Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 29
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
31/12/2023
Nhìn sắc mặt vừa lòng của Khương Tự, Lục Tinh Trầm tự nhận mình đã quá quen rồi.
Khi cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thì sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm.
“Lục Tinh Trầm?”
Giọng nói trầm thấp, giống như hơi lạnh trong đêm mưa, mỗi chữ đều đè vào lòng người.
Không xong, hình như đây là giọng anh cả.
Lưng Lục Tinh Trầm cứng đờ, dần dần xoay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt quen thuộc kia.
Lục Lẫm đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên, khí chất lạnh lùng, mang theo khí thế vương giả.
Anh đứng ngược sáng, ánh nắng ngày đông chiếu lên người anh, tất cả biến thành băng sương.
Đầu này là anh cả, đầu kia là chị dâu, cả hai bên đều không thể đắc tội.
Lục Tinh Trầm giật mình, nhanh chóng bổ cứu cho mình.
Có lẽ bởi vì đêm qua đọc văn cả đêm nên năng lực ngôn ngữ của cậu tiến bộ vượt bậc, cậu liếc mắt nhìn ánh mặt trời, linh cảm tức khắc bộc phát.
Lục Tinh Trầm nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu phát huy ngay tại hiện trường.
“Nếu nói cô chủ Lục là ánh trăng trên bầu trời, như vậy, ông chủ Lục chính là mặt trời chói lóa.”
“Hai người sinh ra để làm bạn với nhau, là một bộ phận không thể thiếu của đối phương.”
Khương Tự nhíu mi hỏi lại: “Cậu vừa nói ai lóa mắt?”
Lục Lẫm nhướng mày, hỏi lại: “Không thể thiếu nhau?”
Dục vọng cầu sinh của Lục Tinh Trầm bùng nổ, nháy mắt hóa thân thành bậc thầy chân chó.
“Mặt trời chói mắt, ánh trăng lóa mắt, không ai có thể cướp đi hào quang thuộc về họ…”
Mẹ nó, cậu không bịa nổi nữa.
Một người Ngữ văn thảm hại như cậu lại phải đi làm công tác văn hóa đọc thơ cho hai người này nghe?
“Anh cả, chị dâu, hai người nói chuyện đi.” Lục Tinh Trầm cào cào đầu, “Em về phòng trước.”
Vừa dứt lời, cậu đã phi nhanh như bay lên cầu thang, chỉ để lại tàn ảnh.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lục Tinh Trầm, Khương Tự lắc đầu.
Không thú vị.
Đám người hầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đồng loạt lui xuống, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Lẫm và Khương Tự.
Khương Tự ngẩng mặt, nhìn Lục Lẫm bước gần về phía mình.
Lục Lẫm mới từ ngoài về, trên áo khoác còn mang theo khí lạnh.
Khương Tự khẽ nhìn lướt qua, thân hình cao lớn thẳng tắp, áo để trong quần, vai rộng eo thon, cô đánh giá một câu: Lớn lên đẹp trai thật, chỉ là hơi lạnh lùng, tâm tư hơi thâm trầm.
Khương Tự hất cằm, tìm đề tài: “Chốc nữa tôi muốn ra ngoài.”
Lục Lẫm giống như lơ đãng hỏi: “Đi đâu?”
Phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn.
Khương Tự định tới đó ôn chuyện cũ, nghe nói Bách Nhạc Môn từng tu sửa, trang trí theo phong cách Thượng Hải xưa, sẽ cho khách hàng cảm giác như đang ở thời Dân quốc.
Nhưng Lục Lẫm là ai? Khương Tự sẽ không nói thật.
Cô không muốn bị Lục Lẫm chộp tới phòng thí nghiệm, bị nhà khoa học nghiên cứu xem cái người Dân quốc này có địa vị gì đâu.
Trong mắt Khương Tự lộ ra sự gian xảo: “Tôi mở một buổi gặp mặt, mời công nhân và vệ sĩ làm việc ở biệt thự nhà họ Lục cùng đi. Tôi nhắc nhở anh trước, chốc nữa nhà họ Lục không có ai đâu.”
Lục Lẫm như suy tư gì đó, cô nói gần nói xa, ắt có kỳ quặc.
Khương Tự nũng nịu nói: “Anh muốn đến cả buổi tiệc của tôi à?”
Lục Lẫm nâng mí mắt, nhìn thẳng cô, anh vuốt ve ngón tay trỏ, bỗng nhiên nở nụ cười tùy ý.
Mắt đối mắt.
Khương Tự nhấn mạnh: “Tất cả đều là người làm trong biệt thự nhà họ Lục, đám em trai của anh sẽ không có tên nào tới đâu.”
Chân mày của Lục Lẫm nhướng rất khẽ, hình như Khương Tự không muốn cho anh đi?
Anh ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng cô, ngữ điệu bình thản: “Không đi.”
Khương Tự cong môi, tựa như nhận được đáp án hài lòng: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị trước đây.”
Tất cả sự mờ ám của cô đều bị Lục Lẫm nhìn thấy rõ ràng.
Bóng dáng Khương Tự biến mất ở cầu thang, Lục Lẫm dời mắt, chậm rãi đi tới thư phòng.
Nghe thấy tiếng người hầu bàn luận, bước chân của anh hơi khựng lại.
“Sườn xám cô chủ đặt làm cho chúng ta đẹp thật đấy.”
“Dù sao cũng là đi phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn, đương nhiên phải ra hình ra dáng chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, gu thẩm mỹ của cô chủ chúng ta thời thượng nhất!”
“…”
Phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn? Cô ấy tới đó làm gì?
Mấy chữ lọt vào tai Lục Lẫm, anh lặng lẽ vào thư phòng.
Lục Lẫm ngồi trước bàn một mình, thong thả ung dung lật văn kiên, xưa nay cõi lòng của anh luôn phẳng lặng nên dễ chìm đắm trong công việc.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay anh không thể tập trung lực chú ý được.
Có lẽ bởi vì Khương Tự, có lẽ là bởi ba chữ Bách Nhạc Môn này.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào náo động hoàn toàn khác biệt với không gian tĩnh lặng trong phòng.
Lục Lẫm đi tới bên cửa sổ, thấy Khương Tự mặc sườn xám màu xanh sứ, cô khom lưng ngồi vào trong xe.
Một chiếc lại một chiếc xe lái ra khỏi nhà họ Lục.
Lục Lẫm đứng ở cửa sổ, rất lâu không hoàn hồn, phiến sứ màu xanh lá hiện lên trước mắt anh, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh dễ như trở bàn tay.
Thật là kỳ quái.
Lục Lẫm liếc đồng hồ đo nhịp tim, bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Anh muốn đi Bách Nhạc Môn, tìm tòi đến cùng.
***
Bến Thượng Hải xa hoa trụy lạc, vào giờ phút này, như trở về luân hồi.
Ánh mặt trời bên ngoài đang chói chang, lại bị tấm rèm ngăn trở, đi vào phòng khiêu vũ hoài cổ rộng lớn ở tầng 3, giống như bước vào ban đêm phồn hoa tại Thượng Hải cũ.
Khương Tự ngồi trong góc phòng khiêu vũ, cực kỳ thích ý dựa vào sô pha.
Dựa theo phân phó của Khương Tự, người nhà họ Lục mặc trang phục Dân quốc, nhảy ở sàn, suy diễn thời kỳ thịnh vượng của phòng khiêu vũ thời Dân quốc.
Bọn họ biết cô chủ thích xem cái này, bọn họ chơi cũng vui vẻ.
Cửa phòng khiêu vũ mở lại đóng.
Tầm mắt của Khương Tự nhìn ra cửa, phát hiện có thêm một người.
Lục Lẫm.
Không phải Lục Lẫm nói anh sẽ không đến sao?
Giây tiếp theo, ánh mắt của Lục Lẫm xuyên qua đám người đông đúc, dừng chính xác tại vị trí của Khương Tự.
Đám người chen lấn nhau.
Thân hình Lục Lẫm dần dần rõ ràng.
Bộ dáng âu phục giày da của anh tự động thay đổi thành một phiên bản hoàn toàn khác trong đầu Khương Tự.
Lục Lẫm mặc quân trang lạnh lẽo, sau lưng anh là khói thuốc súng bay tứ phía, tiếng súng vang từng đợt như đêm đông hiu quạnh trên bãi biển.
Giữa cô và Lục Lẫm là tấm thủy tinh mông lung mờ ảo, tưởng chừng gặp cố nhân.
Trong lúc Khương Tự đang hoảng hốt, Lục Lẫm đã tới trước mặt cô.
Cô lại nâng mắt lần nữa, Lục Lẫm đã biến về dáng vẻ ban đầu, không nhanh không chậm ngồi trước mặt cô.
“Đang rót rượu?”
Theo ánh mắt Lục Lẫm, Khương Tự thấy trên bàn bày Whiskey cùng mấy chén rượu.
Suy nghĩ Khương Tự xoay chuyển, cầm lấy chén rượu, rất thuần thúc rót cho Lục Lẫm một chén rượu.
Ly rượu kia bị đẩy tới trước mặt Lục Lẫm.
“Uống không?”
Lục Lẫm nhướng mày, anh không ngờ động tác của Khương Tự lại trơn tru như thế.
Tuy anh rất hiếm khi uống rượu, có uống thì chỉ uống loại quen, nhưng lần này anh cũng không từ chối.
Rượu lạnh vào họng.
Vị cay sặc đánh úp lại.
Rõ ràng không phải loại rượu ngày thường Lục Lẫm uống quen nhưng lại mang cho anh một cảm giác quen thuộc.
Anh không nảy sinh nửa điểm kháng cự.
Nhất thời, hai người không nói gì.
Sàn nhảy pha lê không ngừng vang lên tiếng nhạc du dương.
Trong thời gian chuyển nhạc, Lục Lẫm bỗng nghe thấy tiếng vang rất nhỏ.
Về cảm giác với nguy hiểm, Khương Tự và Lục Lẫm cùng mẫn cảm như nhau.
Bọn họ cùng ngửa đầu, nhìn cùng một chỗ.
Chiếc đèn treo bằng thủy tinh tinh xảo quý giá ở trên đỉnh đầu, cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, rung lắc mạnh vài cái, lung lay sắp rơi, tình huống nguy cấp.
Một giây trước vẫn còn là vật phẩm trang trí tinh xảo đẹp đẽ, giây tiếp theo nó lại biến thành vũ khí sắc bén đả thương người.
Bách Nhạc Môn luôn được kiểm tra và tu sửa đúng hạn, theo lý mà nói thì đèn treo không có khả năng xuất hiện vấn đề.
Nhưng cố tình, khoảnh khắc Khương Tự và Lục Lẫm ngồi cạnh nhau, nó đột nhiên nảy sinh biến cố.
Trong giây phút Khương Tự và Lục Lẫm đứng lên, đã không còn kịp rồi.
Đèn treo rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
Khoảnh khắc chùm đèn rơi xuống hai người, động tác của Lục Lẫm rất nhanh, kéo cánh tay Khương Tự, bảo vệ cô thật chặt trong lòng.
Cả chùm đèn bất thình lình bị rơi vỡ lên một mình Lục Lẫm.
Đèn treo thủy tinh vỡ ra sau lưng anh.
Mảnh đèn vỡ tan, bắn đến gần hai người.
Bọn họ không thể khống chế mà ngã xuống đất.
1 giây trước khi ngã xuống nền đá cẩm thạch.
Lục Lẫm xoay người đổi vị trí với Khương Tự.
Khương Tự ngã mạnh vào lòng anh.
Một tiếng kêu rên truyền vào tai Khương Tự.
Khương Tự theo bản năng lật người, lại phát hiện lực đè lên hông cô của Lục Lẫm rất nặng, thậm chí khiến cô hơi đau.
Không thể tránh thoát nổi.
Trong cơn quay cuồng vừa rồi, kẹp tóc dài của Khương Tự rơi xuống, mái tóc đen dài bung xõa, rũ xuống mặt Lục Lẫm, bóng mượt mềm mại.
Khương Tự ở trên, Lục Lẫm ở dưới.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe trên mặt đất, Khương Tự mặt đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Lục Lẫm.
Ở góc khác trong căn phòng thì ầm ĩ tiếng vang, nơi này lại im lặng vạn phần, bóng dáng của cả hai lọt vào đáy mắt của đối phương.
Hương thơm hoa hồng thoang thoảng trong phòng, đó là mùi thơm ngào ngạt thuộc về riêng Khương Tự.
Ngực hai người gần kề nhau, tiếng tim đập đồng đều ngoài ý muốn.
Khương Tự ngửi thấy mùi máu tươi.
“Anh… anh bị thương?” Ngữ điệu của Khương Tự rất chắc chắn.
Rõ ràng Lục Lẫm đang nhìn Khương Tự nhưng lại vô cớ thất thần. Giờ phút này, đôi đồng tử của anh có chút mất tiêu cự, trong lúc hoảng hốt, chợt có một loại cảm giác không chân thật.
Cảnh tượng tương tự tái hiện, ở trong sâu thẳm kí ức, kéo ra khung cảnh quen thuộc, vui buồn tan hợp quẩn quanh.
Bách Nhạc Môn là nơi lần đầu gặp, cũng là nơi tương phùng thân quen.
Lục Lẫm và Khương Tự giống như mới gặp lần đầu.
Một giọng nói quen thuộc như ma chú chui vào trong đầu Lục Lẫm, nhưng anh lại không thể nhớ nổi mình từng nghe ở đâu.
“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư Khương gia.”
Giọng nữ trong trẻo dạn dĩ lại kiêu ngạo.
Ngay cả tự giới thiệu cũng kèm theo vẻ kiêu căng cao cao tại thượng.
Ngay sau đó là tiếng máy móc nhỏ nhưng bén nhọn cắt ngang bầu không khí im lặng.
Khương Tự theo bản năng nhìn qua, nhịp tim của Lục Lẫm tăng đến 120, tay trái đeo đồng hồ đo nhịp tim thật sự đã bị thương, một vết cắt sắc bén ở giữa lòng bàn tay.
Cắt ra một đường kéo dài.
Đầu Lục Lẫm hỗn loạn, cứ như có gì đang gầm rú, lan theo từng mạch máu của anh chạy thẳng tới tim, đau đớn nóng ruột.
Tầm nhìn dần mơ hồ.
Lục Lẫm dùng tay bị thương đè chặt lên trái tim đau đớn.
Theo động tác của anh, miệng vết thương nứt toạc, máu vốn đã đông nay lại chảy xuống ngực.
Trước khi mất ý thức, Lục Lẫm mơ hồ nghe thấy thanh âm của mình.
Như cách một tầng sa, ngữ điệu mơ hồ, tự dưng nảy sinh vài phần chua xót.
“Khương Tự.”
Lục Lẫm dùng đầu lưỡi chống khớp hàm, bật ra hai chữ.
Trúc trắc lại quen thuộc.
Cơn đau ở trái tim không ngừng đánh úp anh, Lục Lẫm cắn chặt răng, như muốn bắt lấy suy nghĩ lướt qua trong giây lát kia.
Cuối cùng, Lục Lẫm dùng sức nắm tay lại.
Một thứ gì đó mềm mại bị anh cầm trong tay.
Giây tiếp theo, anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khương Tự ngẩn ngơ nhìn Lục Lẫm lâm vào hôn mê.
Cô bỗng nhận ra, đây là lần đầu tiên Lục Lẫm gọi tên cô.
“Ông chủ, cô chủ!”
Một người trong đó phát hiện chỗ hai người xảy ra khác thường, bọn họ tắt âm nhạc, một đám chạy tới như đàn ong, vây quanh Khương Tự.
Khi Khương Tự được người nâng dậy từ trên người Lục Lẫm thì tay cô có cảm giác bị cản lại.
Lục Lẫm vẫn nắm chặt tay cô.
Quản gia Trịnh đánh bạo tiến lên một bước, muốn tách hai người ra, nhưng sức của Lục Lẫm rất lớn, hoàn toàn không kéo ra được
“Cô chủ, không gỡ tay ông chủ ra được.”
Khương Tự mím môi.
“Vậy cùng đến bệnh viện đi.”
Khương Tự sợ nguy hiểm, khi đi ra ngoài cô cũng mang theo đoàn đội chữa bệnh. Sau khi bác sĩ tư nhân xử lý đơn giản cho Lục Lẫm thì mới đưa tới bệnh viện.
Lục Lẫm đang hôn mê lập tức được đưa vào phòng bệnh VIP.
Tin tức liên quan đến việc Lục Lẫm và Khương Tự bị thương đã bị trợ lý của Lục Lẫm hoàn toàn phong tỏa.
Sự cố tối hôm nay, người ngoài không biết.
Vào lúc Lục Lẫm hôn mê, Khương Tự đột nhiên nhận được hai triệu giá trị số mệnh từ anh.
Anh đã hôn mê rồi, sao giá trị còn vào sổ?
“Anh ấy sao rồi?”
Khương Tự ngồi ở mép giường bệnh, tay Lục Lẫm vẫn nắm tay cô. Cô chỉ có thể bị bắt theo, ngay cả kiểm tra cũng đi cùng nhau.
Bác sĩ đã cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Lục Lẫm rồi, vị trí lưng anh bị va đập cũng chỉ có nhiều máu bầm, không có vấn đề quá lớn.
“Lục tổng đã không có gì đáng ngại, các hạng mục kiểm tra đều không có vấn đề.”
Khương Tự nhíu mi, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sao anh ấy còn không tỉnh?”
Vừa dứt lời, sức nắm trên tay nới lỏng.
Khương Tự lập tức quay đầu nhìn.
Khi Lục Lẫm mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là bức tường trắng xóa, sau đó ngửi thấy mùi nước sát trùng ngập tràn trong không khí, cuối cùng, anh ngửi được mùi hoa hồng quen thuộc.
Lục Lẫm nghiêng đầu, tay Khương Tự đang bị anh nắm chặt.
“Xin lỗi.”
Lục Lẫm đột nhiên buông lỏng tay, lúc này giọng nói trầm thấp có vẻ khàn khàn.
Lục Lẫm ngồi dậy từ trên giường bệnh, dường như trái tim vẫn còn sót lại đau đớn kịch liệt, lúc này mọi thứ đã trở về với bình yên, cứ như những cảm giác đó chỉ là ảo giác của anh vậy.
Bác sĩ tới: “Lục tổng, vừa rồi cô chủ Lục cố ý nhắc nhở chúng tôi cần kiểm tra tim của ngài, kết quả kiểm tra đều bình thường.”
“Ngài rất khỏe mạnh, chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
Là công việc quá mệt mỏi sao?
Lục Lẫm tìm được một lý do.
Nhưng câu nói kia lại không chịu khống chế mà vang vọng trong đầu, mi tâm Lục Lẫm giật nảy.
“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư Khương gia.”
Vì sao thanh âm này lại xuất hiện?
Có lẽ đây cũng chỉ là một ảo giác mà thôi.
Lục Lẫm lạnh nhạt hỏi: “Quá mệt mỏi sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
Bác sĩ hơi giật mình: “Rất có khả năng.”
Sắc mặt Lục Lẫm bớt tái nhợt, anh nhìn Khương Tự, câu nói kỳ quái chui vào đầu bị anh tạm thời gác lại.
“Cảm ơn cô chủ đã đưa tôi tới bệnh viện.”
Lúc đó Lục Lẫm còn chắn vật nặng thay mình nên Khương Tự không nói nên câu khắc nghiệt.
Cô chỉ gật đầu, ngầm thừa nhận.
Nhìn ngoan hơn ngày thường không ít.
Lục Lẫm lại khôi phục thành ông chủ Lục xa cách như trước kia.
Giống như trước đó, người đánh cược mạng sống để cứu Khương Tự chỉ là ảo giác chợt lóe qua của cô.
Thanh âm của Lục Lẫm vừa lễ độ vừa khắc chế.
“Tôi không sao rồi, cô về nhà trước đi.”
Đúng là Khương Tự muốn khiến người nhà họ Lục hận cô, nhưng từ trước tới nay cô là người yêu hận rõ ràng. Lục Lẫm cứu cô, cô còn nợ anh một lời cảm ơn.
“Cảm ơn.”
Lục Lẫm ngẩn ra vài giây, ngay sau đó lại cười.
Cánh môi thiếu huyết sắc làm anh bớt đi vài phần lạnh lùng.
“Không cần cảm ơn.”
Lục Lẫm nói bảo Khương Tự về nhà trước, nhưng thực ra là bọn họ một trước một sau ra khỏi bệnh viện.
Anh không để vết thương cỏn con này trong lòng, lập tức về công ty.
***
Khương Vân Hạo vừa khéo tới bệnh viện với mẹ Khương.
Mẹ Khương tới thăm bạn của bà, con gái Khương gia đều không ở bên người nên bà nằng nặc kéo cậu đi khoe khoang.
Cậu đã nói không đi rồi mà.
Hay lắm, lát nữa hỏi đến thành tích là lòi ra ngay.
Nhưng dù sao cậu cũng coi như tìm được cơ hội ra hít thở không khí.
Khi đang lắc lư ở hành lang, Khương Vân Hạo nhìn thấy một bóng dáng mặc sườn xám.
Trong tình huống bình thường, cô gái nào mặc sườn xám thì Khương Vân Hạo đều sẽ nhìn nhiều hai cái.
Quả đúng là Khương Tự.
Khương Tự chị ấy bị bệnh?
Khương Tự đi đằng trước, một đám người theo sau.
Khương Vân Hạo nhìn nhìn, nhăn mi.
Không đúng, sao cứ kì quái thế nào ấy.
Quản gia Trịnh, còn cả những vệ sĩ đi sau Khương Tự, cả đám đều mặc trang phục thời Dân quốc, đi lướt qua Khương Vân Hạo.
Cậu có chút chết lặng.
Khương Vân Hạo nhìn bóng dáng Khương Tự, do dự vài giây, đuổi theo.
Vừa đến cổng lớn bệnh viện, Khương Vân Hạo còn chưa kịp gọi Khương Tự thì đã bị một bóng người không biết nhảy ra từ đây đẩy sang một bên.
“Cô chủ Lục!”
Khương Vân Hạo vội vàng nhìn người tới, một thiếu nữ khoảng 16 tuổi.
Người này là ai?
Khương Tự đột nhiên bị người giữ chặt, cô cứ cảm thấy tình huống này hơi quen.
Cô cúi đầu nhìn.
Quả nhiên, là nhóc hải cẩu âm hồn không tan kia.
Khoảng thời gian trước, Nghiêm Ấu Sơ không thể rút ra thời gian nên mãi không tới tìm Khương Tự.
Người xinh đẹp tốt bụng như Khương Tự, nhất định có rất nhiều bạn bè, cô sợ Khương Tự sẽ quên mình mất.
Cũng không biết hôm nay là ngày may mắn gì mà vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Khương Tự từ bệnh viện đi ra.
Niềm vui sướng lập tức đổi thành lo lắng, cô ấy hỏi: “Cô chủ Lục, chị bị bệnh sao?”
Khương Tự kinh ngạc vì lòng nhiệt tình của Nghiêm Ấu Sơ, cô lắc đầu.
Nghiêm Ấu Sơ vui vẻ, vừa định khen nịnh thì lại bị người sau lưng gọi lại.
“Này, cô có biết mình va phải người khác rồi không?”
Ngữ điệu nói chuyện khá mất kiên nhẫn, thậm chí có hơi hung dữ.
Khương Tự quay đầu lại, cười khúc khích.
Sau Nghiêm Ấu Sơ, lại tới một Khương Vân Hạo.
Rốt cuộc bọn họ nhảy ra từ đâu thế?
Nghiêm Ấu Sơ vẫn ôm tay Khương Tự, vẻ mặt mờ mịt nhìn qua.
“Vừa rồi tôi có đụng phải anh sao?”
Một người 16 tuổi, một người 17 tuổi.
Cùng là học sinh trường Trung học Văn Lễ, tính ra Khương Vân Hạo vẫn là đàn anh của Nghiêm Ấu Sơ.
Khương Vân Hạo hít một hơi thật sâu: “Tôi tên Khương Vân Hạo.”
Nghiêm Ấu Sơ bừng tỉnh, ngộ ra: “Anh chính là em trai của Khương Cẩm Nguyệt?”
Khương Vân Hạo không còn lời gì để nói.
Có thể là Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo trời sinh không hợp nhau nên chỉ chốc lát sau, hai người đã tôi một câu anh một câu cãi um lên.
Khương Tự bị ồn ào đến đau tai, cắt ngang đoạn đối thoại dần kịch liệt của hai người: “Nếu không hai người đứng sang một bên cãi nhau đi, cãi xong thì lại nói chuyện.”
“Anh ta không quan trọng.” Nghiêm Ấu Sơ lập tức ném Khương Vân Hạo sang một bên.
“Cô chủ Lục, em muốn mời chị ăn cơm chiều, vừa khéo em biết một nhà hàng rất ngon.”
“Mời tôi?”
Nghiêm Ấu Sơ sợ Khương Tự từ chối, còn thêm một câu: “Là nhà hàng dân quốc, em cố tình tìm vì chị đấy.”
Nói xong, Nghiêm Ấu Sơ còn phát huy ưu thế của mình, chớp chớp đôi mắt tròn xoe với Khương Tự.
Ý đồ dùng sự đáng yêu đánh gục Khương Tự.
Nghiêm Ấu Sơ sẽ không cho rằng mình rất đáng yêu chứ?
Thẳng nam ung thư thời kỳ cuối Khương Vân Hạo hoàn toàn không thể lĩnh hội mị lực của Nghiêm Ấu Sơ, cậu cho rằng, nhất định Khương Tự sẽ không đồng ý lời mời của loại người này.
Xét thấy thái độ của Nghiêm Ấu Sơ tốt đẹp, nhà hàng kia còn theo chủ đề dân quốc, Khương Tự cố mà gật đầu: “Cũng không phải không thể.”
Nghiêm Ấu Sơ lập tức cười.
Đầu Khương Vân Hạo đầy dấu chấm hỏi, lập tức cắm một câu: “Tôi cũng muốn đi.”
Tầm mắt của Khương Tự là là nhìn sang: “Cậu?”
Khương Vân Hạo căng da đầu: “Bữa tối nay tôi mời.”
“Bởi vì trong nhà không có ai, không ai ăn cơm cùng tôi…”
Mẹ Khương còn ở bệnh viện thăm bệnh bị Khương Vân Hạo bỏ qua, Khương Vân Hạo tự nói với bản thân, là vì Nghiêm Ấu Sơ khiêu khích cậu nên cậu mới nói dối.
Dù sao, cậu mới là em trai ruột của Khương Tự, Lục Tinh Trầm thì xem như em chồng của Khương Tự.
Một người ngoài như Nghiêm Ấu Sơ, chẳng lẽ còn có thể lướt qua đầu hai người họ?
Sau khi Nghiêm Ấu Sơ xuất hiện, Khương Vân Hạo đã xếp mình và Lục Tinh Trầm vào cùng một trận doanh.
Khương Tự khoanh tay, sống lưng vừa thẳng vừa mềm mại: “Nhưng tôi không thiếu tiền.”
Ý từ chối rất rõ ràng.
Nghiêm Ấu Sơ đứng cạnh cũng nhìn qua đây: “Nghe thấy chứ? Cô chủ Lục không thiếu tiền, tôi càng không thiếu tiền.”
Khương Vân Hạo cắn chặt răng, cậu biết làm thế nào mới khiến Khương Tự đổi ý.
“Tôi dùng tiền tiêu vặt chị hai cho tôi để mời cô ăn cơm.”
Lông mày của Khương Tự hơi chau, lại giãn ra.
Tiêu tiền của Khương Cẩm Nguyệt, hẳn là có một kiểu thú vị riêng.
“Vậy thì có vẻ có thể suy xét một chút.”
Sau khi Khương Tự do dự, Khương Vân Hạo nhướng mày với Nghiêm Ấu Sơ, khiêu khích.
Đáp lại cậu là tiếng hừ nhẹ tràn ngập tức giận.
Nhà hàng ở cách chỗ này không xa, Nghiêm Ấu Sơ bám sát Khương Tự, Khương Vân Hạo đi sau một bước.
Khương Tự chọn vị trí gần cửa sổ.
Một mình Khương Tự ngồi một bên, còn Khương Vân Hạo và Nghiêm Ấu Sơ ngồi cùng hàng.
Hai người ai cũng không ưa nhau, cách khá xa.
Nghiêm Ấu Sơ rất không hài lòng với Khương Vân Hạo, tâm lý đua đòi trỗi dậy: “Tôi từng gắp đồ ăn cho cô chủ Lục, anh giúp chị ấy làm gì?”
Khương Vân Hạo ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Tôi dùng áo khoác lót vũng nước cho cô ấy.”
“Tôi từng gỡ xương cá cho cô chủ Lục.”
“Áo khoác của tôi trị giá hơn mấy chục ngàn tệ, chưa kể tôi còn sẵn sàng cởi ra trong thời tiết lạnh căm.”
“Cô chủ Lục đã cứu tôi.”
“Tôi đại nghĩa diệt thân… khụ khụ…”
“Vậy sao anh không gọi chị ấy là chị?”
Một câu chị đã phá hỏng lời nói của Khương Vân Hạo.
Nghiêm Ấu Sơ càng oán giận, khí huyết càng tăng, câu nào cũng cô chủ Lục, cứ như quan hệ của hai người thân thiết lắm.
Rõ ràng Khương Vân Hạo có được điều kiện mà ông trời ưu ái, vậy mà cậu lại lãng phí cơ hội này.
“Tôi…”
Khương Vân Hạo há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Trên bàn cơm cách đó không xa, bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt đang dùng bữa, cô ta chú ý tới động tĩnh bên này.
Bởi vì Khương Tự bị ghế dài che khuất nên cô ta chỉ chú ý tới hai người khác. Làm bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt, đương nhiên cô ta biết bọn họ.
Cô ta cảm thấy buồn cười, cố ý call video trò chuyện với Khương Cẩm Nguyệt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
4. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
=====================================
Cameras vừa khéo nhắm ngay Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo.
Ở bên kia Khương Cẩm Nguyệt là ban ngày, điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Cẩm Nguyệt cậu xem, em trai cậu với cô bạn nhỏ của cậu đang dùng cơm cùng nhau kìa, không biết hai đứa nó có đang yêu đương vườn trường chứ?”
Đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt cười, nhưng cô ta nhìn nhìn, rất nhanh phát hiện trong video có người thứ 3 tồn tại.
“Người đối diện bọn họ là Khương Tự sao?”
Bạn thân nhìn kỹ, thầm nghĩ không hay rồi, do dự nói.
“Nếu không tớ cúp máy trước?”
Giọng Khương Cẩm Nguyệt bình tĩnh: “Không cần, cậu có thể tìm một chỗ lại gần quan sát không?”
Bạn thân đành phải căng da đầu làm theo, sớm biết vậy cô đã không hứng thú nhất thời call video rồi.
Lúc này cô cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Cô bạn thân tìm chỗ kín đáo điện thoại nhắm ngay bàn ăn của Khương Tự.
Cuối cùng hai con gà tiểu học cũng ngừng chiến, Khương Tự xoa xoa mi tâm.
Tuy rằng cô không muốn làm chị của Khương Vân Hạo nhưng làm khó người khác, bắt cậu ta gọi một tiếng chị thì cô vẫn rất nguyện ý nghe.
Khương Tự nâng cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Khương Vân Hạo.
Giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên.
“Gọi tiếng chị ba nghe xem nào.”
Gần đây, Khương Cẩm Nguyệt đều biết tình huống của Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo qua miệng người khác. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy rõ ràng qua video.
Cô ta đang cười Khương Tự không biết tự lượng sức mình.
Khương Tự về Khương gia 3 năm, Khương Vân Hạo chán ghét Khương Tự trọn 3 năm.
Sao nó có thể ngoan ngoãn nghe lời?
Khương Cẩm Nguyệt không cho rằng Khương Vân Hạo sẽ làm theo. Không có chuyện cậu bị Nghiêm Ấu Sơ tùy tiện khiêu khích đã gọi Khương Tự một tiếng chị.
Hơn nữa, video là không thể làm giả, Khương Cẩm Nguyệt cười cười, chờ đợi Khương Tự bị Khương Vân Hạo mắng đau một trận.
Giọng Nghiêm Ấu Sơ không nhỏ: “Có phải anh không dám không?”
Khương Vân Hạo nóng nảy, ngay cả vành tai cũng nóng lên: “Ai nói tôi không dám! Gọi thì gọi.”
Vài giây sau, dưới phép khích tướng của Nghiêm Ấu Sơ, Khương Vân Hạo nhắm chặt mắt, vác cái mặt như sắp lên chiến trường, bất chấp tất cả, nói:
“Chị ba.”
Một tiếng “chị ba” vô cùng rõ ràng lọt vào tai Khương Cẩm Nguyệt.
Cô bạn thân nhỏ và em trai của cô ta, vì sao lại khuất phục trước Khương Tự chứ?
Khi cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thì sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm.
“Lục Tinh Trầm?”
Giọng nói trầm thấp, giống như hơi lạnh trong đêm mưa, mỗi chữ đều đè vào lòng người.
Không xong, hình như đây là giọng anh cả.
Lưng Lục Tinh Trầm cứng đờ, dần dần xoay người lại, nhìn thẳng vào cặp mắt quen thuộc kia.
Lục Lẫm đứng ở đó, vẻ mặt thản nhiên, khí chất lạnh lùng, mang theo khí thế vương giả.
Anh đứng ngược sáng, ánh nắng ngày đông chiếu lên người anh, tất cả biến thành băng sương.
Đầu này là anh cả, đầu kia là chị dâu, cả hai bên đều không thể đắc tội.
Lục Tinh Trầm giật mình, nhanh chóng bổ cứu cho mình.
Có lẽ bởi vì đêm qua đọc văn cả đêm nên năng lực ngôn ngữ của cậu tiến bộ vượt bậc, cậu liếc mắt nhìn ánh mặt trời, linh cảm tức khắc bộc phát.
Lục Tinh Trầm nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu phát huy ngay tại hiện trường.
“Nếu nói cô chủ Lục là ánh trăng trên bầu trời, như vậy, ông chủ Lục chính là mặt trời chói lóa.”
“Hai người sinh ra để làm bạn với nhau, là một bộ phận không thể thiếu của đối phương.”
Khương Tự nhíu mi hỏi lại: “Cậu vừa nói ai lóa mắt?”
Lục Lẫm nhướng mày, hỏi lại: “Không thể thiếu nhau?”
Dục vọng cầu sinh của Lục Tinh Trầm bùng nổ, nháy mắt hóa thân thành bậc thầy chân chó.
“Mặt trời chói mắt, ánh trăng lóa mắt, không ai có thể cướp đi hào quang thuộc về họ…”
Mẹ nó, cậu không bịa nổi nữa.
Một người Ngữ văn thảm hại như cậu lại phải đi làm công tác văn hóa đọc thơ cho hai người này nghe?
“Anh cả, chị dâu, hai người nói chuyện đi.” Lục Tinh Trầm cào cào đầu, “Em về phòng trước.”
Vừa dứt lời, cậu đã phi nhanh như bay lên cầu thang, chỉ để lại tàn ảnh.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lục Tinh Trầm, Khương Tự lắc đầu.
Không thú vị.
Đám người hầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đồng loạt lui xuống, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Lẫm và Khương Tự.
Khương Tự ngẩng mặt, nhìn Lục Lẫm bước gần về phía mình.
Lục Lẫm mới từ ngoài về, trên áo khoác còn mang theo khí lạnh.
Khương Tự khẽ nhìn lướt qua, thân hình cao lớn thẳng tắp, áo để trong quần, vai rộng eo thon, cô đánh giá một câu: Lớn lên đẹp trai thật, chỉ là hơi lạnh lùng, tâm tư hơi thâm trầm.
Khương Tự hất cằm, tìm đề tài: “Chốc nữa tôi muốn ra ngoài.”
Lục Lẫm giống như lơ đãng hỏi: “Đi đâu?”
Phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn.
Khương Tự định tới đó ôn chuyện cũ, nghe nói Bách Nhạc Môn từng tu sửa, trang trí theo phong cách Thượng Hải xưa, sẽ cho khách hàng cảm giác như đang ở thời Dân quốc.
Nhưng Lục Lẫm là ai? Khương Tự sẽ không nói thật.
Cô không muốn bị Lục Lẫm chộp tới phòng thí nghiệm, bị nhà khoa học nghiên cứu xem cái người Dân quốc này có địa vị gì đâu.
Trong mắt Khương Tự lộ ra sự gian xảo: “Tôi mở một buổi gặp mặt, mời công nhân và vệ sĩ làm việc ở biệt thự nhà họ Lục cùng đi. Tôi nhắc nhở anh trước, chốc nữa nhà họ Lục không có ai đâu.”
Lục Lẫm như suy tư gì đó, cô nói gần nói xa, ắt có kỳ quặc.
Khương Tự nũng nịu nói: “Anh muốn đến cả buổi tiệc của tôi à?”
Lục Lẫm nâng mí mắt, nhìn thẳng cô, anh vuốt ve ngón tay trỏ, bỗng nhiên nở nụ cười tùy ý.
Mắt đối mắt.
Khương Tự nhấn mạnh: “Tất cả đều là người làm trong biệt thự nhà họ Lục, đám em trai của anh sẽ không có tên nào tới đâu.”
Chân mày của Lục Lẫm nhướng rất khẽ, hình như Khương Tự không muốn cho anh đi?
Anh ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng cô, ngữ điệu bình thản: “Không đi.”
Khương Tự cong môi, tựa như nhận được đáp án hài lòng: “Vậy được rồi, tôi đi chuẩn bị trước đây.”
Tất cả sự mờ ám của cô đều bị Lục Lẫm nhìn thấy rõ ràng.
Bóng dáng Khương Tự biến mất ở cầu thang, Lục Lẫm dời mắt, chậm rãi đi tới thư phòng.
Nghe thấy tiếng người hầu bàn luận, bước chân của anh hơi khựng lại.
“Sườn xám cô chủ đặt làm cho chúng ta đẹp thật đấy.”
“Dù sao cũng là đi phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn, đương nhiên phải ra hình ra dáng chứ.”
“Đúng vậy đúng vậy, gu thẩm mỹ của cô chủ chúng ta thời thượng nhất!”
“…”
Phòng khiêu vũ Bách Nhạc Môn? Cô ấy tới đó làm gì?
Mấy chữ lọt vào tai Lục Lẫm, anh lặng lẽ vào thư phòng.
Lục Lẫm ngồi trước bàn một mình, thong thả ung dung lật văn kiên, xưa nay cõi lòng của anh luôn phẳng lặng nên dễ chìm đắm trong công việc.
Nhưng không biết tại sao, hôm nay anh không thể tập trung lực chú ý được.
Có lẽ bởi vì Khương Tự, có lẽ là bởi ba chữ Bách Nhạc Môn này.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động, vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào náo động hoàn toàn khác biệt với không gian tĩnh lặng trong phòng.
Lục Lẫm đi tới bên cửa sổ, thấy Khương Tự mặc sườn xám màu xanh sứ, cô khom lưng ngồi vào trong xe.
Một chiếc lại một chiếc xe lái ra khỏi nhà họ Lục.
Lục Lẫm đứng ở cửa sổ, rất lâu không hoàn hồn, phiến sứ màu xanh lá hiện lên trước mắt anh, chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của anh dễ như trở bàn tay.
Thật là kỳ quái.
Lục Lẫm liếc đồng hồ đo nhịp tim, bỗng nhiên đưa ra một quyết định.
Anh muốn đi Bách Nhạc Môn, tìm tòi đến cùng.
***
Bến Thượng Hải xa hoa trụy lạc, vào giờ phút này, như trở về luân hồi.
Ánh mặt trời bên ngoài đang chói chang, lại bị tấm rèm ngăn trở, đi vào phòng khiêu vũ hoài cổ rộng lớn ở tầng 3, giống như bước vào ban đêm phồn hoa tại Thượng Hải cũ.
Khương Tự ngồi trong góc phòng khiêu vũ, cực kỳ thích ý dựa vào sô pha.
Dựa theo phân phó của Khương Tự, người nhà họ Lục mặc trang phục Dân quốc, nhảy ở sàn, suy diễn thời kỳ thịnh vượng của phòng khiêu vũ thời Dân quốc.
Bọn họ biết cô chủ thích xem cái này, bọn họ chơi cũng vui vẻ.
Cửa phòng khiêu vũ mở lại đóng.
Tầm mắt của Khương Tự nhìn ra cửa, phát hiện có thêm một người.
Lục Lẫm.
Không phải Lục Lẫm nói anh sẽ không đến sao?
Giây tiếp theo, ánh mắt của Lục Lẫm xuyên qua đám người đông đúc, dừng chính xác tại vị trí của Khương Tự.
Đám người chen lấn nhau.
Thân hình Lục Lẫm dần dần rõ ràng.
Bộ dáng âu phục giày da của anh tự động thay đổi thành một phiên bản hoàn toàn khác trong đầu Khương Tự.
Lục Lẫm mặc quân trang lạnh lẽo, sau lưng anh là khói thuốc súng bay tứ phía, tiếng súng vang từng đợt như đêm đông hiu quạnh trên bãi biển.
Giữa cô và Lục Lẫm là tấm thủy tinh mông lung mờ ảo, tưởng chừng gặp cố nhân.
Trong lúc Khương Tự đang hoảng hốt, Lục Lẫm đã tới trước mặt cô.
Cô lại nâng mắt lần nữa, Lục Lẫm đã biến về dáng vẻ ban đầu, không nhanh không chậm ngồi trước mặt cô.
“Đang rót rượu?”
Theo ánh mắt Lục Lẫm, Khương Tự thấy trên bàn bày Whiskey cùng mấy chén rượu.
Suy nghĩ Khương Tự xoay chuyển, cầm lấy chén rượu, rất thuần thúc rót cho Lục Lẫm một chén rượu.
Ly rượu kia bị đẩy tới trước mặt Lục Lẫm.
“Uống không?”
Lục Lẫm nhướng mày, anh không ngờ động tác của Khương Tự lại trơn tru như thế.
Tuy anh rất hiếm khi uống rượu, có uống thì chỉ uống loại quen, nhưng lần này anh cũng không từ chối.
Rượu lạnh vào họng.
Vị cay sặc đánh úp lại.
Rõ ràng không phải loại rượu ngày thường Lục Lẫm uống quen nhưng lại mang cho anh một cảm giác quen thuộc.
Anh không nảy sinh nửa điểm kháng cự.
Nhất thời, hai người không nói gì.
Sàn nhảy pha lê không ngừng vang lên tiếng nhạc du dương.
Trong thời gian chuyển nhạc, Lục Lẫm bỗng nghe thấy tiếng vang rất nhỏ.
Về cảm giác với nguy hiểm, Khương Tự và Lục Lẫm cùng mẫn cảm như nhau.
Bọn họ cùng ngửa đầu, nhìn cùng một chỗ.
Chiếc đèn treo bằng thủy tinh tinh xảo quý giá ở trên đỉnh đầu, cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, rung lắc mạnh vài cái, lung lay sắp rơi, tình huống nguy cấp.
Một giây trước vẫn còn là vật phẩm trang trí tinh xảo đẹp đẽ, giây tiếp theo nó lại biến thành vũ khí sắc bén đả thương người.
Bách Nhạc Môn luôn được kiểm tra và tu sửa đúng hạn, theo lý mà nói thì đèn treo không có khả năng xuất hiện vấn đề.
Nhưng cố tình, khoảnh khắc Khương Tự và Lục Lẫm ngồi cạnh nhau, nó đột nhiên nảy sinh biến cố.
Trong giây phút Khương Tự và Lục Lẫm đứng lên, đã không còn kịp rồi.
Đèn treo rơi từ trên đỉnh đầu xuống.
Khoảnh khắc chùm đèn rơi xuống hai người, động tác của Lục Lẫm rất nhanh, kéo cánh tay Khương Tự, bảo vệ cô thật chặt trong lòng.
Cả chùm đèn bất thình lình bị rơi vỡ lên một mình Lục Lẫm.
Đèn treo thủy tinh vỡ ra sau lưng anh.
Mảnh đèn vỡ tan, bắn đến gần hai người.
Bọn họ không thể khống chế mà ngã xuống đất.
1 giây trước khi ngã xuống nền đá cẩm thạch.
Lục Lẫm xoay người đổi vị trí với Khương Tự.
Khương Tự ngã mạnh vào lòng anh.
Một tiếng kêu rên truyền vào tai Khương Tự.
Khương Tự theo bản năng lật người, lại phát hiện lực đè lên hông cô của Lục Lẫm rất nặng, thậm chí khiến cô hơi đau.
Không thể tránh thoát nổi.
Trong cơn quay cuồng vừa rồi, kẹp tóc dài của Khương Tự rơi xuống, mái tóc đen dài bung xõa, rũ xuống mặt Lục Lẫm, bóng mượt mềm mại.
Khương Tự ở trên, Lục Lẫm ở dưới.
Mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe trên mặt đất, Khương Tự mặt đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Lục Lẫm.
Ở góc khác trong căn phòng thì ầm ĩ tiếng vang, nơi này lại im lặng vạn phần, bóng dáng của cả hai lọt vào đáy mắt của đối phương.
Hương thơm hoa hồng thoang thoảng trong phòng, đó là mùi thơm ngào ngạt thuộc về riêng Khương Tự.
Ngực hai người gần kề nhau, tiếng tim đập đồng đều ngoài ý muốn.
Khương Tự ngửi thấy mùi máu tươi.
“Anh… anh bị thương?” Ngữ điệu của Khương Tự rất chắc chắn.
Rõ ràng Lục Lẫm đang nhìn Khương Tự nhưng lại vô cớ thất thần. Giờ phút này, đôi đồng tử của anh có chút mất tiêu cự, trong lúc hoảng hốt, chợt có một loại cảm giác không chân thật.
Cảnh tượng tương tự tái hiện, ở trong sâu thẳm kí ức, kéo ra khung cảnh quen thuộc, vui buồn tan hợp quẩn quanh.
Bách Nhạc Môn là nơi lần đầu gặp, cũng là nơi tương phùng thân quen.
Lục Lẫm và Khương Tự giống như mới gặp lần đầu.
Một giọng nói quen thuộc như ma chú chui vào trong đầu Lục Lẫm, nhưng anh lại không thể nhớ nổi mình từng nghe ở đâu.
“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư Khương gia.”
Giọng nữ trong trẻo dạn dĩ lại kiêu ngạo.
Ngay cả tự giới thiệu cũng kèm theo vẻ kiêu căng cao cao tại thượng.
Ngay sau đó là tiếng máy móc nhỏ nhưng bén nhọn cắt ngang bầu không khí im lặng.
Khương Tự theo bản năng nhìn qua, nhịp tim của Lục Lẫm tăng đến 120, tay trái đeo đồng hồ đo nhịp tim thật sự đã bị thương, một vết cắt sắc bén ở giữa lòng bàn tay.
Cắt ra một đường kéo dài.
Đầu Lục Lẫm hỗn loạn, cứ như có gì đang gầm rú, lan theo từng mạch máu của anh chạy thẳng tới tim, đau đớn nóng ruột.
Tầm nhìn dần mơ hồ.
Lục Lẫm dùng tay bị thương đè chặt lên trái tim đau đớn.
Theo động tác của anh, miệng vết thương nứt toạc, máu vốn đã đông nay lại chảy xuống ngực.
Trước khi mất ý thức, Lục Lẫm mơ hồ nghe thấy thanh âm của mình.
Như cách một tầng sa, ngữ điệu mơ hồ, tự dưng nảy sinh vài phần chua xót.
“Khương Tự.”
Lục Lẫm dùng đầu lưỡi chống khớp hàm, bật ra hai chữ.
Trúc trắc lại quen thuộc.
Cơn đau ở trái tim không ngừng đánh úp anh, Lục Lẫm cắn chặt răng, như muốn bắt lấy suy nghĩ lướt qua trong giây lát kia.
Cuối cùng, Lục Lẫm dùng sức nắm tay lại.
Một thứ gì đó mềm mại bị anh cầm trong tay.
Giây tiếp theo, anh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Khương Tự ngẩn ngơ nhìn Lục Lẫm lâm vào hôn mê.
Cô bỗng nhận ra, đây là lần đầu tiên Lục Lẫm gọi tên cô.
“Ông chủ, cô chủ!”
Một người trong đó phát hiện chỗ hai người xảy ra khác thường, bọn họ tắt âm nhạc, một đám chạy tới như đàn ong, vây quanh Khương Tự.
Khi Khương Tự được người nâng dậy từ trên người Lục Lẫm thì tay cô có cảm giác bị cản lại.
Lục Lẫm vẫn nắm chặt tay cô.
Quản gia Trịnh đánh bạo tiến lên một bước, muốn tách hai người ra, nhưng sức của Lục Lẫm rất lớn, hoàn toàn không kéo ra được
“Cô chủ, không gỡ tay ông chủ ra được.”
Khương Tự mím môi.
“Vậy cùng đến bệnh viện đi.”
Khương Tự sợ nguy hiểm, khi đi ra ngoài cô cũng mang theo đoàn đội chữa bệnh. Sau khi bác sĩ tư nhân xử lý đơn giản cho Lục Lẫm thì mới đưa tới bệnh viện.
Lục Lẫm đang hôn mê lập tức được đưa vào phòng bệnh VIP.
Tin tức liên quan đến việc Lục Lẫm và Khương Tự bị thương đã bị trợ lý của Lục Lẫm hoàn toàn phong tỏa.
Sự cố tối hôm nay, người ngoài không biết.
Vào lúc Lục Lẫm hôn mê, Khương Tự đột nhiên nhận được hai triệu giá trị số mệnh từ anh.
Anh đã hôn mê rồi, sao giá trị còn vào sổ?
“Anh ấy sao rồi?”
Khương Tự ngồi ở mép giường bệnh, tay Lục Lẫm vẫn nắm tay cô. Cô chỉ có thể bị bắt theo, ngay cả kiểm tra cũng đi cùng nhau.
Bác sĩ đã cẩn thận xử lý miệng vết thương cho Lục Lẫm rồi, vị trí lưng anh bị va đập cũng chỉ có nhiều máu bầm, không có vấn đề quá lớn.
“Lục tổng đã không có gì đáng ngại, các hạng mục kiểm tra đều không có vấn đề.”
Khương Tự nhíu mi, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy sao anh ấy còn không tỉnh?”
Vừa dứt lời, sức nắm trên tay nới lỏng.
Khương Tự lập tức quay đầu nhìn.
Khi Lục Lẫm mở mắt ra, đập vào mắt đầu tiên là bức tường trắng xóa, sau đó ngửi thấy mùi nước sát trùng ngập tràn trong không khí, cuối cùng, anh ngửi được mùi hoa hồng quen thuộc.
Lục Lẫm nghiêng đầu, tay Khương Tự đang bị anh nắm chặt.
“Xin lỗi.”
Lục Lẫm đột nhiên buông lỏng tay, lúc này giọng nói trầm thấp có vẻ khàn khàn.
Lục Lẫm ngồi dậy từ trên giường bệnh, dường như trái tim vẫn còn sót lại đau đớn kịch liệt, lúc này mọi thứ đã trở về với bình yên, cứ như những cảm giác đó chỉ là ảo giác của anh vậy.
Bác sĩ tới: “Lục tổng, vừa rồi cô chủ Lục cố ý nhắc nhở chúng tôi cần kiểm tra tim của ngài, kết quả kiểm tra đều bình thường.”
“Ngài rất khỏe mạnh, chỉ là quá mệt mỏi thôi.”
Là công việc quá mệt mỏi sao?
Lục Lẫm tìm được một lý do.
Nhưng câu nói kia lại không chịu khống chế mà vang vọng trong đầu, mi tâm Lục Lẫm giật nảy.
“Lục Thiếu soái, tôi là Khương Tự, là đại tiểu thư Khương gia.”
Vì sao thanh âm này lại xuất hiện?
Có lẽ đây cũng chỉ là một ảo giác mà thôi.
Lục Lẫm lạnh nhạt hỏi: “Quá mệt mỏi sẽ xuất hiện ảo giác sao?”
Bác sĩ hơi giật mình: “Rất có khả năng.”
Sắc mặt Lục Lẫm bớt tái nhợt, anh nhìn Khương Tự, câu nói kỳ quái chui vào đầu bị anh tạm thời gác lại.
“Cảm ơn cô chủ đã đưa tôi tới bệnh viện.”
Lúc đó Lục Lẫm còn chắn vật nặng thay mình nên Khương Tự không nói nên câu khắc nghiệt.
Cô chỉ gật đầu, ngầm thừa nhận.
Nhìn ngoan hơn ngày thường không ít.
Lục Lẫm lại khôi phục thành ông chủ Lục xa cách như trước kia.
Giống như trước đó, người đánh cược mạng sống để cứu Khương Tự chỉ là ảo giác chợt lóe qua của cô.
Thanh âm của Lục Lẫm vừa lễ độ vừa khắc chế.
“Tôi không sao rồi, cô về nhà trước đi.”
Đúng là Khương Tự muốn khiến người nhà họ Lục hận cô, nhưng từ trước tới nay cô là người yêu hận rõ ràng. Lục Lẫm cứu cô, cô còn nợ anh một lời cảm ơn.
“Cảm ơn.”
Lục Lẫm ngẩn ra vài giây, ngay sau đó lại cười.
Cánh môi thiếu huyết sắc làm anh bớt đi vài phần lạnh lùng.
“Không cần cảm ơn.”
Lục Lẫm nói bảo Khương Tự về nhà trước, nhưng thực ra là bọn họ một trước một sau ra khỏi bệnh viện.
Anh không để vết thương cỏn con này trong lòng, lập tức về công ty.
***
Khương Vân Hạo vừa khéo tới bệnh viện với mẹ Khương.
Mẹ Khương tới thăm bạn của bà, con gái Khương gia đều không ở bên người nên bà nằng nặc kéo cậu đi khoe khoang.
Cậu đã nói không đi rồi mà.
Hay lắm, lát nữa hỏi đến thành tích là lòi ra ngay.
Nhưng dù sao cậu cũng coi như tìm được cơ hội ra hít thở không khí.
Khi đang lắc lư ở hành lang, Khương Vân Hạo nhìn thấy một bóng dáng mặc sườn xám.
Trong tình huống bình thường, cô gái nào mặc sườn xám thì Khương Vân Hạo đều sẽ nhìn nhiều hai cái.
Quả đúng là Khương Tự.
Khương Tự chị ấy bị bệnh?
Khương Tự đi đằng trước, một đám người theo sau.
Khương Vân Hạo nhìn nhìn, nhăn mi.
Không đúng, sao cứ kì quái thế nào ấy.
Quản gia Trịnh, còn cả những vệ sĩ đi sau Khương Tự, cả đám đều mặc trang phục thời Dân quốc, đi lướt qua Khương Vân Hạo.
Cậu có chút chết lặng.
Khương Vân Hạo nhìn bóng dáng Khương Tự, do dự vài giây, đuổi theo.
Vừa đến cổng lớn bệnh viện, Khương Vân Hạo còn chưa kịp gọi Khương Tự thì đã bị một bóng người không biết nhảy ra từ đây đẩy sang một bên.
“Cô chủ Lục!”
Khương Vân Hạo vội vàng nhìn người tới, một thiếu nữ khoảng 16 tuổi.
Người này là ai?
Khương Tự đột nhiên bị người giữ chặt, cô cứ cảm thấy tình huống này hơi quen.
Cô cúi đầu nhìn.
Quả nhiên, là nhóc hải cẩu âm hồn không tan kia.
Khoảng thời gian trước, Nghiêm Ấu Sơ không thể rút ra thời gian nên mãi không tới tìm Khương Tự.
Người xinh đẹp tốt bụng như Khương Tự, nhất định có rất nhiều bạn bè, cô sợ Khương Tự sẽ quên mình mất.
Cũng không biết hôm nay là ngày may mắn gì mà vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Khương Tự từ bệnh viện đi ra.
Niềm vui sướng lập tức đổi thành lo lắng, cô ấy hỏi: “Cô chủ Lục, chị bị bệnh sao?”
Khương Tự kinh ngạc vì lòng nhiệt tình của Nghiêm Ấu Sơ, cô lắc đầu.
Nghiêm Ấu Sơ vui vẻ, vừa định khen nịnh thì lại bị người sau lưng gọi lại.
“Này, cô có biết mình va phải người khác rồi không?”
Ngữ điệu nói chuyện khá mất kiên nhẫn, thậm chí có hơi hung dữ.
Khương Tự quay đầu lại, cười khúc khích.
Sau Nghiêm Ấu Sơ, lại tới một Khương Vân Hạo.
Rốt cuộc bọn họ nhảy ra từ đâu thế?
Nghiêm Ấu Sơ vẫn ôm tay Khương Tự, vẻ mặt mờ mịt nhìn qua.
“Vừa rồi tôi có đụng phải anh sao?”
Một người 16 tuổi, một người 17 tuổi.
Cùng là học sinh trường Trung học Văn Lễ, tính ra Khương Vân Hạo vẫn là đàn anh của Nghiêm Ấu Sơ.
Khương Vân Hạo hít một hơi thật sâu: “Tôi tên Khương Vân Hạo.”
Nghiêm Ấu Sơ bừng tỉnh, ngộ ra: “Anh chính là em trai của Khương Cẩm Nguyệt?”
Khương Vân Hạo không còn lời gì để nói.
Có thể là Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo trời sinh không hợp nhau nên chỉ chốc lát sau, hai người đã tôi một câu anh một câu cãi um lên.
Khương Tự bị ồn ào đến đau tai, cắt ngang đoạn đối thoại dần kịch liệt của hai người: “Nếu không hai người đứng sang một bên cãi nhau đi, cãi xong thì lại nói chuyện.”
“Anh ta không quan trọng.” Nghiêm Ấu Sơ lập tức ném Khương Vân Hạo sang một bên.
“Cô chủ Lục, em muốn mời chị ăn cơm chiều, vừa khéo em biết một nhà hàng rất ngon.”
“Mời tôi?”
Nghiêm Ấu Sơ sợ Khương Tự từ chối, còn thêm một câu: “Là nhà hàng dân quốc, em cố tình tìm vì chị đấy.”
Nói xong, Nghiêm Ấu Sơ còn phát huy ưu thế của mình, chớp chớp đôi mắt tròn xoe với Khương Tự.
Ý đồ dùng sự đáng yêu đánh gục Khương Tự.
Nghiêm Ấu Sơ sẽ không cho rằng mình rất đáng yêu chứ?
Thẳng nam ung thư thời kỳ cuối Khương Vân Hạo hoàn toàn không thể lĩnh hội mị lực của Nghiêm Ấu Sơ, cậu cho rằng, nhất định Khương Tự sẽ không đồng ý lời mời của loại người này.
Xét thấy thái độ của Nghiêm Ấu Sơ tốt đẹp, nhà hàng kia còn theo chủ đề dân quốc, Khương Tự cố mà gật đầu: “Cũng không phải không thể.”
Nghiêm Ấu Sơ lập tức cười.
Đầu Khương Vân Hạo đầy dấu chấm hỏi, lập tức cắm một câu: “Tôi cũng muốn đi.”
Tầm mắt của Khương Tự là là nhìn sang: “Cậu?”
Khương Vân Hạo căng da đầu: “Bữa tối nay tôi mời.”
“Bởi vì trong nhà không có ai, không ai ăn cơm cùng tôi…”
Mẹ Khương còn ở bệnh viện thăm bệnh bị Khương Vân Hạo bỏ qua, Khương Vân Hạo tự nói với bản thân, là vì Nghiêm Ấu Sơ khiêu khích cậu nên cậu mới nói dối.
Dù sao, cậu mới là em trai ruột của Khương Tự, Lục Tinh Trầm thì xem như em chồng của Khương Tự.
Một người ngoài như Nghiêm Ấu Sơ, chẳng lẽ còn có thể lướt qua đầu hai người họ?
Sau khi Nghiêm Ấu Sơ xuất hiện, Khương Vân Hạo đã xếp mình và Lục Tinh Trầm vào cùng một trận doanh.
Khương Tự khoanh tay, sống lưng vừa thẳng vừa mềm mại: “Nhưng tôi không thiếu tiền.”
Ý từ chối rất rõ ràng.
Nghiêm Ấu Sơ đứng cạnh cũng nhìn qua đây: “Nghe thấy chứ? Cô chủ Lục không thiếu tiền, tôi càng không thiếu tiền.”
Khương Vân Hạo cắn chặt răng, cậu biết làm thế nào mới khiến Khương Tự đổi ý.
“Tôi dùng tiền tiêu vặt chị hai cho tôi để mời cô ăn cơm.”
Lông mày của Khương Tự hơi chau, lại giãn ra.
Tiêu tiền của Khương Cẩm Nguyệt, hẳn là có một kiểu thú vị riêng.
“Vậy thì có vẻ có thể suy xét một chút.”
Sau khi Khương Tự do dự, Khương Vân Hạo nhướng mày với Nghiêm Ấu Sơ, khiêu khích.
Đáp lại cậu là tiếng hừ nhẹ tràn ngập tức giận.
Nhà hàng ở cách chỗ này không xa, Nghiêm Ấu Sơ bám sát Khương Tự, Khương Vân Hạo đi sau một bước.
Khương Tự chọn vị trí gần cửa sổ.
Một mình Khương Tự ngồi một bên, còn Khương Vân Hạo và Nghiêm Ấu Sơ ngồi cùng hàng.
Hai người ai cũng không ưa nhau, cách khá xa.
Nghiêm Ấu Sơ rất không hài lòng với Khương Vân Hạo, tâm lý đua đòi trỗi dậy: “Tôi từng gắp đồ ăn cho cô chủ Lục, anh giúp chị ấy làm gì?”
Khương Vân Hạo ngẩn ra, trả lời theo bản năng: “Tôi dùng áo khoác lót vũng nước cho cô ấy.”
“Tôi từng gỡ xương cá cho cô chủ Lục.”
“Áo khoác của tôi trị giá hơn mấy chục ngàn tệ, chưa kể tôi còn sẵn sàng cởi ra trong thời tiết lạnh căm.”
“Cô chủ Lục đã cứu tôi.”
“Tôi đại nghĩa diệt thân… khụ khụ…”
“Vậy sao anh không gọi chị ấy là chị?”
Một câu chị đã phá hỏng lời nói của Khương Vân Hạo.
Nghiêm Ấu Sơ càng oán giận, khí huyết càng tăng, câu nào cũng cô chủ Lục, cứ như quan hệ của hai người thân thiết lắm.
Rõ ràng Khương Vân Hạo có được điều kiện mà ông trời ưu ái, vậy mà cậu lại lãng phí cơ hội này.
“Tôi…”
Khương Vân Hạo há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Trên bàn cơm cách đó không xa, bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt đang dùng bữa, cô ta chú ý tới động tĩnh bên này.
Bởi vì Khương Tự bị ghế dài che khuất nên cô ta chỉ chú ý tới hai người khác. Làm bạn thân của Khương Cẩm Nguyệt, đương nhiên cô ta biết bọn họ.
Cô ta cảm thấy buồn cười, cố ý call video trò chuyện với Khương Cẩm Nguyệt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Tinh Cầu Cô Độc
3. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
4. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
=====================================
Cameras vừa khéo nhắm ngay Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo.
Ở bên kia Khương Cẩm Nguyệt là ban ngày, điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Cẩm Nguyệt cậu xem, em trai cậu với cô bạn nhỏ của cậu đang dùng cơm cùng nhau kìa, không biết hai đứa nó có đang yêu đương vườn trường chứ?”
Đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt cười, nhưng cô ta nhìn nhìn, rất nhanh phát hiện trong video có người thứ 3 tồn tại.
“Người đối diện bọn họ là Khương Tự sao?”
Bạn thân nhìn kỹ, thầm nghĩ không hay rồi, do dự nói.
“Nếu không tớ cúp máy trước?”
Giọng Khương Cẩm Nguyệt bình tĩnh: “Không cần, cậu có thể tìm một chỗ lại gần quan sát không?”
Bạn thân đành phải căng da đầu làm theo, sớm biết vậy cô đã không hứng thú nhất thời call video rồi.
Lúc này cô cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Cô bạn thân tìm chỗ kín đáo điện thoại nhắm ngay bàn ăn của Khương Tự.
Cuối cùng hai con gà tiểu học cũng ngừng chiến, Khương Tự xoa xoa mi tâm.
Tuy rằng cô không muốn làm chị của Khương Vân Hạo nhưng làm khó người khác, bắt cậu ta gọi một tiếng chị thì cô vẫn rất nguyện ý nghe.
Khương Tự nâng cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn Khương Vân Hạo.
Giọng nói trong trẻo chậm rãi vang lên.
“Gọi tiếng chị ba nghe xem nào.”
Gần đây, Khương Cẩm Nguyệt đều biết tình huống của Nghiêm Ấu Sơ và Khương Vân Hạo qua miệng người khác. Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy rõ ràng qua video.
Cô ta đang cười Khương Tự không biết tự lượng sức mình.
Khương Tự về Khương gia 3 năm, Khương Vân Hạo chán ghét Khương Tự trọn 3 năm.
Sao nó có thể ngoan ngoãn nghe lời?
Khương Cẩm Nguyệt không cho rằng Khương Vân Hạo sẽ làm theo. Không có chuyện cậu bị Nghiêm Ấu Sơ tùy tiện khiêu khích đã gọi Khương Tự một tiếng chị.
Hơn nữa, video là không thể làm giả, Khương Cẩm Nguyệt cười cười, chờ đợi Khương Tự bị Khương Vân Hạo mắng đau một trận.
Giọng Nghiêm Ấu Sơ không nhỏ: “Có phải anh không dám không?”
Khương Vân Hạo nóng nảy, ngay cả vành tai cũng nóng lên: “Ai nói tôi không dám! Gọi thì gọi.”
Vài giây sau, dưới phép khích tướng của Nghiêm Ấu Sơ, Khương Vân Hạo nhắm chặt mắt, vác cái mặt như sắp lên chiến trường, bất chấp tất cả, nói:
“Chị ba.”
Một tiếng “chị ba” vô cùng rõ ràng lọt vào tai Khương Cẩm Nguyệt.
Cô bạn thân nhỏ và em trai của cô ta, vì sao lại khuất phục trước Khương Tự chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.