Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 56: Ngủ cùng
Chân Dài Đi Không Mệt
05/07/2024
Thẩm An Nguyên thanh lãnh trừng ma tu kia, chém một phát kiếm khí làm cho ma tu không kịp né tránh, hắn lĩnh một phát kiếm của Thẩm An Nguyên, lập tức bị chém rách cơ ngực.
Kẻ kia ôm ngực lùi lại: “Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi Thẩm tiên tôn!”
Phía sau hắn những ma tu khác dần dần lui ra, chừa lại một lối chính giữa. Kẻ vừa bị ém kia cũng thức thời lui về một bên, cung kính cúi người.
Lối chính giữa một kẻ mặc chiến bào đen, hông đeo thanh trường kiếm đỏ tươi như máu.
Hắn thong thả lại gần, khi bước tới gần mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Dù cho có bao năm trôi qua Thẩm An Nguyên cũng không quên được, đó là Cố Diễm
Thẩm An Nguyên chôn chân tại chỗ, hắn không tin nổi vào mắt mình.
“Cố Diễm?”
Cố Diễm bật cười, thiếu niên anh tuấn vẫn ở đó chẳng qua hiện tại đã là một kẻ ma tu mà hắn ghét bỏ.
“Haha…sư tôn à, ta nhớ người lắm! Không biết những năm nay người sống như nào a? Còn đệ tử thì rất khổ sở đó…chắc hẳn sư tôn phải thấy hài lòng lắm.”
Thẩm An Nguyên câm nín, hiện trạng của hắn hoàn toàn không ổn. Tiết Minh im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Cố Diễm! Ngươi còn dám quay lại!”
“Ta không chỉ quay lại thôi đâu, nếu các người không đem sư tôn giao ra, ta sẽ đem những ma tu khác đến phàm giới…”
Lời đằng sau hắn không nói nhưng bất cứ ai cũng hiểu.
Thẩm An Nguyên giận dữ nắm chặt lấy thanh kiếm: “Cố Diễm, ngươi đừng quá quắt!”
Cố Diễm tà mị nói: “Trong mắt sư tôn thì đúng là vậy. Nếu sư tôn không đi theo ta, đừng nói là phàm giới, cả tiên giới ta cũng đến. Ta nói được làm được.”
Tiết Minh hét lớn: “Cố Diễm, người là sư tôn của chúng ta, ngươi muốn làm gì!”
Cố Diễm hệt như coi Tiết Minh như không khí, ánh mắt vẫn ghim chặt trên Thẩm An Nguyên: “Ta nói rồi, chỉ cần sư tôn theo ta, ta tuyệt sẽ không động đến phàm giới và tiên giới. Sư tôn lựa chọn đi, là bản thân bình an hay tam giới bình an đây?”
Thẩm An Nguyên mím môi, cuối cùng vẫn phải đưa ra lựa chọn: “Ta…ta theo ngươi.”
Cố Diễm làm bộ không nghe rõ, nói: “Sư tôn nói lớn lên, ta nghe không rõ.”
Tiết Minh tức giận đến nghiến răng: “Cố Diễm, ngươi đừng có quá đáng.”
Thẩm An Nguyên tiến lên gần về phía Cố Diễm: “Ta đi theo ngươi.”
Như nghe nhầm, Tiết Minh kinh ngạc nhìn Thẩm An Nguyên, lắp bắp nói: “Sư tôn, người nói sao cơ? Đừng đùa chứ!”
Những phong chủ khác đầu hoảng hốt quay ra nhìn Thẩm An Nguyên, không nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý.
Chưởng môn: “Thẩm An Nguyên, sao Linh Khê Tông có thể dùng ngươi để đổi được chứ! Lập tức quay lại đây cho ta!”
Nhưng Thẩm An Nguyên lại lắc đầu, hắn nói: “Chuyện đến nước này là do ta gây ra, ta không thể để cho tam giới vì ta mà loạn lên.”
Cố Diễm nghe được thì bật cười, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Thẩm An Nguyên ghì vào lòng mình trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
“Nếu sư tôn đã nói vậy, các ngươi cũng đừng phản đối nữa.”
Hắn nhìn sang ma tu ban nãy, kẻ kia gật đầu liền cho toàn quân ma tu rút khỏi đó. Mà Cố Diễm cũng ôm theo Thẩm An Nguyên rời đi.
Linh Vũ Phong bấy giờ loạn hết cả lên, mọi chuyện đều một mình Tiết Minh gánh vác.
Hắn vò đầu bứt tai gửi thư cho Khuất Chính bảo hắn mau trở lại tông môn.
Ở phía Nam Cương ma giới, tại tẩm điện của Cố Diễm.
Thẩm An Nguyên ngồi trên giường lớn, căng thẳng nhìn cánh cửa. Hắn cũng không đoán được Cố Diễm muốn làm gì. Chẳng lẽ hận hắn nên mang người tới đây tra tấn, nghĩ vậy cũng hơi rùng mình.
Cảnh cửa mở ra, Cố Diễm từ bên ngoài đi vào, trên thân đã cởi bỏ chiến bào, mặc lên trung y đơn giản, còn hơi lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Nhìn thấy Thẩm An Nguyên không trốn hắn, ngồi ngoan ngoãn trên giường hắn, trên môi tức khắc nở nụ cười.
Hắn lại gần giường, ngồi ngay bên cạnh Thẩm An Nguyên, Thẩm An Nguyên căng thẳng đến ngồi thẳng lưng lại.
Cố Diễm nhận ra, hắn bật cười: “Sư tôn đây là sợ ta làm gì ngươi sao? Yên tâm đi, bây giờ ta rất mệt. Chỉ muốn sư tôn giống như ngày ta mới vào tông môn, ôm ta ngủ.”
Thẩm An Nguyên giật mình: “Ngươi đã lớn rồi.”
“Ta không quan tâm.”
Nói rồi hắn ôm lấy eo Thẩm An Nguyên ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Đêm đó hai cơ thể ấm áp ôm nhau ngủ giống như ngày xưa, chỉ là quan hệ đã khác.
Kẻ kia ôm ngực lùi lại: “Cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi Thẩm tiên tôn!”
Phía sau hắn những ma tu khác dần dần lui ra, chừa lại một lối chính giữa. Kẻ vừa bị ém kia cũng thức thời lui về một bên, cung kính cúi người.
Lối chính giữa một kẻ mặc chiến bào đen, hông đeo thanh trường kiếm đỏ tươi như máu.
Hắn thong thả lại gần, khi bước tới gần mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Dù cho có bao năm trôi qua Thẩm An Nguyên cũng không quên được, đó là Cố Diễm
Thẩm An Nguyên chôn chân tại chỗ, hắn không tin nổi vào mắt mình.
“Cố Diễm?”
Cố Diễm bật cười, thiếu niên anh tuấn vẫn ở đó chẳng qua hiện tại đã là một kẻ ma tu mà hắn ghét bỏ.
“Haha…sư tôn à, ta nhớ người lắm! Không biết những năm nay người sống như nào a? Còn đệ tử thì rất khổ sở đó…chắc hẳn sư tôn phải thấy hài lòng lắm.”
Thẩm An Nguyên câm nín, hiện trạng của hắn hoàn toàn không ổn. Tiết Minh im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng phải lên tiếng: “Cố Diễm! Ngươi còn dám quay lại!”
“Ta không chỉ quay lại thôi đâu, nếu các người không đem sư tôn giao ra, ta sẽ đem những ma tu khác đến phàm giới…”
Lời đằng sau hắn không nói nhưng bất cứ ai cũng hiểu.
Thẩm An Nguyên giận dữ nắm chặt lấy thanh kiếm: “Cố Diễm, ngươi đừng quá quắt!”
Cố Diễm tà mị nói: “Trong mắt sư tôn thì đúng là vậy. Nếu sư tôn không đi theo ta, đừng nói là phàm giới, cả tiên giới ta cũng đến. Ta nói được làm được.”
Tiết Minh hét lớn: “Cố Diễm, người là sư tôn của chúng ta, ngươi muốn làm gì!”
Cố Diễm hệt như coi Tiết Minh như không khí, ánh mắt vẫn ghim chặt trên Thẩm An Nguyên: “Ta nói rồi, chỉ cần sư tôn theo ta, ta tuyệt sẽ không động đến phàm giới và tiên giới. Sư tôn lựa chọn đi, là bản thân bình an hay tam giới bình an đây?”
Thẩm An Nguyên mím môi, cuối cùng vẫn phải đưa ra lựa chọn: “Ta…ta theo ngươi.”
Cố Diễm làm bộ không nghe rõ, nói: “Sư tôn nói lớn lên, ta nghe không rõ.”
Tiết Minh tức giận đến nghiến răng: “Cố Diễm, ngươi đừng có quá đáng.”
Thẩm An Nguyên tiến lên gần về phía Cố Diễm: “Ta đi theo ngươi.”
Như nghe nhầm, Tiết Minh kinh ngạc nhìn Thẩm An Nguyên, lắp bắp nói: “Sư tôn, người nói sao cơ? Đừng đùa chứ!”
Những phong chủ khác đầu hoảng hốt quay ra nhìn Thẩm An Nguyên, không nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý.
Chưởng môn: “Thẩm An Nguyên, sao Linh Khê Tông có thể dùng ngươi để đổi được chứ! Lập tức quay lại đây cho ta!”
Nhưng Thẩm An Nguyên lại lắc đầu, hắn nói: “Chuyện đến nước này là do ta gây ra, ta không thể để cho tam giới vì ta mà loạn lên.”
Cố Diễm nghe được thì bật cười, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Thẩm An Nguyên ghì vào lòng mình trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
“Nếu sư tôn đã nói vậy, các ngươi cũng đừng phản đối nữa.”
Hắn nhìn sang ma tu ban nãy, kẻ kia gật đầu liền cho toàn quân ma tu rút khỏi đó. Mà Cố Diễm cũng ôm theo Thẩm An Nguyên rời đi.
Linh Vũ Phong bấy giờ loạn hết cả lên, mọi chuyện đều một mình Tiết Minh gánh vác.
Hắn vò đầu bứt tai gửi thư cho Khuất Chính bảo hắn mau trở lại tông môn.
Ở phía Nam Cương ma giới, tại tẩm điện của Cố Diễm.
Thẩm An Nguyên ngồi trên giường lớn, căng thẳng nhìn cánh cửa. Hắn cũng không đoán được Cố Diễm muốn làm gì. Chẳng lẽ hận hắn nên mang người tới đây tra tấn, nghĩ vậy cũng hơi rùng mình.
Cảnh cửa mở ra, Cố Diễm từ bên ngoài đi vào, trên thân đã cởi bỏ chiến bào, mặc lên trung y đơn giản, còn hơi lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Nhìn thấy Thẩm An Nguyên không trốn hắn, ngồi ngoan ngoãn trên giường hắn, trên môi tức khắc nở nụ cười.
Hắn lại gần giường, ngồi ngay bên cạnh Thẩm An Nguyên, Thẩm An Nguyên căng thẳng đến ngồi thẳng lưng lại.
Cố Diễm nhận ra, hắn bật cười: “Sư tôn đây là sợ ta làm gì ngươi sao? Yên tâm đi, bây giờ ta rất mệt. Chỉ muốn sư tôn giống như ngày ta mới vào tông môn, ôm ta ngủ.”
Thẩm An Nguyên giật mình: “Ngươi đã lớn rồi.”
“Ta không quan tâm.”
Nói rồi hắn ôm lấy eo Thẩm An Nguyên ngã xuống giường, nhắm mắt lại.
Đêm đó hai cơ thể ấm áp ôm nhau ngủ giống như ngày xưa, chỉ là quan hệ đã khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.