Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 25: Anh Nghe Nhầm Rồi
Khúc Tiểu Hề
28/04/2021
Khi những người khác đang nghi ngờ thính lực của chính mình, đôi mắt của Lục Quân Hàn đã trở nên thâm sâu.
Đôi mắt sâu thẳm đầy tức giận của anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ dễ thương của tiểu loli, như thể anh muốn nhìn ra sự giả tạo trên khuôn mặt bé vậy.
Nhưng không...
Không có một chút dấu vết giả tạo nào cả.
Bé giống như thực sự đang muốn trả thù cho anh. Vẻ mặt đó không có vẻ gì là đang giả vờ cả, cũng không phải là một sự cố ý nịnh nọt anh, mà bé thực sự cảm thấy mình đang bị bắt nạt và bé chỉ muốn trút giận cho anh mà thôi.
Từ trước đến nay danh tiếng bên ngoài của anh luôn là ác danh, mà cũng chỉ có anh ức hiếp người khác, người khác luôn là sợ hãi anh. Mọi người xung quanh có thể đồng tình với bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng tình đến trên người của anh, ngay cả đến Tống Thanh Uyển – người một tay nuôi lớn anh cũng sẽ không đồng tình với anh.
Đây là lần đầu tiên có người hoàn toàn đứng về phía anh bất chấp sự thật là gì, bảo vệ anh, bênh vực anh cũng không cho phép bất cứ ai bắt nạt anh.
Mà còn nói phải báo thù cho anh nữa.
Và người này vậy mà là một tiểu nha đầu, thậm chí bé còn chưa cao tới ngực của anh nữa.
Đôi mắt của Lục Quân Hàn đầy u ám và lạnh lùng, nhưng anh không thể biết trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nữa.
Anh nhấp nhấp môi vẻ mặt lạnh lùng, anh muốn cho người tới đưa bé ra ngoài, đây không phải là nơi dành cho trẻ con!
Nhưng đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước mặt mình, dường như bé đang muốn bảo vệ anh sau lưng, anh bỗng dừng lại một chút, sau đó anh cũng không nói ra ý của mình nữa.
Trong lòng anh đang có một cảm xúc kỳ lạ đang dần dần hiện ra, cảm xúc kỳ lạ này cứ mãi không mất đi, khiến anh phải cau mày lại.
Anh không thích cái cảm giác không thể mất kiểm được soát này.
Trong giây tiếp theo, anh thản nhiên ném con dao găm trên tay xuống bàn cà phê mà không có chút biểu cảm nào, trong ánh mắt của anh có chút cáu kỉnh.
Sau đó anh mới phát hiện bé chỉ mặc một chiếc váy ngủ nhỏ hai dây, gần hết da thịt và xương quai xanh đều bị lộ ra, làn da màu trắng như sáng lên, vô cùng xinh đẹp dễ thương.
Nhưng ánh mắt của Lục Quân Hàn chỉ rơi vào cánh tay trần của bé, mắt anh dần dần nheo lại, lông mày nhăn lại càng sâu, không hề giãn ra.
Chết tiệt!
Ai đưa cho bé cái váy này vậy?
Đây có phải là thứ mà một đứa trẻ có thể mặc hay sao?
Hơn nữa trong căn phòng này tất cả đều là đàn ông hết.
Cũng không biết chú ý một chút!
Sau đó anh đưa ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn vào xung quanh, trong ánh mắt của anh tràn đầy sự thù địch đầy đáng sợ và nguy hiểm, vốn dĩ khi người khác nhìn thấy vẻ đáng yêu đó của bé, bọn họ nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần nữa nhưng mà nhìn thấy anh như thế lại không dám nhìn thêm bé nhiều thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà Lục Quân Hàn vẫn đen mặt như cũ, anh cởi áo vét của mình ra khoát lên che lấy cả người của bé.
Nhưng mà áo vét của anh rất to, nó giống như là một cái bao tải, bao gọn Lục Lê vào trong đó.
Những người khác ở trong phòng khi nhìn thấy vậy thì nhỏ giọng thì thầm với nhau: quả nhiên lời đồn không sai chút nào, Lục Quân Hàn đúng là rất yêu thương đứa bé đó.
Mà Lục Lê thì còn không biết là ông bố của mình đang tức giận vì bé mặt quần áo quá hở, bây giờ bé chỉ muốn đưa tay ra chộp lấy con dao găm mà Lục Quân Hàn vừa ném trên bàn.
Không sai, bé đang muốn giết chết bọn họ, để báo thù cho ba ba!
Nhưng mà người cô bé vẫn còn quá nhỏ, với không tới, vì vậy bé muốn thoát ra khỏi cái bao bọc đó của anh để leo lên bàn lấy con dao găm.
Nhưng Lục Lê vừa mới chui ra khỏi áo vét, bé đã bị Lục Quân Hàn cau mày kéo trở lại, rồi anh bọc bé vào lại trong áo vét của anh.
Bé lại cố gắng thoát ra hơn, thì anh lại tiếp tục kéo bé lại, rồi tiếp tục bọc bé vào trong áo.
Hai người họ cứ thoát ra rồi kéo lại như thế.
Cô gái nhỏ đột nhiên cảm thấy tức giận rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên đỏ bừng, bé tức giận quay đầu lại nói: "Ba ba!!! Ba đừng làm phiền con nữa, con muốn nhanh xử lý bọn họ, nếu không bọn họ sẽ chạy đó!"
Hai người quản lý Trần và phó tổng Lưu đang bị đè trên mặt đất, không thể di chuyển, dù họ muốn chạy cũng chạy không thoát được lúc này: "..."
Còn mấy người khác thì nhịn cười không nổi.
Tiểu cô nương này thật sự quá đáng yêu rồi!
“Xử lý cái gì mà xử lý hả?”
Vì mấy náo động không ngừng của bé, Lục Quân Hàn vốn đã thấy khó chịu rồi, bây giờ khi nghe thấy lời bé nói, mặt anh càng trở nên thâm trầm hơn!
Thấy bé còn không muốn từ bỏ, lại định vươn tay tới chỗ con dao, sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng, anh nhướng người tới cầm lấy con dao trên bàn ném cho trợ lý Trần bên cạnh, giọng nói của anh trầm và đầy nguy hiểm: "Đây không phải là chuyện để con đùa giỡn đâu!"
Anh biết là gan của bé rất lớn, bé không sợ anh hay là Tống Thanh Uyển, nhưng anh lại không ngờ được rằng bây giờ con bé lại còn dám nghịch dao!
Nhỡ không may con bé nghịch dao trúng vào mặt thì chắc con bé sẽ khóc ba ngày ba đêm luôn mất.
“Ba có thể nghịch dao tại sao con thể nghịch được chứ? Thật không có công bằng!”
Cô bé nhíu cả mày lại, nói.
“Ba không có nghịch dao đâu!”
Cô bé tủi thân lớn tiếng tố cáo anh: “Ba lừa con! vừa nãy còn thấy hết cả rồi, là ba ném cây dao xuống trước mặt của hai chú xấu xa đó, cây dao này chính là của ba, lúc trước khẳng định ba đã từng nghịch cây dao này rồi...”
“...”
“Ba ba! Không phải là ba muốn chặt tay của bọn họ hay sao? Con có thể giúp ba đó! Con giỏi lắm đó!”
Bé đập đập tay vào ngực mình lớn tiếng nói: “Một mình con cũng có thể làm được! Không cần phải làm phiền mấy chú vệ sĩ đâu!”
Mấy người khác: “...”
Vừa nãy người mà đến việc ôm cây dao đó cũng ôm không nổi, suýt nữa là ngã sấp mặt cũng không biết là ai đó nữa.
Lục Quân Hàn nghĩ không ra cuộc sống trước đây của bé rốt cuộc là như thế nào nữa, vì sao một đứa trẻ đang tốt như vậy mà có tính cách nguy hiểm như thế, cả ngày đều nghĩ đến việc đánh đánh giết giết.
Mày của anh càng nhíu chặt lại, tâm trạng của anh cũng trở nên cảm thấy càng khó chịu hơn.
Thấy bé vẫn đang cố chấp, nhất quyết muốn lấy con dao chặt tay của bọn họ, anh lạnh giọng nói:
“Ba không có muốn chặt tay của bọn họ, là con nghe nhầm rồi đó!”
Đôi mắt sâu thẳm đầy tức giận của anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ dễ thương của tiểu loli, như thể anh muốn nhìn ra sự giả tạo trên khuôn mặt bé vậy.
Nhưng không...
Không có một chút dấu vết giả tạo nào cả.
Bé giống như thực sự đang muốn trả thù cho anh. Vẻ mặt đó không có vẻ gì là đang giả vờ cả, cũng không phải là một sự cố ý nịnh nọt anh, mà bé thực sự cảm thấy mình đang bị bắt nạt và bé chỉ muốn trút giận cho anh mà thôi.
Từ trước đến nay danh tiếng bên ngoài của anh luôn là ác danh, mà cũng chỉ có anh ức hiếp người khác, người khác luôn là sợ hãi anh. Mọi người xung quanh có thể đồng tình với bất luận kẻ nào, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng tình đến trên người của anh, ngay cả đến Tống Thanh Uyển – người một tay nuôi lớn anh cũng sẽ không đồng tình với anh.
Đây là lần đầu tiên có người hoàn toàn đứng về phía anh bất chấp sự thật là gì, bảo vệ anh, bênh vực anh cũng không cho phép bất cứ ai bắt nạt anh.
Mà còn nói phải báo thù cho anh nữa.
Và người này vậy mà là một tiểu nha đầu, thậm chí bé còn chưa cao tới ngực của anh nữa.
Đôi mắt của Lục Quân Hàn đầy u ám và lạnh lùng, nhưng anh không thể biết trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nữa.
Anh nhấp nhấp môi vẻ mặt lạnh lùng, anh muốn cho người tới đưa bé ra ngoài, đây không phải là nơi dành cho trẻ con!
Nhưng đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước mặt mình, dường như bé đang muốn bảo vệ anh sau lưng, anh bỗng dừng lại một chút, sau đó anh cũng không nói ra ý của mình nữa.
Trong lòng anh đang có một cảm xúc kỳ lạ đang dần dần hiện ra, cảm xúc kỳ lạ này cứ mãi không mất đi, khiến anh phải cau mày lại.
Anh không thích cái cảm giác không thể mất kiểm được soát này.
Trong giây tiếp theo, anh thản nhiên ném con dao găm trên tay xuống bàn cà phê mà không có chút biểu cảm nào, trong ánh mắt của anh có chút cáu kỉnh.
Sau đó anh mới phát hiện bé chỉ mặc một chiếc váy ngủ nhỏ hai dây, gần hết da thịt và xương quai xanh đều bị lộ ra, làn da màu trắng như sáng lên, vô cùng xinh đẹp dễ thương.
Nhưng ánh mắt của Lục Quân Hàn chỉ rơi vào cánh tay trần của bé, mắt anh dần dần nheo lại, lông mày nhăn lại càng sâu, không hề giãn ra.
Chết tiệt!
Ai đưa cho bé cái váy này vậy?
Đây có phải là thứ mà một đứa trẻ có thể mặc hay sao?
Hơn nữa trong căn phòng này tất cả đều là đàn ông hết.
Cũng không biết chú ý một chút!
Sau đó anh đưa ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn vào xung quanh, trong ánh mắt của anh tràn đầy sự thù địch đầy đáng sợ và nguy hiểm, vốn dĩ khi người khác nhìn thấy vẻ đáng yêu đó của bé, bọn họ nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần nữa nhưng mà nhìn thấy anh như thế lại không dám nhìn thêm bé nhiều thêm một lần nào nữa.
Nhưng mà Lục Quân Hàn vẫn đen mặt như cũ, anh cởi áo vét của mình ra khoát lên che lấy cả người của bé.
Nhưng mà áo vét của anh rất to, nó giống như là một cái bao tải, bao gọn Lục Lê vào trong đó.
Những người khác ở trong phòng khi nhìn thấy vậy thì nhỏ giọng thì thầm với nhau: quả nhiên lời đồn không sai chút nào, Lục Quân Hàn đúng là rất yêu thương đứa bé đó.
Mà Lục Lê thì còn không biết là ông bố của mình đang tức giận vì bé mặt quần áo quá hở, bây giờ bé chỉ muốn đưa tay ra chộp lấy con dao găm mà Lục Quân Hàn vừa ném trên bàn.
Không sai, bé đang muốn giết chết bọn họ, để báo thù cho ba ba!
Nhưng mà người cô bé vẫn còn quá nhỏ, với không tới, vì vậy bé muốn thoát ra khỏi cái bao bọc đó của anh để leo lên bàn lấy con dao găm.
Nhưng Lục Lê vừa mới chui ra khỏi áo vét, bé đã bị Lục Quân Hàn cau mày kéo trở lại, rồi anh bọc bé vào lại trong áo vét của anh.
Bé lại cố gắng thoát ra hơn, thì anh lại tiếp tục kéo bé lại, rồi tiếp tục bọc bé vào trong áo.
Hai người họ cứ thoát ra rồi kéo lại như thế.
Cô gái nhỏ đột nhiên cảm thấy tức giận rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trở nên đỏ bừng, bé tức giận quay đầu lại nói: "Ba ba!!! Ba đừng làm phiền con nữa, con muốn nhanh xử lý bọn họ, nếu không bọn họ sẽ chạy đó!"
Hai người quản lý Trần và phó tổng Lưu đang bị đè trên mặt đất, không thể di chuyển, dù họ muốn chạy cũng chạy không thoát được lúc này: "..."
Còn mấy người khác thì nhịn cười không nổi.
Tiểu cô nương này thật sự quá đáng yêu rồi!
“Xử lý cái gì mà xử lý hả?”
Vì mấy náo động không ngừng của bé, Lục Quân Hàn vốn đã thấy khó chịu rồi, bây giờ khi nghe thấy lời bé nói, mặt anh càng trở nên thâm trầm hơn!
Thấy bé còn không muốn từ bỏ, lại định vươn tay tới chỗ con dao, sắc mặt của anh trở nên lạnh lùng, anh nhướng người tới cầm lấy con dao trên bàn ném cho trợ lý Trần bên cạnh, giọng nói của anh trầm và đầy nguy hiểm: "Đây không phải là chuyện để con đùa giỡn đâu!"
Anh biết là gan của bé rất lớn, bé không sợ anh hay là Tống Thanh Uyển, nhưng anh lại không ngờ được rằng bây giờ con bé lại còn dám nghịch dao!
Nhỡ không may con bé nghịch dao trúng vào mặt thì chắc con bé sẽ khóc ba ngày ba đêm luôn mất.
“Ba có thể nghịch dao tại sao con thể nghịch được chứ? Thật không có công bằng!”
Cô bé nhíu cả mày lại, nói.
“Ba không có nghịch dao đâu!”
Cô bé tủi thân lớn tiếng tố cáo anh: “Ba lừa con! vừa nãy còn thấy hết cả rồi, là ba ném cây dao xuống trước mặt của hai chú xấu xa đó, cây dao này chính là của ba, lúc trước khẳng định ba đã từng nghịch cây dao này rồi...”
“...”
“Ba ba! Không phải là ba muốn chặt tay của bọn họ hay sao? Con có thể giúp ba đó! Con giỏi lắm đó!”
Bé đập đập tay vào ngực mình lớn tiếng nói: “Một mình con cũng có thể làm được! Không cần phải làm phiền mấy chú vệ sĩ đâu!”
Mấy người khác: “...”
Vừa nãy người mà đến việc ôm cây dao đó cũng ôm không nổi, suýt nữa là ngã sấp mặt cũng không biết là ai đó nữa.
Lục Quân Hàn nghĩ không ra cuộc sống trước đây của bé rốt cuộc là như thế nào nữa, vì sao một đứa trẻ đang tốt như vậy mà có tính cách nguy hiểm như thế, cả ngày đều nghĩ đến việc đánh đánh giết giết.
Mày của anh càng nhíu chặt lại, tâm trạng của anh cũng trở nên cảm thấy càng khó chịu hơn.
Thấy bé vẫn đang cố chấp, nhất quyết muốn lấy con dao chặt tay của bọn họ, anh lạnh giọng nói:
“Ba không có muốn chặt tay của bọn họ, là con nghe nhầm rồi đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.