Trở Thành Con Gái Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 42: Sẽ Tốt Hơn.
Khúc Tiểu Hề
28/04/2021
Hứa Từ Dạ thấy cậu ta như vậy thì không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói: “Bùi Tu Bạch! Cậu bình tĩnh lại một chút cho tôi!”.
Ngay cả vệ sĩ cũng nhìn thấy cậu ta không ổn, không nhịn được lên tiếng: “Bùi thiếu, cậu…”.
“Sẽ!”.
Miệng của cô bé con sắp bị cậu ta bóp nhọn như gà rồi, giọng nói càng mơ hồ, nhưng đôi mắt to trong suốt lại xinh đẹp vô cùng, có một loại chân thành khiến người ta tin tưởng: “Anh nhất định sẽ tốt hơn! Lê Lê cam đoan!”.
Trong sách nói, sau khi anh Tu Bạch tỉnh dậy từ người thực vật, từ đó về sau vận may trở nên vô cùng vô cùng tốt, chưa được mấy tháng đã tìm được bác sĩ có thể chữa trị cho anh ấy, còn đánh bại nam chính nữa!
Chống lại đôi mắt to trong suốt chân thành của cô bé, vẻ mặt của Bùi Tu Bạch vẫn lạnh nhạt hờ hững trước sau như một, nhưng trái tim lạnh lẽo lại mạnh mẽ run lên.
Chắc chắn…
Sẽ tốt sao?
Tin tưởng mình…sẽ tốt như vậy sao?
Đầu quả tim dường như có một lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua, trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao, tất cả tâm tình tàn bạo hung ác vừa nãy cũng dần dần bị vuốt xuống.
Trong lúc mọi người cho rằng cậu ta sẽ nổi giận lần nữa, ngay cả Hứa Từ Dạ cũng đã chuẩn bị tâm lý bất cứ giá nào cũng phải cứu được Lục Lê ra rồi!
Ai ngờ, một giây tiếp theo, thiếu niên lại bất ngờ buông lỏng tay ra, ánh mắt đen tối bất định nhìn cô bé, môi mỏng mím chặt.
Thế mà, thật sự có người tin rằng chân cậu ta có thể chữa khỏi.
Đúng là nực cười.
Quá buồn cười.
Chính cậu ta cũng không tin rằng có một ngày sẽ chữa khỏi, thế mà vật nhỏ này lại…
Hứa Từ Dạ thấy cậu ta buông lỏng tay, lập tức bừng bừng khí thế, vội vàng đi tới kiểm tra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Lê.
Da của bé còn non, lại trắng, chỉ tùy tiện bóp một cái thôi là sẽ để lại vệt đỏ.
Huống gì là vừa rồi bị Bùi Tu Bạch bóp lâu như vậy, còn bóp ác nữa chứ.
Gương mặt của cô bé con đã xuất hiện dấu ngón tay bầm đen.
“Lê Lê, đau không?”. Hứa Từ Dạ ngồi xổm xuống, ánh mắt không nỡ, nhẹ giọng nói: “Đau thì nói chú dẫn cháu đi bác sĩ”.
“Không đau”.
Tiểu loli ngoan ngoãn lắc đầu, bé quả thật không đau, chỉ là da quá non nớt.
Nhưng mà vừa rồi lúc bị anh bóp thì đau lắm.
Hừ, anh xấu!
Mặt của cô bé đều bị anh bóp gầy đi rồi!
Thiếu niên tóc đen bên kia mím đôi môi đỏ bừng như cánh hoa, ánh mắt đen ngòm rời lên khuôn mặt bị thương của Lục Lê, ngón tay nắm thặt chặt.
Trước nay cậu ta chưa bao giờ hối hận vì những gì mình làm!
Huống gì là cô bé bước tới trước mặt cậu ta trước, có kết cục bây giờ cũng hoàn toàn đáng đời cho cái miệng lắm lời của cô bé!
Nhưng trái tim lại trầm xuống, như thể rơi xuống đáy vực, khiến cậu ta bỗng dưng có chút phiền não.
Thiếu niên ép mình thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói với vệ sĩ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!”.
Vệ sĩ như vừa tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng đẩy xe lăn, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì giọng nói non nớt thanh thúy của cô bé phía sau lại vang lên: “Anh Tu Bạch…”.
Da đầu của Hứa Từ Dạ và vệ sĩ lại nổ tung một lần nữa.
Bọn họ cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.
Vệ sĩ vờ như không nghe thấy, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước, mà Hứa Từ Dạ thì vội vàng ngăn tiểu loli lại, tránh để cô bé lại to gan đi tìm đường chết nữa.
Người của hai phe lần đầu tiên hài hòa như thế.
Bọn họ vừa ra cửa, lần này giọng nói non nớt có chút nóng nảy: “Anh Tu Bạch…”.
“Dừng lại”.
Đột nhiên, thiếu niên hơi nghiêng gò má, lạnh nhạt lên tiếng.
Cậu ta đã lên tiếng rồi, vệ sĩ thật sự không dám vờ như không biết nữa, không thể làm gì khác hơn là hơi ngừng lại.
Hứa Từ Dạ cũng bất đắc dĩ ngăn tiểu loli, chỉ cần cô bé nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, cái mặt ấm ức kia, trong chớp mắt khiến anh ta không thể đỡ được, hận không thể giao cả mạng mình cho cô bé luôn.
Nào còn dám ngăn cô bé nữa.
Vì vậy, tiểu loli thuận lợi chạy tới trước mặt cậu ta lần nữa.
Thiếu niên hơi nhấc đôi mắt đen nhánh lên một chút, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hiện lên vết đỏ của cô bé, cậu ta sững ra một chút rồi nhẹ giọng mở miệng: “Tìm tôi có chuyện gì?”.
Vệ sĩ kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu ta.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy thiếu gia ăn nói…hiền hòa như vậy đấy.
Hơn nữa trên mặt còn không có chút nào là không kiên nhẫn và phiền chán cả.
Hứa Từ Dạ đi sang đứng bên cạnh Lục Lê, chuẩn bị ngộ nhỡ có gì đó không ổn thì lập tức ôm cô nhóc chạy ra ngoài.
Trực giác nói cho anh ta biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên.
Tiểu loli mấp máy cái miệng nhỏ, khuôn mặt trắng nõn vô cùng nghiêm túc, bé dùng một khuôn mặt bùng nổ đáng yêu, giương mắt nhìn thiếu niên: “Anh Tu Bạch, anh cho em hôn thêm một cái nữa có được không?”.
Ngay cả vệ sĩ cũng nhìn thấy cậu ta không ổn, không nhịn được lên tiếng: “Bùi thiếu, cậu…”.
“Sẽ!”.
Miệng của cô bé con sắp bị cậu ta bóp nhọn như gà rồi, giọng nói càng mơ hồ, nhưng đôi mắt to trong suốt lại xinh đẹp vô cùng, có một loại chân thành khiến người ta tin tưởng: “Anh nhất định sẽ tốt hơn! Lê Lê cam đoan!”.
Trong sách nói, sau khi anh Tu Bạch tỉnh dậy từ người thực vật, từ đó về sau vận may trở nên vô cùng vô cùng tốt, chưa được mấy tháng đã tìm được bác sĩ có thể chữa trị cho anh ấy, còn đánh bại nam chính nữa!
Chống lại đôi mắt to trong suốt chân thành của cô bé, vẻ mặt của Bùi Tu Bạch vẫn lạnh nhạt hờ hững trước sau như một, nhưng trái tim lạnh lẽo lại mạnh mẽ run lên.
Chắc chắn…
Sẽ tốt sao?
Tin tưởng mình…sẽ tốt như vậy sao?
Đầu quả tim dường như có một lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua, trong lúc bất chợt, chẳng biết tại sao, tất cả tâm tình tàn bạo hung ác vừa nãy cũng dần dần bị vuốt xuống.
Trong lúc mọi người cho rằng cậu ta sẽ nổi giận lần nữa, ngay cả Hứa Từ Dạ cũng đã chuẩn bị tâm lý bất cứ giá nào cũng phải cứu được Lục Lê ra rồi!
Ai ngờ, một giây tiếp theo, thiếu niên lại bất ngờ buông lỏng tay ra, ánh mắt đen tối bất định nhìn cô bé, môi mỏng mím chặt.
Thế mà, thật sự có người tin rằng chân cậu ta có thể chữa khỏi.
Đúng là nực cười.
Quá buồn cười.
Chính cậu ta cũng không tin rằng có một ngày sẽ chữa khỏi, thế mà vật nhỏ này lại…
Hứa Từ Dạ thấy cậu ta buông lỏng tay, lập tức bừng bừng khí thế, vội vàng đi tới kiểm tra khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Lê.
Da của bé còn non, lại trắng, chỉ tùy tiện bóp một cái thôi là sẽ để lại vệt đỏ.
Huống gì là vừa rồi bị Bùi Tu Bạch bóp lâu như vậy, còn bóp ác nữa chứ.
Gương mặt của cô bé con đã xuất hiện dấu ngón tay bầm đen.
“Lê Lê, đau không?”. Hứa Từ Dạ ngồi xổm xuống, ánh mắt không nỡ, nhẹ giọng nói: “Đau thì nói chú dẫn cháu đi bác sĩ”.
“Không đau”.
Tiểu loli ngoan ngoãn lắc đầu, bé quả thật không đau, chỉ là da quá non nớt.
Nhưng mà vừa rồi lúc bị anh bóp thì đau lắm.
Hừ, anh xấu!
Mặt của cô bé đều bị anh bóp gầy đi rồi!
Thiếu niên tóc đen bên kia mím đôi môi đỏ bừng như cánh hoa, ánh mắt đen ngòm rời lên khuôn mặt bị thương của Lục Lê, ngón tay nắm thặt chặt.
Trước nay cậu ta chưa bao giờ hối hận vì những gì mình làm!
Huống gì là cô bé bước tới trước mặt cậu ta trước, có kết cục bây giờ cũng hoàn toàn đáng đời cho cái miệng lắm lời của cô bé!
Nhưng trái tim lại trầm xuống, như thể rơi xuống đáy vực, khiến cậu ta bỗng dưng có chút phiền não.
Thiếu niên ép mình thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói với vệ sĩ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!”.
Vệ sĩ như vừa tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng đẩy xe lăn, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì giọng nói non nớt thanh thúy của cô bé phía sau lại vang lên: “Anh Tu Bạch…”.
Da đầu của Hứa Từ Dạ và vệ sĩ lại nổ tung một lần nữa.
Bọn họ cảm thấy sẽ không có chuyện gì tốt.
Vệ sĩ vờ như không nghe thấy, tiếp tục đẩy xe lăn đi về phía trước, mà Hứa Từ Dạ thì vội vàng ngăn tiểu loli lại, tránh để cô bé lại to gan đi tìm đường chết nữa.
Người của hai phe lần đầu tiên hài hòa như thế.
Bọn họ vừa ra cửa, lần này giọng nói non nớt có chút nóng nảy: “Anh Tu Bạch…”.
“Dừng lại”.
Đột nhiên, thiếu niên hơi nghiêng gò má, lạnh nhạt lên tiếng.
Cậu ta đã lên tiếng rồi, vệ sĩ thật sự không dám vờ như không biết nữa, không thể làm gì khác hơn là hơi ngừng lại.
Hứa Từ Dạ cũng bất đắc dĩ ngăn tiểu loli, chỉ cần cô bé nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, cái mặt ấm ức kia, trong chớp mắt khiến anh ta không thể đỡ được, hận không thể giao cả mạng mình cho cô bé luôn.
Nào còn dám ngăn cô bé nữa.
Vì vậy, tiểu loli thuận lợi chạy tới trước mặt cậu ta lần nữa.
Thiếu niên hơi nhấc đôi mắt đen nhánh lên một chút, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hiện lên vết đỏ của cô bé, cậu ta sững ra một chút rồi nhẹ giọng mở miệng: “Tìm tôi có chuyện gì?”.
Vệ sĩ kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu ta.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy thiếu gia ăn nói…hiền hòa như vậy đấy.
Hơn nữa trên mặt còn không có chút nào là không kiên nhẫn và phiền chán cả.
Hứa Từ Dạ đi sang đứng bên cạnh Lục Lê, chuẩn bị ngộ nhỡ có gì đó không ổn thì lập tức ôm cô nhóc chạy ra ngoài.
Trực giác nói cho anh ta biết, chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên.
Tiểu loli mấp máy cái miệng nhỏ, khuôn mặt trắng nõn vô cùng nghiêm túc, bé dùng một khuôn mặt bùng nổ đáng yêu, giương mắt nhìn thiếu niên: “Anh Tu Bạch, anh cho em hôn thêm một cái nữa có được không?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.