lần nữa.
Lúc này Quý Hòa Hiện mới thu hồi ánh mắt, khi anh nhìn sang Diệp Vấn Vấn thì ánh mắt chợt dịu xuống: "Hết phấn hoa à?" Ngay cả giọng nói cũng mềm đi mấy phần.
Trình Thâm: "..."
Nhịp tim của Diệp Vấn Vấn bình phục lại, cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng may là ảnh đế đại nhân chụp được cô.
Quý Hòa Hiện đi vào phòng ngủ, đưa Diệp Vấn Vấn vào trong tranh.
Diệp Vấn Vấn vẩy phấn hoa vào cánh xong lại nhìn cánh mình, đừng nói, phấn hoa đối với cô hệt như thể lực trong game vậy, Trình Thâm dùng từ không sai.
Không có phấn hoa, cô không làm được gì cả.
Sau khi tạm thời xử lý xong mọi chuyện, cuối cùng cũng có thể ăn sáng rồi.
Trình Thâm bỗng thấy một màn thần kỳ, tinh linh hoa trong tranh đẩy một cái ống nước ra khỏi tranh, cái ống nước kia to cỡ ống hút mà thôi, Quý Hòa Hiện lại cầm cái cốc đặt dưới ống nước.
Hai giây sau, một chất lỏng màu xanh nhạt chảy ra, không tới nửa phút đã đầy một cốc.
Trình Thâm bị một màn tam quan vỡ nát trước mắt làm cho khiếp sợ: "Đây là gì?"
Quý Hòa Hiện: "Nước trái cây."
Trình Thâm: "Cậu có thể vẽ cả nước trái cây à?"
Quý Hòa Hiện mỉm cười lắc đầu: "Không phải tôi."
Trình Thâm còn muốn nói gì đó, Diệp Vấn Vấn chợt bay ra ngoài, hỏi anh ta: "Bác sĩ Trình, anh muốn uống nước trái cây vị gì?"
Còn có thể chọn vị nữa?
Trình Thâm vô thức nói: "Vị dâu."
Diệp Vấn Vấn bay về trong tranh, nho bên trong đều có bề ngoài giống nhau, chỉ là mỗi trái đều có vị khác nhau, nhìn từ vẻ ngoài thì không thể nào biết được trái nào là vị nho cả. Cô không làm được, nhưng ngọn cỏ có thể làm được.
Đây là do ngày hôm qua Diệp Vấn Vấn vô tình phát hiện được, khiến cô vui mừng gần chết, mà chính ngọn cỏ cũng rất vui vẻ: Lại thêm một skill nữa~
Chờ đến khi Trình Thâm nhận được cốc nước trái cây vị dâu rồi, trong nháy mắt ánh mắt của anh ta nhìn vào bức tranh đã thay đổi, hệt như thấy được một chuyện thần kỳ ngàn năm khó gặp vậy.
"Kỷ Hà Tuyến, cậu phải bảo vệ cho tốt bức tranh này đấy." Đây không hoàn toàn là tranh, là bức tranh chứa một thế giới bên trong.
Anh ta nhìn tay của Quý Hòa Hiện, ánh mắt kia như thể hận không thể quỳ bái anh: "Cậu không chỉ sáng tạo ra một sinh mệnh thần kỳ, cậu còn sáng tạo ra một thế giới thần kỳ."
"Tiếc là," Trình Thâm thở dài đầy ưu thương: "Chỉ có tinh linh nhỏ mới có thể tự do ra vào, chúng ta không vào được."
"Kỷ Hà Tuyến, nói thật cho anh em biết, sao cậu lại có dị năng này?"
Quý Hòa Hiện: "..."
"Đừng để ý tới cậu ta, trước đây đầu cậu ta bị cửa kẹp." Quý Hòa Hiện nói với Diệp Vấn Vấn: "Ăn cơm đi."
Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện nghiêm túc trêu chọc người ta mà không nhịn được cười lên, cô nâng cái bát cơm nhỏ của mình: "Cảm ơn thầy Quý."
Quý Hòa Hiện thoáng nhíu mày, anh chợt nghĩ đã hiểu ngay cô cảm ơn anh vì điều gì, anh dùng cái bát lớn của mình cụng nhẹ vào bát nhỏ của cô: "Đừng khách sáo."
Diệp Vấn Vấn lại nhìn sang Trình Thâm: "Bác sĩ Trình, trước đó vì tôi cho nên đàn ong mật mới bu vào mặt anh, xin lỗi anh, xin lỗi."
Bình thường thì người trưởng trành luôn dùng vật chất để thể hiện sự áy náy và cảm ơn, đây là lần đầu tiên Trình Thâm nhận được một lời xin lỗi nhỏ bé lại trịnh trọng như thế.
Trái tim anh ta khẽ động, anh ta đảo mắt: "Ôi gương mặt đáng thương của tôi..."
Dứt lời, Trình Thâm thấy vẻ áy náy trên mặt tinh linh nhỏ lại đậm hơn một chút, trong thâm tâm của anh ta cảm thấy chơi thật vui, chẳng trách Kỷ Hà Tuyến lại thận trọng bảo bọc nhóc con này như thế, nụ cười trên mặt anh ta vẫn tươi tắn như cũ.
Một nhóc con ngốc nghếch bẩm sinh như thế, ai cam lòng lạnh mặt với cô cơ chứ.
"Thế này đi, em gọi tôi một tiếng anh Trình, tôi sẽ không truy cứu nữa." Anh ta không biết xấu hổ chớp chớp mắt.
Diệp Vấn Vấn: "Vậy anh cứ trách tội tôi tiếp đi."
Trình Thâm: "..."
Quý Hòa Hiện bỗng đứng dậy, anh nhét một miếng bánh mì vào trong miệng Trình Thâm, sau đó lôi anh ta đẩy ra ngoài cửa lớn, Trình Thâm chẳng hề có sức chống cự.
"Mẹ nó, Kỷ Hà Tuyến, cậu có phải anh em tôi không hả." Trình Thâm khó khăn lắm mới lấy được bánh mì ra khỏi miệng, không phải chỉ đùa giỡn tinh linh nhỏ thôi à: "Tốt xấu gì cũng phải trả chìa khóa xe cho tôi chứ!"
Cừa mở ra, chìa khóa xe bị ném ra.
"Tôi vẫn còn chưa kiểm tra cơ thể cho tinh linh nhỏ nữa đấy." Chờ đúng thời cơ, Trình Thâm còn muốn chen vào trong. Quý Hòa Hiện không cho anh ta cơ hội đó: "Không cần cậu bận tâm những chuyện này."
Anh chợt nghĩ đến, nếu cơ thể của tinh linh hoa có vấn đề, tất nhiên ngọn cỏ trong tranh sẽ có phản ứng.
Tuy anh không biết thế giới trong tranh do chính mình vẽ ra là thế giới thế nào, nhưng trực giác nói cho anh biết, ngọn cỏ bên trong tranh được sinh ra để bảo vệ tinh linh hoa.
Vì thế, có thể bỏ qua chuyện Trình Thầm kiểm tra cơ thể hộ Diệp Vấn Vấn.
"Tinh linh nhỏ, lần sau anh Trình Thâm sẽ đến thăm em nhé, em nhớ nhớ đến tôi đấy." Trình Thâm khó khăn chen một cái đầu vào nói câu này, lại bị Quý Hòa Hiện dùng thiết sa chưởng của mình đập ra ngoài.
"Thầy Quý, bác sĩ Trình..." Diệp Vấn Vấn bị một chuỗi động tác trôi chảy này của Quý Hòa Hiện làm cho ngẩn người.
"Không có gì đâu." Thần thái của Quý Hòa Hiện chuyển biến rất tự nhiên: "Cậu ta còn phải đi làm, nếu còn ở lại nữa sẽ đến muộn."
Diệp Vấn Vấn thấy ảnh đế đại nhân đã tin tưởng cô vô điều kiện, vậy cô cũng phải tin tưởng lời của anh vô điều kiện như thế. Cô bèn gật đầu, không lo tới Trình Thâm nữa, vừa ăn sáng vừa kể lại chuyện của tộc ong mật cho anh nghe.
Quý Hòa Hiện đăm chiêu, một lát sau anh cười nhẹ: "Nghe em nói thế, chắc hẳn ong chúa là một con ong mật rất thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất."
Quả nhiên, đến trưa, Đại Hoàng Nhị Hoàng bay đến, biểu thị rằng vương hậu đã đồng ý dời nhà vào trong biệt thự.
Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn đã chọn được một nơi thích hợp.
Biệt thự có hai tầng, tầng thứ hai gần như bỏ trống, có một phòng chuyên dùng để chất đồ cũ, cửa sổ hướng ra ngoài rừng cây, đặt tổ ong ở trong phòng này, đàn ong có thể ra vào cửa mà không hề bị cản trở nào.
Đại Hoàng Nhị Hoàng dẫn theo một đàn ong nhỏ bay quanh một vòng, sau đó quay về báo cáo tình huống lại cho vương hậu, Diệp Vấn Vấn cũng đi theo.
Cuối cùng, Quý Hòa Hiện tìm công cụ đến, anh leo lên cây, những con ong mật bên trong cũng dùng lực, chẳng mấy chốc đã lấy được toàn bộ tổ ong từ trên cây xuống.
Trong lúc đó, vì để cho đàn ong mật không còn lo lắng như thế nữa, Diệp Vấn Vấn ngồi bên cạnh vương hậu bắt đầu kể chuyện cười cho cả đàn ong mật nghe.
Hiệu quả khá tốt, ngay khi Quý Hòa Hiện di chuyển tổ ong, những tiếng ong ong ồn ào bắt đầu dần nhỏ đi theo sự điều tiết của Diệp Vấn Vấn, thậm chí còn có vài con ong mật non bò tới nghe cô kể chuyện cười.
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Quý Hòa Hiện bận bịu hơn một giờ, cuối cùng cũng dọn nhà thay tộc ong mật thành công. Vì để báo đáp anh, vương hậu đã cho tộc ong mật liên tục chuyển mật ong ra ngoài, trong thời gian ngắn đã chuyển đầy một bình lớn.
Diệp Vấn Vấn cũng tạm biệt vương hậu, lui ra khỏi tổ ong. Đại Hoàng Nhị Hoàng nhận được lệnh đưa cô ra ngoài, Đại Hoàng ngờ vực nói: "Diệp Vấn Vấn, mi không ở lại trong tổ ong, vậy mi ở đâu?"
Diệp Vấn Vấn xin đưa chúng nó vào phòng ngủ, xem căn nhà xa hoa mà Quý Hòa Hiện đã mua cho cô, hai con bay quanh liếc mắt nhìn, Đại Hoàng nói: "Xấu quá đi."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Cô liếc mắt nhìn Quý Hòa Hiện ngoài cửa, cô cảm thấy may mắn là ảnh đế đại nhân không nghe hiểu tiếng ong.
----
Phòng quản lý tài sản.
Giờ phút này quản lý đang trò chuyện với vị chủ tài sản đã khiếu nại kia, sau khi người kia biết vẫn chưa diệt được tổ ong thì đã mắng phòng quản lý tài sản đến máu chó đầy đầu.
Quản lý giận mà không dám nói gì, ông ta không thể trêu vào nổi hai người kia, sau khi khuyên can đủ đường mới có thể khiến chủ tài sản tạm thời yên tâm. Cúp điện thoại xong, Tiểu Lưu xông vào, hoảng sợ nói: "Quản lý, cái tổ ong trên cây kia đã biến mất rồi."
Quản lý sợ đến mức run một cái, điện thoại di động không cầm chắc cho nên rớt xuống sàn cái bộp, đập đúng vào đầu ngón chân của ông ta, ông ta đau đến méo mặt: "Đang yên đang lành, sao tự nhiên biến mất được."
"Thật sự không còn nữa." Tiểu Lưu suy đoán: "Liệu có phải Quý tiên sinh mang đi không?"
Quản lý trừng mắt: "Cậu ta là một minh tinh lớn, nào dám làm chuyện như vậy, mau đi xem xem đã xảy ra chuyện gì đi."
----
Trong khu rừng, hơn bảy mươi phần trăm số động vật đang điên cuồng thảo luận tin tộc ong mật chuyển vào biệt thự của con người.
"Nghe nói con người trong biệt thự kia là người tốt, anh ấy đã cứu tộc ong mật, tộc ong mật đã kết minh với anh ấy đó."
"Thật không vậy?"
"Thật một trăm phần trăm luôn."
"Ta có cảm giác đây là trò bịp."
...
Ngày hôm sau, Quý Hòa Hiện rời giường đi chạy bộ buổi sáng, Diệp Vấn Vấn cùng đi với anh. Khi mở cửa ra, hình ảnh trước mắt khiến Diệp Vấn Vấn hít vào một hơi khí lạnh.
---- Trên sàn nhà ngoài cửa, có một đám động vật nhỏ đang nằm úp sấp.
Thấy cửa mở ra, một đám động vật "oa" lên một tiếng, sau đó vòng qua chân Quý Hòa Hiện, công khai bò vào nhà.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Quý Hòa Hiện: "...???"
Hơn mười phút sau, Đại Hoàng Nhị Hoàng cùng Diệp Vấn Vấn bay tới chỗ biệt thự, đồng thời, vương hậu còn cho một đàn ong chuyển chút sữa ong chúa, lấy đó làm quà cảm ơn.
Nhờ có "người đối ngoại" Diệp Vấn Vấn giao lưu ở cả hai bên, cùng với hành động đánh đuổi người phòng quản lý tài sản của Quý Hòa Hiện, cuối cùng tộc ong mật cũng tin tưởng Quý Hòa Hiện không giống với mấy người độc ác giả thiện kia.
Đại Hoàng Nhị Hoàng bay sau lưng Diệp Vấn Vấn, hai con nhìn Quý Hòa Hiện đầy sốt sắng, đặc biệt là Đại Hoàng, mấy cái chân cứ run run lên vì sợ.
"Có chuyện gì thế?" Trình Thâm vẫn luôn ở phòng sách vùi đầu vẽ chính mình nghe được âm thanh, sau khi ra ngoài đã thấy ngay hình ảnh đàn ong đưa sữa ong chúa, anh ta sợ hãi đến mức vội vàng núp ra sau cửa, chỉ sợ ong mật lại bay tới gặm mặt mình.
Sau khi phát hiện đàn ong không hề để ý đến anh ta, lúc này anh ta mới chậm rãi đi ra từ sau cửa: "Ai da, tinh linh nhỏ về rồi đấy à, em mà không về nữa thì Kỷ Hà Tuyến sẽ gấp đến khóc đấy."
Quý Hòa Hiện: "..."
"Thứ gì thế? Ong mật đưa à?" Trình Thâm ngạc nhiên cầm lấy cái kén nhỏ trên bàn trà, nói với Diệp Vấn Vấn: "Em còn có thể để ong mật tặng đồ, giỏi lắm."
Diệp Vấn Vấn giải thích: "Đây là sữa ong chúa, ong chúa đưa."
Cô nói lại chuyện đã xảy ra trước đó một cách đơn giản.
Trình Thâm: "..."
Vừa nãy anh ta ở phòng sách đã bỏ qua gì thế???
Đại Hoàng Nhị Hoàng thấy Trình Thâm đi ra thì vội vàng bay lên cao một chút, ai biết người này có phải người tốt hay không.
Phòng quản lý tài sản nhận được khiếu nại, họ kiên quyết dỡ bỏ tổ ong, tuy Quý Hòa Hiện đã cản lại, nhưng tổ ong vẫn treo trên cây, với những chủ tài sản không biết gì trong khu lâm viên mà nói, đúng là mầm họa thật.
Dù bây giờ Quý Hòa Hiện đã cản lại, nhưng cũng không có nghĩ tổ ong vẫn có thể tiếp tục treo trên đó.
Quý Hòa Hiện cho tộc ong mật hai kiến nghị:
Một, rời khỏi nơi này, chọn một nơi không người xây dựng nhà lần nữa.
Hai, dời vào biệt thự của Quý Hòa Hiện.
Hai con Hoàng vốn chỉ phụng mệnh dẫn đàn ong đưa sữa ong chúa đến, nghe Quý Hòa Hiện nói thế thì cuống lên: Nói chuyển nhà là có thể chuyển ngay à.
Quý Hòa Hiện chỉ nói ra kiến nghị của anh, muốn giao lưu đàng hoàng thì cần phải có Diệp Vấn Vấn. Ngay khi cô nghe Quý Hòa Hiện nói xong hai kiến nghị này, đặc biệt là kiến nghị thứ hai, cô đã sửng sốt hồi lâu.
Từ sau khi người của phòng quản lý tài sản đi, cô vẫn luôn suy nghĩ xem tộc ong mật nên làm gì, cách duy nhất chính là dọn nhà. Nhưng ong chúa đang có thai, toàn bộ tộc ong mật có đến hàng vạn con, muốn dọn nhà, nói thì dễ, nhưng làm thì khó.
Trong lúc vô tình, cô đã đứng ở góc độ của ong mật mà suy nghĩ, cô đã bị vương hậu nhận làm tộc nhân, dù thế nào, cô cũng nên cân nhắc cho cả tộc ong mật.
Cho dù cô không phải ong mật.
Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ Quý Hòa Hiện sẽ đưa ra kiến nghị thứ hai, dọn nhà từ ngoài cây lớn kia vào trong biệt thự, động tác rất đơn giản -- Quý Hòa Hiện lấy hết tổ ong trên cây xuống, chuyển vào nhà là xong.
Diệp Vấn Vấn hít sâu một hơi, cô biết, ảnh đế đại nhân giúp tộc ong là vì tin tưởng cô, tin tưởng tộc ong mật sẽ không làm anh bị thương.
Diệp Vấn Vấn kiềm chế tâm tình của mình, cô nói với Đại Hoàng Nhị Hoàng: "Thầy Quý nói đúng lắm, Đại Hoàng Nhị Hoàng, chúng ta không có lựa chọn. Không thì mấy người kia còn có thể trở lại nữa, chúng ta không thể ngăn được."
Đại Hoàng Nhị Hoàng không biết nên làm gì, cuối cùng Diệp Vấn Vấn cùng quay về tổ ong với chúng nó, truyền đạt ý tứ của Quý Hòa Hiện.
Vương hậu nghe xong, im lặng không nói.
Đây là gia tộc của nó, nó nào cam lòng mang đi. Hơn nữa, dọn nhà không phải chuyện dễ, không phải chỉ trong thời gian ngắn đã có thể tìm được nơi thích hợp để ở.
Nhưng Diệp Vấn Vấn nói rất đúng, con người còn có thể trở lại, lần này bộ tộc của nó được con người trong biệt thự cứu, nhưng lần sau thì sao.
Nhưng nếu phải chuyển cả tộc ong mật vào trong nhà của con người kia, sinh hoạt gần với con người như thế, đây không phải kết quả nó muốn.
"Ta cần suy nghĩ lại." Vương hậu na nửa người dưới một cách khó khăn, trong giọng nói lộ ra mấy phần khó chịu.
Một lát sau, nó nói: "Diệp Vấn Vấn, mi có nghĩ tới hay không, sinh hoạt dựa vào con người, một khi bị con người vứt bỏ, kết cục chỉ có chết."
Diệp Vấn Vấn kiên nhẫn nói: "Vương hậu, chúng ta không dựa vào, mà chúng ta chỉ tìm kiếm sự hợp tác và che chở. Chuyển vào nhà của thầy Quý, anh ấy lấy thân phận con người cho tộc ong mật chúng ta có chỗ ở ổn định, chúng ta có thể sản xuất mật ong cho anh ấy."
"Đối với anh ấy mà nói, chỉ là tốn một nơi đặt tổ ong mà thôi." Diệp Vấn Vấn biết bây giờ tâm trạng của vương hậu đang không tốt lắm, sau khi cô nói lợi và hại cho nó biết xong cũng để thời gian cho vương hậu suy nghĩ rõ ràng, làm xong tất cả thứ này, cô về biệt thự.
Trở về biệt thự, cô vừa lúc nghe được Trình Thâm đang nói chuyện với Quý Hòa Hiện, cô lặng lẽ bay đến chỗ cao hơn.
"Cậu thật sự muốn đặt một tổ ong trong nhà mình à?" Trình Thâm nói.
Quý Hòa Hiện "ừ" một tiếng, anh đang đi quanh phòng tìm kiếm vị trí thích hợp để đặt tổ ong.
Trình Thâm đi theo anh: "Cậu vì con tinh linh nhỏ kia của cậu, lá gan của cậu cũng lớn thật đất, cậu không sợ có ngày nào đó mình bỗng bị chích à?"
"Sẽ không, có Vấn Vấn." Quý Hòa Hiện nói rất chắc chắn.
Diệp Vấn Vấn cắn môi, chóp mũi cô có hơi cay cay.
"Vâng, tôi biết có tinh linh nhỏ, cô ấy có thể giao tiếp với ong mật là chuyện tốt, nhưng nhiều ong mật như thế, có thể đảm bảo rằng không có một con ong mật nào chích cậu không?" Trình Thâm lắc đầu một cái: "Cô ấy không phải vạn năng, cậu càng không phải người nuôi ong chuyên nghiệp, đây là chuyện nguy hiểm, tốt nhất cậu nên suy nghĩ cho kỹ đi."
Quý Hòa Hiện: "Tôi cân nhắc kỹ rồi."
Trình Thâm thở dài, anh ta biết chuyện mà Quý Hòa Hiện đã quyết định rồi thì có mười con trâu cũng kéo lại không được. Anh ta không khuyên nữa, lại chợt nghĩ đến gì đó: "Tinh linh nhỏ nhà cậu có thể giao tiếp với động vật, có khi nào sau này cô ấy gặp động vật nào cũng muốn mang về, biết đâu chỗ này của cậu sẽ thành vườn thú nhỉ."
Ngẫm lại hình ảnh kia, rất thú vị, Trình Thâm lại vui vẻ: "Không tệ không tệ."
Quý Hòa Hiện: "..."
Diệp Vấn Vấn phồng má, cô nhỏ giọng: "Tôi mới không gặp gì cũng mang về nhà."
Đây là nhà của ảnh đế đại nhân, ngay cả cô cũng là do ảnh đế đại nhân vẽ ra, cô không phải chủ nhân của nơi này, cô sẽ không biết xấu hổ mà mang đủ thứ về biệt thự như thế.
Cô chỉ nghe Trình Thâm nói tiếp: "Tại sao tôi tự vẽ ra lại không sống thế, có phải cậu đưa nhầm bút không? Hay là do, chỉ có cậu vẽ mới sống?"
Quý Hòa Hiện không để ý tới anh ta.
Trình Thâm vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta lấy bức vẽ của mình ra: "Kỷ Hà Tuyến, cậu nhìn đi."
Quý Hòa Hiện không tránh đi, anh liếc mắt nhìn: "Cậu vẽ gì thế?"
"Tôi đó." Trình Thâm nói với vẻ tự tin.
Diệp Vấn Vấn tò mò bay qua, hai người đàn ông đều không phát hiện trên đỉnh đầu mình có một con tinh linh hoa đang bay.
Trên giấy vẽ có một người nhỏ, đúng là có mũi có mắt, có tay có chân, hệt như một người béo ú.
Chỉ có xấu hơn, không có xấu nhất.
"Tôi cảm thấy tôi vẽ cũng không tệ lắm." Trình Thầm cảm giác được sự ghét bỏ mà Quý Hòa Hiện chưa nói ra, anh ta ồn ào kêu oan: "Bàn tay này của tôi luôn cầm dao phẩu thật, chứ không phải cầm bút vẽ, có thể vẽ được như thế đã tốt lắm rồi."
"Anh em, cậu vẽ cho tôi một..." Lời còn chưa dứt, ngay trên đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng kêu mềm mại lẫn kinh ngạc: "Thầy Quý---!"
Hai người ngẩng đầu, Quý Hòa Hiện phản xạ có điều đưa tay ra, tiếp được Diệp Vấn Vấn đang rơi xuống. Cô nằm nhoài trong lòng bàn tay anh, trái tim nhảy lên ầm ầm, một lát cũng không hoàn hồn được.
Nhịp tim của Quý Hòa Hiện cũng nhanh hơn theo động tác vừa nãy của Diệp Vấn Vấn, anh còn chưa thở ra thì Trình Thâm đã châu đầu tới, vươn ngón tay lật Diệp Vấn Vấn một vòng, nhanh đến mức Quý Hòa Hiện không kịp phản ứng lại: "Ôi trời ạ, tinh linh nhỏ em bị làm sao thế, hết thể lực à?"
Quý Hòa Hiện trừng mắt với anh ta.
"Được được, tôi không chạm vào cô ấy." Trình Thâm đối diện với ánh mắt uy hiếp của Quý Hòa Hiện thì lùi về sau hai bước, ngưng lại sự rục rịch muốn chọt tinh linh hoa thêm lần nữa.
Lúc này Quý Hòa Hiện mới thu hồi ánh mắt, khi anh nhìn sang Diệp Vấn Vấn thì ánh mắt chợt dịu xuống: "Hết phấn hoa à?" Ngay cả giọng nói cũng mềm đi mấy phần.
Trình Thâm: "..."
Nhịp tim của Diệp Vấn Vấn bình phục lại, cô ngoan ngoãn gật đầu, cũng may là ảnh đế đại nhân chụp được cô.
Quý Hòa Hiện đi vào phòng ngủ, đưa Diệp Vấn Vấn vào trong tranh.
Diệp Vấn Vấn vẩy phấn hoa vào cánh xong lại nhìn cánh mình, đừng nói, phấn hoa đối với cô hệt như thể lực trong game vậy, Trình Thâm dùng từ không sai.
Không có phấn hoa, cô không làm được gì cả.
Sau khi tạm thời xử lý xong mọi chuyện, cuối cùng cũng có thể ăn sáng rồi.
Trình Thâm bỗng thấy một màn thần kỳ, tinh linh hoa trong tranh đẩy một cái ống nước ra khỏi tranh, cái ống nước kia to cỡ ống hút mà thôi, Quý Hòa Hiện lại cầm cái cốc đặt dưới ống nước.
Hai giây sau, một chất lỏng màu xanh nhạt chảy ra, không tới nửa phút đã đầy một cốc.
Trình Thâm bị một màn tam quan vỡ nát trước mắt làm cho khiếp sợ: "Đây là gì?"
Quý Hòa Hiện: "Nước trái cây."
Trình Thâm: "Cậu có thể vẽ cả nước trái cây à?"
Quý Hòa Hiện mỉm cười lắc đầu: "Không phải tôi."
Trình Thâm còn muốn nói gì đó, Diệp Vấn Vấn chợt bay ra ngoài, hỏi anh ta: "Bác sĩ Trình, anh muốn uống nước trái cây vị gì?"
Còn có thể chọn vị nữa?
Trình Thâm vô thức nói: "Vị dâu."
Diệp Vấn Vấn bay về trong tranh, nho bên trong đều có bề ngoài giống nhau, chỉ là mỗi trái đều có vị khác nhau, nhìn từ vẻ ngoài thì không thể nào biết được trái nào là vị nho cả. Cô không làm được, nhưng ngọn cỏ có thể làm được.
Đây là do ngày hôm qua Diệp Vấn Vấn vô tình phát hiện được, khiến cô vui mừng gần chết, mà chính ngọn cỏ cũng rất vui vẻ: Lại thêm một skill nữa~
Chờ đến khi Trình Thâm nhận được cốc nước trái cây vị dâu rồi, trong nháy mắt ánh mắt của anh ta nhìn vào bức tranh đã thay đổi, hệt như thấy được một chuyện thần kỳ ngàn năm khó gặp vậy.
"Kỷ Hà Tuyến, cậu phải bảo vệ cho tốt bức tranh này đấy." Đây không hoàn toàn là tranh, là bức tranh chứa một thế giới bên trong.
Anh ta nhìn tay của Quý Hòa Hiện, ánh mắt kia như thể hận không thể quỳ bái anh: "Cậu không chỉ sáng tạo ra một sinh mệnh thần kỳ, cậu còn sáng tạo ra một thế giới thần kỳ."
"Tiếc là," Trình Thâm thở dài đầy ưu thương: "Chỉ có tinh linh nhỏ mới có thể tự do ra vào, chúng ta không vào được."
"Kỷ Hà Tuyến, nói thật cho anh em biết, sao cậu lại có dị năng này?"
Quý Hòa Hiện: "..."
"Đừng để ý tới cậu ta, trước đây đầu cậu ta bị cửa kẹp." Quý Hòa Hiện nói với Diệp Vấn Vấn: "Ăn cơm đi."
Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện nghiêm túc trêu chọc người ta mà không nhịn được cười lên, cô nâng cái bát cơm nhỏ của mình: "Cảm ơn thầy Quý."
Quý Hòa Hiện thoáng nhíu mày, anh chợt nghĩ đã hiểu ngay cô cảm ơn anh vì điều gì, anh dùng cái bát lớn của mình cụng nhẹ vào bát nhỏ của cô: "Đừng khách sáo."
Diệp Vấn Vấn lại nhìn sang Trình Thâm: "Bác sĩ Trình, trước đó vì tôi cho nên đàn ong mật mới bu vào mặt anh, xin lỗi anh, xin lỗi."
Bình thường thì người trưởng trành luôn dùng vật chất để thể hiện sự áy náy và cảm ơn, đây là lần đầu tiên Trình Thâm nhận được một lời xin lỗi nhỏ bé lại trịnh trọng như thế.
Trái tim anh ta khẽ động, anh ta đảo mắt: "Ôi gương mặt đáng thương của tôi..."
Dứt lời, Trình Thâm thấy vẻ áy náy trên mặt tinh linh nhỏ lại đậm hơn một chút, trong thâm tâm của anh ta cảm thấy chơi thật vui, chẳng trách Kỷ Hà Tuyến lại thận trọng bảo bọc nhóc con này như thế, nụ cười trên mặt anh ta vẫn tươi tắn như cũ.
Một nhóc con ngốc nghếch bẩm sinh như thế, ai cam lòng lạnh mặt với cô cơ chứ.
"Thế này đi, em gọi tôi một tiếng anh Trình, tôi sẽ không truy cứu nữa." Anh ta không biết xấu hổ chớp chớp mắt.
Diệp Vấn Vấn: "Vậy anh cứ trách tội tôi tiếp đi."
Trình Thâm: "..."
Quý Hòa Hiện bỗng đứng dậy, anh nhét một miếng bánh mì vào trong miệng Trình Thâm, sau đó lôi anh ta đẩy ra ngoài cửa lớn, Trình Thâm chẳng hề có sức chống cự.
"Mẹ nó, Kỷ Hà Tuyến, cậu có phải anh em tôi không hả." Trình Thâm khó khăn lắm mới lấy được bánh mì ra khỏi miệng, không phải chỉ đùa giỡn tinh linh nhỏ thôi à: "Tốt xấu gì cũng phải trả chìa khóa xe cho tôi chứ!"
Cừa mở ra, chìa khóa xe bị ném ra.
"Tôi vẫn còn chưa kiểm tra cơ thể cho tinh linh nhỏ nữa đấy." Chờ đúng thời cơ, Trình Thâm còn muốn chen vào trong. Quý Hòa Hiện không cho anh ta cơ hội đó: "Không cần cậu bận tâm những chuyện này."
Anh chợt nghĩ đến, nếu cơ thể của tinh linh hoa có vấn đề, tất nhiên ngọn cỏ trong tranh sẽ có phản ứng.
Tuy anh không biết thế giới trong tranh do chính mình vẽ ra là thế giới thế nào, nhưng trực giác nói cho anh biết, ngọn cỏ bên trong tranh được sinh ra để bảo vệ tinh linh hoa.
Vì thế, có thể bỏ qua chuyện Trình Thầm kiểm tra cơ thể hộ Diệp Vấn Vấn.
"Tinh linh nhỏ, lần sau anh Trình Thâm sẽ đến thăm em nhé, em nhớ nhớ đến tôi đấy." Trình Thâm khó khăn chen một cái đầu vào nói câu này, lại bị Quý Hòa Hiện dùng thiết sa chưởng của mình đập ra ngoài.
"Thầy Quý, bác sĩ Trình..." Diệp Vấn Vấn bị một chuỗi động tác trôi chảy này của Quý Hòa Hiện làm cho ngẩn người.
"Không có gì đâu." Thần thái của Quý Hòa Hiện chuyển biến rất tự nhiên: "Cậu ta còn phải đi làm, nếu còn ở lại nữa sẽ đến muộn."
Diệp Vấn Vấn thấy ảnh đế đại nhân đã tin tưởng cô vô điều kiện, vậy cô cũng phải tin tưởng lời của anh vô điều kiện như thế. Cô bèn gật đầu, không lo tới Trình Thâm nữa, vừa ăn sáng vừa kể lại chuyện của tộc ong mật cho anh nghe.
Quý Hòa Hiện đăm chiêu, một lát sau anh cười nhẹ: "Nghe em nói thế, chắc hẳn ong chúa là một con ong mật rất thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất."
Quả nhiên, đến trưa, Đại Hoàng Nhị Hoàng bay đến, biểu thị rằng vương hậu đã đồng ý dời nhà vào trong biệt thự.
Quý Hòa Hiện và Diệp Vấn Vấn đã chọn được một nơi thích hợp.
Biệt thự có hai tầng, tầng thứ hai gần như bỏ trống, có một phòng chuyên dùng để chất đồ cũ, cửa sổ hướng ra ngoài rừng cây, đặt tổ ong ở trong phòng này, đàn ong có thể ra vào cửa mà không hề bị cản trở nào.
Đại Hoàng Nhị Hoàng dẫn theo một đàn ong nhỏ bay quanh một vòng, sau đó quay về báo cáo tình huống lại cho vương hậu, Diệp Vấn Vấn cũng đi theo.
Cuối cùng, Quý Hòa Hiện tìm công cụ đến, anh leo lên cây, những con ong mật bên trong cũng dùng lực, chẳng mấy chốc đã lấy được toàn bộ tổ ong từ trên cây xuống.
Trong lúc đó, vì để cho đàn ong mật không còn lo lắng như thế nữa, Diệp Vấn Vấn ngồi bên cạnh vương hậu bắt đầu kể chuyện cười cho cả đàn ong mật nghe.
Hiệu quả khá tốt, ngay khi Quý Hòa Hiện di chuyển tổ ong, những tiếng ong ong ồn ào bắt đầu dần nhỏ đi theo sự điều tiết của Diệp Vấn Vấn, thậm chí còn có vài con ong mật non bò tới nghe cô kể chuyện cười.
Bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Quý Hòa Hiện bận bịu hơn một giờ, cuối cùng cũng dọn nhà thay tộc ong mật thành công. Vì để báo đáp anh, vương hậu đã cho tộc ong mật liên tục chuyển mật ong ra ngoài, trong thời gian ngắn đã chuyển đầy một bình lớn.
Diệp Vấn Vấn cũng tạm biệt vương hậu, lui ra khỏi tổ ong. Đại Hoàng Nhị Hoàng nhận được lệnh đưa cô ra ngoài, Đại Hoàng ngờ vực nói: "Diệp Vấn Vấn, mi không ở lại trong tổ ong, vậy mi ở đâu?"
Diệp Vấn Vấn xin đưa chúng nó vào phòng ngủ, xem căn nhà xa hoa mà Quý Hòa Hiện đã mua cho cô, hai con bay quanh liếc mắt nhìn, Đại Hoàng nói: "Xấu quá đi."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Cô liếc mắt nhìn Quý Hòa Hiện ngoài cửa, cô cảm thấy may mắn là ảnh đế đại nhân không nghe hiểu tiếng ong.
----
Phòng quản lý tài sản.
Giờ phút này quản lý đang trò chuyện với vị chủ tài sản đã khiếu nại kia, sau khi người kia biết vẫn chưa diệt được tổ ong thì đã mắng phòng quản lý tài sản đến máu chó đầy đầu.
Quản lý giận mà không dám nói gì, ông ta không thể trêu vào nổi hai người kia, sau khi khuyên can đủ đường mới có thể khiến chủ tài sản tạm thời yên tâm. Cúp điện thoại xong, Tiểu Lưu xông vào, hoảng sợ nói: "Quản lý, cái tổ ong trên cây kia đã biến mất rồi."
Quản lý sợ đến mức run một cái, điện thoại di động không cầm chắc cho nên rớt xuống sàn cái bộp, đập đúng vào đầu ngón chân của ông ta, ông ta đau đến méo mặt: "Đang yên đang lành, sao tự nhiên biến mất được."
"Thật sự không còn nữa." Tiểu Lưu suy đoán: "Liệu có phải Quý tiên sinh mang đi không?"
Quản lý trừng mắt: "Cậu ta là một minh tinh lớn, nào dám làm chuyện như vậy, mau đi xem xem đã xảy ra chuyện gì đi."
----
Trong khu rừng, hơn bảy mươi phần trăm số động vật đang điên cuồng thảo luận tin tộc ong mật chuyển vào biệt thự của con người.
"Nghe nói con người trong biệt thự kia là người tốt, anh ấy đã cứu tộc ong mật, tộc ong mật đã kết minh với anh ấy đó."
"Thật không vậy?"
"Thật một trăm phần trăm luôn."
"Ta có cảm giác đây là trò bịp."
...
Ngày hôm sau, Quý Hòa Hiện rời giường đi chạy bộ buổi sáng, Diệp Vấn Vấn cùng đi với anh. Khi mở cửa ra, hình ảnh trước mắt khiến Diệp Vấn Vấn hít vào một hơi khí lạnh.
---- Trên sàn nhà ngoài cửa, có một đám động vật nhỏ đang nằm úp sấp.
Thấy cửa mở ra, một đám động vật "oa" lên một tiếng, sau đó vòng qua chân Quý Hòa Hiện, công khai bò vào nhà.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Quý Hòa Hiện: "...???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.