Trở Thành Ánh Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 9: Suốt ngày bận tâm
Jade M
07/01/2025
Hệ thống cảnh báo liên tục vang lên trong đầu Lý Yến, nhưng tiếng của Hàn Chiêu bất ngờ cắt ngang:
“Vương gia, phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
Lý Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn lửa từ tầng dưới đã lan rộng lên nhanh chóng, khói đen phủ kín căn phòng. Ánh mắt của Thẩm Mặc lướt qua hai thi thể dưới sàn một cách lơ đãng trước khi bế cô rời khỏi.
Lý Yến cảm nhận được sức mạnh của Thẩm Mặc khi hắn bế cô lên, không nói gì, chỉ tập trung bước đi thật nhanh qua ngọn lửa và khói bụi. Thân thể cao lớn của hắn như một vách đá chắn trước ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ.
“Ngươi ổn không?” Thẩm Mặc hỏi, mắt vẫn không rời khỏi đường đi phía trước.
Lý Yến gật đầu, cảm nhận sự căng thẳng trong giọng nói của hắn. Mùi khói cháy và hơi nóng bốc lên khiến cô nghẹt thở, nhưng cô vẫn tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận sự bảo vệ của hắn dù vẫn không hiểu lý do vì sao.
Hàn Chiêu nhanh chóng dẫn đường, né tránh những điểm nóng của ngọn lửa, hắn nhảy qua những khoảng trống đầy khói mù mịt.
“Vương gia, con đường này sẽ ra ngoài nhanh hơn” Hàn Chiêu nói, giọng vừa vội vã vừa nghiêm túc.
Lý Yến vì đau nên nhanh chóng thiếp đi, đầu cô tựa vào vai Thẩm Mặc, mệt mỏi làm đôi mắt cô khép lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn và tiếng bước chân vội vàng của hắn trên những bậc thang.
Thẩm Mặc không dừng lại, mặc kệ việc Lý Yến đã ngất đi. Hắn vẫn duy trì tốc độ bước chân nhanh nhẹn, cẩn thận tránh những ngọn lửa nhảy múa xung quanh.
...
Lúc Lý Yến tỉnh lại, cô cảm thấy đầu mình đau nhức, ánh sáng chói chang qua tấm rèm mờ làm cô nhíu mắt khó chịu. Cảm giác lạ lẫm xung quanh khiến cô bối rối. Lý Yến từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, một chút cảm giác bất an dâng lên.
“Hệ thống, đây là đâu?” cô hỏi nhỏ, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
[Hệ thống]: “Ký chủ hiện tại đang ở Thanh Vương phủ, tẩm cung của nhân vật phản diện Thẩm Mặc. Lúc cô ngất đi, hắn đã bế cô về.”
Lý Yến nghe hệ thống nói xong, nhớ lại cảnh tượng khi đó và không thể kìm được sự tức giận. Cô liền mắng:
“Hệ thống chết tiệt, dám mang ta ra làm bia đỡ đạn! Ngươi có lương tâm không hả?”
[Hệ thống]: “Nhiệm vụ của ký chủ là thu thập hảo cảm của phản diện. Nếu Thẩm Mặc chết, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.”
Lý Yến nhìn sang bên màn trướng, thấy Thẩm Mặc nghiêng đầu lên tay, nhắm mắt như đang ngủ. Cô chậm chạp tiến đến gần, thì thầm với chính mình:
“Cũng may hắn có chút lương tâm mang mình về đây.”
Lý Yến cẩn thận quan sát Thẩm Mặc, lòng không khỏi băn khoăn về sự đối lập giữa vẻ đẹp chết chóc và tà ác toát ra từ người hắn. Hắn thật đẹp, nhưng là vẻ đẹp của sự nguy hiểm. Môi nhỏ, vừa đỏ vừa căng, đôi mắt nhắm nghiền của hắn khiến Lý Yến không khỏi tò mò. Bất giác, cô đưa tay lên chạm thử vào khóe môi mỏng ấy, như thể muốn cảm nhận sự thật về người đàn ông trước mặt.
Thẩm Mặc bất ngờ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng chiếu thẳng vào Lý Yến. Chỉ trong giây lát, tay hắn đã nhanh như chớp siết chặt lấy cổ cô. Lý Yến cảm nhận rõ ràng sức mạnh của bàn tay ấy, bóp chặt khiến cô thở gấp, cổ họng như bị thắt lại.
Lý Yến khó khăn nói, giọng nghẹn ngào trong cổ họng đang bị bóp chặt. “Ngài cứu ta rồi lại muốn giết ta à?” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt nàng đầy nỗi sợ hãi.
Thẩm Mặc nhìn cô, ánh mắt sắc bén không rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không rời khỏi Lý Yến. “Ngươi vì sao lại cứu bổn vương ? "
Lý Yến rất muốn nói, “Vì ta bị ép” nhưng sau đó lại nuốt lời ấy vào trong. Cô nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, giữ giọng thật bình tĩnh mặc dù bên trong lòng đang hoang mang. “Ta đã nói rồi, mạng ngài quan trọng hơn ta” cô trả lời, giọng chắc chắn nhưng cũng không giấu được sự căng thẳng trong đó.
Thẩm Mặc nói, “Bổn vương sẽ không tin ngươi, ở trên đời này sẽ chẳng có ai muốn bổn vương sống sót.” Hắn nhìn thẳng vào Lý Yến, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy đau thương, như thể đang tìm kiếm một lời khẳng định từ cô rằng hắn ta không cô đơn.
Lý Yến chợt nhận ra sự lương bạc của Thẩm Mặc, hắn nổi danh tàn bạo đến mức khiến ai nấy đều phải khiếp sợ. Người thân sợ hãi hắn, các đại thần không công nhận hắn, và bách tính quyền rủa hắn. Cả đời Thẩm Mặc bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cho đến khi chết đi... người ta mới hiểu vì sao, và chỉ có cô - Lý Yến, người đọc Huyết Vương Ký Sự, mới thực sự hiểu được tại sao hắn lại trở nên như vậy. Hắn tàn bạo, đầy quyền lực nhưng cũng là một người cô độc, bị thế giới này ruồng bỏ.
"Vết thương của ngươi sao rồi?" Hắn hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Lý Yến sờ thử vết thương trên cổ, cảm nhận được băng gạc mềm mại bên dưới tay mình. Dường như nhận ra điều gì, cô nói khẽ, “Tạ ơn Vương gia, đã được chăm sóc tốt rồi.”
Lý Yến lo lắng nhìn Thẩm Mặc lại nói thêm " Thần nữ cả đêm không về, sợ là Mộc phủ sẽ náo động. Xin phép Vương gia cho Mộc Yên hồi phủ "
Thẩm Mặc bình thản nhìn cô, giọng không mấy quan tâm. “Đã có người đi báo với Mộc Thái rồi, hắn sẽ biết ngươi ở đây làm khách. Nghe nói ông ấy rất lo lắng, chắc là sợ ta làm hại ngươi.”
Thẩm Mặc nhìn Lý Yến một lúc lâu, ánh mắt hắn sắc bén như thể đang đọc thấu tâm can của cô. “Ngươi muốn về thật sao?” Giọng nói của hắn không giấu được sự hoài nghi.
Lý Yến gật đầu, kiên định trong từng ánh mắt. “Vâng, thần nữ chỉ xin Vương gia cho phép để không làm Mộc phủ thêm lo lắng.”
Hắn hạ thấp mắt, suy tư vài giây trước khi gật đầu nhẹ nhàng. “Được, ta sẽ cho người hộ tống ngươi về, dù sao, bổn vương cũng không muốn vì chuyện của ngươi mà suốt ngày bận tâm.”
“Vương gia, phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
Lý Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn lửa từ tầng dưới đã lan rộng lên nhanh chóng, khói đen phủ kín căn phòng. Ánh mắt của Thẩm Mặc lướt qua hai thi thể dưới sàn một cách lơ đãng trước khi bế cô rời khỏi.
Lý Yến cảm nhận được sức mạnh của Thẩm Mặc khi hắn bế cô lên, không nói gì, chỉ tập trung bước đi thật nhanh qua ngọn lửa và khói bụi. Thân thể cao lớn của hắn như một vách đá chắn trước ngọn lửa đang thiêu đốt mọi thứ.
“Ngươi ổn không?” Thẩm Mặc hỏi, mắt vẫn không rời khỏi đường đi phía trước.
Lý Yến gật đầu, cảm nhận sự căng thẳng trong giọng nói của hắn. Mùi khói cháy và hơi nóng bốc lên khiến cô nghẹt thở, nhưng cô vẫn tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận sự bảo vệ của hắn dù vẫn không hiểu lý do vì sao.
Hàn Chiêu nhanh chóng dẫn đường, né tránh những điểm nóng của ngọn lửa, hắn nhảy qua những khoảng trống đầy khói mù mịt.
“Vương gia, con đường này sẽ ra ngoài nhanh hơn” Hàn Chiêu nói, giọng vừa vội vã vừa nghiêm túc.
Lý Yến vì đau nên nhanh chóng thiếp đi, đầu cô tựa vào vai Thẩm Mặc, mệt mỏi làm đôi mắt cô khép lại. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn và tiếng bước chân vội vàng của hắn trên những bậc thang.
Thẩm Mặc không dừng lại, mặc kệ việc Lý Yến đã ngất đi. Hắn vẫn duy trì tốc độ bước chân nhanh nhẹn, cẩn thận tránh những ngọn lửa nhảy múa xung quanh.
...
Lúc Lý Yến tỉnh lại, cô cảm thấy đầu mình đau nhức, ánh sáng chói chang qua tấm rèm mờ làm cô nhíu mắt khó chịu. Cảm giác lạ lẫm xung quanh khiến cô bối rối. Lý Yến từ từ ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, một chút cảm giác bất an dâng lên.
“Hệ thống, đây là đâu?” cô hỏi nhỏ, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
[Hệ thống]: “Ký chủ hiện tại đang ở Thanh Vương phủ, tẩm cung của nhân vật phản diện Thẩm Mặc. Lúc cô ngất đi, hắn đã bế cô về.”
Lý Yến nghe hệ thống nói xong, nhớ lại cảnh tượng khi đó và không thể kìm được sự tức giận. Cô liền mắng:
“Hệ thống chết tiệt, dám mang ta ra làm bia đỡ đạn! Ngươi có lương tâm không hả?”
[Hệ thống]: “Nhiệm vụ của ký chủ là thu thập hảo cảm của phản diện. Nếu Thẩm Mặc chết, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.”
Lý Yến nhìn sang bên màn trướng, thấy Thẩm Mặc nghiêng đầu lên tay, nhắm mắt như đang ngủ. Cô chậm chạp tiến đến gần, thì thầm với chính mình:
“Cũng may hắn có chút lương tâm mang mình về đây.”
Lý Yến cẩn thận quan sát Thẩm Mặc, lòng không khỏi băn khoăn về sự đối lập giữa vẻ đẹp chết chóc và tà ác toát ra từ người hắn. Hắn thật đẹp, nhưng là vẻ đẹp của sự nguy hiểm. Môi nhỏ, vừa đỏ vừa căng, đôi mắt nhắm nghiền của hắn khiến Lý Yến không khỏi tò mò. Bất giác, cô đưa tay lên chạm thử vào khóe môi mỏng ấy, như thể muốn cảm nhận sự thật về người đàn ông trước mặt.
Thẩm Mặc bất ngờ mở mắt, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng chiếu thẳng vào Lý Yến. Chỉ trong giây lát, tay hắn đã nhanh như chớp siết chặt lấy cổ cô. Lý Yến cảm nhận rõ ràng sức mạnh của bàn tay ấy, bóp chặt khiến cô thở gấp, cổ họng như bị thắt lại.
Lý Yến khó khăn nói, giọng nghẹn ngào trong cổ họng đang bị bóp chặt. “Ngài cứu ta rồi lại muốn giết ta à?” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, đôi mắt nàng đầy nỗi sợ hãi.
Thẩm Mặc nhìn cô, ánh mắt sắc bén không rời khỏi gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới buông lỏng tay ra, nhưng vẫn không rời khỏi Lý Yến. “Ngươi vì sao lại cứu bổn vương ? "
Lý Yến rất muốn nói, “Vì ta bị ép” nhưng sau đó lại nuốt lời ấy vào trong. Cô nhìn thẳng vào Thẩm Mặc, giữ giọng thật bình tĩnh mặc dù bên trong lòng đang hoang mang. “Ta đã nói rồi, mạng ngài quan trọng hơn ta” cô trả lời, giọng chắc chắn nhưng cũng không giấu được sự căng thẳng trong đó.
Thẩm Mặc nói, “Bổn vương sẽ không tin ngươi, ở trên đời này sẽ chẳng có ai muốn bổn vương sống sót.” Hắn nhìn thẳng vào Lý Yến, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy đau thương, như thể đang tìm kiếm một lời khẳng định từ cô rằng hắn ta không cô đơn.
Lý Yến chợt nhận ra sự lương bạc của Thẩm Mặc, hắn nổi danh tàn bạo đến mức khiến ai nấy đều phải khiếp sợ. Người thân sợ hãi hắn, các đại thần không công nhận hắn, và bách tính quyền rủa hắn. Cả đời Thẩm Mặc bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ, cho đến khi chết đi... người ta mới hiểu vì sao, và chỉ có cô - Lý Yến, người đọc Huyết Vương Ký Sự, mới thực sự hiểu được tại sao hắn lại trở nên như vậy. Hắn tàn bạo, đầy quyền lực nhưng cũng là một người cô độc, bị thế giới này ruồng bỏ.
"Vết thương của ngươi sao rồi?" Hắn hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. Lý Yến sờ thử vết thương trên cổ, cảm nhận được băng gạc mềm mại bên dưới tay mình. Dường như nhận ra điều gì, cô nói khẽ, “Tạ ơn Vương gia, đã được chăm sóc tốt rồi.”
Lý Yến lo lắng nhìn Thẩm Mặc lại nói thêm " Thần nữ cả đêm không về, sợ là Mộc phủ sẽ náo động. Xin phép Vương gia cho Mộc Yên hồi phủ "
Thẩm Mặc bình thản nhìn cô, giọng không mấy quan tâm. “Đã có người đi báo với Mộc Thái rồi, hắn sẽ biết ngươi ở đây làm khách. Nghe nói ông ấy rất lo lắng, chắc là sợ ta làm hại ngươi.”
Thẩm Mặc nhìn Lý Yến một lúc lâu, ánh mắt hắn sắc bén như thể đang đọc thấu tâm can của cô. “Ngươi muốn về thật sao?” Giọng nói của hắn không giấu được sự hoài nghi.
Lý Yến gật đầu, kiên định trong từng ánh mắt. “Vâng, thần nữ chỉ xin Vương gia cho phép để không làm Mộc phủ thêm lo lắng.”
Hắn hạ thấp mắt, suy tư vài giây trước khi gật đầu nhẹ nhàng. “Được, ta sẽ cho người hộ tống ngươi về, dù sao, bổn vương cũng không muốn vì chuyện của ngươi mà suốt ngày bận tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.