Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 86
Bệ Hạ Bất Thượng Triều
12/02/2024
Ký ức của Lục Lẫm đã khôi phục hơn nửa nhưng một số ký ức vụn vặt vẫn còn mơ hồ.
Nhưng nghĩ tới Đổng Trì Uyên thì kiểu gì trong lòng anh cũng nảy lên cảm giác lạnh lẽo.
Loại cảm xúc này không có lý do, lại mãi không tiêu tan.
Lục Lẫm có trực giác rằng rất có thể Đổng Trì Uyên có liên quan tới kiếp trước của họ.
Thậm chí... Đổng Trì Uyên chính là kẻ thù của bọn họ.
Thế là, Lục Lẫm đặt lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý.
Anh muốn nhớ lại đoạn ký ức bị lãng quên bằng cách thôi miên.
Lục Lẫm không định đi với Khương Tự.
Lỡ như ký ức anh nhớ tới là ký ức đau khổ thì mình anh gánh chịu loại đau khổ này là được rồi.
Ngày hôm sau, Lục Lẫm vừa mới chuẩn bị ra khỏi nhà họ Lục.
Sau lưng lập tức vang lên một giọng nói thanh thuý dịu dàng: "Anh muốn đi đâu?"
Lục Lẫm quay đầu, nhìn về phía Khương Tự.
"Anh đừng hòng bỏ em lại..." Cô không hài lòng chu môi: "Em đi cùng anh."
Không biết sao hôm nay huyệt thái dương của Khương Tự cứ giật thình thịch.
Cô không biết nguyên do, bèn quyết định đi theo Lục Lẫm.
Lục Lẫm đi đâu thì cô đi đó.
Dừng mấy giây, Lục Lẫm nói: "Anh chuẩn bị đi thôi miên, anh muốn biết làm vậy có thể giúp anh khôi phục những ký ức còn sót lại không."
Khương Tự lập tức hiểu ra ý của Lục Lẫm, Lục Lẫm không muốn khiến cô lo lắng cho nên muốn giấu cô.
Cô cố ý hung dữ nói: "Vậy mà anh không đi cùng em?"
Nhìn chăm chú vào Khương Tự mấy giây, Lục Lẫm cười khẽ.
Anh giơ tay về phía Khương Tự, lòng bàn tay hướng lên trên, vân da rõ ràng.
"Vậy... có thể mời cô chủ đi cùng với anh không?"
Liếc Lục Lẫm một cái, Khương Tự cao ngạo hếch cằm lên, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Lẫm.
"Em miễn cưỡng đồng ý vậy."
Hai người ngồi lên xe, xe chạy về phía trước.
Lục Lẫm đã hẹn trước từ sớm, bởi vì thân phận của anh đặc biệt nên bác sĩ cố ý giải tán hết những người khác.
Đến phòng thôi miên, bác sĩ Bao nhìn về phía Lục Lẫm.
"Thôi miên sẽ khiến cho anh hoàn toàn chìm đắm trong cảnh tượng năm đó..."
Nói cách khác, Lục Lẫm sẽ trải qua chuyện đó một lần nữa, anh sẽ thật sự cảm nhận được cảm xúc ngay lúc đó của mình một cách rõ ràng.
Khương Tự ngẫm nghĩ, nếu như những ký ức Lục Lẫm quên mất kia là những ký ức đau khổ...
Đó chẳng khác nào bóc ra những vết thương đã lành sẹo của anh lần nữa.
Nghĩ tới đây, Khương Tự lo âu nhìn Lục Lẫm.
Lục Lẫm nắm chặt tay Khương Tự, bảo cô đừng lo lắng.
Một lát sau, bắt đầu thôi miên.
Khương Tự vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tình huống của Lục Lẫm.
Cô phát hiện, vừa tiến vào trạng thái thôi miên thì Lục Lẫm lập tức cau mày, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.
Cô nhìn Lục Lẫm không chớp mắt, trái tim căng thẳng.
Lúc này, đôi môi mỏng của Lục Lẫm mím chặt, cằm banh chặt.
Tay của anh nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khương Tự không nhịn được đứng dậy, cô nhìn Lục Lẫm đầy lo lắng.
Rốt cuộc thì lúc này Lục Lẫm đang nhìn thấy gì? Vì sao anh lại đau khổ như vậy?
Khương Tự nhíu mày.
Lục Lẫm không phải là một người sẽ dễ dàng chìm sâu trong hồi ức.
Hiện tại anh lại hoàn toàn sa vào trong thôi miên, hơn nữa cả người nhìn qua vô cùng đau khổ.
Vậy thì cũng chỉ có một lời giải thích.
Đoạn hồi ức này... có liên quan tới cái chết của cô.
Tim Khương Tự thắt chặt, cô vội vàng dùng ánh mắt dò hỏi bác sĩ Bao.
Sau khi bác sĩ Bao gật đầu, cô thả lỏng nỗi lòng, bước nhanh đến bên cạnh Lục Lẫm. Cô cúi người, cẩn thận nắm chặt tay Lục Lẫm.
Khương Tự chậm rãi nắm chặt tay lại, động tác của cô vô cùng dịu dàng.
Cô nhìn Lục Lẫm, nói rất khẽ.
"Lục Lẫm, em ở đây."
Nghe vậy, lông mi Lục Lẫm run lên, nhưng sắc mặt anh vẫn rất tái nhợt.
Khương Tự hít sâu một hơi, cô tiếp tục dịu dàng nói.
"Những gì anh thấy chỉ là quá khứ, hiện tại em vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Khương Tự vẫn luôn nắm tay Lục Lẫm, cô khẽ nói đi nói lại, muốn giúp Lục Lẫm bình tĩnh lại.
Một lát sau, hàng lông mày nhíu chặt của Lục Lẫm cuối cùng cũng chậm rãi giãn ra.
Khương Tự hơi thả lỏng.
Đúng như Khương Tự nghĩ, đoạn ký ức bị Lục Lẫm lãng quên kia đúng là có liên quan tới cái chết khi trước của cô.
Hiện tại, giống như có một con dao đang chậm rãi mài qua trái tim Lục Lẫm.
Từng chút một, đau đớn thấu xương.
Khi đó Khương Tự và Lục Lẫm đã thành vợ chồng.
Có một tên Hán gian làm việc cho người Nhật Bản, gã ta họ Đổng, là chủ nhiệm của tổ chức đặc vụ số 76.
Cũng chính là Đổng Trì Uyên của kiếp này.
Đổng Trì Uyên chống lại Lục Lẫm khắp nơi, có một lần, ông ta bảo trợ lý Thang An gắn bom lên xe của Lục Lẫm.
Ngày ấy, Lục Lẫm không lên xe.
Người ngồi lên chiếc Lincoln 7 chỗ là Khương Tự.
Cuối cùng, Khương Tự chết trong vụ nổ đó.
Vào khoảnh khắc biết Khương Tự chết, Lục Lẫm mất đi tất cả niềm tin.
Chuyện duy nhất chống đỡ anh tiếp tục sống là mau chóng tìm ra hung thủ, báo thù cho Khương Tự.
Hung thủ vô cùng âm hiểm xảo trá, kẻ đó làm việc không từ thủ đoạn, giỏi xóa sạch chứng cứ.
Sau khi lột đi từng lớp kén, Lục Lẫm xác định hung thủ là Đổng Trì Uyên.
Sau thời gian dài vây bắt, cuối cùng Lục Lẫm cũng phát hiện hành tung của Đổng Trì Uyên, dẫn người bao vây ông ta.
Vào ngày bắt được Đổng Trì Uyên.
Bầu trời là màu xám trắng, tầng mây ảm đạm buông xuống.
Mọi người bao vây Đổng Trì Uyên, Lục Lẫm chậm rãi đi tới.
Khi nhìn thấy Đổng Trì Uyên, lý trí và sự bình tĩnh của Lục Lẫm đều bị ném ra sau đầu.
Nỗi hận thấu xương bao lấy anh.
Giờ khắc này, Lục Lẫm chẳng lo được gì cả.
Trong lòng anh chỉ còn một suy nghĩ điên cuồng.
Anh muốn giết Đổng Trì Uyên, báo thù cho Khương Tự.
Bất ngờ, Lục Lẫm nạp đạn lên nòng, nòng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào Đổng Trì Uyên.
Mọi người kinh ngạc hô lên, muốn ngăn cản Lục Lẫm.
"Lục thiếu soái!"
"Lục thiếu soái, hiện tại anh không thể giết ông ta..."
"..."
Từng tiếng nói truyền đến, Lục Lẫm giống như không hay biết, trong mắt anh chứa đầy sự tuyệt vọng cố chấp.
Anh vẫn cầm súng, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Đổng Trì Uyên.
Không giết Đổng Trì Uyên, nỗi hận của Lục Lẫm khó nguôi.
Trong không khí yên tĩnh, ngón tay không còn chút màu máu nào của anh chậm rãi ghìm cò súng.
Lúc này.
Gió thu tiêu điều bất ngờ thổi đến.
Từng mảnh lá phong màu đỏ thẫm lượn vòng trên không trung.
Trong nháy mắt như một màn sương đỏ sậm che phủ bầu trời.
Phản chiếu đôi mắt đen của Lục Lẫm cũng thành màu đỏ máu chói mắt.
Con đường dài vắng lặng ngày mùa thu, chạc cây khô héo mọc lan tràn.
Lục Lẫm mặc bộ quân trang lạnh lẽo, đứng trong đầy trời lá phong mờ tối.
Lúc này, một chiếc lá phong chậm rãi rơi xuống, vừa lúc rơi lên quân trang của Lục Lẫm.
Quân trang nghiêm chỉnh, màu đỏ tươi đẹp.
Giống như là một loại ràng buộc dựa vào nhau mà sống, không thể cắt đứt tách rời.
Tim Lục Lẫm run lên.
Loại màu sắc sáng chói này.
Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Ngừng động tác, ngón tay thon dài của Lục Lẫm đè trên cò súng, lại chậm chạp không có bước tiếp theo.
Cằm anh vẫn lạnh lẽo căng chặt, nhưng lý trí lại từ từ trở về.
Anh không thể giết Đổng Trì Uyên.
Anh muốn bắt Đổng Trì Uyên lại.
Bỏ qua nguyên tắc và pháp luật, chỉ làm việc bằng suy nghĩ của bản thân.
Đây không phải là ý muốn của Lục Lẫm.
Anh không thể trở thành người giống như giống như Đổng Trì Uyên.
Dù là Lục Lẫm muốn lập tức đẩy Đổng Trì Uyên vào chỗ chết.
Dù là anh hận Đổng Trì Uyên đến nỗi muốn lột gân rút xương ông ta.
Nhưng cảm xúc trong mắt anh vẫn chậm rãi phai nhạt.
Cơ thể Lục Lẫm căng cứng, xương ngón tay tái nhợt.
Cuối cùng, anh từ từ bỏ súng xuống.
Đổng Trì Uyên bị bắt về thẩm vấn, gã Hán gian đầy tiếng xấu này cuối cùng cũng sa lưới.
Giam giữ trước rồi mới chấp hành tử hình.
Sau khi bị bắt giam không bao lâu, Đổng Trì Uyên biết được tin con của ông ta là Đổng Tế đã chết.
Đổng Tế chính là Phó Tế Thần của kiếp này.
Ông ta cho rằng là Lục Lẫm giết Phó Tế Thần, ông ta trút tất cả cừu hận lên người Lục Lẫm.
Ông ta ôm chấp niệm như vậy, tự sát trong tù.
Kết thúc thôi miên.
Lục Lẫm mở mắt ra, anh nghiêng đầu nhìn vào mắt Khương Tự, đáy mắt đen nhánh cuồn cuộn cảm xúc.
Bỗng dưng, Lục Lẫm giơ tay ôm chặt Khương Tự vào lòng.
Thấy cảnh này, bác sĩ Bao lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Lẫm và Khương Tự.
Lục Lẫm cúi đầu, anh khẽ chống cằm lên cổ Khương Tự.
Khương Tự khẽ giật mình, bên tai vang lên tiếng nói khẽ khàng khàn khàn của Lục Lẫm.
"Xin lỗi em."
Nghe vậy, Khương Tự hơi ngẩn ra.
Một giây sau, Lục Lẫm ôm Khương Tự càng chặt hơn.
Giọng anh khẽ run: "Lúc ấy anh không bảo vệ được em."
Tim Khương Tự run lên, hiển nhiên Lục Lẫm lại trải qua nỗi đau khi cô mất đi lần nữa.
Cô đáp lại cái ôm của Lục Lẫm, tay nhẹ vỗ lên lưng Lục Lẫm, cô khẽ nói.
"Không phải lỗi của anh, chuyện đã trôi qua rồi."
Khương Tự rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lục Lẫm.
Anh cứng cỏi, kiêu ngạo không cúi người vì bất cứ chuyện gì. Nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới cô thì lại luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh một cách dễ dàng.
Không khí yên tĩnh im ắng, hai người ôm nhau.
Vào giây phút nhìn thấy Khương Tự, trong lòng Lục Lẫm đều là niềm vui vì mất mà tìm lại được.
Anh không đánh mất Khương Tự, những hồi ức đau khổ kia chỉ là chuyện quá khứ.
Hiện tại, anh thật sự đang ôm Khương Tự vào lòng, bọn họ sẽ không chia xa nữa.
Một lát sau, Lục Lẫm bình phục cảm xúc, anh nói.
"Anh nhớ lại cả rồi."
Khương Tự lẳng lặng lắng nghe.
"Kiếp trước Đổng Trì Uyên muốn giết anh, vụ nổ kia là ông ta cố ý sắp xếp."
"Không nghĩ tới..." Giọng của Lục Lẫm vẫn hơi nặng nề: "Cuối cùng người lên xe lại là em."
Lục Lẫm kể hết về đoạn ký ức đó cho Khương Tự nghe, bao gồm kết cục cuối cùng của Đổng Trì Uyên.
Sau khi nghe xong, Khương Tự hỏi: "Cho nên, Đổng Trì Uyên mang theo ký ức chuyển kiếp à?"
Lục Lẫm lắc đầu: "Anh cũng không rõ."
Khương Tự ngẫm nghĩ: "Đổng Trì Uyên cho rằng anh giết con trai của ông ta..."
"Chấp niệm của ông ta quá sâu, cho dù ông ta không nhớ rõ chuyện gì cả nhưng trong lòng ông ta vẫn giữ lại nỗi hận với nhà họ Lục."
Giống như Lục Lẫm sinh ra đã có cảnh giác với Đổng Trì Uyên, Đổng Trì Uyên cũng vẫn luôn có một chấp niệm là phá huỷ nhà họ Lục.
Không tiếc lợi dụng con trai ruột của ông ta.
"Cho nên..."
Lục Lẫm nhìn Khương Tự, trầm giọng nói: "Anh định bắt tay với Phó Tế Thần."
Bọn họ cùng nhau đối phó Đổng Trì Uyên.
Lục Lẫm và Phó Tế Thần lần nữa hẹn gặp nhau.
Phó Tế Thần nhíu mày: "Gần đây anh nhổ hết quân cờ mà Đổng Trì Uyên xếp vào tập đoàn nhà họ Lục, có thể ông ta sẽ có động tác lớn."
Ánh mắt Lục Lẫm lóe lên.
Phó Tế Thần: "Nếu như anh tin tưởng lời tôi nói thì chuyện tiếp theo cứ để tôi làm."
Lục Lẫm nhìn vào mắt Phó Tế Thần, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của anh ta: "Kế hoạch của cậu là gì?"
Anh không nhận được câu trả lời.
Lục Lẫm lập tức đoán ra, rất có thể Phó Tế Thần sẽ áp dụng biện pháp cực đoan.
Anh nhíu mày: "Có thể lập lại kế hoạch khác."
"Tôi đã quyết tâm rồi, nếu như anh ngăn cản thì tôi sẽ thực hiện kế hoạch trước, đến lúc đó người bị tổn hại chỉ có tôi và anh."
Phó Tế Thần chính là người như vậy, thà là ngọc nát đá tan.
Lục Lẫm rõ ràng tính tình của Phó Tế Thần, một khi anh ta đã làm ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.
Anh biết Phó Tế Thần còn cần một nơi để phát tiết nỗi hận.
Cho dù anh kiên trì cũng không cách nào thay đổi kết quả.
"Tôi sẽ giúp cậu."
Bốn chữ ngắn gọn của Lục Lẫm lại cho người nghe tràn đầy lòng tin.
Kế hoạch của Phó Tế Thần có liên quan tới chính anh ta.
Anh ta trực tiếp đến tìm Đổng Trì Uyên, Đổng Trì Uyên cũng không nghi ngờ anh ta, bởi vì nỗi hận tích luỹ từ năm này tháng nọ của Phó Tế Thần với nhà họ Lục sẽ không dễ dàng biến mất.
Trái lại Đổng Trì Uyên còn tiết lộ kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Ông ta muốn bắt cóc Lục Lẫm.
Suy nghĩ nhiều năm của ông ta bị huỷ trong một sớm, hiện tại ông ta chỉ muốn khiến Lục Lẫm trả giá đắt.
Phó Tế Thần không rõ chấp niệm của Đổng Trì Uyên với Lục Lẫm từ đâu mà đến.
Anh ta chỉ biết là, kế hoạch của Đổng Trì Uyên và của anh ta không bàn mà hợp.
"Tôi sẽ liên hệ bọn bắt cóc, ông không cần ra mặt." Phó Tế Thần đưa ra đề nghị của mình.
Đổng Trì Uyên vui vẻ đồng ý.
Kế hoạch của Phó Tế Thần rất đơn giản, anh ta chuẩn bị cung cấp ảnh và tin tức của mình cho bọn bắt cóc, người bọn bắt cóc bắt đi sẽ là anh ta.
Nhưng Đổng Trì Uyên không biết rõ tình hình.
Vào lúc Đổng Trì Uyên ra mặt, Phó Tế Thần sẽ báo cảnh sát một mẻ hốt gọn bọn họ.
Đây mới là mục đích thật sự của anh ta.
Tính tình Đổng Trì Uyên đa nghi, Phó Tế Thần không tìm người đóng giả mà là liên lạc với bọn bắt cóc thật.
Phó Tế Thần bảo trợ lý Ngô giả mạo người thuê, cung cấp tin tức sai.
Ngày ấy, Phó Tế Thần bị trùm vải đen lên đầu, trước mắt chìm vào bóng tối, có người cưỡng ép túm anh ta lên xe.
Hai tên bắt cóc dáng người to cao ngồi hai bên anh ta, đề phòng anh ta trốn thoát.
Hoàn toàn nhốt anh ta ở hàng ghế sau.
Phó Tế Thần chỉ muốn khiến Đổng Trì Uyên trả cái giá mà ông ta vốn phải trả.
Anh ta không những không vội mà còn cực kỳ thanh thản ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại chờ đợi giây phút Đổng Trì Uyên xuất hiện.
Lục Lẫm đã sớm cài GPS lên nút tay áo vest của Phó Tế Thần.
Khi định vị có thay đổi thì anh lập tức lái xe theo sau.
Anh muốn bảo đảm Phó Tế Thần không bị tổn hại chút nào.
Phó Tế Thần nhắm mắt lại, giác quan trở nên càng thêm rõ ràng.
Anh ta nghe xe chạy qua khu sầm uất, tiếng người tiếng xe ngoài cửa sổ xa dần, dần dần quay về yên tĩnh.
Xe chạy về hướng vắng vẻ.
Xe nhanh chóng dừng lại, Phó Tế Thần bị kéo xuống xe.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt nặng nề mở ra.
Một trong những tên bắt cóc lên tiếng: "Người tới rồi, muốn nghiệm hàng không?"
Giọng Đổng Trì Uyên truyền đến: "Kéo vải đen ra."
Một giây sau, trước mắt Phó Tế Thần sáng lên, ánh sáng chiếu vào mắt anh.
Phó Tế Thần nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh nơi này, là một nhà kho bỏ hoang, đèn trên đỉnh đã hỏng từ sớm, ánh sáng u ám.
Trong hoàn cảnh mờ tối không rõ, đôi mắt Phó Tế Thần càng lạnh lẽo.
Anh ta dựa vào ghế, đối mặt với Đổng Trì Uyên không chút sợ hãi, rất hứng thú thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ và luống cuống của ông ta.
Giọng nói lạnh lẽo và gió lạnh trong nhà kho hoà vào nhau.
"Đổng Trì Uyên, ông có hài lòng với món quà của tôi không?"
Nhưng nghĩ tới Đổng Trì Uyên thì kiểu gì trong lòng anh cũng nảy lên cảm giác lạnh lẽo.
Loại cảm xúc này không có lý do, lại mãi không tiêu tan.
Lục Lẫm có trực giác rằng rất có thể Đổng Trì Uyên có liên quan tới kiếp trước của họ.
Thậm chí... Đổng Trì Uyên chính là kẻ thù của bọn họ.
Thế là, Lục Lẫm đặt lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý.
Anh muốn nhớ lại đoạn ký ức bị lãng quên bằng cách thôi miên.
Lục Lẫm không định đi với Khương Tự.
Lỡ như ký ức anh nhớ tới là ký ức đau khổ thì mình anh gánh chịu loại đau khổ này là được rồi.
Ngày hôm sau, Lục Lẫm vừa mới chuẩn bị ra khỏi nhà họ Lục.
Sau lưng lập tức vang lên một giọng nói thanh thuý dịu dàng: "Anh muốn đi đâu?"
Lục Lẫm quay đầu, nhìn về phía Khương Tự.
"Anh đừng hòng bỏ em lại..." Cô không hài lòng chu môi: "Em đi cùng anh."
Không biết sao hôm nay huyệt thái dương của Khương Tự cứ giật thình thịch.
Cô không biết nguyên do, bèn quyết định đi theo Lục Lẫm.
Lục Lẫm đi đâu thì cô đi đó.
Dừng mấy giây, Lục Lẫm nói: "Anh chuẩn bị đi thôi miên, anh muốn biết làm vậy có thể giúp anh khôi phục những ký ức còn sót lại không."
Khương Tự lập tức hiểu ra ý của Lục Lẫm, Lục Lẫm không muốn khiến cô lo lắng cho nên muốn giấu cô.
Cô cố ý hung dữ nói: "Vậy mà anh không đi cùng em?"
Nhìn chăm chú vào Khương Tự mấy giây, Lục Lẫm cười khẽ.
Anh giơ tay về phía Khương Tự, lòng bàn tay hướng lên trên, vân da rõ ràng.
"Vậy... có thể mời cô chủ đi cùng với anh không?"
Liếc Lục Lẫm một cái, Khương Tự cao ngạo hếch cằm lên, nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Lẫm.
"Em miễn cưỡng đồng ý vậy."
Hai người ngồi lên xe, xe chạy về phía trước.
Lục Lẫm đã hẹn trước từ sớm, bởi vì thân phận của anh đặc biệt nên bác sĩ cố ý giải tán hết những người khác.
Đến phòng thôi miên, bác sĩ Bao nhìn về phía Lục Lẫm.
"Thôi miên sẽ khiến cho anh hoàn toàn chìm đắm trong cảnh tượng năm đó..."
Nói cách khác, Lục Lẫm sẽ trải qua chuyện đó một lần nữa, anh sẽ thật sự cảm nhận được cảm xúc ngay lúc đó của mình một cách rõ ràng.
Khương Tự ngẫm nghĩ, nếu như những ký ức Lục Lẫm quên mất kia là những ký ức đau khổ...
Đó chẳng khác nào bóc ra những vết thương đã lành sẹo của anh lần nữa.
Nghĩ tới đây, Khương Tự lo âu nhìn Lục Lẫm.
Lục Lẫm nắm chặt tay Khương Tự, bảo cô đừng lo lắng.
Một lát sau, bắt đầu thôi miên.
Khương Tự vẫn luôn ở bên cạnh chú ý tình huống của Lục Lẫm.
Cô phát hiện, vừa tiến vào trạng thái thôi miên thì Lục Lẫm lập tức cau mày, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.
Cô nhìn Lục Lẫm không chớp mắt, trái tim căng thẳng.
Lúc này, đôi môi mỏng của Lục Lẫm mím chặt, cằm banh chặt.
Tay của anh nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Khương Tự không nhịn được đứng dậy, cô nhìn Lục Lẫm đầy lo lắng.
Rốt cuộc thì lúc này Lục Lẫm đang nhìn thấy gì? Vì sao anh lại đau khổ như vậy?
Khương Tự nhíu mày.
Lục Lẫm không phải là một người sẽ dễ dàng chìm sâu trong hồi ức.
Hiện tại anh lại hoàn toàn sa vào trong thôi miên, hơn nữa cả người nhìn qua vô cùng đau khổ.
Vậy thì cũng chỉ có một lời giải thích.
Đoạn hồi ức này... có liên quan tới cái chết của cô.
Tim Khương Tự thắt chặt, cô vội vàng dùng ánh mắt dò hỏi bác sĩ Bao.
Sau khi bác sĩ Bao gật đầu, cô thả lỏng nỗi lòng, bước nhanh đến bên cạnh Lục Lẫm. Cô cúi người, cẩn thận nắm chặt tay Lục Lẫm.
Khương Tự chậm rãi nắm chặt tay lại, động tác của cô vô cùng dịu dàng.
Cô nhìn Lục Lẫm, nói rất khẽ.
"Lục Lẫm, em ở đây."
Nghe vậy, lông mi Lục Lẫm run lên, nhưng sắc mặt anh vẫn rất tái nhợt.
Khương Tự hít sâu một hơi, cô tiếp tục dịu dàng nói.
"Những gì anh thấy chỉ là quá khứ, hiện tại em vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Khương Tự vẫn luôn nắm tay Lục Lẫm, cô khẽ nói đi nói lại, muốn giúp Lục Lẫm bình tĩnh lại.
Một lát sau, hàng lông mày nhíu chặt của Lục Lẫm cuối cùng cũng chậm rãi giãn ra.
Khương Tự hơi thả lỏng.
Đúng như Khương Tự nghĩ, đoạn ký ức bị Lục Lẫm lãng quên kia đúng là có liên quan tới cái chết khi trước của cô.
Hiện tại, giống như có một con dao đang chậm rãi mài qua trái tim Lục Lẫm.
Từng chút một, đau đớn thấu xương.
Khi đó Khương Tự và Lục Lẫm đã thành vợ chồng.
Có một tên Hán gian làm việc cho người Nhật Bản, gã ta họ Đổng, là chủ nhiệm của tổ chức đặc vụ số 76.
Cũng chính là Đổng Trì Uyên của kiếp này.
Đổng Trì Uyên chống lại Lục Lẫm khắp nơi, có một lần, ông ta bảo trợ lý Thang An gắn bom lên xe của Lục Lẫm.
Ngày ấy, Lục Lẫm không lên xe.
Người ngồi lên chiếc Lincoln 7 chỗ là Khương Tự.
Cuối cùng, Khương Tự chết trong vụ nổ đó.
Vào khoảnh khắc biết Khương Tự chết, Lục Lẫm mất đi tất cả niềm tin.
Chuyện duy nhất chống đỡ anh tiếp tục sống là mau chóng tìm ra hung thủ, báo thù cho Khương Tự.
Hung thủ vô cùng âm hiểm xảo trá, kẻ đó làm việc không từ thủ đoạn, giỏi xóa sạch chứng cứ.
Sau khi lột đi từng lớp kén, Lục Lẫm xác định hung thủ là Đổng Trì Uyên.
Sau thời gian dài vây bắt, cuối cùng Lục Lẫm cũng phát hiện hành tung của Đổng Trì Uyên, dẫn người bao vây ông ta.
Vào ngày bắt được Đổng Trì Uyên.
Bầu trời là màu xám trắng, tầng mây ảm đạm buông xuống.
Mọi người bao vây Đổng Trì Uyên, Lục Lẫm chậm rãi đi tới.
Khi nhìn thấy Đổng Trì Uyên, lý trí và sự bình tĩnh của Lục Lẫm đều bị ném ra sau đầu.
Nỗi hận thấu xương bao lấy anh.
Giờ khắc này, Lục Lẫm chẳng lo được gì cả.
Trong lòng anh chỉ còn một suy nghĩ điên cuồng.
Anh muốn giết Đổng Trì Uyên, báo thù cho Khương Tự.
Bất ngờ, Lục Lẫm nạp đạn lên nòng, nòng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào Đổng Trì Uyên.
Mọi người kinh ngạc hô lên, muốn ngăn cản Lục Lẫm.
"Lục thiếu soái!"
"Lục thiếu soái, hiện tại anh không thể giết ông ta..."
"..."
Từng tiếng nói truyền đến, Lục Lẫm giống như không hay biết, trong mắt anh chứa đầy sự tuyệt vọng cố chấp.
Anh vẫn cầm súng, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Đổng Trì Uyên.
Không giết Đổng Trì Uyên, nỗi hận của Lục Lẫm khó nguôi.
Trong không khí yên tĩnh, ngón tay không còn chút màu máu nào của anh chậm rãi ghìm cò súng.
Lúc này.
Gió thu tiêu điều bất ngờ thổi đến.
Từng mảnh lá phong màu đỏ thẫm lượn vòng trên không trung.
Trong nháy mắt như một màn sương đỏ sậm che phủ bầu trời.
Phản chiếu đôi mắt đen của Lục Lẫm cũng thành màu đỏ máu chói mắt.
Con đường dài vắng lặng ngày mùa thu, chạc cây khô héo mọc lan tràn.
Lục Lẫm mặc bộ quân trang lạnh lẽo, đứng trong đầy trời lá phong mờ tối.
Lúc này, một chiếc lá phong chậm rãi rơi xuống, vừa lúc rơi lên quân trang của Lục Lẫm.
Quân trang nghiêm chỉnh, màu đỏ tươi đẹp.
Giống như là một loại ràng buộc dựa vào nhau mà sống, không thể cắt đứt tách rời.
Tim Lục Lẫm run lên.
Loại màu sắc sáng chói này.
Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Ngừng động tác, ngón tay thon dài của Lục Lẫm đè trên cò súng, lại chậm chạp không có bước tiếp theo.
Cằm anh vẫn lạnh lẽo căng chặt, nhưng lý trí lại từ từ trở về.
Anh không thể giết Đổng Trì Uyên.
Anh muốn bắt Đổng Trì Uyên lại.
Bỏ qua nguyên tắc và pháp luật, chỉ làm việc bằng suy nghĩ của bản thân.
Đây không phải là ý muốn của Lục Lẫm.
Anh không thể trở thành người giống như giống như Đổng Trì Uyên.
Dù là Lục Lẫm muốn lập tức đẩy Đổng Trì Uyên vào chỗ chết.
Dù là anh hận Đổng Trì Uyên đến nỗi muốn lột gân rút xương ông ta.
Nhưng cảm xúc trong mắt anh vẫn chậm rãi phai nhạt.
Cơ thể Lục Lẫm căng cứng, xương ngón tay tái nhợt.
Cuối cùng, anh từ từ bỏ súng xuống.
Đổng Trì Uyên bị bắt về thẩm vấn, gã Hán gian đầy tiếng xấu này cuối cùng cũng sa lưới.
Giam giữ trước rồi mới chấp hành tử hình.
Sau khi bị bắt giam không bao lâu, Đổng Trì Uyên biết được tin con của ông ta là Đổng Tế đã chết.
Đổng Tế chính là Phó Tế Thần của kiếp này.
Ông ta cho rằng là Lục Lẫm giết Phó Tế Thần, ông ta trút tất cả cừu hận lên người Lục Lẫm.
Ông ta ôm chấp niệm như vậy, tự sát trong tù.
Kết thúc thôi miên.
Lục Lẫm mở mắt ra, anh nghiêng đầu nhìn vào mắt Khương Tự, đáy mắt đen nhánh cuồn cuộn cảm xúc.
Bỗng dưng, Lục Lẫm giơ tay ôm chặt Khương Tự vào lòng.
Thấy cảnh này, bác sĩ Bao lặng lẽ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Lẫm và Khương Tự.
Lục Lẫm cúi đầu, anh khẽ chống cằm lên cổ Khương Tự.
Khương Tự khẽ giật mình, bên tai vang lên tiếng nói khẽ khàng khàn khàn của Lục Lẫm.
"Xin lỗi em."
Nghe vậy, Khương Tự hơi ngẩn ra.
Một giây sau, Lục Lẫm ôm Khương Tự càng chặt hơn.
Giọng anh khẽ run: "Lúc ấy anh không bảo vệ được em."
Tim Khương Tự run lên, hiển nhiên Lục Lẫm lại trải qua nỗi đau khi cô mất đi lần nữa.
Cô đáp lại cái ôm của Lục Lẫm, tay nhẹ vỗ lên lưng Lục Lẫm, cô khẽ nói.
"Không phải lỗi của anh, chuyện đã trôi qua rồi."
Khương Tự rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Lục Lẫm.
Anh cứng cỏi, kiêu ngạo không cúi người vì bất cứ chuyện gì. Nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan tới cô thì lại luôn có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh một cách dễ dàng.
Không khí yên tĩnh im ắng, hai người ôm nhau.
Vào giây phút nhìn thấy Khương Tự, trong lòng Lục Lẫm đều là niềm vui vì mất mà tìm lại được.
Anh không đánh mất Khương Tự, những hồi ức đau khổ kia chỉ là chuyện quá khứ.
Hiện tại, anh thật sự đang ôm Khương Tự vào lòng, bọn họ sẽ không chia xa nữa.
Một lát sau, Lục Lẫm bình phục cảm xúc, anh nói.
"Anh nhớ lại cả rồi."
Khương Tự lẳng lặng lắng nghe.
"Kiếp trước Đổng Trì Uyên muốn giết anh, vụ nổ kia là ông ta cố ý sắp xếp."
"Không nghĩ tới..." Giọng của Lục Lẫm vẫn hơi nặng nề: "Cuối cùng người lên xe lại là em."
Lục Lẫm kể hết về đoạn ký ức đó cho Khương Tự nghe, bao gồm kết cục cuối cùng của Đổng Trì Uyên.
Sau khi nghe xong, Khương Tự hỏi: "Cho nên, Đổng Trì Uyên mang theo ký ức chuyển kiếp à?"
Lục Lẫm lắc đầu: "Anh cũng không rõ."
Khương Tự ngẫm nghĩ: "Đổng Trì Uyên cho rằng anh giết con trai của ông ta..."
"Chấp niệm của ông ta quá sâu, cho dù ông ta không nhớ rõ chuyện gì cả nhưng trong lòng ông ta vẫn giữ lại nỗi hận với nhà họ Lục."
Giống như Lục Lẫm sinh ra đã có cảnh giác với Đổng Trì Uyên, Đổng Trì Uyên cũng vẫn luôn có một chấp niệm là phá huỷ nhà họ Lục.
Không tiếc lợi dụng con trai ruột của ông ta.
"Cho nên..."
Lục Lẫm nhìn Khương Tự, trầm giọng nói: "Anh định bắt tay với Phó Tế Thần."
Bọn họ cùng nhau đối phó Đổng Trì Uyên.
Lục Lẫm và Phó Tế Thần lần nữa hẹn gặp nhau.
Phó Tế Thần nhíu mày: "Gần đây anh nhổ hết quân cờ mà Đổng Trì Uyên xếp vào tập đoàn nhà họ Lục, có thể ông ta sẽ có động tác lớn."
Ánh mắt Lục Lẫm lóe lên.
Phó Tế Thần: "Nếu như anh tin tưởng lời tôi nói thì chuyện tiếp theo cứ để tôi làm."
Lục Lẫm nhìn vào mắt Phó Tế Thần, giống như muốn nhìn thấu nội tâm của anh ta: "Kế hoạch của cậu là gì?"
Anh không nhận được câu trả lời.
Lục Lẫm lập tức đoán ra, rất có thể Phó Tế Thần sẽ áp dụng biện pháp cực đoan.
Anh nhíu mày: "Có thể lập lại kế hoạch khác."
"Tôi đã quyết tâm rồi, nếu như anh ngăn cản thì tôi sẽ thực hiện kế hoạch trước, đến lúc đó người bị tổn hại chỉ có tôi và anh."
Phó Tế Thần chính là người như vậy, thà là ngọc nát đá tan.
Lục Lẫm rõ ràng tính tình của Phó Tế Thần, một khi anh ta đã làm ra quyết định gì thì sẽ không thay đổi.
Anh biết Phó Tế Thần còn cần một nơi để phát tiết nỗi hận.
Cho dù anh kiên trì cũng không cách nào thay đổi kết quả.
"Tôi sẽ giúp cậu."
Bốn chữ ngắn gọn của Lục Lẫm lại cho người nghe tràn đầy lòng tin.
Kế hoạch của Phó Tế Thần có liên quan tới chính anh ta.
Anh ta trực tiếp đến tìm Đổng Trì Uyên, Đổng Trì Uyên cũng không nghi ngờ anh ta, bởi vì nỗi hận tích luỹ từ năm này tháng nọ của Phó Tế Thần với nhà họ Lục sẽ không dễ dàng biến mất.
Trái lại Đổng Trì Uyên còn tiết lộ kế hoạch tiếp theo của ông ta.
Ông ta muốn bắt cóc Lục Lẫm.
Suy nghĩ nhiều năm của ông ta bị huỷ trong một sớm, hiện tại ông ta chỉ muốn khiến Lục Lẫm trả giá đắt.
Phó Tế Thần không rõ chấp niệm của Đổng Trì Uyên với Lục Lẫm từ đâu mà đến.
Anh ta chỉ biết là, kế hoạch của Đổng Trì Uyên và của anh ta không bàn mà hợp.
"Tôi sẽ liên hệ bọn bắt cóc, ông không cần ra mặt." Phó Tế Thần đưa ra đề nghị của mình.
Đổng Trì Uyên vui vẻ đồng ý.
Kế hoạch của Phó Tế Thần rất đơn giản, anh ta chuẩn bị cung cấp ảnh và tin tức của mình cho bọn bắt cóc, người bọn bắt cóc bắt đi sẽ là anh ta.
Nhưng Đổng Trì Uyên không biết rõ tình hình.
Vào lúc Đổng Trì Uyên ra mặt, Phó Tế Thần sẽ báo cảnh sát một mẻ hốt gọn bọn họ.
Đây mới là mục đích thật sự của anh ta.
Tính tình Đổng Trì Uyên đa nghi, Phó Tế Thần không tìm người đóng giả mà là liên lạc với bọn bắt cóc thật.
Phó Tế Thần bảo trợ lý Ngô giả mạo người thuê, cung cấp tin tức sai.
Ngày ấy, Phó Tế Thần bị trùm vải đen lên đầu, trước mắt chìm vào bóng tối, có người cưỡng ép túm anh ta lên xe.
Hai tên bắt cóc dáng người to cao ngồi hai bên anh ta, đề phòng anh ta trốn thoát.
Hoàn toàn nhốt anh ta ở hàng ghế sau.
Phó Tế Thần chỉ muốn khiến Đổng Trì Uyên trả cái giá mà ông ta vốn phải trả.
Anh ta không những không vội mà còn cực kỳ thanh thản ngồi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại chờ đợi giây phút Đổng Trì Uyên xuất hiện.
Lục Lẫm đã sớm cài GPS lên nút tay áo vest của Phó Tế Thần.
Khi định vị có thay đổi thì anh lập tức lái xe theo sau.
Anh muốn bảo đảm Phó Tế Thần không bị tổn hại chút nào.
Phó Tế Thần nhắm mắt lại, giác quan trở nên càng thêm rõ ràng.
Anh ta nghe xe chạy qua khu sầm uất, tiếng người tiếng xe ngoài cửa sổ xa dần, dần dần quay về yên tĩnh.
Xe chạy về hướng vắng vẻ.
Xe nhanh chóng dừng lại, Phó Tế Thần bị kéo xuống xe.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa sắt nặng nề mở ra.
Một trong những tên bắt cóc lên tiếng: "Người tới rồi, muốn nghiệm hàng không?"
Giọng Đổng Trì Uyên truyền đến: "Kéo vải đen ra."
Một giây sau, trước mắt Phó Tế Thần sáng lên, ánh sáng chiếu vào mắt anh.
Phó Tế Thần nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh nơi này, là một nhà kho bỏ hoang, đèn trên đỉnh đã hỏng từ sớm, ánh sáng u ám.
Trong hoàn cảnh mờ tối không rõ, đôi mắt Phó Tế Thần càng lạnh lẽo.
Anh ta dựa vào ghế, đối mặt với Đổng Trì Uyên không chút sợ hãi, rất hứng thú thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ và luống cuống của ông ta.
Giọng nói lạnh lẽo và gió lạnh trong nhà kho hoà vào nhau.
"Đổng Trì Uyên, ông có hài lòng với món quà của tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.