Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 96: . Trưởng Thành Sẽ Hiểu Chuyện
Khúc Tiểu Hề
29/04/2021
Tống Thanh Uyển: "..."
Qủa thật sẽ không chết một cách vô ích.
Bị chiên thơm ngào ngạt, đây là một cái chết oanh oanh liệt liệt!
Nếu con cá đó biết ngay cả thi thể của nó Lê Lê cũng không tha, không biết nó có tỉnh lại vì tức giận không.
Hiển nhiên, theo cách nghĩ cuả Lê lê, cô bé đã hại chết con cá.
Cho nên, dù gì cũng chết, để đền bù tổn thất, cô bé muốn biến con cá này thành con cá ngon nhất.
Mạch não này, người bình thường thật sự không nghĩ ra được!
Có điều, chỉ cần cô bé không buồn là được.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tống Thanh Uyển, người hầu hốt hoảng quay lại, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn.
"Tống tổng, có phải cô chủ đã xảy ra chuyện..."
“Con bé không sao.” Tống Thanh Uyển thở dài một hơi, uể oả xua tay, “Đem con cá kia đi xử lý đi...nhớ chiên thơm một chút.”
Người hầu:"???"
Qủa nhiên bữa tối ăn món cá sốt, cô bé rưng rung ăn ba bát cơm, vừa ăn vừa khóc, vừa khóc vừa ăn, còn bảo người ta thêm rau mùi, hành lá, ý là không muốn on cá tội nghiệp bị chết uổng.
Cuối cùng, con cá kia chỉ còn lại khung xương, nếu Tống Thanh Uyển không cố gắng ngăn cản, cô bé sẽ ăn hết cả xương.
Phải hận thù mức nào mà ngay cả xương cốt của người ta cũng không tha.
Nghiền xương thành tro ít nhất cũng có một hạt bụi, còn cô nhóc này muốn con cá biến hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thật tàn nhẫn.
Nhưng đôi mắt của cô gái nhỏ lại trong veo và sạch sẽ, có vẻ như cô bé thực sự không muốn con cá đó chết đi.
Trái tim của Tống Uyển Thanh thắt lại
Thật không dễ để giải thích.
Suy cho cùng, trẻ con cũng có thế giới của riêng mình.
Ài, không sao đâu, mai sau trưởng thành sẽ hiểu chuyện thôi.
Tống Thanh Uyển thở dài, phải nói rằng bà thích ăn xương đầu cá, sau đó đuổi cô bé đi, không để cô bé lưu luyến khúc xương cá kia nữa.
Sau đó, vài ngày trôi qua.
Báo cáo tâm lý và IQ của Hứa Tử Dạ cuối cùng cũng đã sửa xong và được gửi đến Lục gia.
Ông cụ Lục không biết nghe được chuyện Lục Lê chuẩn bị đi học mẫu giáo ở đâu mà mang theo mấy cái cần câu vội vàng chạy từ nhà cũ tới biệt thự Lục gia.
Không bị ông cụ gây phiền phức, gần đây Lục Quân Hàn cũng tương đối rảnh rỗi, hơn nữa lúc trước anh đã hứa với Lục Lê, nếu hết bận sẽ chơi cùng con bé.
Vì vậy, lúc ông cụ đến Lục gia, đúng lúc Lục Quân Hàn và Tống Thanh Uyển đều ở đó.
Lục Quân Hàn ngồi trên ghế sofa xử lý công việc, bắt đầu một cuộc họp video.
Cô bé dính người đang ngồi trong lòng anh ăn kẹo, mở to mắt xem TV.
Tống Thanh Uyển ngồi bên cạnh cô bé, lật đi lật lại báo cáo tâm lý.
"Đã chọn nhà trẻ cho con bé xong chưa?”
Ông cụ vẫn quen kiểu ra lệnh, vừa vào cửa liền nói ra điều mình muốn.
Cuộc họp của Lục Quân Hàn vừa kết thúc.
Anh đăng xuất khỏi tài khoản, tắt máy tính, nhân lúc con gái nhỏ xem TV không để ý, anh móc hết toàn bộ số kẹo hoa quả giấu trong túi của cô bé ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà ném hết vào thùng rác.
Tống Thanh Uyển đóng bản báo cáo, thấy ông cụ đến, bà hơi khựng lại, sau đó ngạc nhiên nói: "Cha, sao cha lại tới đây?"
"Sao? Cha không thể tới à?"
Ông cụ đưa chiếc cần câu trên tay cho cấp dưới rồi cau mày ngồi trên ghế sô pha.
Tống Thanh Uyển không nói nên lời: "Cha, cha biết ý của con không phải như vậy..."
“Được rồi được rồi, cha không đến gặp con!” Ông cụ nghiêm nghị nói: “Nghe nói chắt của ta sắp học mẫu giáo, các con đã chọn được chỗ nào chưa?”
Qủa thật sẽ không chết một cách vô ích.
Bị chiên thơm ngào ngạt, đây là một cái chết oanh oanh liệt liệt!
Nếu con cá đó biết ngay cả thi thể của nó Lê Lê cũng không tha, không biết nó có tỉnh lại vì tức giận không.
Hiển nhiên, theo cách nghĩ cuả Lê lê, cô bé đã hại chết con cá.
Cho nên, dù gì cũng chết, để đền bù tổn thất, cô bé muốn biến con cá này thành con cá ngon nhất.
Mạch não này, người bình thường thật sự không nghĩ ra được!
Có điều, chỉ cần cô bé không buồn là được.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Tống Thanh Uyển, người hầu hốt hoảng quay lại, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn.
"Tống tổng, có phải cô chủ đã xảy ra chuyện..."
“Con bé không sao.” Tống Thanh Uyển thở dài một hơi, uể oả xua tay, “Đem con cá kia đi xử lý đi...nhớ chiên thơm một chút.”
Người hầu:"???"
Qủa nhiên bữa tối ăn món cá sốt, cô bé rưng rung ăn ba bát cơm, vừa ăn vừa khóc, vừa khóc vừa ăn, còn bảo người ta thêm rau mùi, hành lá, ý là không muốn on cá tội nghiệp bị chết uổng.
Cuối cùng, con cá kia chỉ còn lại khung xương, nếu Tống Thanh Uyển không cố gắng ngăn cản, cô bé sẽ ăn hết cả xương.
Phải hận thù mức nào mà ngay cả xương cốt của người ta cũng không tha.
Nghiền xương thành tro ít nhất cũng có một hạt bụi, còn cô nhóc này muốn con cá biến hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thật tàn nhẫn.
Nhưng đôi mắt của cô gái nhỏ lại trong veo và sạch sẽ, có vẻ như cô bé thực sự không muốn con cá đó chết đi.
Trái tim của Tống Uyển Thanh thắt lại
Thật không dễ để giải thích.
Suy cho cùng, trẻ con cũng có thế giới của riêng mình.
Ài, không sao đâu, mai sau trưởng thành sẽ hiểu chuyện thôi.
Tống Thanh Uyển thở dài, phải nói rằng bà thích ăn xương đầu cá, sau đó đuổi cô bé đi, không để cô bé lưu luyến khúc xương cá kia nữa.
Sau đó, vài ngày trôi qua.
Báo cáo tâm lý và IQ của Hứa Tử Dạ cuối cùng cũng đã sửa xong và được gửi đến Lục gia.
Ông cụ Lục không biết nghe được chuyện Lục Lê chuẩn bị đi học mẫu giáo ở đâu mà mang theo mấy cái cần câu vội vàng chạy từ nhà cũ tới biệt thự Lục gia.
Không bị ông cụ gây phiền phức, gần đây Lục Quân Hàn cũng tương đối rảnh rỗi, hơn nữa lúc trước anh đã hứa với Lục Lê, nếu hết bận sẽ chơi cùng con bé.
Vì vậy, lúc ông cụ đến Lục gia, đúng lúc Lục Quân Hàn và Tống Thanh Uyển đều ở đó.
Lục Quân Hàn ngồi trên ghế sofa xử lý công việc, bắt đầu một cuộc họp video.
Cô bé dính người đang ngồi trong lòng anh ăn kẹo, mở to mắt xem TV.
Tống Thanh Uyển ngồi bên cạnh cô bé, lật đi lật lại báo cáo tâm lý.
"Đã chọn nhà trẻ cho con bé xong chưa?”
Ông cụ vẫn quen kiểu ra lệnh, vừa vào cửa liền nói ra điều mình muốn.
Cuộc họp của Lục Quân Hàn vừa kết thúc.
Anh đăng xuất khỏi tài khoản, tắt máy tính, nhân lúc con gái nhỏ xem TV không để ý, anh móc hết toàn bộ số kẹo hoa quả giấu trong túi của cô bé ra, ngay cả nhìn cũng không nhìn mà ném hết vào thùng rác.
Tống Thanh Uyển đóng bản báo cáo, thấy ông cụ đến, bà hơi khựng lại, sau đó ngạc nhiên nói: "Cha, sao cha lại tới đây?"
"Sao? Cha không thể tới à?"
Ông cụ đưa chiếc cần câu trên tay cho cấp dưới rồi cau mày ngồi trên ghế sô pha.
Tống Thanh Uyển không nói nên lời: "Cha, cha biết ý của con không phải như vậy..."
“Được rồi được rồi, cha không đến gặp con!” Ông cụ nghiêm nghị nói: “Nghe nói chắt của ta sắp học mẫu giáo, các con đã chọn được chỗ nào chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.