Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 59
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
15/01/2024
Bây giờ vẫn còn một chuyện mà Khương Tự chưa biết.
Khi giá trị số mệnh mà cô thu thập được tích luỹ ngày càng nhiều, thế giới này sẽ xảy ra những biến đổi kì diệu.
Có lẽ là vì mấy ngày nay làm việc quá mệt nên vào giờ nghỉ, Lục Lẫm nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, anh vừa mở mắt đã thấy mình đang đứng trong một cửa tiệm thời dân quốc.
Xung quanh anh là từng chiếc váy cưới, tối giản có, cổ điển có, bồng bềnh có…
Rất nhiều các kiểu dáng khác nhau.
Đây là một cửa hàng váy cưới?
“Lục Vọng, anh đang ngẩn người cái gì vậy?”
Giọng nói đầy kiêu ngạo của nữ giới đột nhiên truyền đến, cô ấy cất giọng véo von thúc giục anh.
Đây là đang gọi anh sao?
Lục Lẫm nghiêng đầu, nhìn theo hướng giọng nữ phát ra.
Dưới tia nắng tươi đẹp, bóng dáng cô tựa như trở nên trong suốt. Trong khoảnh khắc cô cất tiếng gọi, cả không gian tưởng chừng bùng cháy, tươi mới sống động vô ngần.
Tấm vải voan trắng tinh phủ trên mặt đất, kéo dài từ đầu bên kia cửa hàng đến tận chân anh.
Đó là người vợ trong mơ của anh, còn anh thì đang chọn váy cưới sao?
Lục Lẫm muốn nhìn rõ gương mặt người ấy, dưới ánh sáng, gương mặt của cô dường như bị một đám mây mù bao phủ.
Anh nheo mắt nhưng cũng không thể nhận ra.
“Kiểu dáng này đơn giản quá.”
“Khăn voan trùm đầu này quá rườm rà.”
“Còn cả cái này nữa, chẳng hợp với tôi gì cả.”
“Tóm lại, cái nào cũng không đủ hoàn hảo.”
Đối diện với người con gái bới móc đủ điều đang đứng trước mặt, Lục Lẫm kinh ngạc nhận ra, không ngờ anh lại cực kỳ kiên nhẫn với cô.
Như thể bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lúc này, anh buột miệng nói ra lời an ủi.
“Váy cưới mới đang trên đường đưa đến đây, bộ ảnh cưới hôm nay là chụp cho người lớn trong nhà xem, em chịu khó chút nhé.”
Giọng nữ quen thuộc ấy lại vang lên: “Thôi thì em cố gắng nghe theo anh một lần vậy.”
Khung cảnh thay đổi, Lục Lẫm phát hiện mình đang đứng trên bục sân khấu.
Tiếng nhạc đám cưới vang lên bên tai.
Khách khứa ngồi chật ních phía dưới.
Phía cuối sân khấu là bóng dáng của một người con gái.
Dưới ánh đèn màu trắng sáng rực có đôi phần chói mắt, khi Lục Lẫm đưa mắt nhìn qua đó, anh không thể nhìn rõ gương mặt người ấy.
Chỉ có thể nhìn thấy bộ váy cưới đang khoác trên người cô.
Cô không chọn bất kì bộ nào trong tiệm váy cưới, kiểu dáng váy cưới cô đang mặc trên người rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
Đến cả khăn voan trùm đầu cũng được thiết kế tỉ mỉ.
Cùng với tiếng nhạc cử hành đám cưới vang lên, người con gái ấy bắt đầu bước về phía này.
Từng bước từng bước, người ấy càng đến gần, lồng ngực anh bỗng đập loạn không thể kiểm soát được.
Tiếng tim đập mãnh liệt như sấm rền ngày hè.
Khi người ấy dừng bước, tất thảy đều lắng đọng xuống.
Tấm khăn voan trùm đầu thiêng liêng phủ lên gương mặt cô, như ánh lên một tầng sáng mờ ảo.
Lục Lẫm đưa tay ra, nắm lấy một góc khăn voan.
Khi anh sắp sửa vén tấm khăn trùm đầu lên để nhìn rõ gương mặt người ấy, anh chợt giật mình tỉnh giấc.
Lục Lẫm mở mắt, nhìn xuống bàn tay mình.
Cảm giác chạm vào tấm khăn voan trùm đầu vẫn lưu lại nơi đầu ngón tay.
Hiện thực và giấc mơ đan xen, Lục Lẫm như thể vẫn còn đắm mình trong buổi hôn lễ.
Vào khoảnh khắc tỉnh giấc, thậm chí anh còn mang gương mặt của Khương Tự hoà vào trong đó.
Gương mặt mà anh vẫn luôn không nhìn rõ ấy đã có một hình dung cụ thể.
Cô ấy có thể nào là Khương Tự không?
Nhưng anh và Khương Tự chưa cử hành hôn lễ.
Hơn nữa, anh là Lục Lẫm, còn người trong giấc mơ kia tên Lục Vọng.
Đầu mày Lục Lẫm nhíu chặt lại.
Tính cả lần ở trường đua ngựa thì đây là lần thứ ba anh nghe thấy giọng nói của người con gái ấy.
Lục Lẫm đặt tay lên trái tim.
Nhịp tim đập điên cuồng trong giấc mơ giờ đây đã biến mất.
Lục Lẫm lấy ra một tờ giấy trắng ở bên cạnh.
Anh cầm bút lên, ngòi bút hạ xuống mặt giấy.
Mới đầu, động tác của Lục Lẫm có đôi phần cứng nhắc. Nhưng sau khi đặt xuống nét vẽ đầu tiên, động tác của anh bắt đầu trở nên trơn tru thành thạo hơn.
Từng đường nét trên trang giấy dần trở nên rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, chiếc váy cưới trong giấc mơ đã được anh phác họa ra.
Đến cả những chi tiết nhỏ cũng không lệch một chút nào.
Ánh mắt Lục Lẫm dừng lại trên trang giấy trong chốc lát, anh ấn nút gọi trợ lý Triệu vào.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Lục Lẫm đưa tờ giấy trong tay ra: “Nhanh chóng may một chiếc váy cưới dựa theo bản thiết kế này.”
Trợ lý Triệu hơi ngẩn người, sau đó hiểu ra ngay.
Chẳng phải giám đốc Lục và cô chủ còn chưa kịp tổ chức hôn lễ hay sao? Chắc hẳn chiếc váy cưới này là tổng giám đốc Lục thiết kế riêng cho cô chủ Lục đây mà.
Không ngờ giám đốc Lục lại lãng mạn như vậy đấy.
Nhận ra điều này, trợ lý Triệu duỗi hai tay ra cẩn thận cầm lấy: “Giám đốc Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật với cô chủ Lục.”
Lục Lẫm cau mày, không buồn để ý đến anh ấy nữa.
-
Hay tin Khương Tự phải về nước, Phó Tế Thần cũng lên chuyến bay về nước.
Anh ta lặng lẽ về nước trong yên lặng.
Sau khi ở lại nước ngoài vài ngày, Khương Tự chuẩn bị quay về.
Sau khi máy bay đáp cánh, là quản gia Trịnh đến sân bay đón cô.
Khương Tự ngồi lên xe, chiếc xe chạy thẳng về phía trước, cô khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, quản gia Trịnh lên tiếng: “Cô chủ, phía trước là phòng làm việc của cậu hai.”
Khương Tự mở mắt ra, cô nghĩ thầm trong lòng.
Mấy ngày hôm nay cô ở nước ngoài nên không nhận được giá trị số mệnh của người nhà họ Lục.
Vừa hay bây giờ cô sẽ qua thăm người đẹp độc mồm độc miệng Lục Phù Sênh kiếm chút giá trị số mệnh của anh mới được.
Khương Tự lên tiếng: “Khoan hãy về nhà họ Lục, dừng ở phòng làm việc của Lục Phù Sênh một chút.”
Quản gia Trịnh vô cùng phấn khởi, tính tình cậu hai tệ như vậy mà cô chủ cũng không bỏ rơi anh ấy, cô chủ đúng là đã hi sinh quá nhiều cho nhà họ Lục rồi.
Xe dừng bánh, Khương Tự bước vào phòng làm việc.
Lục Phù Sênh ra mở cửa, khi anh nhìn thấy người đến là Khương Tự thì vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt đẹp đẽ của anh ánh lên tia sáng mơ hồ rồi lẩm bẩm nói.
“Khương Tự, chị đến đây làm gì?”
Khương Tự cười híp mắt nói: “Người đẹp, cậu không chào đón tôi à?”
Đôi mắt yêu mị của Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự vài giây, sau đó anh nhướng mày rồi cười nhẹ.
“Khương Tự, ở nước ngoài chơi có vui không?”
Trong không khí vang lên giọng nói yểu điệu của Khương Tự.
“Vui lắm luôn.”
“Tôi ở nước ngoài không nhìn thấy cậu…” Khương Tự cười xảo trá nói: “Thì làm sao mà không vui cho được?”
Lục Phù Sênh: “…”
Bước vào phòng làm việc, Khương Tự thản nhiên quét mắt nhìn một lượt.
Trong phòng có rất nhiều đồ cổ, cô rất có hứng thú với đồ cổ nên khom lưng xuống ngắm nhìn thật kĩ.
Lục Phù Sênh trầm tư suy nghĩ, tự nhiên Khương Tự đến phòng làm việc của mình làm gì nhỉ?
Hôm nay cô về nước, theo lý mà nói, bây giờ cô phải ở nhà họ Lục mới đúng chứ.
Trừ khi…
Lúc này, trong lòng Lục Phù Sênh bỗng loé lên một ý nghĩ khó tin.
Anh mím chặt môi, bước đến bên cửa sổ, đôi tay thon dài bỗng kéo tung rèm cửa.
Lục Phù Sênh nheo mắt lại.
Dưới lầu, từng chiếc xe hơi đậu ngay ngắn xếp thành một đoàn xe.
Với tính cách của Khương Tự, khi cô ra nước ngoài thì kiểu gì cũng đem theo rất nhiều hành lý.
Lúc này có nhiều xe đậu ở đây như vậy, chứng tỏ Khương Tự không đem hành lý về nhà họ Lục.
Hoặc cũng có thể nói là…
Khương Tự vừa về nước đã đến chỗ anh ngay.
Là cô cố ý qua đây thăm anh.
Không hiểu sao, trái tim Lục Phù Sênh bỗng hơi thắt lại, con ngươi đen láy sáng đến kinh người.
Anh khựng lại vài giây rồi xoay người nhìn Khương Tự, âm cuối hơi cao lên.
“Khương Tự, chị vừa xuống máy bay là đến đây luôn sao?”
Khương Tự đang tỉ mỉ quan sát đánh giá một cái bình hoa, cô nói bừa một câu: “Có vấn đề gì à?”
Bầu không khí im lặng vài giây.
Đột nhiên, một giọng nói êm ái vang lên.
Lục Phù Sênh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này rất tốt.
Sau khi Khương Tự về nước, có thể nói anh là người đầu tiên trong nhà họ Lục được nhìn thấy cô.
Khương Tự không hiểu, tự nhiên Lục Phù Sênh cười cái gì không biết?
Lúc này, hệ thống hiển thị đã nhận được 50 nghìn điểm giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh.
Khương Tự nhướng mày, người đẹp độc mồm độc miệng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự, anh phát hiện ra ánh mắt của Khương Tự đang dừng trên một món đồ cổ.
Anh sải đôi chân dài bước qua đó.
Lục Phù Sênh chủ động giới thiệu: “Đây là đèn khổng tước bằng đồng thời nhà Hán.”
“Khi đèn khổng tước này đến tay tôi thì đã vỡ thành vài mảnh rồi, màu sơn và hoa văn phía trên cũng bị mờ không còn rõ nét…”
“Bây giờ thì chị thấy rồi đấy.”
Lục Phù Sênh mỉm cười nhẹ nhàng: “Dưới bàn tay tu sửa của tôi, chiếc đèn khổng tước này gần như đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó.”
Dứt lời, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào Khương Tự trong giây lát.
Lần trước Khương Tự đã đấu giá được hộp nhạc thời dân quốc do anh tu sửa với giá cao, liệu có phải lần này cô cũng sẽ khen ngợi anh không?
“Cái đèn khổng tước này…” Khương Tự gật đầu, nhẹ giọng nói.
Nghe thấy vậy, Lục Phù Sênh thuận theo lời Khương Tự hỏi lại: “Sao vậy?”
“Đường vân của chim khổng tước…” Khương Tự cảm thán một tiếng: “Trông cứ y như thật ấy.”
Lục Phù Sênh không khỏi nhếch khóe môi, Khương Tự khen đèn khổng tước giống y như thật, như vậy chẳng phải là đang nói tay nghề phục chế của anh rất siêu hay sao?
Anh hỏi với vẻ lười biếng: “Ngoài cái này ra thì sao?”
Khương Tự cũng đoán được tại sao Lục Phù Sênh lại hỏi như vậy, nhưng cô cố ý không thuận theo ý anh.
Giọng nói lảnh lót yêu kiều của cô vang lên: “Mỗi cọng lông vũ đều rất đẹp, trông rất giống thật.”
Nghe thấy vậy, đôi môi hồng kiều diễm của Lục Phù Sênh hơi cứng đờ.
Sao Khương Tự còn chưa khen ngợi anh nữa?
Chẳng lẽ là cô quên mất sao?
Nghĩ đến đây, Lục Phù Sênh làm như không quan tâm mà nhắc nhở một câu, anh nói năng rõ ràng rành mạch từng chữ một.
“Nhắc nhở chị một câu… không phải ai cũng có tay nghề phục chế xuất sắc như vậy đâu.”
Lục Phù Sênh nhướng đôi mắt yêu mị độc nhất vô nhị nhìn thẳng vào Khương Tự.
“Khương Tự, bây giờ chị có lời nào muốn nói với tôi không?”
Khương Tự cố ý hỏi một câu: “Nói cái gì với cậu cơ? Chúng ta thân lắm à?”
Lục Phù Sênh: “...”
Ánh mắt của Khương Tự lúc này đang đặt trên một chiếc quạt cung đình đã được phục chế xong.
Lục Phù Sênh hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: “Đây là quạt dệt lụa hoa cung đình(1) thời nhà Thanh, ban đầu, đường dệt lụa hoa bị nứt đôi chút, còn bề mặt quạt thì bị hư hỏng nặng…”
(1) Nguyên văn: 缂丝 (Kĩ thuật dệt Kesi hay dệt lụa hoa) được hiểu nôm na là "những sợi chỉ đan kết vào nhau". Kĩ thuật dệt này yêu cầu người thợ cứ mỗi một màu sắc khác nhau thì phải dùng cuộn chỉ khác nhau và phải thay đổi con thoi dệt liên tục. Điều này đòi hỏi tốn rất nhiều thời gian, yếu tố kĩ thuật và sự tỉ mỉ. Vì vậy nên người ta ước tính rằng, vào thời Trung Hoa ngày xưa, 1cm vải dệt Kesi có giá đến 3 chỉ vàng.
Lúc này, Khương Tự bất chợt lên tiếng ngắt lời Lục Phù Sênh.
Cô đứng im đó không động đậy, chỉ ngạo nghễ hất cằm về phía chiếc quạt cung đình đó rồi ra lệnh.
“Người đẹp, cậu cầm quạt lên đi.”
Lục Phù Sênh vô thức cầm quạt lên.
Khương Tự khẽ lắc lắc ngón tay: “Không phải, giơ cao lên chút.”
Lục Phù Sênh vẫn đang đợi Khương Tự khen mình, anh hơi bất mãn giơ cao tay lên.
“Vẫn chưa được.” Khương Tự cười xấu xa: “Giơ cao lên nữa đi.”
Lục Phù Sênh: …Chị ấy đang coi mình là công cụ sao?
Lúc này, ánh mắt Khương Tự đột nhiên sáng lên, cô nhẹ giọng nói.
“Dừng, bây giờ cậu đừng động đậy.”
Lục Phù Sênh dừng động tác.
Sau đó anh nghiến răng, tại sao anh phải nghe lời Khương Tự chứ?
Khương Tự đánh giá gương mặt của Lục Phù Sênh một cách trắng trợn, sau đó cô phì cười.
“Người đẹp, nếu cậu sinh ra trong thời cổ đại…”
Khương Tự chớp mắt, cười nói: “Thì cậu chắc chắn là một yêu phi họa quốc(2) cho xem.”
(2) Phi tử bị gắn mác là hồ ly tinh gây hoạ cho quốc gia.
Lục Phù Sênh ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn.
Đến lúc này anh mới nhận ra, chiếc quạt vừa đủ che đi chiếc cằm của anh, thoạt nhìn, trông anh như thể đang cầm quạt che đi nụ cười e thẹn.
Lục Phù Sênh hạ phắt quạt xuống, cố đè nén giọng nói.
“Khương Tự!”
Quả nhiên, Khương Tự cảm thấy phấn khích, sau đó liền nhận được 50 nghìn giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh.
“Thôi cậu vẫn nên khép miệng lại đi.”
Khương Tự bĩu môi: “Vừa mở miệng là chẳng xinh gì cả.”
Lục Phù Sênh: “...”
Tạm thời bây giờ không muốn nói chuyện với Khương Tự nữa, anh để Khương Tự tiếp tục xem đồ cổ. Còn mình thì đi vào phòng để tiếp tục phục chế một bức tranh chân dung.
Lục Phù Sênh nhìn trên bàn.
Trên đó đang đặt một bức chân dung thời dân quốc.
Khi bức chân dung này mới đến tay thì nó hơi bị mối mọt và nấm mốc ăn mòn, cùng với đó là bị phai màu rất nghiêm trọng.
Anh đã tiến hành phục chế trong một khoảng thời gian rất dài, bức chân dung bây giờ gần như đã trở lại nguyên trạng.
Những tia sáng mỏng manh chiếu sáng bức chân dung.
Chú rể lạnh lùng, anh tuấn.
Giày da áo vest thẳng thớm, dáng người cao gầy thẳng tắp.
Chú rể nhẹ khom người, ánh mắt nhìn cô dâu chăm chú.
Cô dâu kiêu sa, quý phái.
Chiếc eo thon thả được ôm sát bởi bộ váy cưới.
Cô dâu ngẩng đầu, ánh mắt ngước lên chú rể.
Một lớp voan mỏng rủ xuống từ đỉnh đầu cô dâu.
Lớp voan được cắt may rất tinh tế, phía trên được thêu hoạ tiết hoa đầy tinh xảo.
Tấm voan rủ xuống đến tận chân tựa như một dòng sông uốn khúc chảy quanh.
Dù đã cách đây rất nhiều năm nhưng vẫn có thể nhận ra nét vẽ của hoạ sĩ rất tỉ mỉ, cả bức tranh trông cực kì tươi sáng rõ ràng.
Bỗng trong một thoáng, chợt tưởng như một giấc mơ giữa kiếp trước và kiếp này.
Bức chân dung vẫn chưa được phục chế xong, gương mặt của cô dâu hơi mơ hồ không nhìn rõ, sau này còn phải hoàn thành nốt công đoạn lên màu nữa.
Nhưng…
Vẫn có thể mang máng nhìn ra ngũ quan của cô dâu, trông có vẻ hơi quen mắt.
Hình như đã gặp qua ở đâu đó thì phải.
Đầu óc Lục Phù Sênh hơi loạn, đống suy nghĩ loạn cào cào bủa vây lấy anh.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Lúc này, đột nhiên có một suy nghĩ cực kì hoang đường loé lên trong đầu anh.
Gương mặt của cô dâu trong bức chân dung từ từ chồng lên một gương mặt nhỏ trắng trẻo.
Lục Phù Sênh nhìn đăm đăm vào bức chân dung với vẻ khó tin, sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Anh điên rồi sao.
Không ngờ anh lại cảm thấy…
Khương Tự và cô dâu trong bức tranh có đôi phần giống nhau!
Ánh mặt trời lặng lẽ bao trùm toàn bộ cơ thể Lục Phù Sênh, anh cứ thế đờ đẫn nhìn về phía bức tranh.
Đây nhất định là ảo giác của anh rồi.
Cô dâu trong bức tranh làm sao có thể là Khương Tự được?
Thứ nhất, đây là bức chân dung từ thời dân quốc, Khương Tự hoàn toàn không thuộc thời đại đó.
Thứ hai, đường nét ngũ quan của chú rể và anh cả Lục Lẫm của anh cũng không hề giống nhau một chút nào.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng sự bàng hoàng trong lòng Lục Phù Sênh vẫn không hề tiêu tan.
Anh sốc lại tinh thần, vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa để phục chế lại hoàn toàn bức chân dung này.
Đến lúc đó là anh có thể nhìn rõ gương mặt của cô dâu này rồi.
Một lúc sau, Lục Phù Sênh đi ra khỏi phòng.
Một chất giọng yêu kiều, lảnh lót vang lên.
“Em hai xinh đẹp này, cái đệm này cứng quá đi mất, cậu mau đổi cho tôi cái khác đi.”
Tiếng giận lẫy yêu kiều quen thuộc lọt vào tai Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh mặt không biểu cảm, nghĩ.
Quả nhiên là anh bị điên rồi.
Khương Tự làm sao mà là cô dâu trong bức chân dung đó được?
-
Bước tiếp theo nên đầu tư cái gì đây?
Khương Tự đã nảy ra một suy nghĩ rất táo bạo.
Vừa về nước, Khương Tự lập tức tìm đọc một số tài liệu ngày trước.
Còn về phần Khương Tự xem tài liệu gì ấy à?
Thì đầu tiên Khương Tự xếp hết những bộ phim thua lỗ trong những năm qua thành một danh sách.
Sau đó cô tìm đọc lại hết một lượt tin tức những năm qua rồi tổng kết nguyên nhân gây thua lỗ của từng bộ phim.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Khương Tự cảm thấy chuyện quay một bộ phim dở ẹc chắc chắn là không thành vấn đề rồi.
Thế là cô bèn đến công ty Vọng Quỳ một chuyến để chuẩn bị cho kế hoạch thua lỗ của mình.
Phó tổng giám đốc Nhậm gõ cửa rồi bước vào, đang định báo cáo tình hình những ngày gần đây với cô.
Khương Tự ngắt lời anh ấy, cô không muốn nghe thấy tin mình kiếm được tiền, vì nó sẽ khiến cô lên cơn đau tim.
Thôi thì cứ dứt khoát quay một bộ phim bom xịt đi vậy.
Khương Tự mỉm cười: “Tôi sắp sửa bỏ ra 3 tỷ để đầu tư một bộ phim bom tấn đề tài khoa học viễn tưởng mang tên “Những vì sao”.”
3 tỷ?
Nghe thấy con số này, phó tổng giám đốc Nhậm suýt nữa thì té ngửa.
Tuy gần đây bọn họ kiếm được không ít tiền, nhưng cũng không móc đâu ra nổi 3 tỷ.
Sau khi nhìn ra vẻ nghi ngờ của anh ấy, Khương Tự bình thản nói: “Tiêu tiền của Lục Lẫm.”
Phó tổng giám đốc Nhậm đột nhiên vỡ lẽ.
Ừ nhỉ, bởi vì tổng giám đốc Khương quá tài giỏi nên anh ấy quên béng mất thân phận cô chủ Lục của cô.
Giá trị ước tính của tập đoàn Lục Thị lên tới vài trăm tỷ, nhưng rốt cuộc nhà họ Lục có bao nhiêu tiền thì không ai biết được.
Từng có người suy đoán rằng, tài sản nổi của nhà họ Lục là vài trăm tỷ, cộng thêm tài sản vô hình nữa thì có lẽ phải lên đến gần nghìn tỷ.
Phó tổng giám đốc Nhậm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên địa vị của giám đốc Khương trong nhà họ Lục rất cao.
Nhà họ Lục có gia thế hùng hậu, nhưng không ngờ tổng giám đốc Khương chỉ lấy vốn khởi nghiệp, hoàn toàn không dùng đến mạng lưới quan hệ của nhà họ Lục, sau đó tự tạo ra chỗ đứng trong làng giải trí bằng chính sức mình.
Khương Tự giải thích thật chi tiết về kế hoạch tiếp theo cho phó tổng giám đốc Nhậm.
Sau khi đọc hết một lượt tất cả các tài liệu, cô định sẽ dùng những yếu tố cần thiết của bộ phim dở để tạo nên một bộ phim bom xịt chưa từng có trong lịch sử.
Một bộ phim dở được sinh ra như thế nào nhỉ?
Khương Tự đã tổng kết ra vài yếu tố.
Một khoản đầu tư khủng, một kịch bản siêu dở, một đám diễn viên khiến người ta bực mình.
Và tất nhiên quan trọng nhất chính là một nhà đầu tư không đáng tin như cô.
Sau thành công của “Cuộc đi săn cuồng nộ” thì Khương Tự mới biết, sở dĩ Vệ Độ giành được giải thưởng Mâm xôi vàng hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất là còn có ẩn tình khác. Khi bộ phim bấm máy, cả nam lẫn nữ diễn viên chính đều tự đưa một biên kịch vào đoàn làm phim.
Hôm nay bạn sửa một trang, ngày mai tôi sửa một trang, mỗi ngày đều nhận được kịch bản mới.
Cái kiểu kịch bản như thế này mà ok được thì đúng là có ma rồi.
Khương Tự vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách làm sao để tạo ra một kịch bản dở tệ.
Thế là cô bắt đầu giở trò bịp bợm.
“Tuy “Những vì sao” là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng tôi không định hoàn thành kịch bản trước thời hạn, tôi muốn tìm một nhóm biên kịch, yêu cầu họ viết kịch bản sát ngày bấm máy.”
“Tôi hy vọng mỗi ngày kịch bản đến tay tôi đều là nội dung mới.”
Phó tổng giám đốc Nhậm ngớ người, anh ấy do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói thật.
“Tổng giám đốc Khương, rất nhiều phim xịt trong nước đều quay theo cách này.”
Khương Tự tẩy não anh: “Anh nghĩ bi quan quá rồi, người khác làm vậy đều thất bại, nhưng Vọng Quỳ làm như vậy, lẽ nào lại không có cơ hội thành công sao?”
Nghe thấy lời Khương Tự nói, phó tổng giám đốc Nhậm rơi vào im lặng.
Kế hoạch của tổng giám đốc Khương ắt sẽ có ý nghĩa sâu xa của nó, bởi vì đi theo cô nên trí tưởng tượng của phó tổng giám đốc Nhậm bay bổng hơn rất nhiều.
Anh ngẩn ra mất vài giây, sau đó nhanh chóng hiểu ra ngay.
Cái gì là quan trọng nhất đối với một bộ phim khoa học viễn tưởng?
Đó là niềm cảm hứng mãnh liệt, là lối tư duy phóng khoáng không gò bó.
Đối với những đoàn làm phim khác mà nói, chuyện viết kịch bản trước khi bấm máy mỗi ngày là do họ làm qua loa lấy lệ.
Nhưng còn tổ biên kịch của bộ phim khoa học viễn tưởng này thì ngày nào cũng phải cân não để đưa ra những ý tưởng hay nhất.
Phải làm sao thì nội dung tình tiết của “Những vì sao” mới có thể phô bày hết ra đây?
Có lẽ là nó nằm ở việc ngay cả biên kịch cũng không biết hướng phát triển tiếp theo là gì.
Phó tổng giám đốc Nhậm nể phục: “Tổng giám đốc Khương, cô còn ý tưởng gì nữa không?”
Khương Tự cười: “Về phần đạo diễn và casting diễn viên cho “Những vì sao”, tôi muốn lựa chọn thật kĩ và sẽ tiến hành casting trên phạm vi toàn cầu.”
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Có cần phải liên hệ với đạo diễn và diễn viên xuất sắc nhất trong giới không?”
Khương Tự lắc lắc ngón tay: “Không cần, bỏ ra 500 triệu để chuẩn bị một tiết mục chương trình về diễn xuất và đạo diễn, lấy tên là “Đóng phim thật sự rất khó”.”
Vừa dứt lời, Khương Tự đưa ra một danh sách tạm thời.
Phó tổng giám đốc Nhậm nhìn kĩ một lát, sau đó không khỏi ngớ người.
Những diễn viên này đều vì diễn xuất kém nên một là giải nghệ làm người bình thường, còn không thì cũng trượt dốc rơi vào cảnh túng quẫn vì không được đóng phim.
Đã thế những diễn viên này còn không có tên tuổi, điểm Douban đều thấp lẹt đẹt như nhau.
Rốt cuộc tổng giám đốc Khương nghĩ cái gì thì phó tổng giám đốc Nhậm không dám hỏi.
Anh nắm chặt tờ danh sách đó, sau đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra hai lí do.
Một, tổng giám đốc Khương rất thích tạo ra kì tích, cư dân mạng tung hô cô có thể khắc gỗ mục thành hoa. Những thứ khác không quan trọng, cô chỉ là muốn thử thách chính bản thân mình.
Hai, tổng giám đốc Khương có tham vọng rất lớn, cô làm chuyện gì cũng đều là vì lợi ích của toàn ngành, kiếm tiền chỉ là thứ yếu. Cô tổ chức chương trình này cũng giống như “Tôi flop” vậy, đều là với mong muốn mang đến làn gió mới cho ngành điện ảnh.
Tổng giám đốc Khương một lòng suy nghĩ cho nền điện ảnh nước nha, thế mà anh lại suy tính xem liệu có thua lỗ hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng phó tổng giám đốc Nhậm không khỏi cảm thấy áy náy, anh nên nhìn nhận mọi chuyện thoáng hơn mới phải.
Phó tổng giám đốc Nhậm gật đầu: “Tổng giám đốc Khương, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho chương trình thật tốt.”
Khương Tự hài lòng khoát tay: “Đi đi.”
Về phần bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng “Những vì sao" này, Khương Tự đã có chuẩn bị hết cả rồi.
Cô tìm một nhóm biên kịch viết kịch bản thật khó hiểu, sau đó chọn ra diễn viên tệ nhất trong số những diễn viên tệ.
Đấy, 3 tỷ rưỡi cứ nhẹ nhàng tiêu tan như vậy đấy.
Lúc này chắc là Lục Lẫm cảm thấy đau lòng rồi chứ nhỉ.
Khi Khương Tự đang đắc ý, cô không hề biết rằng điều này sẽ trở thành một bước ngoặt lớn của nền điện ảnh Hoa Hạ.
Về sau, chương trình giải trí “Đóng phim thật sự rất khó” lên sóng hết mùa này đến mùa khác.
Chỉ cần tham gia chương trình thì không bao lâu sau, những diễn viên tay mơ cũng sẽ lĩnh hội được nhiều điều, còn những đạo diễn không có thiên phú thì như thể được một vị đạo diễn lão làng nhập vào.
Bởi vì chỉ mất vài tháng đã có thể bồi dưỡng đào tạo những đống rác trở thành giới tinh anh trong nghề, nên chương trình này được mọi người gọi với cái tên “Trường kĩ thuật nghề Lam Tường.”
Quảng cáo nói, “Cần máy đào, tìm Lam Tường.”
Nhưng muốn đào ra những người có tiềm năng phát triển thì phải nói đến cô J.
Nhiều năm sau, các học giả nghiên cứu lịch sử điện ảnh phát hiện, không ngờ trụ cột trong giới điện ảnh tương lai đều xuất thân từ chương trình này.
Trong “Lịch sử điện ảnh Hoa Hạ” có một đoạn như thế này:
Cô J không ngừng đem đến những nhân tài cho giới điện ảnh, chính nhờ bước đi này của cô, tốc độ công nghiệp hoá của điện ảnh Hoa Hạ tăng vọt, đẩy mạnh tiến trình phát triển ít nhất 30 năm.
Một tay cô J đã đem điện ảnh Hoạ Hạ nâng tầm thế giới.
Một bước tiến nhỏ của cô J, một bước nhảy vọt của nền công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ.
Khi giá trị số mệnh mà cô thu thập được tích luỹ ngày càng nhiều, thế giới này sẽ xảy ra những biến đổi kì diệu.
Có lẽ là vì mấy ngày nay làm việc quá mệt nên vào giờ nghỉ, Lục Lẫm nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong giấc mơ, anh vừa mở mắt đã thấy mình đang đứng trong một cửa tiệm thời dân quốc.
Xung quanh anh là từng chiếc váy cưới, tối giản có, cổ điển có, bồng bềnh có…
Rất nhiều các kiểu dáng khác nhau.
Đây là một cửa hàng váy cưới?
“Lục Vọng, anh đang ngẩn người cái gì vậy?”
Giọng nói đầy kiêu ngạo của nữ giới đột nhiên truyền đến, cô ấy cất giọng véo von thúc giục anh.
Đây là đang gọi anh sao?
Lục Lẫm nghiêng đầu, nhìn theo hướng giọng nữ phát ra.
Dưới tia nắng tươi đẹp, bóng dáng cô tựa như trở nên trong suốt. Trong khoảnh khắc cô cất tiếng gọi, cả không gian tưởng chừng bùng cháy, tươi mới sống động vô ngần.
Tấm vải voan trắng tinh phủ trên mặt đất, kéo dài từ đầu bên kia cửa hàng đến tận chân anh.
Đó là người vợ trong mơ của anh, còn anh thì đang chọn váy cưới sao?
Lục Lẫm muốn nhìn rõ gương mặt người ấy, dưới ánh sáng, gương mặt của cô dường như bị một đám mây mù bao phủ.
Anh nheo mắt nhưng cũng không thể nhận ra.
“Kiểu dáng này đơn giản quá.”
“Khăn voan trùm đầu này quá rườm rà.”
“Còn cả cái này nữa, chẳng hợp với tôi gì cả.”
“Tóm lại, cái nào cũng không đủ hoàn hảo.”
Đối diện với người con gái bới móc đủ điều đang đứng trước mặt, Lục Lẫm kinh ngạc nhận ra, không ngờ anh lại cực kỳ kiên nhẫn với cô.
Như thể bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lúc này, anh buột miệng nói ra lời an ủi.
“Váy cưới mới đang trên đường đưa đến đây, bộ ảnh cưới hôm nay là chụp cho người lớn trong nhà xem, em chịu khó chút nhé.”
Giọng nữ quen thuộc ấy lại vang lên: “Thôi thì em cố gắng nghe theo anh một lần vậy.”
Khung cảnh thay đổi, Lục Lẫm phát hiện mình đang đứng trên bục sân khấu.
Tiếng nhạc đám cưới vang lên bên tai.
Khách khứa ngồi chật ních phía dưới.
Phía cuối sân khấu là bóng dáng của một người con gái.
Dưới ánh đèn màu trắng sáng rực có đôi phần chói mắt, khi Lục Lẫm đưa mắt nhìn qua đó, anh không thể nhìn rõ gương mặt người ấy.
Chỉ có thể nhìn thấy bộ váy cưới đang khoác trên người cô.
Cô không chọn bất kì bộ nào trong tiệm váy cưới, kiểu dáng váy cưới cô đang mặc trên người rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị.
Đến cả khăn voan trùm đầu cũng được thiết kế tỉ mỉ.
Cùng với tiếng nhạc cử hành đám cưới vang lên, người con gái ấy bắt đầu bước về phía này.
Từng bước từng bước, người ấy càng đến gần, lồng ngực anh bỗng đập loạn không thể kiểm soát được.
Tiếng tim đập mãnh liệt như sấm rền ngày hè.
Khi người ấy dừng bước, tất thảy đều lắng đọng xuống.
Tấm khăn voan trùm đầu thiêng liêng phủ lên gương mặt cô, như ánh lên một tầng sáng mờ ảo.
Lục Lẫm đưa tay ra, nắm lấy một góc khăn voan.
Khi anh sắp sửa vén tấm khăn trùm đầu lên để nhìn rõ gương mặt người ấy, anh chợt giật mình tỉnh giấc.
Lục Lẫm mở mắt, nhìn xuống bàn tay mình.
Cảm giác chạm vào tấm khăn voan trùm đầu vẫn lưu lại nơi đầu ngón tay.
Hiện thực và giấc mơ đan xen, Lục Lẫm như thể vẫn còn đắm mình trong buổi hôn lễ.
Vào khoảnh khắc tỉnh giấc, thậm chí anh còn mang gương mặt của Khương Tự hoà vào trong đó.
Gương mặt mà anh vẫn luôn không nhìn rõ ấy đã có một hình dung cụ thể.
Cô ấy có thể nào là Khương Tự không?
Nhưng anh và Khương Tự chưa cử hành hôn lễ.
Hơn nữa, anh là Lục Lẫm, còn người trong giấc mơ kia tên Lục Vọng.
Đầu mày Lục Lẫm nhíu chặt lại.
Tính cả lần ở trường đua ngựa thì đây là lần thứ ba anh nghe thấy giọng nói của người con gái ấy.
Lục Lẫm đặt tay lên trái tim.
Nhịp tim đập điên cuồng trong giấc mơ giờ đây đã biến mất.
Lục Lẫm lấy ra một tờ giấy trắng ở bên cạnh.
Anh cầm bút lên, ngòi bút hạ xuống mặt giấy.
Mới đầu, động tác của Lục Lẫm có đôi phần cứng nhắc. Nhưng sau khi đặt xuống nét vẽ đầu tiên, động tác của anh bắt đầu trở nên trơn tru thành thạo hơn.
Từng đường nét trên trang giấy dần trở nên rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, chiếc váy cưới trong giấc mơ đã được anh phác họa ra.
Đến cả những chi tiết nhỏ cũng không lệch một chút nào.
Ánh mắt Lục Lẫm dừng lại trên trang giấy trong chốc lát, anh ấn nút gọi trợ lý Triệu vào.
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
Lục Lẫm đưa tờ giấy trong tay ra: “Nhanh chóng may một chiếc váy cưới dựa theo bản thiết kế này.”
Trợ lý Triệu hơi ngẩn người, sau đó hiểu ra ngay.
Chẳng phải giám đốc Lục và cô chủ còn chưa kịp tổ chức hôn lễ hay sao? Chắc hẳn chiếc váy cưới này là tổng giám đốc Lục thiết kế riêng cho cô chủ Lục đây mà.
Không ngờ giám đốc Lục lại lãng mạn như vậy đấy.
Nhận ra điều này, trợ lý Triệu duỗi hai tay ra cẩn thận cầm lấy: “Giám đốc Lục cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ bí mật với cô chủ Lục.”
Lục Lẫm cau mày, không buồn để ý đến anh ấy nữa.
-
Hay tin Khương Tự phải về nước, Phó Tế Thần cũng lên chuyến bay về nước.
Anh ta lặng lẽ về nước trong yên lặng.
Sau khi ở lại nước ngoài vài ngày, Khương Tự chuẩn bị quay về.
Sau khi máy bay đáp cánh, là quản gia Trịnh đến sân bay đón cô.
Khương Tự ngồi lên xe, chiếc xe chạy thẳng về phía trước, cô khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, quản gia Trịnh lên tiếng: “Cô chủ, phía trước là phòng làm việc của cậu hai.”
Khương Tự mở mắt ra, cô nghĩ thầm trong lòng.
Mấy ngày hôm nay cô ở nước ngoài nên không nhận được giá trị số mệnh của người nhà họ Lục.
Vừa hay bây giờ cô sẽ qua thăm người đẹp độc mồm độc miệng Lục Phù Sênh kiếm chút giá trị số mệnh của anh mới được.
Khương Tự lên tiếng: “Khoan hãy về nhà họ Lục, dừng ở phòng làm việc của Lục Phù Sênh một chút.”
Quản gia Trịnh vô cùng phấn khởi, tính tình cậu hai tệ như vậy mà cô chủ cũng không bỏ rơi anh ấy, cô chủ đúng là đã hi sinh quá nhiều cho nhà họ Lục rồi.
Xe dừng bánh, Khương Tự bước vào phòng làm việc.
Lục Phù Sênh ra mở cửa, khi anh nhìn thấy người đến là Khương Tự thì vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt đẹp đẽ của anh ánh lên tia sáng mơ hồ rồi lẩm bẩm nói.
“Khương Tự, chị đến đây làm gì?”
Khương Tự cười híp mắt nói: “Người đẹp, cậu không chào đón tôi à?”
Đôi mắt yêu mị của Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự vài giây, sau đó anh nhướng mày rồi cười nhẹ.
“Khương Tự, ở nước ngoài chơi có vui không?”
Trong không khí vang lên giọng nói yểu điệu của Khương Tự.
“Vui lắm luôn.”
“Tôi ở nước ngoài không nhìn thấy cậu…” Khương Tự cười xảo trá nói: “Thì làm sao mà không vui cho được?”
Lục Phù Sênh: “…”
Bước vào phòng làm việc, Khương Tự thản nhiên quét mắt nhìn một lượt.
Trong phòng có rất nhiều đồ cổ, cô rất có hứng thú với đồ cổ nên khom lưng xuống ngắm nhìn thật kĩ.
Lục Phù Sênh trầm tư suy nghĩ, tự nhiên Khương Tự đến phòng làm việc của mình làm gì nhỉ?
Hôm nay cô về nước, theo lý mà nói, bây giờ cô phải ở nhà họ Lục mới đúng chứ.
Trừ khi…
Lúc này, trong lòng Lục Phù Sênh bỗng loé lên một ý nghĩ khó tin.
Anh mím chặt môi, bước đến bên cửa sổ, đôi tay thon dài bỗng kéo tung rèm cửa.
Lục Phù Sênh nheo mắt lại.
Dưới lầu, từng chiếc xe hơi đậu ngay ngắn xếp thành một đoàn xe.
Với tính cách của Khương Tự, khi cô ra nước ngoài thì kiểu gì cũng đem theo rất nhiều hành lý.
Lúc này có nhiều xe đậu ở đây như vậy, chứng tỏ Khương Tự không đem hành lý về nhà họ Lục.
Hoặc cũng có thể nói là…
Khương Tự vừa về nước đã đến chỗ anh ngay.
Là cô cố ý qua đây thăm anh.
Không hiểu sao, trái tim Lục Phù Sênh bỗng hơi thắt lại, con ngươi đen láy sáng đến kinh người.
Anh khựng lại vài giây rồi xoay người nhìn Khương Tự, âm cuối hơi cao lên.
“Khương Tự, chị vừa xuống máy bay là đến đây luôn sao?”
Khương Tự đang tỉ mỉ quan sát đánh giá một cái bình hoa, cô nói bừa một câu: “Có vấn đề gì à?”
Bầu không khí im lặng vài giây.
Đột nhiên, một giọng nói êm ái vang lên.
Lục Phù Sênh cảm thấy tâm trạng của mình lúc này rất tốt.
Sau khi Khương Tự về nước, có thể nói anh là người đầu tiên trong nhà họ Lục được nhìn thấy cô.
Khương Tự không hiểu, tự nhiên Lục Phù Sênh cười cái gì không biết?
Lúc này, hệ thống hiển thị đã nhận được 50 nghìn điểm giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh.
Khương Tự nhướng mày, người đẹp độc mồm độc miệng này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự, anh phát hiện ra ánh mắt của Khương Tự đang dừng trên một món đồ cổ.
Anh sải đôi chân dài bước qua đó.
Lục Phù Sênh chủ động giới thiệu: “Đây là đèn khổng tước bằng đồng thời nhà Hán.”
“Khi đèn khổng tước này đến tay tôi thì đã vỡ thành vài mảnh rồi, màu sơn và hoa văn phía trên cũng bị mờ không còn rõ nét…”
“Bây giờ thì chị thấy rồi đấy.”
Lục Phù Sênh mỉm cười nhẹ nhàng: “Dưới bàn tay tu sửa của tôi, chiếc đèn khổng tước này gần như đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó.”
Dứt lời, đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào Khương Tự trong giây lát.
Lần trước Khương Tự đã đấu giá được hộp nhạc thời dân quốc do anh tu sửa với giá cao, liệu có phải lần này cô cũng sẽ khen ngợi anh không?
“Cái đèn khổng tước này…” Khương Tự gật đầu, nhẹ giọng nói.
Nghe thấy vậy, Lục Phù Sênh thuận theo lời Khương Tự hỏi lại: “Sao vậy?”
“Đường vân của chim khổng tước…” Khương Tự cảm thán một tiếng: “Trông cứ y như thật ấy.”
Lục Phù Sênh không khỏi nhếch khóe môi, Khương Tự khen đèn khổng tước giống y như thật, như vậy chẳng phải là đang nói tay nghề phục chế của anh rất siêu hay sao?
Anh hỏi với vẻ lười biếng: “Ngoài cái này ra thì sao?”
Khương Tự cũng đoán được tại sao Lục Phù Sênh lại hỏi như vậy, nhưng cô cố ý không thuận theo ý anh.
Giọng nói lảnh lót yêu kiều của cô vang lên: “Mỗi cọng lông vũ đều rất đẹp, trông rất giống thật.”
Nghe thấy vậy, đôi môi hồng kiều diễm của Lục Phù Sênh hơi cứng đờ.
Sao Khương Tự còn chưa khen ngợi anh nữa?
Chẳng lẽ là cô quên mất sao?
Nghĩ đến đây, Lục Phù Sênh làm như không quan tâm mà nhắc nhở một câu, anh nói năng rõ ràng rành mạch từng chữ một.
“Nhắc nhở chị một câu… không phải ai cũng có tay nghề phục chế xuất sắc như vậy đâu.”
Lục Phù Sênh nhướng đôi mắt yêu mị độc nhất vô nhị nhìn thẳng vào Khương Tự.
“Khương Tự, bây giờ chị có lời nào muốn nói với tôi không?”
Khương Tự cố ý hỏi một câu: “Nói cái gì với cậu cơ? Chúng ta thân lắm à?”
Lục Phù Sênh: “...”
Ánh mắt của Khương Tự lúc này đang đặt trên một chiếc quạt cung đình đã được phục chế xong.
Lục Phù Sênh hít sâu một hơi rồi mở miệng nói: “Đây là quạt dệt lụa hoa cung đình(1) thời nhà Thanh, ban đầu, đường dệt lụa hoa bị nứt đôi chút, còn bề mặt quạt thì bị hư hỏng nặng…”
(1) Nguyên văn: 缂丝 (Kĩ thuật dệt Kesi hay dệt lụa hoa) được hiểu nôm na là "những sợi chỉ đan kết vào nhau". Kĩ thuật dệt này yêu cầu người thợ cứ mỗi một màu sắc khác nhau thì phải dùng cuộn chỉ khác nhau và phải thay đổi con thoi dệt liên tục. Điều này đòi hỏi tốn rất nhiều thời gian, yếu tố kĩ thuật và sự tỉ mỉ. Vì vậy nên người ta ước tính rằng, vào thời Trung Hoa ngày xưa, 1cm vải dệt Kesi có giá đến 3 chỉ vàng.
Lúc này, Khương Tự bất chợt lên tiếng ngắt lời Lục Phù Sênh.
Cô đứng im đó không động đậy, chỉ ngạo nghễ hất cằm về phía chiếc quạt cung đình đó rồi ra lệnh.
“Người đẹp, cậu cầm quạt lên đi.”
Lục Phù Sênh vô thức cầm quạt lên.
Khương Tự khẽ lắc lắc ngón tay: “Không phải, giơ cao lên chút.”
Lục Phù Sênh vẫn đang đợi Khương Tự khen mình, anh hơi bất mãn giơ cao tay lên.
“Vẫn chưa được.” Khương Tự cười xấu xa: “Giơ cao lên nữa đi.”
Lục Phù Sênh: …Chị ấy đang coi mình là công cụ sao?
Lúc này, ánh mắt Khương Tự đột nhiên sáng lên, cô nhẹ giọng nói.
“Dừng, bây giờ cậu đừng động đậy.”
Lục Phù Sênh dừng động tác.
Sau đó anh nghiến răng, tại sao anh phải nghe lời Khương Tự chứ?
Khương Tự đánh giá gương mặt của Lục Phù Sênh một cách trắng trợn, sau đó cô phì cười.
“Người đẹp, nếu cậu sinh ra trong thời cổ đại…”
Khương Tự chớp mắt, cười nói: “Thì cậu chắc chắn là một yêu phi họa quốc(2) cho xem.”
(2) Phi tử bị gắn mác là hồ ly tinh gây hoạ cho quốc gia.
Lục Phù Sênh ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn.
Đến lúc này anh mới nhận ra, chiếc quạt vừa đủ che đi chiếc cằm của anh, thoạt nhìn, trông anh như thể đang cầm quạt che đi nụ cười e thẹn.
Lục Phù Sênh hạ phắt quạt xuống, cố đè nén giọng nói.
“Khương Tự!”
Quả nhiên, Khương Tự cảm thấy phấn khích, sau đó liền nhận được 50 nghìn giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh.
“Thôi cậu vẫn nên khép miệng lại đi.”
Khương Tự bĩu môi: “Vừa mở miệng là chẳng xinh gì cả.”
Lục Phù Sênh: “...”
Tạm thời bây giờ không muốn nói chuyện với Khương Tự nữa, anh để Khương Tự tiếp tục xem đồ cổ. Còn mình thì đi vào phòng để tiếp tục phục chế một bức tranh chân dung.
Lục Phù Sênh nhìn trên bàn.
Trên đó đang đặt một bức chân dung thời dân quốc.
Khi bức chân dung này mới đến tay thì nó hơi bị mối mọt và nấm mốc ăn mòn, cùng với đó là bị phai màu rất nghiêm trọng.
Anh đã tiến hành phục chế trong một khoảng thời gian rất dài, bức chân dung bây giờ gần như đã trở lại nguyên trạng.
Những tia sáng mỏng manh chiếu sáng bức chân dung.
Chú rể lạnh lùng, anh tuấn.
Giày da áo vest thẳng thớm, dáng người cao gầy thẳng tắp.
Chú rể nhẹ khom người, ánh mắt nhìn cô dâu chăm chú.
Cô dâu kiêu sa, quý phái.
Chiếc eo thon thả được ôm sát bởi bộ váy cưới.
Cô dâu ngẩng đầu, ánh mắt ngước lên chú rể.
Một lớp voan mỏng rủ xuống từ đỉnh đầu cô dâu.
Lớp voan được cắt may rất tinh tế, phía trên được thêu hoạ tiết hoa đầy tinh xảo.
Tấm voan rủ xuống đến tận chân tựa như một dòng sông uốn khúc chảy quanh.
Dù đã cách đây rất nhiều năm nhưng vẫn có thể nhận ra nét vẽ của hoạ sĩ rất tỉ mỉ, cả bức tranh trông cực kì tươi sáng rõ ràng.
Bỗng trong một thoáng, chợt tưởng như một giấc mơ giữa kiếp trước và kiếp này.
Bức chân dung vẫn chưa được phục chế xong, gương mặt của cô dâu hơi mơ hồ không nhìn rõ, sau này còn phải hoàn thành nốt công đoạn lên màu nữa.
Nhưng…
Vẫn có thể mang máng nhìn ra ngũ quan của cô dâu, trông có vẻ hơi quen mắt.
Hình như đã gặp qua ở đâu đó thì phải.
Đầu óc Lục Phù Sênh hơi loạn, đống suy nghĩ loạn cào cào bủa vây lấy anh.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Lúc này, đột nhiên có một suy nghĩ cực kì hoang đường loé lên trong đầu anh.
Gương mặt của cô dâu trong bức chân dung từ từ chồng lên một gương mặt nhỏ trắng trẻo.
Lục Phù Sênh nhìn đăm đăm vào bức chân dung với vẻ khó tin, sắc mặt anh hơi tái nhợt.
Anh điên rồi sao.
Không ngờ anh lại cảm thấy…
Khương Tự và cô dâu trong bức tranh có đôi phần giống nhau!
Ánh mặt trời lặng lẽ bao trùm toàn bộ cơ thể Lục Phù Sênh, anh cứ thế đờ đẫn nhìn về phía bức tranh.
Đây nhất định là ảo giác của anh rồi.
Cô dâu trong bức tranh làm sao có thể là Khương Tự được?
Thứ nhất, đây là bức chân dung từ thời dân quốc, Khương Tự hoàn toàn không thuộc thời đại đó.
Thứ hai, đường nét ngũ quan của chú rể và anh cả Lục Lẫm của anh cũng không hề giống nhau một chút nào.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng sự bàng hoàng trong lòng Lục Phù Sênh vẫn không hề tiêu tan.
Anh sốc lại tinh thần, vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa để phục chế lại hoàn toàn bức chân dung này.
Đến lúc đó là anh có thể nhìn rõ gương mặt của cô dâu này rồi.
Một lúc sau, Lục Phù Sênh đi ra khỏi phòng.
Một chất giọng yêu kiều, lảnh lót vang lên.
“Em hai xinh đẹp này, cái đệm này cứng quá đi mất, cậu mau đổi cho tôi cái khác đi.”
Tiếng giận lẫy yêu kiều quen thuộc lọt vào tai Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh mặt không biểu cảm, nghĩ.
Quả nhiên là anh bị điên rồi.
Khương Tự làm sao mà là cô dâu trong bức chân dung đó được?
-
Bước tiếp theo nên đầu tư cái gì đây?
Khương Tự đã nảy ra một suy nghĩ rất táo bạo.
Vừa về nước, Khương Tự lập tức tìm đọc một số tài liệu ngày trước.
Còn về phần Khương Tự xem tài liệu gì ấy à?
Thì đầu tiên Khương Tự xếp hết những bộ phim thua lỗ trong những năm qua thành một danh sách.
Sau đó cô tìm đọc lại hết một lượt tin tức những năm qua rồi tổng kết nguyên nhân gây thua lỗ của từng bộ phim.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Khương Tự cảm thấy chuyện quay một bộ phim dở ẹc chắc chắn là không thành vấn đề rồi.
Thế là cô bèn đến công ty Vọng Quỳ một chuyến để chuẩn bị cho kế hoạch thua lỗ của mình.
Phó tổng giám đốc Nhậm gõ cửa rồi bước vào, đang định báo cáo tình hình những ngày gần đây với cô.
Khương Tự ngắt lời anh ấy, cô không muốn nghe thấy tin mình kiếm được tiền, vì nó sẽ khiến cô lên cơn đau tim.
Thôi thì cứ dứt khoát quay một bộ phim bom xịt đi vậy.
Khương Tự mỉm cười: “Tôi sắp sửa bỏ ra 3 tỷ để đầu tư một bộ phim bom tấn đề tài khoa học viễn tưởng mang tên “Những vì sao”.”
3 tỷ?
Nghe thấy con số này, phó tổng giám đốc Nhậm suýt nữa thì té ngửa.
Tuy gần đây bọn họ kiếm được không ít tiền, nhưng cũng không móc đâu ra nổi 3 tỷ.
Sau khi nhìn ra vẻ nghi ngờ của anh ấy, Khương Tự bình thản nói: “Tiêu tiền của Lục Lẫm.”
Phó tổng giám đốc Nhậm đột nhiên vỡ lẽ.
Ừ nhỉ, bởi vì tổng giám đốc Khương quá tài giỏi nên anh ấy quên béng mất thân phận cô chủ Lục của cô.
Giá trị ước tính của tập đoàn Lục Thị lên tới vài trăm tỷ, nhưng rốt cuộc nhà họ Lục có bao nhiêu tiền thì không ai biết được.
Từng có người suy đoán rằng, tài sản nổi của nhà họ Lục là vài trăm tỷ, cộng thêm tài sản vô hình nữa thì có lẽ phải lên đến gần nghìn tỷ.
Phó tổng giám đốc Nhậm thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên địa vị của giám đốc Khương trong nhà họ Lục rất cao.
Nhà họ Lục có gia thế hùng hậu, nhưng không ngờ tổng giám đốc Khương chỉ lấy vốn khởi nghiệp, hoàn toàn không dùng đến mạng lưới quan hệ của nhà họ Lục, sau đó tự tạo ra chỗ đứng trong làng giải trí bằng chính sức mình.
Khương Tự giải thích thật chi tiết về kế hoạch tiếp theo cho phó tổng giám đốc Nhậm.
Sau khi đọc hết một lượt tất cả các tài liệu, cô định sẽ dùng những yếu tố cần thiết của bộ phim dở để tạo nên một bộ phim bom xịt chưa từng có trong lịch sử.
Một bộ phim dở được sinh ra như thế nào nhỉ?
Khương Tự đã tổng kết ra vài yếu tố.
Một khoản đầu tư khủng, một kịch bản siêu dở, một đám diễn viên khiến người ta bực mình.
Và tất nhiên quan trọng nhất chính là một nhà đầu tư không đáng tin như cô.
Sau thành công của “Cuộc đi săn cuồng nộ” thì Khương Tự mới biết, sở dĩ Vệ Độ giành được giải thưởng Mâm xôi vàng hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất là còn có ẩn tình khác. Khi bộ phim bấm máy, cả nam lẫn nữ diễn viên chính đều tự đưa một biên kịch vào đoàn làm phim.
Hôm nay bạn sửa một trang, ngày mai tôi sửa một trang, mỗi ngày đều nhận được kịch bản mới.
Cái kiểu kịch bản như thế này mà ok được thì đúng là có ma rồi.
Khương Tự vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ ra cách làm sao để tạo ra một kịch bản dở tệ.
Thế là cô bắt đầu giở trò bịp bợm.
“Tuy “Những vì sao” là một bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng tôi không định hoàn thành kịch bản trước thời hạn, tôi muốn tìm một nhóm biên kịch, yêu cầu họ viết kịch bản sát ngày bấm máy.”
“Tôi hy vọng mỗi ngày kịch bản đến tay tôi đều là nội dung mới.”
Phó tổng giám đốc Nhậm ngớ người, anh ấy do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói thật.
“Tổng giám đốc Khương, rất nhiều phim xịt trong nước đều quay theo cách này.”
Khương Tự tẩy não anh: “Anh nghĩ bi quan quá rồi, người khác làm vậy đều thất bại, nhưng Vọng Quỳ làm như vậy, lẽ nào lại không có cơ hội thành công sao?”
Nghe thấy lời Khương Tự nói, phó tổng giám đốc Nhậm rơi vào im lặng.
Kế hoạch của tổng giám đốc Khương ắt sẽ có ý nghĩa sâu xa của nó, bởi vì đi theo cô nên trí tưởng tượng của phó tổng giám đốc Nhậm bay bổng hơn rất nhiều.
Anh ngẩn ra mất vài giây, sau đó nhanh chóng hiểu ra ngay.
Cái gì là quan trọng nhất đối với một bộ phim khoa học viễn tưởng?
Đó là niềm cảm hứng mãnh liệt, là lối tư duy phóng khoáng không gò bó.
Đối với những đoàn làm phim khác mà nói, chuyện viết kịch bản trước khi bấm máy mỗi ngày là do họ làm qua loa lấy lệ.
Nhưng còn tổ biên kịch của bộ phim khoa học viễn tưởng này thì ngày nào cũng phải cân não để đưa ra những ý tưởng hay nhất.
Phải làm sao thì nội dung tình tiết của “Những vì sao” mới có thể phô bày hết ra đây?
Có lẽ là nó nằm ở việc ngay cả biên kịch cũng không biết hướng phát triển tiếp theo là gì.
Phó tổng giám đốc Nhậm nể phục: “Tổng giám đốc Khương, cô còn ý tưởng gì nữa không?”
Khương Tự cười: “Về phần đạo diễn và casting diễn viên cho “Những vì sao”, tôi muốn lựa chọn thật kĩ và sẽ tiến hành casting trên phạm vi toàn cầu.”
Phó tổng giám đốc Nhậm: “Có cần phải liên hệ với đạo diễn và diễn viên xuất sắc nhất trong giới không?”
Khương Tự lắc lắc ngón tay: “Không cần, bỏ ra 500 triệu để chuẩn bị một tiết mục chương trình về diễn xuất và đạo diễn, lấy tên là “Đóng phim thật sự rất khó”.”
Vừa dứt lời, Khương Tự đưa ra một danh sách tạm thời.
Phó tổng giám đốc Nhậm nhìn kĩ một lát, sau đó không khỏi ngớ người.
Những diễn viên này đều vì diễn xuất kém nên một là giải nghệ làm người bình thường, còn không thì cũng trượt dốc rơi vào cảnh túng quẫn vì không được đóng phim.
Đã thế những diễn viên này còn không có tên tuổi, điểm Douban đều thấp lẹt đẹt như nhau.
Rốt cuộc tổng giám đốc Khương nghĩ cái gì thì phó tổng giám đốc Nhậm không dám hỏi.
Anh nắm chặt tờ danh sách đó, sau đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra hai lí do.
Một, tổng giám đốc Khương rất thích tạo ra kì tích, cư dân mạng tung hô cô có thể khắc gỗ mục thành hoa. Những thứ khác không quan trọng, cô chỉ là muốn thử thách chính bản thân mình.
Hai, tổng giám đốc Khương có tham vọng rất lớn, cô làm chuyện gì cũng đều là vì lợi ích của toàn ngành, kiếm tiền chỉ là thứ yếu. Cô tổ chức chương trình này cũng giống như “Tôi flop” vậy, đều là với mong muốn mang đến làn gió mới cho ngành điện ảnh.
Tổng giám đốc Khương một lòng suy nghĩ cho nền điện ảnh nước nha, thế mà anh lại suy tính xem liệu có thua lỗ hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng phó tổng giám đốc Nhậm không khỏi cảm thấy áy náy, anh nên nhìn nhận mọi chuyện thoáng hơn mới phải.
Phó tổng giám đốc Nhậm gật đầu: “Tổng giám đốc Khương, tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị cho chương trình thật tốt.”
Khương Tự hài lòng khoát tay: “Đi đi.”
Về phần bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng “Những vì sao" này, Khương Tự đã có chuẩn bị hết cả rồi.
Cô tìm một nhóm biên kịch viết kịch bản thật khó hiểu, sau đó chọn ra diễn viên tệ nhất trong số những diễn viên tệ.
Đấy, 3 tỷ rưỡi cứ nhẹ nhàng tiêu tan như vậy đấy.
Lúc này chắc là Lục Lẫm cảm thấy đau lòng rồi chứ nhỉ.
Khi Khương Tự đang đắc ý, cô không hề biết rằng điều này sẽ trở thành một bước ngoặt lớn của nền điện ảnh Hoa Hạ.
Về sau, chương trình giải trí “Đóng phim thật sự rất khó” lên sóng hết mùa này đến mùa khác.
Chỉ cần tham gia chương trình thì không bao lâu sau, những diễn viên tay mơ cũng sẽ lĩnh hội được nhiều điều, còn những đạo diễn không có thiên phú thì như thể được một vị đạo diễn lão làng nhập vào.
Bởi vì chỉ mất vài tháng đã có thể bồi dưỡng đào tạo những đống rác trở thành giới tinh anh trong nghề, nên chương trình này được mọi người gọi với cái tên “Trường kĩ thuật nghề Lam Tường.”
Quảng cáo nói, “Cần máy đào, tìm Lam Tường.”
Nhưng muốn đào ra những người có tiềm năng phát triển thì phải nói đến cô J.
Nhiều năm sau, các học giả nghiên cứu lịch sử điện ảnh phát hiện, không ngờ trụ cột trong giới điện ảnh tương lai đều xuất thân từ chương trình này.
Trong “Lịch sử điện ảnh Hoa Hạ” có một đoạn như thế này:
Cô J không ngừng đem đến những nhân tài cho giới điện ảnh, chính nhờ bước đi này của cô, tốc độ công nghiệp hoá của điện ảnh Hoa Hạ tăng vọt, đẩy mạnh tiến trình phát triển ít nhất 30 năm.
Một tay cô J đã đem điện ảnh Hoạ Hạ nâng tầm thế giới.
Một bước tiến nhỏ của cô J, một bước nhảy vọt của nền công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.