Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp
Chương 62
Hội Đường
30/10/2022
Ngày đông giá rét lạnh thấu xương.
Tuyết trắng bao phủ khắp nghĩa trang Lâm An, cả thế giới rơi vào im lặng, một mảnh hoang vắng.
Mạnh Nịnh cảm nhận được linh hồn của mình bị giam giữ ở phía dưới bia mộ lạnh như băng, cô không thể nhúc nhích, cũng không nói nên lời. Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cầm trong tay bó hoa hồng xanh, trầm mặc đứng trước mặt mình.
Lần đầu tiên anh mang theo hoa đến gặp cô, cũng là lần cuối cùng.
Tuyết rơi phủ trên đóa hoa hồng xanh, cũng dừng trên bàn tay anh.
Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn từng chữ khắc trên bia mộ, ánh mắt lạnh như băng giống như xuyên qua bia đá, rơi vào trên người nằm bên trong.
Thân hình anh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, quanh người tràn ngập ý lạnh.
Anh yên lặng đứng đó, gió tuyết không ngừng dừng trên người anh, dần dần làm ướt mái tóc đen và quần áo anh.
Hồi lâu sau, anh thấp giọng nói, “Tối qua tôi mơ một giấc mơ, cậu có biết là mơ thấy gì không?”
Trời đất chỉ có tiếng gió thét vào, không có ai đáp lại.
“Tôi mơ thấy cậu ở một thế giới khác, cuối cùng cậu cũng quên đi cái người mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm…”
Ánh mắt anh dần trở nên hung ác nham hiểm, “Nhưng cậu cũng quên mất tôi, quên sạch tất cả.”
Đầu ngón tay đã bị đông cứng dừng trên tên cô, chậm rãi vuốt ve, “Mạnh Nịnh.”
“Cậu biết tôi hận cậu bao nhiêu sao?”
“Cậu nói chờ tôi trả thù cậu, kết quả thì sao, một cơ hội để tra tấn cậu cũng không cho tôi đã bỏ đi mất.”
“Cậu nói muốn bồi thường cho tôi, nhưng lại quên sạch tôi.”
Nước mắt nóng hổi lăn xuống trên mặt anh, dừng lại trên bia mộ đã bị tuyết phủ trắng.
Người đàn ông nhắm mắt lại, che khuất cảm xúc yếu ớt trong đáy mắt.
Một lúc lâu sau, anh khàn giọng hỏi, “Cậu thật sự sẽ không quay về nữa, phải không?”
Cánh hoa hồng đã bị phủ bởi một màu trắng tuyết, từ đầu tới cuối cũng không ai đáp lại.
“Vậy đợi tôi sẽ đi tìm cậu, cậu đừng mơ có thể thoát khỏi tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên lộ ra thần sắc dịu dàng, ánh sáng trong đôi mắt cũng dần tối đi.
Anh lấy từ trong túi áo bành tô một con dao quân dụng, lộ ra lưỡi dao vô cùng sắc bén, giống như ánh sáng lạnh nhất thế giới này.
Khương Diễm, không được, đừng mà Khương Diễm…
Mạnh Nịnh cuối cùng cũng khóc thành tiếng, chỉ tiếc là anh không thể nghe được.
Dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy từ tay anh xuống, chậm rãi nhiễm đỏ tuyết trắng, lan tới đóa hoa hồng xanh, nhiễm đỏ bia mộ không có chút sinh mạng.
Một mảng đỏ tươi này giống như vận mệnh tang thương của bọn họ, trở thành một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
Khi ngọn lửa ấy vụt tắt, Mạnh Nịnh rốt cuộc cũng mở mắt, cô dùng mu bàn tay chạm lên má mình, phát hiện tất cả đều là nước mắt lạnh như băng.
Cô không biết lần này mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, chỗ nào cũng đau, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.
Vừa định xuống giường, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Hứa Dịch đầu tóc rối bù vọt vào trong.
Anh đỏ mắt ôm lấy cô, “Cảm ơn trời đất…”
Mạnh Nịnh nhấc cánh tay vô lực ôm lấy anh, cằm đặt trên bờ vai anh, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, “Anh, anh ôm chặt quá rồi.”
Hứa Dịch ôm cô trong chốc lát mới thả lỏng, ngừng một chút rồi hỏi, “Em muốn đi đâu?”
Mạnh Nịnh chỉ cổ họng của mình, cười nói, “Em khát sắp chết rồi, muốn đi rót nước uống, bây giờ thành dạng này rồi còn có thể đi đâu.”
Hứa Dịch nhẹ nhàng đè lại bả vai cô, “Ngồi yên đây không được nhúc nhích, anh đi rót cho em.”
Trong phòng bệnh đã mở điều hòa nhưng vẫn có chút lạnh, Hứa Dịch rót một cốc nước ấm cho cô, “Trước hết làm ấm tay đã, đợi lát nữa rồi uống.”
Mạnh Nịnh nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu, chống lại ánh mắt đánh giá của anh, cô trừng mắt nhìn, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe lần trước, chuyện đầu tiên Mạnh Nịnh làm chính là ồn ào muốn gặp Khương Diễm.
Mà lần này cô biết rõ bạn trai bị thương nghiêm trọng, nhưng biểu hiện lại bình tĩnh như thế mới khiến Hứa Dịch cảm thấy kỳ quái không yên lòng.
Nghĩ một lát, anh thấp giọng nói, “Sáng sớm nay Diễm Diễm đã ra khỏi phòng ICU, bác sĩ nói, nếu qua hai ngày nữa nó không tỉnh, có khả năng về sau sẽ…”
Nếu lúc ấy Khương Diễm gọi cấp cứu trước mà không phải báo cảnh sát, anh cũng sẽ không bị thương nặng như bây giờ.
Nhưng anh lại không như làm vậy, cuộc đời có mấy lần đưa ra quyết định quan trọng, anh đều chọn Mạnh Nịnh.
Tay Mạnh Nịnh khẽ run, nước nóng tràn ra tay, cô lại hồn nhiên không phát giác.
Mí mắt cô run rẩy nhẹ giọng nói, “Anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Khương Diễm nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô còn ở đây, cô vẫn còn sống, anh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Hứa Dịch nhíu mày nhận lấy cốc nước trong tay cô, lại rút mấy tờ giấy dịu dàng lau nước trên tay và quần áo giúp cô.
Mạnh Nịnh lúc này như bình tỉnh khỏi giấc mơ, lại hỏi, “Lục Nhan Thanh thì sao, anh ta thế nào?”
“Lúc cậu ta ôm em nhảy xuống biển đụng phải đá, cậu ta dùng bản thân mình… bảo vệ em, cuối cùng cũng không cứu được.” Hứa Dịch vuốt tóc Mạnh Nịnh, còn nói, “Nịnh Nịnh, không cần phải áy náy hay đau lòng, đều do cậu ta tự làm tự chịu.”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Tinh thần Lục Nhan Thanh có vấn đề, dù có cứu được, quãng đời còn lại cũng chỉ ở trong bệnh viện tâm thần mà thôi.
Như bây giờ với anh ta mà nói, không chừng đã là kết cục tốt nhất.
*
Buổi tối, một mình Mạnh Nịnh đi tới phòng bệnh của Khương Diễm.
Thiếu niên yên lặng nằm trên giường bệnh, tóc đen mềm mại, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Nịnh lên giường nằm nghiêng bên người anh, không chớp mắt nhìn anh.
Anh không có bất kì động tĩnh nào, từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt mắt.
Mạnh Nịnh sờ tóc anh, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve mặt anh, nỉ non nói, “Khương Diễm, bây giờ em đang ở cạnh anh rồi, anh tỉnh lại nhìn em một chút được không?”
Tựa như lúc anh đứng trước mộ cô, lúc ấy cô đã ở thế giới bên kia không thể cảm nhận được anh, bây giờ anh cũng giống như vậy, không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Giọng nói của cô dần biến thành nức nở, “Khương Diễm, em thật sự không lừa anh đâu, nếu anh vẫn không tỉnh lại, kiếp này, kiếp sau, em cũng sẽ không yêu anh nữa, em sẽ vĩnh viễn quên anh.”
Như đang trả thù anh bỏ lại mình rời đi, Mạnh Nịnh không ngủ nằm cùng anh cả tối, nhưng ngay cả một cái nhăn mày của anh cũng không có.
Sáng hôm sau, Mạnh Nịnh áp chế sự thất vọng và khủng hoảng trong đáy lòng, cúi xuống hôn lên trán anh, nhẹ nhàng cười, “Bây giờ em muốn tới một nơi, đợi lát nữa sẽ về với anh.”
Sau khi tỉnh lại, Mạnh Nịnh phát hiện mình không thấy chiếc nhẫn tự tay làm mấy hôm trước đâu, đoán chừng là rơi dưới biển rồi, hôm nay cô muốn đi làm lại một cái khác.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Mạnh Nịnh làm một chiếc nhẫn còn đẹp hơn lần trước, còn tự tay khắc hai chữ Y&N ở bên trong.
Mạnh Nịnh làm xong cầm nhẫn về bệnh viện, trước hết cô đi tìm bác sĩ điều trị chính của Khương Diễm hỏi han, sau đó lại thất hồn lạc phách ra khỏi văn phòng, cưỡng ép bản thân chuẩn bị tinh thần, đi tới phòng bệnh của anh.
Vẫn như bác sĩ nói, anh chưa tỉnh.
Mạnh Nịnh nắm chặt hộp nhẫn trong tay, đi đến bên giường, nhẹ giọng gọi tên anh, “Khương Diễm.”
Cô nghiêm túc nói, “Dù anh không tỉnh lại, em cũng vẫn muốn nói cho anh biết, em không thích Tống Tinh Thần.”
Dừng một chút, nghĩ tới lời bác sĩ nói, nếu sáng nay Khương Diễm không tỉnh, hi vọng đã trở nên rất mong manh, khuyên cô nên chuẩn bị trước tâm lý, còn bảo cô chuyển lời tới bạn bè và người thân của anh cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được, ngồi dưới đất ôm đầu gối khóc lớn, cô chưa từng tuyệt vọng như bây giờ, Mạnh Nịnh nghẹn ngào nói, “Đời này vất vả lắm mới đi tới được ngày hôm nay, anh thật sự không cần em nữa sao?”
Hồi lâu sau, không đợi được anh đáp lại, Mạnh Nịnh đã đứng dậy, cô lau nước mắt, nắm lấy tay anh.
“Anh không muốn cũng không sao.”
Cô trực tiếp đeo chiếc nhẫn vừa làm vào ngón áp út của anh, “Dù sao bây giờ anh cũng đã là người của em, đời này cũng đừng mong thoát khỏi em.”
Mạnh Nịnh lại thả tay anh về chỗ cũ, thay anh chỉnh lại chăn, cũng không phát hiện, ngón tay đeo nhẫn của anh có chút chấn động.
*
Giữa trưa, Hứa Dịch tới bệnh viện ép buộc đưa Mạnh Nịnh gì cũng không chịu ăn xuống lầu ăn cơm.
Bọn họ mới vừa ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại Hứa Dịch đã vang lên, là bác sĩ chính của Khương Diễm gọi tới, “Bệnh nhân đã tỉnh nhưng không chịu phối hợp kiểm tra với chúng tôi…”
Không đợi Hứa Dịch kịp phản ứng, thiếu nữ đã liều mạng chạy về.
Thang máy dừng ở tầng tám, cửa chưa mở hết Mạnh Nịnh đã chui ra ngoài, một giây sau, cô nhìn thấy Khương Diễm đứng ở cuối hành lang.
Cô theo bản năng cắn chặt môi mình, không để tiếng khóc bật ra.
Đôi mắt của anh nhiễm đỏ tơ máu, đáy mắt là cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ, giọng nói anh khàn khàn, “Mông Mông, lại đây.”
Thân hình anh dần dần trùng khớp với người đàn ông đứng trước bia mộ của cô.
Nước mắt Mạnh Nịnh lập tức trào ra, thật nhanh chạy tới bên anh.
Anh ôm lấy cô xoay người, đè cô lên tường, giam cô trong lồng ngực, dùng tay giữ lấy khuôn mặt cô, cúi đầu nặng nề hôn xuống.
Nụ hôn này bao gồm tất cả thống khổ, tuyệt vọng, cảm giác cầu mà không được và trước kia đã mất nay lại có được.
Tình yêu khiến người ta biến thành ma quỷ, yêu so với hận càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Hơi thở của anh run rẩy, bàn tay, đôi môi lạnh như băng, anh cắn lấy môi cô, mùi máu tươi dần dần tản ra.
Mạnh Nịnh cũng ôm chặt lấy eo anh, liều mạng đáp trả lại nụ hôn này.
Hô hấp hai người hòa trộn, liều chết triền miên.
Hồi lâu sau, Khương Diễm buông cô ra, chôn mặt ở gáy cô, đôi môi khô ráo dán chặt lên da thịt cô, thấp giọng nỉ non, “Mạnh Nịnh…”
Cô không ngừng cảm nhận được có nước mắt nóng bỏng như đang thiêu đốt da thịt mình, cô trấn an vỗ nhẹ lưng anh, “Em ở đây…”
Một lúc sau, Khương Diễm cuối cùng cũng nghe được giọng nói khàn khàn của mình, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã giữ lời hứa, cũng cảm ơn em đã yêu anh.
Mạnh Nịnh ngừng một chút, rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
Cô cong môi, đôi mắt như nước trong veo sáng lấp lánh, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng nói, “Khương Diễm là đồ ngốc, là đồ ngốc mà em yêu nhất trên đời, rất yêu, rất yêu.”
Ánh sáng trong đôi mắt cô đã chiếu sáng anh, cứu vớt cả cuộc đời này của anh.
Hai đời cô độc, đau khổ cùng cực, cuối cùng anh đã có thể cùng cô gái mình yêu bên nhau tới già.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Tuyết trắng bao phủ khắp nghĩa trang Lâm An, cả thế giới rơi vào im lặng, một mảnh hoang vắng.
Mạnh Nịnh cảm nhận được linh hồn của mình bị giam giữ ở phía dưới bia mộ lạnh như băng, cô không thể nhúc nhích, cũng không nói nên lời. Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cầm trong tay bó hoa hồng xanh, trầm mặc đứng trước mặt mình.
Lần đầu tiên anh mang theo hoa đến gặp cô, cũng là lần cuối cùng.
Tuyết rơi phủ trên đóa hoa hồng xanh, cũng dừng trên bàn tay anh.
Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn từng chữ khắc trên bia mộ, ánh mắt lạnh như băng giống như xuyên qua bia đá, rơi vào trên người nằm bên trong.
Thân hình anh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, quanh người tràn ngập ý lạnh.
Anh yên lặng đứng đó, gió tuyết không ngừng dừng trên người anh, dần dần làm ướt mái tóc đen và quần áo anh.
Hồi lâu sau, anh thấp giọng nói, “Tối qua tôi mơ một giấc mơ, cậu có biết là mơ thấy gì không?”
Trời đất chỉ có tiếng gió thét vào, không có ai đáp lại.
“Tôi mơ thấy cậu ở một thế giới khác, cuối cùng cậu cũng quên đi cái người mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm…”
Ánh mắt anh dần trở nên hung ác nham hiểm, “Nhưng cậu cũng quên mất tôi, quên sạch tất cả.”
Đầu ngón tay đã bị đông cứng dừng trên tên cô, chậm rãi vuốt ve, “Mạnh Nịnh.”
“Cậu biết tôi hận cậu bao nhiêu sao?”
“Cậu nói chờ tôi trả thù cậu, kết quả thì sao, một cơ hội để tra tấn cậu cũng không cho tôi đã bỏ đi mất.”
“Cậu nói muốn bồi thường cho tôi, nhưng lại quên sạch tôi.”
Nước mắt nóng hổi lăn xuống trên mặt anh, dừng lại trên bia mộ đã bị tuyết phủ trắng.
Người đàn ông nhắm mắt lại, che khuất cảm xúc yếu ớt trong đáy mắt.
Một lúc lâu sau, anh khàn giọng hỏi, “Cậu thật sự sẽ không quay về nữa, phải không?”
Cánh hoa hồng đã bị phủ bởi một màu trắng tuyết, từ đầu tới cuối cũng không ai đáp lại.
“Vậy đợi tôi sẽ đi tìm cậu, cậu đừng mơ có thể thoát khỏi tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên lộ ra thần sắc dịu dàng, ánh sáng trong đôi mắt cũng dần tối đi.
Anh lấy từ trong túi áo bành tô một con dao quân dụng, lộ ra lưỡi dao vô cùng sắc bén, giống như ánh sáng lạnh nhất thế giới này.
Khương Diễm, không được, đừng mà Khương Diễm…
Mạnh Nịnh cuối cùng cũng khóc thành tiếng, chỉ tiếc là anh không thể nghe được.
Dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy từ tay anh xuống, chậm rãi nhiễm đỏ tuyết trắng, lan tới đóa hoa hồng xanh, nhiễm đỏ bia mộ không có chút sinh mạng.
Một mảng đỏ tươi này giống như vận mệnh tang thương của bọn họ, trở thành một ngọn lửa thiêu đốt tất cả.
Khi ngọn lửa ấy vụt tắt, Mạnh Nịnh rốt cuộc cũng mở mắt, cô dùng mu bàn tay chạm lên má mình, phát hiện tất cả đều là nước mắt lạnh như băng.
Cô không biết lần này mình đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy thân thể có chút cứng ngắc, chỗ nào cũng đau, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.
Vừa định xuống giường, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Hứa Dịch đầu tóc rối bù vọt vào trong.
Anh đỏ mắt ôm lấy cô, “Cảm ơn trời đất…”
Mạnh Nịnh nhấc cánh tay vô lực ôm lấy anh, cằm đặt trên bờ vai anh, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, “Anh, anh ôm chặt quá rồi.”
Hứa Dịch ôm cô trong chốc lát mới thả lỏng, ngừng một chút rồi hỏi, “Em muốn đi đâu?”
Mạnh Nịnh chỉ cổ họng của mình, cười nói, “Em khát sắp chết rồi, muốn đi rót nước uống, bây giờ thành dạng này rồi còn có thể đi đâu.”
Hứa Dịch nhẹ nhàng đè lại bả vai cô, “Ngồi yên đây không được nhúc nhích, anh đi rót cho em.”
Trong phòng bệnh đã mở điều hòa nhưng vẫn có chút lạnh, Hứa Dịch rót một cốc nước ấm cho cô, “Trước hết làm ấm tay đã, đợi lát nữa rồi uống.”
Mạnh Nịnh nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu, chống lại ánh mắt đánh giá của anh, cô trừng mắt nhìn, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Sau khi tỉnh lại sau tai nạn xe lần trước, chuyện đầu tiên Mạnh Nịnh làm chính là ồn ào muốn gặp Khương Diễm.
Mà lần này cô biết rõ bạn trai bị thương nghiêm trọng, nhưng biểu hiện lại bình tĩnh như thế mới khiến Hứa Dịch cảm thấy kỳ quái không yên lòng.
Nghĩ một lát, anh thấp giọng nói, “Sáng sớm nay Diễm Diễm đã ra khỏi phòng ICU, bác sĩ nói, nếu qua hai ngày nữa nó không tỉnh, có khả năng về sau sẽ…”
Nếu lúc ấy Khương Diễm gọi cấp cứu trước mà không phải báo cảnh sát, anh cũng sẽ không bị thương nặng như bây giờ.
Nhưng anh lại không như làm vậy, cuộc đời có mấy lần đưa ra quyết định quan trọng, anh đều chọn Mạnh Nịnh.
Tay Mạnh Nịnh khẽ run, nước nóng tràn ra tay, cô lại hồn nhiên không phát giác.
Mí mắt cô run rẩy nhẹ giọng nói, “Anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Khương Diễm nhất định sẽ tỉnh lại.
Cô còn ở đây, cô vẫn còn sống, anh sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Hứa Dịch nhíu mày nhận lấy cốc nước trong tay cô, lại rút mấy tờ giấy dịu dàng lau nước trên tay và quần áo giúp cô.
Mạnh Nịnh lúc này như bình tỉnh khỏi giấc mơ, lại hỏi, “Lục Nhan Thanh thì sao, anh ta thế nào?”
“Lúc cậu ta ôm em nhảy xuống biển đụng phải đá, cậu ta dùng bản thân mình… bảo vệ em, cuối cùng cũng không cứu được.” Hứa Dịch vuốt tóc Mạnh Nịnh, còn nói, “Nịnh Nịnh, không cần phải áy náy hay đau lòng, đều do cậu ta tự làm tự chịu.”
Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Tinh thần Lục Nhan Thanh có vấn đề, dù có cứu được, quãng đời còn lại cũng chỉ ở trong bệnh viện tâm thần mà thôi.
Như bây giờ với anh ta mà nói, không chừng đã là kết cục tốt nhất.
*
Buổi tối, một mình Mạnh Nịnh đi tới phòng bệnh của Khương Diễm.
Thiếu niên yên lặng nằm trên giường bệnh, tóc đen mềm mại, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.
Mạnh Nịnh lên giường nằm nghiêng bên người anh, không chớp mắt nhìn anh.
Anh không có bất kì động tĩnh nào, từ đầu đến cuối vẫn nhắm chặt mắt.
Mạnh Nịnh sờ tóc anh, đầu ngón tay ấm áp vuốt ve mặt anh, nỉ non nói, “Khương Diễm, bây giờ em đang ở cạnh anh rồi, anh tỉnh lại nhìn em một chút được không?”
Tựa như lúc anh đứng trước mộ cô, lúc ấy cô đã ở thế giới bên kia không thể cảm nhận được anh, bây giờ anh cũng giống như vậy, không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Giọng nói của cô dần biến thành nức nở, “Khương Diễm, em thật sự không lừa anh đâu, nếu anh vẫn không tỉnh lại, kiếp này, kiếp sau, em cũng sẽ không yêu anh nữa, em sẽ vĩnh viễn quên anh.”
Như đang trả thù anh bỏ lại mình rời đi, Mạnh Nịnh không ngủ nằm cùng anh cả tối, nhưng ngay cả một cái nhăn mày của anh cũng không có.
Sáng hôm sau, Mạnh Nịnh áp chế sự thất vọng và khủng hoảng trong đáy lòng, cúi xuống hôn lên trán anh, nhẹ nhàng cười, “Bây giờ em muốn tới một nơi, đợi lát nữa sẽ về với anh.”
Sau khi tỉnh lại, Mạnh Nịnh phát hiện mình không thấy chiếc nhẫn tự tay làm mấy hôm trước đâu, đoán chừng là rơi dưới biển rồi, hôm nay cô muốn đi làm lại một cái khác.
Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này Mạnh Nịnh làm một chiếc nhẫn còn đẹp hơn lần trước, còn tự tay khắc hai chữ Y&N ở bên trong.
Mạnh Nịnh làm xong cầm nhẫn về bệnh viện, trước hết cô đi tìm bác sĩ điều trị chính của Khương Diễm hỏi han, sau đó lại thất hồn lạc phách ra khỏi văn phòng, cưỡng ép bản thân chuẩn bị tinh thần, đi tới phòng bệnh của anh.
Vẫn như bác sĩ nói, anh chưa tỉnh.
Mạnh Nịnh nắm chặt hộp nhẫn trong tay, đi đến bên giường, nhẹ giọng gọi tên anh, “Khương Diễm.”
Cô nghiêm túc nói, “Dù anh không tỉnh lại, em cũng vẫn muốn nói cho anh biết, em không thích Tống Tinh Thần.”
Dừng một chút, nghĩ tới lời bác sĩ nói, nếu sáng nay Khương Diễm không tỉnh, hi vọng đã trở nên rất mong manh, khuyên cô nên chuẩn bị trước tâm lý, còn bảo cô chuyển lời tới bạn bè và người thân của anh cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Thiếu nữ rốt cuộc không nhịn được, ngồi dưới đất ôm đầu gối khóc lớn, cô chưa từng tuyệt vọng như bây giờ, Mạnh Nịnh nghẹn ngào nói, “Đời này vất vả lắm mới đi tới được ngày hôm nay, anh thật sự không cần em nữa sao?”
Hồi lâu sau, không đợi được anh đáp lại, Mạnh Nịnh đã đứng dậy, cô lau nước mắt, nắm lấy tay anh.
“Anh không muốn cũng không sao.”
Cô trực tiếp đeo chiếc nhẫn vừa làm vào ngón áp út của anh, “Dù sao bây giờ anh cũng đã là người của em, đời này cũng đừng mong thoát khỏi em.”
Mạnh Nịnh lại thả tay anh về chỗ cũ, thay anh chỉnh lại chăn, cũng không phát hiện, ngón tay đeo nhẫn của anh có chút chấn động.
*
Giữa trưa, Hứa Dịch tới bệnh viện ép buộc đưa Mạnh Nịnh gì cũng không chịu ăn xuống lầu ăn cơm.
Bọn họ mới vừa ra khỏi cửa bệnh viện, điện thoại Hứa Dịch đã vang lên, là bác sĩ chính của Khương Diễm gọi tới, “Bệnh nhân đã tỉnh nhưng không chịu phối hợp kiểm tra với chúng tôi…”
Không đợi Hứa Dịch kịp phản ứng, thiếu nữ đã liều mạng chạy về.
Thang máy dừng ở tầng tám, cửa chưa mở hết Mạnh Nịnh đã chui ra ngoài, một giây sau, cô nhìn thấy Khương Diễm đứng ở cuối hành lang.
Cô theo bản năng cắn chặt môi mình, không để tiếng khóc bật ra.
Đôi mắt của anh nhiễm đỏ tơ máu, đáy mắt là cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ, giọng nói anh khàn khàn, “Mông Mông, lại đây.”
Thân hình anh dần dần trùng khớp với người đàn ông đứng trước bia mộ của cô.
Nước mắt Mạnh Nịnh lập tức trào ra, thật nhanh chạy tới bên anh.
Anh ôm lấy cô xoay người, đè cô lên tường, giam cô trong lồng ngực, dùng tay giữ lấy khuôn mặt cô, cúi đầu nặng nề hôn xuống.
Nụ hôn này bao gồm tất cả thống khổ, tuyệt vọng, cảm giác cầu mà không được và trước kia đã mất nay lại có được.
Tình yêu khiến người ta biến thành ma quỷ, yêu so với hận càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Hơi thở của anh run rẩy, bàn tay, đôi môi lạnh như băng, anh cắn lấy môi cô, mùi máu tươi dần dần tản ra.
Mạnh Nịnh cũng ôm chặt lấy eo anh, liều mạng đáp trả lại nụ hôn này.
Hô hấp hai người hòa trộn, liều chết triền miên.
Hồi lâu sau, Khương Diễm buông cô ra, chôn mặt ở gáy cô, đôi môi khô ráo dán chặt lên da thịt cô, thấp giọng nỉ non, “Mạnh Nịnh…”
Cô không ngừng cảm nhận được có nước mắt nóng bỏng như đang thiêu đốt da thịt mình, cô trấn an vỗ nhẹ lưng anh, “Em ở đây…”
Một lúc sau, Khương Diễm cuối cùng cũng nghe được giọng nói khàn khàn của mình, “Cảm ơn em.”
Cảm ơn em đã giữ lời hứa, cũng cảm ơn em đã yêu anh.
Mạnh Nịnh ngừng một chút, rất nhanh đã hiểu được ý của anh.
Cô cong môi, đôi mắt như nước trong veo sáng lấp lánh, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng nói, “Khương Diễm là đồ ngốc, là đồ ngốc mà em yêu nhất trên đời, rất yêu, rất yêu.”
Ánh sáng trong đôi mắt cô đã chiếu sáng anh, cứu vớt cả cuộc đời này của anh.
Hai đời cô độc, đau khổ cùng cực, cuối cùng anh đã có thể cùng cô gái mình yêu bên nhau tới già.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.