Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 6: Người chết
Jade M
07/01/2025
Một cô nương phong thái bất phàm bước đến bên cạnh. Ánh mắt sắc sảo nhìn Lý Yến. Dịu dàng hỏi. “Không biết công tử có ý gì vậy?” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ sắc bén. Như thể đang tìm cách dò xét sự bất bình của Lý Yến đối với màn biểu diễn.
Lý Yến không ngại ngần. Cô nhìn cô nương trước mặt rồi quay lại nhìn màn biểu diễn. Lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình. “Ý tôi là màn biểu diễn này không thực sự đáng khen như mọi người nghĩ.” Cô nói. Giọng đầy sự tự tin. “Cắt khăn mà lại để lỗ hổng lớn như vậy. Ai cũng có thể nhận ra được. Không phải mờ ảo thuật gì cả.”
Cô nương kia không tỏ ra giận dữ hay khó chịu. Mà chỉ mỉm cười dịu dàng. Như thể đã đoán trước được phản ứng này từ Lý Yến. “Vậy à? Thế công tử có thể làm tốt hơn chăng?” Cô hỏi. Giọng điệu không quá nghiêm khắc nhưng đầy sự thách thức.
Lý Yến cười khẩy. Không sợ hãi trước sự dò xét của cô nương kia. “Tôi đã từng xem rất nhiều màn ảo thuật. Tôi biết cách nhìn ra những lỗ hổng mà người khác không thấy. Hơn nữa. Ảo thuật phải là sự bí ẩn. Không phải là trò lừa bịp.” Cô đáp. Tự tin đứng dậy khỏi ghế và bước tới gần hơn. Ánh mắt sắc bén quan sát màn trình diễn.
Cô nương kia dường như không bất ngờ trước phản ứng của Lý Yến. Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho người biểu diễn dừng lại. Rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Lý Yến. “Công tử có vẻ hiểu về ảo thuật.” Cô nói. Giọng trầm ngâm. “Vậy thì. Có muốn thử làm không?”
Lý Yến hơi do dự. Cô không ngờ lại nhận được lời đề nghị này. Nhưng sau đó. Cô gật đầu. Cảm thấy thú vị với thử thách. “Được thôi.” Cô nói. Giọng tràn đầy quyết tâm. “Nếu tôi có thể làm tốt hơn. Cô sẽ phải thừa nhận rằng màn biểu diễn của mình không hoàn hảo.”
Lý Yến thật sự đứng trước rất nhiều người mà biểu diễn ảo thuật. Cô thậm chí còn làm lắm trò hơn tên kia. Với mỗi động tác điêu luyện. Ánh mắt cô không chỉ hướng đến đạo cụ. Mà còn là để kiểm soát cảm xúc của mình. Giữ cho từng bước đi của màn trình diễn trở nên mượt mà và lôi cuốn.
Những tiếng trầm trồ và ngạc nhiên bắt đầu vang lên khắp căn phòng. Người xem xung quanh đều bị cuốn hút bởi sự chính xác và sự điêu luyện của mỗi màn biểu diễn. Lý Yến không chỉ cắt khăn mà còn biến nó thành những màn ảo thuật phức tạp hơn. Với những kết thúc bất ngờ và những pha đánh lừa mắt đầy ngoạn mục.
Trong lúc Lý Yến đang vui vẻ tận hưởng màn ảo thuật vừa rồi của mình và nghe tiếng cười nói khen ngợi của mọi người xung quanh. Đột nhiên hệ thống bất ngờ lên tiếng. Giọng trầm trầm như thể vọng về từ một thế giới khác.
[Hệ thống]: “Ký chủ. Nhiệm vụ của chúng ta không phải để chơi đùa.”
Âm thanh của hệ thống vang lên. Vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng quen thuộc nhưng lại phảng phất chút nghiêm khắc. Như muốn kéo cô trở lại thực tại.
Lý Yến thoáng giật mình. Ánh mắt bất giác quét nhanh khắp phòng. Như sợ ai đó phát hiện ra điều khác thường. Cô cố hít một hơi sâu. Rồi khẽ cúi đầu. Giọng nói hơi hạ thấp. Có phần ái ngại. “Tôi biết rồi mà.” Cô thở ra một hơi dài. Khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng. “Chỉ là. Có chút quá tay thôi.”
Dù nói vậy. Trong lòng cô vẫn dâng lên một chút không cam tâm. Giống như một đứa trẻ bị nhắc nhở khi đang vui chơi. Nhưng cô cũng biết. Hệ thống không bao giờ đưa ra lời cảnh báo vô nghĩa.
Nghe lời cảnh báo của hệ thống. Lý Yến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô liếc qua đám đông đang tán thưởng màn biểu diễn của mình. Rồi cúi thấp người. Lẩn nhanh ra khỏi vòng vây.
“Tới lúc làm việc rồi. Không chơi nữa.” Cô lẩm bẩm như tự nhắc nhở chính mình.
Không để ai kịp nhận ra. Lý Yến men theo góc khuất. Lách qua những chiếc bàn đông đúc. Đôi chân cô nhanh nhẹn băng qua cầu thang gỗ dẫn lên lầu trên. Không gian ở đây khác hẳn sự ồn ào bên dưới. Đèn lồng treo hắt ánh sáng vàng nhạt. Hành lang trải dài im lặng đến kỳ lạ. Chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
[Hệ thống]: “Thẩm Mặc đang ở căn phòng cuối hành lang. Phía bên trái.”
Âm thanh của hệ thống vang lên như một lời chỉ dẫn. Lý Yến dừng bước. Hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Cô khẽ đưa tay chỉnh lại y phục nam nhân đang mặc. Chắc chắn rằng không có gì bất thường rồi tiếp tục bước tới.
Càng đến gần. Tim cô càng đập mạnh. Cửa phòng khép hờ. Bên trong ánh sáng từ nến tỏa ra dịu dàng nhưng lại mang theo chút áp lực khó diễn tả.
Lý Yến nhíu mày. Khẽ nheo mắt qua khe cửa. Hình dáng quen thuộc của Thẩm Mặc ngồi đó. Dáng vẻ tao nhã nhưng lạnh lùng. Tay cầm chén rượu như đang nghiền ngẫm điều gì. Một người đàn ông khác ngồi đối diện hắn. Bộ dáng đầy cung kính. Dường như đang báo cáo chuyện gì đó quan trọng.
“Là hộ vệ cận thân của Thẩm Mặc.” Lý Yến thì thào. Giọng cô nhỏ đến mức chỉ đủ để bản thân nghe thấy. Đôi mắt run rẩy dán chặt vào khe cửa.
Tâm trạng vốn đã bất an. Nay lại càng thêm tồi tệ khi ánh mắt cô dừng lại trên một thứ lạnh lẽo nằm dưới sàn nhà. Một bao bố sẫm màu bị ném qua loa. Từ bên trong. Một bàn tay đẫm máu thò ra ngoài. Các ngón tay bất động. Lạnh ngắt. Như minh chứng cho cái chết vừa xảy ra.
“Là… người chết.” Ý nghĩ tràn ngập trong đầu. Cổ họng cô nghẹn lại. Không thể thốt nên lời.
Cơ thể Lý Yến cứng đờ. Hơi thở như bị chặn đứng. Cảnh tượng trước mắt khiến từng thớ thịt trong người cô đông cứng. Cô không ngờ rằng một sự việc tàn nhẫn như vậy lại diễn ra ở nơi này. Và càng không dám tưởng tượng rằng Thẩm Mặc – người cô buộc phải tiếp cận – lại có thể bình thản ngồi uống rượu trong cùng một căn phòng với một thi thể.
Hệ thống bất ngờ lên tiếng. Giọng nói đều đều không chút cảm xúc.
[Đừng để cảm xúc chi phối. Ký chủ. Đây chỉ là một phần của thế giới này.]
“Chỉ là một phần?” Lý Yến thì thầm. Giọng cô nhỏ đến mức gần như bị nuốt chửng bởi sự yên lặng của hành lang. Trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng cô nhanh chóng cắn răng. Quay đầu định rời đi. Tim đập loạn nhịp vì nỗi sợ.
“Ai đó?”
Một giọng nói sắc lạnh bất ngờ vang lên từ phía sau cánh cửa. Lý Yến chưa kịp phản ứng. Cánh cửa gỗ liền bật mở. Một bóng người cao lớn xuất hiện. Ánh mắt sắc như dao quét qua hành lang.
“Ngươi!”
Trước khi cô kịp làm gì. Người hộ vệ đã nhanh như chớp túm lấy cổ áo cô. Kéo mạnh vào bên trong căn phòng.
“Buông ra!” Lý Yến vùng vẫy. Nhưng sức lực của cô chẳng là gì trước bàn tay sắt thép của gã đàn ông trước mặt.
“Câm miệng!” Hắn quát lớn. Giọng nói uy nghiêm như sấm rền. Ngay sau đó. Ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên khi thanh kiếm sắc bén được rút ra. Lưỡi kiếm áp chặt vào cổ Lý Yến.
Lý Yến không ngại ngần. Cô nhìn cô nương trước mặt rồi quay lại nhìn màn biểu diễn. Lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình. “Ý tôi là màn biểu diễn này không thực sự đáng khen như mọi người nghĩ.” Cô nói. Giọng đầy sự tự tin. “Cắt khăn mà lại để lỗ hổng lớn như vậy. Ai cũng có thể nhận ra được. Không phải mờ ảo thuật gì cả.”
Cô nương kia không tỏ ra giận dữ hay khó chịu. Mà chỉ mỉm cười dịu dàng. Như thể đã đoán trước được phản ứng này từ Lý Yến. “Vậy à? Thế công tử có thể làm tốt hơn chăng?” Cô hỏi. Giọng điệu không quá nghiêm khắc nhưng đầy sự thách thức.
Lý Yến cười khẩy. Không sợ hãi trước sự dò xét của cô nương kia. “Tôi đã từng xem rất nhiều màn ảo thuật. Tôi biết cách nhìn ra những lỗ hổng mà người khác không thấy. Hơn nữa. Ảo thuật phải là sự bí ẩn. Không phải là trò lừa bịp.” Cô đáp. Tự tin đứng dậy khỏi ghế và bước tới gần hơn. Ánh mắt sắc bén quan sát màn trình diễn.
Cô nương kia dường như không bất ngờ trước phản ứng của Lý Yến. Cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho người biểu diễn dừng lại. Rồi quay sang nhìn thẳng vào mắt Lý Yến. “Công tử có vẻ hiểu về ảo thuật.” Cô nói. Giọng trầm ngâm. “Vậy thì. Có muốn thử làm không?”
Lý Yến hơi do dự. Cô không ngờ lại nhận được lời đề nghị này. Nhưng sau đó. Cô gật đầu. Cảm thấy thú vị với thử thách. “Được thôi.” Cô nói. Giọng tràn đầy quyết tâm. “Nếu tôi có thể làm tốt hơn. Cô sẽ phải thừa nhận rằng màn biểu diễn của mình không hoàn hảo.”
Lý Yến thật sự đứng trước rất nhiều người mà biểu diễn ảo thuật. Cô thậm chí còn làm lắm trò hơn tên kia. Với mỗi động tác điêu luyện. Ánh mắt cô không chỉ hướng đến đạo cụ. Mà còn là để kiểm soát cảm xúc của mình. Giữ cho từng bước đi của màn trình diễn trở nên mượt mà và lôi cuốn.
Những tiếng trầm trồ và ngạc nhiên bắt đầu vang lên khắp căn phòng. Người xem xung quanh đều bị cuốn hút bởi sự chính xác và sự điêu luyện của mỗi màn biểu diễn. Lý Yến không chỉ cắt khăn mà còn biến nó thành những màn ảo thuật phức tạp hơn. Với những kết thúc bất ngờ và những pha đánh lừa mắt đầy ngoạn mục.
Trong lúc Lý Yến đang vui vẻ tận hưởng màn ảo thuật vừa rồi của mình và nghe tiếng cười nói khen ngợi của mọi người xung quanh. Đột nhiên hệ thống bất ngờ lên tiếng. Giọng trầm trầm như thể vọng về từ một thế giới khác.
[Hệ thống]: “Ký chủ. Nhiệm vụ của chúng ta không phải để chơi đùa.”
Âm thanh của hệ thống vang lên. Vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng quen thuộc nhưng lại phảng phất chút nghiêm khắc. Như muốn kéo cô trở lại thực tại.
Lý Yến thoáng giật mình. Ánh mắt bất giác quét nhanh khắp phòng. Như sợ ai đó phát hiện ra điều khác thường. Cô cố hít một hơi sâu. Rồi khẽ cúi đầu. Giọng nói hơi hạ thấp. Có phần ái ngại. “Tôi biết rồi mà.” Cô thở ra một hơi dài. Khóe môi nhếch lên một nụ cười gượng. “Chỉ là. Có chút quá tay thôi.”
Dù nói vậy. Trong lòng cô vẫn dâng lên một chút không cam tâm. Giống như một đứa trẻ bị nhắc nhở khi đang vui chơi. Nhưng cô cũng biết. Hệ thống không bao giờ đưa ra lời cảnh báo vô nghĩa.
Nghe lời cảnh báo của hệ thống. Lý Yến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô liếc qua đám đông đang tán thưởng màn biểu diễn của mình. Rồi cúi thấp người. Lẩn nhanh ra khỏi vòng vây.
“Tới lúc làm việc rồi. Không chơi nữa.” Cô lẩm bẩm như tự nhắc nhở chính mình.
Không để ai kịp nhận ra. Lý Yến men theo góc khuất. Lách qua những chiếc bàn đông đúc. Đôi chân cô nhanh nhẹn băng qua cầu thang gỗ dẫn lên lầu trên. Không gian ở đây khác hẳn sự ồn ào bên dưới. Đèn lồng treo hắt ánh sáng vàng nhạt. Hành lang trải dài im lặng đến kỳ lạ. Chỉ có tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
[Hệ thống]: “Thẩm Mặc đang ở căn phòng cuối hành lang. Phía bên trái.”
Âm thanh của hệ thống vang lên như một lời chỉ dẫn. Lý Yến dừng bước. Hít sâu một hơi để trấn tĩnh. Cô khẽ đưa tay chỉnh lại y phục nam nhân đang mặc. Chắc chắn rằng không có gì bất thường rồi tiếp tục bước tới.
Càng đến gần. Tim cô càng đập mạnh. Cửa phòng khép hờ. Bên trong ánh sáng từ nến tỏa ra dịu dàng nhưng lại mang theo chút áp lực khó diễn tả.
Lý Yến nhíu mày. Khẽ nheo mắt qua khe cửa. Hình dáng quen thuộc của Thẩm Mặc ngồi đó. Dáng vẻ tao nhã nhưng lạnh lùng. Tay cầm chén rượu như đang nghiền ngẫm điều gì. Một người đàn ông khác ngồi đối diện hắn. Bộ dáng đầy cung kính. Dường như đang báo cáo chuyện gì đó quan trọng.
“Là hộ vệ cận thân của Thẩm Mặc.” Lý Yến thì thào. Giọng cô nhỏ đến mức chỉ đủ để bản thân nghe thấy. Đôi mắt run rẩy dán chặt vào khe cửa.
Tâm trạng vốn đã bất an. Nay lại càng thêm tồi tệ khi ánh mắt cô dừng lại trên một thứ lạnh lẽo nằm dưới sàn nhà. Một bao bố sẫm màu bị ném qua loa. Từ bên trong. Một bàn tay đẫm máu thò ra ngoài. Các ngón tay bất động. Lạnh ngắt. Như minh chứng cho cái chết vừa xảy ra.
“Là… người chết.” Ý nghĩ tràn ngập trong đầu. Cổ họng cô nghẹn lại. Không thể thốt nên lời.
Cơ thể Lý Yến cứng đờ. Hơi thở như bị chặn đứng. Cảnh tượng trước mắt khiến từng thớ thịt trong người cô đông cứng. Cô không ngờ rằng một sự việc tàn nhẫn như vậy lại diễn ra ở nơi này. Và càng không dám tưởng tượng rằng Thẩm Mặc – người cô buộc phải tiếp cận – lại có thể bình thản ngồi uống rượu trong cùng một căn phòng với một thi thể.
Hệ thống bất ngờ lên tiếng. Giọng nói đều đều không chút cảm xúc.
[Đừng để cảm xúc chi phối. Ký chủ. Đây chỉ là một phần của thế giới này.]
“Chỉ là một phần?” Lý Yến thì thầm. Giọng cô nhỏ đến mức gần như bị nuốt chửng bởi sự yên lặng của hành lang. Trong đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng. Nhưng cô nhanh chóng cắn răng. Quay đầu định rời đi. Tim đập loạn nhịp vì nỗi sợ.
“Ai đó?”
Một giọng nói sắc lạnh bất ngờ vang lên từ phía sau cánh cửa. Lý Yến chưa kịp phản ứng. Cánh cửa gỗ liền bật mở. Một bóng người cao lớn xuất hiện. Ánh mắt sắc như dao quét qua hành lang.
“Ngươi!”
Trước khi cô kịp làm gì. Người hộ vệ đã nhanh như chớp túm lấy cổ áo cô. Kéo mạnh vào bên trong căn phòng.
“Buông ra!” Lý Yến vùng vẫy. Nhưng sức lực của cô chẳng là gì trước bàn tay sắt thép của gã đàn ông trước mặt.
“Câm miệng!” Hắn quát lớn. Giọng nói uy nghiêm như sấm rền. Ngay sau đó. Ánh kim loại lạnh lẽo lóe lên khi thanh kiếm sắc bén được rút ra. Lưỡi kiếm áp chặt vào cổ Lý Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.