Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 24: Đại sư huynh trở về
Chân Dài Đi Không Mệt
29/06/2024
Khi trở về tông môn Cố Diễm tức tối muốn đi thì tìm Tiết Minh tính sổ, Thẩm An Nguyên ngăn cản hắn, bảo hắn về nghỉ ngơi, nếu không hắn đã đi tìm Tiết Minh ngay lúc đó.
Thế là Cố Diễm quyết định sáng hôm sau mới đi tìm Tiết Minh để cho hắn một trận.
Ngay khi mặt trời ló dạng trên đỉnh của Linh Vũ Phong, Cố Diễm chạy đến phòng Tiết Minh, hắn đạp cửa xong vào, miệng còn gào lên.
“Tiết Minh, hôm qua ngươi dám bỏ lão tử ở lại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết…” Chưa kịp nói xong hắn đã tắt ngấm, không tin nổi vào mắt mình.
Hắn lắp bắp, chỉ tay lên trên giường: “Ngươi…các ngươi…!”
Tiết Minh bị tiếng động mạnh làm cho thức giấc, hôm qua vì lo lắng cho Giản Triều Vân mà mãi khi cơn đau của y giảm xuống, mãi không dám đi ngủ. Vậy mà sáng sớm đã bị Cố Diễm đánh thức, Tiết Minh cáu gắt nhìn tên đầu sỏ.
Cố Diễm nãy giờ vẫn luôn nỗ lực tìm lại khả năng ngôn ngữ của bản thân, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Hoá ra trước nay ngươi là kẻ như vậy, ta không ngờ ngươi lại là kẻ ngụy quân tử, giả vờ chính nghĩa cái rắm.”
Tiết Minh vẫn chẳng hiểu nổi hắn đang lảm nhảm cái gì, nương theo ánh mắt của Cố Diễm, hắn nhìn sang bên cạnh mình. Giản Triều Vân ngủ rất ngon, thở đều đều, cỏ vẻ như cơn đau hôm qua đã hết.
Trên người y chỉ mặc lớp y phục mỏng, lúc Tiết Minh ngồi dậy, chăn trên người bị kéo xuống đôi chút. Tiết trời buổi sáng se lạnh, Giản Triều Vân bị cơn lạnh làm cho run rẩy, y cật lực tìm kiếm hơi ấm duy nhất để rúc vào. Mà hơi ấm ấy chính là cơ thể của Tiết Minh, thấy y lạnh hắn đắp chăn lại cho y.
Tối qua do lo sợ Giản Triều Vân không ngủ ngon, sẽ lại tái phát cơn đau. Tiết Minh luôn cố gắng không ngủ để trông chừng y, kết quả là do quá mệt mỏi nên mới ngủ quên.
Cổ áo hắn hơi trễ xuống, lộ ra dấu vết của Giản Triều Vân căn.
Cố Diễm gần như hét toáng lên, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiết Minh, hắn đành khoá chặt miệng.
Tiết Minh bảo hắn ra ngoài cho Giản Triều Vân nghỉ ngơi, Tiết Minh thay đồ sau đó cũng ra ngoài theo hắn.
Hai người trao đổi, kể lại chuyện tối qua. Khi nhắc đến việc Giản Triều Vân đang nắm trong người thánh vật nên sẽ gặp nguy hiểm, Tiết Minh rơi vào trầm tư.
Cố Diễm như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt không vui vẻ nói: “Đại sư huynh kia hôm nay sẽ trở về, ta thấy ngươi nên che giấu cái cổ kia của ngươi đi. Không biết hắn sẽ nói gì đâu.”
Nghe đến từ “đại sư huynh”, Tiết Minh không khỏi rùng mình, đệ tử đầu tiên của Thẩm An Nguyên là Khuất Chính, là đệ tử thu nhận được từ rất sớm.
Hắn có thiên phú hơn người, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng, mà điều họ không thích ở hắn chính là tính cách quái gở, không giống người bình thường của hắn. (Đứa nào là đồ đệ của Thẩm An Nguyên cũng méo bình thường cả)
Khuất Chính luôn dùng ánh mắt tin tường của mình để đánh giá kẻ khác chỉ với vài lời nói, cử chỉ hành động để phán đoán ra kết quả. Vì vậy người khác không muốn chung một sân khi thi tỉ thí với hắn.
Cả Cố Diễm và Tiết Minh đều đã bị hắn đọc vị, gần như là kẻ nắm giữ bí mật của hai đứa nên đối với họ, Khuất Chính chẳng khác nào tên điên, tránh được hắn thì càng tốt.
Tiết Minh ậm ừ, coi như đã biết. Chẳng biết từ đâu một người xuất hiện sau lưng hai người, cất tiếng hỏi: “Hai người đang nói gì về ta sao?”
Cả hai giật mình, giọng nói này không ai khác chính là Khuất Chính, tên điên của Linh Vũ Phong.
“Đại sư huynh, huynh trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, phải về nghe hai sư đệ của ta nói xấu ta chứ.”
Mặt hắn đen xì, ánh mắt như tử thần nhìn Cố Diễm và Tiết Minh.
“Ta nghe nói sư tôn có thu nhận thêm đệ tử thân truyền đúng không? Sư đệ ở đâu? Mau dẫn ta qua đó xem.”
Tiết Minh từ chối: “Sư đệ hôm qua mới trải qua chuyện, rất mệt mỏi, tạm thời đang tĩnh dưỡng, chúng ta tốt nhất đừng làm phiền đệ ấy.”
Không biết đầu óc Cố Diễm nghĩ gì, tự nhiên trêu chọc Tiết Minh: “Đúng là nghỉ ngơi nhưng mà là ở trong phòng của ngươi.”
Tiết Minh đá ngay một phát vào chân hắn, Cố Diễm bị đau kêu lên một tiếng.
Khuất Chính thấy hai sư đệ đánh nhau, như vẻ rất quen, không quan tâm cho lắm. Chỉ là mắt hắn đột nhiên nhìn thấy dấu vết bị cắn trên cổ của Tiết Minh. Tuy được che giấu kĩ nhưng mắt hắn rất tinh nên để ý một chút đã thấy.
Ngủ ở phòng Tiết Minh? Dấu cắn…? Chắc không phải như hắn nghĩ đâu nhỉ? Trong lòng Khuất Chính như bão táp, cố gắng giữ đầu óc bình thường.
Thế là Cố Diễm quyết định sáng hôm sau mới đi tìm Tiết Minh để cho hắn một trận.
Ngay khi mặt trời ló dạng trên đỉnh của Linh Vũ Phong, Cố Diễm chạy đến phòng Tiết Minh, hắn đạp cửa xong vào, miệng còn gào lên.
“Tiết Minh, hôm qua ngươi dám bỏ lão tử ở lại, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết…” Chưa kịp nói xong hắn đã tắt ngấm, không tin nổi vào mắt mình.
Hắn lắp bắp, chỉ tay lên trên giường: “Ngươi…các ngươi…!”
Tiết Minh bị tiếng động mạnh làm cho thức giấc, hôm qua vì lo lắng cho Giản Triều Vân mà mãi khi cơn đau của y giảm xuống, mãi không dám đi ngủ. Vậy mà sáng sớm đã bị Cố Diễm đánh thức, Tiết Minh cáu gắt nhìn tên đầu sỏ.
Cố Diễm nãy giờ vẫn luôn nỗ lực tìm lại khả năng ngôn ngữ của bản thân, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Hoá ra trước nay ngươi là kẻ như vậy, ta không ngờ ngươi lại là kẻ ngụy quân tử, giả vờ chính nghĩa cái rắm.”
Tiết Minh vẫn chẳng hiểu nổi hắn đang lảm nhảm cái gì, nương theo ánh mắt của Cố Diễm, hắn nhìn sang bên cạnh mình. Giản Triều Vân ngủ rất ngon, thở đều đều, cỏ vẻ như cơn đau hôm qua đã hết.
Trên người y chỉ mặc lớp y phục mỏng, lúc Tiết Minh ngồi dậy, chăn trên người bị kéo xuống đôi chút. Tiết trời buổi sáng se lạnh, Giản Triều Vân bị cơn lạnh làm cho run rẩy, y cật lực tìm kiếm hơi ấm duy nhất để rúc vào. Mà hơi ấm ấy chính là cơ thể của Tiết Minh, thấy y lạnh hắn đắp chăn lại cho y.
Tối qua do lo sợ Giản Triều Vân không ngủ ngon, sẽ lại tái phát cơn đau. Tiết Minh luôn cố gắng không ngủ để trông chừng y, kết quả là do quá mệt mỏi nên mới ngủ quên.
Cổ áo hắn hơi trễ xuống, lộ ra dấu vết của Giản Triều Vân căn.
Cố Diễm gần như hét toáng lên, nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tiết Minh, hắn đành khoá chặt miệng.
Tiết Minh bảo hắn ra ngoài cho Giản Triều Vân nghỉ ngơi, Tiết Minh thay đồ sau đó cũng ra ngoài theo hắn.
Hai người trao đổi, kể lại chuyện tối qua. Khi nhắc đến việc Giản Triều Vân đang nắm trong người thánh vật nên sẽ gặp nguy hiểm, Tiết Minh rơi vào trầm tư.
Cố Diễm như nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt không vui vẻ nói: “Đại sư huynh kia hôm nay sẽ trở về, ta thấy ngươi nên che giấu cái cổ kia của ngươi đi. Không biết hắn sẽ nói gì đâu.”
Nghe đến từ “đại sư huynh”, Tiết Minh không khỏi rùng mình, đệ tử đầu tiên của Thẩm An Nguyên là Khuất Chính, là đệ tử thu nhận được từ rất sớm.
Hắn có thiên phú hơn người, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng, mà điều họ không thích ở hắn chính là tính cách quái gở, không giống người bình thường của hắn. (Đứa nào là đồ đệ của Thẩm An Nguyên cũng méo bình thường cả)
Khuất Chính luôn dùng ánh mắt tin tường của mình để đánh giá kẻ khác chỉ với vài lời nói, cử chỉ hành động để phán đoán ra kết quả. Vì vậy người khác không muốn chung một sân khi thi tỉ thí với hắn.
Cả Cố Diễm và Tiết Minh đều đã bị hắn đọc vị, gần như là kẻ nắm giữ bí mật của hai đứa nên đối với họ, Khuất Chính chẳng khác nào tên điên, tránh được hắn thì càng tốt.
Tiết Minh ậm ừ, coi như đã biết. Chẳng biết từ đâu một người xuất hiện sau lưng hai người, cất tiếng hỏi: “Hai người đang nói gì về ta sao?”
Cả hai giật mình, giọng nói này không ai khác chính là Khuất Chính, tên điên của Linh Vũ Phong.
“Đại sư huynh, huynh trở về rồi sao?”
“Đúng vậy, phải về nghe hai sư đệ của ta nói xấu ta chứ.”
Mặt hắn đen xì, ánh mắt như tử thần nhìn Cố Diễm và Tiết Minh.
“Ta nghe nói sư tôn có thu nhận thêm đệ tử thân truyền đúng không? Sư đệ ở đâu? Mau dẫn ta qua đó xem.”
Tiết Minh từ chối: “Sư đệ hôm qua mới trải qua chuyện, rất mệt mỏi, tạm thời đang tĩnh dưỡng, chúng ta tốt nhất đừng làm phiền đệ ấy.”
Không biết đầu óc Cố Diễm nghĩ gì, tự nhiên trêu chọc Tiết Minh: “Đúng là nghỉ ngơi nhưng mà là ở trong phòng của ngươi.”
Tiết Minh đá ngay một phát vào chân hắn, Cố Diễm bị đau kêu lên một tiếng.
Khuất Chính thấy hai sư đệ đánh nhau, như vẻ rất quen, không quan tâm cho lắm. Chỉ là mắt hắn đột nhiên nhìn thấy dấu vết bị cắn trên cổ của Tiết Minh. Tuy được che giấu kĩ nhưng mắt hắn rất tinh nên để ý một chút đã thấy.
Ngủ ở phòng Tiết Minh? Dấu cắn…? Chắc không phải như hắn nghĩ đâu nhỉ? Trong lòng Khuất Chính như bão táp, cố gắng giữ đầu óc bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.