Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 3: Không muốn tiến cung
Jade M
07/01/2025
Lý Yến trở về phòng, đóng chặt cửa, rồi thả mình xuống giường. Dù cố gắng điều chỉnh nhịp thở, cô vẫn cảm nhận rõ tim mình đập mạnh mẽ trong lồng ngực. Những lời của Thẩm Mặc vẫn văng vẳng trong đầu cô, mỗi câu như mũi tên ghim sâu vào tâm trí.
“Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là gì?” Lý Yến hỏi, giọng pha chút mệt mỏi.
[Hệ thống]: “Hiện tại ngươi đã tạm thời tránh được nghi ngờ của Thẩm Mặc. Tuy nhiên, độ hảo cảm của hắn với ngươi vẫn ở mức âm. Nhiệm vụ tiếp theo: Dùng hành động của ngươi để chứng minh sự trung thành. Hệ thống khuyến nghị: Tìm cách khiến Thẩm Mặc cảm nhận được sự đáng tin của ngươi.”
“Đáng tin? Với một kẻ đa nghi như hắn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?” Lý Yến cắn môi, cảm thấy nhiệm vụ này đúng là thử thách thần kinh.
[Hệ thống]: “Đó là lý do ngươi phải hành động thông minh. Nếu không làm được, kết cục của ngươi sẽ giống như nguyên chủ: mất mạng dưới lưỡi kiếm của Thẩm Mặc.”
Những lời cảnh báo lạnh lùng của hệ thống khiến Lý Yến rùng mình. Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt kiên định hơn. Dù khó khăn đến đâu, cô cũng không thể để mình trở thành một nhân vật phụ bị vứt bỏ không thương tiếc như trong tiểu thuyết.
...
Sáng hôm sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của nha hoàn đánh thức Lý Yến. Cô lờ mờ nhớ lại nhiệm vụ của hệ thống, lòng đầy bất an, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
“Tiểu thư, lão phu nhân truyền lệnh, hôm nay mọi người trong phủ sẽ cùng dùng bữa sáng. Người dặn tiểu thư mau đến chính sảnh.”
Lý Yến gật đầu, nhanh chóng chỉnh trang. Cô chọn một bộ váy thêu hoa thanh lịch nhưng không quá phô trương, vừa đủ để tôn lên vẻ đoan trang của mình mà không gây sự chú ý không cần thiết.
Chính sảnh của Mộc phủ rộng lớn và trang nghiêm. Khi bước vào, ánh mắt của Lý Yến lướt qua những người đang ngồi. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với những người được gọi là "người thân" của Mộc Yên: tổ mẫu với dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt sắc sảo, phụ thân nghiêm nghị ít nói, và các di nương với nụ cười ẩn nhẫn.
Đặc biệt, các công tử, tiểu thư cùng thế hệ với Mộc Yên đều đang cúi đầu lặng lẽ ngồi ở vị trí thấp hơn. Trái lại, Mộc Yên là đích nữ được ưu ái xếp ngồi ngang hàng với các trưởng bối.
“Yên Nhi, ngồi cạnh tổ mẫu đi.” tổ mẫu cất giọng, ánh mắt trìu mến hiếm thấy.
Lý Yến khẽ cúi đầu đáp lời, trong lòng thầm cảm thán về vị thế đặc biệt mà nguyên chủ từng nắm giữ. Được nuông chiều đến mức vượt xa lẽ thường, Mộc Yên chẳng khác nào một ngọn dao sắc bén khiến kẻ khác vừa ganh ghét vừa e sợ. Nhưng dù có bất mãn thế nào, không ai dám công khai phản kháng, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn, giả vờ thuận phục trước quyền thế.
Lý Yến bước đến chỗ của tổ mẫu, khẽ cúi đầu chào. Tổ mẫu nhìn cô với ánh mắt hiền từ, khác hẳn so với sự lạnh lùng mà bà thường thể hiện. “Yên Nhi, cháu trưởng thành thật nhanh. Đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.” tổ mẫu nhẹ nhàng nói, giọng êm ái.
“Cảm ơn tổ mẫu đã khen ngợi” Lý Yến cúi đầu, lòng cảm thấy bứt rứt vì không thể trả lời tổ mẫu một cách chân thành. Cô không có quan hệ máu mủ gì với gia đình này, chỉ là một người đến từ thế giới khác, thâm nhập vào cuộc sống của nguyên chủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Yến cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người trong phòng hướng về mình khi phụ thân của cô, Đại học sĩ Mộc Thái, lên tiếng. Cô khẽ hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bảo bối nhỏ, phụ thân có hỏi qua Khâm Thiên Giám, năm sau tuyển tú không cần phải nhất định là 19 tuổi. Yên Nhi, con có thể tham gia rồi.” Mộc Thái nói, ánh mắt trìu mến nhưng cũng toát lên sự kỳ vọng lớn lao.
Lý Yến cảm thấy cổ họng khô khốc. Đây là cơ hội mà nguyên chủ đã khao khát từ lâu. Nếu được chọn tham gia tuyển tú, Mộc Yên sẽ có cơ hội tiến cung, trở thành phi tần của hoàng đế và giành lấy quyền lực tối cao trong chốn hậu cung, trở thành nữ nhân được tôn kính nhất trong Cảnh An quốc.
Hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu Lý Yến, giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của cô.
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Ký chủ không được tiến cung. Nếu làm vậy, ngươi sẽ không thể thu thập đủ hảo cảm từ nhân vật phản diện Thẩm Mặc. Điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, hậu quả ngươi tự gánh chịu."
Lý Yến giật mình, tay nắm chặt chiếc khăn tay trong lòng. Cô cắn môi, cảm giác như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mình. Tiến cung? Đó vốn dĩ không phải điều cô mong muốn. Chỉ cần nghĩ đến những âm mưu, tranh đoạt trong hậu cung cũng đủ khiến cô cảm thấy áp lực.
Lý Yến nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như nước, giọng nói nũng nịu:
"Phụ thân, con không muốn tham gia tuyển tú nữa. Hậu cung đầy rẫy âm mưu và hiểm họa, con chỉ muốn ở bên tổ mẫu và phụ thân, sống một cuộc đời bình yên thôi."
Lời nói ngọt ngào, pha lẫn chút trẻ con của cô khiến tổ mẫu và Mộc Thái đều khựng lại. Tổ mẫu khẽ mỉm cười, ánh mắt vốn lạnh lùng giờ đây như mềm mại hơn vài phần.
"Yên Nhi, con quả thật là đứa bé hiểu chuyện. Không tham vọng quyền quý mà lại biết nghĩ đến gia đình. Tổ mẫu rất hài lòng." Bà vỗ nhẹ lên tay cô, như muốn truyền cho cô sự khích lệ.
Mộc Thái nhìn con gái, trong lòng cũng có chút bất ngờ. Trước đây, Mộc Yên luôn ao ước được tiến cung, còn không ít lần nhắc đến mong muốn trở thành Hoàng phi. Nhưng hôm nay, cô lại chủ động từ chối, thậm chí còn muốn an phận ở nhà.
"Yên Nhi, con không phải hôm trước còn khóc lóc nói nhất định phải tham gia tuyển tú sao ? Đổi ý rồi ? "
Lý Yến thoáng giật mình trước câu hỏi của Mộc Thái. Trong lòng cô thầm oán nguyên chủ vì đã tạo ra hình tượng "đòi bằng được" quá mức rõ ràng. Tuy nhiên, nét mặt cô nhanh chóng dịu lại, đôi mắt rưng rưng như thể đang cố kìm nén một nỗi buồn khó tả.
"Phụ thân, trước đây con thật sự muốn tiến cung, nhưng giờ nghĩ lại, con cảm thấy mình quá ngây thơ," cô cất giọng nhẹ nhàng, pha chút nghẹn ngào. "Mẫu thân mất sớm, tổ mẫu và phụ thân đã vất vả chăm sóc con đến tận bây giờ. Nếu con vì chút hư danh mà rời xa gia đình, chẳng phải là bất hiếu sao?"
Nói đến đây, Lý Yến cúi đầu, tay khẽ vân vê mép áo, làm ra vẻ yếu đuối.
"Con không muốn vì tham vọng nhất thời mà đánh mất những gì quan trọng nhất. Con chỉ mong có thể ở bên tổ mẫu và phụ thân thêm một thời gian nữa, chăm sóc và làm tròn bổn phận của một đứa con hiếu thảo."
Lời nói của cô khiến tổ mẫu ngồi bên cạnh không khỏi cảm động. Ánh mắt bà dần dịu lại, bà vỗ nhẹ lên vai Lý Yến, giọng khẽ khàng:
"Yên Nhi, con hiểu chuyện như vậy, tổ mẫu rất vui. Đúng là một đứa bé ngoan."
“Hệ thống, nhiệm vụ tiếp theo là gì?” Lý Yến hỏi, giọng pha chút mệt mỏi.
[Hệ thống]: “Hiện tại ngươi đã tạm thời tránh được nghi ngờ của Thẩm Mặc. Tuy nhiên, độ hảo cảm của hắn với ngươi vẫn ở mức âm. Nhiệm vụ tiếp theo: Dùng hành động của ngươi để chứng minh sự trung thành. Hệ thống khuyến nghị: Tìm cách khiến Thẩm Mặc cảm nhận được sự đáng tin của ngươi.”
“Đáng tin? Với một kẻ đa nghi như hắn, đây không phải là tự tìm đường chết sao?” Lý Yến cắn môi, cảm thấy nhiệm vụ này đúng là thử thách thần kinh.
[Hệ thống]: “Đó là lý do ngươi phải hành động thông minh. Nếu không làm được, kết cục của ngươi sẽ giống như nguyên chủ: mất mạng dưới lưỡi kiếm của Thẩm Mặc.”
Những lời cảnh báo lạnh lùng của hệ thống khiến Lý Yến rùng mình. Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt kiên định hơn. Dù khó khăn đến đâu, cô cũng không thể để mình trở thành một nhân vật phụ bị vứt bỏ không thương tiếc như trong tiểu thuyết.
...
Sáng hôm sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng của nha hoàn đánh thức Lý Yến. Cô lờ mờ nhớ lại nhiệm vụ của hệ thống, lòng đầy bất an, nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh.
“Tiểu thư, lão phu nhân truyền lệnh, hôm nay mọi người trong phủ sẽ cùng dùng bữa sáng. Người dặn tiểu thư mau đến chính sảnh.”
Lý Yến gật đầu, nhanh chóng chỉnh trang. Cô chọn một bộ váy thêu hoa thanh lịch nhưng không quá phô trương, vừa đủ để tôn lên vẻ đoan trang của mình mà không gây sự chú ý không cần thiết.
Chính sảnh của Mộc phủ rộng lớn và trang nghiêm. Khi bước vào, ánh mắt của Lý Yến lướt qua những người đang ngồi. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với những người được gọi là "người thân" của Mộc Yên: tổ mẫu với dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt sắc sảo, phụ thân nghiêm nghị ít nói, và các di nương với nụ cười ẩn nhẫn.
Đặc biệt, các công tử, tiểu thư cùng thế hệ với Mộc Yên đều đang cúi đầu lặng lẽ ngồi ở vị trí thấp hơn. Trái lại, Mộc Yên là đích nữ được ưu ái xếp ngồi ngang hàng với các trưởng bối.
“Yên Nhi, ngồi cạnh tổ mẫu đi.” tổ mẫu cất giọng, ánh mắt trìu mến hiếm thấy.
Lý Yến khẽ cúi đầu đáp lời, trong lòng thầm cảm thán về vị thế đặc biệt mà nguyên chủ từng nắm giữ. Được nuông chiều đến mức vượt xa lẽ thường, Mộc Yên chẳng khác nào một ngọn dao sắc bén khiến kẻ khác vừa ganh ghét vừa e sợ. Nhưng dù có bất mãn thế nào, không ai dám công khai phản kháng, chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn, giả vờ thuận phục trước quyền thế.
Lý Yến bước đến chỗ của tổ mẫu, khẽ cúi đầu chào. Tổ mẫu nhìn cô với ánh mắt hiền từ, khác hẳn so với sự lạnh lùng mà bà thường thể hiện. “Yên Nhi, cháu trưởng thành thật nhanh. Đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.” tổ mẫu nhẹ nhàng nói, giọng êm ái.
“Cảm ơn tổ mẫu đã khen ngợi” Lý Yến cúi đầu, lòng cảm thấy bứt rứt vì không thể trả lời tổ mẫu một cách chân thành. Cô không có quan hệ máu mủ gì với gia đình này, chỉ là một người đến từ thế giới khác, thâm nhập vào cuộc sống của nguyên chủ để hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Yến cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người trong phòng hướng về mình khi phụ thân của cô, Đại học sĩ Mộc Thái, lên tiếng. Cô khẽ hít một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bảo bối nhỏ, phụ thân có hỏi qua Khâm Thiên Giám, năm sau tuyển tú không cần phải nhất định là 19 tuổi. Yên Nhi, con có thể tham gia rồi.” Mộc Thái nói, ánh mắt trìu mến nhưng cũng toát lên sự kỳ vọng lớn lao.
Lý Yến cảm thấy cổ họng khô khốc. Đây là cơ hội mà nguyên chủ đã khao khát từ lâu. Nếu được chọn tham gia tuyển tú, Mộc Yên sẽ có cơ hội tiến cung, trở thành phi tần của hoàng đế và giành lấy quyền lực tối cao trong chốn hậu cung, trở thành nữ nhân được tôn kính nhất trong Cảnh An quốc.
Hệ thống bất ngờ vang lên trong đầu Lý Yến, giọng nói lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ đang hỗn loạn của cô.
[Hệ thống]: "Cảnh báo! Ký chủ không được tiến cung. Nếu làm vậy, ngươi sẽ không thể thu thập đủ hảo cảm từ nhân vật phản diện Thẩm Mặc. Điều này đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại, hậu quả ngươi tự gánh chịu."
Lý Yến giật mình, tay nắm chặt chiếc khăn tay trong lòng. Cô cắn môi, cảm giác như một xô nước lạnh tạt thẳng vào mình. Tiến cung? Đó vốn dĩ không phải điều cô mong muốn. Chỉ cần nghĩ đến những âm mưu, tranh đoạt trong hậu cung cũng đủ khiến cô cảm thấy áp lực.
Lý Yến nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như nước, giọng nói nũng nịu:
"Phụ thân, con không muốn tham gia tuyển tú nữa. Hậu cung đầy rẫy âm mưu và hiểm họa, con chỉ muốn ở bên tổ mẫu và phụ thân, sống một cuộc đời bình yên thôi."
Lời nói ngọt ngào, pha lẫn chút trẻ con của cô khiến tổ mẫu và Mộc Thái đều khựng lại. Tổ mẫu khẽ mỉm cười, ánh mắt vốn lạnh lùng giờ đây như mềm mại hơn vài phần.
"Yên Nhi, con quả thật là đứa bé hiểu chuyện. Không tham vọng quyền quý mà lại biết nghĩ đến gia đình. Tổ mẫu rất hài lòng." Bà vỗ nhẹ lên tay cô, như muốn truyền cho cô sự khích lệ.
Mộc Thái nhìn con gái, trong lòng cũng có chút bất ngờ. Trước đây, Mộc Yên luôn ao ước được tiến cung, còn không ít lần nhắc đến mong muốn trở thành Hoàng phi. Nhưng hôm nay, cô lại chủ động từ chối, thậm chí còn muốn an phận ở nhà.
"Yên Nhi, con không phải hôm trước còn khóc lóc nói nhất định phải tham gia tuyển tú sao ? Đổi ý rồi ? "
Lý Yến thoáng giật mình trước câu hỏi của Mộc Thái. Trong lòng cô thầm oán nguyên chủ vì đã tạo ra hình tượng "đòi bằng được" quá mức rõ ràng. Tuy nhiên, nét mặt cô nhanh chóng dịu lại, đôi mắt rưng rưng như thể đang cố kìm nén một nỗi buồn khó tả.
"Phụ thân, trước đây con thật sự muốn tiến cung, nhưng giờ nghĩ lại, con cảm thấy mình quá ngây thơ," cô cất giọng nhẹ nhàng, pha chút nghẹn ngào. "Mẫu thân mất sớm, tổ mẫu và phụ thân đã vất vả chăm sóc con đến tận bây giờ. Nếu con vì chút hư danh mà rời xa gia đình, chẳng phải là bất hiếu sao?"
Nói đến đây, Lý Yến cúi đầu, tay khẽ vân vê mép áo, làm ra vẻ yếu đuối.
"Con không muốn vì tham vọng nhất thời mà đánh mất những gì quan trọng nhất. Con chỉ mong có thể ở bên tổ mẫu và phụ thân thêm một thời gian nữa, chăm sóc và làm tròn bổn phận của một đứa con hiếu thảo."
Lời nói của cô khiến tổ mẫu ngồi bên cạnh không khỏi cảm động. Ánh mắt bà dần dịu lại, bà vỗ nhẹ lên vai Lý Yến, giọng khẽ khàng:
"Yên Nhi, con hiểu chuyện như vậy, tổ mẫu rất vui. Đúng là một đứa bé ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.