Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 51: Bị nhốt trong ngục
Chân Dài Đi Không Mệt
03/07/2024
Cố Diễm lấy thanh kiếm của mình ra chém loạn vào không khí.
Mọi người đều cố duy trì khoảng cách với hắn, sợ hắn chém vào người, cũng không muốn phải chiến đấu với người huynh đệ của mình như vậy.
Đang lúc không chú ý Cố Diễm lao thẳng vào chém ngay giữa ngực Giản Triều Vân tạo thành một vết thương lớn.
Giản Triều Vân bật lại phía sau may mắn được Tiết Minh đỡ lại, hắn lo lắng nhìn Giản Triều Vân.
“Giản Triều Vân! Không sao chứ?”
Giản Triều Vân lắc đầu, y không đau nhưng vẫn biết giật mình nha, Cố Diễm thật nguy hiểm mà.
Diệp Tự Vinh nghiêm nghị: “Cẩn thận, các ngươi mau truyền tin lại cho Thẩm tiên tôn đi, ta sẽ dẫn hắn đi chỗ khác. Nhớ bảo vệ người dân ở đây, chúng ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Bọn họ nghe theo lời Diệp Tự Vinh, tránh xa khỏi Cố Diễm để Diệp Tự Vinh thu hút Cố Diễm ra nơi khác.
Diệp Tự Vinh chém một đòn kiếm khí vào người Cố Diễm, thành công thu hút hắn, Cố Diễm điên cuồng gào lên chạy theo Diệp Tự Vinh vào sâu trong rừng.
Diệp Tự Vinh chạy nhanh phía sau là Cố Diễm đuổi theo không ngừng, hắn sử dụng hết tất cả các chiêu thức để đánh lên người Diệp Tự Vinh.
Diệp Tự Vinh không khỏi suýt xoa: “Đúng là đệ tử của Thẩm An Nguyên, đứa nào cũng là quái vật.”
Đến cả Diệp Tự Vinh cũng khó khăn trong việc tránh thoát khỏi các đòn đánh của Cố Diễm.
Trong tích tắc Cố Diễm biến mất, Diệp Tự Vinh bàng hoàng.
“Không xong rồi!”
Mà lúc ấy sau khi truyền tin lại cho Thẩm An Nguyên, Tiết Minh nhìn y phục đẫm máu của Giản Triều Vân, hắn tìm quanh không có bất cứ mảnh vải nào. Cắn răng xé y phục mình để băng bó cho Giản Triều Vân trước sự ngỡ ngàng của Khuất Chính.
Giản Triều Vân bối rối túm lấy cánh tay đang định cởi y phục của mình: “Đợi đã ta tự cởi.”
Tiết Minh hơi đỏ mặt quay đi, nhìn Khuất Chính cảnh cáo. Khuất Chính hiểu ý quay mặt đi chỗ khác.
Giản Triều Vân: “Sao sư huynh lại xé y phục mình như vậy?”
Tiết Minh bĩnh tĩnh quay lại băng bó cho y, miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng lại động tác: “Không xé thì không băng bó được.”
Giọng nói hắn có hơi hờn dỗi, Tiết Minh không hài lòng với xưng hô hiện tại của y, rõ ràng hôm qua còn gọi “ca ca”, hiện tại lại đổi thành “sư huynh” rồi.
Chờ một lúc Thẩm An Nguyên đã đến đó, hắn ngay lập tức hỏi vị trí của Cố Diễm rồi phi thẳng vào rừng.
Khi đến giữa rừng núi, cảnh tượng trước mắt khiến họ chôn chân tại chỗ, không tin nổi vào mắt mình.
Cố Diễm dẫm Diệp Tự Vinh ở dưới đất, tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực Diệp Tự Vinh, Diệp Tự Vinh không chống đỡ nổi mà hộc máu miệng. Cố Diễm vẫn không buông tha cho hắn, đâm liên tiếp vào người hắn.
Diệp Tự Vinh quay mặt về phía họ, bàn tay yếu ớt với về phía họ, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu: “C…cứu…ta.”
Thẩm An Nguyên không chịu nổi, phi lên đạp vào người Cố Diễm khiến hắn văng ra xa.
Cố Diễm nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, Thẩm An Nguyên đuổi theo hắn. Chạy được một lúc thì mất dấu hắn, Thẩm An Nguyên dùng thần thức cảm nhận.
Hắn chạy đến nơi Cố Diễm đang đứng, Cố Diễm đứng im ở đó. Nghe thấy tiếng động của Thẩm An Nguyên hắn quay lại, ánh mắt đỏ rực nhìn Thẩm An Nguyên.
“Sư tôn…” Hắn gọi Thẩm An Nguyên nhưng Thẩm An Nguyên lại lạnh nhạt rút kiếm ra, Cố Diễm cố chống lại cơn đau nhức, chống cự lại luồng ma khí thâm nhập vào cơ thể hắn.
Thẩm An Nguyên không nói nhiều trực tiếp đến chém Cố Diễm, Cố Diễm cũng không né, vết kiếm chém lên da hắn tạo thành những vết nứt.
Thẩm An Nguyên nhíu mày, hắn dừng lại, trực tiếp đánh ngất Cố Diễm rồi trói lại đem về tông môn.
Khuất Chính cõng theo Diệp Tự Vinh, có vẻ vì trước đó đã bị Cố Diễm phá hủy đan điền còn chịu thêm những đòn đánh của Cố Diễm khiến hắn chưa kịp chữa trị đã chết.
Họ trở về tông môn với vẻ mặt không mấy vui vẻ, Thông Viên giờ đành đổi lại để nhóm đệ tử ở tông môn khác đi điều tra.
Cố Diễm bị nhốt vào trong ngục, vẻ mặt những người ở Linh Vũ Phong luôn trong trạng thái bàng hoàng, không tin tưởng vào những chuyện vừa xảy ra.
Từ khi trở về, Giản Triều Vân luôn trong trạng thái bất an, mặt y tái mét, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo mình.
Sao lại xảy ra chuyện này, rõ ràng y đã rất cẩn thận rồi mà. Tại sao mọi chuyện lại vẫn đi vào đúng như trong nguyên tác, vậy tương lai của Tiết Minh phải làm sao? Tương lai của thế giới này phải làm sao đây?
Giản Triều Vân cắn tay, đầu y rối như tơ vò. Lúc này Tiết Minh đẩy cửa phòng y đi vào, mặt hắn cũng chẳng tốt hơn Giản Triều Vân là bao.
Giản Triều Vân chạy lại chỗ hắn, hoảng loạn hỏi: “Tiết sư huynh, sư tôn nói gì? Cố sư huynh sao rồi?”
Tiết Minh cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, trả lời Giản Triều Vân: “Sư tôn nói…Cố Diễm nhiễm ma khí nặng, hiện tại đang nhốt trong ngục, có thể sẽ phải đuổi hắn khỏi tông môn.”
Giản Triều Vân kinh hoảng, bàn tay bấu lên người Tiết Minh cũng buông xuống: “Sao lại…như vậy được!”
Mọi thứ không thể xảy ra như trong sách được, Giản Triều Vân nghĩ vậy, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, muốn phi đến chỗ Thẩm An Nguyên ngay lập tức.
Tiết Minh hoảng hốt, chỉ đột nhiên thấy Giản Triều Vân chạy ra khỏi phòng, hắn ở đằng sau đuổi theo y, hét lên: “Giản Triều Vân! Không được!”
Mọi người đều cố duy trì khoảng cách với hắn, sợ hắn chém vào người, cũng không muốn phải chiến đấu với người huynh đệ của mình như vậy.
Đang lúc không chú ý Cố Diễm lao thẳng vào chém ngay giữa ngực Giản Triều Vân tạo thành một vết thương lớn.
Giản Triều Vân bật lại phía sau may mắn được Tiết Minh đỡ lại, hắn lo lắng nhìn Giản Triều Vân.
“Giản Triều Vân! Không sao chứ?”
Giản Triều Vân lắc đầu, y không đau nhưng vẫn biết giật mình nha, Cố Diễm thật nguy hiểm mà.
Diệp Tự Vinh nghiêm nghị: “Cẩn thận, các ngươi mau truyền tin lại cho Thẩm tiên tôn đi, ta sẽ dẫn hắn đi chỗ khác. Nhớ bảo vệ người dân ở đây, chúng ta không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.”
Bọn họ nghe theo lời Diệp Tự Vinh, tránh xa khỏi Cố Diễm để Diệp Tự Vinh thu hút Cố Diễm ra nơi khác.
Diệp Tự Vinh chém một đòn kiếm khí vào người Cố Diễm, thành công thu hút hắn, Cố Diễm điên cuồng gào lên chạy theo Diệp Tự Vinh vào sâu trong rừng.
Diệp Tự Vinh chạy nhanh phía sau là Cố Diễm đuổi theo không ngừng, hắn sử dụng hết tất cả các chiêu thức để đánh lên người Diệp Tự Vinh.
Diệp Tự Vinh không khỏi suýt xoa: “Đúng là đệ tử của Thẩm An Nguyên, đứa nào cũng là quái vật.”
Đến cả Diệp Tự Vinh cũng khó khăn trong việc tránh thoát khỏi các đòn đánh của Cố Diễm.
Trong tích tắc Cố Diễm biến mất, Diệp Tự Vinh bàng hoàng.
“Không xong rồi!”
Mà lúc ấy sau khi truyền tin lại cho Thẩm An Nguyên, Tiết Minh nhìn y phục đẫm máu của Giản Triều Vân, hắn tìm quanh không có bất cứ mảnh vải nào. Cắn răng xé y phục mình để băng bó cho Giản Triều Vân trước sự ngỡ ngàng của Khuất Chính.
Giản Triều Vân bối rối túm lấy cánh tay đang định cởi y phục của mình: “Đợi đã ta tự cởi.”
Tiết Minh hơi đỏ mặt quay đi, nhìn Khuất Chính cảnh cáo. Khuất Chính hiểu ý quay mặt đi chỗ khác.
Giản Triều Vân: “Sao sư huynh lại xé y phục mình như vậy?”
Tiết Minh bĩnh tĩnh quay lại băng bó cho y, miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng lại động tác: “Không xé thì không băng bó được.”
Giọng nói hắn có hơi hờn dỗi, Tiết Minh không hài lòng với xưng hô hiện tại của y, rõ ràng hôm qua còn gọi “ca ca”, hiện tại lại đổi thành “sư huynh” rồi.
Chờ một lúc Thẩm An Nguyên đã đến đó, hắn ngay lập tức hỏi vị trí của Cố Diễm rồi phi thẳng vào rừng.
Khi đến giữa rừng núi, cảnh tượng trước mắt khiến họ chôn chân tại chỗ, không tin nổi vào mắt mình.
Cố Diễm dẫm Diệp Tự Vinh ở dưới đất, tay cầm kiếm đâm thẳng vào ngực Diệp Tự Vinh, Diệp Tự Vinh không chống đỡ nổi mà hộc máu miệng. Cố Diễm vẫn không buông tha cho hắn, đâm liên tiếp vào người hắn.
Diệp Tự Vinh quay mặt về phía họ, bàn tay yếu ớt với về phía họ, ánh mắt tuyệt vọng cầu cứu: “C…cứu…ta.”
Thẩm An Nguyên không chịu nổi, phi lên đạp vào người Cố Diễm khiến hắn văng ra xa.
Cố Diễm nhìn thấy hắn liền bỏ chạy, Thẩm An Nguyên đuổi theo hắn. Chạy được một lúc thì mất dấu hắn, Thẩm An Nguyên dùng thần thức cảm nhận.
Hắn chạy đến nơi Cố Diễm đang đứng, Cố Diễm đứng im ở đó. Nghe thấy tiếng động của Thẩm An Nguyên hắn quay lại, ánh mắt đỏ rực nhìn Thẩm An Nguyên.
“Sư tôn…” Hắn gọi Thẩm An Nguyên nhưng Thẩm An Nguyên lại lạnh nhạt rút kiếm ra, Cố Diễm cố chống lại cơn đau nhức, chống cự lại luồng ma khí thâm nhập vào cơ thể hắn.
Thẩm An Nguyên không nói nhiều trực tiếp đến chém Cố Diễm, Cố Diễm cũng không né, vết kiếm chém lên da hắn tạo thành những vết nứt.
Thẩm An Nguyên nhíu mày, hắn dừng lại, trực tiếp đánh ngất Cố Diễm rồi trói lại đem về tông môn.
Khuất Chính cõng theo Diệp Tự Vinh, có vẻ vì trước đó đã bị Cố Diễm phá hủy đan điền còn chịu thêm những đòn đánh của Cố Diễm khiến hắn chưa kịp chữa trị đã chết.
Họ trở về tông môn với vẻ mặt không mấy vui vẻ, Thông Viên giờ đành đổi lại để nhóm đệ tử ở tông môn khác đi điều tra.
Cố Diễm bị nhốt vào trong ngục, vẻ mặt những người ở Linh Vũ Phong luôn trong trạng thái bàng hoàng, không tin tưởng vào những chuyện vừa xảy ra.
Từ khi trở về, Giản Triều Vân luôn trong trạng thái bất an, mặt y tái mét, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo mình.
Sao lại xảy ra chuyện này, rõ ràng y đã rất cẩn thận rồi mà. Tại sao mọi chuyện lại vẫn đi vào đúng như trong nguyên tác, vậy tương lai của Tiết Minh phải làm sao? Tương lai của thế giới này phải làm sao đây?
Giản Triều Vân cắn tay, đầu y rối như tơ vò. Lúc này Tiết Minh đẩy cửa phòng y đi vào, mặt hắn cũng chẳng tốt hơn Giản Triều Vân là bao.
Giản Triều Vân chạy lại chỗ hắn, hoảng loạn hỏi: “Tiết sư huynh, sư tôn nói gì? Cố sư huynh sao rồi?”
Tiết Minh cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, trả lời Giản Triều Vân: “Sư tôn nói…Cố Diễm nhiễm ma khí nặng, hiện tại đang nhốt trong ngục, có thể sẽ phải đuổi hắn khỏi tông môn.”
Giản Triều Vân kinh hoảng, bàn tay bấu lên người Tiết Minh cũng buông xuống: “Sao lại…như vậy được!”
Mọi thứ không thể xảy ra như trong sách được, Giản Triều Vân nghĩ vậy, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, muốn phi đến chỗ Thẩm An Nguyên ngay lập tức.
Tiết Minh hoảng hốt, chỉ đột nhiên thấy Giản Triều Vân chạy ra khỏi phòng, hắn ở đằng sau đuổi theo y, hét lên: “Giản Triều Vân! Không được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.