Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 78: Ném Bọn Họ Vào Hồ
Khúc Tiểu Hề
29/04/2021
Bị tầm mắt của Lục Quân Hàn tỏa định, người hầu đột nhiên giật mình.
Nháy mắt, trong đầu xẹt qua đủ loại sự tích về Lục Quân Hàn, thủ đoạn độc ác, ăn thịt người không nhả xương, kẻ nào đắc tội với anh ta, thì không một ai có kết cục tốt.
Lần này eo không mỏi, chân cũng không đau, động tác muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, giọng nói trả lời càng là vang dội thanh thúy: “Dạ! Lục thiếu! Chúng tôi lập tức ném ngay! Lập tức ném ngay! Tuyệt đối không để bọn họ làm bẩn mắt của ngài!”
Tống Thanh Uyển: “……”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng lôi vợ chồng Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố còn đang ngu người ra thẳng cửa.
Giờ đây Lục Thiên Hoa mới phản ứng lại, anh ta đột nhiên giãy giụa.
Nhưng anh ta chính là cậu ấm được nuông chiều từ bé, làm sao đọ sức nổi với người hầu thường xuyên dùng thể lực sống để làm việc, mắt thấy sắp phải bị kéo ra ngoài sân, anh ta hoảng loạn, nhìn lầu hai hét to.
“Ông nội! Cứu mạng! Cứu mạng, ông nội, Lục Quân Hàn muốn giết chết con……”
“Mày làm gì vậy?”
Ông nội Lục mới từ thư phòng ra tới, cau mày, nhìn phía dưới phòng khách, giọng nói hùng hậu già nua nói với mặt không cảm xúc Lục Quân Hàn.
“Bọn họ lại làm chuyện gì chọc mày nữa?”
Người hầu thấy ông nội Lục tới, cũng không dám nặng tay, nhưng ngại Lục Quân Hàn còn im lặng, chưa cất tiếng nói, bọn họ cũng không dám buông Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố ra.
Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố giãy giụa vài cái, phát hiện giãy mãi không thoát được, thiếu chút nữa tức giận phun tục.
Lục Quân Hàn không ngẩng đầu nhìn ông nội Lục, chỉ rũ mắt, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lại lột một viên kẹo cho Lục Lê bé nhỏ đang tức giận, biểu tình không chút để ý trả lời: “Bọn họ không trêu chọc tôi.”
“Vậy mày làm …”
“Bọn họ chọc con gái của tôi!” Lục Quân Hàn nhét kẹo sữa vào trong miệng nhỏ của cô bé.
“Con gái của mày…”
“Dạ đúng vậy, ông cố nội!” Cô bé ngậm kẹo sữa, mơ hồ nói, ngửa đầu nhìn ông nội Lục đứng ở lầu hai.
“Bọn họ đánh ẽ on… Còn ức hiếp ỳ ỳ, ua đừng buông tha bọn họ! Nhanh lên, ném bọn họ cho cá ăn!”
Cô bé loli cột hai chùm tóc đuôi ngựa, dùng biểu cảm đáng yêu nhất, nói lời độc ác nhất, nhưng hình tượng đầy màu hồng phấn trẻ con một chút lực sát thương cũng đều không có.
Còn không đáng sợ bằng một câu nói bình thường của Lục Quân Hàn.
Ông nội Lục: “……”
“Ném.”
Lục Quân Hàn nâng mí mắt nhìn người hầu, nhàn nhạt ra lệnh một tiếng.
“Hậu quả tôi tự chịu.”
“Khoan, thằng nhóc thúi này……”
Ông nội Lục còn chưa nói xong, hai người hầu kia sau khi nghe được mệnh lệnh, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lôi kéo hai người đi ra ngoài sân.
Tốc độ mau chưa từng thấy.
Ông nội Lục còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, chỉ nghe bên ngoài “đùng đùng”, “đùng đùng”.
Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố đã bị ném vào trong hồ, trực tiếp chìm nghỉm.
Ông nội Lục: “……”
Ông nội Lục lại tức lại bực nhìn cái bản mặt không cảm xúc của Lục Quân Hàn vài lần, dù sao cũng là cháu ruột của mình, mắng cũng mắng không được, phạt càng không thể phạt.
Ông sợ chưa đụng tới cọng lông chân của nó, nó đã bắn chết ông rồi.
Cuối cùng, ông nội Lục thở dài, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, ý bảo anh nhanh ôm bé Lê Lê đi ngủ, đừng để ông nhìn thấy bản mặt của anh, nếu không chắc ông chảy máu não chết tại chỗ.
Rồi sau đó, ông lại nhanh chóng kêu người lại đây, vớt hai vợ chồng Lục Thiên Hoa lên.
Ông không muốn có án mạng xảy ra trong nhà tổ của dòng họ Lục, muốn chết thì chết xa xa, đừng chết trước mắt ông, thứ vô dụng, nhìn chướng mắt hơn cả thằng mặt thúi kia.
Người hầu nghe tiếng nhanh chân chạy đến, động tác nhanh nhẹn vớt hai người kia lên, tuy là đã hành động nhanh chóng, nhưng Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố vẫn sặc không ít nước bẩn.
Toàn thân đều ướt đẫm, còn có một ít rêu xanh bùn đất ghê tởm dính ở trên người, tỏa ra mùi hôi tanh đầy đặc trưng của hồ cá.
Mặt Trần Tố Tố vốn đã tái nhợt, giờ càng thêm trắng bệch, hận không thể cứ như vậy ngất đi cho bớt xấu hổ.
“Ba mẹ…”
Cậu bé môi hồng răng trắng nhút nhát sợ sệt tới gần bọn họ, tay nhỏ đưa hai cái khăn tắm to cho bọn họ: “Ba mẹ lau… A!”
Lục Kỳ l còn chưa nói xong, đã bị Trần Tố Tố đẩy ngã trên mặt đất!
Nháy mắt, trong đầu xẹt qua đủ loại sự tích về Lục Quân Hàn, thủ đoạn độc ác, ăn thịt người không nhả xương, kẻ nào đắc tội với anh ta, thì không một ai có kết cục tốt.
Lần này eo không mỏi, chân cũng không đau, động tác muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, giọng nói trả lời càng là vang dội thanh thúy: “Dạ! Lục thiếu! Chúng tôi lập tức ném ngay! Lập tức ném ngay! Tuyệt đối không để bọn họ làm bẩn mắt của ngài!”
Tống Thanh Uyển: “……”
Nói xong, bọn họ nhanh chóng lôi vợ chồng Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố còn đang ngu người ra thẳng cửa.
Giờ đây Lục Thiên Hoa mới phản ứng lại, anh ta đột nhiên giãy giụa.
Nhưng anh ta chính là cậu ấm được nuông chiều từ bé, làm sao đọ sức nổi với người hầu thường xuyên dùng thể lực sống để làm việc, mắt thấy sắp phải bị kéo ra ngoài sân, anh ta hoảng loạn, nhìn lầu hai hét to.
“Ông nội! Cứu mạng! Cứu mạng, ông nội, Lục Quân Hàn muốn giết chết con……”
“Mày làm gì vậy?”
Ông nội Lục mới từ thư phòng ra tới, cau mày, nhìn phía dưới phòng khách, giọng nói hùng hậu già nua nói với mặt không cảm xúc Lục Quân Hàn.
“Bọn họ lại làm chuyện gì chọc mày nữa?”
Người hầu thấy ông nội Lục tới, cũng không dám nặng tay, nhưng ngại Lục Quân Hàn còn im lặng, chưa cất tiếng nói, bọn họ cũng không dám buông Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố ra.
Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố giãy giụa vài cái, phát hiện giãy mãi không thoát được, thiếu chút nữa tức giận phun tục.
Lục Quân Hàn không ngẩng đầu nhìn ông nội Lục, chỉ rũ mắt, đầu ngón tay thon dài trắng nõn lại lột một viên kẹo cho Lục Lê bé nhỏ đang tức giận, biểu tình không chút để ý trả lời: “Bọn họ không trêu chọc tôi.”
“Vậy mày làm …”
“Bọn họ chọc con gái của tôi!” Lục Quân Hàn nhét kẹo sữa vào trong miệng nhỏ của cô bé.
“Con gái của mày…”
“Dạ đúng vậy, ông cố nội!” Cô bé ngậm kẹo sữa, mơ hồ nói, ngửa đầu nhìn ông nội Lục đứng ở lầu hai.
“Bọn họ đánh ẽ on… Còn ức hiếp ỳ ỳ, ua đừng buông tha bọn họ! Nhanh lên, ném bọn họ cho cá ăn!”
Cô bé loli cột hai chùm tóc đuôi ngựa, dùng biểu cảm đáng yêu nhất, nói lời độc ác nhất, nhưng hình tượng đầy màu hồng phấn trẻ con một chút lực sát thương cũng đều không có.
Còn không đáng sợ bằng một câu nói bình thường của Lục Quân Hàn.
Ông nội Lục: “……”
“Ném.”
Lục Quân Hàn nâng mí mắt nhìn người hầu, nhàn nhạt ra lệnh một tiếng.
“Hậu quả tôi tự chịu.”
“Khoan, thằng nhóc thúi này……”
Ông nội Lục còn chưa nói xong, hai người hầu kia sau khi nghe được mệnh lệnh, nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lôi kéo hai người đi ra ngoài sân.
Tốc độ mau chưa từng thấy.
Ông nội Lục còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, chỉ nghe bên ngoài “đùng đùng”, “đùng đùng”.
Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố đã bị ném vào trong hồ, trực tiếp chìm nghỉm.
Ông nội Lục: “……”
Ông nội Lục lại tức lại bực nhìn cái bản mặt không cảm xúc của Lục Quân Hàn vài lần, dù sao cũng là cháu ruột của mình, mắng cũng mắng không được, phạt càng không thể phạt.
Ông sợ chưa đụng tới cọng lông chân của nó, nó đã bắn chết ông rồi.
Cuối cùng, ông nội Lục thở dài, bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, ý bảo anh nhanh ôm bé Lê Lê đi ngủ, đừng để ông nhìn thấy bản mặt của anh, nếu không chắc ông chảy máu não chết tại chỗ.
Rồi sau đó, ông lại nhanh chóng kêu người lại đây, vớt hai vợ chồng Lục Thiên Hoa lên.
Ông không muốn có án mạng xảy ra trong nhà tổ của dòng họ Lục, muốn chết thì chết xa xa, đừng chết trước mắt ông, thứ vô dụng, nhìn chướng mắt hơn cả thằng mặt thúi kia.
Người hầu nghe tiếng nhanh chân chạy đến, động tác nhanh nhẹn vớt hai người kia lên, tuy là đã hành động nhanh chóng, nhưng Lục Thiên Hoa và Trần Tố Tố vẫn sặc không ít nước bẩn.
Toàn thân đều ướt đẫm, còn có một ít rêu xanh bùn đất ghê tởm dính ở trên người, tỏa ra mùi hôi tanh đầy đặc trưng của hồ cá.
Mặt Trần Tố Tố vốn đã tái nhợt, giờ càng thêm trắng bệch, hận không thể cứ như vậy ngất đi cho bớt xấu hổ.
“Ba mẹ…”
Cậu bé môi hồng răng trắng nhút nhát sợ sệt tới gần bọn họ, tay nhỏ đưa hai cái khăn tắm to cho bọn họ: “Ba mẹ lau… A!”
Lục Kỳ l còn chưa nói xong, đã bị Trần Tố Tố đẩy ngã trên mặt đất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.